Os Bsd Doi Tra
...
Anh là một người bình tĩnh, tự chủ, thậm chí còn được gọi là hiền lành trong thế giới đen tối của Mafia. Cho dù Oda Sakunosuke có được tài năng rất cao, là một sát thủ trời sinh, anh ta có thể thăng chức nhanh chóng nếu thực sự muốn.Nhưng chỉ là "nếu" mà thôi.Oda Sakunosuke không giết người, người khác nói anh ta quá nhát gan. Nhưng thực ra lại không phải vậy. Kurayame Fuyuka biết điều đó. Cô biết.Đó là vì anh đang theo đuổi tự do... Oda - san....
.
.
...
"Vậy ra Sakunosuke muốn viết tiểu thuyết à." Kurayame cười, một nụ cười ôn hoà nở rộ trên gương mặt hằng năm bị phủ kín bởi những đạm bạc và thống khổ, điều này khiến cho người con gái ấy như bừng sáng lên, ít nhất đối với Oda là vậy."Ừ." Anh đáp lời: "Tôi đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết, trước khi đọc, người đàn ông kia bảo đó là một cuốn tiểu thuyết dở.""Vậy... Nó thế nào?" "Nó rất tuyệt vời." Oda Sakunosuke cười khẽ: "Nhưng nó có một khuyết điểm, tôi không thể tìm thấy phần thứ ba.""Người đàn ông ấy nói tôi có thể tự viết lên cái kết mà tôi muốn, như vậy thì nó sẽ hoàn mỹ đối với tôi.""Nhưng anh không thể." Kurayame nhìn vào đôi mắt anh, khẳng định như vậy."Đúng." Oda Sakunosuke thừa nhận: "Bàn tay này đã dính máu, không thể nào đặt bút viết được nữa." "Người ấy là ai?""Tôi không nhớ."Không ai nói lời nào.Không gian ấy bỗng chốc chỉ còn lại tiếng hít thở nhỏ bé của hai con người cô độc đang muốn theo đuổi những thứ quá xa với tầm tay. Cổ họng của Kurayame Fuyuka khẽ động đậy, cô cười dài một tiếng, tiếng cười mềm như bông gõ vào trong trái tim của gã sát thủ bất đắc dĩ khiến nó như bị đồng hoá, nhũn ra. "Fuyuka cười cái gì?" "Tôi chỉ là nghĩ... Nếu sau này Sakunosuke có thể viết tiểu thuyết, tôi có thể trở thành nữ chính không?""Nữ chính..." Oda Sakunosuke giật mình: "Nhưng, nếu là Fuyuka thì chắc chắn sẽ rất hợp." Có lẽ khi đặt bút xuống trang giấy trắng tinh, mọi ngôn từ trong trái tim anh sẽ bùng nổ và viết lên một quá khứ của người con gái đẹp như mơ. Kurayame Fuyuka với anh luôn đặc biệt, giống như ánh sáng của đom đóm trong màn đêm mịt mờ. Chỉ là nó đã bị lạc khỏi bầy đàn, trở nên mất phương hướng và từng ngày đi chệch với quỹ đạo vốn có. Cho dù có giết người, Kurayame Fuyuka vẫn là người ôn nhu.Ôn nhu... đối với riêng mình Oda Sakunosuke... "Hứa đấy nhé Sakunosuke." Người con gái anh yêu nhoẻn miệng cười, chẳng có những xa cách lạnh lùng, chẳng còn những tia huyết tinh trong đôi mắt, chỉ còn lại những thuần khiết của linh hồn đang dần lụi tàn theo thời gian... "Sakunosuke." Cô ấy lại gọi tên anh.Oda Sakunosuke kinh ngạc cứng đờ người lại khi dị năng Hoàn Mỹ cho phép anh nhìn thấy tương lai của vài giây tiếp theo. Anh biết cô ấy muốn làm gì, nhưng mà...Cho đến khi thứ cảm giác mềm mại truyền đến từ bờ môi khô khốc, Oda Sakunosuke mới khẽ cười, cười một tiếng toát ra từ trong cuống họng.Nhưng mà quả nhiên anh không thể ngăn nó diễn ra.Người đàn ông tóc đỏ trước khi cô gái ấy lùi lại, vươn tay ra chạm vào mái tóc dài của cô, khiến cho nụ hôn vốn chỉ là như chuồn chuồn lướt qua này lại trở nên sâu sắc hơn một chút. Có người tiến đến nhưng anh lại không quan tâm. Dưới ánh trăng sáng, anh quay người lại, ôm lấy người mình yêu vào trong lòng, như thể muốn giấu đi không cho ai thấy, và anh ngẩng đầu lên.Dazai Osamu với một khuôn mặt lặng thinh đứng ở đó, bóng tối như hoà thành một thể với hắn, cuốn trôi tất cả mọi cảm xúc bằng một cơn gió lạnh lẽo. Oda Sakunosuke đứng thẳng dậy, đồng thời cũng ấn cô trở lại lồng ngực mình trước khi Kurayame muốn rời khỏi. Anh khẽ cười, trầm thấp, làm cho lồng ngực hơi rung lên."Dazai - san." "Tôi làm phiền hai người rồi nhỉ." Dazai cười híp mắt, vươn tay ra vẫy vẫy: "Xin lỗi nhé... Tôi sẽ đi ngay." Oda Sakunosuke không ngăn cản.Cho đến khi hắn dần rời khỏi góc phố vắng, anh mới nói hai chữ: "Xin lỗi."Quả nhiên, Oda Sakunosuke cũng là một người ích kỉ thôi. ...Kurayame Fuyuka và Oda Sakunosuke trở thành người yêu của nhau. Thiếu nữ tóc đen mắt đen rạo rực trong lòng, giống như một cô gái tuổi mười tám thực sự, tràn đầy trong sáng và ngây thơ. Oda Sakunosuke vẫy tay gọi cô tới gần, nói: "Có muốn cùng anh tới thăm bọn trẻ không?" "Có chứ." Kurayame cười: "Sakunosuke giống như là bảo mẫu vậy nhỉ.""Bảo mẫu..." Oda bất đắc dĩ cười: "Thật là, em gọi thế nào cũng được..." Nhưng mà làm gì còn đứa trẻ nào tồn tại nữa.Kurayame Fuyuka kinh ngạc nhìn người đàn ông chết trong vũng máu, ngơ ngác thấy anh chạy vọt lên lầu, tiếng bước chân nặng trịch như gõ vào lòng cô những nỗi bất an không thể kiềm chế.Một tiếng nổ vang trời.Và người đàn ông tóc đỏ kia cũng bất lực nhìn chiếc xe bị cháy xém. Kurayame Fuyuka không có thương tiếc cho bất cứ ai, cho dù cái chết thảm khốc ấy đã diễn ra ngay trước mắt mình. Cô lại gần Oda, vươn tay ra nắm lấy bàn tay đầy chai sạn của anh, hồi lâu mới nói: "Đừng khóc, Sakunosuke." Oda Sakunosuke chậm rãi đặt bàn tay của mình lên đầu của người con gái ấy, anh nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng của cô, quá hiểu những cảm xúc hiện tại trong đó.Kurayame Fuyuka chỉ để ý có một Oda Sakunosuke mà thôi. Cho nên...Anh che khuất đôi mắt đen to tròn ấy lại."Đừng nhìn anh, Fuyuka." Oda Sakunosuke nói: "Đừng nhìn anh." Oda đẩy Kurayame ra, giao cho Dazai vừa tiến tới: "Hãy trông chừng cô ấy." "...Tôi hiểu rồi." "Chờ đã!" Kurayame nắm chặt lấy tay của anh: "Anh định đi đâu? Tìm cái người tên Gide ấy sao?""Ừm." "Không được!" Kurayame Fuyuka không đồng ý: "Anh không được đi!" "Anh phải đi, Fuyuka." Oda nhìn cô bằng một ánh nhìn nghiêm túc, Kurayame không thể nào nói ra lời phản đối nào nữa, chỉ có thể yếu ớt hỏi:"Vậy... Anh sẽ trở về chứ?""Ừ, anh sẽ trở về." Người đàn ông đó cười: "Anh hứa."...
Đồ dối trá.
Kurayame Fuyuka đi theo Dazai Osamu tìm tới chỗ của Oda Sakunosuke, sắc mặt bình tĩnh như không có gì.
Cô chậm rãi bước đi, tiếng giày cao gót vang lộc cộc trên sàn nhà, giòn giã, mà lại trầm trọng. Hoàng hôn vàng phủ xuống khắp cánh rừng, đồng thời cũng rọi lên đôi mắt đang dần mất đi sắc thái của anh.
Oda Sakunosuke nằm trong vũng máu.
Cô cuối cùng cũng đi tới bên cạnh anh, mím môi cười: "Sakunosuke."
"Anh đã nhớ ra tên của người đàn ông đó rồi, là Natsume Souseki." Chỉ đợi có thế, anh mở miệng nói chuyện.
"Anh muốn rời khỏi Mafia Cảng, đặt bút viết tiểu thuyết, viết về một người..."
"Fuyuka, Dazai - san." Oda khẽ khép mắt lại: "Rời khỏi Mafia Cảng, về phe người tốt, như vậy sẽ làm cho con người của hai người trở nên tốt đẹp hơn một chút."
Dazai Osamu trầm mặc, mà Kurayame Fuyuka lại cười.
"Không đâu... Đồ dối trá."
Oda Sakunosuke vươn tay chạm vào gương mặt của cô, bất đắc dĩ thở dài, rồi dần dần ngừng thở trong lòng của người con gái này.
Anh xin lỗi...
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz