ZingTruyen.Xyz

[ ONESHOT HUẤN VĂN ] MƯA TÓC EM

PHỤ HOÀNG, NGƯỜI HÀ TẤT PHẢI HỐI HẬN? (3)

hoahoadangiu

Cách đây gần một năm trước, Hoắc Nguyệt Hoa liền có chút rảnh rỗi, bỏ lại công việc trong Nguyệt Hoa giáo đi chơi một lần. Không nghĩ tới liền đụng độ phải kẻ địch mạnh, liền nửa đêm chạy vào hoàng cung, mà nơi hắn đến không nghĩ tới là Nguyệt Dương cung. Hắn liền gặp nhân nhi ở đó, hắn lúc đó gặp qua nhân nhi liền biết y vô hại, còn có trên người chẳng biết một chút võ công nào. Nhân nhi lúc gặp hắn chẳng có biểu tình gì, chẳng hét lên, chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng để hắn trú ở một góc nhỏ tòa nhà bị bỏ hoang phía sau tòa cung, mỗi ngày đem cho hắn một bát cơm trắng với ít thức ăn. Bé ngoan nâng bát thức ăn lên nhẹ nói:
- Cái này cho ngươi...tuy có đạm bạc vẫn hơn là chết đói đúng không?
Đứa nhỏ ngồi đối diện hắn không sợ hãi nói ra lời giống như rất xấu hổ vì không cho hắn được ăn ngon, trên người ăn mặc lụa là gấm quý nhưng lại chẳng giống người trong hoàng thất chút nào, kiêu ngạo không có, cao cao tại thượng cũng không có, ngược lại rất dễ gần, giống như một con thỏ nhỏ rất thanh khiết, thoảng ra u buồn không nên có độ tuổi thiếu niên. Có lẽ vì đang là phía sau cung, giữa nơi không có gì ngoài không khí lạnh lẽo nên hai tai y liền đo đỏ, sớm ngồi co cụm lại một góc, bộ dạng đó in lên nền tuyết đông, trông rất đáng thương. Y chỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn tuyết rơi, đôi lúc lạnh quá liền sì sụt mũi, hắn cũng không hiểu sao vật nhỏ lại muốn chịu khổ như vậy. Hắn có đôi lúc đã từng hỏi:
- Vì cái gì ngươi đối tốt với ta? Ngươi không sợ ta là thích khách đến ám sát Phụ Hoàng ngươi sao?
Vật nhỏ mềm mại, nghiêng nghiêng cái đầu đáp:
- Ta đương nhiên không thích chém giết gì đó, còn có Phụ Hoàng mà ngươi nói, ta nghĩ Người đó ngươi chưa chắc đấu lại được. Với lại, có thể ngươi không muốn đi chém giết người khác mà là nhiệm vụ do người khác sai bảo. Ngược lại, ta muốn đối tốt với mọi người, bất kể là ai cũng vậy.
Thiếu niên lời nói ra chẳng có chút nào ngây ngô, mà là sự ưu phiền sớm đã như non núi qua nhiều năm tháng bù đắp nên, giống như trải qua rất nhiều chuyện, mấy việc đáng sợ đã không còn là gì, chỉ còn thế sự vô thường đi tới. Thiếu niên đáng yêu lại ngoan ngoãn, mấy lần hắn khỏe hẳn liền từ xa nhìn thiếu niên ở trong tẩm điện tự chơi cờ với mình. Đêm tối buông xuống, thân ảnh nhỏ bé chẳng có ai bên cạnh, bóng nhỏ đổ xuống trên nền điện, vừa cô tịch lại cô liêu, giống như là người cô độc nhất thế gian. Sớm đã nghĩ sinh trong hoàng thất sẽ sung sướng, lại đã từng nhìn rất nhiều cảnh đau thương, không nghĩ tới nhìn thấy một nhân nhi một mình một bóng bầu bạn như vậy, không có âm thanh không có nước mắt, nhưng lại chọc khóe mắt người đỏ ửng như vậy. Hắn ngay lúc đó đã từng muốn đem đứa nhỏ cướp đi, coi y là tiểu bằng hữu cũng được, đem y đi chu du thiên hạ, không cần mỗi ngày phải chôn chân chốn này, tường thành xám xít cao đến ba trượng chẳng phân biệt nổi ngày hay đêm.
Rồi đến một ngày, hắn thấy đứa nhỏ bị người đem nước bẩn hắt lên, y vì thương thế mà ngất đi, hắn lúc đó giả làm một bóng đen hòa cùng ám vệ gần đó bế y quay vào trong điện. Không nghĩ tới đến lúc hắn quay đi một lát không để ý, tiểu nhân nhi đã bị triệu đến Ngự Thư Phong. Lúc đưa về phía sau nhân nhi đã đầy máu, trong lúc nội cung hoảng loạn hắn không tiện chen vào, đến lúc cung nhân đi ra phía ngoài để y nghỉ ngơi, thì hắn mới vô thanh vô tức bước vào trong nội phòng. Phía sau trần trụi không có một mảnh vải, địa phương huyết sắc một màu chói mắt, từ đùi đến mông đều có lằn roi dữ tợn quất lên phá da phá thịt, mà thủy chung nguyên lai là bị cái người y gọi là Phụ Hoàng đánh. Hắn lúc đó đã tức giận đến mức lòng bàn tay cũng run rẩy cả lên, không cầm được lòng mà đấm một cái vào trong cột lớn đại điện. Vì cái gì, người Phụ Hoàng kia có thể lãnh khốc vô tình, đánh chính lên thân nhi tử cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy. Đổi lại là hắn, cả đời cầu nổi một nhi tử cũng không có, đổi lại....nếu y là nhi tử hắn.....hắn sẽ chiều chuộng y như bảo bối độc nhất trên đời.
Hắn run rẩy mà ngồi xuống bên cạnh con người đang thần sắc đau đớn nằm vùi mình trên gường, ngón tay chạm nhẹ lên nơi gò má ướt đẫm lệ sớm đã bị y làm cho đau lòng. Y vốn đã đau đớn phía sau, cái chạm nhẹ yêu thương đó giống như là một tia ánh dương ấm áp, đem y khóc thút thít kêu lên:
- Đau quá....hức....ta biết sai rồi.......
Hắn nghe vật nhỏ khóc mà đau lòng, mỗi lần như vậy trái tim hắn lại mất kiểm soát muốn đem vật nhỏ này cất đi, đem về nuôi làm ái nhi của mình. Hắn không có chút mất tự nhiên, liền leo lên gường ôm đứa nhỏ vào trong lòng, đem tất cả linh lực ấm áp truyền qua. Nếu thế gian đối y không tốt đẹp, vậy để hắn yêu thương y thay cho thế gian này đi. Y không có một người xứng làm Phụ Hoàng, hắn lại cầu mãi cả đời cũng không nổi một nhi tử, huống hồ giữa hắn và y lại có ân tình, đây là duyên phận được sắp xếp rồi. Hắn xoa dịu lên mắt vật nhỏ, không có chút nào bài tiết coi y như nhi tử của mình, đem tiểu nhân nhi khóc thút thít ôm chặt vào lòng, dỗ dành bên tai:
- Ngoan, đừng khóc, ngươi không sai. Nghĩa Phụ ở đây, không đau nữa.....
Từ ngày đó hắn liền trở về Nguyệt Hoa giáo, công bố mọi người mình đã có Thánh Tử, nhanh chóng sẽ đón về. Toàn bộ hạ nhân lẫn hộ pháp phía dưới đều mở tiệc chúc mừng hắn, mà trên dưới Nguyệt Hoa giáo đã nhanh chóng bàn luận nên chuẩn bị đồ gì cho Thánh Tử rồi. Họ không cần biết Thánh Tử là ai, chỉ cần là Giáo Chủ thích, được hắn chọn lựa nhất định họ sẽ tuyên theo phục mệnh, đối với Thánh Tử toàn tâm toàn ý. Bẵng một thời gian lo liệu xong mọi việc, hắn định quay lại nói chuyện với vật nhỏ kia, tâm tình vốn rất đẹp liền bị cung nhân Nguyệt Dương cung dọa sớm. Hắn nghe nói vật nhỏ kia trời đông đã bị Phụ Hoàng y đánh chết rồi, là bị chính nhuyễn tiên đánh đến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo. Hắn tức giận liền đem toàn bộ ám vệ hoàng cung giết sạch, tất cả xảy ra trong phút chốc, khi hắn tỉnh lại thì tất cả đã trở thành những vũng máu, mà hắn lại đạp thây xác xuống đất, đem đứa nhỏ đang nằm trong quan tài bế đi. Nguyệt Dương cung sớm nên đổi thành Nguyệt Hàn cung mới đúng, nơi này làm gì có tia nắng ấm áp của ánh dương mà chỉ có sự lạnh lẽo của lòng người. Hoặc ánh dương đẹp đẽ nhất, cũng đã sớm bị chính sóng gió hoàng cung làm chết, hóa thành một cái xác không hồn trên tay hắn rồi. Hắn đem y về, cũng may y cũng mới chết chưa đến ba ngày, hắn liền tốn tận ba tháng dùng thuốc với nội công gia truyền, đem vật nhỏ từ cửu tuyền trở lại thế gian. Vật nhỏ sớm tỉnh đã bật khóc, mọi kí ức hắn không nỡ xóa đi, hắn không muốn đứa nhỏ ưu phiền nhưng cũng không muốn đứa nhỏ mất kí ức, nếu làm lại từ đầu, thì chính kí ức về hắn cũng bị xóa sạch. Mà hiển nhiên, vật nhỏ này rất hiểu chuyện, sớm đã nghe lời hắn mà ngoan ngoãn nhận hắn làm nghĩa phụ. Vậy là nhân duyên tiền định, sớm đã đưa đẩy hắn với nhân nhi làm phụ tử.
--------
Hoắc Nguyệt Hoa đem từng vùng hoa một rẽ ra, đi sâu vào phía bên trong, một tiểu nhân nhi đang nằm ngủ trên ghế đá liền lộ ra. Tiểu nhân nhi này ngủ cái gì có vẻ ngon thế không biết, giống như mơ thấy một tiểu màn thầu nhân thịt dâng đến trên miệng, không ngừng cười như tiểu hài tử ngốc nghếch, còn nhóp nhép như đang ăn thật nữa. Hắn liền cười cười, đem vật nhỏ bế lên, mà hai hộ pháp đi theo hắn còn không khen ngợi vật nhỏ, ngủ ngốc như vậy hoa rơi trên người cũng có thể tạo ra mĩ cảnh động lòng người. Mà chỉ khi hắn trừng mắt một cái, bọn chúng mới thôi. Đâu ra hắn đang tức chết con vật nhỏ, có người còn ở đó thừa thời gian làm thơ ca tụng gì đó. Phi, phi, lão tử đây không cần. Hắn bế y đi được vài bước thì vật nhỏ liền động đậy, nhân nhi cọ nhẹ cái mặt non mềm bên tai hắn nói nho nhỏ không có thanh âm như vẫn còn mơ ngủ:
- Nghĩa phụ...nghĩa phụ...con đang ngủ mà....người bế con làm gì......
Hắn xoa xoa nhẹ vật nhỏ bế trên cánh tay, giọng ngon ngọt đi ra:
- Bé con của nghĩa phụ ngủ cũng thật giỏi ha, sắp tới trưa luôn rồi. Tối qua làm gì không đi ngủ a?
Đứa nhỏ thấy nghĩa phủ cứ mềm mỏng với nó, nó cũng mơ mơ hồ hồ đáp theo:
- Tối qua con đi chơi đêm....pháo hoa thực đẹp....
Hắn dụ dỗ xong đứa nhỏ liền không làm rộn trên người tiểu nhân nhi nữa, hắn để cho đứa nhỏ bấu nhẹ hai cái móng vuốt nhỏ trên vai hắn rồi nương theo mà ngủ. Vật nhỏ cũng thật giỏi, cứ ngủ cho đã đi, tí nữa dậy xem lão tử dạy ngươi như nào. Ai đó không nghĩ tới Nghĩa phụ độc ác đang trong lòng tính sổ y, cứ vậy mà vô tâm vô phế ngủ không biết trăng sao trời đất là gì.

Xảo Thư tỉnh dậy liền nhìn chằm chằm lên mành trắng phía bên trên, rõ ràng đêm qua y mò về là ở giữa một vườn đầy hoa cỏ thơm ngát, thế nào bây giờ lại nằm trong phòng khép kín có chăn nhung đệm ấm thế nào, thoang thoảng còn có hương thơm thanh mát an thần? Y quay đầu sang bên liền thấy nghĩa phụ ngồi đối diện gường bao giờ, hắn không một chút biểu tình phóng ra, ngược lại nhàn nhã uống trà, giống như là đang thưởng phong cảnh. Bốn mắt nhìn nhau, y thế nào cũng nằm không tự nhiên, nghĩa tới đó liền bật dậy, rút lui vào sâu phía trong túm chăn sợ hãi nói:
- Nghĩa phụ...có phải lúc con ngủ nói mớ lung tung gì không?
Vẫn như cũ Hoắc Nguyệt Hoa một chút biểu tình gì cũng không có, chỉ đem miệng lên cười đầy hàm ý, Xảo Thư sớm đã sợ hãi kéo chăn càng cao lên quá đầu, lí nhí truyền ra:
- Nghĩa phụ đừng dọa sợ con....
Hắn sớm đã bị con vật nhỏ chọc cười, xem ra hắn sớm quản lý xong đám hạ nhân, xong xuôi công việc của một giáo chủ, trở về liền chứng kiến đứa nhỏ ngây ngốc, tính ra cũng là một cảnh tượng thú vị đáng yêu. Lá gan cũng lớn lắm, ngay cả một nơi rộng lớn như Nguyệt Hoa Các của hắn như vậy vẫn lén lút chạy ra ngoài được, về đến nhà còn ăn nằm lăn ra đất lăn ra vườn, người bế đi thì không biết. Hiện tại lại là vẻ mặt lo sợ này, vật nhỏ lá gan nhát chết, sớm đã không so nổi với lá gan con chuột. Hắn hơi lớn giọng, kêu đứa nhỏ:
- Đi ra!
Xảo Thư vốn hiểu chuyện, nghe trong thanh âm có chút không vui của nghĩa phụ y cũng không dám nằm ăn vạ trên gường, mà rất ngoan ngoãn bỏ chăn bò xuống gường. Y vốn dĩ rất được hắn yêu thương, nên cái bộ dạng mắt sớm đã đỏ hoe, bước chân nhỏ xuống sàn nhà sớm đã đánh một kích vào tim hắn. Hiện tại bên cạnh vật nhỏ đã tiến tới còn níu níu tà áo gì đó, kêu nhỏ:
- Nghĩa Phụ trước đừng hỏi tội con...con đói....có thể ăn trước được không.....
Hắn đem vật nhỏ bế lên, đem cái má nhéo một cái, cảm xúc dưới tay thực mềm mại, tâm tình liền hiền hòa. Hắn phân phó cho người bê đồ ăn lên, chẳng mấy chốc mà một bàn đồ ăn hiện ra chỉ để phục vụ vị tiểu nhân nhi. Mà nhân nhi kì thực không có tâm tình ăn uống, y đang có án tử treo trên đầu a, đâu thể ăn ngon được. Y ăn được một bát cơm, một chút điểm tâm bánh ngọt xong liền quay sang bảo với hắn:
- Nghĩa phụ, con ăn xong rồi...
Y không biết được nói gì tiếp theo liền đem cái miệng ngượng cười kéo ra, ai đó tâm tình muốn trêu vật nhỏ liền nổi lên, đem cánh tay vẫy lại:
- Ăn xong rồi thì qua đây.
Y sớm đã biết vì sao mình lại được đưa về phòng, cũng nhớ lại sáng nay nói lớ mớ gì đó với nghĩa phụ, rõ ràng là không đánh đã tự khai. Y đầu óc thật muốn đánh bản thân một cái cho hỏng, mỗi lần ngủ là lại nói mớ, thành thành thật thật nói rất nhiều chuyện thừa thãi. Điển hình là cái việc đi qua đêm tối qua của y cũng vậy. Vật nhỏ đến gần hắn, cũng không có quá sát đã dừng lại, cách hắn tầm một cánh tay, hai mắt tròn xoe chớp chớp vô tội, vo nhẹ hai ống tay áo kêu nhỏ với hắn:
- Nghĩa phụ, con sớm biết sai rồi...
Hắn nhìn bộ dạng thành khẩn này có chút đáng yêu, vật nhỏ này ai nỡ giận đây, y sớm sinh ra là để yêu thương với trân trọng như báu vật rồi. Hắn kéo con lại gần ngồi lên đùi mình, vuốt nhẹ từng lọn tóc đang xõa ra trước mặt, dịu dàng hỏi:
- Sai ở đâu?
Hắn sớm đã nghiện chơi vật nhỏ, bế con trên tay liền không nhịn được đem ngọc thủ tinh xảo lên thơm thơm, hôn hôn, còn nghịch nghợm mà nắn nắn bóp bóp đến không chán. Vật nhỏ liền nhận lỗi, rầu rĩ đáp nhỏ với hắn:
- Không nên qua đêm bên ngoài, không nên nằm ngủ vạt vật, không nên làm người lo lắng....Hài nhi sai rồi.....
Hắn sớm đã bị con nhỏ chọc cười, bộ dáng ngoan ngoãn này, mấy khi y mắc lỗi ngậm bồ hòng làm ngọt hướng hắn nhận lỗi đâu. Mà đứa nhỏ ngồi trong lòng đại nam nhân sớm đã bị hắn dọa sợ. Hắc Nguyệt Hoa trời sinh không làm gì cứ trầm mặc cũng khiến người khác bị bức đến ngột ngạt, vật nhỏ sớm đã một trận mồ hôi sau lưng đổ ra. Hắn ôm con nhỏ vô lòng, đem nhân nhi quạt nhẹ lên mũi một cái, ngón tay đi qua liền hơi đo đỏ đáng yêu:
- Nghĩa Phụ vốn dĩ muốn bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi vốn tùy hứng, bỏ qua sợ ngươi không nhớ lỗi lầm. Không bằng nghiêm phạt ngay lần đầu thì không được, nhất định phải gia cho ngươi chút giáo huấn học ngoan. Vậy đi, trước đánh ngươi hai mươi gậy, thế nào?
Vật nhỏ vốn dĩ da thịt trắng ngần, đụng một tí liền đỏ da đỏ thịt, sớm sớm chiều chiều giống như là một tiên tử mỏng manh dễ đụng vỡ, nói ra hai mươi gậy, sớm đã khiến y kinh hãi trong lòng. Nhưng Nghĩa phụ trước nay thương yêu y rất nhiều, hình như còn chưa bao giờ phạt qua, huống hồ hôm qua y có hơi quá chớn, lại nghĩ đến việc khiến hắn lo lắng nên bị phạt cũng là phải. Y ngoan ngoãn ngây ngốc gật đầu, nhẹ giọng bảo:
- Vậy để con đến Hình Phòng nhận phạt...
Trong Nguyệt Hoa giáo có một nơi gọi là Hình Phòng, những ai bị phạm lỗi đều đến đó nhận phạt. Trong đó, có tất cả mọi loại tra tấn khủng khiếp nhất trên đời, nếu ai đã nếm trải qua sợ mạng đã không còn, mà có sống đi ra cũng đã là người tàn phế. Lúc y được đưa đến đây cũng chưa có đi đến nơi đó bao giờ, nhưng sớm cũng đã nghe qua một vài tin tức tham dò, e là hai mươi gậy cũng phải nằm vài ngày. Thấy đứa nhỏ lại suy nghĩ gì đó, Hoắc Nguyệt Hoa liền hiểu ra, đem cái nhìu mày của đứa nhỏ thơm qua, hiền hòa cười nói:
- Hình Phòng? Nghĩa phụ không nỡ để ngươi đi.
Hắn nhéo nhéo má con đến phát nghiện, đem nụ cười sủng nịnh đi ra, đổi giọng ôn hòa nói:
- Vô trong phòng leo lên gường nằm úp sấp. Nghĩa Phụ tự tay đánh.
-------
Một khắc sau Xảo Thư đã nằm ngay ngắn trên gường, đầu nhỏ vùi nhẹ trong gối, còn Nghĩa phụ sớm ngồi bên cạnh gường, đã cầm trong tay một ngọn roi trúc nho nhỏ, nhịp nhịp vào lòng bàn tay chuẩn bị đánh phạt. Thấy nhi tử không ngừng run rẩy, hắn liền lấy ngọn roi trúc mơn trớn nhẹ nhàng lướt qua cái thân thể đang nằm ngoan trên gường kia, dịu giọng hỏi:
- Lạnh lắm sao?
Tiểu nhân nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, nghĩa phụ à, người thừa biết phòng ngủ của người ấm áp phi thường, long địa được đốt liên tục, còn chưa kể một cái gường cũng lót đến năm đến bảy lớp chăn nhung có thể lạnh được hay sao? Y chính là đang sợ hãi, các đây gần một năm trời y được mang về, Nghĩa phụ đối với y chính là cưng chiều đến hư hỏng, đừng nói là đánh, chỉ mắng lớn một chút, nhìn thấy y thút thít cũng đã hòa hoãn ngừng lại. Nay lại ăn roi, có thể không sợ sao?
- Nghĩa phụ, người đánh hài nhi sớm một chút, con chịu không nổi....
Xảo Thư sớm đã nản chí, nằm vạ vật cái đầu bù xù nhỏ vào trong gối. Nghĩa phụ không nhanh chóng đánh y một trận, sao cứ kéo dài dọa sợ vật nhỏ như y làm gì? Hắn đứng dậy đi lại bên cạnh gường, nhịp nhịp ngọn roi trúc lên bên trên tay, từng nhịp một như đánh vào tim vật nhỏ đang nằm nhát chết trên gường. Cục bông nhỏ trên gường sớm đã chịu không nổi, cứ co rúm lại làm một tiểu màn thầu đáng yêu, gối mềm kê trên đầu cũng được y dùng sức bám chặt, đừng đầu ngón tay trắng bệch, vì cơ thể không khỏe mạnh, lại thêm quần áo có chút hơi rộng liền lộ ra cổ tay mong manh yếu đuối gầy gò cầu người thương. Hắn bỏ qua vật nhỏ đang nằm sợ trên gường, tâm tình sớm đã nguôi giận, đáy mắt hiện ra chút nhu hòa, không dọa vật nhỏ một chút liền sẽ không chịu học ngoan đâu. Hắn đem roi nhịp trên mông nhân nhi, nói:
- Nghĩa phụ đánh ngươi hai mươi roi, đánh xong liền nhớ cho kĩ giáo huấn. Ngoài ra, ta đánh sẽ thẳng tay, một chút cũng không lưu tình đâu đấy.
Nhân nhi nhụt chí nãy giờ liền mở to đôi mắt một chút, đem tầm mắt hướng lên ngọn roi không ngừng nảy lên nảy xuống theo nhịp kia, không biết đến bao giờ thì giáng lên người mình. Roi bắt đầu nâng lên, rẽ vùn vụt trong không khí mà kéo đến, nhân nhi đã hoảng sợ ôm chăn lăn qua một bên gường kêu la:
- Nghĩa phụ đừng đánh con...con biết sai rồi....thực sự không dám nữa.....
Bộ dáng nhân nhi ấp úng nói, mắt sớm đã đỏ hoe làm hắn hẫng đi một nhịp tim. Hắn liền muốn đùa dai một phen, làm bộ dạng nghiêm khắc gõ lại ra mép gường nhắc nhở:
- Biết sai thì nằm lại, nghĩa phụ đánh ngươi một trận cho nhớ, còn lề mề thì đến Hình Phòng.
Vật nhỏ sớm đã mếu máo, gương đôi mắt tròn xoe có chút mọng nước kêu nho nhỏ mè nhoe cầu xin hắn tha thứ:
- Nghĩa phụ...người tha con đi mà....con là bảo bảo của người....người đánh xong không phải chính người cũng đau lòng sao......
Xảo Thư sớm đã biết hắn chịu không nổi y chính là bộ dạng cầu người thương này, còn có nếu hắn đã muốn đánh đã không nhịn giận xuống mà bế y từ hoa viên về phòng thế này. Hoắc Nguyệt Hoa nhìn con nhỏ liền bật cười, cái dáng vẻ này rốt cuộc là làm trái tim hắn mềm nhũn, hắn buông roi xuống rồi nói:
- Bộ dáng của ngươi bây giờ rất đáng yêu, chính nghĩa phụ cũng không có nỡ, tha ngươi một lần, không được phạm lại có rõ chưa?
Đứa nhỏ được hắn tha thứ liền nhanh chóng gật gật đầu nhỏ, lại được hắn dang tay ra ý muốn bế y, Xảo Thư nhanh chân bò dậy, sớm đã muốn được ôm với ỷ lại đại nam nhân, liền nhảy từ trên gường vào vòng tay lớn kia. Vật nhỏ thân thuộc mà quắc chân quanh thắt lưng hắn, ngoan ngoãn vòng cổ tay vùi nhẹ vào lồng ngực hắn thỏa mãn hừ hừ lên vài tiếng. Hoắc Nguyệt Hoa yêu thích bộ dáng này, đem vật nhỏ đỡ sau mông, nhẹ nhàng bế ra ngoài chơi, đem con ôm chặt mà làm việc trên án thư. Được một lúc sau dựa vào hương thơm quen thuộc, vật nhỏ liền cảm thấy cơn buồn ngủ ấp tới, liền không nhịn được rúc vào sâu bên trong lòng đại nam nhân, còn nói mớ gì đó;
- Nghĩa phụ....đừng đánh con.....con sai rồi....
Hắn đang đọc một ít giấy tờ liền gập lại để sang bên, xoa nhẹ lên tấm lưng gầy yếu dỗ dành. Biết đứa nhỏ đang không tỉnh, còn không biết mà mơ gì rồi, liền sủng nịnh hạ một nụ hôn lên trên trán an ủi:
- Nghĩa phụ không đánh ngươi nữa, không bao giờ đánh nữa.
Vật nhỏ không biết điều gì đó miệng liền chu ra, đô đô nho nhỏ nói:
- Nghĩa phụ phải hứa kia....bằng không......con không tin......
Nói xong y liền vô tâm vô phế đi ngủ, hắn liền cười trừ ngáo ngán, đem vật nhỏ bế lại vô trong nội phòng. Đắp chăn cẩn thận xong, nhân nhi xinh đẹp quay gương mặt ra phía ngoài, một nửa bị vùi trong lớp chăn nệm ấm áp, một nửa khuôn mặt nõn nà có chút bạc nhợt hiện ra. Vì ánh đèn trong phòng le lói, vật nhỏ cũng không có thích quá ánh sáng, hắn đã làm rất nhiều sa liễm che chắn nên hiếm lắm mới có ánh sáng len lỏi hất lên, mà thủy chung làm nổi bật lên một gương mặt thiên thần như đồ gốm sứ, người sợ làm vỡ, muốn giữ gìn y thật cẩn thận không có chút tì vết. Hắn đem bàn tay lớn của mình nhu nhu mái tóc nhân nhi, lòng liền cảm thấy hạnh phúc, cúi xuống đặt một nụ hôn lên khuôn mặt mềm mại, dịu dàng nói:
- Thư Nhi ngoan, ngủ ngon nhé.
---------
#01/08/2023# <3
Nghe lời các tình yêu, tôi cho đứa nhỏ một ít mật ngọt, mời thưởng thức, thưởng thức ʕ ᵔᴥᵔ ʔ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz