ZingTruyen.Xyz

[OrmLing] Định mệnh

Làm chuyện bản thân yêu thích

pyn92dl


Win nằm trên giường, dùng giọng nói như đang làm nũng gọi: "Ling Ling à, anh muốn uống nước."

Ling Ling liếc nhìn gã, không thèm quan tâm.

Win giống như một đứa bé không được thỏa mãn nhìn nàng: "Ôi, sao em lại có thể lạnh lùng như thế nhỉ? Anh là chồng em đấy nhé."

Ling LIng vứt cuốn sách trong tay, đứng vụt dậy: "Muốn uống nước đúng không?"

Nàng đi tới tủ đầu giường, rót nước sôi còn nóng hôi hổi vào ly thủy tinh sau đó đưa tới định trút vào trong miệng gã, Fluke vội vàng chạy tới cản nàng lại, anh ta kéo tay nàng: "Ngừng tay, ngừng tay. Trời ạ."

Lúc hai người giằng co, nước nóng sánh ra làm phỏng tay Ling Ling, nàng vội thả tay làm ly nước rơi xuống, tất cả nước trong ly đều bị đổ ra ngoài, Ling Ling rít một hơi để cơn đau dịu xuống, tay nàng bỗng nhiên bị một bàn tay khác kéo lại, nàng ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt đau lòng của Win: "Ling Ling à, tay em phỏng rồi, có đau không."

Ling Ling thấy ngạc nhiên, nàng rút phắt tay về, lạnh nhạt nói khẽ: "Đồ điên."

Nói xong nàng cũng không thèm nhìn gã, quay lại ngồi xuống chỗ của mình, tức giận xoa xoa tay.

Fluke vừa thở dài bất đắc dĩ vừa giúp Win thay một cái mền mới: "Sao anh lại trêu chọc cô ấy làm chi."

Win cười cười nhìn chằm chằm vào Ling Ling: "Anh không cảm thấy lúc cô ấy giận dỗi nhìn rất đáng yêu ư?"

Fluke quay đầu lại nhìn Ling Ling, giận dỗi? Bây giờ trông cô ấy không giống như là đang giận dỗi đâu?

"Này. Anh đừng có nhìn chòng chọc vào bà xã của tôi thế." Win trừng ánh mắt vừa nguy hiểm vừa quái lạ nhìn anh ta: "Tôi cảm thấy không được vui."

Fluke hơi bất ngờ, chán nản nghĩ: không phải anh bảo tôi nhìn sao? Con người này đúng là bệnh hoạn!

Anh ta lắc đầu, đổi một cái mền mới, chọn một chỗ ngồi xa Ling Ling nhất mới ngồi xuống, anh ta lén lút quan sát sắc mặt của hai người, một người mở to mắt nhìn quyển sách trong tay, cáu kỉnh lật sang trang, một người khác lúc nào cũng cười cười nhìn người kia lật sách, giống như nhìn không đủ vậy.

"Anh còn nhìn tôi nữa, tôi sẽ móc mắt anh." Ling Ling không thèm nể nang ném cuốn sách trong tay về phía Win, gã ta nghiêng đầu né được, lại cười nói: "Em là vợ anh, anh thích làm gì thì sẽ làm đó."

"Metawin, đúng là anh có khả năng ép tôi điên lên đấy."

"Không sao, anh có thể cùng điên với em."

"Anh đã điên sẵn rồi."

"Vậy cũng bởi vì em nên mới điên."

Ling Ling hung hăng hỏi: "Vậy sao anh không vì tôi mà đi chết đi?"

Vẻ mặt Win như phát điên, gã nở nụ cười méo mó: "Đó là tại em chưa chết, em sống, anh sẽ có được em, em mà chết, anh sẽ chết cùng em."

Ling Ling trợn mắt nhìn gã, nói không nên lời, Win lại trở về dáng vẻ ôn hòa, vô hại cầu xin: "Ling Ling à, em có thể ở gần anh một chút không?"

Ling Ling đứng lên đi tới bên cửa sổ, nàng ngồi quay lưng lại, nàng không nên nói chuyện với gã, nàng không nên để ý đến gã! Nàng thật sự sợ bản thân không kìm chế nổi, sẽ xông tới cùng chết với gã!

Nàng có chết cũng không sao nhưng Orm sẽ phải làm thế nào?

Orm Korn...

Bây giờ em sao rồi?

Ling Ling ngẩng đầu nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ...

Bên trong biệt thự ở đại viện quân khu, Orm bị nhốt trong phòng, cô ngồi cúi đầu trên giường, tóc mái dài rũ xuống đôi mắt, vẻ mặt vô cùng u ám.

Cô không ngờ, ông nội lại nhốt cô lại.

Buổi sáng sau khi cô biết được chuyện của Ling Ling từ dì giúp việc, chớp mắt cô đã quay người chạy thẳng tới cửa, trong một giậy khi tay cô vừa đặt lên cửa thì một giọng nói già nua vang lên phía sau cậu: "Con đi đâu?"

"Đi tìm Ling Ling." Orm không quay đầu lại, cô nói rất bình tĩnh.

"Không được đi." Sethratanapong tư lệnh gầm khẽ.

Orm quay người lại, ánh mắt hơi kích động, cô hỏi: "Tại sao con không được đi!" Cô không hiểu, ông nội đang nghĩ cái gì vậy! Tại sao ông lại làm thề này!

Sethratanapong tư lệnh bước lên mấy bước: "Cô gái này sẽ hủy hoại con!" Ông cũng không hiểu, đứa cháu của ông đang nghĩ những gì! Tại sao lại không hiểu chuyện như vậy!

"Chị ấy không hủy hoại con." Orm lạnh lùng nhìn ông mình: "Nếu như ông không cho con đi, thì người hủy hoại con chính là ông."

"Mày đang nói bậy bạ gì đó!" Sethratanapong tư lệnh bị cô chọc tức giận, giọng nói cũng run lên.

"Ông muốn con trở thành người như vậy sao?" Trong ánh mắt sắc bén của Orm còn có một chút bất mãn: "Làm chuyện sai trái lại bỏ mặc cho một cô gái gánh tội thay, trốn sau lưng ông đợi người ta tới bảo vệ?"

Sethratanapong tư lệnh không trả lời.

Orm lại nói: "Con không muốn! Con thà ngồi tù cũng không muốn làm người như vậy."

"Orm!" Sethratanapong tư lệnh giậm chân nói: "Là Ling Ling tự nguyện, không ai bắt buộc nó!"

"Con cũng vậy, không ai ép con cả." Orm mở cửa, ánh nắng tràn vào, lúc cô bước ra ngoài còn thì thào nói: "Chuyện con làm thì tự con gánh chịu, ông đừng xen vào."

Sethratanapong tư lệnh nhìn bóng lưng cô, ông chợt sững sờ, đột nhiên ông nhớ tới nhiều năm trước đây, chính con trai ông cũng rời khỏi nhà như thế, khi đó nó muốn đi tới biên giới Chianrai vô cùng nguy hiểm, ông không cho, ông nói, nguy hiểm quá, ông muốn con ông ở lại nơi ông có thể bảo vệ, nhưng con ông cũng nói y như vậy, rồi bướng bỉnh rời khỏi nhà!

"Ba muốn con trở thành người như vậy sao?"

"Sống cả đời vô tri vô giác trong cảnh nhàn hạ."

"Con không muốn."

"Con muốn làm chuyện bản thân yêu thích."

"Chuyện của con con sẽ tự cân nhắc, ba đừng xen vào."

Sethratanapong tư lệnh chìm trong hồi ức, nỗi đau mất đi đứa con yêu lại lần nữa dội vào lòng ông, ông ôm lấy ngực, hít vào mấy hơi lại cảm thấy thở không nổi.

Nadech vội chạy tới đỡ lấy ông: "Tư lệnh..."

"Bắt Orm về nhanh!" Hạ tư lệnh thở hổn hển, chỉ vào Orm nói: "Tôi không thể mất nó! Không thể!"

Đúng vậy, từ trước tới nay ông luôn mong con ông, cháu ông đều trở thành những người đầu đội trời chân đạp dất, nhưng bây giờ, ông cảm thấy, chúng có thể bình an sống bên cạnh ông, dù cho đây có không phải là tâm nguyện của chúng thì ông cũng không cho phép chúng phản kháng.

"Vâng!" Nadech dìu Sethratanapong tư lệnh ngồi lên sofa xong, rồi vội vã dẫn theo hai người lính bảo vệ, Orm đi chẳng bao lâu thì lại bị bắt trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz