ZingTruyen.Xyz

Ongnielwink Nguoc Lieu Co Con Kip De Tha Thu

Trong căn phòng yên ắng tĩnh lặng, Kang Daniel đang ngồi trên chiếc giường, hai mắt bi thương nhìn ngắm cảnh vật xung quanh căn phòng rất lâu. Hắn không biết mục đích mình còn sống để làm gì, từ lúc trong một khắc nhìn thấy trên mặt Seong Woo đã phủ tấm vải màu trắng, Daniel liền cảm giác toàn bộ thế giới của hắn như triệt để sụp đổ xuống, hắn đã từng khinh bỉ cậu, đã cười nhạo cậu, đánh đập cậu, cũng từng dùng những lời nói cực kỳ dơ bẩn để hạ nhục cậu, thậm chí ngay cả khi ở trên giường, cũng không dành cho cậu một chút ôn nhu nào, nhưng thời điểm khi Seong Woo triệt để rời đi. Daniel mới đột nhiên phát hiện, hóa ra trong lúc vô tình không để ý, Seong Woo từ khi nào đã chiếm cứ toàn bộ thế giới của hắn mất rồi.

Bỗng một người đàn ông tên Kris gõ cửa đi vào, nhìn thấy thân hình Kang Daniel tiều tụy ủ rũ ngồi ở trên giường, có chút do dự, cung kính nói

-Chủ Tịch , đã đến giờ rồi, có cần tôi chuẩn bị xe cho ngài không?

- Ừ !!

Chiếc xe chạy băng băng trên đường, điểm dừng của nó là khu rừng hoa anh đào ở Daegu,thuộc sở hữu của NW. Nơi đây cũng chính là nơi mà người hắn yêu thương nhất nhắm mắt yên nghỉ. Nhớ hồi còn là học sinh trung học, cậu đã từng nói với hắn là rất thích hoa anh đào, và cậu rất muốn cùng hắn đi đến lễ hội hoa anh đào để cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp của chúng. Lúc đó hắn đã từng nghĩ đây là chuyện vớ vẩn, dù sao cũng chỉ là một loài hoa bình thường có gì phải thích đến thế. Nhưng mà bây giờ không hiểu sao, khi càng ngắm nhìn chúng thì hắn lại càng cảm thấy chúng rất đẹp, đẹp giống như cậu vậy. Và đó cũng là lí do vì sao mà hắn chọn nơi này làm nơi chôn cất của Ong Seong Woo.

Ngày nào cũng vậy, dù cho hắn có bận rộn tới mức nào đi chăng nữa thì hắn cũng phải bỏ ra ít thời gian để đến đây thăm cậu. Vì trong tâm hắn nghĩ nếu như một ngày hắn không đến cậu sẽ cảm thấy rất cô đơn rồi hình ảnh cậu bật khóc lại hiện ra khiến trái tim hắn rất đau đớn.

Bầu trời tháng tám âm u xám trắng một mảnh, bên trong khu rừng lạnh lẽo cô tịch, cơn gió lạnh buốt thổi qua mang theo vài hạt mưa nhỏ thổi tấp vào gương mặt Kang Daniel , hắn đi tới trước mộ Seong Woo, nhìn gương mặt thay tú trên tâm bia mộ kia, sắc mặt hắn liền trở nên bi thương ảm đạm . Hắn đau lòng quỳ một gối xuống trước bia mộ, ngón tay đặt lên bức hình trên bia mộ, nhẹ nhàng xoa xoa, trong mắt thể hiện rõ đều là sự thống khổ dày vò.

- Anh tới rồi đây....Seong Woo!! 

Seong Woo trong hình là một khuôn mặt hiền diệu mang nụ cười rạng rỡ ,một nụ cười khiến hắn cảm thấy thật nhớ nhung. Thực chất hắn vẫn còn rất ám ảnh bởi hình ảnh trước lúc ra đi của cậu. Toàn thân bị nhuộm bởi một màu đỏ, máu cứ chảy ra không ngừng khiến hắn đêm nào cũng ngủ không ngon. Ký ức ấy lưu giữ mãi trong tâm của hắn làm cho cảm giác tội lỗi ngày một tăng thêm. Dù là vậy nhưng bản chất chiếm hữu của Daniel vẫn mãnh liệt, hắn giấu cậu ở nơi này, ngoài những người đêm đó chứng kiến thì hắn sẽ không cho ai biết sự thật rằng cậu đã chết cả.

Vô số lời muốn nói nghẹn ngào ở cổ họng không phát ra được, Daniel chỉ từng lần từng lần xoa xoa bức di ảnh của Seong Woo , cuối cùng, nhẹ nhàng hạ nụ hôn xuống bức hình cậu , ôn nhu mở miệng khẽ nói

-Ong Seong Woo, anh vĩnh viễn yêu em….!!

Cơn mưa nhỏ từ từ nặng hạt, Kris đứng phía sau Kang Daniel , mở ô che cho hắn, không nhịn được nhỏ giọng cung kính nói

- Chủ Tịch , trời sắp mưa lớn, ngài mặc lại ít, nếu còn ở lại ngài sẽ bị cảm lạnh mất.

Hắn không quan tâm đến Kris, vẫn trầm ngâm nhìn bức ảnh đang nở nụ cười.

- Anh về đây, ngày mai anh sẽ quay lại, em đừng giận anh nhé! 

Nói rồi, Daniel cúi người một lần nữa đặt môi hôn lên mộ bia, sau đó đứng dậy, cởi áo khoác trên người ra, nhẹ nhàng khoác lên mộ bia, ánh mắt dừng lại ở bước hình trên mộ bia, mãi lâu sau mới dời đi, sau khi xoay người đi, bi thương thống khổ nơi đáy mắt hoàn toàn biến mất, trở lại là một cỗ máy lạnh lẽo không có tình cảm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay, Tập đoàn W có một buổi tiệc ăn mừng thành công của ông chủ tập đoàn, tức cha của Choi In Woo. Đương nhiên đây không phải tổ chức qua loa, mà phải nói là một cách xa xỉ khiến người ta nhìn đâu cũng tặc lưỡi.
Bên trong, dưới ánh đèn pha lê được bày trí xa hoa, xung quanh được trưng bày hoa hồng đỏ thắm, ngoài ra các món ăn được bày trí đầy đủ màu sắc.

Về khách quý, đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân, cũng có những minh tinh màn bạc, hoặc các hoa khôi đi theo kim chủ của mình. Và tất nhiên tập đoàn JH cũng thuộc trong danh sách khách mời hôm nay. Dưới ánh đèn chói mắt, Park Jihoon kinh ngạc nhìn xung quanh.
Cậu sống hơn hai mươi năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên được dự buổi tiệc sang trọng đến thế, xung quanh còn có cả phóng viên nữa chứ ? thật đúng là người giàu có khác.

Sự xuất hiện của Park Jihoon cũng khiến mọi người kinh ngạc, một phần họ thích thú với dáng vẻ mê người của cậu. Nhưng điều quan trọng hơn là người đàn ông đi bên cạnh cậu... Park Woo Jin , đại thiếu gia kiêm người thừa kế tập đoàn JH nổi tiếng.

- Woo Jin , lâu ngày không gặp, cháu đã trưởng thành hơn nhiều, nhìn xem càng nhày càng giống ba cháu ...

Một người trung niên từ đâu bước tới, bắt tay Park Woo Jin , thấy thế anh cũng lễ phép bắt tay lại.

- Chú Kim dạo này vẫn khỏe chứ ?

- Ta vẫn khỏe, chỉ có công ty gặp chút rắc rồi thôi ... À, ta nghe nói con đang tiếp quản công ty JH thì phải ?

- Dạ vâng.....mong chú chiếu cố cho ạ

- Cháu quá khiêm tốn rồi, với thực lực của cháu, chú nghĩ chú mới là người nói câu đó đấy, ha ha ...

Park Woo Jin hiểu rõ tên cáo già này muốn gì, tên họ Kim này nổi tiếng đam mê cờ bạc, công ty của cha hắn lúc trước rất có tiếng nhưng từ khi cha hắn mất, hắn tiếp quản công ty thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi, tài chánh thiếu hụt, tai tiến liên miên, đúng là thứ bỏ đi.

Nếu không phải tên họ Kim này đáng vai chú bác của hắn thì hắn đã đạp một cước bay ra khỏi cửa rồi.

- À, giờ mới để ý ... Woo Jin , cậu nhóc đẹp trai đi bên cháu là ai vậy ?

Tên đó không biết xấu hổ lên tiếng hỏi. Ngay từ đầu, khi Jihoon bước vào, hắn đã để ý đến cậu
Dáng người quyến rũ, khuôn mặt lại đẹp mê người nhưng vì lo cho công ty nên hắn mới nói chuyện với tên Park thiếu gia này trước nếu không hắn cũng muốn trêu đùa với miếng mồi béo bở này một chút.

- Cậu ấy là Park Jihoon , là em trai của cháu.

Thanh âm của Woo Jin tuy nhỏ nhưng dưới sự tò mò của mọi người thì đều lọt vào tai. Mọi người lại bắt đầu bàn tán về Jihoon , dùng những ánh mắt kì quái đánh giá cậu từ trên xuống.

-À, thì ra là vậy.

Vẻ mặt tuy cười nhưng trong lòng lại tiếc đứt ruột, hắn thật cũng muốn hưởng thụ nam nhân này một lần, nếu là em trai của Park Woo Jin thì hắn đành phải ngậm ngùi mơ tưởng mà thôi.

- Xin phép, cháu đi ra đây trước..... mình đi thôi , Jihoon...

Cung kính chào tạm biệt xong thì Woo Jin nắm tay cậu kéo đi ra chỗ khác. Vì anh có thể nhìn thấy ánh mắt dâm tà háo sắc của lão cáo già đó khi đặt trên người Jihoon, nên bề ngoài anh có vẻ ôn hoà nhưng bên trong lòng lại rất tức giận. Mặc dù bây giờ không còn là người yêu của nhau nữa nhưng ít nhất anh vẫn sẽ bảo vệ đứa em trai bé bỏng này.

Đột nhiên từ phía xa xa, có một nam nhân chạy thoang thoắt tới ôm chầm lấy Jihoon...

- Jihoon!! Bảo bối đến rồi sao? Em đến đây vì nhớ anh đúng không?

- Choi In Woo....??

Jihoon giật mình xô hắn ra, nghe những lời nói này cậu chỉ muốn đạp hắn xuống địa ngục mà thôi.

- Ai là bảo bối của anh hả?

- Không phải em đã đồng ý làm người yêu anh rồi sao?

-Tôi....tôi....hồi nào chứ....tôi đồng ý hồi nào....??

Jihoon nhíu mày, Woo Jin ngạc nhiên hỏi lại

- Là thật sao? Em và In Woo....đã....

- Không có......không phải như anh nghĩ đâu... đừng nghe cậu ta nói bậy.

Jihoon hét toán lên giải thích, mặt đỏ bừng bừng quay sang In Woo đánh thùm thụp liên tục vào người hắn.
Đang lộn xộn với tên khó ưa này thì bỗng nhiên, người đàn ông trên người khoác một bộ tây âu màu đen đi tới.
Woo Jin vừa nhìn thấy liền mỉm cười, dơ tay lên chào hỏi.

- Đến rồi sao ?

- Ừm!

Woo Jin nhàn nhạt đáp, lại nhìn về phía Jihoon , cậu vẫn chưa xoay người lại khiến anh khó hiểu.
Từ lúc nghe được thanh âm đó thì người cậu đột nhiên cứng đờ, cậu không dám quay lại nhìn ... vì sợ.
Giọng nói đó, chính giọng nói đó vẫn in sâu trong não không quên được nhưng cậu cũng không dám chắc mà cũng chẳng dám quay đầu lại nhìn.

- Chào anh!!

In Woo dơ cánh tay ra chờ tin hiệu người kia bắt lại. Daniel híp mắt đánh giá sơ qua nam nhân có vẻ bề ngoài ngổ nghịch này một lượt rồi nói

- Choi In Woo, con trai tập đoàn W đúng chứ! Rất vui khi được gặp.

- Em cũng vậy, rất vui khi được gặp anh.

- Còn người kia là....?

Từ nãy đến giờ Jihoon vẫn cứ quay lưng lại đứng bất động thế kia làm cho Daniel cảm thấy khá khó hiểu.

- À....đây là người yêu của em....Park Jihoon

Choi In Woo cười ha hả xoay người Jihoon về phía hắn nhưng cậu vẫn không dám ngước nhìn, người bắt đầu run rẩy.

-Đây là Chủ Tịch NW entertainment... Kang Daniel..

Lời vừa nói ra, Jihoom ngước mắt nhìn ngay bởi người đó mang họ Kang
Lặp tức cậu thấy hối hận đan xen cùng vẻ mặt kinh hoàng khi thấy người đứng trước mắt.
Đôi mắt màu hổ phách , mái tóc bạch kim, dáng người cao to thẳng tấp, hình ảnh trước mặt cùng với trí nhớ của cậu về người đó ... không lệch một phân.

Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như hồ băng ngàn năm, cùng với hơi thở bức người khiến cậu muốn ngã quỵ tại chỗ. Cho dù có chết đi sống lại nhưng cậu không thể quên được, bởi nó là cơn ác mộng đi vào não cậu hàng đêm ... chính là hắn ... Kang Daniel ......tên khốn nạn, tàn nhẫn không có lương tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz