ZingTruyen.Xyz

[ One Piece / AllLuffy ] Serie Này Ngọt

Crocodile x Luffy | Trời mưa Tokyo đẹp nhỉ?

_Ngheo2410_

Tokyo, 8 giờ tối, trời mưa như trút nước. Mưa kiểu Tokyo không phải mưa bình thường đâu, nó là mưa “đéo thương người”, kiểu mưa mà chỉ cần đứng ngoài 5 giây là ướt như chuột lột. Đường phố thì đông như cái chợ, xe cộ chen chúc, tiếng còi bíp bíp inh ỏi, đèn neon nhấp nháy như đang mở tiệc rave dưới nước. Và giữa cái đám hỗn loạn đó, có một cặp đôi đang làm dân tình ngoái nhìn:

Crocodile – đại gia khét tiếng, chủ tịch tập đoàn buôn bán cát lậu, giàu nứt vách, tiền nhiều đến mức đếm mỏi tay – đang ngồi sau xe máy của Luffy, anh nhân viên văn phòng nghèo rớt mồng tơi, lương tháng chưa bằng tiền Crocodile tip cho bồi bàn.

Luffy, 24 tuổi, mặt mũi sáng sủa, tóc tai bù xù vì đội mũ bảo hiểm rẻ tiền, đang cưỡi con Wave Tàu trả góp 36 tháng chưa xong. Con xe này nó không phải xe bình thường, nó là huyền thoại, từng chở Luffy đi làm, đi ăn, đi nhậu, đi tán gái (trước khi gặp Crocodile), và giờ thì chở cả đại gia Crocodile. Động cơ xe rú lên như sắp nổ, nhưng Luffy vẫn điều khiển nó như một tay đua F1, lách qua lách lại giữa dòng xe hơi xịn.

Crocodile, 35 tuổi, cao to, mặt lạnh lùng, mặc áo khoác da xịn nhưng giờ ướt nhẹp, tóc dính vào trán, ngồi sau ôm eo Luffy. Ổng giàu, biệt thự có, siêu xe có, du thuyền có, nhưng lại đi ngồi sau cái Wave Tàu của Luffy. Dân tình nhìn mà lác mắt: “Đm, thằng cha này giàu thế sao không mua xe hơi cho bồ nó đi, lại ngồi sau Wave Tàu như sinh viên nghèo?”

Nhưng mà, đó là vì Luffy cứng. Cậu biết Crocodile giàu, giàu đến mức có thể mua cả con phố Shibuya để làm bãi đỗ xe, nhưng Luffy không muốn phụ thuộc. Cậu bảo

“Anh giàu thì giàu, em vẫn đi làm, vẫn trả góp xe, vẫn tự lo. Em không phải loại ăn bám!”

Crocodile nghe vậy chỉ cười khẩy, kiểu

"Ờ, cứng thì cứng, nhưng để xem mày cứng được bao lâu.”

Thế là ổng chiều, ngày nào đi chơi cũng ngoan ngoãn ngồi sau xe Luffy, không kêu ca, không đòi đổi sang Rolls-Royce hay Lamborghini. Ổng bảo

“Ngồi sau xe mày, tao thấy lãng mạn vcl.”

Hôm nay, trời mưa to, Luffy chở Crocodile đi ăn lẩu ở một quán bình dân gần ga Shinjuku. Quán lẩu này nổi tiếng vì rẻ, ngon, và chủ quán hay chửi khách. Luffy thích chỗ này vì nó “bình dân, đúng chất”. Crocodile thì đéo quan tâm, miễn Luffy vui là ổng vui. Hai người ăn xong, Luffy đội mũ bảo hiểm, khởi động con Wave Tàu, còn Crocodile thì ngồi sau, tay ôm eo Luffy, miệng lẩm bẩm

“Mưa thế này, đéo mang ô, đúng là ngu.”

Con Wave Tàu lao vút trên đường, nước bắn tung tóe, Luffy thì hét lên

“Anh ơi, ôm chặt vào, em tăng tốc đây!”

Crocodile nghe xong chỉ biết ôm chặt hơn, mặt tỉnh bơ nhưng trong lòng thì lâng lâng. Ổng nghĩ

“Đm, ngồi sau cái xe cà tàng này mà sao tao thấy sướng thế nhỉ? Chắc tại bồ nó đẹp trai.”

Luffy thì vừa lái xe vừa hát nghêu ngao bài “Baby Shark” phiên bản tiếng Nhật, giọng rè rè vì nước mưa tạt vào mồm.

Đang vi vu, xe dừng ở đèn đỏ. Nước mưa chảy thành sông, Luffy với Crocodile ướt như chuột lột. Luffy thì vẫn cười toe toét:

"Mưa thế này mới đã, anh nhỉ?”

Crocodile gật gù, nhưng trong lòng thầm chửi

“Đã cái lồn, ướt hết rồi đây này!”

Bỗng nhiên, một chiếc Mercedes-Maybach bóng loáng đỗ ngay bên cạnh. Kính xe hạ xuống, một thằng cha mặt mũi bảnh bao, tóc vuốt keo bóng lộn, đeo kính râm (mặc dù trời tối mù và đang mưa), thò đầu ra, nhìn Crocodile cười đểu:

“Anh ơi, trời mưa Tokyo đẹp nhỉ?”

Crocodile liếc qua, thấy thằng này ngồi trong xe xịn, điều hòa mát rượi, chắc chắn không ướt một giọt nào. Ổng nhìn con Mercedes, giá chắc cũng mấy trăm triệu yên (tầm chục tỷ VND), rồi nhìn lại mình: ướt nhẹp, ngồi sau con Wave Tàu, ôm eo thằng bồ nghèo. Máu khinh bỉ trong người Crocodile bốc lên ngùn ngụt.

Ổng quay sang, gào lên, giọng át cả tiếng mưa:

“ĐẸP CÁI MẸ MÀY! MÀY XUỐNG DƯỚI ĐƯỜNG ĐI XE MÁY XEM, ĐÉO DÁM ĐÂU MÀY!”

Thằng cha trong Mercedes giật mình, mặt tái mét. Nó lắp bắp

“Ơ… ơ… anh nói gì vậy?”

Crocodile chỉ tay vào mặt nó, tiếp tục gào

“MÀY NGỒI TRONG XE XỊN, ĐIỀU HÒA MÁT LẺNH, ĐÉO ƯỚT MỘT GIỌT, MÀ DÁM NÓI MƯA TOKYO ĐẸP? XUỐNG ĐÂY, TAO CHO MÀY MƯỢN CON WAVE TÀU CỦA BỒ TAO, ĐÈO NHAU ĐI MỘT VÒNG, XEM MÀY CÒN NÓI ĐẸP KHÔNG!”

Luffy nghe xong phá lên cười, ôm bụng

“Hahaha, anh Crocodile đỉnh! Đúng là đại gia có khác, chửi người ta mà vẫn ngầu!”

Thằng cha trong Mercedes lúng túng, vội vàng kéo kính lên, nhấn ga phóng vụt đi, để lại một vũng nước bắn tung tóe lên người Luffy với Crocodile. Luffy chửi theo

“ Ê, chạy cái gì, sợ à?”

Đèn xanh bật, Luffy tiếp tục đèo Crocodile, vừa đi vừa cười. Crocodile thì vẫn còn cay, lẩm bẩm

“ Thằng đó mà gặp tao ở ngoài bar, tao cho nó biết thế nào là lễ độ.”

Hồi tưởng: Làm sao Crocodile với Luffy yêu nhau?

Để hiểu tại sao một đại gia như Crocodile lại đi yêu một thằng nhóc nghèo như Luffy, phải kể lại cái ngày định mệnh ấy. Cách đây nửa năm, Luffy làm nhân viên giao hàng cho một quán cà phê ở Roppongi. Cậu chạy xe máy giao cà phê, trà sữa, bánh mì, ngày nào cũng tất bật. Con Wave Tàu của cậu là bạn thân, dù nó hay hỏng vặt, hết xăng giữa đường, hoặc thủng lốp đúng lúc cao điểm.

Một hôm, Luffy giao cà phê cho một tòa nhà cao tầng, nơi có văn phòng của tập đoàn Crocodile. Ổng lúc đó đang họp với mấy đối tác, mặt lạnh như tiền, ai cũng sợ. Luffy thì vô tư, đội mũ bảo hiểm, áo mưa ướt sũng, xông vào phòng họp, hét lên

“CÀ PHÊ CỦA ANH CROCODILE ĐÂY!”

Cả phòng họp im phăng phắc. Mấy ông đối tác nhìn Luffy như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Crocodile thì nhíu mày, định mắng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt sáng sủa của Luffy, nụ cười toe toét, và cái cách cậu đặt cốc cà phê xuống bàn mà không thèm quan tâm ai đang họp, ổng bỗng… đờ người.

Luffy còn hồn nhiên nói thêm

“Cà phê này em pha, ngon lắm, anh uống thử đi, không ngon em đền!”

Rồi cậu quay lưng đi thẳng, để lại cả phòng họp ngơ ngác.

Crocodile uống ngụm cà phê, mắt sáng lên. Ổng nghĩ

“Ngon thật.”

Từ đó, ổng bắt đầu đặt cà phê giao hàng mỗi ngày, chỉ để gặp Luffy. Luffy thì đéo biết Crocodile là ai, chỉ nghĩ: “Thằng cha này đặt cà phê nhiều vcl, chắc nghiện nặng.”

Dần dần, Crocodile bắt chuyện, mời Luffy đi ăn, đi chơi. Luffy ban đầu từ chối, vì cậu nghĩ: “Thằng này giàu thế, chắc chơi bời, không nghiêm túc.” Nhưng Crocodile kiên trì, ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện, thậm chí đứng đợi Luffy tan ca ở quán cà phê. Cuối cùng, Luffy xiêu lòng, vì cậu thấy Crocodile tuy giàu nhưng… chân thành. Ổng không khoe khoang, không ép Luffy phải thế này thế kia, chỉ đơn giản là thích cậu.

Thế là họ yêu nhau. Luffy vẫn đi làm, vẫn trả góp xe, vẫn sống kiểu bình dân. Crocodile thì chiều bồ hết mức, nhưng tôn trọng sự tự lập của Luffy. Ổng chỉ lén lút làm vài chuyện: trả tiền thuê nhà cho Luffy (mà không cho cậu biết), mua quà đắt tiền rồi giả vờ là đồ second-hand, hoặc thỉnh thoảng “vô tình” để quên tiền trong túi Luffy.

---

Trở lại hiện tại: Sau vụ chửi thằng cha Mercedes

Luffy với Crocodile tiếp tục chạy xe dưới mưa. Luffy cười khà khà

“Anh chửi đỉnh quá, em phục sát đất luôn. Mà anh này, sao anh không mua xe hơi cho em đi, để khỏi ướt?”

Crocodile nghe xong, giả vờ cáu

“Mày nói cái gì? Tao thích ngồi sau xe mày, lãng mạn vô cùng luôn. Xe hơi cái đéo, ngồi trong đó chán chết!”

Luffy cười lớn: “Lãng mạn cái đầu anh! Ứớt hết rồi đây này, lạnh vãi! ”

Crocodile ôm chặt Luffy hơn, thì thầm: “Lạnh thì ôm tao, tao sưởi ấm cho.”

Luffy đỏ mặt, nhưng vẫn giả vờ tỉnh: “Thôi đi ông già, sến quá!”

Hai người chạy về căn hộ nhỏ xíu của Luffy ở ngoại ô Tokyo. Căn hộ này đúng nghĩa “ổ chuột cao cấp”: 20m², toilet chung với hàng xóm, nhưng Luffy trang trí dễ thương vcl, nào là đèn LED, nào là mô hình One Piece, nào là cây xương rồng. Crocodile mỗi lần đến đây đều lắc đầu

“Mày ở cái chỗ này mà cũng sống được à?”

Luffy thì tự hào: “Chỗ này rẻ, gần chỗ làm, lại ấm cúng. Anh không thích thì về biệt thự của anh đi!”

Crocodile chỉ cười, rồi lặng lẽ chuyển khoản cho chủ nhà để giảm tiền thuê cho Luffy (mà Luffy không biết).

Tối đó, hai người tắm nước nóng, thay đồ khô, ngồi ăn mì gói (Luffy kiên quyết không để Crocodile gọi đồ ăn xịn). Crocodile vừa ăn vừa nhìn Luffy, nghĩ:

“ Má, thằng nhóc này nghèo mà sao cute vậy nhỉ. Tao giàu thế mà ngồi ăn mì gói với nó, đúng là yêu ngu.”

Luffy thì hồn nhiên kể chuyện: “Hôm nay thằng sếp lại chửi em vì giao hàng trễ. Tại mưa to, xe em trượt bánh, cà phê đổ hết lên áo khách. Mà khách đó là một bà cô giàu có, chửi em như chó!”

Crocodile nghe xong, mắt lóe lên: “Bà cô nào? Nói tên tao nghe, mai tao cho người xử lý.”

Luffy phẩy tay: “Thôi, đừng làm quá. Em tự lo được. Mà anh này, mai đi chơi với em nhé, em dẫn anh đi ăn takoyaki ở chợ đêm!”

Crocodile gật đầu, nhưng trong lòng đã lên kế hoạch: “Takoyaki cái gì, mai tao bao cả chợ đêm cho mày.”

Vài ngày sau, Luffy với Crocodile đi chơi ở chợ đêm Asakusa. Luffy mặc áo thun, quần jeans, đi dép lê, còn Crocodile thì cố tình ăn mặc giản dị để không lạc quẻ. Nhưng mà, giàu thì vẫn tỏa ra aura giàu, nên dân tình cứ nhìn ổng chằm chằm.

Luffy dẫn Crocodile đi ăn takoyaki, ramune, và đủ món bình dân. Crocodile ăn mà mặt méo xệch: “Mày bắt tao ăn cái này á? Tao quen ăn sushi cấp cao rồi!”

Luffy cười đểu: “Sushi cái gì, ăn takoyaki cho dân dã! Anh mà không ăn, em giận đấy!”

Crocodile đành ngoan ngoãn ăn, nhưng lén gọi điện cho trợ lý: “Mua hết quầy takoyaki này, gói lại, gửi về biệt thự tao.”

Đang ăn vui vẻ, bỗng một đám bạn của Luffy xuất hiện. Là mấy thằng bạn cùng công ty, toàn loại nghèo giống Luffy, nhưng miệng thì lầy vcl. Thằng đầu đàn, nhìn thấy Crocodile, hét lên

“Ối giời ơi, Luffy, mày dẫn đại gia đi ăn chợ đêm à? Đúng là trai nghèo câu đại gia có khác!”

Luffy đỏ mặt: “Không phải, anh ấy tự nguyện!”

Thằng thứ hai chen vào: “Đại gia mà ngồi sau Wave Tàu của mày à? Hahaha, tao nghe đồn anh này giàu nứt vách, sao không mua xe xịn cho mày?”

Crocodile nghe xong, mặt lạnh tanh, nhưng trong lòng hơi cay. Ổng đứng dậy, nhìn mấy thằng bạn của Luffy, nói giọng trầm trầm: “Tao thích ngồi sau xe nó, mày có ý kiến gì?”

Cả đám im re, nhưng thằng đầu đàn vẫn lầy: “Ý kiến gì đâu, chỉ là… anh giàu thế, sao không cho Luffy ở biệt thự, đi xe xịn, ăn đồ xịn? Để nó khổ thế này, anh không thương à?”

Luffy nghe xong, cáu thật: “Đéo ai khổ ở đây hết! Tao tự lo được, tụi mày đừng có xỉa xói!”

Crocodile thấy Luffy cáu, lập tức bênh bồ: “Luffy nói đúng. Nó muốn tự lập, tao tôn trọng. Còn tụi mày, thích thì tao bao hết chợ đêm này, nhưng đừng có đụng vào bồ tao!”

Cả đám bạn Luffy nghe xong, mắt sáng rực: “Bao thật hả anh? Đỉnh vậy!”

Thế là Crocodile rút thẻ đen ra, quẹt một phát, bao cả chợ đêm cho đám bạn Luffy ăn uống thả ga. Luffy thì lắc đầu: “Anh đúng là điên.”

Vài tháng sau, Luffy cuối cùng cũng trả góp xong con Wave Tàu. Cậu vui như Tết, nhắn tin cho Crocodile: “Anh ơi, em trả xong xe rồi! Tối nay đi ăn mừng nhé!”

Crocodile nhắn lại: “OK, để anh chuẩn bị.”

Tối đó, Luffy đến chỗ hẹn, nghĩ là đi ăn lẩu bình dân như mọi khi. Nhưng khi đến nơi, cậu ngỡ ngàng: Crocodile đứng trước một garage siêu xịn, bên trong là một con Honda Super Cub mới toanh, màu đỏ rực, bóng loáng. Luffy hét lên

" Anh làm gì vậy? Xe này đắt, em không nhận đâu!”

Crocodile cười khẩy: “Mày trả xong Wave Tàu rồi, giờ đổi xe mới. Tao không ép mày đi xe hơi, nhưng ít nhất để tao tặng mày cái xe tử tế. Coi như quà mừng mày… tự lập.”

Luffy mắt long lanh, nhưng vẫn cứng: “Em… em cảm ơn, nhưng em trả tiền lại anh!”

Crocodile lắc đầu: “Mày trả bằng cách đèo tao đi chơi mỗi ngày. Oke?”

Luffy cười toe toét, nhảy lên ôm Crocodile: “Deal! Anh đúng là đại gia cute nhất tao từng gặp!”

Từ đó, Luffy tiếp tục đi làm, tiếp tục tự lập, nhưng giờ cậu đèo Crocodile trên con Super Cub mới. Crocodile thì vẫn giàu, nhưng ngày nào cũng ngoan ngoãn ngồi sau, ôm eo Luffy, tận hưởng cái cảm giác “lãng mạn” mà chỉ Luffy mang lại. Dân Tokyo nhìn hai người, ai cũng bảo: “Cặp này đúng là huyền thoại. Giàu nghèo gì, yêu nhau là thắng!”

Và thỉnh thoảng, khi trời mưa Tokyo, Crocodile lại nhớ cái ngày ổng chửi thằng cha Mercedes, rồi cười thầm: “Mưa Tokyo đẹp vcl, miễn là tao ngồi sau xe bồ tao.”

_______________________

Dạo này mưa gió bão bùng, đi mà ướt hết cả người. Thôi trời mưa Hà Nội đẹp nên lên cho anh em quả couple hài bựa.

Truyện cũng flop nên viết thỏa mãn tinh thần là chủ yếu. Viết trong cơn sảng nên anh em xem vui thôi nhé.

Họ yêu nhau, tôi rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz