ZingTruyen.Xyz

Onran Khoi Va Dien Vi Nang Va Mua

Cơn mưa vẫn trút xuống không ngớt, tiếng nước đập lên nóc xe và kính chắn gió tạo thành một bản nhạc ồn ào, đơn điệu. Bên trong chiếc oto sang trọng, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Mùi "khói đen" đậm đặc của Moon Hyeongjun – giờ đã được chủ nhân kiểm soát tốt hơn nhờ chất ức chế – vẫn bao phủ không gian, như một lớp khiên vô hình. Nhưng dưới lớp khiên ấy, mùi hoa diên vĩ ngọt ngào, yếu ớt và đầy đau đớn của Choi Hyeongjun vẫn liên tục rò rỉ, như một thông điệp cầu cứu không lời.

Choi Hyeongjun ngồi co rúm ở góc ghế phụ, chiếc áo vest quá khổ của Alpha vẫn quấn chặt quanh người, hai tay ôm bụng. Khuôn mặt anh tái nhợt, mồ hôi lấm tấm dù điều hòa đang hoạt động hết công suất. Anh nghiến chặt răng để kìm nén những tiếng rên rỉ, nhưng thỉnh thoảng, vài tiếng thở gấp, nghẹn ngào vẫn lọt ra. Cơn động dục đang hành hạ anh dữ dội, mỗi lần co thắt, ổ bụng dưới như nhận một nhát dao. Sự hiện diện của một Alpha mạnh mẽ, đặc biệt là một Alpha đã phát hiện ra bí mật của mình, chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Bản năng Omega trong anh vừa khao khát sự an ủi, che chở từ Alpha đó, vừa hoảng sợ vô cùng trước sức mạnh và sự thống trị tiềm tàng.

Moon Hyeongjun cầm lái chắc chắn, ánh mắt tập trung cao độ vào con đường mờ mịt trước mặt vì mưa. Nhưng mọi giác quan của hắn đều dồn về phía người đồng nghiệp đang đau khổ bên cạnh. Mùi hương Omega đau đớn và sợ hãi cứa vào hắn. Sự giận dữ vì bị lừa dối suốt thời gian qua vẫn âm ỉ, nhưng nó đã bị lấn át hoàn toàn bởi một thứ cảm xúc khác, mạnh mẽ và nguyên thủy hơn: sự bảo vệ. Bản năng Alpha gào thét, đòi hỏi Moon Hyeongjun phải xoa dịu, che chở cho Omega đang tổn thương này. Chiếc áo vest chỉ là giải pháp tạm thời. Choi Hyeongjun cần một biện pháp xử lý triệt để hơn.

"Chỗ... chỗ của em... Ở quận Mapo..." Choi Hyeongjun thều thào, giọng yếu ớt, run rẩy, cố gắng đưa ra địa chỉ trước khi cơn đau quặn thắt lại khiến anh gập người.

Moon Hyeongjun liếc nhìn anh. Khuôn mặt tái mét, môi cắn chặt đến bật máu. Hắn  nhìn xuống bàn tay Omega đang nắm chặt vào chiếc áo vest – các khớp ngón tay trắng bệch. Một làn sóng nóng ran dâng lên trong ngực Moon, nhưng lần này không phải là ham muốn chiếm hữu, mà là một sự lo lắng sắc nhọn.

"Mapo quá xa," Moon Hyeongjun nói, giọng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn lộ vẻ căng thẳng. "Cậu không chịu nổi thêm nửa tiếng nữa đâu." Anh đã thấy những Omega rơi vào động dục mà không được hỗ trợ kịp thời. Hậu quả có thể rất nghiêm trọng, cả về thể chất lẫn tinh thần. "Nhà tôi gần đây. Chỉ 10 phút nữa."

Choi Hyeongjun giật mình, mắt mở to đầy hoảng loạn. "Không! Không được... Em không thể..."

Đến nhà một Alpha? Khi anh đang ở trong tình trạng này? Đó là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra! Sự sợ hãi dâng trào khiến mùi hoa diên vĩ bỗng trở nên chua chát, nghẹt thở.

"Tôi không làm gì cậu," Moon Hyeongjun nhấn mạnh, giọng trầm và cứng rắn, cắt ngang sự phản kháng. Ánh mắt hắn lướt qua Hyeongjun, lạnh lùng nhưng không hề đe dọa. "Tôi đã dùng chất ức chế. Và tôi thề. Nhưng cậu cần một nơi kín đáo, an toàn ngay bây giờ. Ra đường hoặc về nhà cậu trong tình trạng này, cậu sẽ gặp nguy hiểm thực sự. Có thể gặp một Alpha... khác." Anh không nói thêm, nhưng hàm ý rõ ràng.

Lời cảnh báo đó như một gáo nước lạnh. Choi Hyeongjun run rẩy, nhận ra sự thật phũ phàng trong lời nói của Moon. Anh đang là một con mồi dễ dàng giữa cơn bão động dục này. Sự lựa chọn thực sự không tồn tại. Nước mắt lăn dài không ngừng trên má. Anh gật đầu, yếu ớt, đầu gục xuống ngực, toàn thân rũ rượi vì kiệt sức và đau đớn. Sự đầu hàng đầy tủi nhục.

Mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp. Mưa vẫn như trút. Moon Hyeongjun nhanh chóng đánh xe vào tầng hầm, bước ra, mở cửa bên phụ. Hắn không hỏi, cũng không do dự, cúi người đỡ Choi Hyeongjun đứng dậy. Cơ thể Omega nóng ran và run rẩy dựa vào hắn. Mùi hoa diên vĩ ngọt ngào quyện với mùi khói đen tạo thành một hỗn hợp kỳ lạ, khiến tim Moon đập thình thịch.

"Bám vào tôi," Moon Hyeongjun ra lệnh ngắn gọn, một tay đỡ lưng Hyeongjun, tay kia nâng áo khoác của mình lên và quấn chặt anh.




Căn hộ của Moon Hyeongjun rộng rãi, hiện đại nhưng lạnh lẽo và thiếu hơi ấm, phản ánh chính chủ nhân của nó. Hắn dẫn Choi Hyeongjun thẳng vào phòng khách, đỡ anh ngồi xuống chiếc sofa da.

"Ở đây," Moon nói, giọng vẫn không biểu cảm. "Tôi đi lấy nước và khăn."

Choi Hyeongjun ngã ngồi xuống, đầu dựa vào thành sofa, mắt nhắm nghiền. Môi anh vẫn run rẩy, những cơn co thắt dữ dội hơn khi môi trường an toàn tương đối khiến cơ thể có chút lơ là cảnh giác. Mùi Alpha – mùi khói đen mạnh mẽ, đặc trưng của Moon Hyeongjun – ở khắp nơi trong căn nhà này. Nó bao vây anh, xâm nhập vào từng giác quan. Thay vì khiến anh sợ hãi hơn, nó lại kỳ lạ mang đến một cảm giác...an toàn nguyên thủy. Một cảm giác mà anh đã đè nén và chối bỏ từ rất lâu. Một tiếng rên nức nở thoát ra khỏi cổ họng anh, không còn là vì đau đớn thuần túy, mà còn vì sự mâu thuẫn dữ dội trong lòng.

Moon Hyeongjun quay lại với một cốc nước lạnh và một chiếc khăn mặt ẩm. Hắn quỳ xuống trước mặt Hyeongjun, khoảng cách gần đến mức Moon có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi trên trán Omega, từng sợi mi ướt đẫm nước mắt.

"Uống đi," Moon đưa cốc nước. Bàn tay hắn to lớn, vững chãi, nhưng động tác lại dịu dàng đến bất ngờ khi  đỡ lấy đôi tay run rẩy của Hyeongjun để giúp anh cầm cốc.

Choi Hyeongjun uống từng ngụm nhỏ, nước mát làm dịu đi phần nào cơn khát đang đốt cháy cổ họng. Rồi anh cảm nhận chiếc khăn mát lạnh, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi và nước mắt trên mặt anh. Cử chỉ bất ngờ này khiến anh giật mình, mắt mở to nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm nghị nhưng không còn lạnh lùng của Moon Hyeongjun. Ánh mắt Alpha sâu thẳm, phức tạp, nhưng trong khoảnh khắc đó, Hyeongjun chỉ thấy... sự chăm sóc.

"Tôi... tôi xin lỗi..." Choi Hyeongjun thều thào, đôi mắt lại nhanh chóng đong đầy nước. "Vì đã lừa dối mọi người... Vì đã... làm phiền Moon-ssi..."

Moon Hyeongjun dừng tay, chiếc khăn vẫn áp nhẹ lên gò má Omega. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe, đầy tủi hổ và sợ hãi. Sự giận dự trong hắn ấy à, vẫn còn chứ, nhưng giờ nó đã nhường chỗ cho một thứ gì đó mềm mại hơn, khó hiểu hơn.

"Tại sao?" Hắn hỏi, giọng trầm trầm. "Tại sao phải giả Beta? Tại sao chọn một vị trí có khối lượng công việc khắc nghiệt như vậy?"

Choi Hyeongjun cúi mặt, vai run lên. 

"Vì... vì em cần công việc đó. Cần tiền. Gia đình em... Mẹ em bệnh. Một Omega... sẽ không bao giờ được nhận vào vị trí đó, dù có giỏi đến đâu." Giọng nói nghẹn lại thành tiếng nấc. "Em đã dùng chất ức chế Omega loại mạnh nhất... Em nghĩ mình kiểm soát được... Em không ngờ... không ngờ nó lại hết tác dụng đột ngột thế... và... và lại là trước mặt Moon-ssi..."

Sự tuyệt vọng và gánh nặng trong lời thú nhận khiến Moon tê dại. Hắn hiểu hơn về sự lựa chọn khắc nghiệt của Choi Hyeongjun. Đó không phải là sự yếu đuối, mà là sự dũng cảm đến liều lĩnh. Moon đặt chiếc khăn xuống, bàn tay vô thức nâng cằm Hyeongjun lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình. Ngón tay hắn chạm vào làn da Omega nóng bỏng.

"Chất ức chế cậu dùng," Moon Hyeongjun hỏi, giọng nghiêm túc, "có phải 'Black Label' không? Loại bị cấm vì tác dụng phụ hủy hoại cơ thể?"

Choi Hyeongjun giật mình, sợ hãi lóe lên trong mắt. Sự im lặng của anh là câu trả lời.

"Trời ạ..." Moon Hyeongjun thở dài nặng nề, nét mặt giận dữ nhưng là cơn giận hướng vào hoàn cảnh, vào sự bất công đã đẩy Hyeongjun vào đường cùng. "Điên rồi sao? Loại đó sẽ giết cậu từ từ!"

"Em... em không còn lựa chọn nào khác..." Hyeongjun thì thào.

Một khoảng lặng dày đặc. Chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng thở gấp của Choi Hyeongjun. Mùi "khói đen" và "hoa diên vĩ" quyện vào nhau, tạo thành một không gian căng thẳng nhưng đầy ám muội.

Rồi Moon Hyeongjun hành động. Không phải bằng bản năng Alpha thống trị, mà bằng một sự quyết đoán lý trí. Anh đứng dậy, đi đến tủ thuốc trong phòng tắm. Khi quay lại, trên tay anh là một lọ thuốc nhỏ màu hổ phách và một chiếc xi lanh kim loại.

"Đây là chất ức chế dành cho Omega," Moon giải thích ngắn gọn, giọng rõ ràng là không cho phép ai cãi lại. "Loại tốt nhất, an toàn nhất. Tôi... luôn có sẵn, phòng khi." Anh không nói rõ phòng khi gì – phòng khi gặp một Omega gặp nạn, hay phòng khi... "Nó sẽ giúp cậu qua cơn này. Tạm thời."

Choi Hyeongjun nhìn chằm chằm vào lọ thuốc, rồi nhìn lên khuôn mặt nghiêm nghị của Moon. Sự sợ hãi vẫn còn, nhưng nó đã bị lấn át bởi sự bất ngờ và một tia hy vọng mong manh. Moon Hyeongjun, Alpha lạnh lùng và đáng sợ nhất công ty, đang cho anh thấy một mặt hoàn toàn khác: kiên định, bảo vệ, và... 

dịu dàng?

"Tại sao...?" Hyeongjun thì thào, nước mắt lại trào ra. "Tại sao Moon-ssi lại giúp em...?"

Moon Hyeongjun chuẩn bị ống tiêm, ánh mắt không rời khỏi Hyeongjun. "Vì cậu cần," hắn nói đơn giản, giọng trầm ấm lạ thường. "Và vì... tôi muốn giúp." Hắn tiến lại gần, cẩn thận nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hyeongjun đang run rẩy. "Đừng sợ. Hơi đau một chút thôi."

Khi mũi kim đâm vào da, Choi Hyeongjun khẽ rùng mình. Nhưng cơn đau vật lý ấy chẳng là gì so với cơn bão trong lòng anh. Ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt tập trung cao độ của Moon Hyeongjun, vào đường nét góc cạnh được ánh đèn phòng khách tô điểm. Mùi "khói đen" của Alpha vây quanh, mạnh mẽ nhưng giờ đây không còn đe dọa, mà như một lời hứa hẹn về sự an toàn.

Thuốc ngấm rất nhanh. Một làn hơi mát dịu dàng lan tỏa khắp cơ thể Hyeongjun, dập tắt từng đợt sóng nóng bỏng, giảm bớt những cơn co thắt đau đớn. Anh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như rũ xuống, đầu tựa hẳn vào sofa. Sự mệt mỏi ập đến và Choi Hyeongjun nhanh chóng kiệt sức.

Moon Hyeongjun rút kim ra, băng lại vết tiêm nhẹ nhàng. Hắn nhìn Hyeongjun đã dịu đi phần nào, khuôn mặt vẫn tái nhợt nhưng không còn vẻ đau đớn tột độ. Một cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ tràn ngập trong lòng Moon. Hắn đứng dậy, nhặt chiếc khăn ấm và vắt lên vai, rồi cẩn thận bồng Omega đang mơ màng lên. 

"Ngủ đi," Hắn nói trong lúc bế Choi Hyeongjun. "Đây là phòng ngủ của tôi. Tôi sẽ ở phòng làm việc. Gọi nếu cần."

Khi bước ra khỏi phòng, Moon Hyeongjun dừng lại ở cửa, ngoái nhìn lại. Choi Hyeongjun đã chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, khuôn mặt thanh thản hơn, vẫn quấn trong chiếc áo vest của hắn. Mùi hoa diên vĩ đã nhạt đi nhiều, hòa quyện một cách kỳ lạ êm đềm với mùi khói của căn hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz