ZingTruyen.Xyz

Oneshot Annyeongz Tieng Dan Harmonica

"Chẳng hiểu sao mỗi khi nhìn vào thứ đó...Nước mắt em lại không ngừng rơi...Là bóng hình chị đang quay về bên em đúng không...Thứ tình yêu mà em không thể trốn tránh...I love you love you love you...Em coi điều đó như định mệnh đời mình...And I miss you miss you...."

Khi Wonyoung còn là một cô bé con mười tuổi, nó hay nghe chị thổi Harmonica. Thanh âm diệu kì đó, bằng cách này hay cách khác, len lỏi vào kí ức nó, ngoan ngoãn nằm yên ở đó, để rồi thi thoảng lại trỗi dậy, ám ảnh nó một cách lạ lùng...

An Yujin là tên của chị, người hàng xóm ngay cạnh nhà nó, chị hơn nó một tuổi. Chị biết chơi nhiều loại nhạc cụ và đặc biệt là Harmonica. Chị thổi rất nhiều bài, có khi là Memory, có khi là Really like you, bài nào cũng mang tâm trạng buồn. Nó thích nhất là nghe chị thổi I miss you.

Có lẽ đó là những đêm nó nhõng nhẽo với mẹ. Trong giấc ngủ chập chờn những ấm ức ban ngày, thỉnh thoảng nó nghe tiếng Harmonica dìu dặt, lưng chừng...Rồi nó đi theo thanh âm ấy, giẫm lên thềm đá lạnh ướt sương đêm, giẫm lên vạt cỏ mềm, chạy băng qua hương hoa violet dịu ngọt...Nó thấy chị ngồi đó, ngay giữa cánh đồng hoa violet, say sưa thổi, tựa như chỉ còn chị với tiếng kèn da diết...Là nhớ, là thương, là I miss you....

Con nhóc Wonyoung ngày ấy lặng lẽ tựa vào khung cửa sổ, chăm chú nhìn chị, chăm chú nghe cái thanh âm đầy huyễn hoặc, mặc cho sương ướt tóc, mặc cho gió thổi bên tai. Nghe cho đến khi hai mắt díp lại, và chị cũng ngừng thổi, nhìn sang cười với nó:"Youngie, em mau vào ngủ đi"...Lúc nào cũng bắt đầu êm đềm và kết thúc êm đềm như thế. Nó đã nhủ với lòng một cách thơ ngây rằng sau này sẽ chỉ lấy ai biết thổi Harmonica cho nó nghe mà thôi, và phải là I miss you, bài hát ám ảnh tuổi thơ của nó.

Cứ thế nó nghe chị thổi Harmonica cũng đã được 7 năm, ngày ngày ngồi bên khung cửa sổ ngắm nhìn mà không biết rằng hình ảnh chị cùng tiếng Harmonica đã in sâu trong tim nó như thế nào.

Năm đó chị đi du học. Ngày chị đi, nó ra tận sân bay để tiễn chị. Trước lúc đi chị ôm nó vào lòng và nói:"Chị sẽ về thăm em mà, đừng buồn nhóc con". Cái khoảnh khắc nhìn chị đi khuất sau cách cửa ra vào sân bay, nó cảm tưởng như đó là lần cuối cùng có thể nhìn thấy bóng hình đó mà nước mắt cứ lặng lẽ rơi.

Trong một lần về thăm nhà, thăm nó, chiếc máy bay chở chị vì gặp bão mà mất phương hướng sau đó rơi xuống...Nó mất chị, và tiếng Harmonica tuổi thơ cũng bặt luôn từ đó...

Đến lúc đó nó mới biết rằng, thì ra bên khung cửa sổ không phải chỉ mình nó lặng nghe tiếng Harmonica của chị, mà bên kia cũng có một người day dứt vì tiếng đàn ấy. Chị thổi để cho Kim Minju nghe, và cũng để tiếng kèn nói hộ bao nhiêu tâm sự...Chị và cô quen nhau suốt 2 năm rồi bị gia đình cô phát hiện, tất nhiên họ không chấp nhận mối quan hệ này. Cuối cùng, cô phải lấy một người đàn ông mà ba mẹ đã chọn cho, bỏ lại sau lưng mối tình đầu khờ dại, bỏ lại chị chơ vơ một mình...Đó cũng chính là lí do chị đồng ý đi du học sau bao lần từ chối.

Lần đầu tiên có người tỏ tình với nó, trong vô thức nó buột miệng hỏi:"Cậu biết thổi Harmonica không?". Cậu ấy nhìn nó lạ lùng, khẽ lắc đầu rồi quay đi. Có lẽ đến bây giờ cậu ấy vẫn tự hỏi, tại sao không là một lời đồng ý hay từ chối bình thường mà lại là câu hỏi đó...Ngay cả chính nó cũng không biết tại sao vẫn là Harmonica, vẫn là I miss you, vẫn là không thể quên được chị...

Sau này, mỗi khi nghe lại I miss you, nó hay thẫn thờ cả buổi..."Là bóng hình chị đang quay về bên em đúng không", tự hỏi lòng rằng ở chân trời xa lạ nào đó, cô có còn nhớ đến chị ngày xưa? Và chị ở cõi vĩnh hằng có còn thổi Harmonica mỗi khi nhớ cô? Hỏi để rồi nhớ chị đến thắt lòng...

Đêm qua, nó mơ thấy tiếng Harmonica ngày bé, tiếng Harmonica dìu dặt, lưng chừng...Và nó thấy lại mình giẫm lên thềm đá ướt sương, giẫm lên vạt cỏ mềm, chạy băng qua hương violet dịu ngọt, để rồi lại thấy chị giữa cánh đồng hoa violet, nó chăm chú nhìn chị, chăm chú nghe I miss you.....


End.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz