ZingTruyen.Xyz

Part 2 Phan Xuyen Sach Trong Than Cap Yen Su Tong Thu Khuan Bat Tao Trieu


Chương 219: Yểm Ma

Trước đây, khi Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều tham gia thí luyện tầng thứ hai của tháp Vạn Sâm, họ đã triệu hồi ra không ít linh kiếm trong một hơi, vì vậy An Thiều thật ra cũng không nhớ rõ lắm dáng vẻ của những thanh linh kiếm trong tay Nghiêm Cận Sưởng.

Trong mộng, khi nhìn thấy một thanh cự kiếm phá tan khách điếm, khiến tất cả người trong mộng rơi xuống, hắn chỉ cảm thấy thanh kiếm ấy trông có chút quen mắt, nhưng lại không thể xác nhận được.

Cho đến lúc này, An Thiều nhìn thấy Nghiêm Cận Sưởng vẫn đang nắm kiếm trong tay...

Hoa văn trên thân kiếm này, vô cùng quen thuộc!

Nghiêm Cận Sưởng cũng không định giấu hắn, liền đem chuyện mình vừa gặp trong mộng kể lại cho An Thiều, lại nói: "Ta đích xác nghe thấy bên ngoài phòng có người gọi đi lấy nước, chẳng lẽ chúng ta vừa rồi là ở trong cùng một giấc mộng?"

An Thiều vuốt cằm: "Chuyện này thật kỳ lạ, nếu đúng là cùng một giấc mộng, vì sao ta không nhìn thấy ngươi, mà ngươi cũng không thấy ta? Rõ ràng là cùng ở một gian phòng, lại đều thấy được hỏa hoạn, ta thậm chí còn nhìn thấy kiếm trong tay ngươi trong đó."

Ánh mắt An Thiều dừng lại trên thân kiếm của Nghiêm Cận Sưởng: "Ngươi nói ngươi dùng đầu ngón tay vẽ lên bức họa kia bằng lửa, thì phòng bên ngoài lập tức bốc cháy, mà khi ngươi dùng kiếm chém bức họa đó, ngươi liền tỉnh lại, mà lúc ta tỉnh lại cũng không khác ngươi bao nhiêu...... Chẳng lẽ, ta kỳ thực là ở trong bức họa đó?"

Nghiêm Cận Sưởng từ trên giường bước xuống, đi tới chỗ đã đốt bức họa trong mộng, lại phát hiện bức tranh treo trên tường kia giờ đây trống rỗng!

Không chỉ có vậy, toàn bộ những bức họa xung quanh cũng đều trống rỗng!

Trước đó khi bọn họ được tiểu nhị đưa vào phòng này, những bức họa treo trên tường rõ ràng đều là tranh thủy mặc đằng hoa!

An Thiều cũng đã đi tới: "Xem ra, thứ dẫn chúng ta vào mộng, chính là những bức họa này."

Ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng vô tình liếc qua chiếc bàn cách đó không xa, thấy trên bàn còn bày một chén rượu, "Ngươi vừa rồi là say thật, hay là giả say?"

"Hả?" An Thiều khó hiểu: "Ta đâu có say, chẳng phải ngươi là người uống một ly đã gục sao? Ta phải vác ngươi lên giường, ngươi còn đòi nhổ ta, ta không cho ngươi nhổ, ngươi còn làm loạn, ta suýt chút nữa mềm lòng để ngươi nhổ thật."

Nghiêm Cận Sưởng: "......"

"Thùng thùng thùng!" Ngoài phòng đột nhiên vang lên một tràng tiếng đập cửa dồn dập, có người ở bên ngoài hô lớn: "Bên trong có người không? Mau ra đây!"

Đồng thời, bên cạnh cửa phòng cũng vang lên tiếng đập mạnh, bên ngoài vọng vào từng đợt âm thanh phá cửa nặng nề: "Còn ai trong phòng, không muốn chết thì mau ra đây!"

"Đừng ngủ! Mau ra đây!"

"Mau lên một chút!"

"Ai a? Đại đêm khuya rồi còn làm ồn cái gì?"

"Đúng đấy, còn để người ta ngủ hay không!"

"Ta thấy các ngươi là không muốn sống nữa rồi? Biết đây là nơi nào không? Dám giữa đêm khuya quấy rầy thiếu gia nhà ta nghỉ ngơi! Có tin ta lập tức ở đây chém chết ngươi không!"

Bên ngoài hành lang vang lên liên tiếp tiếng oán trách và chửi rủa, thậm chí còn có cả âm thanh đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ.

"Không muốn sống chính là các ngươi! Công tử nhà chúng ta hảo tâm phân phó bọn ta đến đánh thức các ngươi, nếu không thì giờ này từng người trong các ngươi, chỉ e đều đã chết trong bóng đè rồi. Thật là lòng tốt bị xem thành bụng dạ lang sói, ta đã nói đừng nhúng tay vào chuyện không đâu, cứu các ngươi một mạng mà còn bị trách là quấy rầy giấc ngủ người khác!"

"Khách điếm này có điều cổ quái, chủ quán cùng tiểu nhị giờ đều biến mất, cửa sổ các nơi trong khách điếm cũng bị hạ cấm chế, không ai rời đi được. Mọi người mau xuống đại sảnh tập hợp, chúng ta cùng nhau bàn bạc đối sách."

Hành lang bên ngoài càng lúc càng ồn ào, Nghiêm Cận Sưởng thu linh kiếm trong tay lại, mở cửa phòng ra.

Tu sĩ đang ra sức đập cửa phòng, miệng vẫn lớn tiếng kêu, thấy cửa mở liền cau có nói: "Không phải trong phòng có người sao? Sao giờ mới chịu ra!"

Nói xong, người nọ cũng chẳng buồn quan tâm Nghiêm Cận Sưởng có đáp hay không, xoay người chạy về phía một tu sĩ khác mặc y phục tương tự, phía lông mày trái có một vết sẹo ngắn, "Trong phòng đều có người đi ra rồi."

Tu sĩ có vết sẹo trên mi sắc mặt vô cùng khó coi, "Vừa rồi những lời chúng ta nói, chắc mọi người cũng đều nghe thấy. Hiện tại tất cả chúng ta đều bị nhốt trong khách điếm này, các ngươi nếu không tin, cũng có thể tự thử xem có ra được không. Vừa rồi các ngươi đều đã rơi vào bóng đè, nếu không mau chóng tỉnh táo lại, sẽ bị kéo vào sâu hơn trong mộng, đến lúc đó thật sự là mất mạng."

Những tu sĩ vừa mở cửa phòng đều đưa mắt nhìn nhau.

Có người lên tiếng: "Ta quả thực vừa rồi nằm mộng thấy khách điếm này bốc cháy, nhưng ta tỉnh lại trước khi các ngươi tới gõ cửa, nào có khoa trương như các ngươi nói."

"Ngươi cũng mơ thấy cháy? Ta cũng vậy! Ta còn chạy đi dập lửa nữa, nhưng ngọn lửa thế nào cũng không dập được, tức chết ta."

"Ta cũng thế, ta còn mơ thấy một thanh đại kiếm bổ xuống, sau đó ta liền bừng tỉnh. Lúc đó ta còn định ngủ thêm một chút."

"Cái gì? Vì sao chúng ta đều mơ giống nhau?"

"Nơi này quả nhiên có điều kỳ quặc!"

Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều đưa mắt nhìn nhau, đều ngầm hiểu mà lựa chọn giữ im lặng.

Tình hình trước mắt còn chưa rõ, vẫn nên im lặng quan sát biến chuyển thì hơn.

Tu sĩ có vết sẹo trên mi chống tay khoanh trước ngực, nâng cằm nói: "Khẳng định là công tử nhà ta đã nghĩ cách đánh thức mọi người. Công tử vừa tiến vào khách điếm này đã cảm thấy không ổn, nhưng lúc đó vẫn chưa phát hiện điểm gì sai lạ. Về sau công tử phát hiện tranh trong phòng có điểm quỷ dị, liền lập tức sai chúng ta đi đánh thức mọi người."

"Di! Tranh trong phòng ta sao lại biến thành một mảnh trắng?" Nghe lời vị tu sĩ kia, một vài tu sĩ theo bản năng nhìn về phía tranh trong phòng mình, "Trước đó ta còn thấy rõ trên tranh có đồ án đằng hoa, lại còn rất đẹp nữa."

"Tranh trong phòng ta cũng biến thành giấy trắng!"

"Xem ra vị đạo quân này nói là thật rồi."

"Tại hạ xin cảm tạ trước!"

Nghe vậy, nam tu có vết sẹo trên mi đắc ý nói: "Cảm tạ ta thì không cần, vẫn nên đi cảm tạ công tử nhà ta thì hơn."

Lúc đang nói chuyện, từ trên lầu có ba bốn tu sĩ bước xuống, đều mặc y phục giống như nam tu có vết sẹo, xem ra là người cùng một nhóm.

Mấy tu sĩ vừa xuống liếc nhìn bên này một lượt, hỏi: "Chư vị đạo quân đều đã tỉnh cả rồi sao? Tình hình hiện tại như vậy, không nên tiếp tục ngủ nữa, xin mời các vị xuống lầu một tụ họp, chúng ta cùng nhau bàn bạc đối sách."

......

Nghiêm Cận Sưởng cùng An Thiều theo đám tu sĩ kia xuống lầu, phát hiện phía dưới đã tụ tập không ít người, phần lớn đều là người phàm không có tu vi, bọn họ được các tu sĩ sắp xếp ngồi một bên trong đại sảnh, đa số đều lộ vẻ hoảng hốt, liên tục nhìn quanh. Mấy tu sĩ trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ, đang canh giữ bên cạnh những người thường đó, dường như đang trấn an họ.

Có sáu tu sĩ đang ngồi quanh một chiếc bàn cách đó không xa, sắc mặt ngưng trọng.

Trên bàn trải vài bức họa, mà những bức họa ấy đều đã trống rỗng, có lẽ trước khi bọn họ xuống đây, các tu sĩ kia đã đang xem xét những bức tranh đột nhiên biến thành giấy trắng này.

Sáu người đó tu vi hẳn đều đạt Kim Đan kỳ, nghe thấy tiếng động từ lầu dưới, liền đồng loạt nhìn sang bên này.

Trong đó một tu sĩ mặc bạch y đảo mắt nhìn bọn họ một lượt, nói: "Tu vi chưa đến Kim Đan kỳ, đều qua bên kia đợi đi, việc này không phải các ngươi có thể ứng phó được."

Lời vừa dứt, vài tu sĩ Tâm Động hậu kỳ liền lộ vẻ bất mãn: "Ý ngươi là gì? Không tới Kim Đan kỳ thì sao? Nửa đêm các ngươi phá cửa la hét, đánh thức chúng ta, bây giờ lại chẳng cho chúng ta biết chân tướng sự việc là gì, vậy là sao?"

"Đúng vậy! Dù sao cũng nên nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Nghe vậy, nam tu áo đen ngồi cạnh bạch y tu sĩ cười lạnh: "Nói cho các ngươi biết thì có ích gì? Với chút tu vi của các ngươi, đối phó được yểm ma sao?"

"Yểm, yểm ma?"

"Không sai, có rất nhiều phương pháp khiến người thường rơi vào mộng cảnh, như hương, dược, thức ăn, thậm chí là khí tức nhạt, đều có thể đạt được hiệu quả đó. Nhưng để khiến nhiều tu sĩ đồng thời tiến vào cùng một giấc mộng, thì chỉ có yểm ma mới có khả năng làm được." Bạch y tu sĩ vừa nói vừa đưa đầu ngón tay nhẹ điểm lên bức tranh trắng đặt trên bàn.

"Chắc mọi người cũng đã chú ý, tất cả tranh treo trong phòng đều biến thành trống không, mọi cảnh sắc trên họa đều biến mất," bạch y tu sĩ nói tiếp, "Chỉ e rằng trong tranh từng có chất gì đó, có thể dẫn người vào mộng, một loại mê/hương vô hình. Chỉ là hương vị đó quá nhạt, nên lúc đầu mọi người không phát hiện, nhưng ở trong phòng lâu rồi, ngửi khí tức đó nhiều, liền không hay biết mà rơi vào mộng cảnh."

Nam tử áo đen cười với bạch y tu sĩ: "Ta vừa rồi suýt nữa cũng bị lôi vào mộng, may nhờ có Bạch công tử nhắc nhở, ta mới tỉnh lại, bằng không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Bạch y tu sĩ: "Nguyễn công tử không cần cảm tạ, chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng gì."

Tu sĩ mặc hồng y ngồi đối diện với bạch y tu sĩ lên tiếng: "Tóm lại, việc này không phải loại tu sĩ dưới Kim Đan kỳ như các ngươi có thể can dự vào. Các ngươi cứ tạm thời chờ ở bên kia, gọi các ngươi xuống chỉ là sợ các ngươi tiếp tục ngủ, vô cớ trở thành chất dinh dưỡng cho yểm ma, tăng cường lực lượng cho nó, làm chậm trễ việc chúng ta trừ ma."

Biết được chuyện này có liên quan đến yểm ma, mấy tu sĩ Tâm Động hậu kỳ kia không còn nói gì nữa, ngoan ngoãn nghe theo, đi sang phía bên kia đại sảnh chờ đợi.

Số tu sĩ trọ tại khách điếm này không ít, nhưng đạt tới Kim Đan kỳ chỉ có mười người. Còn lại phần lớn là tu sĩ Khai Quang kỳ và Dung Hợp kỳ, tu sĩ Tâm Động kỳ như Nghiêm Cận Sưởng cũng chỉ khoảng hơn hai mươi người.

Sau khi Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều tìm được chỗ ngồi, An Thiều mới truyền âm cho Nghiêm Cận Sưởng: "Yểm ma là ma vật mà phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể đối phó. Nếu chuyện này thực sự là do yểm ma gây ra, e rằng chúng ta không thể khởi hành đi Bắc Viên Thành vào ngày mai như dự định."

Nghiêm Cận Sưởng: "Ta nhớ rõ, yểm ma bị treo thưởng là 4000 vạn linh thạch."

An Thiều: "Thì sao?"

Nghiêm Cận Sưởng ra hiệu cho An Thiều nhìn về phía đám tu sĩ Kim Đan kỳ kia, nói: "Bình thường mà nói, nếu có yểm ma xuất hiện, mà chúng ta lại bị vây ở nơi này, phản ứng đầu tiên chẳng phải nên là bàn cách rời khỏi đây sao?"

An Thiều: "Chẳng phải bọn họ đang bàn việc đó sao?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Nếu thật sự là đang bàn bạc cách rời khỏi nơi này, thì cần gì phải tránh mặt đám tu sĩ tu vi thấp như chúng ta? Chỉ cần đường đường chính chính nói ra là được rồi, là hợp lực họa trận, hay là cùng nhau nghĩ cách phá vỡ cấm chế, chẳng phải chỉ là một câu thôi sao? Thế nhưng bọn họ lại khăng khăng phải tách mọi người ra, xem ra điều họ đang thương thảo, chính là làm sao bắt lấy yểm ma kia."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz