One Piece Fic Dich Strong One Piece X Reader
Một cái móc sắc bén đột nhiên xuất hiện dưới cằm cô, như một lời cảnh báo từ Crocodile.
"Thái độ hỗn xược của cô biến mất rồi sao? Thật lấy làm ngạc nhiên." Tên người cát nhận xét khiến cô nhướng mày.
"Chắc là tại bị đánh bầm giập nên mới như vậy." Cô đáp trong khi cô vẫn cảm nhận được chiếc móc của hắn di chuyển này nọ khiến cô không kìm chế được mà cũng di chuyển theo trong khi Crocodile dường như đang ngắm nhìn mấy vết sẹo của cô.
Quá gần.
Crocodile trong bộ đồng phục tù nhân ấy quá—Mẹ ơi. Cái áo choàng của hắn đâu rồi? Kiểu style cũ của hắn nhìn được hơn. Hay luôn, giờ thì hình ảnh của hắn in zô đầu cô rồi. Má cô bắt đầu ửng đỏ trong khi cái móc của hắn nhẹ nhàng chà sát vào má cô.
Shhiiiiiiiiiiit.
"Nó tệ lắm sao?" Cô lên giọng, một phần là muốn phân tâm đầu óc. Một phần là muốn biết những thương tích trên người mình tệ đến mức nào.
Crocodile ngân giọng phân tâm, và nói là không ai nhận ra cô khi cô bước vào. Những vẫn tiếp tục di chuyển cái móc này nọ, và nói rằng cô không tập trung cho lắm.
"Nhiều đường cắt dài trên cả hai tay. Cũng như vết bỏng....một vết cắt trên đầu.....và thêm nhiều vết cắt và vết bầm..." Giọng Crocodile trầm ngâm. "Dường như lũ hải quân yếu ớt đó chỉ biết tra tấn hải tặc khi họ bị còng và xích lại..."
Đây là những giây phút mà cô bắt đầu tự hỏi bản thân mình về Crocodile và tại sao lại vẫn chưa đá đít hắn luôn cho rồi. Những giây phút....mà hắn dường như tỏ ra quan tâm. Tỏ ra lo lắng, bằng cách kì lạ của riêng hắn. Cách mà gã cẩn thận không là xước hay cắt cô bằng cái móc sắc bén của mình. Cô sẽ nói là hắn rất thanh lịch và ra dáng quý ông, nếu hắn không phải là một tên kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn. Tất cả những cái đó, làm cho cô cảm thấy bối rối về hắn. Không biết phải nghĩ sao về hắn....đúng là mâu thuẫn hình dung pháp.
Mắt cô bắt đầu giật.
'Tại sao....lại nhột quá zậy?!' (Y/N) suy nghĩ trong tuyệt vọng và cố giữ im lặng trong khi Crocodile càng lúc ngày phân tích mặt cô kĩ hơn. Hi vọng gã không nhìn thấy cái mặt đỏ sẫm của mình, chắc là máu sẽ che lại. Không hiểu tại sao cô lại đỏ mặt nữa! Là CROCODILE!! Hắn ta không phải-
Mắt cô tối sầm lại.
Ừ....hắn không phải. Hắn không phải Shanks. Nhưng.....Cô ngước nhìn lên Crocodile đang cách mặt cô vài căn-ti-mét. (A/N: HÔN ĐI!! ĐM!!!!)
Việc gã không phải Shanks thì có liên quan gì chứ?
Không liên quan tí nào? Shanks chỉ là một người bạn. Chỉ....là bạn.
'Người mà giữ bí mật từ cô. Người biết Râu đen và cha cô nhưng lại chẳng nói cô câu nào. Có thể và vì sự an toàn của cô hay gì đó, nhưng tại sao?' Một giọng nói cất lên trong đầu cô.
Cô không biết.
"Silver Blood. Cô không cảm nhận được à?" Cô chớp mắt.
"Cảm nhận gì?" Crocodile nheo mắt.
"Cô không nhìn được bằng mắt trái luôn sao?"
Shit. Cô đang hi vọng rằng gã không nhận ra. Ngốc thật mà! Hắn giỏi quan sát thật. Cô quay đầu khỏi chiếc móc của gã và dựa sát vào tường, và dùng con mắt tốt của nhìn để nhìn gã.
"Để ý quá rồi đó, Croc-y. Nhưng đúng vậy. Thức dậy ở một nơi như vậy. Tôi nghĩ mấy triệu chứng này sẽ chỉ trở nên tệ hơn thôi." Cô thở dài mệt mỏi trong khi nhìn lên trần nhà. "Phải chịu thôi. Dù gì tôi cũng đáng mà." Cô lẩm nhẩm phần cuối. Cô không nên hỏi lớn nếu khí ga của Magellan có chết người không. Đôi khi cô có hơi tò mò và miệng rộng một tí.
Đâu kìm chế được. Cô không thích giữ im lặng.
Crocodile nhướng mày.
"Cô còn mắc triệu chứng điếc nữa. Tôi đã nói hàng ngàn lần là đừng gọi tôi như thế." Crocodile nói, ám chỉ cái biệt danh của cô cho gã.
"Tôi gọi anh như thế mấy thế kỉ rồi, và sẽ tiếp tục gọi anh như thế." Cô gượng đáp. "Mà anh ở trong này sao rồi? Và ai lại để anh giữ cái móc câu nguy hiểm đó vậy?" Giọng cô hơi khó hiểu.
"Ta toàn bị bao vây bởi mấy tên ngốc miệng rộng," Crocodile lơ mơ nói. "Và chúng cho phép tù nhân được giữ một thứ duy nhất khi ở đây. Tuy nhiên," Crocodile cười gượng một cách đen tối trong khi hắn nhìn cô, "nếu đến gần quá thì sẽ có án mạng xảy ra."
Cô ngân giọng, rồi nói chúng nên bỏ tù chung thân hắn. Và phải chi chúng có phòng giam tốt hơn, nơi này chẳng hợp với gã.
Crocodile cười gượng.
"Oh?"
Cô gật đầu và nhìn hắn.
"Nơi này chả hợp khẩu vị của anh tí nào. Anh là loại người mà muốn có một cái ghế thật lớn và một cái bàn dài thật lấp lánh, và phải là loại ghế mà có thể xoay một cách quý tộc với cái áo choàng của anh trên đó. Loại mà được may từ loại lụa tinh khiết và mềm mại nhất, và một cái nhà tắm cỡ lớn."
Crocodile chẳng nói gì, nhưng cô không nhận ra là hắn đúng là đồng ý muốn có một cái bàn dài và cái ghế có thể xoay được như hồi ở Alabasta và sỡ hữu tập đoàn Baroque Works.
"Cô đang miêu tả một căn dinh thự cho một tù nhân đấy."
Cô vẫy vẫy cho qua và tiếp tục. "Tù nhân, sứ giả. Như nhau thôi! Căn dinh thự của anh phải thật lớn, nhưng không quá lớn cũng không quá nhỏ. Anh muốn khoe khoang cảnh giàu sang quý phái của mình cho người khác, nhưng lại trở nên khiêm tốn nếu cần thiết."
"Cô nghĩ cô biết rõ tôi?" Gã nói làm cho cô cau mày.
"Đừng nói tôi đó không phải điều mà anh sẽ không làm để lừa mấy tên khác."
"Đây chỉ là vấn đề về quan điểm. Ở Impel Down, điều đó là không thể."
Cô phồng má. Nhưng không nói gì.
"Mà tôi nghiêm túc về vụ nhà tắm đó. Phòng vệ sinh ở đâu thế?" Nếu như cô cần phải đi thì sao? Ở đây thì không có phòng vệ sinh, cô nhăn mặt, Crocodile dường như lại phớt lờ cô và lại hứng thú về khuôn mặt cô, và di chuyển chiếc móc về vùng mà cô đang vẫn cảm nhận được.
Xoẹt Xoẹt.
"Stop được hông?"
Crocodile lườm cô và nhếch miệng cười.
"Nó làm phiền cô sao, Gin Chi? Cô lúc nào cũng tỏ ra....buồn cười khi ở gần chiếc móc của tôi....thật kì lạ khi không tỏ ra chút sợ hãi trước thứ vũ khí nguy hiểm này mà lại cảm thấy buồn mình." Cô đỏ mặt. Hắn biết!! Và hắn lại ở gần quá rồi!. "Đ-Đó là b-bởi vì—" Crocodile liền tiến lại gần hơn và nâng cằm cô lên.
"Tiếng lắp bắp sao? Hmmm....Đỏ mặt nữa?" Cô gầm gừ trước cái mặt cáo già của gã. Đầy tự hào này nọ. Ngu ngốc. Cô chưa bao giờ lắp bắp trước hắn cả.....đó là một lời nói dối.
Cô có rồi.
Cô chỉ không tự hào khi chấp nhận nó thôi. Crocodile và cô lại rồi bắt đầu trò chuyện với nhau, làm cô có cảm giác hơi kỳ lạ. Không phải lạ lạ. Mà lạ rằng cô có thể đặt tên cho mối quan hệ của hai người. Gần như là bạn bè.
Một người bạn mà cứ liên tục ở quá gần cô và nói mấy câu chế nhạo.
Cô tin rằng có vài câu tán tỉnh phát ra từ miệng gã nhưng cô không chắc lắm, cô hay bị bối rối bởi mấy cái này. Cô đang nói gì ấy nhỉ?
Người cô rồi căng cả lên khi cảm nhận được sự xuất hiện quen thuộc đến từ phía thang máy. Minotaurus. Crocodile nhìn cô và hỏi gì đó nhưng cô giữ im lặng.
"Minotaurus." Cô đơn giản nói. "Chắc là đến đây vì tôi rồi..." Nét mặt cô trở nên vô cảm trong khi cô nhìn chiếc nón Marine vẫn đang ở dưới đất. Crocodile lườm đằng sau mình và đột nhiên cầm lấy chiếc nón nằm dưới chân gã mà cô đang nhìn. Cô chớp mắt.
"Khi cô tỉnh dậy, cô cứ nhìn vào cái thứ rác rưởi này."
"Báu vật." Cô chỉnh lại. "Đó là báu vật của tôi." Cô nghiêm túc nhìn gã.
"Crocodile." Gã liền nhìn xuống cô với chiếc nón trên cái móc của mình. "Anh giữ hộ giùm tôi dược không? Khi anh ngồi bên đó thì nó sẽ không bị dính máu từ tôi. Tôi không muốn nó bị bẩn." Crocodile nhướng mày. "Chẳng phải cô nói nó là báu vật của cô sao?" Cô gật đầu.
"Đúng vậy." Cô rồi cười mỉm và nhìn chiếc nón của mình. "Nói đúng ra là anh là người đầu tiên cầm nó đấy. Tôi thường không để ai đến gần nó cả, nhưng nếu để bảo vệ nó...." Crocodile rồi phát ra một giọng cười đen tối.
"Đầu tiên? Ngay cả Akagami(Tóc đỏ)?"
Cô liền nheo mắt, điều mà Crocodile không bỏ lỡ.
"Hắn ta thì liên quan gì chứ?" Giọng cô có hơi tức tối.
Bên trong, Crocodile muốn bật cười. Sự nghi ngờ của hắn là sự thật. Dường như tên Tóc đỏ làm gì đó để bị Silver ghét rồi.
"Dù sao đi nữa, làm ơn, Crocodile?" Cô ngước lên. Crocodile nhìn cô. "Vì anh là người đầu tiên...anh cũng chẳng phiền cho lắm, Silver Blood." Mặt cô lập tức sáng rực lên cô và cười. "Cảm ơn anh, Crocodile." Crocodile ngân vọng trong khi trở về vị trí của mình, lần này vớ báu vật của cô trên chiếc móc của mình.
Cũng không lâu để Minotaurus đến và bắt đầu tra tấn cô với của khí của nó. Dù gì nó cũng đến tìm bọn kia mà.
Cũng tốt, bọn chúng cuối cùng cũng chịu câm miệng lại rồi.
.
.
.
Awwww~~
Hai người này dễ thương ghê~~
Một chút lãng mạn giữa hai người nhỉ~? (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵)
Rose: Spoiler! Mấy tập sau—
Silver Blood (Y/N): V-Vậy nha! Tập này tới đây là hết rùi. Tạm biệt mọi người! *Chen ngang với khuôn mặt đỏ ửng*
Rose: (`⌒´)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Main PairingsShanks: 19
Mihawk: 25
Crocodile: 7
Doflamingo: 14
Smoker: 15
Lucci: 14Side Pairings Kaku: 2
Paulie: 2~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Thái độ hỗn xược của cô biến mất rồi sao? Thật lấy làm ngạc nhiên." Tên người cát nhận xét khiến cô nhướng mày.
"Chắc là tại bị đánh bầm giập nên mới như vậy." Cô đáp trong khi cô vẫn cảm nhận được chiếc móc của hắn di chuyển này nọ khiến cô không kìm chế được mà cũng di chuyển theo trong khi Crocodile dường như đang ngắm nhìn mấy vết sẹo của cô.
Quá gần.
Crocodile trong bộ đồng phục tù nhân ấy quá—Mẹ ơi. Cái áo choàng của hắn đâu rồi? Kiểu style cũ của hắn nhìn được hơn. Hay luôn, giờ thì hình ảnh của hắn in zô đầu cô rồi. Má cô bắt đầu ửng đỏ trong khi cái móc của hắn nhẹ nhàng chà sát vào má cô.
Shhiiiiiiiiiiit.
"Nó tệ lắm sao?" Cô lên giọng, một phần là muốn phân tâm đầu óc. Một phần là muốn biết những thương tích trên người mình tệ đến mức nào.
Crocodile ngân giọng phân tâm, và nói là không ai nhận ra cô khi cô bước vào. Những vẫn tiếp tục di chuyển cái móc này nọ, và nói rằng cô không tập trung cho lắm.
"Nhiều đường cắt dài trên cả hai tay. Cũng như vết bỏng....một vết cắt trên đầu.....và thêm nhiều vết cắt và vết bầm..." Giọng Crocodile trầm ngâm. "Dường như lũ hải quân yếu ớt đó chỉ biết tra tấn hải tặc khi họ bị còng và xích lại..."
Đây là những giây phút mà cô bắt đầu tự hỏi bản thân mình về Crocodile và tại sao lại vẫn chưa đá đít hắn luôn cho rồi. Những giây phút....mà hắn dường như tỏ ra quan tâm. Tỏ ra lo lắng, bằng cách kì lạ của riêng hắn. Cách mà gã cẩn thận không là xước hay cắt cô bằng cái móc sắc bén của mình. Cô sẽ nói là hắn rất thanh lịch và ra dáng quý ông, nếu hắn không phải là một tên kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn. Tất cả những cái đó, làm cho cô cảm thấy bối rối về hắn. Không biết phải nghĩ sao về hắn....đúng là mâu thuẫn hình dung pháp.
Mắt cô bắt đầu giật.
'Tại sao....lại nhột quá zậy?!' (Y/N) suy nghĩ trong tuyệt vọng và cố giữ im lặng trong khi Crocodile càng lúc ngày phân tích mặt cô kĩ hơn. Hi vọng gã không nhìn thấy cái mặt đỏ sẫm của mình, chắc là máu sẽ che lại. Không hiểu tại sao cô lại đỏ mặt nữa! Là CROCODILE!! Hắn ta không phải-
Mắt cô tối sầm lại.
Ừ....hắn không phải. Hắn không phải Shanks. Nhưng.....Cô ngước nhìn lên Crocodile đang cách mặt cô vài căn-ti-mét. (A/N: HÔN ĐI!! ĐM!!!!)
Việc gã không phải Shanks thì có liên quan gì chứ?
Không liên quan tí nào? Shanks chỉ là một người bạn. Chỉ....là bạn.
'Người mà giữ bí mật từ cô. Người biết Râu đen và cha cô nhưng lại chẳng nói cô câu nào. Có thể và vì sự an toàn của cô hay gì đó, nhưng tại sao?' Một giọng nói cất lên trong đầu cô.
Cô không biết.
"Silver Blood. Cô không cảm nhận được à?" Cô chớp mắt.
"Cảm nhận gì?" Crocodile nheo mắt.
"Cô không nhìn được bằng mắt trái luôn sao?"
Shit. Cô đang hi vọng rằng gã không nhận ra. Ngốc thật mà! Hắn giỏi quan sát thật. Cô quay đầu khỏi chiếc móc của gã và dựa sát vào tường, và dùng con mắt tốt của nhìn để nhìn gã.
"Để ý quá rồi đó, Croc-y. Nhưng đúng vậy. Thức dậy ở một nơi như vậy. Tôi nghĩ mấy triệu chứng này sẽ chỉ trở nên tệ hơn thôi." Cô thở dài mệt mỏi trong khi nhìn lên trần nhà. "Phải chịu thôi. Dù gì tôi cũng đáng mà." Cô lẩm nhẩm phần cuối. Cô không nên hỏi lớn nếu khí ga của Magellan có chết người không. Đôi khi cô có hơi tò mò và miệng rộng một tí.
Đâu kìm chế được. Cô không thích giữ im lặng.
Crocodile nhướng mày.
"Cô còn mắc triệu chứng điếc nữa. Tôi đã nói hàng ngàn lần là đừng gọi tôi như thế." Crocodile nói, ám chỉ cái biệt danh của cô cho gã.
"Tôi gọi anh như thế mấy thế kỉ rồi, và sẽ tiếp tục gọi anh như thế." Cô gượng đáp. "Mà anh ở trong này sao rồi? Và ai lại để anh giữ cái móc câu nguy hiểm đó vậy?" Giọng cô hơi khó hiểu.
"Ta toàn bị bao vây bởi mấy tên ngốc miệng rộng," Crocodile lơ mơ nói. "Và chúng cho phép tù nhân được giữ một thứ duy nhất khi ở đây. Tuy nhiên," Crocodile cười gượng một cách đen tối trong khi hắn nhìn cô, "nếu đến gần quá thì sẽ có án mạng xảy ra."
Cô ngân giọng, rồi nói chúng nên bỏ tù chung thân hắn. Và phải chi chúng có phòng giam tốt hơn, nơi này chẳng hợp với gã.
Crocodile cười gượng.
"Oh?"
Cô gật đầu và nhìn hắn.
"Nơi này chả hợp khẩu vị của anh tí nào. Anh là loại người mà muốn có một cái ghế thật lớn và một cái bàn dài thật lấp lánh, và phải là loại ghế mà có thể xoay một cách quý tộc với cái áo choàng của anh trên đó. Loại mà được may từ loại lụa tinh khiết và mềm mại nhất, và một cái nhà tắm cỡ lớn."
Crocodile chẳng nói gì, nhưng cô không nhận ra là hắn đúng là đồng ý muốn có một cái bàn dài và cái ghế có thể xoay được như hồi ở Alabasta và sỡ hữu tập đoàn Baroque Works.
"Cô đang miêu tả một căn dinh thự cho một tù nhân đấy."
Cô vẫy vẫy cho qua và tiếp tục. "Tù nhân, sứ giả. Như nhau thôi! Căn dinh thự của anh phải thật lớn, nhưng không quá lớn cũng không quá nhỏ. Anh muốn khoe khoang cảnh giàu sang quý phái của mình cho người khác, nhưng lại trở nên khiêm tốn nếu cần thiết."
"Cô nghĩ cô biết rõ tôi?" Gã nói làm cho cô cau mày.
"Đừng nói tôi đó không phải điều mà anh sẽ không làm để lừa mấy tên khác."
"Đây chỉ là vấn đề về quan điểm. Ở Impel Down, điều đó là không thể."
Cô phồng má. Nhưng không nói gì.
"Mà tôi nghiêm túc về vụ nhà tắm đó. Phòng vệ sinh ở đâu thế?" Nếu như cô cần phải đi thì sao? Ở đây thì không có phòng vệ sinh, cô nhăn mặt, Crocodile dường như lại phớt lờ cô và lại hứng thú về khuôn mặt cô, và di chuyển chiếc móc về vùng mà cô đang vẫn cảm nhận được.
Xoẹt Xoẹt.
"Stop được hông?"
Crocodile lườm cô và nhếch miệng cười.
"Nó làm phiền cô sao, Gin Chi? Cô lúc nào cũng tỏ ra....buồn cười khi ở gần chiếc móc của tôi....thật kì lạ khi không tỏ ra chút sợ hãi trước thứ vũ khí nguy hiểm này mà lại cảm thấy buồn mình." Cô đỏ mặt. Hắn biết!! Và hắn lại ở gần quá rồi!. "Đ-Đó là b-bởi vì—" Crocodile liền tiến lại gần hơn và nâng cằm cô lên.
"Tiếng lắp bắp sao? Hmmm....Đỏ mặt nữa?" Cô gầm gừ trước cái mặt cáo già của gã. Đầy tự hào này nọ. Ngu ngốc. Cô chưa bao giờ lắp bắp trước hắn cả.....đó là một lời nói dối.
Cô có rồi.
Cô chỉ không tự hào khi chấp nhận nó thôi. Crocodile và cô lại rồi bắt đầu trò chuyện với nhau, làm cô có cảm giác hơi kỳ lạ. Không phải lạ lạ. Mà lạ rằng cô có thể đặt tên cho mối quan hệ của hai người. Gần như là bạn bè.
Một người bạn mà cứ liên tục ở quá gần cô và nói mấy câu chế nhạo.
Cô tin rằng có vài câu tán tỉnh phát ra từ miệng gã nhưng cô không chắc lắm, cô hay bị bối rối bởi mấy cái này. Cô đang nói gì ấy nhỉ?
Người cô rồi căng cả lên khi cảm nhận được sự xuất hiện quen thuộc đến từ phía thang máy. Minotaurus. Crocodile nhìn cô và hỏi gì đó nhưng cô giữ im lặng.
"Minotaurus." Cô đơn giản nói. "Chắc là đến đây vì tôi rồi..." Nét mặt cô trở nên vô cảm trong khi cô nhìn chiếc nón Marine vẫn đang ở dưới đất. Crocodile lườm đằng sau mình và đột nhiên cầm lấy chiếc nón nằm dưới chân gã mà cô đang nhìn. Cô chớp mắt.
"Khi cô tỉnh dậy, cô cứ nhìn vào cái thứ rác rưởi này."
"Báu vật." Cô chỉnh lại. "Đó là báu vật của tôi." Cô nghiêm túc nhìn gã.
"Crocodile." Gã liền nhìn xuống cô với chiếc nón trên cái móc của mình. "Anh giữ hộ giùm tôi dược không? Khi anh ngồi bên đó thì nó sẽ không bị dính máu từ tôi. Tôi không muốn nó bị bẩn." Crocodile nhướng mày. "Chẳng phải cô nói nó là báu vật của cô sao?" Cô gật đầu.
"Đúng vậy." Cô rồi cười mỉm và nhìn chiếc nón của mình. "Nói đúng ra là anh là người đầu tiên cầm nó đấy. Tôi thường không để ai đến gần nó cả, nhưng nếu để bảo vệ nó...." Crocodile rồi phát ra một giọng cười đen tối.
"Đầu tiên? Ngay cả Akagami(Tóc đỏ)?"
Cô liền nheo mắt, điều mà Crocodile không bỏ lỡ.
"Hắn ta thì liên quan gì chứ?" Giọng cô có hơi tức tối.
Bên trong, Crocodile muốn bật cười. Sự nghi ngờ của hắn là sự thật. Dường như tên Tóc đỏ làm gì đó để bị Silver ghét rồi.
"Dù sao đi nữa, làm ơn, Crocodile?" Cô ngước lên. Crocodile nhìn cô. "Vì anh là người đầu tiên...anh cũng chẳng phiền cho lắm, Silver Blood." Mặt cô lập tức sáng rực lên cô và cười. "Cảm ơn anh, Crocodile." Crocodile ngân vọng trong khi trở về vị trí của mình, lần này vớ báu vật của cô trên chiếc móc của mình.
Cũng không lâu để Minotaurus đến và bắt đầu tra tấn cô với của khí của nó. Dù gì nó cũng đến tìm bọn kia mà.
Cũng tốt, bọn chúng cuối cùng cũng chịu câm miệng lại rồi.
.
.
.
Awwww~~
Hai người này dễ thương ghê~~
Một chút lãng mạn giữa hai người nhỉ~? (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵)
Rose: Spoiler! Mấy tập sau—
Silver Blood (Y/N): V-Vậy nha! Tập này tới đây là hết rùi. Tạm biệt mọi người! *Chen ngang với khuôn mặt đỏ ửng*
Rose: (`⌒´)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Main PairingsShanks: 19
Mihawk: 25
Crocodile: 7
Doflamingo: 14
Smoker: 15
Lucci: 14Side Pairings Kaku: 2
Paulie: 2~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz