Xét xử
Tại tòa án nhân dân tối cao thành phố S chật ních người ngồi chờ nghe phiên xét xử, luật sư của nhà Metawin đứng giữa phòng xử án chầm chậm nói, mỗi một câu đều muốn khép Orm vào tội chết, anh ta đưa ra toàn bộ tất cả các chứng cứ phạm tội gây bất lợi cho Orm, những chứng cứ không gì xác thực hơn!
Ling Ling phía xa xa nhìn Orm đứng trên bục bị cáo, sắc mặt cô trông tiều tụy, nhưng vẫn đẹp đẽ hơn người, trên mặt không để lộ chút cảm xúc gì chỉ một mực lạnh lùng nghe luật sư trần thuật về hành vi phạm tội của cô, giống như người đang được nhắc đến không phải là cô vậy.
Còn Metawin trên ghế nguyên cáo vẫn mặc âu phục như trước, trong ánh mắt sâu xa còn ẩn chút ý cười.
Luật sư của nhà Metawin quay lại hỏi người đang ngồi ở chỗ nhân chứng: "Cô Ling Ling Kwong, cô nói rằng vì thân chủ của tôi đã cưỡng hiếp cô, cho nên bị cáo mới đem súng đến và làm bị thương thân chủ tôi, có phải không?"
"Phải."
"Dựa theo lời khai của cô và mẫu máu xét nghiệm hôm xảy ra sự việc, cùng ngày hôm ấy cô đã uống rượu?"
"Phải."
"Uống nhiều hay ít."
"Tôi không nhớ."
Luật sư phía nhà Metawin hùng hổ chất vấn: "Cô Kwong, phải chăng do cô say rượu đã tự nguyện phát sinh quan hệ với thân chủ của tôi? Để giúp bị cáo gỡ tội, nên có ý muốn vu khống cho thân chủ của tôi?"
Ling Ling ngẩng phắt đầu trừng trừng nhìn anh ta, những lời thô tục suýt chút nữa đã thốt ra nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, nghiến răng nói: "Không phải! Tôi còn nhớ rất rõ ràng!" Nói dứt câu, cô quay đầu nhìn trân trân vào Win ngồi trên xe lăn: "Nếu không tin, anh có thể hỏi thân chủ của anh, tôi nghĩ anh ta sẽ vui vẻ thừa nhận!"
Win nghiêng đầu cười: "Đúng vậy, là tôi ép buộc cô ấy, tôi còn nhớ rõ hương vị lần đầu tiên của cô ấy, vẫn còn nhớ tiếng nỉ non đau đớn của cô ấy."
Mặt Ling Ling Kwong đột nhiên tái mét, đôi môi cắn chặt đến bật máu, máu có mùi giống như gỉ sắt. Mọi người trong phòng xử án bắt đầu xôn xao, Wisanu đang ngồi nghe xét xử cũng bị kích động đứng bật dậy nhào lên phía trước gào lên, tao giết mày! Khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên méo mó vì phẫn nộ và thù hận, ông Nat và Tan dùng hết sức đè anh lại! Anh vẫn giãy dụa giống như người mất đi lí trí!
"Yên lặng! Yên lặng!" Quan tòa gõ mạnh cây búa nhỏ lên bàn!
Nhưng Wisanu yên không nổi, anh muốn điên lên mất! Anh muốn phát điên mất! Trong mắt anh chỉ còn lại dáng vẻ cười cười ác độc của Win, anh muốn đi lên xé nát hắn! Là hắn! Hắn là loài ma quỷ! Hắn đã hủy hoại Ling Ling, hủy hoại Orm, cũng hủy hoại anh!
Metawin ...mày là đồ ma quỷ!
Wisanu hoàn toàn mất đi lí trí, để không gây trở ngại cho việc xét xử, quan tòa đã cho người kéo anh ra ngoài, không cho phép anh vào phòng xử án nữa.
Wisanu bị kéo ra ngoài mà đầu Ling Ling cũng không dám quay lại nhìn một chút, nàng không dám nhìn anh, vẫn không dám nhìn anh, chỉ sợ sẽ nhìn thấy dáng vẻ đau lòng như muốn chết của anh, nàng lén lén cúi đầu, cố kiềm lại nước mắt, cắn chặt răng phải cố gắng kiên trì!
Nàng không thể khóc, không thể bỏ chạy, không thể cảm thấy nhục nhã, đây là hi vọng giảm hình phạt duy nhất của Orm! Nàng hít một hơi thật sâu rồi lại ngẩng đầu lên.
Wisanu bị kéo ra khỏi tòa án, anh muốn chạy, muốn chạy đến giết loài ma quỷ đã hủy hoại tất cả kia! Nhưng một cú đấm giáng xuống trước mặt làm anh té nhào trên mặt đất, làm anh ngẩn cả người, môi bị răng cắn dập, một ít máu chảy ra.
Ông Nat đứng trước mặt trừng trừng nhìn anh: "Bình tĩnh lại! Con không phải Orm, con giết người chắc chắn sẽ bị xử bắn! Con còn muốn con gái nhà họ Kwong đau lòng hơn nữa sao!"
Wisanu chầm chậm ngồi dậy, cúi đầu không nói nữa, ông Nat thở dài lại nói: "Ở đây, nghĩ cho kĩ chuyện con cần phải làm bây giờ."
Ông nói xong thì quay người bỏ đi.
Wisanu giống như đã dùng hết sức lực, mệt mỏi ngồi thu lu ở cửa tòa án, ánh mặt trời nóng rảy chiếu thẳng lên người anh, bóng của anh bị kéo ra thật dài, anh khẽ nắm tay thành nắm đấm, phải làm?
Rốt cuộc anh cần phải làm gì?
Hơn hai giờ sau, cửa lớn phòng xét xử mở ra, mọi người lục tục bước ra ngoài, Wisanu vội vã đứng lên, lau qua mặt, kéo một người thanh niên vừa mới đi ra hỏi: "Phán quyết thế nào?"
Người thanh niên nọ đáp: "cô gái kia bị xử sáu năm, còn người bị liệt bị tòa phán bốn năm."
"Sáu năm?" Wisanu hỏi.
"Đúng thế, quá ít nhỉ? Tôi cho rằng ít nhất phải là vài chục năm đấy." Người thanh niên nói xong thì bỏ đi cùng bạn.
Wisanu loáng thoáng thở dài một hơi, sáu năm, ít hơn một nữa so với dự đoán.
Anh đẩy đám người, đi vào phòng xét xử, cho đến khi không còn ai anh mới nhìn thấy Ling Ling, nàng đang yên lặng đi phía trước, ba mẹ nàng đi theo bên cạnh, nàng nhìn thấy anh, lại vội vàng kìm nén, hơi thoáng vẻ hoảng hốt, trái tim anh đau xót, liền tiến lên một bước nhưng cũng không dám đến quá gần.
Nàng đưa tay vuốt tóc, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, anh lập tức tiến thêm một bước, nàng hơi miễn cưỡng nhìn anh nở nụ cười.
Nàng nói: "Wi."
"Anh đây." Lòng anh run lên nhè nhẹ, mũi cũng hơi cay cay.
Trong mắt nàng hơi âm ẩm, nàng mím môi nói: "Có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói, nhé?"
"Được." Anh nhìn nàng, khẽ đồng ý, hình như chỉ sợ một bước nữa sẽ dọa nàng.
Ling Ling nhìn anh hơi cười, nụ cười lúc này cũng giống như trước đây, thật là đẹp.
Anh tin lời nàng, vẫn luôn tin tưởng nàng như trước.
Nhưng...Sáng ngày hôm sau, lá thư xuất hiện trước cửa nhà anh, chiếc nhẫn ấy, chúng cho anh biết, nụ cười này lần đầu tiên dối anh.
Nàng đem nhẫn trả lại cho anh, dùng nét chữ đẹp đẽ đó viết trong thư: "Wi, mọi người thường nói, tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu ngàn năm mới ngủ chung gối, em nghĩ, duyên phận của chúng ta chưa đến ngàn năm..."
Nàng đi rồi, rời khỏi rồi, biến mất rồi, tìm không thấy nữa.
Cuối cùng anh, cũng đánh mất nàng rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz