ZingTruyen.Xyz

OrmLing - BHTT - Tình Yêu Chắp Vá !!

Chương X/ Chán ghét !

fw_pon


Sự kiểm soát mà Lingling đã dày công xây dựng suốt năm năm qua đã hoàn toàn tan vỡ.

Nàng giật mạnh tay ra khỏi Orm, lùi lại một bước, ánh mắt rực cháy lửa giận và sự tổn thương.

- Cái gì? Cô nói cái gì?!

Lingling như hét lên, giọng nàng gay gắt và vỡ vụn, làm vang vọng khắp căn phòng họp sang trọng.

Nàng tiến lại gần Orm, khoảng cách giữa họ tan biến.

- Lí do gì cô lại rút đơn?!

Nàng chất vấn, giọng nàng dồn dập và đầy uất hận.

- Cô làm vậy để làm gì?! Tôi đã rời đi, đã chấp nhận sự thật đau đớn, đã để cô được tự do! Cô đã có tất cả mọi thứ cô muốn, tại sao cô lại phải làm điều này?!

Sự phẫn nộ tuôn trào không ngừng. Nàng chỉ vào mặt Orm, sự cay đắng khiến nàng không còn kiểm soát được lời nói.

- Vậy trong suốt năm năm qua là cô cố tình để tôi tin rằng mình đã được giải thoát?! Cố tình để tôi làm mọi thủ tục một mình, cố gắng xây dựng lại cuộc sống, cố gắng chữa lành vết thương, trong khi tôi vẫn bị trói buộc với cô?!

Lingling lắc đầu dữ dội, không thể tin nổi vào sự tàn nhẫn và ích kỷ của Orm.

- Cô coi tôi là cái gì đây?!!!

Nàng gào lên, âm thanh chua xót và tuyệt vọng làm run rẩy không khí.

- Cô coi tôi là vật sở hữu sao, Orm?! Cô sợ mất mặt, hay cô sợ mất quyền kiểm soát? Cô đã biến cuộc sống của tôi thành một trò đùa, một sự lừa dối trắng trợn! Toàn bộ sự bình yên tôi có được đều là một ảo ảnh do cô tạo ra!

Nước mắt không rơi, nhưng ánh mắt Lingling đỏ hoe vì sự phản bội quá lớn.

Nàng đã tưởng rằng việc ly hôn là một sự đồng thuận để giải thoát cho cả hai, nhưng sự thật là nàng đã bị giam cầm trong một mối quan hệ một chiều bởi sự độc đoán của Orm.

Orm đứng đó, đối diện với cơn thịnh nộ chính đáng của Lingling. Khuôn mặt cô tái mét, đôi mắt cô nhắm nghiền lại vì đau đớn.

Cô biết, mỗi lời Lingling nói ra đều là sự thật tàn khốc. Cô đã làm điều đó vì sự sợ hãi và ích kỷ tột cùng.

Orm mở mắt ra, sự tuyệt vọng trong ánh mắt cô không hề che giấu.

Cô muốn nói, muốn giải thích, nhưng cổ họng cô như bị nghẹn lại bởi chính sự hối hận và tình yêu điên cuồng mà cô đã dùng để trói buộc Lingling.

Không khí trong căn phòng họp điều hành ngập tràn sự hỗn loạn và đau đớn, hoàn toàn khác với sự kiểm soát lạnh lùng chỉ vài phút trước đó.

Đối diện với cơn bùng nổ dữ dội và chất vấn đầy phẫn nộ của Lingling, Orm cảm thấy choáng váng và bất lực.

Cô lùi lại một bước, nhận ra sự tàn phá mà hành động ích kỷ của cô đã gây ra.

- Ling, em bình tĩnh lại.

Orm cố gắng nói, giọng cô nhẹ nhàng hơn, pha lẫn sự khẩn khoản và tuyệt vọng.

Cô đưa tay ra, muốn chạm vào Lingling như một hành động xoa dịu. Nhưng Lingling ngay lập tức tránh né cái chạm đó, như thể tiếp xúc với Orm là một sự ô uế.

Khuôn mặt nàng, dù vẫn còn nét đau đớn, đã nhanh chóng chuyển sang trạng thái chán ghét và lạnh lùng đáng sợ.

Đôi mắt nàng nhìn Orm không còn sự thù hằn nóng bỏng, mà là một sự khinh miệt và xa cách hoàn toàn.

- Đừng chạm vào tôi!!

Lingling nói, giọng nàng rít qua kẽ răng, không còn sự ồn ào nhưng lại càng ghê gớm hơn.

- Cô không có quyền. Đừng nói với tôi về sự bình tĩnh. Cô muốn tôi bình tĩnh sau khi phát hiện ra toàn bộ cuộc đời tôi trong năm năm qua là một trò lừa dối?

Sự ghẻ lạnh và xa lánh hoàn toàn này của Lingling đã giáng một đòn chí mạng vào Orm.

Vẻ ngoài lạnh lùng của Orm thường dùng để bảo vệ bản thân, nhưng sự lạnh lùng của Lingling lại là một hình phạt khủng khiếp.

Nó khiến Orm dè chừng, khiến cô nhận ra rằng, người phụ nữ trước mặt không còn là Lingling yếu đuối có thể dễ dàng bị cô nắm bắt nữa.

Orm thu tay lại, ánh mắt cô rủ xuống, sự tổn thương hiện rõ. Cô cố gắng giải thích, cố gắng tìm kiếm một chút sự thông cảm.

- Tôi...tôi đã làm vậy vì tôi sợ hãi..!

Orm thì thầm, giọng cô nhỏ đi, không còn chút uy quyền nào của CEO.

- Tôi sợ mất em mãi mãi. Tôi không thể..tôi không thể chấp nhận sự thật là em sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi...tôi đã hy vọng, một ngày nào đó...!

- Hy vọng gì?

Lingling cắt ngang, giọng nàng cứng rắn như thép.

- Hy vọng rằng tôi sẽ quay về và chấp nhận sự kiểm soát của cô? Hay hy vọng rằng tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho sự độc tài và ích kỷ này?

Nàng nhìn Orm với vẻ khinh bỉ sâu sắc.

- Cô chỉ quan tâm đến bản thân mình, Orm. Cô không bao giờ để tâm đến cảm xúc của tôi. Việc cô làm không phải vì tình yêu, đó là vì sở hữu. Cô muốn tôi bị ràng buộc hợp pháp với cô, để thỏa mãn cái tôi mất mát của cô!

Sự phân tích chính xác và tuyệt tình của Lingling đã khiến Orm câm lặng. Mọi lời bào chữa đã bị nghẹn lại trong cổ họng cô.

Cô không thể phủ nhận sự thật đó. Cô đã quá tham lam và sợ hãi mất đi Lingling, đến mức cô đã phá vỡ cả sự bình yên mà nàng đã cố gắng tạo dựng.

Orm đứng đó, cánh cửa cô đơn lại mở ra. Cô đã thành công trong công việc, nhưng lại thất bại thảm hại trong tình yêu và sự tôn trọng của người cô yêu.

Sự dè chừng và lạnh lùng của Lingling đã khiến cô hiểu rằng, con đường để lấy lại trái tim nàng giờ đây đã trở nên khó khăn và đau đớn gấp vạn lần.

Lingling nhìn Orm, đôi mắt nàng sắc lạnh và không hề dao động. Sự tổn thương và giận dữ ban đầu đã lắng xuống, thay vào đó là sự kiên định và quyết tâm của một người đã bị phản bội nhưng không thể bị đánh bại.

Nàng hít một hơi sâu, giọng nàng rành rọt và cứng rắn như đang đọc một điều khoản hợp đồng.

- CEO Orm Korn!

Lingling nói, cố tình dùng chức danh trang trọng, tạo thêm một lớp rào cản xa cách.

- Tôi đã chấp nhận ký hợp đồng hợp tác với Kronos Systems không phải vì bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ hay cá nhân cô.

- Tôi ký vì đây là một dự án chuyên môn lớn và có giá trị đối với Bệnh viện Saint Michel.

Nàng tiến lại gần chiếc bàn họp, ngón tay chạm vào bản hợp đồng vừa ký kết.

- Tôi muốn làm rõ một điều. Mối quan hệ giữa chúng ta từ giờ trở đi sẽ rạch ròi và chỉ giới hạn trong phạm vi công việc. Cô là CEO, tôi là Bác sĩ Chính thức đại diện đối tác. Sẽ không có bất kỳ chuyện tình cảm nào được nối lại ở đây, ở Thái Lan, hay bất cứ nơi nào khác.

Ánh mắt Lingling đâm thẳng vào Orm, không cho phép cô có bất kỳ hy vọng hão huyền nào.

- Tôi sẽ ở lại Bangkok chỉ trong thời gian cần thiết để đảm bảo dự án tích hợp công nghệ diễn ra suôn sẻ. Khi công việc kết thúc, khi hợp đồng được thực hiện theo đúng lộ trình, tôi sẽ về lại Pháp.

Nàng nhấn mạnh từ Pháp như một lời tuyên bố về tự do và độc lập.

- Tôi hy vọng cô sẽ tôn trọng sự chuyên nghiệp này, cũng như tôn trọng quyền tự quyết của tôi.

- Nếu cô cố gắng dùng mối quan hệ hợp pháp này hay bất cứ điều gì để vượt quá giới hạn công việc, tôi sẽ lập tức báo cáo với Giám đốc Dubois và hủy bỏ mọi sự hợp tác. Cô sẽ phải chịu trách nhiệm về hậu quả đó.

Nói xong, Lingling không chờ đợi câu trả lời hay sự phản ứng nào từ Orm. Nàng quay lưng lại, lấy chiếc túi xách, và bước đi một cách dứt khoát.

Orm Korn đứng sững sờ, sự đau đớn và thất bại hiện rõ trên khuôn mặt. Cô đã chiến thắng về mặt pháp lý, nhưng lại thua hoàn toàn về mặt tình cảm và sự tôn trọng.

Lời nói của Lingling như những viên đạn băng lạnh lẽo, xuyên qua lớp áo giáp CEO và găm sâu vào tim cô.

Cánh cửa phòng họp tự động trượt mở, và Lingling bước ra, bỏ lại Orm một mình trong căn phòng rộng lớn, bị bao vây bởi sự thành công vô nghĩa và nỗi cô đơn tột cùng.

Nàng đã trở lại, mạnh mẽ hơn, và hoàn toàn không thể chạm tới.

Lingling bước ra khỏi phòng họp điều hành K.S Corporation với bước chân vững vàng và kiêu hãnh, giữ cho tấm lưng thẳng tắp như thể nàng không hề bị tổn thương.

Nàng thao túng bản thân để tin rằng, nàng là một chiến binh, và nàng đã chiến thắng.

Nàng đi thẳng đến khu vực thang máy riêng. Khoảng cách ngắn ngủi đó, dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo của hành lang, là thử thách cuối cùng đối với sự tự chủ của nàng.

Nàng nhấn nút. Cửa thang máy mở ra, và Lingling bước vào, đôi chân nàng như muốn khụy xuống vì sự kiệt sức cảm xúc.

Và rồi, cánh cửa thép lạnh lẽo đóng lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm, cắt đứt nàng hoàn toàn khỏi thế giới của Orm, lớp vỏ bọc cứng rắn của Lingling đã sụp đổ không thể cứu vãn.

Nàng dựa lưng vào vách thang máy, đôi mắt nhắm nghiền, và những giọt nước mắt nóng hổi trào ra.

Chúng không phải là những giọt nước mắt rấm rức, mà là một dòng thác tuôn trào không kiểm soát.

Nàng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, nỗi đau quá lớn đã khiến nàng câm lặng.

Nàng trượt dần xuống, chiếc váy vest navy thanh lịch nhăn nhúm lại dưới sức nặng của sự đau khổ và tuyệt vọng.

Cuối cùng, nàng ngồi bệt xuống sàn thép lạnh lẽo của thang máy, khuôn mặt vùi sâu vào hai đầu gối.

Nàng thật sự rất đau, nỗi đau không chỉ là việc gặp lại Orm hay sự mất mát của tình yêu cũ.

Nỗi đau lớn nhất là sự phản bội tàn nhẫn về việc ly hôn. Nàng đã tin rằng mình đã tự do, đã chữa lành và tái sinh trên nền móng của sự giải thoát.

Giờ đây, nàng nhận ra, toàn bộ năm năm đó là một sự lừa dối do chính Orm giăng ra.

Nàng đã bị trói buộc trong một cuộc hôn nhân mà nàng tưởng đã chấm dứt, bị giam cầm trong quá khứ mà nàng đã cố gắng trốn thoát.

Chính sự sắc lạnh và quyền lực của Orm đã khiến nàng bùng nổ. Nhưng dưới sự phẫn nộ, là sự nhớ nhung bị kích hoạt dữ dội.

Nhìn thấy Orm thành công rực rỡ nhưng vẫn mang nét cô đơn và khắc khoải quen thuộc, Lingling cảm thấy trái tim mình tan nát vì cả tình yêu cũ và sự thất vọng hiện tại.

Nàng ôm chặt lấy bản thân, cố gắng níu giữ lấy chút sức lực cuối cùng.

Tiếng chuông nhỏ vang lên khi thang máy di chuyển qua từng tầng lầu dường như là bằng chứng về sự chuyển động chậm rãi của thời gian, trong khi nàng vẫn bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng.

Chiếc túi xách da, chiếc áo vest đắt tiền, và đôi giày cao gót, tất cả những biểu tượng của thành công và độc lập ở Paris, giờ đây đều nằm đó, vô nghĩa.

Bác sĩ Lingling đã biến mất, chỉ còn lại Ling, cô gái bị tổn thương và bị lừa dối, đang ngồi co ro, khóc thầm trong chiếc hộp thép di động.

Sự đau đớn đó, nó cắt sâu và dai dẳng, giống như sự thật về việc nàng vẫn là vợ hợp pháp của Orm Korn.

Nàng đã trở về, không phải để làm việc, mà để đối mặt với sự thật tàn khốc và nghiệt ngã nhất trong cuộc đời mình.

Tiếng "Đing" nhỏ vang lên, báo hiệu thang máy đã dừng lại ở tầng trệt. Âm thanh đó đột ngột cắt ngang dòng cảm xúc hỗn loạn của Lingling, buộc nàng phải tỉnh táo lại.

Cánh cửa sắp mở, và nàng không thể để bất cứ nhân viên nào của K.S Corporation, đặc biệt là thư ký Anong, nhìn thấy nàng trong trạng thái tan vỡ này.

Bằng một nỗ lực tuyệt đối của ý chí, Lingling hít sâu, kéo mình đứng dậy.

Nàng nhanh chóng tựa vào vách thang máy, dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt.

Tác phong chuyên nghiệp mà nàng dày công xây dựng suốt năm năm không thể bị phá hủy bởi một cuộc đối diện đau đớn này.

Nàng lấy trong túi xách ra chiếc gương nhỏ và thỏi son, cẩn thận chỉnh sửa lại vẻ ngoài.

Gương mặt nàng vẫn còn tái nhợt, nhưng đôi mắt đã trở nên khô ráo và kiên quyết hơn.

Nàng vuốt phẳng lại nếp nhăn trên chiếc váy vest, chỉnh lại búi tóc đã hơi lỏng lẻo.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Bác sĩ Lingling lại xuất hiện, lạnh lùng và không thể bị tổn thương.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, Lingling bước ra ngoài với bước chân vững vàng và dứt khoát, không nhìn lại.

Nàng đi thẳng đến khu vực sảnh chính.
Rời xa khỏi sự giám sát của Orm và nhân viên K.S, nàng dừng lại ở một góc khuất, lấy điện thoại ra.

Nàng cần Bow, người duy nhất nàng có thể tin tưởng và dựa vào lúc này.
Nàng bấm số của Bow.

- Bow, là tớ đây.

Lingling nói, giọng nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn còn một chút khàn đặc không thể giấu.

- Cậu quay lại được không? Tớ...tớ xong việc rồi. Tớ cần cậu đón tớ về lại khách sạn ngay lúc này.

Lingling không nói thêm chi tiết, vì nàng biết Bow, người bạn thân và đồng nghiệp hiểu nàng nhất, sẽ không hỏi.

Chỉ cần sự hiện diện của Bow là đủ. Nàng cúp máy, đặt điện thoại vào túi xách, và đứng thẳng, khoanh tay.

Lingling đứng ở sảnh, kiên nhẫn chờ đợi, bề ngoài hoàn toàn bình tĩnh và uyên bác, nhưng sâu bên trong, nàng đang run rẩy vì sự thật vừa được Orm phơi bày.

Nàng biết, cuộc chiến cá nhân của nàng ở Thái Lan vừa mới bắt đầu. Nàng không thể bỏ trốn lần nữa, nàng phải đối mặt và giải quyết cuộc hôn nhân bị Orm đơn phương giữ lại này.

Không lâu sau, chiếc xe của Bow đã đến. Bow, người có trực giác nhạy bén, đã không để Lingling phải chờ lâu.

Cô lái xe vào khu vực chờ và thấy Lingling đang đứng đợi, vẻ ngoài hoàn hảo nhưng ánh mắt lại rỗng tuếch và căng thẳng một cách bất thường.
Lingling nhanh chóng bước vào xe, đóng cửa lại.

- Cậu có thể đưa tớ về khách sạn ngay được không, Bow?

Lingling nói, giọng nàng mệt mỏi và khẩn trương.

Bow không hỏi han, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Cô biết có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra trong cuộc gặp gỡ đó, vượt xa cả sự căng thẳng của một buổi đàm phán kinh doanh.

Bow lặng lẽ đưa tay lên nắm lấy tay Lingling đang đặt trên ghế, cái nắm chặt và ấm áp.

- Chắc chắn rồi. Chúng ta về thôi.

Chiếc xe lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ hối hả của Bangkok. Không ai nói lời nào trong vài phút đầu tiên. Sự im lặng này còn ngột ngạt hơn bất kỳ tiếng ồn nào.

Ngồi trong xe, Lingling tựa đầu vào cửa kính. Tâm trạng nàng bây giờ không thể nào rối hơn.

Sự hỗn loạn bên trong nàng là sự pha trộn khắc nghiệt của nhiều cảm xúc. Cảm giác bị lừa dối và phản bội vẫn đang sôi sục.

Năm năm sống trong sự tự do giả tạo, sự thật về việc Orm rút đơn ly hôn khiến nàng cảm thấy toàn bộ quá khứ của mình bị xuyên tạc và vô nghĩa.

Tại sao Orm lại làm vậy? Vì tình yêu hay sự kiểm soát?

Nhìn thấy Orm, người phụ nữ mà nàng đã dùng hết sức lực để quên, giờ đây thành công và quyền lực đến vậy, đã đánh thức lại những ký ức đau đớn nhưng cũng đầy ngọt ngào của tình yêu cũ.

Nàng đã tưởng rằng nỗi đau đã lành, nhưng nó chỉ là vết thương hở được che đậy.

Sự nghiệp nàng đang ở đỉnh cao, nhưng giờ đây, chính sự nghiệp lại trói buộc nàng vào Orm.

Nàng không thể bỏ đi, vì nàng đã ký hợp đồng. Nàng phải đối diện với "người vợ" của mình hàng ngày trong suốt dự án.
Lingling nhắm mắt lại.

Hình ảnh Orm sắc lạnh trong bộ vest be nhạt, và lời nói tàn nhẫn "nàng vẫn là vợ hợp pháp của tôi," cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng như một bản án.

Chiếc xe tiếp tục chạy, nhưng Lingling cảm thấy như mình đang quay ngược thời gian, bị kéo trở lại đúng nơi nàng đã cố gắng thoát ra năm năm trước.

Mọi sự quyết tâm mà nàng bày tỏ trước Orm giờ đây dường như mong manh và yếu ớt biết bao.

Nàng đã trở lại Thái Lan, và điều tồi tệ nhất đã xảy ra, nàng chưa hề ly hôn.

Lingling đưa tay lên day thái dương, cố gắng tìm kiếm một chút lý trí giữa mớ bòng bong của cảm xúc.

Nàng biết mình cần phải nói chuyện, cần phải giải bày hết mọi thứ với Bow để có thể tìm được một lối thoát.

Khi về đến khách sạn, Lingling gần như sụp đổ ngay lập tức. Nàng không buồn thay quần áo hay cởi bỏ lớp trang điểm, nàng đi thẳng đến chiếc giường, leo lên và trùm chăn kín mít đến tận đầu.

Hành động này không phải là để giữ ấm, mà là để tạo ra một phòng giam nhỏ bé, một nơi trú ẩn tạm thời để che giấu sự tan vỡ và yếu đuối của mình khỏi thế giới bên ngoài.

Bow chứng kiến cảnh tượng đó. Cô không cần hỏi, cô đã hiểu. Lingling của năm năm trước, người luôn tìm cách trốn chạy và tự giam mình khi đối diện với nỗi đau, đã quay trở lại.

Bow nhẹ nhàng đặt chiếc túi xách của Lingling lên bàn, bật đèn ngủ với ánh sáng dịu nhẹ, và rót một ly nước ấm đặt ở đầu giường.

Cô biết, trong những khoảnh khắc này, sự im lặng và không gian riêng tư là liều thuốc duy nhất Lingling cần.

Bow không nói một lời. Cô lặng lẽ đi ra ban công, đóng nhẹ cửa kính lại.

Cô ngồi xuống ghế mây, nhìn ra thành phố Bangkok rực rỡ và xa hoa dưới ánh đèn đêm, để lại toàn bộ căn phòng cho Lingling và nỗi đau của nàng.

Bên trong căn phòng, dưới lớp chăn dày và nặng, Lingling đang chìm trong sự hỗn loạn của riêng mình.

Tiếng thút thít nghẹn ngào vang lên, bị lớp vải nỉ dày cách âm một cách tàn nhẫn.

Nàng nhắm chặt mắt, nhưng hình ảnh Orm lạnh lùng và lời tuyên bố nghiệt ngã cứ ám ảnh nàng: " Em vẫn là vợ hợp pháp của tôi."

Nước mắt Lingling chảy thành dòng, thấm ướt cả vỏ gối. Sự đau đớn không chỉ là của một người bị phản bội, mà là của một người đã bị tước đoạt đi toàn bộ sự nỗ lực và giải thoát trong suốt năm năm.

Dưới lớp chăn, mọi ký ức về Orm quay trở lại. Không phải Orm CEO lạnh lùng, mà là Orm của ngày xưa, cô gái tự ti, lo lắng, người hay ôm Lingling từ phía sau mỗi khi ngủ, người đã hứa sẽ thay đổi.

Sự nhớ nhung và tình yêu cũ xen lẫn với sự phẫn nộ và sự phản bội, tạo nên một sự tra tấn tinh thần không thể chịu đựng được.

Lingling cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng trong tâm trí nàng, hàng loạt câu hỏi giày vò nàng

Tại sao lại đối xử với nàng như vậy?

Tại sao phải dùng sự kiểm soát pháp lý để trói buộc một người đã cố gắng buông bỏ?

Nàng đã làm gì sai đến mức phải chịu đựng sự tàn nhẫn này?

Tại sao cô lại phá hủy sự bình yên của nàng? Cô có quyền gì để biến toàn bộ cuộc sống mới của nàng thành một lời nói dối?

Nàng cảm thấy mình thật ngây thơ khi tin rằng, chỉ cần rời khỏi Thái Lan là đủ. Nàng đã quên mất rằng, Orm Korn, dù yếu đuối, lại có một quyền lực kinh khủng có thể thao túng cả pháp luật.

Giờ đây, nàng không chỉ là đối tác kinh doanh, mà còn là vợ của kẻ đã lừa dối mình.

Sự kiệt sức về mặt cảm xúc khiến nàng không thể suy nghĩ rõ ràng.

Lớp chăn dày trở nên nặng nề như xiềng xích, trói buộc nàng vào chiếc giường, vào căn phòng khách sạn, và vào thành phố Bangkok mà nàng đã thề sẽ không bao giờ quay lại.

Lingling nằm đó, cô đơn và bị phản bội, để cho nước mắt và nỗi đau xé toạc nội tâm.

Nàng biết, ngày mai nàng phải đối diện với Orm, không chỉ một lần, mà là nhiều lần nữa cho đến khi dự án kết thúc.

Và nàng sẽ phải tìm cách ly hôn lần nữa, lần này phải là thực sự dứt khoát.

Lingling cứ thế khóc rất lâu, khóc rất nhiều, để mặc cho nỗi đau và sự phản bội giày vò.

Tiếng thút thít dưới lớp chăn dần trở nên yếu ớt và kiệt quệ, nhưng dòng nước mắt vẫn tiếp tục tuôn chảy không ngừng, dường như muốn rửa trôi hết thảy những dối trá và tổn thương suốt năm năm qua.

Nàng khóc cho sự ngây thơ của mình, cho niềm tin mù quáng rằng mọi chuyện đã chấm dứt.

Khóc cho những đêm thức trắng ở Paris, cố gắng tự xoa dịu mình bằng ý nghĩ đã được giải thoát. Khóc cho tình yêu đã từng quá lớn và sự hận thù đang lớn dần.

Mỗi giọt nước mắt rơi xuống đều là một lời tố cáo sự tàn nhẫn của Orm. Nàng cảm thấy như bị bóp nghẹt không khí.

Đầu nàng nặng trịch, và lồng ngực nàng đau đến cồn cào, không phải vì bệnh lý, mà vì sự chịu đựng quá giới hạn của trái tim.

Dưới lớp chăn, Lingling cuộn mình lại, trở thành một quả bóng nhỏ bé, tội nghiệp, hoàn toàn đối lập với hình ảnh tự tin và quyền lực của Bác sĩ Lingling vừa rời khỏi K.S Corporation.

Nàng khóc đến mức mắt sưng đỏ, cổ họng rát bỏng, và toàn thân rã rời.

Nàng nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc hôn nhân, những lời nói cay nghiệt đã thốt ra, và những nỗ lực tuyệt vọng để rời đi.

Nàng đã nghĩ rằng sự hy sinh và đau đớn đó đổi lấy sự tự do, nhưng giờ đây, tất cả đều là hư vô.

Tại sao không nói?

Tại sao lại giữ im lặng suốt từng ấy thời gian để mình sống trong sự lầm tưởng?

Câu hỏi đó như một cái đinh đóng xuyên qua tâm trí nàng, không ngừng gây nhức nhối.

Lingling chìm sâu vào sự tuyệt vọng và mệt mỏi, đến mức nàng không còn phân biệt được mình đang ở đâu, liệu có phải căn phòng lạnh lẽo ở Paris, hay căn phòng xa hoa bị giam cầm ở Bangkok.

Cuộc chiến tinh thần này đã rút cạn toàn bộ sức lực của nàng.

Dần dần, tiếng khóc nhỏ dần, chỉ còn lại những hơi thở thều thào và đứt quãng. Sự kiệt sức về thể chất đã chiến thắng nỗi đau tinh thần tạm thời.

Lingling nằm yên, cơ thể nặng trịch, chìm vào giấc ngủ mê man và không trọn vẹn, một giấc ngủ bị ám ảnh bởi sự phản bội và bản hợp đồng định mệnh vừa ký kết.

Ánh đèn đêm từ thành phố Bangkok vẫn lọt qua khe cửa ban công, chiếu một vệt sáng yếu ớt lên chiếc giường, nơi Lingling đang nằm đó, cô đơn và bị giam cầm trong chính quê hương mình.

_____

Trở lại trụ sở K.S Corporation, trong căn phòng làm việc lạnh lẽo và xa hoa của mình, CEO Orm Korn cũng đang phải trải qua một cơn hỗn loạn cảm xúc không kém gì Lingling.

Cô không rời khỏi công ty sau khi Lingling đi, cô chỉ đơn giản là đi thẳng vào Phòng số 5, nơi cô luôn tự giam mình.

Orm ngồi tại chiếc bàn làm việc rộng lớn, nhưng sự uy quyền thường thấy đã hoàn toàn tan biến.

Cô tựa lưng vào ghế, chiếc áo vest be nhạt bị nới lỏng, bàn tay cô che kín mặt. Khuôn mặt cô tái nhợt và mệt mỏi đến tột cùng, không còn sự sắc lạnh của nữ CEO thành đạt.

Cô đã chiến thắng trong công việc, đã ký được hợp đồng quan trọng nhất trong sự nghiệp, nhưng đổi lại, cô phải đối diện với sự thật tàn khốc, Lingling chán ghét cô!

Cô nhớ lại ánh mắt của Lingling khi nàng thốt lên lời chất vấn "Cô coi tôi là cái gì đây?!" và cái nhìn khinh miệt khi nàng rời đi.

Ánh mắt đó lạnh lẽo và xa cách, một sự lạnh lùng hoàn toàn khác với cơn giận dữ; đó là sự tuyệt tình và từ bỏ.

Ánh mắt đó như một lưỡi dao cắt sâu vào trái tim Orm, chứng minh rằng sự ích kỷ của cô đã giết chết mọi khả năng hàn gắn.

Orm không cần ai nói, cô biết tất cả là do cô. Nàng đã trở nên mạnh mẽ, tự tin, và kiên quyết như thế là nhờ sự giải thoát mà nàng đã tự giành lấy trong năm năm qua.

Và chính cô, bằng một hành động độc đoán và hèn nhát, đã phá hủy tất cả. Cô đã trói buộc nàng bằng pháp luật, nhưng đã để nàng tự do về mặt cảm xúc, và giờ đây, nàng đã dùng sự tự do đó để từ chối cô hoàn toàn.

Nhưng tại sao cô lại đau thế này?
Orm tự hỏi chính mình. Cô biết, nỗi đau của cô không thể sánh được với sự phản bội mà Lingling phải chịu đựng.

Nhưng sự cô đơn và nhớ nhung cứ tấn công cô không ngừng. Nàng đã trở lại. Nàng đang ở trong cùng một thành phố, dưới bầu trời mà họ từng chia sẻ.

Nhưng nàng lại xa cách cô hơn bao giờ hết. Orm bật khóc, nhưng đó không phải là tiếng khóc tuyệt vọng hay giận dữ như Lingling. Đó là tiếng khóc âm ỉ, khản đặc, bị dồn nén của sự hối hận và cô độc.

- Lingling, Orm nhớ em, nhớ em rất nhiều...!

Cô nhớ Lingling của năm năm trước. Nụ cười dịu dàng, cái ôm vỗ về mỗi khi cô bị áp lực, ánh mắt nhu hòa luôn nhìn cô với sự tôn thờ.

Cô nhớ mùi hương của nàng, cách nàng nhẹ nhàng sắp xếp mọi thứ trong căn nhà, và cả cách nàng nhẫn nhịn chịu đựng những cơn ghen tuông và sự vô tâm của cô.

Orm gục đầu xuống bàn, hàng nước mắt nóng hổi thấm ướt mặt bàn gỗ lạnh. Nỗi nhớ cồn cào, sâu thẳm đến mức muốn xé toạc lồng ngực cô.

Cô đã có quyền lực, có tiền bạc, có sự nghiệp, nhưng cô lại đánh mất thứ duy nhất có thể làm cô ấm áp.

Cô biết, Lingling đã nói rõ, sẽ không có chuyện tình cảm nào được nối lại. Cô đã tự tay đóng cánh cửa đó lại bằng chính sự ích kỷ của mình.

Giờ đây, cô sẽ phải đối diện với Lingling hàng ngày, thấy nàng tự tin và lạnh lùng, và phải chịu đựng nỗi đau khi biết rằng nàng là vợ mình, nhưng lại thuộc về nơi khác, và sẽ rời đi ngay khi có cơ hội.

Sự dằn vặt này là hình phạt lớn nhất mà số phận dành cho Orm Korn. Cô ngồi đó, trong căn phòng quyền lực của mình.

Cảm nhận sự mất mát và tuyệt vọng lớn hơn bất kỳ thất bại kinh doanh nào. Cô nhớ Lingling rất nhiều...nhiều lắm.

Orm dần ngẩng đầu lên, hơi thở cô nặng nhọc và đứt quãng. Cô từ từ đứng dậy, bước đến tấm kính lớn của văn phòng, nơi thành phố Bangkok đang lung linh và lộng lẫy dưới ánh đèn đêm.

Tòa nhà K.S Corporation nằm trên đỉnh cao nhất của khu vực kinh doanh. Từ vị trí này, Orm có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố đang cuộn trào sự sống bên dưới.

Hàng triệu ánh đèn rực rỡ, hàng ngàn chiếc xe đang di chuyển, tất cả đều nằm dưới tầm kiểm soát và quyền lực của cô.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, sự xa hoa và vĩ đại này không mang lại bất kỳ sự an ủi nào.

Ngược lại, nó càng làm nổi bật sự đơn độc và trống rỗng của cô. Cô là nữ hoàng trên đỉnh cao, nhưng lại không có ai để chia sẻ chiến thắng hay nỗi đau.
Orm nhìn chằm chằm vào biển ánh sáng.

Cô cố gắng tìm kiếm một chút tĩnh lặng trong mớ cảm xúc hỗn độn đang bóp nghẹt mình.

Cô nhớ lại cái cách Lingling chủ động bước ra khỏi thang máy, dứt khoát và không hề ngoảnh lại.

"Cô coi tôi là cái gì đây?!!!"

Lời chất vấn đó cứ vang vọng trong tâm trí cô.

Orm đưa tay chạm vào tấm kính mát lạnh. Cô cảm thấy mình giống hệt tấm kính này, bóng bẩy và cứng rắn bên ngoài, nhưng bên trong lại lạnh lẽo và trống rỗng.

Cô đã có thể mua được mọi thứ trên thế giới này, ngoại trừ sự tôn trọng và tình yêu của người phụ nữ cô yêu.

Cô đứng đó rất lâu, tựa vào tấm kính. Ánh sáng từ thành phố lấp lánh và giả tạo phản chiếu trên gương mặt cô, làm nổi bật sự hối hận và tuyệt vọng không thể che giấu.

Orm biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi ngày làm việc sẽ là một sự tra tấn tinh thần, cô phải gặp Lingling, phải đối xử với nàng như một đối tác kinh doanh xa lạ, trong khi nàng vẫn là người vợ mà cô đã bị giam cầm bởi tình yêu của chính mình.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại quyền kiểm soát bản thân. Phải, cô đã làm sai. Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc.

Cô đã mang Lingling trở lại. Cô sẽ phải tìm cách để sửa chữa sự phản bội này, dù con đường đó có đau đớn và khó khăn đến mức nào.

Nhưng đêm nay, cô chỉ có thể đứng đó, đối diện với sự thật cô đơn của chính mình.

____

Đêm dần buông xuống, trùm lên thành phố Bangkok một màu tĩnh lặng và u ám đối với hai người phụ nữ đang bị cuốn vào vòng xoáy của số phận.

Họ ở cách nhau chỉ vài khu phố, nhưng lại như ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt về mặt tinh thần.

Trong căn phòng khách sạn sang trọng, Lingling đã chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức, nhưng đó là một giấc ngủ chông chênh và không bình yên.

Khi nàng tỉnh giấc giữa đêm, sự tê tái và lạnh lùng đã thay thế cơn tuyệt vọng ban đầu.

Lingling nằm đó, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen. Sau khi khóc cạn nước mắt, nàng đã đi đến một quyết định cuối cùng, buông bỏ.

Nàng không thể để sự ích kỷ và độc đoán của Orm tiếp tục kiểm soát cuộc đời mình. Việc Orm giữ lại tờ đơn ly hôn chỉ càng củng cố sự thật, Orm không thay đổi.

Sự hờ hững, dứt khoát và căm phẫn lạnh lùng.

Cô đã lừa dối nàng suốt năm năm. Mọi thứ đã chết rồi. Không có lý do gì để níu kéo một mối quan hệ bị xây dựng trên sự lừa dối và kiểm soát. Hoàn toàn không.

Đối diện với sự thật tàn nhẫn này, nàng phải tái thiết lập lại vỏ bọc.

Nàng sẽ hoàn thành dự án một cách chuyên nghiệp và xuất sắc nhất, sau đó sẽ dùng toàn bộ sức mạnh pháp lý và tài chính để ly hôn lần thứ hai, một lần ly hôn không thể bị Orm rút đơn hay can thiệp.

Nàng đã hoàn toàn buông bỏ tình cảm. Trong tâm trí Lingling, không còn chỗ cho sự nhớ nhung hay do dự. Nàng chỉ còn lại sự quyết tâm để giải thoát chính mình.

__

Cùng lúc đó, trong Phòng số 5 trên đỉnh tòa nhà K.S Corporation, Orm vẫn thức trắng. Cô không thể chợp mắt.

Cô đứng gần cửa sổ, ánh sáng thành phố tô vẽ lên khuôn mặt cô sự mệt mỏi và tuyệt vọng.

Cô không chỉ đơn giản là hối hận, cô đang dằn vặt chính mình.

Sự ám ảnh, níu kéo và nỗi đau hối hận. Cô đã làm sai. Cô đã khiến nàng chán ghét mình.

Nhưng cô không thể để nàng đi lần nữa. Nàng là vợ cô. Cô phải làm gì để nàng hiểu rằng, cô làm vậy vì yêu nàng quá nhiều?

Trong đầu cô, hàng loạt kế hoạch và chiến lược đang được hình thành. Cô không nghĩ đến công việc, mà nghĩ đến việc làm thế nào để sửa chữa và níu kéo Lingling.

Tặng quà? Sắp xếp bữa ăn? Hay chỉ đơn giản là ở bên cạnh nàng trong suốt dự án?

Orm đang cố gắng níu kéo một mối quan hệ đã chết.

Cô bám víu vào tờ giấy hôn thú hợp pháp như một phao cứu sinh, tin rằng sự gần gũi bắt buộc trong công việc sẽ cho cô cơ hội để chuộc lỗi và giành lại trái tim Lingling.

Hai người, hai thái cực đối lập.
Một người thì đã chết tâm, quyết tâm cắt đứt mọi mối liên hệ cá nhân, dùng sự lạnh lùng để tự bảo vệ.

Người kia thì tuyệt vọng níu kéo, dùng sự quyền lực để ép buộc sự gần gũi, nhưng chỉ càng tạo thêm hố sâu ngăn cách.

Đêm ở Bangkok trôi qua chậm rãi, báo hiệu cho một cuộc chiến cảm xúc căng thẳng và nghiệt ngã sắp diễn ra dưới ánh sáng của hợp đồng kinh doanh trị giá hàng triệu đô la.

_____

Sáng hôm sau, Lingling thức dậy sau một đêm ngủ chập chờn vì kiệt sức. Tuy nhiên, sự tuyệt vọng đêm qua đã biến thành một sự bình tĩnh lạnh lẽo và ý chí sắt đá.

Nàng không cho phép mình yếu đuối thêm nữa. Nàng là Bác sĩ Lingling, và nàng sẽ thực hiện công việc của mình một cách hoàn hảo nhất, như một lời tuyên bố về sự độc lập và năng lực của bản thân.

Bow im lặng hỗ trợ nàng. Bow hiểu rằng Lingling đang khoác lên mình một tấm áo giáp mới, và không cần bất kỳ lời an ủi nào.

Lingling chọn một bộ vest màu xám than chì, một màu sắc nghiêm túc và quyền lực.

Nàng trang điểm tinh tế, che giấu dấu vết của những giọt nước mắt đêm qua.

Mỗi bước nàng làm, từ việc buộc tóc đến cài khuy áo, đều thể hiện sự chuyên nghiệp tuyệt đối.

_____

10 Giờ Sáng tại trụ Sở K.S Corporation
Lingling và Bow đến K.S Corporation đúng giờ. Sự xuất hiện của nàng ngay lập tức thu hút sự chú ý.

Lần này, Anong là người đích thân đón họ ở sảnh, thái độ cung kính và khách sáo hơn hẳn.

- Bác sĩ Lingling, CEO đã sắp xếp một cuộc họp bàn giao công việc chi tiết với Giám đốc Kỹ thuật và Pháp lý. Mời cô đi lối này.

Anong nói, dẫn họ lên tầng điều hành.
Khi cánh cửa phòng họp mở ra, Orm đã ngồi sẵn ở đó, ở vị trí chủ tọa.

Cô mặc một bộ vest đen, quyền lực và tối giản.

Khuôn mặt cô lạnh lùng và nghiêm nghị, gần như không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt cô lại sáng lên một cách nguy hiểm khi Lingling bước vào.

Đây là ngày đầu tiên làm việc cùng con người kia, người vợ hợp pháp mà Lingling khao khát thoát ra.

Lingling đi thẳng đến chỗ ngồi đối diện Orm. Nàng không nhìn vào Orm, ánh mắt nàng quét qua những người tham dự khác một cách nhanh chóng và chuyên nghiệp.

- Chào buổi sáng, CEO Orm Korn!

Lingling chào, giọng nàng công thức và khô khan, không thừa thãi một âm tiết nào.

- Chào buổi sáng, Bác sĩ Lingling.

Orm đáp lại, giọng cô trầm và kiểm soát tuyệt đối. Chỉ riêng việc gọi tên nàng đã là một thử thách lớn.

Suốt cuộc họp bàn giao kéo dài hai giờ, Lingling tập trung hoàn toàn vào công việc. Nàng chỉ nói chuyện bằng ngôn ngữ thuật ngữ kỹ thuật, thời hạn và ngân sách.

Khi thảo luận về giao diện người dùng của AI, Lingling nói

- Chúng tôi cần đảm bảo Giao thức An toàn sinh học (Biosafety Protocol) được nhúng sâu vào mã nguồn. Giám đốc Kỹ thuật, cô có thể trình bày chi tiết về cấu trúc mã nguồn không, CEO Orm Korn?

Khi cần phê duyệt một bước đi pháp lý, nàng quay sang luật sư của K.S, nhưng trước đó luôn có một cái nhìn khách sáo về phía Orm

- Nếu CEO Orm Korn đồng ý, chúng ta có thể chuyển sang điều khoản tiếp theo.

Mỗi lần Lingling phát âm cụm từ "CEO Orm Korn", nó không chỉ là sự tôn trọng chức danh, mà là một sự nhắc nhở tàn nhẫn về ranh giới mà Orm đã cố gắng phá vỡ.

Orm ngồi đó, bị buộc phải lắng nghe sự sắc bén và tài giỏi của Lingling, đồng thời phải chịu đựng sự xa cách hoàn toàn của nàng.

Cô biết, Lingling đang dùng sự chuyên nghiệp làm vũ khí và tấm khiên để chống lại cô.

Cô muốn nói điều gì đó riêng tư, muốn hỏi về đêm qua, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và dứt khoát của Lingling, mọi lời nói đều bị nghẹn lại.

Ngày làm việc đầu tiên cùng nhau diễn ra trong sự căng thẳng tột độ, một cuộc đấu trí không có tiếng súng, nơi Lingling đã thiết lập trật tự mới, hoàn toàn là công việc, không có tình cảm.

Trước sự thận trọng và cứng rắn đầy thách thức của Lingling, Orm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng và đồng ý.

Cô gật đầu dứt khoát, chấp nhận mọi đề xuất về Giao thức An toàn Sinh học và quyền pháp lý mà Lingling đưa ra,
không phải vì cô hoàn toàn muốn, mà vì logic của Lingling là không thể bác bỏ.

- Mời Bác sĩ Lingling tiếp tục.

Orm nói, giọng cô trầm và khó khăn.
Lingling ngay lập tức chuyển sang điều khoản tiếp theo, thao tác với màn hình và tài liệu một cách chính xác và tuyệt đối không cảm xúc.

Trong suốt quá trình làm việc, Lingling đã tạo ra một bức tường vô hình nhưng kiên cố xung quanh mình.

Nàng không nhìn Orm lâu hơn mức cần thiết, mỗi lời nói đều công thức và khách sáo.

Nàng không để lại bất kỳ lỗ hổng nào cho sự gần gũi hay can thiệp cá nhân.

Orm ngồi đó, quan sát Lingling, và một cảm giác sợ hãi lạnh lẽo bắt đầu len lỏi trong lòng cô.

Orm sợ hãi con người Lingling hiện tại. Đây không phải là cô gái nhẫn nhịn, dịu dàng mà cô từng làm tổn thương năm xưa.

Lingling bây giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ, có tiếng nói và không thể bị kiểm soát.

Sự tự tin và lãnh đạm của nàng khiến Orm nhận ra rằng, những mánh khóe và uy quyền cũ của cô đã hoàn toàn mất tác dụng.

Orm nhận ra một sự thật đau đớn. Cô không thể chạm tới Lingling.

Cô có thể chạm vào Lingling trong cái bắt tay công việc, cô có thể trói buộc Lingling bằng hôn nhân hợp pháp, nhưng cô không thể chạm vào trái tim nàng, không thể chạm vào sự quan tâm hay tình yêu của nàng.

Lingling đã tự xây dựng một thế giới riêng mà cô là CEO quyền lực cũng không có cách nào xâm nhập được.

Khi Lingling trình bày về Lộ trình Tích hợp Giai đoạn II, nàng vô tình quay sang, ánh mắt sắc lạnh và trong suốt lướt qua Orm như thể cô chỉ là một món đồ nội thất trong phòng.

Khoảnh khắc đó, Orm cảm thấy bị tổn thương sâu sắc hơn bất kỳ lời chỉ trích nào. Cô nhận ra, cô đã đánh mất Lingling.

Cô đã giữ được cái tên, nhưng đã mất đi tâm hồn của nàng.

- Chúng ta đã kết thúc phần Pháp lý, CEO Orm Korn. Mời cô đưa ra ý kiến cuối cùng!

Lingling nói, giọng nàng cô đọng và không có dư âm.

Orm ngước nhìn Lingling, cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết của sự mềm yếu, một chút nhớ nhung nào đó, nhưng chỉ thấy sự kiên quyết và xa cách hoàn toàn.

Orm chỉ có thể gật đầu, sự bất lực đè nặng lên vai cô.

Cô biết, cuộc chiến giành lại Lingling sẽ không dễ dàng. Cô đã tạo ra một kẻ thù đáng gờm từ chính người vợ yêu dấu của mình.

Sau khi Lingling hoàn thành phần trình bày, toàn bộ sự chú ý lại dồn về Orm. Cô biết, đây là cơ hội cuối cùng để thể hiện quyền lực và tầm nhìn của mình, đồng thời che giấu sự run rẩy bên trong.

Orm hít một hơi sâu, giọng cô vang lên rõ ràng và có trọng lượng, dù đã mất đi một phần sự hung hăng thường thấy.

- Cảm ơn Bác sĩ Lingling.

Orm nói, ánh mắt cô vẫn không rời Lingling trong giây lát.

- Tôi hoàn toàn đồng ý với các tiêu chuẩn của Saint Michel. Từ nay, dự án này sẽ được đặt dưới sự giám sát trực tiếp của tôi. Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ sự chậm trễ hay thiếu sót nào từ phía K.S.

Orm đưa ra một cái nhìn cảnh cáo sắc lạnh về phía Giám đốc Kỹ thuật của mình, như một lời nhắc nhở về sự khắt khe của cô.

- Tôi mong rằng Bác sĩ Lingling sẽ nhận được sự hỗ trợ tối đa từ đội ngũ của tôi trong mọi khía cạnh. Sự thành công của dự án này là ưu tiên số một.

Lời nói của Orm chuyên nghiệp và đúng mực, nhưng ẩn chứa bên trong là một thông điệp ngầm dành cho Lingling, Tôi sẽ ở ngay đây, giám sát mọi thứ.

Orm nhìn xung quanh phòng họp, rồi dứt khoát kết thúc cuộc đối đầu căng thẳng này.

- Nếu không còn câu hỏi nào khác, cuộc họp bàn giao hôm nay chính thức kết thúc. Anong, mời cô sắp xếp lịch trình làm việc chi tiết cho Bác sĩ Lingling, đảm bảo cô ấy được tiếp cận đầy đủ các tài nguyên cần thiết. Chúng ta sẽ gặp lại vào buổi họp đánh giá hiệu suất tuần tới.

Nói xong, Orm đứng dậy. Hành động này là một tín hiệu không thể nhầm lẫn. Cô không nán lại để xã giao hay nói bất kỳ lời cá nhân nào.

Cô quay người, bước đi dứt khoát về phía cửa phòng mình, không ngoái đầu lại.

Lingling và các thành viên khác cũng đứng dậy, bắt đầu thu dọn tài liệu.

Orm đã kết thúc cuộc họp bằng sự kiểm soát và quyền lực của một CEO, nhưng khi cô đóng cửa phòng mình lại, cô ngay lập tức ngã vào ghế.

Cô đã thành công trong việc giữ vững vỏ bọc, nhưng sự sợ hãi và nỗi nhớ lại ùa về, bởi cô biết rằng, Lingling đã rời đi mà không để lại bất kỳ lưu luyến hay dấu vết nào.

Cuộc chiến giành lại vợ mình, nay là đối tác lạnh lùng, vẫn còn rất dài và đầy đau đớn.

Ngay khi Orm vừa kết thúc cuộc họp, cô đã không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa trong căn phòng đó.

Cô đã làm mọi cách để giữ vững sự chuyên nghiệp và bình tĩnh, nhưng sự xa cách hoàn toàn của Lingling đã đẩy cô đến bờ vực tuyệt vọng.

Sau khi mọi người, bao gồm cả Bow, đã rời khỏi phòng họp điều hành, Orm không hề quay lại bàn làm việc.

Cô đi thẳng đến cửa phòng họp, mở khóa và bước ra ngoài hành lang. Anong, người đang chuẩn bị sắp xếp giấy tờ, ngạc nhiên nhìn thấy Orm nhanh chóng và khẩn trương đến lạ thường.

Orm đi như bay về phía thang máy riêng của tầng điều hành. Từ xa, cô nhìn thấy Lingling đang đứng đợi, mái tóc búi cao và dáng người thanh lịch toát lên sự cô độc và quyết đoán.

Cảm xúc tuyệt vọng của Orm bùng lên. Cô biết, nếu Lingling rời khỏi tầng này, cô sẽ lại mất nàng vào sự bình yên giả tạo của Lingling, và nàng sẽ lại dựng lên những bức tường công việc cao ngất.

- Ling!

Cô gần như muốn gọi to, nhưng chỉ kịp giữ lại một tiếng thở dốc.
Orm tăng tốc.

Cô thấy Lingling bước vào khoang thang máy. Nàng nhấn nút, và cánh cửa từ từ trượt vào để đóng lại.

Không suy nghĩ, Orm chạy hết tốc lực.
Vừa kịp lúc cánh cửa còn một khe hở nhỏ, Orm đã dùng tay ấn mạnh vào giữa. Cánh cửa khựng lại và mở ra theo cơ chế an toàn.

Lingling, người đang đứng dựa vào góc thang máy, sững sờ khi thấy Orm thở dốc, tóc hơi rối, và ánh mắt gay gắt bước vào.

Orm bước vào, thân hình cao ráo của cô lấp đầy không gian nhỏ hẹp. Cô nhấn nút khóa thang máy lại chỉ để phục vụ riêng cho tầng mà Lingling cần đến.

Khoảnh khắc cánh cửa thép đóng sầm lại, cách ly họ khỏi thế giới bên ngoài và khỏi sự giám sát của công ty, bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt và căng thẳng hơn cả phòng họp.

Lingling lập tức quay mặt đi, giận dữ và khinh miệt. Nàng không muốn nói chuyện, không muốn nhìn thấy Orm, nhưng nàng đã bị giam cầm trong chiếc hộp kim loại này.

Orm dựa lưng vào vách thang máy, hơi thở cô dồn dập không chỉ vì sự chạy đuổi, mà còn vì sự táo bạo và tuyệt vọng của chính hành động này.

Cô và Lingling, một lần nữa, bị nhốt cùng nhau, đối diện với một cuộc đối đầu cá nhân mà Lingling đã cố gắng tránh né bằng mọi giá.

Thang máy trôi xuống chậm rãi trong sự im lặng và ngột ngạt. Lingling đứng sát góc, cơ thể căng cứng và phòng vệ, nhìn chằm chằm vào bảng số tầng, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Orm.

Orm dựa lưng vào vách thang máy, cô lấy lại hơi thở. Cô biết mình không có nhiều thời gian.

Đây là cơ hội duy nhất để vượt qua bức tường chuyên nghiệp mà Lingling đã dựng lên.

Orm mở lời, giọng cô khàn đặc và khẩn khoản.

- Ling..em!

Lingling không hề quay đầu lại, nhưng giọng nàng cắt ngang lập tức, lạnh lùng và khách sáo.

- CEO Orm Korn. Tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất rằng mọi cuộc đối thoại giữa chúng ta chỉ giới hạn trong phạm vi công việc và hợp đồng. Cô có điều gì muốn bàn về Lộ trình Tích hợp Giai đoạn II không?

Orm cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh. Cô cố gắng lờ đi sự xa cách đó.

- Không phải về công việc. Tôi muốn nói về chuyện chiều qua. Về việc ly hôn. Em phải hiểu, tôi làm vậy không phải vì...!

- Không phải vì sao?

Lingling cuối cùng cũng xoay người lại, nhưng ánh mắt nàng sắc lạnh và đầy giận dữ như một lưỡi gươm.

- Không phải vì sự kiểm soát và ích kỷ của cô sao? Đừng cố gắng khoác lên nó cái tên "tình yêu", Orm. Nó là sự phản bội.

Orm đau đớn, cô cố gắng giải thích.

- Tôi biết, tôi biết tôi đã sai. Nhưng tôi đã quá tuyệt vọng! Em đột ngột biến mất, không một lời giải thích, em nghĩ tôi sẽ làm gì? Tôi không thể...tôi không thể ký vào giấy tờ đó. Tôi vẫn yêu em!

Lingling nhếch mép cười một cách cay đắng.

- Yêu tôi?

Nàng hỏi lại, giọng nàng đầy mỉa mai.

- Nếu yêu tôi, cô đã tôn trọng mong muốn của tôi. Cô đã để tôi yên, để tôi có được sự bình yên mà cô không thể cho.

- Việc cô giữ lại tờ đơn ly hôn không phải là hành động của một người yêu, mà là hành động của một người sợ mất quyền sở hữu.

Orm gần như muốn cầu xin.

- Hãy cho tôi một cơ hội, Ling. Giờ em đã trở lại. Chúng ta...chúng ta có thể nói chuyện. Mình có thể giải thích mọi chuyện cùng nhau, tôi có thể thay đổi...!

- Thay đổi?

Lingling cắt lời, nàng nhìn thẳng vào Orm với ánh mắt kiên quyết và dứt khoát.

- Cô muốn thay đổi, nhưng cô đã giữ lại tờ đơn ly hôn suốt năm năm. Cô đã lừa dối tôi về sự tự do của chính mình. Sự tin tưởng đã chết rồi, Orm. Cô hiểu không? Chết rồi!!

Lingling quay mặt đi, nhìn thẳng vào cánh cửa thang máy.

- Từ giờ trở đi, chỉ có một điều khoản ràng buộc chúng ta, hợp đồng K.S Corporation. Tôi sẽ hoàn thành công việc của mình.

- Và sau đó, tôi sẽ ly hôn với cô, một lần nữa, và lần này, cô sẽ không có cơ hội để rút đơn nữa đâu. Cô hiểu rõ chưa, CEO Orm Korn?

Thang máy lúc này vừa dừng lại ở tầng trệt. Cánh cửa mở ra. Lingling không hề đợi Orm trả lời.

Nàng bước ra khỏi thang máy, không một chút do dự, bỏ lại Orm một mình trong sự tuyệt vọng và câm lặng giữa không gian hẹp.

Orm đứng yên trong thang máy, nhìn theo bóng lưng Lingling dứt khoát bước ra khỏi sảnh.

Nàng không hề quay đầu lại, không một chút do dự, như thể cô là một chướng ngại vật cần phải tránh.

Orm thở dài, một tiếng thở dài rất nhẹ, nhưng lại mang theo tất cả sự mệt mỏi và tổn thương bị dồn nén.

Cô biết, mọi lời giải thích hay níu kéo lúc này đều vô ích. Lời phán quyết lạnh lùng của Lingling đã đóng sập cánh cửa hy vọng.

Cô không bước ra khỏi thang máy.
Orm đứng đó, nhìn cánh cửa thép từ từ trượt vào, một lần nữa nhốt cô vào không gian cô đơn.

Khi cánh cửa đã đóng kín, cô đưa tay lên, ngón tay run rẩy nhấn vào nút tầng cao nhất, tầng làm việc của cô.

Thang máy lại trôi lên, nhưng tâm trí Orm thì đang chìm xuống đáy tuyệt vọng.

Sự im lặng trong thang máy bây giờ còn khủng khiếp hơn cả những lời chặn họng gay gắt của Lingling.

Nó là bằng chứng về sự đầu hàng tạm thời của Orm trước bức tường kiên cố mà Lingling đã dựng lên.

Cô biết, Lingling đã nói đúng. Cô đã hành động vì sự ích kỷ và sợ hãi mất quyền sở hữu.

Nhưng cô vẫn đau đớn. Cô đã nhìn thấy sự chán ghét và tuyệt vọng trong mắt Lingling, và cô biết rằng mình là nguyên nhân gây ra nỗi đau đó. Sự nhận thức này là hình phạt tàn nhẫn nhất.

Thang máy dừng lại. Cửa mở ra, lộ ra hành lang tĩnh lặng của tầng điều hành. Orm bước ra, không còn sự vội vã và táo bạo như lúc cô xông vào thang máy.

Cô bước chậm rãi về phía văn phòng mình, mang theo gánh nặng của sự phản bội và tình yêu không được đáp lại.

Orm biết, cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, nhưng cô đã phải đối mặt với một sự thật.

Người phụ nữ cô yêu đã hoàn toàn buông bỏ, còn cô thì đang tuyệt vọng níu kéo một bóng hình.

Orm bước vào văn phòng, đóng cửa lại. Cô không bật đèn, để căn phòng chìm trong ánh sáng nhập nhoạng từ những tòa nhà chọc trời bên ngoài.

Cô không ngồi vào chiếc ghế quyền lực của mình, mà đi thẳng đến cửa sổ kính, nơi cô đã đứng đêm qua.

Cô đứng đó, hai tay buông thõng, nhìn ra thành phố Bangkok hùng vĩ và lộng lẫy bên dưới.

Nhưng bây giờ cô không còn gì để cảm nhận. Sự bàng hoàng từ cuộc đối diện đã rút cạn mọi năng lượng và xúc cảm của cô.

Cơn phẫn nộ vì bị Lingling chặn họng, sự tuyệt vọng vì bị từ chối, và cả nỗi hối hận đã giày vò cô đêm qua, tất cả đều tan biến và để lại một khoảng trống rỗng mênh mông, lạnh lẽo.

Mọi thứ đều là vô nghĩa. Sự thành công của Kronos Systems, hợp đồng quan trọng vừa ký, sự quyền lực cô nắm giữ, tất cả đều không thể lấp đầy được khoảng trống mà sự lạnh lùng của Lingling để lại.

Cô nhìn thấy ánh đèn giao thông, thấy những đám mây di chuyển chậm rãi trên bầu trời xám xịt.

Cô nghe thấy tiếng động cơ điều hòa không khí chạy đều đều, tiếng báo động nhỏ từ điện thoại.

Nhưng tất cả chỉ là âm thanh và hình ảnh. Chúng không kích hoạt bất kỳ phản ứng nào bên trong cô.

Orm đứng đó, đứng yên như một bức tượng điêu khắc tinh xảo, bị bỏ rơi và cô độc giữa trung tâm quyền lực.

Sự mệt mỏi về tinh thần đã đạt đến đỉnh điểm, khiến cô không còn đủ sức để khóc, để hối hận, hay thậm chí là để níu kéo nữa.

Orm Korn đã chạm đến giới hạn của mình. Cô là người quyền lực nhất trong tòa nhà này, nhưng lại là người yếu đuối và bất lực nhất trước trái tim của Lingling.

Cô chỉ còn lại sự trống rỗng và sự nhận thức đau đớn rằng, người phụ nữ cô yêu đã thực sự rời xa cô, dù trên pháp luật, họ vẫn là vợ chồng.

Orm ngồi ở đó, bên cạnh khung cửa sổ lớn, cơ thể cô bất động và tĩnh lặng, như một phần của kiến trúc vĩ đại và lạnh lẽo của tòa nhà.

Cô đã hoàn toàn chìm sâu vào sự trống rỗng của chính mình.
Cô ngồi đó rất lâu, rất lâu...

_____

Ánh sáng mặt trời gay gắt của Bangkok lên đến đỉnh điểm. Tia nắng chói chang chiếu qua tấm kính, làm nổi bật những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, nhắc nhở cô về cuộc họp trưa đã bị bỏ qua, về những quyết định kinh doanh cần được ký duyệt.

Nhưng Orm không phản ứng. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào sự phản chiếu mờ ảo của chính mình trên mặt kính, một hình bóng cô độc và mệt mỏi.

Anong, người thư ký tận tụy, đã bấm chuông hai lần, rồi lặng lẽ đặt một tách cà phê nguội lạnh và một tập hồ sơ khẩn cấp bên ngoài cửa, biết rằng không nên làm phiền vị CEO đang chìm trong sự giải quyết nội bộ này.
Cô ngồi tới chiều...

___

Mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm bầu trời Bangkok bằng những gam màu hồng cam và tím than rực rỡ. Sự rực rỡ bên ngoài càng làm nổi bật sự tăm tối bên trong Orm.

Cô không hề ăn uống, không hề di chuyển. Chiếc đồng hồ xa xỉ trên cổ tay cô vẫn chạy, đếm từng giây, từng phút của sự lãng phí và tuyệt vọng.

Cô cứ nhìn chằm chằm vào những ánh đèn bắt đầu bật sáng ở các khu phố bên dưới, cố gắng tìm kiếm một chút kết nối hay nhiệt độ mà cô đã đánh mất.
Cô ngồi tới tối...

____

Thành phố đã lên đèn hoàn toàn, biến thành một tấm thảm dệt bằng kim cương và ánh sáng.

Orm, ngồi trong bóng tối của căn phòng điều hành, hoàn toàn bị bao phủ bởi sự cô độc.

Cô là nữ hoàng của đế chế này, nhưng lại là một tù nhân trong chính căn phòng của mình.

Sự hối hận và nỗi đau đã không còn là cảm xúc bùng nổ, mà là một sự tê liệt sâu sắc.

Cô ngồi đó, bỏ mặc sự nghiệp, bỏ mặc những cuộc gọi nhỡ, và bỏ mặc mọi thứ.

Cô đã trải qua một ngày dài đằng đẵng, không phải để làm việc, mà để cảm nhận cái giá đắt đỏ của sự ích kỷ và níu kéo điên cuồng của mình, sự mất mát hoàn toàn của Lingling.

Cuối cùng, Orm chỉ còn lại sự trống rỗng lạnh lẽo và ánh sáng lấp lánh vô hồn của thành phố, nơi cô và Lingling đang cùng tồn tại, nhưng mãi mãi cách xa nhau.

Sau khi màn đêm đã hoàn toàn bao phủ Bangkok, Orm cuối cùng cũng động đậy. Cô đứng dậy khỏi vị trí ngồi đã bị đóng băng quá lâu, cơ thể cô mệt mỏi và đau nhức vì sự căng thẳng.

Với bản năng hoàn hảo ăn sâu vào máu, cô đưa tay chỉnh sửa lại nếp nhăn trên quần áo, rồi bước đến bàn làm việc, sắp xếp lại vài tập hồ sơ một cách máy móc, dù không hề đọc chúng.

Cô rời khỏi văn phòng, sự lạnh lùng và nghiêm nghị lại khoác lên mình.

Orm đi thẳng xuống tầng hầm để xe, nơi chiếc xe mui trần đắt tiền của cô đỗ đó, một biểu tượng của sự tự do và độc lập mà cô đã vô tình từ chối trao cho Lingling.

Cô lên xe, nhấn nút hạ mui xe xuống, bất chấp luồng gió nóng ẩm của đêm Bangkok.

Chiếc xe lao đi trên đường phố vắng vẻ sau giờ cao điểm. Gió đêm rít mạnh, hất tung những lọn tóc mái đã vào nếp của cô.

Cảm giác mát lạnh và dữ dội của gió đập vào mặt cô, một sự đau rát vật lý dường như dễ chịu hơn nỗi đau tinh thần đang giày vò cô.

Orm lái xe một đoạn dài, không có điểm đến cụ thể, nhưng cuối cùng, chiếc xe cũng dừng lại trước một quán bar sang trọng, được thiết kế theo phong cách tối giản và riêng tư, nơi giới thượng lưu thường tìm đến để quên đi sự tồn tại.
Cô xuống xe, bước vào bên trong.

Ánh sáng mờ ảo và tiếng nhạc jazz buồn ngay lập tức bao trùm lấy cô. Orm đi thẳng đến quầy bar, ngồi xuống chiếc ghế da cao, và đặt tay lên mặt quầy.

- Cho tôi một chai Vodka loại mạnh, không đá, không pha chế!

Giọng Orm trầm và dứt khoát, không có bất kỳ sự do dự nào.

Người phục vụ nhanh chóng mang đến một chai vodka chất lượng cao cùng một chiếc ly nhỏ.

Orm không chờ đợi. Cô tự tay mở chai rượu, rót một lượng lớn chất lỏng trong suốt và nồng gắt vào ly.

Cô nhấp một ngụm. Chất cồn nóng bỏng chạy qua cổ họng, đi thẳng xuống dạ dày, tạo ra một sự tê dại và choáng váng tức thì.

Đây chính là thứ cô cần, một sự giải thoát khỏi sự mê man và trống rỗng của cảm xúc.

Orm ngồi đó, đơn độc dưới ánh đèn mờ ảo, tiếp tục rót và uống.

Cô uống không phải để thưởng thức, mà để trừng phạt bản thân và để chôn vùi tiếng nói lạnh lùng của Lingling: "Tôi sẽ ly hôn với cô, lần này cô sẽ không có cơ hội rút đơn nữa đâu."

Mỗi ly vodka mạnh lại đẩy Orm lùi xa hơn khỏi thực tại, đẩy nàng vào một vực thẳm tạm thời, nơi cô có thể ngừng cảm nhận sự đau đớn và nỗi nhớ Lingling đang giết chết cô.

Cô ngồi đó, uống cạn sự hối hận của mình trong sự cô độc và tuyệt vọng tột cùng.

Orm ngồi đó, uống rất nhiều, để mặc cho chất cồn nóng bỏng và tàn phá làm nhiệm vụ của nó.

Cô không gọi món ăn kèm, cũng không nói chuyện với bất kỳ ai, sự hiện diện của cô là một khối tĩnh lặng và u ám đối lập hoàn toàn với sự náo nhiệt nhẹ nhàng của quán bar.

Chai vodka loại mạnh bắt đầu vơi đi nhanh chóng.

Mỗi ngụm rượu trôi xuống không phải để làm cô say, mà để cân bằng lại cảm giác tê dại mà Lingling đã để lại.

Cô muốn cảm thấy sự đau rát vật lý này để xua đi nỗi đau trống rỗng và bất lực vô hình.

Dần dần, ánh đèn mờ ảo của quán bar bắt đầu nhòe đi. Khuôn mặt Lingling, vốn sắc nét và lạnh lùng, trở nên mềm mại và mờ ảo trong tâm trí cô, giống như Lingling của những ngày đầu yêu nhau.

Chính sự hồi tưởng này lại càng khiến cô đau đớn hơn.

Orm gục đầu xuống quầy bar lạnh lẽo giữa hai ngụm rượu. Cô thì thầm, không thành tiếng, nhưng sự hối hận tràn ngập trong tâm trí cô.

" Orm sai rồi, Ling. Orm đã không biết cách giữ em...Orm nhớ em "

Cô uống thêm một ngụm nữa, mạnh mẽ và dứt khoát. Chất cồn lúc này đã bắt đầu làm chậm mọi suy nghĩ. Sự tuyệt vọng trở nên nhẹ nhàng hơn, nỗi đau trở nên xa vời hơn.

Orm Korn, nữ CEO quyền lực, người có thể kiểm soát hàng ngàn nhân viên và hàng triệu đô la, giờ đây lại hoàn toàn mất kiểm soát trước một chai rượu và một trái tim tan vỡ.

Cô uống đến khi mắt cô mờ đi, và sự mệt mỏi tích tụ cả ngày dài cuối cùng cũng kéo cô vào một trạng thái lơ lửng và đầu hàng trước men say.

Cô chỉ muốn ngủ, muốn thoát khỏi sự thật rằng Lingling đã trở lại, chỉ để từ chối cô một lần nữa.

____

Thời gian trôi qua, kim đồng hồ đã nhích dần đến nửa đêm. Orm, dù đã uống một lượng rượu Vodka loại mạnh, vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng của người có thói quen kiểm soát.

Cô biết mình không thể ở lại quán bar mãi.

Với một chút lảo đảo không thể che giấu, Orm đứng dậy khỏi ghế, cơ thể cô nặng trịch và đầu óc quay cuồng.

Cô rút ví, lấy ra chiếc thẻ tín dụng đen và thanh toán một cách nhanh gọn, không cần nhìn hóa đơn.

Cô để lại một khoản tiền boa hào phóng, một hành động vô thức của sự nghiêm khắc và cao ngạo còn sót lại.

Quán bar sang trọng nhanh chóng lùi lại sau lưng cô.

Orm bước ra ngoài, đối diện với luồng không khí đêm mát mẻ và trong lành hơn, điều này làm đầu óc cô hơi choáng váng thêm.

Cô đi về phía chiếc xe mui trần của mình. Dù không tỉnh táo hoàn toàn, nhưng Orm vẫn đủ sức để lái xe, sự cứng nhắc và tập trung của cô vẫn hoạt động theo bản năng sinh tồn.

Cô lên xe, hạ mui xuống và khởi động. Chiếc xe đắt tiền rời đi trong bóng đêm, cắt ngang qua những con đường vắng vẻ của thành phố.

Orm lái xe về phía khu biệt thự biệt lập của mình, nơi cô vẫn thường gọi là "pháo đài cô đơn."

Trong suốt hành trình ngắn ngủi đó, cô không bật nhạc. Chỉ có tiếng gió rít mạnh mẽ và sự im lặng đáng sợ trong khoang lái.

Cô không còn khóc hay hối hận; men rượu đã mang lại sự tê dại mà cô khao khát.

Cô chỉ lái xe, tiến về phía ngôi nhà lớn trống rỗng của mình.

Chiếc xe dừng lại trước cổng chính kiên cố của khu biệt thự. Sau khi mã bảo mật được nhập, cánh cổng mở ra chậm rãi, hé lộ một khoảng sân rộng và ngôi nhà hiện đại, tối om và lạnh lẽo.

Orm lái xe vào gara, tắt máy. Cô ngồi yên thêm một lát, chỉ để cảm nhận sự tĩnh lặng và cô độc của nơi này.

Cô đã xây dựng căn biệt thự này cho hai người, nhưng chỉ có mình cô sống ở đó suốt năm năm qua.

Cô xuống xe, loạng choạng bước vào nhà. Bóng tối nuốt chửng lấy cô. Orm không buồn bật đèn.

Cô chỉ biết mình phải đi lên lầu, nơi có phòng ngủ lớn và chiếc giường lạnh lẽo đang chờ đón.

Cô trở về nơi đã chứng kiến sự khởi đầu và kết thúc của tình yêu mình, trở về trong men say và sự kiệt quệ sau khi bị người cô yêu nhất từ chối một cách dứt khoát.

_______

Bên này, nàng cũng không khá hơn là bao, trong căn phòng khách sạn, dù có sự an ủi và hiện diện thầm lặng của Bow, Lingling cũng không hề khá hơn là bao.

Nàng không tìm đến rượu mạnh để trốn chạy như Orm, nhưng nàng lại bị tra tấn bởi sự tỉnh táo và cơn giận dữ bị dồn nén.

Nàng đã tắm rửa và thay một bộ đồ ngủ lụa thoải mái, nhưng sự mệt mỏi về thể chất không thể làm dịu đi sự kiệt quệ của tâm trí.

Lingling ngồi trên mép giường, hai tay ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

Mặc dù đã tỏ ra cứng rắn và dứt khoát trong thang máy, nhưng mỗi từ nàng nói ra lại mang theo một vết thương sâu hơn.

Nàng liên tục tua lại cảnh tượng trong thang máy, ánh mắt tuyệt vọng của Orm, sự khẩn khoản trong giọng nói Orm, và chính sự kiên quyết của nàng khi lạnh lùng đáp trả.

Nàng cảm thấy một sự ghê tởm và phẫn nộ tột độ vì bị Orm lừa dối về cuộc hôn nhân suốt ngần ấy năm, khiến nàng không thể nào chợp mắt được.

Sự chán ghét càng lớn, thì sự sợ hãi cũng theo đó mà tăng lên. Nàng biết Orm sẽ không dừng lại.

Việc Orm chạy đuổi theo nàng vào thang máy đã cho thấy sự ám ảnh và mất kiểm soát của Orm.

Lingling phải đối diện với một câu hỏi đáng sợ, làm thế nào để ly hôn với một người phụ nữ quyền lực, không chỉ không muốn ly hôn, mà còn đang là đối tác kinh doanh bắt buộc của nàng?

Bow, sau khi nhìn thấy Lingling không thể ngủ được, đã nhẹ nhàng đến bên cạnh. Cô không nói gì, chỉ rót một ly trà thảo mộc và đặt lên bàn.

- Cậu không cần phải nói gì đâu, Ling.

Bow nhẹ nhàng nói.

- Tớ biết cậu đang trải qua chuyện gì. Việc cậu đối diện với Orm ngày hôm nay là điều phi thường rồi.

Lingling nhìn Bow, ánh mắt nàng vô hồn.

- Tớ đã nghĩ tớ mạnh mẽ, Bow.

Lingling thì thầm, giọng nàng mỏng manh hơn bao giờ hết.

- Tớ đã nghĩ tớ đã đóng cánh cửa đó lại rồi. Tớ đã nghĩ tớ tự do rồi.

Bow siết nhẹ vai nàng, một cái chạm đầy thông cảm.

- Tớ biết. Nhưng giờ cậu đã biết sự thật. Cậu vẫn mạnh mẽ, Ling. Chỉ là, cậu sẽ phải chiến đấu trận chiến này lần nữa, nhưng lần này, cậu sẽ chiến đấu với sự tỉnh táo và kinh nghiệm của năm năm qua.

Lingling gật đầu yếu ớt. Nàng biết Bow nói đúng. Nàng không thể gục ngã, vì nếu nàng gục ngã, Orm sẽ chiến thắng. Nàng phải lấy lại tinh thần, phải chuẩn bị cho cuộc chiến pháp lý và cảm xúc không khoan nhượng sắp tới.

Nhưng đêm nay, sự mệt mỏi và tổn thương vẫn còn quá lớn. Nàng nằm xuống, quay lưng lại với ánh đèn.

Lingling nằm đó, căng thẳng và bất an, cơ thể mệt mỏi sau trận chiến đầu tiên, nhưng tâm trí nàng không bao giờ nghỉ ngơi, cứ mãi nghĩ về sự ràng buộc không thể chấp nhận được mà Orm đã áp đặt lên nàng.

Sau một lúc tâm sự ngắn ngủi với Bow, Lingling cũng dần đi vào giấc ngủ chập chờn.

Cả hai đều chìm vào sự nghỉ ngơi không trọn vẹn, chuẩn bị cho một ngày đối diện mới đầy căng thẳng.

____

Sáng hôm sau tại K.S Corporation
Orm đến công ty sớm hơn thường lệ. Dù đêm qua cô đã uống rất nhiều, nhưng sự nghiêm khắc với bản thân và thói quen làm việc đã giúp cô che giấu được sự mệt mỏi về thể chất.

Gương mặt Orm hôm nay bình thản đến mức khó dò, không còn vẻ tuyệt vọng hay khẩn khoản như ngày hôm qua.

Cô như đã khoác lên mình một lớp áo giáp thép mới, lạnh lùng và không thể xuyên thủng.

Khoảng giữa buổi sáng, Lingling và đội ngũ Saint Michel tiến hành cuộc họp kỹ thuật theo lịch trình.

Đây là cuộc họp quan trọng, đòi hỏi sự tập trung cao độ về thuật toán và tích hợp dữ liệu.

Orm bước vào phòng họp và ngay lập tức thể hiện một thái độ khác hẳn ngày hôm trước.

Cô hoàn toàn tuyệt giao mọi cảm xúc cá nhân. Cô chỉ nhìn Lingling khi cần xác nhận thông tin, ánh mắt nhanh chóng và khách quan, không lưu lại dù chỉ một giây.

Cô không còn gọi Lingling là "Bác sĩ Lingling" với sự nhấn nhá đầy ẩn ý nữa, cô gọi nàng một cách trống rỗng và thô ráp hơn, chỉ đơn giản là "Lingling" khi cần đối chiếu dữ liệu.

Orm nói chuyện rõ ràng, ngắn gọn, và chỉ xoay quanh công việc.

Mọi nỗ lực trao đổi ngoài lề hay bất kỳ khoảng lặng nào đều bị cô lấp đầy bằng những câu hỏi kỹ thuật khô khan hoặc bằng cách chuyển hướng sự chú ý sang Anong hoặc giám đốc kỹ thuật.

Lingling, người đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối đầu đầy giận dữ và níu kéo như ngày hôm qua, cảm thấy khó chịu sâu sắc trước sự lãnh đạm và chuyên nghiệp quá mức này của Orm.

Cuộc họp kéo dài đúng hai tiếng đồng hồ, không thừa một phút. Ngay khi mọi điều khoản đã được xác nhận và công việc được phân chia rõ ràng, Orm dứt khoát đứng dậy.

- Chúng ta kết thúc tại đây. Bác sĩ Lingling, tôi đã phê duyệt yêu cầu truy cập phòng thí nghiệm của cô. Mọi thứ đã sẵn sàng. Chúc cô một ngày làm việc hiệu quả.

Orm nói xong, không chờ đợi Lingling đáp lại, thậm chí không buồn nhìn về phía nàng.

Cô bỏ đi thẳng về phía văn phòng mình, bước chân dứt khoát và vội vã, hoàn toàn không đoái hoài đến sự hiện diện của Lingling.

Lingling lúc này cảm thấy có chút...khó chịu.

Sự ghẻ lạnh và quay lưng bất ngờ của Orm khiến nàng mất đi sự bình tĩnh và hài lòng của mình.

Nàng đã chuẩn bị cho một trận chiến, nhưng Orm lại rút lui, tạo ra một khoảng trống bất ngờ.

Sự thờ ơ này khiến nàng cảm thấy như thể mọi lời phán quyết và từ chối của nàng ngày hôm qua đều không có ý nghĩa gì đối với Orm.

Cô đang cố gắng chơi trò gì đây?

Một sự khó chịu và bối rối len lỏi trong lòng Lingling, làm xáo trộn lớp băng giá mà nàng đã cố gắng duy trì.

Sự chí chóe và bị bỏ rơi đột ngột này khiến Lingling bỗng nhiên cảm thấy mất phương hướng và tổn thương hơn cả khi Orm cố gắng níu kéo.

______

End chương X. Chương này rất dài nên chắc sẽ có sai sót trong quá trình bấm chữ, nên mình mong các bạn có thể bỏ qua và thông cảm cho mình nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz