ZingTruyen.Xyz

Oneshot | Tuấn Hạn | Klein Blue

Klein Blue

ximengmengmeng

Hôm nay là ngày kỉ niệm năm năm Sơn Hà Lệnh lên sóng.

Trương Triết Hạn nằm ở trên giường, trong màn đêm tĩnh lặng, điện thoại chợt reo lên vài tiếng.

Ngoài cửa sổ gió thổi rất lớn, rèm cửa bị thổi đến tốc lên, ánh trăng từng chút rọi vào phòng. Gió như một cơn thủy triều lớn, muốn ăn mòn toàn bộ căn phòng.

Trương Triết Hạn nằm đó, đem mặt giấu vào chăn bông trắng tinh.

Trên chiếc gối trống kế bên, có chiếc điện thoại nằm lẻ loi.

"Nếu huynh không ở đây, Thiên Sơn Mộ Tuyết, ta cô đơn một mình biết hướng về ai."

Câu lời thoại cũ vang lên.

Trương Triết Hạn trốn trong chăn bông, mắt nhắm nghiền, nhỏ giọng nhẹ nhàng lặp lại lời thoại của mình.

"Gặp được người rồi, sao lại chẳng thể vui vẻ."

Vừa dứt câu, anh khẽ run lên, vươn tay ra tắt nguồn sáng duy nhất trong phòng, mở mắt nhìn bóng tối dần nuốt chửng bản thân.

Một dòng nước ấm chảy ra từ khóe mắt, anh nhìn trần nhà, không biết tự nói bản thân hay nói đến ai.

"Gặp được người rồi, sao lại chẳng thể vui vẻ."

Vào cuối năm 2023, Trương Triết Hạn nhận được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, tuyết mùa đông rơi dày, anh quấn khăn quàng cổ lại, xoa tay thở ra làn sương trắng mỏng manh.

Ánh trăng trước cửa bệnh viện hắt lên nửa mặt anh, khiến anh phiền não thở ra, khi bản thân đã thật sự xác định, anh mới thả lỏng, liếc mắt qua để xác thực cuốn hồ sơ bệnh án trên tay.

Dưới ánh trăng vụn vặn mờ ảo của mùa đông, Trương Triết Hạn từng chút khắc ghi các triệu chứng cụ thể của Alzheimer, anh xem đây như một thông báo cướp đi sự nghiệp của mình.

Xe hơi lao qua, gió dữ dội cuốn lên mặt Trương Triết Hạn, hơi lạnh tràn vào qua khe hở hai ống tay áo, trái tim như bị dìm xuống nước tuyết lạnh lẽo, tê dại.

Phải rồi, vậy cũng tốt.

Anh được sinh ra, và cũng ra đi khi chẳng có gì.

Không đem theo gì cũng rất tốt.

Trương Triết Hạn cột lại mái tóc bị gió thổi, dọc theo dãy nhà chậm rãi đi về phía ánh trăng u ám. Ánh trăng chiếu soi đường về, anh nheo đôi mắt trong veo tự cười một cái.

Trong bóng tối, anh bật điện thoại lên.

Lưỡng lự nhìn số điện thoại của Dư Tường và Cung Tuấn.

Sau đó, anh gọi cho Dư Tường.

Đầu dây nhanh chóng trả lời, âm thanh sống động của dĩa cốc nhàn nhạt vang lên từ bên kia, Trương Triết Hạn lặng lẽ bước đi trong bóng tối, điện thoại kề bên tai, ánh sáng màn hình hắt lên mặt anh.

"Dư Tường, có kết quả chẩn đoán rồi."

"Cái gì?"

"Bệnh Alzheimer."

Triết Hạn ngắt lời cuống quít của Dư Tường, anh vẫn bình tĩnh, cười nói: "Tớ không sống được bao lâu nữa."

"Những ngày này, tớ thậm chí còn không muốn sống."

Hôm nay trên phim trường, Cung Tuấn nhận được một cuộc gọi từ Dư Tường, cậu lại nghĩ đầu dây có thể là Trương Triết Hạn, vì vậy vui vẻ bắt máy nhưng lại nghe được một tin tức phá vỡ mọi phòng bị của cậu.

"Cung Tuấn, Triết Hạn đã được chẩn đoán rồi."

Cung Tuấn khô khan nói, "Sao có thể lại là anh chứ, Tiểu Vũ?"

Ở đầu dây, Dư Tường rất bình tĩnh, giống như đang báo cáo một chuyện không thể bình thường hơn, nhưng càng bình tĩnh, tròng lòng lại càng đè nén thêm nhiều buồn bực, giọng nói Dư Tường không mang theo xúc cảm, khiến Cung Tuấn cảm thấy thất vọng.

Ngay lập tức, có thứ gì đó phá tan dự định ban đầu.

Cậu cúp điện thoại, không thèm nghe Dư Tường nói nữa, đứng yên tại chỗ nhìn biển mây nhấn chìm dãy núi phía xa.

Cậu chắc chắn Dư Tường sẽ không gạt mình bằng những điều đó, vì vậy mọi sự buồn bã là một cuộc đấu tranh vô nghĩa

Trên thực tế, cậu không nên như thế này với một tiền bối đã từng hợp tác chung. Vốn dĩ bọn họ đã được sinh ra nhầm thời đại rồi.

Tình yêu là chướng ngại lớn nhất của hai người, Cung Tuấn không có khả năng ngăn chặn điều này, cũng như không thể từ chối mọi trách nhiệm hiện tại đang đè lên mình, cậu thở không nổi.

Ngay từ đầu, mối quan hệ dằn vặt này được phỏng đoán rằng không hề có kết cục mĩ mãn, Trương Triết Hạn biết điều đó, nhưng vẫn cùng Cung Tuấn tham gia vào nó.

Có lẽ cái kết đẹp nhất của bọn họ là đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng suy cho cùng, tình yêu không thể bị dập tắt, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz