ZingTruyen.Xyz

Chương 1

Sau đó, Cậu đã nhìn thấy tất cả các loại biển, yên tĩnh, sóng gió, trong sáng, sâu thẳm và vùng biển nào cũng đẹp.

Trong tim cậu có một vùng biển dịu dàng và trong lành nhất, nơi cậu sống tự do nhất nhưng những ngày dài sau đó, giữa đêm khuya sóng biển ấy thường ập vào nhấn chìm cậu, vị đắng của nước biển thấm vào tim từng chút một.

Cậu đi tìm những vùng biển khác nhau, cố gắng gột rửa và thay thế biển ẩn sâu trong trái tim cậu, nhưng mỗi lần cậu chỉ hiểu rõ hơn rằng mình không bị mắc kẹt ở đó và cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi.

Dù bạn có cô đơn đến đâu.

" Cậu Nueng"

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy người vừa gọi mình, vẫn còn đang ngơ ngác.

Cuộc sống nơi đây đã khiến con người này trưởng thành và đẹp trai hơn. Dấu vết thời gian để lại đã khiến cậu khác xa với những gì cậu nhớ. Khuôn mặt năm năm trước bỗng nhòa đi trong khoảnh khắc họ gặp lại nhau, đến nỗi cậu không thể nào nhận ra hoàn toàn chồng chéo hai mặt cho đến bây giờ.

"Sao lại gọi là thiếu gia? Ở trên thuyền không phải đã hứa với tôi rồi sao?"
Lời phàn nàn của Nueng dường như khiến Palm cảm thấy hơi bối rối và lúng túng trả lời: "Vâng, Neung."

Cậu thở dài, lười phàn nàn về giọng điệu như thừa nhận sai lầm của Palm, và hỏi: "Anh đi ngủ à?"

" Trời có gió, vào trong đi."

Cậu quay đầu lại và nhìn về phía xa xa là vùng biển tối phía sau ánh đèn.

Chính là vùng biển này, nơi cậu đã yêu một người sâu đậm nhất.

Cậu đi theo Palm vào nhà.

Khách sạn trông không giống như cậu nhớ, Palm chắc hẳn đã cải tạo nó. Bố cục không thay đổi nhiều, nhưng cách trang trí và bố cục có xu hướng thống nhất hơn, không còn nhiều dấu vết của công nghệ hiện đại, có thể không thuận tiện cho khách du lịch. Cầu thang và sàn nhà đã được gia cố lại, đặt chân có cảm giác chắc chắn hơn, tường cũng được sơn mới nhưng cách chọn màu sắc lạnh và có vẻ hơi đơn điệu, không phù hợp với một hòn đảo nhiệt đới như vậy.

Ôi, bệnh nghề nghiệp.

Nueng nghĩ vậy, và từ khóe mắt, cậu nhìn thấy Palm đang đi về phía mình, trên tay cầm một chiếc khăn tắm và quần áo, ngập ngừng nói với cậu: "Phòng đã sẵn sàng r..."

"Phòng dành cho khách?" Nueng gần như kinh ngạc, không khỏi trợn tròn mắt, không chút khách khí lấy đồ trong tay Palm, quay người bước vào căn phòng mà anh vừa bước ra.

Palm đứng nguyên tại chỗ, thẫn thờ nhìn vào khe cửa đang đung đưa.

Đó là căn phòng anh đang ở bây giờ.

Đó cũng là căn phòng họ đã sống cùng nhau 5 năm trước.

Sau khi Nueng tắm xong, cậu nằm xuống giường với mái tóc ướt phồng lên, nhặt một cuốn sách trên kệ và dựa vào thành giường để đọc.

Palm ngồi bên cửa sổ, nhìn hàng loạt động tác tự nhiên của Nueng, hai vai căng thẳng, hai tay đặt lên đùi một cách bất thường, có ảo giác Nueng là chủ căn phòng còn anh là khách.

Cảm nhận được ánh mắt của Palm, Nueng nghiêng đầu, nhưng ánh mắt bên kia nhanh chóng tránh đi.

Cậu thản nhiên hỏi: "Cuốn sách anh lấy ở đâu vậy?"

"Sách của tôi." Palm suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Tôi đã chọn một số cho cậu đọc."

"Lựa chọn tốt lắm." Cậu mỉm cười, kỳ thật những cuốn sách này cậu đều đọc qua, sách triết học càng thâm sâu tựa hồ không phải là sách Palm có thể đọc, nhưng ai biết được, năm năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều. Có lẽ Palm sẽ đọc những cuốn sách này bây giờ. Cậu gấp cuốn sách lại và đặt nó sang một bên, sau đó quay sang nhìn Palm, "Anh định ngồi đó mãi sao?"

Giống như một học sinh bị giáo viên gọi tên, Palm theo bản năng đứng dậy, ngu ngốc xoa xoa sau đầu, xoay người đi vào phòng tắm, trên tay cầm theo một cái máy sấy tóc đi ra.

Neung hiểu ra, ngồi dậy và đợi Palm sấy tóc.

Cậu ngồi ở mép giường và Palm đứng trước mặt cậu. Kiểu cũ máy sấy âm thanh rất lớn, gió không đủ mềm, lòng bàn tay luồn qua tóc của cậu, giúp hắn từng sợi từng sợi tóc vuốt ra.

Neung nhắm mắt lại và thở dài.

Cậu ngã về phía trước và tựa trán lên Palm, gió thổi trên đầu anh dường như ngừng lại.

Cậu cảm thấy còn chưa đủ, giơ tay chậm rãi ôm lấy thân thể trước mặt, khoanh tay, nắm thật chặt quần áo của Palm. Cậu vùi mặt vào lớp vải, giống như một kẻ lập dị và hít thật sâu mùi của người đàn ông này.

Máy sấy tóc dừng lại.

Sau khi bối rối, Palm nhẹ nhàng ôm lấy Nueng, hết lần này đến lần khác chạm vào mái tóc mới sấy khô của cậu.

Cậu hôn lên bụng Palm một cách gần như tôn kính qua lớp vải, rồi ngẩng đầu lên nhìn Palm một cách thuần khiết và khao khát.

Cậu nhìn Palm, và Palm nhìn cậu.

"Giúp tôi cởi quần áo." cậu nói.

Neung là một người chủ động, theo mọi nghĩa của từ này. Với tư cách là một người tình, cậu thống trị Palm, sau đó trao lại quyền thống trị cho Palm và Palm sẽ đưa cậu đi tìm lại sự thân thiết mà họ đã đánh mất từ ​​lâu.

Từng nụ hôn in dấu lên tai đều chân thực đến mức khiến tim cậu đập loạn nhịp. Cậu mở mắt không chớp nhìn lên mái nhà, ánh trăng bên ngoài hình như bị gió thổi bay, trong phòng tắt đèn, ánh sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh phản chiếu khiến trần nhà loang lổ lốm đốm, cậu thở, mũi khoang chứa đầy mùi gió biển ẩm ướt từ biển ẩn trong tim cậu.

Cậu đã kiên trì trong năm năm và quay lại đây.

Lòng bàn tay ôm chặt lấy anh, có cái gì đó ấm nóng lướt qua trán rồi nhanh chóng chui vào tóc anh.

Nhận ra đó là gì, Palm đột ngột đứng dậy, hốt hoảng ôm lấy khuôn mặt của Neung, dưới ánh trăng, quả thật đôi mắt yêu thích của anh đã ngấn lệ.

Anh thực sự đã làm Nueng khóc một lần nữa.

"Cậu Nueng, cậu Nueng..." Anh hay quên, trong lúc vội vàng đã buột miệng gọi cậu là thiếu gia, dù sao đó cũng là thói quen anh đã hình thành gần sáu năm.

Nueng hơi nghiêng đầu, nước mắt từ khóe mắt lăn ra vẫn nhìn Palm không chớp mắt, giọng nói thay đổi: "Anh có biết mỗi đêm tôi ngủ như thế nào không?"

Palm chỉ có thể lắc đầu, anh không biết.

"Mỗi đêm tôi ôm quần áo của anh vào lòng mà ngủ. Đã quá lâu rồi, những bộ quần áo đó đã dần mất mùi của anh và trở thành của riêng anh, nhưng tôi chỉ có thể ngủ với chúng như thể ôm anh vậy."

"Cậu Nueng......"

"Tôi không nhớ anh sao? Yêu anh sao lại không nhớ chứ.Tại sao không cho tôi đến bên anh? Tại sao tôi chỉ nghe lời anh và sống một mình như một thằng ngốc vậy hả?" cậu quát lớn.

"Tôi muốn đợi anh đến tìm tôi nhưng, lại sợ chờ đợi. Nếu anh không đến tìm tôi, tôi lại cố kìm nén không đi tìm anh nhưng lại sợ anh thật sự sống cả đời quên mất tôi. Năm năm, Palm, tại sao chúng ta lại lãng phí năm năm, tại sao anh không đến tìm tôi có phải vì nếu hôm nay tôi không đến, năm năm sẽ trở thành sáu, bảy, mười năm, và anh không muốn gặp tôi?" Bao nhiêu quất uất trong lòng bấy lâu nay, nay cậu đã nói ra hết rồi

Palm đau khổ đến mức không biết phải làm sao, chỉ biết ôm lấy cậu, lúng túng đáp lại: "Tôi từng ngày từng phút từng giây đều nhớ em, cũng muốn gặp em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz