Ongnielwink Nguoc Lieu Co Con Kip De Tha Thu
Bóng đêm dần buông xuống, bầu không khí có phần nặng nề, nhưng chẳng được bao lâu, bên ngoài nổi lên từng trận gió mạnh. Một tia chớp lóe sáng giữa bầu trời đêm, theo sau đó là tiếng sấm vang ầm ầm.Xem ra là trời sắp mưa, Park Jihoon từ nhà vệ sinh nhanh chóng đi qua dãy hành lang trong bệnh viện để đến phòng nghỉ của cậu. Cậu muốn nhanh chóng được nghe giọng của Woo Jin, anh hai tuần nay chăm sóc cậu rất chu đáo, hai tư trên hai tư không rời nửa bước nên giờ mỗi lần chỉ rời xa một chút là sẽ tạo cho cậu thấy một cảm giác trống vắng đến khó chịu trong lòng . Muốn đến đó nhanh một chút, nếu không trời mà mưa to thì sẽ khó khăn.Jihoon vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn cây cối đang lay động trước gió ngoài cửa sổ. Hành lang vừa yên tĩnh vừa dài, những tia chớp không ngừng lóe lên trong đêm tối. Không biết tại sao nhưng Jihoon lập tức nghĩ tới những bộ phim kinh dị, nhất là đây còn là bệnh viện nữa!Nghĩ tới đây, cơ thể nhỏ xinh của cậu đột nhiên rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy hoảng sợ, cậu càng bước đi nhanh hơn.Lúc này…Một tia chớp dài chợt lóe lên dường như muốn đốt cháy cả bầu trời.Jihoon mở to hai mắt, sau đó vô thức che tai lại, cả người càng thêm run rẩy…Đột nhiên trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh mờ mờ ảo ảo một người đàn ông anh tuấn với mái tóc màu bạch kim, trông rất lạ mà cũng rất thân quen. Đầu lúc này tự nhiên lại đau như búa bổ Ầm, ầm. Tiếng sấm rền trời vang lên, mang theo một sự bức bách đâm thẳng vào lòng Jihoon . Cậu sợ tới mức suýt nữa thì ngã xuống. Hành lang vắng vẻ như dài đến vô tận… Đúng lúc này, một giọng nói của đàn ông trầm thấp vang lên bên tai- Jihoon!!! - A!Vì Jihoon đang vô cùng hoảng sợ và căng thẳng nên khi Woo Jin bất ngờ gọi một tiếng lại càng khiến lòng cậu thêm kinh hãi. Woo Jin còn chưa nói xong, Jihoon đã sợ hãi hét toáng lên. Ngay sau đó, cậu cảm thấy dưới chân có cảm giác khác lạ, đột nhiên bị vẹo xuống!Ông trời ơi! Ai tới cứu cậu đi, đúng lúc này mà cậu lại bị trẹo chân!- Jihoon, là anh, đừng sợ! Woo Jin vừa thấy Jihoon đang bất lực và hoảng sợ như vậy, đôi mắt lập tức cả kinh. Anh không nói gì nữa, lập tức sải bước tiến lên, đỡ lấy vai cậu rồi nhẹ giọng nói.- Woo Jin … anh Woo Jin ? Jihoon đang kinh hồn bạt vía ngẩng đầu lên. Cậu được một đôi cánh tay quen thuộc ôm chặt lấy, lúc này mới có phản ứng.- Woo Jin , đúng là anh rồi! Thật tốt quá, thật tốt quá…Jihoon như chết đuối vớ được một thanh gỗ , khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu áp sát vào vòm ngực ấm áp của anh, những giọt nước mắt liên tiếp tuôn ra.Lúc này cậu cảm thấy không còn nơi nào an toàn hơn so với cảm giác được Woo jin ôm vào trong ngực.- Được rồi, đừng sợ, có anh ở đây rồi, đừng sợ!Woo Jin cảm thấy sâu trong trái tim mình đang tan chảy ra, cũng thấm đẫm cảm giác đau đớn. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng yếu đuối như lúc này của Jihoon, anh lại càng thấy đau lòng khôn xiết.Cậu vô lực gật đầu, sắc mặt trắng xanh, mắt cá chân đau đớn khiến trên trán cậu toát đầy mồ hôi lạnh.- Jihoon? Dường như anh nhận ra điều gì đó, trong mắt thoáng qua tia tình cảm và thương tiếc đến bản thân anh cũng không phát hiện ra. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Jihoon. Anh bế cậu lên, đi về phía phòng nghỉ của mình.Gió thổi mạnh nhưng những tia chớp không còn xuất hiện nhiều nữa, những hạt mưa tí tách rơi xuống, từng giọt như hạt đậu đập vào mặt kính cửa sổ, dường như cũng đang đánh mạnh vào lòng Jihoon- Jihoon , uống chút nước ấm đi, em sẽ thấy khá hơn một chút! Woo Jin cầm một cốc nước trái cây đưa cho cậu , nhẹ giọng nói.- Cảm ơn anh!!Jihoon co người ngồi trên sofa, tuy cậu cầm lấy cốc nước trái cây nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn cảm giác sợ hãi nhìn ra những hạt mưa ngoài cửa sổ.- Jihoon? Woo Jin phát hiện cậu hơi khác thường. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, bàn tay dịu dàng vòng qua ôm lấy vai cậu , thấp giọng gọi.- Vâng?Jihoon vô thức quay đầu lại trả lời, nhưng cậu không ngờ khuôn mặt anh tuấn của Woo Jin lại ở ngay sát mình như thế, đôi môi đỏ hồng hơi run run của cậu khẽ chạm vào môi anh.- A!!!......em xin lỗi.Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú thuần khiết của cậu đột nhiên đỏ lên, ánh mắt càng thêm mất tự nhiên. Cậu nắm chặt lấy cốc nước trái cây trong tay.Đôi mắt đầy thâm trầm của Woo Jin dần lan tràn sự mãnh liệt như con thú đang săn mồi. Từ cổ họng anh truyền đến một tiếng cười nhẹ, bàn tay siết chặt eo cậu , anh cúi đầu xuống nhẹ giọng nói bên tai -Không sao, anh... rất thích hương vị của em.Jihoon nghe xong đột nhiên ngẩng đầu lên. Cậu cắn cắn cánh môi, đôi mắt trong veo cũng tràn đầy nghi hoặc. Anh ấy nói vậy... là có ý gì?
Jihoon cảm thấy trái tim mình đang không ngừng nhảy nhót như một chú thỏ nhỏ, mặt cậu càng đỏ lên.- Vừa rồi bị trẹo chân à? Để anh xem! Woo Jin mỉm cười, véo nhẹ mũi cậu, động tác đầy yêu chiều.- À, không sao đâu.Cậu cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay nhỏ bé đè chặt lên ngực, cậu buộc mình phải bình tĩnh. Khi cậu thấy Woo Jin định giơ tay cầm lấy chân mình, cậu nhất thời nóng vội đứng lên.- em thật sự không sao đâu, không tin thì em đi lại cho anh xem!Woo Jin cảm thấy rất xấu hổ. Vì muốn chứng minh mình có thể đi nên cậu bước mạnh một bước về phía trước.- Ưm!Đau quá! Thật sự là đau quá!Đau đến mức cậu không kìm chế được nữa, nước mắt chảy ra.Đúng lúc này, cánh tay mạnh mẽ từ đằng sau vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, khiến cậu dựa sát vào người anh. Cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui xuống.- Đừng động đậy.Woo Jin đau lòng ôm cậu ngồi xuống mép ghế. Sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát chân cậu.Chết tiệt thật! Bàn tay anh đột nhiên siết chặt lại! Trái tim đau đớn như muốn căng lên. Vừa rồi tại sao lại không phát hiện cậu bị thương nghiêm trọng đến mức này chứ?- Ngồi ở đây, ngoan ngoãn đừng động đậy.Woo Jin ra lệnh cho cậu rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Không bao lâu sau anh quay lại, trong tay bê một cái chậu.Anh muốn...Ánh mắt Jihoon đầy nghi hoặc. Còn anh lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn mặt đắp lên vùng mắt cá chân. Cảm giác lạnh toát bất ngờ ập đến khiến cả người cậu co rụt lại.- Đau không?Woo Jin nhìn cậu , đôi mắt thâm thúy lúc này ẩn chứa sự dịu dàng. Vẻ mặt của anh rất hòa nhã khiến cậu chăm chú ngắm nhìn.- Bị trẹo chân thì hai mươi tư tiếng đầu đắp nước lạnh, hai mươi tư tiếng sau đổi sang nước nóng là sẽ ổn thôi.Trái tim Jihoon khẽ run lên, cảm giác như có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy vào nơi mềm mại trong tim cậu. Bàn tay Woo Jin nhẹ nhàng xoa bóp vùng chân bị thương của cậu
Không biết vì sao, cậu cảm thấy không thể nhìn thẳng vào anh được nữa. Cậu cúi đầu xuống, không biết tại sao cứ vặn xoắn mấy ngón tay, nhẹ giọng nói -Cám ơn anh, Woo Jin! Anh nghe vậy, đôi mắt lóe lên tia tình cảm dịu dàng.- Sưng đỏ rồi đây này!Anh nở nụ cười đẹp như hoa, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân cho cậu. Ngọn đèn ấm áp bao phủ lấy khuôn mặt anh tuấn của anh tạo ra những sắc thái tình cảm vô cùng sinh động. Khi thấy anh đang xoa bóp chân cho mình, cậu cảm thấy rất ngượng ngùng...- Có làm đau em không? Woo Jin nhẹ nhàng hỏi.- Không... Jihoon dịu dàng đáp lại. Chính xác là chẳng còn đau nữa, vì có Woo Jin nên cậu cảm thấy không hề đau chút nào.- Jihoon Woo Jin vừa giúp cậu xoa bóp vừa nhìn cậu, ánh mắt hơi phức tạp. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu. - Dạ?Jihoon cảm thấy vây quanh hơi thở của mình toàn là hơi thở đàn ông dễ chịu của Woo Jin. Anh nhìn mưa ngoài cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Jihoon-Em rất sợ thời tiết kiểu này à? anh nhớ lúc trước đâu có như vậy. Đúng, vừa rồi anh đã tận mắt nhìn thấy cảm giác sợ hãi sâu trong mắt Jihoon, loại cảm giác sợ hãi này vượt qua khỏi phạm vi tâm lý bình thường.
Ánh mắt Jihoon dần trở nên ảm đạm, đôi mắt rưng rưng có phần mông lung, hàng lông mi khẽ chớp nhẹ.- Em không biết....không hiểu vì sao lúc này em lại rất sợ nó.... À.... Khuya rồi, em muốn về phòng của mình ... Jihoon lắp bắp mãi mới nói ra được mấy từ. Lúc này Woo Jin rất kì quái, nhất là ánh mắt của anh khiến tim cậu đập rộn lên. Vậy thì tránh xa anh ra một chút là được. Tuy cậu cực kì cực kì thích Woo Jin nhưng cậu sợ trái tim mình sẽ không chịu nổi. Mùi xạ hương trên người anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh càng ngày càng cướp đi hồn phách của cậu.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy thôi nhưng cậu cũng không biết phải làm thế nào mới đúng hoặc cũng có thể do trước kia mình yêu anh rất sâu đậm, dù bị mất trí nhớ nhưng trong lòng vẫn lưu lại cảm giác gì đó. - Em bị thương như vậy, làm sao anh yên tâm để em ở một mình được ? Đêm nay em ở đây đi! Woo Jin khẽ siết cánh tay, thu hẹp khoảng cách với Jihoon "Ở đây?"Jihoon cảm thấy trống ngực lại đập liên hồi. Anh nhìn thẳng vào mắt của cậu và phát hiện ra rằng ngay lúc này anh rất muốn có được cậu. Mặc dù biết là anh em không nên phát sinh chuyện giống như lúc trước nhưng không hiểu tại sao anh lại rất thèm khát hương vị trên cơ thể người này đã lâu chưa được nếm phải. Anh cúi đầu xuống, càng áp sát mặt vào gần cậu hơn. Jihoon kinh hãi nhưng lại càng thêm thẹn thùng.
Đôi môi của cậu thật mềm mại! Cảm giác vừa rồi khiến năng lực tự chủ của Woo Jin nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi...Không do dự gì nữa, Woo Jin chỉ muốn làm theo ý nghĩ trong đầu mình. Anh hơi ngẩng đầu lên, nhân lúc Jihoon vẫn còn đang kinh ngạc liền hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại đó. Cánh tay anh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ ôm chặt lấy Jihoon khiến cậu không thể động đậy.- A...Cậu hé môi định cự tuyệt Woo Jin nhưng hành động đó của cậu lại khiến đầu lưỡi ấm áp của Woo Jin linh hoạt tấn công vào khoang miệng cậu, hút hết mật ngọt trong cái miệng nhỏ bé đó. Tay anh càng lúc càng siết chặt người Jihoon hơn.Đầu lưỡi của anh càng lúc càng khuấy đảo mạnh mẽ trong miệng cậu, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho đang trốn tránh ấy.... Jihoon cảm thấy sắp không hít thở nổi nữa rồi. Anh bá đạo như vậy, mạnh mẽ như vậy... Ngay sau đó, Woo Jin bế Jihoon lên...Cánh cửa từ từ mở ra...Bên trong là phòng nghỉ ngơi hoàn toàn xa hoa và thoải mái.Ngọn đèn trên tường tản ra ánh sáng màu tím nhè nhẹ, bao trùm lên khắp căn phòng. Dưới đêm mưa, trong một căn phòng như vậy lại càng thêm phần lãng mạn.- Anh Woo Jin ...Lúc Jihoon phát hiện mình bị Woo Jin ôm vào phòng ngủ, cậu càng thêm căng thẳng. Không biết tại sao, cậu cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh.Đầu cậu tựa sát vào vòm ngực rộng lớn của Woo Jin , nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ và trầm ổn của anh bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ như quả hồng chín. Woo Jin nhất định là thường xuyên luyện tập thể dục mới có cơ thể cường tráng như vậy!Woo Jin nhẹ nhàng đặt Jihoon lên giường. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang đỏ ửng của cậu, anh mỉm cười cúi đầu xuống, lại hôn lên đôi môi non mềm, mê muội nhấp nháp từng sự ngọt ngào trong đó.- Ưm... Woo....Jin.. anh...… Jihoon bị sự thâm trầm trong đáy mắt Woo Jin dọa sợ , cảm giác bất an và xao động trong lòng khiến cậu vô thức lắc đầu kháng cự. Nhưng tay Woo Jin nhanh chóng giữ chặt đầu cậu, nhân lúc cậu mở miệng, đầu lưỡi ấm áp lại xâm nhập vào khoang miệng anh đào nhỏ nhắn, đùa giỡn với chiếc lưỡi hút lấy hương thơm ngọt ngào trong miệng , khiến cậu bất lực khẽ rên rỉ. Jihoon cố mở miệng lên tiếng - Woo Jin, đừng như vậy mà......Nhưng sự cầu xin của cậu chỉ càng khiến anh thêm mãnh liệt mà thôi.
Bàn tay anh đặt lên người Jihoon , cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay vượt xa sự dự đoán của anh.Lúc này Jihoon chưa biết cậu và anh là anh em cùng cha khác mẹ, vì cứ nghĩ là người yêu của nhau nên chuyện đó chắc ở quá khứ vẫn hay thường làm nên Jihoon cũng không hề bài xích , cậu hơi hốt hoảng bởi vì hành động quá đột ngột nên nhất thời chưa tiếp nhận được sự gần gũi này . Dần dần, cơ thể đang căng cứng của Jihoon cũng được thả lỏng, sắc mặt cậu ửng hồng, đôi tay trắng trẻo không tự chủ được ôm lấy cổ anh, ý loạn tình mê đáp lại anh. Đôi môi Woo Jin như châm lên từng ngọn lửa nóng bỏng trên người Jihoon. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt cái mông trắng nõn của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm trầm thấp vang lên- anh muốn em, em là của anh...Anh cảm thấy cả người như căng ra, ý nghĩ muốn có được cậu càng ngày càng mãnh liệt.Động tác của Woo Jin khiến Jihoon như bừng tỉnh. Khi cậu nhìn vào đôi mắt đang đỏ lên vì dục vọng của anh thì lập tức hiểu hàm ý trong lời nói.
Đôi môi cậu cùng cả người khẽ run lên, vừa hồi hộp vừa ngỡ ngàng... Nhưng trong lòng lại có chút chờ mong!Anh là người yêu của cậu , không phải sao?- Woo Jin ... em thật sự rất thích anh… Jihoon cúi đầu lên tiếng. Cậu khẽ mở đôi mắt mê ly, đôi mắt như được giăng một lớp sương mù, cực kì hấp dẫn và quyến rũ. Nghe âm thanh bất lực mà dịu dàng của Jihoon , anh đột nhiên tỉnh lại"Chết tiệt thật! Jihoon thuần khiết như vậy, lại còn là em trai mình, tại sao mình lại giống như cầm thú muốn chiếm hữu em ấy trong khi trí nhớ lại không được rõ ràng cơ chứ ?"Anh lập tức buông Jihoon ra, đôi mắt thâm thúy lúc này tràn đầy ảo não và áy náy.- Jihoon , vừa rồi... Là anh không tốt, anh xin lỗi… Anh cố nén dục vọng trong người, lấy chăn đắp lên người Jihoon .- Xin lỗi em, hy vọng chuyện vừa rồi không làm em sợ! Đêm nay em cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, anh sang phòng khác.Nói xong, Woo Jin nhanh chóng sửa sang lại quần áo đã hỗn độn rồi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Anh sợ mình sẽ không kìm chế nổi nữa, sợ sẽ làm tổn thương đến người con trai mà anh yêu hay cũng có thể là một đứa em trai bé bỏng. Sau khi cửa phòng đóng lại, đôi tay đang nắm chặt chiếc chăn của Jihoon vô lực rũ xuống, chiếc chăn cũng bị rơi ra. Tại sao anh ấy lại không chạm vào cậu? Chẳng lẽ từ trước đến giờ chỉ có mình cậu tình nguyện thôi sao?
Jihoon cảm thấy trái tim mình đang không ngừng nhảy nhót như một chú thỏ nhỏ, mặt cậu càng đỏ lên.- Vừa rồi bị trẹo chân à? Để anh xem! Woo Jin mỉm cười, véo nhẹ mũi cậu, động tác đầy yêu chiều.- À, không sao đâu.Cậu cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay nhỏ bé đè chặt lên ngực, cậu buộc mình phải bình tĩnh. Khi cậu thấy Woo Jin định giơ tay cầm lấy chân mình, cậu nhất thời nóng vội đứng lên.- em thật sự không sao đâu, không tin thì em đi lại cho anh xem!Woo Jin cảm thấy rất xấu hổ. Vì muốn chứng minh mình có thể đi nên cậu bước mạnh một bước về phía trước.- Ưm!Đau quá! Thật sự là đau quá!Đau đến mức cậu không kìm chế được nữa, nước mắt chảy ra.Đúng lúc này, cánh tay mạnh mẽ từ đằng sau vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, khiến cậu dựa sát vào người anh. Cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui xuống.- Đừng động đậy.Woo Jin đau lòng ôm cậu ngồi xuống mép ghế. Sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát chân cậu.Chết tiệt thật! Bàn tay anh đột nhiên siết chặt lại! Trái tim đau đớn như muốn căng lên. Vừa rồi tại sao lại không phát hiện cậu bị thương nghiêm trọng đến mức này chứ?- Ngồi ở đây, ngoan ngoãn đừng động đậy.Woo Jin ra lệnh cho cậu rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Không bao lâu sau anh quay lại, trong tay bê một cái chậu.Anh muốn...Ánh mắt Jihoon đầy nghi hoặc. Còn anh lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn mặt đắp lên vùng mắt cá chân. Cảm giác lạnh toát bất ngờ ập đến khiến cả người cậu co rụt lại.- Đau không?Woo Jin nhìn cậu , đôi mắt thâm thúy lúc này ẩn chứa sự dịu dàng. Vẻ mặt của anh rất hòa nhã khiến cậu chăm chú ngắm nhìn.- Bị trẹo chân thì hai mươi tư tiếng đầu đắp nước lạnh, hai mươi tư tiếng sau đổi sang nước nóng là sẽ ổn thôi.Trái tim Jihoon khẽ run lên, cảm giác như có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy vào nơi mềm mại trong tim cậu. Bàn tay Woo Jin nhẹ nhàng xoa bóp vùng chân bị thương của cậu
Không biết vì sao, cậu cảm thấy không thể nhìn thẳng vào anh được nữa. Cậu cúi đầu xuống, không biết tại sao cứ vặn xoắn mấy ngón tay, nhẹ giọng nói -Cám ơn anh, Woo Jin! Anh nghe vậy, đôi mắt lóe lên tia tình cảm dịu dàng.- Sưng đỏ rồi đây này!Anh nở nụ cười đẹp như hoa, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân cho cậu. Ngọn đèn ấm áp bao phủ lấy khuôn mặt anh tuấn của anh tạo ra những sắc thái tình cảm vô cùng sinh động. Khi thấy anh đang xoa bóp chân cho mình, cậu cảm thấy rất ngượng ngùng...- Có làm đau em không? Woo Jin nhẹ nhàng hỏi.- Không... Jihoon dịu dàng đáp lại. Chính xác là chẳng còn đau nữa, vì có Woo Jin nên cậu cảm thấy không hề đau chút nào.- Jihoon Woo Jin vừa giúp cậu xoa bóp vừa nhìn cậu, ánh mắt hơi phức tạp. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu. - Dạ?Jihoon cảm thấy vây quanh hơi thở của mình toàn là hơi thở đàn ông dễ chịu của Woo Jin. Anh nhìn mưa ngoài cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Jihoon-Em rất sợ thời tiết kiểu này à? anh nhớ lúc trước đâu có như vậy. Đúng, vừa rồi anh đã tận mắt nhìn thấy cảm giác sợ hãi sâu trong mắt Jihoon, loại cảm giác sợ hãi này vượt qua khỏi phạm vi tâm lý bình thường.
Ánh mắt Jihoon dần trở nên ảm đạm, đôi mắt rưng rưng có phần mông lung, hàng lông mi khẽ chớp nhẹ.- Em không biết....không hiểu vì sao lúc này em lại rất sợ nó.... À.... Khuya rồi, em muốn về phòng của mình ... Jihoon lắp bắp mãi mới nói ra được mấy từ. Lúc này Woo Jin rất kì quái, nhất là ánh mắt của anh khiến tim cậu đập rộn lên. Vậy thì tránh xa anh ra một chút là được. Tuy cậu cực kì cực kì thích Woo Jin nhưng cậu sợ trái tim mình sẽ không chịu nổi. Mùi xạ hương trên người anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh càng ngày càng cướp đi hồn phách của cậu.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy thôi nhưng cậu cũng không biết phải làm thế nào mới đúng hoặc cũng có thể do trước kia mình yêu anh rất sâu đậm, dù bị mất trí nhớ nhưng trong lòng vẫn lưu lại cảm giác gì đó. - Em bị thương như vậy, làm sao anh yên tâm để em ở một mình được ? Đêm nay em ở đây đi! Woo Jin khẽ siết cánh tay, thu hẹp khoảng cách với Jihoon "Ở đây?"Jihoon cảm thấy trống ngực lại đập liên hồi. Anh nhìn thẳng vào mắt của cậu và phát hiện ra rằng ngay lúc này anh rất muốn có được cậu. Mặc dù biết là anh em không nên phát sinh chuyện giống như lúc trước nhưng không hiểu tại sao anh lại rất thèm khát hương vị trên cơ thể người này đã lâu chưa được nếm phải. Anh cúi đầu xuống, càng áp sát mặt vào gần cậu hơn. Jihoon kinh hãi nhưng lại càng thêm thẹn thùng.
Đôi môi của cậu thật mềm mại! Cảm giác vừa rồi khiến năng lực tự chủ của Woo Jin nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi...Không do dự gì nữa, Woo Jin chỉ muốn làm theo ý nghĩ trong đầu mình. Anh hơi ngẩng đầu lên, nhân lúc Jihoon vẫn còn đang kinh ngạc liền hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại đó. Cánh tay anh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ ôm chặt lấy Jihoon khiến cậu không thể động đậy.- A...Cậu hé môi định cự tuyệt Woo Jin nhưng hành động đó của cậu lại khiến đầu lưỡi ấm áp của Woo Jin linh hoạt tấn công vào khoang miệng cậu, hút hết mật ngọt trong cái miệng nhỏ bé đó. Tay anh càng lúc càng siết chặt người Jihoon hơn.Đầu lưỡi của anh càng lúc càng khuấy đảo mạnh mẽ trong miệng cậu, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho đang trốn tránh ấy.... Jihoon cảm thấy sắp không hít thở nổi nữa rồi. Anh bá đạo như vậy, mạnh mẽ như vậy... Ngay sau đó, Woo Jin bế Jihoon lên...Cánh cửa từ từ mở ra...Bên trong là phòng nghỉ ngơi hoàn toàn xa hoa và thoải mái.Ngọn đèn trên tường tản ra ánh sáng màu tím nhè nhẹ, bao trùm lên khắp căn phòng. Dưới đêm mưa, trong một căn phòng như vậy lại càng thêm phần lãng mạn.- Anh Woo Jin ...Lúc Jihoon phát hiện mình bị Woo Jin ôm vào phòng ngủ, cậu càng thêm căng thẳng. Không biết tại sao, cậu cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh.Đầu cậu tựa sát vào vòm ngực rộng lớn của Woo Jin , nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ và trầm ổn của anh bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ như quả hồng chín. Woo Jin nhất định là thường xuyên luyện tập thể dục mới có cơ thể cường tráng như vậy!Woo Jin nhẹ nhàng đặt Jihoon lên giường. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang đỏ ửng của cậu, anh mỉm cười cúi đầu xuống, lại hôn lên đôi môi non mềm, mê muội nhấp nháp từng sự ngọt ngào trong đó.- Ưm... Woo....Jin.. anh...… Jihoon bị sự thâm trầm trong đáy mắt Woo Jin dọa sợ , cảm giác bất an và xao động trong lòng khiến cậu vô thức lắc đầu kháng cự. Nhưng tay Woo Jin nhanh chóng giữ chặt đầu cậu, nhân lúc cậu mở miệng, đầu lưỡi ấm áp lại xâm nhập vào khoang miệng anh đào nhỏ nhắn, đùa giỡn với chiếc lưỡi hút lấy hương thơm ngọt ngào trong miệng , khiến cậu bất lực khẽ rên rỉ. Jihoon cố mở miệng lên tiếng - Woo Jin, đừng như vậy mà......Nhưng sự cầu xin của cậu chỉ càng khiến anh thêm mãnh liệt mà thôi.
Bàn tay anh đặt lên người Jihoon , cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay vượt xa sự dự đoán của anh.Lúc này Jihoon chưa biết cậu và anh là anh em cùng cha khác mẹ, vì cứ nghĩ là người yêu của nhau nên chuyện đó chắc ở quá khứ vẫn hay thường làm nên Jihoon cũng không hề bài xích , cậu hơi hốt hoảng bởi vì hành động quá đột ngột nên nhất thời chưa tiếp nhận được sự gần gũi này . Dần dần, cơ thể đang căng cứng của Jihoon cũng được thả lỏng, sắc mặt cậu ửng hồng, đôi tay trắng trẻo không tự chủ được ôm lấy cổ anh, ý loạn tình mê đáp lại anh. Đôi môi Woo Jin như châm lên từng ngọn lửa nóng bỏng trên người Jihoon. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt cái mông trắng nõn của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm trầm thấp vang lên- anh muốn em, em là của anh...Anh cảm thấy cả người như căng ra, ý nghĩ muốn có được cậu càng ngày càng mãnh liệt.Động tác của Woo Jin khiến Jihoon như bừng tỉnh. Khi cậu nhìn vào đôi mắt đang đỏ lên vì dục vọng của anh thì lập tức hiểu hàm ý trong lời nói.
Đôi môi cậu cùng cả người khẽ run lên, vừa hồi hộp vừa ngỡ ngàng... Nhưng trong lòng lại có chút chờ mong!Anh là người yêu của cậu , không phải sao?- Woo Jin ... em thật sự rất thích anh… Jihoon cúi đầu lên tiếng. Cậu khẽ mở đôi mắt mê ly, đôi mắt như được giăng một lớp sương mù, cực kì hấp dẫn và quyến rũ. Nghe âm thanh bất lực mà dịu dàng của Jihoon , anh đột nhiên tỉnh lại"Chết tiệt thật! Jihoon thuần khiết như vậy, lại còn là em trai mình, tại sao mình lại giống như cầm thú muốn chiếm hữu em ấy trong khi trí nhớ lại không được rõ ràng cơ chứ ?"Anh lập tức buông Jihoon ra, đôi mắt thâm thúy lúc này tràn đầy ảo não và áy náy.- Jihoon , vừa rồi... Là anh không tốt, anh xin lỗi… Anh cố nén dục vọng trong người, lấy chăn đắp lên người Jihoon .- Xin lỗi em, hy vọng chuyện vừa rồi không làm em sợ! Đêm nay em cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, anh sang phòng khác.Nói xong, Woo Jin nhanh chóng sửa sang lại quần áo đã hỗn độn rồi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Anh sợ mình sẽ không kìm chế nổi nữa, sợ sẽ làm tổn thương đến người con trai mà anh yêu hay cũng có thể là một đứa em trai bé bỏng. Sau khi cửa phòng đóng lại, đôi tay đang nắm chặt chiếc chăn của Jihoon vô lực rũ xuống, chiếc chăn cũng bị rơi ra. Tại sao anh ấy lại không chạm vào cậu? Chẳng lẽ từ trước đến giờ chỉ có mình cậu tình nguyện thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz