Offgun Ngai Chuot Cua Cau Chu Adulkittiporn End
Một giây yên lặngLà những vỗ về em còn nợ anh---Đã mấy tháng trời ở Nhật Bản, Gun Atthanphan rất nhiều lần muốn hỏi về Off Jumpol với AJ, nhưng lời vừa đến miệng đã nhịn trở về.AJ tính ra cũng rất khó xử.Cậu ta vốn là người của Off Jumpol, sau được Off Jumpol phái theo Gun Atthanphan. Ai ngờ đâu hai người xảy ra chuyện, cậu ấy về với Off Jumpol cũng không được, ở bên cạnh Gun Atthanphan cũng không yên. JJ thì cứ dặn là không được nói bất cứ chuyện gì của Khun Gun cho chủ tịch, tránh chọc chủ tịch giận thêm.Hai anh em anh trợ lý thật đáng thương, ngồi ăn cơm cùng bàn cũng không dám nói chuyện, sợ lỡ miệng nói về hai ông chủ của mình. Mẹ tưởng hai anh em cãi nhau, hết khuyên AJ lại quay qua khuyên JJ, anh em với nhau có gì thì cứ nói thẳng ra rồi cùng giải quyết.Đúng là có gì thật, nhưng cái gì này chỉ có thể tự mà nuốt trôi. Tránh gây thêm rắc rối cho ông chủ.Mặc dù có khi không chịu nổi nữa, phải vỗ vai nhau mấy cái, xem như an ủi đối phương cũng tự an ủi mình.Công ty mới của tập đoàn Poonsawat nhờ có AJ phát triển rất thuận lợi, dần dần có chỗ đứng trên thương trường. Sản nghiệp được mở rộng, đầu năm còn nhận được giải thưởng khởi nghiệp ấn tượng.Còn Gun Atthanphan, cuối cùng cũng quyết định trở về.Đặt chân xuống sân bay Bangkok, Gun Atthanphan kéo vali, cậu mở điện thoại, nhấp vào app mạng xã hội, tìm hộp hội thoại của Off Jumpol.Khung chat trống trơn.Sau khi đổi điện thoại, khung trò chuyện trước đây không được ghi lại.Cậu nhét điện thoại lại vào túi, tự nói với lòng, cậu đã trở về rồi.Lúc rẽ vào khúc cua, cậu đi rất chậm, chợt có người lao đến đụng vào vai cậu. Cậu bị đau nên rên lên, còn chưa kịp nói gì người kia đã nhanh chóng xin lỗi rồi bỏ chạy mất.Cách đó không xa có người vẫy gọi người đó, người đó nhìn thấy cũng vẫy tay lại rồi nhập vào nhóm, những tiếng nói quen thuộc vang lên truyền đến tai Gun Atthanphan."Koon Sanat em về lần này định ở mấy ngày?""Chưa biết nữa.""Thôi tính sau đi, ăn cơm trước đã."Gun Atthanphan lặng lẽ xốc lại túi xách trên vai, nghe điện thoại của AJ."Alo? Ừ, tôi đến ngay."Cuộc họp vừa xong, Gun Atthanphan vừa dặn dò AJ những điểm cần chỉnh lại trong hạng mục lần này, vừa gọi cô thư kí mới mua cho mình một ly cà phê.Vừa xuống máy bay cậu đã chạy ngay đến công ty dự họp, cả người mệt nhoài.Nuốt xuống một ngụm Americano đá, Gun Atthanphan day day huyệt thái dương, lấy hồ sơ ra bắt đầu xem.Bất chợt lại tưởng tượng ra có một người đoạt lấy ly cà phê trong tay mình, đổi thành ly sữa nóng, lại búng trán cậu, cười hiền: "Muộn rồi còn uống cà phê, sẽ mất ngủ đấy."Vươn tay chạm lên ly cà phê lạnh ngắt, lại trở về hiện thực rồi....Sao cậu cứ nhớ về Off Jumpol vậy?Cậu cầm ly lên nốc cạn, lạnh lẽo ào xuống dạ dày lan đến cả trái tim. Lúc này cậu mới bình tâm xem hồ sơ được.Vẫn như thói quen, chỗ nào không hiểu cậu sẽ viết lại ra giấy, chờ khi về nhà sẽ hỏi Off Jumpol. Thế nhưng khi định thần lại, cậu cứ nhìn tờ ghi chú, nhìn mãi không chớp mắt.Cậu quy tất cả những hành động này của mình cho việc chưa hoàn thành thủ tục ly hôn, đến khi mọi thứ thật sự kết thúc rồi, cậu sẽ không nhớ đến anh nữa.Nghĩ là làm, cậu mở khung chat, nhập vào đó một dòng tin."Thủ tục ly hôn còn lại, khi nào thì làm?"Tập đoàn Adultkittiporn.Trong cuộc họp, giám đốc dự án bị Off Jumpol chỉ lỗi, đứng đần tại chỗ không dám nhúc nhích, ánh đèn từ ppt toả ra in lên gương mặt lúc trắng lúc đỏ của anh ta đến là đáng thương.Off Jumpol nhíu mày, tay lật tài liệu, vừa định lên tiếng, chợt tiếng chuông tin nhắn vang lên.Nhân viên đánh ánh mắt cho nhau như bàn tán, không biết là ai to gan lớn mật dám nhắn cho boss giờ này. Cuộc họp vẫn yên lặng không có một âm thanh nào, Off Jumpol lấy điện thoại ra xem tin nhắn xong, vẻ mặt còn đáng sợ hơn nãy giờ. Một lúc sau anh đứng phắt lên, sải bước ra ngoài, bỏ lại đúng hai chữ 'tan họp'.Giám đốc dự án thở phào muốn xỉu, cảm tạ thần linh nào đã nhắn tin cho boss cứu mình khỏi cuộc bể dâu.Off Jumpol về lại phòng làm việc, anh ném điện thoại lên sofa, nới lỏng cravat. Lúc lâu sau lại cầm điện thoại lên xem. Mấy tháng trời mất liên lạc, ai mà ngờ tin nhắn đầu tiên Gun Atthanphan nhắn cho anh chính là hỏi khi nào làm tiếp thủ tục ly hôn.Bức tường tâm lý vững chắc anh đã xây nên, lung lay một lần nữa.Gun Atthanphan, thật sự đã từng có tình cảm với anh sao?Suy nghĩ rất lâu, anh mới trả lời."Giấy tờ tôi để ở nhà, qua đó đi rồi đi làm."Sau đó anh vơ lấy áo khoác chạy ào ra cửa, JJ cầm tài liệu chạy theo sau, hô: "Chủ tịch, cuộc họp tiếp theo...""Dời đi." Off Jumpol không thèm quay đầu, đi thẳng vào thang máy, giây phút cửa thang khép lại, tin nhắn trả lời của Gun Atthaphan cũng vừa đến.Cậu nói: "Được, để tôi qua nhà."Gấp đến độ vậy sao.Off Jumpol cắn răng, chịu đựng cơn đau từ sâu trong trái tim, cười tự giễu mấy cái rồi xuống bãi xe lấy xe.Anh lái rất nhanh, đến trước cửa nhà rồi, Gun Atthanphan vẫn chưa đến.Anh đậu xe dưới một tán cây gần đó, sau vụ tai nạn kia, anh lấy chiếc này ra chạy, không còn là chiếc đưa đón Gun Atthanphan mỗi ngày nữa.Off Jumpol rất khẳng định, Gun Atthanphan sẽ không biết đây là xe anh.Ngay cả hầm rượu trước nhà còn chưa từng đặt chân thì làm sao rảnh hơi đi nhà xe xem anh có chiếc nào cơ chứ?Off Jumpol ngồi trong xe châm điếu thuốc, anh rất ít hút, chỉ trừ những đêm nhớ Gun Atthanphan đến điên cuồng.Khói thuốc nhàn nhạt dần tản ra đầy trong xe, anh chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, chưa rít một hơi nào.Một lát sau anh nhìn thấy xe của Gun Atthaphan dừng trước cửa nhà.Đến rồi à.Off Jumpol nhìn cậu đau đáu từ đầu đến chân, tóc cậu đã dài ra nhiều, gương mặt cũng nhọn đi, cậu chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, chắc là lạnh nên khi từ trong xe bước ra người cậu khẽ run.Thấy cậu từ từ đến trước cửa nhà, Off Jumpol móc điện thoại ra gửi một tin nhắn."Tôi có việc gấp rồi, hẹn lần sau."Sau đó, anh nhìn thấy Gun Atthanphan cúi đầu lấy điện thoại ra xem, cậu xem xong đứng trước cửa mãi một lúc, mới lái xe rời đi.Xe cậu đi xa rồi, Off Jumpol mới ném điếu thuốc đã cháy đến đầu lọc đi, lấy thêm một điếu khác đưa lên miệng, châm lửa.Gun Atthanphan, em muốn ly hôn với tôi đến mức độ này cơ à?Lúc Arm Weerayut kéo cả đám đi uống rượu, thật không ngờ lại gặp phải người không ngờ sẽ gặp được.Phần nhiều là vì sau khi Gun Atthanphan đi, Off Jumpol bị nạn xong thì chỉ biết vùi đầu làm việc, hẹn gặp mặt không đi, gọi điện không bắt máy. New Thitipoom có đến nhà mới của Off Jumpol một lần, sau khi về thì kể lại cho mấy người Tor Thanapob biết. Nhà chẳng có tí hơi người, tủ lạnh chỉ có nước và rượu. Nhà bếp và phòng ngủ thì khỏi nói, trắng sạch tinh tươm. Chỉ có mỗi ổ cún và chén đồ ăn cho Bibi thì còn có dấu hiệu sự sống.Tiếp tục thế này mãi không được.Thế là Arm Weerayut nói ngày nói đêm, sáng tìm, tối kiếm, cuối cùng lôi được Off Jumpol trong đống công việc ra.Hôm nay chỉ có bốn người, Tay Tawan tăng ca không qua được, New Thitipoom rót rượu cho một vòng rồi mới rót cho mình.Arm Weerayut uống cạn ly rồi đập 'bộp' một phát xuống bàn, nói: "Ba tao đi tìm Namtan rồi.""Rồi nói gì?""Ba tao cho cổ một số tiền, bảo cổ chia tay với tao, nói là bọn tao không xứng, sẽ không có kết quả.""Ba mày lại chơi chiêu này nữa, tình đầu của mày chẳng phải cũng vì thế mà đá mày đó sao?" Tor Thanapob vỗ vai Arm Weerayut."Namtan không như vậy! Cô ấy nói có cho thêm nhiều hơn nữa cũng không đủ đổi được Arm Weerayut thứ hai. Cuối cùng ba tao tức xì khói về nhà chửi tao.""Thôi vậy cũng ổn rồi, cạn nào!" New Thitipoom đưa ly lên cụng với gã một cái."Chờ đến sinh nhật cô ấy, tao sẽ cầu hôn! Tao đã chuẩn bị xong hết rồi!" Arm Weerayut ừng ực uống cạn ly rượu, kiêu ngạo nói.Off Jumpol dựa vào ghế uống rượu, nghe được hai chữ 'cầu hôn' thì nhíu mày, anh nhớ đến mình và Gun Atthaphan, tất cả giao dịch đều bắt đầu từ đây.Uống hết rượu trong ly, Off Jumpol lại rót đầy thêm một ly nữa, sau đó nhìn ly rượu, ngẩn người.Arm Weerayut đi WC xong chạy như bay vào, thở hồng hộc: "Lùm mé, tụi bây đoán xem tao đã nhìn thấy ai?""Ai?" Tor Thanapob hỏi."Koon..." Arm Weerayut nhìn Off Jumpol, nhìn Tor Thanapob, rồi nhìn New Thitipoom ngoắc ngoắc ngón tay, đợi cả đám chụm lại rồi mới nhỏ giọng: "Koon Sanat đang ở phòng bên cạnh, lúc tao nhìn thấy nó, không biết nó có thấy tao không nữa.""Trùng hợp dữ vậy, hồi sáng mày mới nhắn cho tao Koon Sanat về nước, tối đã gặp cậu ta ở đây luôn?" New Thitipoom nấc một cái, nói."Không phải là nó muốn quay lại với thằng Off đó chứ?""Quay lại quần què nè, hồi nó đi là đi kiên quyết lắm, làm méo gì giờ muốn yêu lại ba?" Tor Thanapob lắc đầu, phủ định.Còn đang bàn tán xôn xao, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói."P'Arm phải không ạ?"Bỏ mẹ. Ba người nhìn nhau, lại nhìn Off Jumpol tâm trí giờ không biết đang đặt nơi đâu, cuối cùng Arm Weerayut là người đi mở cửa.Gã vừa kéo cửa ra, đã thấy Koon Sanat cầm theo ly rượu, cười tươi hỏi: "Em có thể vào không?"Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Arm Weerayut chỉ đành né người, để cậu ta vào trong.Koon Sanat chào hỏi từng người một, cuối cùng mới là Off Jumpol."P'Off, lâu quá không gặp."Ba vị 'khán giả' ngồi sang một bên hóng, đến khi Off Jumpol liếc nhìn Koon Sanat một cái, lạnh lùng gật đầu nói 'ừ' xong, cả đám shock muốn xỉu.Cái này rất khác so với suy nghĩ của ba người.Koon Sanat cũng không dám tin vào mắt mình, nhưng cậu ta nhanh chóng nặn lại nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Off Jumpol, nói: "P'Off, anh lạnh lùng thế, lâu lắm rồi mới gặp mà. Cuộc sống anh ổn không?"Off Jumpol nhích xa ra một chút, cầm ly rượu lên, nói: "Cũng tạm."Anh vẫn kiệm lời như trước, Koon Sanat hơi quê nhưng vẫn cố gắng tìm chủ đề để nói, nói với Off Jumpol về cuộc sống của mình ở trời Tây.Ba khán giả nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau như ngày xưa, cũng chẳng vui vẻ gì, kệ luôn, tự đi nói chuyện với nhau.Off Jumpol uống rượu xong, đứng lên: "Tôi ra ngoài hóng gió."Koon Sanat cũng đặt đi ly rượu xuống đi theo: "P'Off, chờ em."Qua mấy ngã rẽ, Off Jumpol vừa muốn mở miệng nói với Koon Sanat đừng đi theo mình nữa thì chợt anh nhìn thấy, có một người đang đứng dựa lưng vào bức tường phía xa.Gun Atthanphan.Cậu chỉ mặc một cái áo len mỏng, lộ ra phần cổ và xương quai xanh mảnh mai, tóc phía sau đã dài phủ ót, cả người cậu rất gầy, hình như toàn bộ thịt béo trong suốt nửa năm ở nhà anh đã biến đi đâu mất ấy.Lúc muốn đến gần, Off Jumpol nhìn thấy cậu đưa tay trái lên, giữa hai ngón tay là một đốm cháy, cậu rít một hơi, sau đó ngửa đầu nhả ra một vòng khói, gương mặt xinh đẹp trong làn khói dần mờ ảo đi.Off Jumpol lùi lại.Cách cầm thuốc và nhả khói kia không giống như là mới học gần đây.Hình ảnh kẻ lão luyện kia và người hồi đầu bị khói thuốc của anh làm sặc cứ chồng chéo lên nhau.Em lại lừa tôi.Off Jumpol quay lưng rời đi, ngay cả việc bị Koon Sanat khoác lấy cánh tay anh cũng không để ý, trong đầu anh giờ này đang bận suy nghĩ.Gun Atthanphan, những điều em đã làm trước mặt anh, cái nào là thật? Cái nào là giả?Cùng lúc ấy, Gun Atthanphan quay đầu qua nhìn thấy bóng lưng của Off Jumpol, còn chưa kịp dập thuốc chạy theo đã nhìn thấy có một người khác đi bên cạnh anh, người đó khoác tay anh rất chặt, dáng vẻ cực kì thân mật.Cậu nghe người đó nói."P'Off, anh có nghe em nói không vậy, em nói là em vẫn luôn nhớ anh."Cậu ta...là ai vậy?Thuốc đã cháy đến tay, đến khi cậu cảm nhận được hơi nóng, ngón tay đã bị bỏng rồi.Gun Atthanphan vứt thuốc đi, thổi thổi vết thương trên tay mình.Đau nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz