ZingTruyen.Xyz

(P1) Tiếng nói của Dân chúng là Tiếng nói của Thượng đế |Vox Populi, Vox Dei

Chương 2: Phép màu.

sanyaoqi

"Quan Tư Tế Elian đứng trước tấm bản đồ khổng lồ của Eldoria, khuôn mặt ông hằn lên những nếp nhăn lo lắng. Những chấm đỏ được cắm vào các khu vực ngoại thành ngày một nhiều hơn - mỗi chấm đại diện cho một ổ dịch đang bùng phát.

'Chúng lan nhanh như lửa cháy rơm khô', ông nghĩ, bàn tay run rẩy chạm vào một chấm đỏ mới nhất ở phía đông. 'Còn bao nhiêu người nữa? Còn bao nhiêu gia đình nữa sẽ tan vỡ trước khi chúng ta tìm ra cách?'

Gió đông năm nay đến sớm và khắc nghiệt hơn mọi khi. Nguồn nước sạch ở các vùng xa xôi nhanh chóng cạn kiệt hoặc đóng băng, đẩy người dân vào tình cảnh khốn cùng. Hoàng gia đã nỗ lực hết sức - các đoàn xe tiếp tế liên tục được cử đi - nhưng dường như chỉ là muối bỏ biển.

Ông thở dài, đặt bàn tay lạnh ngắt lên trán. Bao nhiêu năm cống hiến, bao nhiêu lời cầu nguyện, nhưng cuối cùng ông vẫn chỉ là một người đàn ông già bất lực nhìn vương quốc mình yêu từ từ héo úa. Có phải ông đã sai khi đặt niềm tin vào lời tiên tri? Có phải ông đã đẩy một cô gái vô tội vào trọng trách quá sức?

"Quan Tư Tế."

Một giọng nói nhẹ nhàng như tuyết rơi vang lên từ phía cửa. Elian giật mình quay lại, tim ông đập mạnh. Alba đã đứng đó từ lúc nào, lặng lẽ như bóng hình trong sương sớm. Cô mặc bộ váy trắng đơn giản, mái tóc đen tuyền buông xõa tương phản với làn da nhợt nhạt, khiến cô trông như sinh vật bước ra từ cổ tích.

Một cảm giác lạ lùng thoáng qua trong lòng ông - giống như khi đứng trước bình minh sau đêm dài mất ngủ, vừa ấm áp vừa bất an.

"Thưa tiểu thư Alba," Elian vội cúi đầu, sự mệt mỏi trên gương mặt ông thoáng chốc được thay thế bằng lòng tôn kính. "Thần không biết người đến. Xin người thứ lỗi vì sự thất lễ."

"Không sao đâu ạ," Alba bước vào phòng, đôi mắt đen lướt qua tấm bản đồ đầy những chấm đỏ.

Elian bắt gặp ánh mắt cô dừng lại ở mỗi chấm đỏ, rồi nhíu mày nhẹ. 'Cô ấy có hiểu không? Hiểu rằng mỗi chấm đỏ đó là hàng trăm, hàng nghìn mạng người đang chờ ai đó cứu?'

"Ta chỉ thấy đèn trong thư phòng của ngài vẫn sáng," giọng Alba nhẹ nhàng nhưng có gì đó trong đó khiến Elian cảm thấy như cô đang đọc được cả những suy nghĩ của ông. "Ngài có vẻ đang rất phiền muộn."

"Elian thở dài, không giấu được sự bất lực trong giọng nói. "Là bệnh dịch, thưa tiểu thư. Mùa đông năm nay quá khắc nghiệt. Dù Đức vua đã ra lệnh mở kho lương và điều phối nước sạch, nhưng các vùng ngoại thành vẫn đang chìm trong khổ sở. Thần... thần cảm thấy bất lực."

Alba im lặng lắng nghe. Khi Elian dứt lời, ông thấy trong đôi mắt cô ánh lên nỗi buồn sâu sắc, sự đồng cảm chân thành đến mức khiến trái tim vị Quan Tư Tế già phải rung động.

"Lòng tôi đau nhói khi nghe những điều đó," cô thì thầm, giọng nói như tan vào không khí. "Khi tôi ở trong cung điện ấm áp này, được ăn những món ăn ngon, tôi không thể ngừng nghĩ đến những đứa trẻ đang run rẩy vì lạnh, những người già đang khát khô cổ họng. Thưa Quan Tư Tế, tôi không thể ngồi yên và chỉ cầu nguyện cho họ được."

Cô tiến lại gần hơn, ánh mắt khẩn thiết. "Tôi biết ta chỉ là cô gái yếu đuối, nhưng tôi muốn được làm gì đó. Tôi muốn được đến những nơi đó, được tận mắt nhìn thấy và san sẻ nỗi đau với họ. Xin ngài, hãy cho phép tôi được góp một phần sức lực nhỏ bé của mình."

Một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lồng ngực vị Quan Tư Tế. Ông cảm thấy mắt mình ẩm đi. Cô không chỉ mang lại hy vọng bằng lời nói, cô muốn hành động, muốn dấn thân vào nơi nguy hiểm nhất.

"Nhưng... thưa tiểu thư," Elian ngập ngừng, giữa lý trí và cảm xúc đang đấu tranh trong ông. "Những nơi đó rất nguy hiểm. Bệnh dịch không chừa một ai. Sự an toàn của người là trên hết, người là hy vọng của cả Eldoria."

Alba lắc đầu, một nụ cười buồn vương trên môi. "Nếu hy vọng chỉ biết trốn trong an toàn và nhìn người dân của mình chịu khổ, thì đó là loại hy vọng gì?" Giọng cô trở nên kiên quyết hơn. "Xin ngài Elian, hãy nói lại nguyện vọng này của tôi với Đức vua. Hãy nói với ngài rằng tôi không sợ hãi. Tôi sẵn sàng đối mặt với mọi hiểm nguy, chỉ cần có thể mang một thùng nước sạch, một ổ bánh mì đến cho một gia đình đang tuyệt vọng."

Sự chân thành và lòng quả cảm của cô đã hoàn toàn thuyết phục Elian. Ông cảm thấy xấu hổ vì sự do dự của chính mình. Cô ấy, một cô gái trẻ sẵn sàng đối mặt với cái chết. Còn ông - một người đàn ông già cả, lại đang cố níu giữ cô ấy trong sự an toàn? Thật hèn nhát!

"Thần hiểu rồi," ông nói, giọng đầy xúc động. "Thần sẽ bẩm báo với Đức vua ngay lập tức. Lòng nhân từ của người sẽ là ánh sáng soi rọi cho những ngày đen tối này." Ông cúi đầu thật sâu. "Đức vua chắc chắn sẽ chấp thuận. Để đảm bảo chuyến đi được an toàn và việc tiếp tế diễn ra suôn sẻ, thần sẽ đề nghị ngài cử Tể tướng Valerius, người có quyền lực và kinh nghiệm nhất, đích thân hộ tống người. Có ngài ấy đi cùng, mọi việc sẽ được chu toàn."

Alba mỉm cười, một nụ cười thanh khiết và biết ơn. "Cảm ơn ngài, Quan Tư Tế. Mọi sự xin nhờ cậy vào ngài."

Elian vội vã rời khỏi thư phòng, lòng tràn đầy nhiệt huyết để thực hiện yêu cầu của "vị cứu tinh". Khi cánh cửa nặng nề đóng lại, nụ cười trên môi Alba từ từ tan biến, căn phòng trở lại với sự tĩnh lặng. Ánh lửa từ lò sưởi đang nhảy múa hắt lên khuôn mặt cô và cái bóng lạnh lẽo dưới chân.

Quan Tư Tế Elian bước đi trong các hành lang bằng đá cẩm thạch của cung điện với sự khẩn trương mà đã lâu rồi ông không có. Lời nói của Alba như ngọn đuốc thắp lên lòng nhiệt thành đã nguội lạnh trong ông.

Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, Thượng đế đã không bỏ rơi chúng ta. Ngài đã gửi cô ấy đến. Ông nghĩ, tim ông đập mạnh hơn.

Ông không chỉ tin vào lời sấm truyền; giờ đây, ông tin vào chính con người cô.

Cuộc bẩm báo với Đức vua diễn ra đúng như Elian dự đoán. Nhà vua - một người đàn ông mệt mỏi vì gánh nặng của vương quốc đang suy tàn - đã dễ dàng bị lay động bởi lòng quả cảm và sự nhân từ của "vị cứu tinh".

"Một cô gái trẻ sẵn sàng liều mạng vì người dân của ta ư?" Đức vua thở dài, ánh mắt ngài rực lên tia hy vọng mong manh. "Trong khi những người dũng sĩ của ta chỉ biết ngồi an toàn trong cung điện này?"

Ngài nhanh chóng chấp thuận yêu cầu, xem đây là cơ hội vàng để củng cố tinh thần cho dân chúng. "Hãy để họ thấy rằng hy vọng của chúng ta không phải là biểu tượng xa vời trong cung điện, mà là người sẵn sàng đồng hành cùng nỗi khổ của họ," nhà vua tuyên bố.

Tuy nhiên, khi mệnh lệnh được truyền đến Tể tướng Valerius, nó đã vấp phải bức tường băng giá của sự hoài nghi.

Trong phòng họp của Hội đồng Cố vấn, Valerius lắng nghe Elian trình bày kế hoạch với vẻ mặt không hề thay đổi. Khi Elian dứt lời, vị Tể tướng già chỉ gõ nhẹ những ngón tay xương xẩu lên mặt bàn gỗ sồi.

"Thưa Quan Tư Tế," Valerius lên tiếng, giọng ông đều đều nhưng sắc lạnh. "Ngài đang đề nghị chúng ta để 'hy vọng của vương quốc' đi vào giữa ổ dịch. Ngài có nhận ra sự phi lý trong yêu cầu đó không?"

"Đó là ý nguyện của chính tiểu thư Alba," Elian phản bác, giọng đầy nhiệt huyết. "Lòng nhân từ của cô ấy không cho phép cô ấy ngồi yên!"

'Ngài sẽ không bao giờ hiểu được. Người chỉ biết tính toán quyền lực, không biết gì về lòng trắc ẩn.' Elian siết chặt nắm tay dưới bàn.

"Lòng nhân từ, hay sự ngây thơ chết người?" Valerius đáp trả. "Và giờ đây, Đức vua còn muốn ta, Tể tướng của vương quốc này, đích thân hộ tống cô ta trong chuyến đi từ thiện? Công việc của ta là điều hành đất nước, không phải làm bảo mẫu cho một cô gái đi lạc."

"Tể tướng!" Elian gằn giọng. "Đây là mệnh lệnh của Đức vua. Và đây là cơ hội để ngài tận mắt chứng kiến con người của tiểu thư Alba. Có lẽ điều đó sẽ xua tan sự hoài nghi vô căn cứ của ngài."

Một nụ cười khẩy thoáng hiện trên môi Valerius. 'Cơ hội tốt đấy.' Ông nghĩ, ánh mắt lạnh lẽo. 'Hãy để ta xem cô gái này có thực sự là 'phép màu' như họ nói, hay chỉ là một trò lừa bịp khéo léo.'

"Ồ, ta chắc chắn sẽ 'chứng kiến'. Ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu."

Và thế là, quyết định được thông qua. Mọi sự chuẩn bị được tiến hành nhanh chóng. Những thùng nước sạch được niêm phong, lương thực được chất lên các toa xe nặng nề, và một đội kỵ binh tinh nhuệ được cử đi theo để đảm bảo an ninh.

Sáng hôm sau, sương muối vẫn còn phủ trắng sân trong của cung điện. Alba đứng đợi bên cạnh cỗ xe ngựa sang trọng, cô mặc chiếc áo choàng trắng có mũ trùm đầu trông càng thêm nhỏ bé và thanh khiết giữa khung cảnh lạnh giá. Tể tướng Valerius bước đến, bộ trang phục màu đen tương phản hoàn toàn với cô. Ông không nói một lời, chỉ hất hàm ra hiệu cho người lính gác mở cửa xe.

Alba nhẹ nhàng gật đầu chào ông - một cử chỉ lịch sự bị đáp lại bằng sự im lặng thờ ơ. Cô bước lên xe trước, Valerius theo sau, và khi ông ngồi xuống ghế đối diện, cánh cửa xe đóng sầm lại nhốt hai con người của hai thế giới hoàn toàn khác biệt vào trong không gian chật hẹp.

Cỗ xe ngựa hoàng gia bắt đầu lăn bánh nặng nề, rời khỏi sự an toàn của cung điện để tiến ra con đường đất gồ ghề dẫn đến vùng ngoại thành. Bên trong, không khí còn lạnh lẽo hơn cả cơn gió mùa đông đang rít gào bên ngoài.

Tể tướng Valerius ngồi thẳng lưng, hai bàn tay đeo găng đặt trên đầu gối một cách cứng nhắc. Ông đã phục vụ vương quốc Eldoria qua ba triều đại, chứng kiến đủ những cuộc chiến, những nạn đói và những lời tiên tri rỗng tuếch.

Và giờ đây, ở tuổi gần đất xa trời, ông lại phải hộ tống một "phép màu" được Elian nhặt về từ trong rừng.

Đôi mắt sắc như dao cạo của ông nheo lại, đánh giá cô gái ngồi đối diện.

Alba ngồi yên lặng, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những cánh đồng trơ trọi phủ lớp tuyết mỏng. Cô dường như không hề bận tâm đến ánh mắt dò xét của vị Tể tướng, hay sự im lặng nặng như chì đang đè lên không gian chật hẹp.

Cuối cùng người cất tiếng là Valerius, giọng ông khô khốc như lá mùa thu. "Tiểu thư Alba, ta hy vọng chuyến đi này không quá mệt mỏi với cô. Dù sao thì việc phải lặn lội đến những nơi bẩn thỉu này không phải là điều một 'vị cứu tinh' thường làm."

Alba quay lại, nụ cười nhẹ nhàng và xa cách nở trên môi. Đôi mắt đen tuyền không hề nao núng trước sự mỉa mai. "Tể tướng Valerius, người dân đang chịu khổ. Nếu tôi có thể mang đến cho họ dù chỉ chút an ủi thì không có nơi nào là bẩn thỉu cả."

Valerius hừ một tiếng khinh bỉ. "An ủi? Hay là hy vọng hão huyền? Quan Tư Tế Elian có thể bị những câu chuyện cổ tích làm mụ mị, nhưng ta thì không. Ta tin vào những thứ có thể thấy và chạm vào được: số lương thực trong kho, những đồng vàng trong ngân khố, và những đội quân được huấn luyện bài bản. Không phải một cô gái được cho là cứu thoát khỏi con quái vật trong lời sấm truyền vớ vẩn."

Đối diện với sự công kích trực diện của ông, Alba vẫn không tỏ ra nao núng. Cô chỉ nghiêng đầu một cách tò mò, như thể đang lắng nghe câu chuyện lạ. "Ngài không tin vào lời sấm truyền sao, thưa Tể tướng?"

"Tin?" Valerius bật cười, một tiếng cười khàn đục không chút vui vẻ.

"Ta tin vào thực tế, tiểu thư. Ta tin rằng bệnh dịch đến từ nguồn nước ô nhiễm, không phải từ ý muốn của ác thần. Ta tin rằng mùa màng thất bát là do sương giá, không phải vì vương quốc mất đi 'hy vọng'. Những thứ đó còn phi lý hơn cả mớ lý thuyết suông của Thánh nữ Seraphina và cái Điện thờ lộng lẫy của cô ta."

"Vậy là ngài cũng không tin vào quyền năng của Thánh nữ?" Alba hỏi, giọng vẫn đều đều, không một chút cảm xúc.

"Ta tin vào ảnh hưởng chính trị của Điện thờ," Valerius sửa lại một cách gay gắt. "Và ta thấy được sự hữu ích của việc dùng đức tin để ổn định dân chúng. Nhưng quyền năng thực sự?" Ông cúi người về phía trước, giọng trầm xuống. "Tiểu thư, quyền năng thực sự nằm ở thanh gươm của vị vua và sự khôn ngoan của những cố vấn. Không phải ở những lời cầu nguyện hay những giấc mơ."

Ông nhấn mạnh vào từ cuối cùng, ánh mắt như muốn xuyên thủng lớp vỏ bọc bình thản của cô.

Alba im lặng một lúc lâu. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng gạt lọn tóc đen tuyền vương trên má. Khi cô cất tiếng lần nữa, giọng nói dường như mang một âm hưởng khác - sâu lắng và cổ xưa hơn.

"Thưa Tể tướng, ngài nói đúng. Ngài tin vào những gì ngài thấy. Nhưng ngài có bao giờ tự hỏi, điều gì đã gieo mầm cho những quyết định của một vị vua? Điều gì đã len lỏi vào tâm trí người lính, khiến anh ta run sợ trước trận chiến hoặc chiến đấu dũng cảm hơn?"

Cô nhìn thẳng vào mắt ông, và lần đầu tiên, Valerius cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Không phải ma thuật nào cũng là những quả cầu lửa hay những tia sét, thưa ngài. Có những loại ma thuật tinh vi hơn nhiều. Chúng không thay đổi thế giới vật chất." Alba mỉm cười, nụ cười khiến vị Tể tướng già cảm thấy bất an. "Chúng thay đổi những người đang sống trong thế giới đó."

Cô nói tiếp, giọng dịu dàng như lời ru. "Ngài không tin vào giấc mơ, nhưng chính nỗi sợ hãi từ giấc mơ tồi tệ có thể khiến vị vua đưa ra quyết định sai lầm. Chính hy vọng từ giấc mơ đẹp có thể tiếp thêm sức mạnh cho cả một đội quân. Chúng vô hình, nhưng chúng có thật, thưa Tể tướng. Và đôi khi," cô dừng lại, đôi mắt đen láy dường như phản chiếu một mảng trời mênh mông, "những thứ vô hình lại là những thứ mạnh mẽ nhất."

Valerius không nói gì. Cô gái này... Cô ta không hề đơn giản. Ông cảm thấy như có gì đó trượt khỏi tầm kiểm soát. Ông không tìm được lời nào để phản bác cái logic kỳ lạ nhưng không thể chối cãi đó. Cô ta không phải kẻ ngây thơ bị người khác lợi dụng. Có sự khôn ngoan sắc sảo và sự hiểu biết sâu sắc ẩn sau vẻ ngoài ôn nhuận đó.

Alba lại mỉm cười, lần này là nụ cười thân thiện hơn, phá vỡ sự căng thẳng. "Xin Tể tướng đừng lo lắng. Tôi đến đây chỉ với mong muốn duy nhất là được giúp đỡ. Hãy cứ coi tôi như một biểu tượng, nếu điều đó khiến ngài cảm thấy dễ chịu hơn. Một biểu tượng cũng có sức mạnh của riêng nó, phải không?"

Cỗ xe dừng lại trong tiếng lạo xạo của sỏi đá. Ngay khi cửa xe mở ra, làn sóng âm thanh ập vào - tiếng ho khan, tiếng rên rỉ yếu ớt và tiếng khóc thút thít của trẻ con hòa quyện, tạo thành bản giao hưởng của sự đau khổ.

Tể tướng Valerius bước xuống, khuôn mặt ông không biểu lộ cảm xúc nào khi nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt. Một vấn đề cần giải quyết. Một bài toán về hậu cần và quản lý. Đối với ông, đó là những gì không hơn không kém.

Alba theo sau, chiếc áo choàng trắng như điểm sáng tinh khôi giữa khung cảnh ảm đạm. Cô không hề tỏ ra sợ hãi hay ghê tởm. Thay vào đó cô lập tức xắn tay áo lên và bắt đầu làm việc.

Valerius quan sát từ xa, khoanh tay đứng cạnh gốc cây trụi lá. Ông thấy cô dịu dàng trao từng ổ bánh mì cho những bàn tay gầy guộc, kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ đang khóc, và nói chuyện với những người lính với sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

"Một màn kịch hoàn hảo," Valerius lẩm bẩm. "Một Thánh nữ không ngai."

Ông không phủ nhận rằng hành động của cô có tác dụng trấn an dân chúng. Sự hiện diện của 'vị cứu tinh' dường như đã thắp lên tia hy vọng leo lét trong những đôi mắt gần như tuyệt vọng. Nhưng đối với ông, đó chỉ là liều thuốc giảm đau tinh thần tạm thời, không thể chữa được căn bệnh thật sự.

Buổi trưa, khi mặt trời yếu ớt len lỏi qua những đám mây xám xịt, Alba di chuyển đến khu lều của các y sĩ. Nơi đó, những nồi thuốc lớn đang bốc hơi nghi ngút. Cô không ngần ngại ngồi xuống bên cạnh họ, học cách giã các loại thảo mộc và canh chừng ngọn lửa.

Valerius nhíu mày. Cô gái này không ngại bẩn, cũng không sợ lây bệnh. Đó là sự can đảm, hay sự ngu ngốc đến cùng cực?

Một lúc sau, y sĩ mang bát thuốc đến cho cô. "Thưa tiểu thư, người bệnh ở lều số ba đang rất yếu. Ông ấy đã không ăn uống gì được hai ngày rồi. Có lẽ... người có thể thử xem sao."

Alba gật đầu và nhận lấy bát thuốc. Valerius quyết định đi theo, giữ khoảng cách an toàn. Ông muốn xem trò hề này sẽ đi đến đâu.

Bên trong căn lều, người đàn ông trung niên nằm trên chiếc giường tạm, hơi thở khò khè, đôi môi khô nứt. Alba nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, dùng chiếc thìa nhỏ múc từng muỗng thuốc cẩn thận đưa đến bên miệng người đàn ông.

"Cố lên nào," cô thì thầm, giọng nói có sự êm dịu lạ thường. "Hãy uống chút thôi, rồi ông sẽ thấy khá hơn."

Người đàn ông dường như không còn sức lực, nhưng ông vẫn cố gắng nuốt xuống từng ngụm thuốc nhỏ. Valerius đứng ở cửa lều, quan sát với ánh mắt lạnh lùng. Ông biết loại thuốc này - nó chỉ có tác dụng giảm sốt và bổ sung nước, không thể chữa được căn bệnh đang hoành hành.

Khi bát thuốc đã cạn, Alba đặt nó xuống. Cô đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán người đàn ông. Một cử chỉ đơn giản, đầy lòng trắc ẩn.

Và rồi, 'phép màu' xảy ra.

Tiếng ho của người đàn ông dịu đi. Hơi thở của ông trở nên đều đặn hơn. Mí mắt ông run rẩy rồi từ từ mở ra. Một chút sắc hồng dường như đã quay trở lại trên gò má hốc hác của ông. Ông nhìn Alba, đôi mắt vẫn còn mệt mỏi nhưng đã trong trẻo hơn. "Tôi... tôi thấy đỡ hơn rồi," ông thều thào.

Những người xung quanh, các y sĩ và những bệnh nhân khác, bắt đầu xì xào. Tiếng xì xào nhanh chóng biến thành những tiếng reo hò kinh ngạc. "Là phép màu! Vị cứu tinh đã chữa lành cho ông ấy!"

Valerius vẫn đứng bất động. Ông nhìn chằm chằm vào người đàn ông, rồi lại nhìn Alba. Ông không thấy một vầng hào quang nào, không cảm nhận được một luồng năng lượng ma thuật nào.

"Trùng hợp," ông kết luận trong đầu. "Cơ thể của lão ta đã tự chống chọi được. Hoặc giả, đây là một màn kịch được sắp đặt. Có lẽ lão ta là một kẻ được trả tiền để giả bệnh." Ông phân tích mọi khả năng, nhưng không có khả năng nào bao gồm 'phép thuật'.

Khi Alba bước ra khỏi lều, đám đông vây quanh cô quỳ xuống và gọi tên cô như một vị thần. Cô chỉ mỉm cười và nói rằng đó là nhờ sức khoẻ và tác dụng của thuốc.

Valerius tiến lại gần, chen qua đám đông. Ông nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói vẫn không chút cảm xúc. "Một màn trình diễn ấn tượng đấy, tiểu thư. Có vẻ như cô không chỉ mang đến lương thực, mà còn cả những trò giải trí."

Alba nhìn ông, đôi mắt cô vẫn trong veo, không một chút tự mãn hay tức giận. "Tôi chỉ làm những gì cần làm, thưa Tể tướng. Nếu điều đó mang lại niềm tin cho họ thì tôi rất sẵn lòng."

"Niềm tin không lấp đầy được dạ dày cũng không chữa được bệnh dịch," Valerius nói, rồi quay người bỏ đi. "Hãy tập trung vào việc phân phát số lương thực còn lại. Đó mới là thứ thực tế nhất mà chúng ta có thể làm."

Ông bước đi, bỏ lại sau lưng tiếng tung hô của đám đông. Ông không tin vào những gì mắt mình vừa thấy. Bởi vì đối với Valerius, tin vào một phép màu không thể giải thích được còn khó hơn là tin rằng cả thế giới này đều là một sân khấu, và cô gái kia chỉ đơn giản là một diễn viên tài ba nhất mà ông từng gặp.

Tể tướng Valerius quay trở lại hoàng cung ngay khi mặt trời bắt đầu lặn, mang theo sự im lặng lạnh lẽo và bản báo cáo ngắn gọn, chi tiết về số lượng lương thực và nước sạch đã được phân phát. Ông không hề đề cập đến những sự kiện kỳ diệu đã xảy ra, chỉ coi chúng như chi tiết không đáng quan tâm trong nhiệm vụ hậu cần. Ông hoàn thành trách nhiệm của mình và như thế là đủ.

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Alba đã ở lại ngoại thành cho đến khi màn đêm buông xuống. Và trong những giờ đồng hồ quý giá đó, 'phép màu' đã không chỉ lặp lại một lần.

Tin đồn bay nhanh hơn cả những con tuấn mã của đội kỵ binh hoàng gia, truyền từ miệng người này sang tai người khác, mỗi lần kể lại càng thêm phần kỳ diệu. Họ nói về việc cô chỉ cần chạm tay vào trán là cơn sốt liền hạ. Họ kể rằng nơi cô đi qua, nguồn nước ô uế bỗng trở nên trong vắt. Họ thề rằng đã nghe thấy tiếng cô hát những giai điệu êm dịu, và những người bệnh nặng nhất cũng chìm vào giấc ngủ bình yên lần đầu tiên sau nhiều ngày.

Những câu chuyện đó như ngọn lửa nhỏ trong đêm, nhanh chóng lan về kinh thành. Chúng đến tai Quan Tư Tế Elian trước tiên. Ông ngồi trong thư phòng, nước mắt lăn dài trên gò má khi nghe những báo cáo từ những người lính trở về. Niềm tin của ông đã được đền đáp một cách rực rỡ nhất. Lời sấm truyền không hề sai. Vị cứu tinh của họ đã thực sự đến!

Hoàng tử Kaelen cũng nghe được những tin đồn đó. Chàng là người trẻ tuổi, trái tim luôn tràn đầy lý tưởng và trách nhiệm với vương quốc. Chàng đã luôn hy vọng vào lời sấm truyền, nhưng vẫn còn chút hoài nghi của người được dạy dỗ để tin vào logic. Nhưng những câu chuyện này, được kể lại bởi chính những người lính mà chàng tin tưởng, câu chuyện đã thổi bay mọi sự nghi ngờ cuối cùng. Sự ngưỡng mộ sâu sắc chàng dành cho cô gái tên Alba bắt đầu nảy mầm trong lòng chàng.

Đến khi tin tức được chính thức bẩm báo lên Đức vua, nó đã trở thành sự thật không thể chối cãi. Nhà vua - người đã đặt cược niềm tin cuối cùng của mình vào cô gái bí ẩn - cảm thấy gánh nặng khổng lồ được trút khỏi vai. Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, ngài đã có giấc ngủ ngon.

Mãi đến khuya, Alba mới trở về hoàng cung. Cô trông mệt mỏi nhưng thanh thản, chiếc áo choàng trắng lấm tấm bùn đất. Cô từ chối mọi sự hầu hạ xa hoa, chỉ xin chút nước ấm và trở về phòng nghỉ ngơi trong im lặng, để lại phía sau những ánh mắt đầy tôn kính và ngưỡng mộ của những người hầu trong cung điện.

Khi mặt trời lên mang theo không khí trong lành và hy vọng hiếm có. Bầu trời dường như quang đãng và tiếng chim hót trong các khu vườn của hoàng cung cũng có vẻ vui tươi hơn.

Alba thức dậy sớm, cô tìm đến khu vườn thượng uyển - nơi những bông hồng trắng cuối cùng của mùa xuân vẫn đang cố gắng khoe sắc. Cô bước đi nhẹ nhàng giữa những luống hoa, tận hưởng sự yên bình của buổi sớm mai.

Và chính tại nơi đó, Hoàng tử Kaelen đã tìm thấy cô. Chàng đã đứng từ xa quan sát một lúc, ngắm nhìn bóng hình thanh tao của cô giữa những đóa hoa trắng. Đẹp đẽ và thanh khiết như chính những đóa hồng này. Lòng chàng dâng lên cảm xúc khó tả. Cuối cùng, chàng hít hơi thật sâu và cất bước tiến lại gần.

"Tiểu thư Alba."

Giọng nói ấm áp của Hoàng tử Kaelen vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng của khu vườn. Alba quay lại, và khi thấy chàng, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô. Hoàng tử Kaelen mặc bộ trang phục luyện tập đơn giản, nhưng vẫn không giấu được vẻ uy nghi và khí chất vương giả.

"Thưa Hoàng tử," cô cúi đầu chào một cách duyên dáng.

"Xin đừng đa lễ," Kaelen nói, chàng bước đến gần hơn, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ. "Ta đã nghe kể về những gì tiểu thư đã làm ở vùng ngoại thành. Cả vương quốc đang ca tụng lòng nhân từ và quyền năng của người. Thay mặt cho hoàng gia và người dân Eldoria, ta xin được bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc nhất."

"Hoàng tử quá lời rồi," Alba đáp, giọng khiêm tốn. "Tôi chỉ làm những gì trái tim mách bảo. Khi nhìn thấy người dân đau khổ tôi không thể trơ mắt làm ngơ được".

"Trái tim của người thật cao cả," Kaelen nói, giọng chàng đầy cảm xúc. "Quan Tư Tế Elian đã đúng. Người thực sự là món quà mà thượng đế ban cho chúng ta trong thời khắc đen tối nhất."

Họ tiếp tục trò chuyện, Kaelen say sưa hỏi về tình hình của người dân và Alba kiên nhẫn trả lời, mô tả lại những gì cô đã thấy với sự đồng cảm sâu sắc. Cuộc nói chuyện của họ tự nhiên và hòa hợp, như thể hai tâm hồn đồng điệu đã tìm thấy nhau giữa khu vườn yên tĩnh.

Và chính lúc đó, họ bắt gặp bóng hình khác.

Thánh nữ Seraphina đang đứng ở cuối con đường rải sỏi, bên cạnh đài phun nước bằng đá cẩm thạch. Cô mặc bộ lễ phục trắng muốt, mái tóc vàng óng được tết gọn gàng, trông như bức tượng sống hoàn mỹ. Nhưng nếu nhìn kỹ, người ta có thể thấy sự căng thẳng trong dáng đứng của cô.

Seraphina đã nghe tất cả. Đêm qua, những tin đồn về phép màu của Alba đã xuyên qua những bức tường thiêng liêng của Điện thờ. Ban đầu cô đã gạt chúng đi, cho rằng đó chỉ là sự thổi phồng của dân chúng. Nhưng sau khi cô nghe được bản báo cáo chính thức. Ngay cả Tể tướng Valerius - người luôn hoài nghi về vị cứu tinh - cũng đã xác nhận về sự hồi phục kỳ diệu của những người bệnh.

Lời sấm truyền là do Điện thờ nắm giữ. Quyền năng chữa lành là đặc ân của Thánh Hỏa. Từ trước đến nay Seraphina luôn là cầu nối duy nhất giữa vương quốc và thần linh.

Sự hoang mang chưa từng có xâm chiếm tâm trí Seraphina. Khi giờ đây, cô gái từ hư không xuất hiện, thực hiện những phép màu mà ngay cả cô - Thánh Nữ Tối Cao - cũng chưa chắc làm được. Vị thế của cô và của cả Điện thờ đang bị lung lay nghiêm trọng. Người dân bắt đầu thì thầm tên Alba trong những lời cầu nguyện thay vì tên của cô.

Nhìn thấy Alba và Kaelen đứng bên nhau, trông họ thật xứng đôi, cảm xúc phức tạp khác lại trỗi dậy trong lòng Seraphina. Cô luôn dành cho vị hoàng tử trẻ tình cảm đặc biệt, sự ngưỡng mộ thầm kín mà cô giấu sau lớp vỏ bọc trang nghiêm của Thánh nữ. Nhìn thấy ánh mắt Kaelen dành cho Alba, sự ghen tuông thầm kín mà chính cô cũng không muốn thừa nhận len lỏi vào trái tim cô.

Ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt đen tuyền, tĩnh lặng của Alba và đôi mắt vàng kim đang dậy sóng của Seraphina.

Alba mỉm cười và cùng Kaelen bước về phía cô. "Kính chào Thánh nữ," Alba cất tiếng chào, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.

Seraphina dường như không nghe thấy.

'Cô ta là ai? Sức mạnh đó từ đâu mà có? Tại sao lại là cô ta mà không phải là mình?.'

Seraphina chìm sâu vào dòng suy nghĩ của chính mình.

'Thần linh đang thử thách mình sao? Hay... ngài đã chọn người khác?'.

Sự nghi ngờ len lỏi vào đức tin sắt đá của cô - một vết nứt nhỏ nhưng đủ để khiến cả tòa thành kiên cố trong tâm hồn cô rung chuyển.

"Thánh nữ? Seraphina?" Giọng nói của Kaelen kéo cô trở về thực tại.

Seraphina giật mình, cô chớp mắt, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày. "A... Hoàng tử. Tiểu thư Alba. Xin thứ lỗi, ta đang mải suy nghĩ."

Cô nhìn Alba, cố gắng dò xét, tìm kiếm một dấu hiệu, một sự lừa dối nào đó trên khuôn mặt thanh khiết kia. Nhưng cô không tìm thấy thứ mình muốn.

"Chúng tôi nghe nói Điện thờ cũng đang chuẩn bị buổi lễ cầu nguyện lớn cho các bệnh nhân," Kaelen nói, cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng.

"Phải," Seraphina đáp, giọng nói có chút cứng nhắc. "Chúng tôi sẽ cầu xin sự ban phước của Thánh Hỏa."

Cô nhìn Alba, tia thách thức ngầm hiện lên trong mắt. "Dù sao thì, niềm tin và những nghi lễ đúng đắn mới là con đường chân chính để nhận được sự che chở của thần linh."

Câu nói đó, dù nhẹ nhàng, lại mang sự khẳng định ngầm về vai trò của Điện thờ - lời nhắc nhở rằng dù Alba có làm được gì đi chăng nữa thì Seraphina vẫn là người nắm giữ đức tin chính thống của vương quốc.

Cuộc đối đầu vô hình đã bắt đầu ngay giữa khu vườn thượng uyển yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz