CHƯƠNG III: Cuộc Sống Mới
Âm thanh lộc cộc của bánh xe ngựa vang lên đều đặn trên con đường lát đá, hòa cùng tiếng vó ngựa gõ nhịp đều đặn. Orenji ngồi im lặng trong khoang xe, ánh mắt lén lút nhìn ra qua tấm màn che. Lần đầu tiên sau hơn một thế kỷ sống ẩn dật trong hang đá lạnh lẽo, cậu đang bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.Nhưng ngay cả lúc này, cậu vẫn không được tự do.Aokami, với ánh mắt sắc sảo và đầy kinh nghiệm, đã cẩn thận đưa cho Orenji một tấm áo choàng rộng lớn, mềm mại và dày dặn. “Khoác cái này vào,” ông nói, giọng điềm đạm nhưng nghiêm túc. “Nơi này không giống rừng sâu hay những hang đá cô tịch. Con người ở đây sợ điều khác lạ, và nếu họ nhìn thấy làn da cam đặc trưng của cậu, không ít người sẽ xem cậu là quái vật.”Orenji lặng lẽ gật đầu. Cậu không quen với sự tiếp xúc xã hội, nhưng bản năng sinh tồn khiến cậu hiểu rõ lời Aokami. Một cảm giác lo lắng len lỏi trong tâm trí cậu khi cẩn thận quấn chặt áo choàng quanh người, để lộ ra ngoài chỉ đôi mắt lấp lánh và mái tóc màu cam được che kín sau lớp vải.“Chỉ cần tạm thời thôi,” Aokami trấn an, ánh mắt ông dừng lại trên đôi mắt lo lắng của Orenji. “Khi đã quen với mọi thứ, ta sẽ giúp cậu tìm cách hòa nhập. Nhưng trước hết, phải an toàn đã.”Orenji gật đầu. Dù trong lòng đầy bối rối và ngại ngùng, nhưng sự tin tưởng dần hình thành trong cậu đối với người sói già này.Chuyến xe ngựa dừng lại trước một căn biệt thự lớn, với những bức tường đá vững chắc và cổng sắt đen oai nghiêm. Những hàng cây cao vút đổ bóng mát rượi xuống con đường lát đá, và từ phía xa, Orenji có thể thấy những khóm hoa được chăm sóc cẩn thận.Aokami bước xuống trước, đôi mắt sắc như lưỡi dao quét qua khung cảnh, rồi quay sang nhìn Orenji. Ông đưa tay ra, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Xuống nào. Đây sẽ là nhà của cậu từ nay.”Orenji do dự trong giây lát, nhưng rồi cũng đưa tay ra. Khi đôi chân chạm đất, cảm giác bỡ ngỡ khiến cậu chùn bước. Cậu vẫn chưa quen với thế giới mở thế này, khi mỗi bước đi đều đầy ánh nhìn của những người lạ.Ngay khi cậu vừa bước vào sân, cánh cửa biệt thự bật mở, và một nhân vật xuất hiện. Đó là một con nai trẻ với bộ lông nâu nhạt, đôi mắt sáng và vẻ mặt nghiêm túc. Trên người cậu ta là bộ trang phục chỉnh tề, đầy phong cách của một quản gia.“Chào ngài Aokami, chào... vị khách.” Người nai khẽ cúi đầu.“Louis, đây là Orenji. Cậu ấy sẽ ở lại đây một thời gian,” Aokami giới thiệu ngắn gọn.Ánh mắt của Louis lướt qua Orenji, hơi dừng lại khi nhìn thấy tấm áo choàng che kín người. Nhưng cậu ta không hỏi gì, chỉ gật đầu nhẹ nhàng. “Tôi sẽ chuẩn bị phòng cho cậu ấy.”Bên trong biệt thự, Orenji được dẫn đến một căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ và ấm áp. Căn phòng có cửa sổ lớn nhìn ra vườn, ánh sáng mặt trời dịu dàng len lỏi qua những tấm rèm trắng tinh.Aokami đứng dựa lưng vào cửa, quan sát Orenji. “Cậu sẽ làm việc ở đây, Orenji. Ban đầu, có lẽ sẽ hơi khó khăn, nhưng cứ từ từ làm quen. Ta không bắt ép, chỉ cần làm những việc đơn giản.”Orenji ngước nhìn ông, đôi mắt ánh lên vẻ ngây ngô. “Làm... việc gì?”Aokami cười khẽ, ánh mắt thoáng qua sự tinh nghịch. “Chăm sóc nhà cửa, dọn dẹp, phụ giúp Louis. À, và mặc cái này nữa.” Ông đặt một gói nhỏ lên bàn, bên trong là một bộ váy hầu gái tinh xảo.Orenji nhìn bộ váy với sự ngạc nhiên. Cậu chưa từng thấy trang phục như vậy trong suốt cuộc đời sống trong hang đá. Nhưng trong mắt cậu, bộ váy này giống như một món quà quý báu.“Cảm ơn,” cậu nói nhỏ, đôi má hơi ửng đỏ.“Ừm,” Aokami gật đầu, cố nén nụ cười. “Cứ nghĩ đó là một loại áo giáp đặc biệt đi. Mặc nó vào và bắt đầu hành trình của mình nào.”Những ngày đầu trôi qua đầy khó khăn với Orenji. Cậu chưa quen với việc phải quét dọn hay lau chùi, và sự vụng về của cậu khiến Louis nhiều phen đau đầu. Có lần, Orenji làm rơi cả một khay trà, nước văng tung tóe khắp sàn.“Không sao, chỉ cần từ từ thôi,” Louis trấn an, giọng kiên nhẫn. Nhưng trong mắt cậu ta vẫn ánh lên sự nghiêm khắc.Aokami thì khác. Ông chỉ đứng nhìn từ xa, đôi khi cười thầm trước sự lóng ngóng của Orenji. Nhưng ông cũng âm thầm chỉ dạy cho cậu cách làm mọi thứ sao cho hiệu quả nhất.“Cuộc sống không dễ dàng, nhưng ta tin cậu sẽ làm tốt,” Aokami nói một buổi tối khi cả hai ngồi bên lò sưởi. “Cứ từ từ, cậu sẽ quen thôi.”Orenji chỉ im lặng gật đầu. Trong lòng cậu, niềm tin vào Aokami dần lớn lên. Dù ban đầu ngại ngùng và bỡ ngỡ, nhưng sự quan tâm và kiên nhẫn của ông sói già đã giúp cậu cảm thấy nơi đây như một mái nhà an toàn.Và cậu biết, đây chính là khởi đầu cho một cuộc sống mới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz