O E A A Abo Axo Firstkhaotung
Mọi việc dần như đang trở về quỹ đạo của nó. Khaotung cảm thấy sự yên bình trong tâm hồn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một áp lực nặng nề từ trách nhiệm phải điều tra vụ án của nhân viên bí ẩn. " First, tôi phải điều tra vụ việc về người nhân viên bí ẩn. Có lẽ cậu ta đang giữ một phần quan trọng của sự việc hôm nay."Đứng bên cạnh nhìn Khaotung với sự quan tâm " Tôi hiểu, chúng ta sẽ tìm ra sự thật cùng nhau."Tuy nhiên, trong lúc Khaotung cố gắng tiếp tục vào công việc tiếp theo, cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và chóng mặt. Mắt cậu đen dần và cậu ngất đi trong vòng tay của First. Khaotung! Khaotung!First vội bế Khaotung lên phòng mình, đặt nhẹ cậu lên chiếc giường nhỏ và gọi bác sĩ đến khám cho cậu. Trái tim anh lo lắng lo sợ về tình trạng của cậu. Bác sĩ đến và khám cho Khaotung, sau đó cho biết rằng cậu chỉ ngất đi vì làm việc quá sức, không có vấn đề gì nghiêm trọng. First như được sống lại vậy, trong mắt anh bây giờ chỉ có cậu thôi." Thật may là không có gì nguy hiểm..."Sau 3 tiếng, Khaotung tỉnh lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau giấc ngủ ngắn. Cậu biết rằng cơ thể mình còn mệt nên đồng ý ở lại phòng của First cho đến khi hồi phục hoàn toàn. Khaotung cảm thấy biết ơn và an ủi bởi sự quan tâm của First, liệu đây là sự thật hay chỉ là cậu tưởng tượng. Cậu với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, cậu bàng hoàng vì chỉ còn 3 ngày nữa lại tới kỳ phát tình của cậu. " Sao nó lại đến ngay lúc này cơ chứ ". Anh mở cửa đi vào cậu lại vội cất điện thoại vào trong chăn.First - " Ăn một chút gì đi "Khaotung - " Không sao...nghỉ ngơi như vậy là quá đủ rồi, tôi về trước "First - " Để tôi đưa em về "Khaotung - " Không!!!...không cần đâu, tôi tự bắt xe về được "First - " Nhưng..." Chưa kịp nói hết câu thì cậu đứng phăng dậy và chạy ra khỏi phòng.
Khaotung, ngồi một mình trên ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh đèn đường len lỏi vào khoảng tối tăm của tâm trí. "Đây có phải là lúc để buông bỏ không?" Khaotung tự hỏi trong đầu mình. Tình cảm mà cậu dành cho First, người bạn từ thuở nhỏ, đang làm cho cuộc sống của cậu trở nên rối bời. "Có lẽ mối quan hệ này chỉ làm mình căng thẳng hơn" Khaotung thì thầm với bản thân. " Mình cảm thấy như đang bập bênh trên một con thuyền không cố định vậy." Những suy nghĩ lẻ loi xoay quanh trong đầu Khaotung, làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi và không biết phải làm sao. Liệu có nên từ bỏ và để cho tình cảm này phai nhạt?. Đây là lần bao nhiêu cậu buông bỏ rồi? Khaotung lết tấm thân ra khỏi xe với một đống suy nghĩ hỗn độn về mối quan hệ của mình. Đèn nhà sáng lên, chiếu sáng một con đường vắng vẻ, nhưng trong tâm trí Khaotung, mọi thứ đều mơ hồ và không rõ ràng.
Trái tim của First đang đập mạnh khi anh nhìn ra cửa sổ của văn phòng. Ánh đèn đường phản chiếu lên kính, tạo ra những vệt sáng lung linh nhưng trong tâm trí anh, mọi thứ đều mờ nhạt so với tình cảm anh dành cho Khaotung. " Anh bây giờ mới nhận ra tình cảm của mình dành cho em đã quá lớn." Nhìn lại quãng thời gian họ đã cùng nhau trải qua, First nhận ra rằng anh đã gây ra quá nhiều lỗi lầm đối với Khaotung. Từ việc không hiểu biết đến việc phớt lờ cảm xúc của cậu, anh cảm thấy hối hận. "Nhưng sự tha thứ bây giờ không cần thiết nữa," First nói với lòng quyết tâm. Ôm lấy hy vọng và quyết tâm, anh sẽ không để mất Khaotung lần nữa. Mở chiếc điện thoại lên...anh thấy chẳng phải 3 ngày nữa là đến kỳ của cậu sao. Thì ra khi nãy cậu lại vội về đến vậy. Anh nhanh chóng với lấy chiếc áo khoác trên ghế, cầm vội chìa khoá xe và chạy thật nhanh đến nhà cậu.Tiếng bước chân của First vang lên trên sàn nhà chung cư vắng vẻ, nhấp nhô trên sàn lát gạch mỗi bước một. Anh dừng lại trước cửa căn phòng của Khaotung, hơi thở hỗn độn, tim đập nhanh từng nhịp. Anh nhấn chuông cửa, âm thanh inh ỏi phát ra, vang dội trong dãy hành lang. Một vài giây sau, cửa mở ra, và Khaotung xuất hiện, mặt ngơ ngác nhìn First một cách khó hiểu. First không ngần ngại, anh vội ôm lấy Khaotung, lưng chừng nói ra những điều mà anh đã nghĩ suy từ trước."Em à, anh muốn chăm sóc em, muốn ở bên cạnh em khi em đến kỳ phát tình. Anh xin lỗi về mọi lỗi lầm trong quá khứ và muốn thể hiện tình cảm chân thành của mình đối với em." Khaotung nhìn First với ánh mắt không rõ ràng, cảm xúc trong lòng cậu lẫn lộn. Nhưng cậu không thể nhịn được, liên tục từ chối. "Anh không hiểu" - Khaotung nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy bi ai. "Tình cảm giữa chúng ta đã phức tạp quá rồi. Anh không thể đơn giản chỉ là muốn chăm sóc tôi và rồi mọi thứ sẽ ổn." Khaotung cảm thấy uất ức, cảm xúc dâng trào trong lòng khi nghe lời của First. Anh ta không hiểu được mức độ của nỗi đau mà cậu đang phải chịu đựng. Mỗi lời nói của First làm cậu khóc, làm cậu đau lòng, làm cậu buồn. " Anh nghĩ chỉ cần nói vài câu thì mọi thứ sẽ được tha thứ sao?" Khaotung trăn trở trong lòng, giọng nói của cậu với First tràn đầy sự phẫn nộ và bất mãn. " Anh có vẻ quá chủ quan. Anh không hiểu được mức độ của nỗi đau mà tôi phải chịu đựng." Sự tủi nhục và tuyệt vọng lan tỏa trong tâm trí của Khaotung. Cậu không còn dễ chịu như lúc ban đầu nữa. Mỗi giây trôi qua đều là một cảm giác đau đớn và đau khổ trong lòng. "Mọi thứ đã không còn như trước đây nữa."
Khaotung, ngồi một mình trên ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh đèn đường len lỏi vào khoảng tối tăm của tâm trí. "Đây có phải là lúc để buông bỏ không?" Khaotung tự hỏi trong đầu mình. Tình cảm mà cậu dành cho First, người bạn từ thuở nhỏ, đang làm cho cuộc sống của cậu trở nên rối bời. "Có lẽ mối quan hệ này chỉ làm mình căng thẳng hơn" Khaotung thì thầm với bản thân. " Mình cảm thấy như đang bập bênh trên một con thuyền không cố định vậy." Những suy nghĩ lẻ loi xoay quanh trong đầu Khaotung, làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi và không biết phải làm sao. Liệu có nên từ bỏ và để cho tình cảm này phai nhạt?. Đây là lần bao nhiêu cậu buông bỏ rồi? Khaotung lết tấm thân ra khỏi xe với một đống suy nghĩ hỗn độn về mối quan hệ của mình. Đèn nhà sáng lên, chiếu sáng một con đường vắng vẻ, nhưng trong tâm trí Khaotung, mọi thứ đều mơ hồ và không rõ ràng.
Trái tim của First đang đập mạnh khi anh nhìn ra cửa sổ của văn phòng. Ánh đèn đường phản chiếu lên kính, tạo ra những vệt sáng lung linh nhưng trong tâm trí anh, mọi thứ đều mờ nhạt so với tình cảm anh dành cho Khaotung. " Anh bây giờ mới nhận ra tình cảm của mình dành cho em đã quá lớn." Nhìn lại quãng thời gian họ đã cùng nhau trải qua, First nhận ra rằng anh đã gây ra quá nhiều lỗi lầm đối với Khaotung. Từ việc không hiểu biết đến việc phớt lờ cảm xúc của cậu, anh cảm thấy hối hận. "Nhưng sự tha thứ bây giờ không cần thiết nữa," First nói với lòng quyết tâm. Ôm lấy hy vọng và quyết tâm, anh sẽ không để mất Khaotung lần nữa. Mở chiếc điện thoại lên...anh thấy chẳng phải 3 ngày nữa là đến kỳ của cậu sao. Thì ra khi nãy cậu lại vội về đến vậy. Anh nhanh chóng với lấy chiếc áo khoác trên ghế, cầm vội chìa khoá xe và chạy thật nhanh đến nhà cậu.Tiếng bước chân của First vang lên trên sàn nhà chung cư vắng vẻ, nhấp nhô trên sàn lát gạch mỗi bước một. Anh dừng lại trước cửa căn phòng của Khaotung, hơi thở hỗn độn, tim đập nhanh từng nhịp. Anh nhấn chuông cửa, âm thanh inh ỏi phát ra, vang dội trong dãy hành lang. Một vài giây sau, cửa mở ra, và Khaotung xuất hiện, mặt ngơ ngác nhìn First một cách khó hiểu. First không ngần ngại, anh vội ôm lấy Khaotung, lưng chừng nói ra những điều mà anh đã nghĩ suy từ trước."Em à, anh muốn chăm sóc em, muốn ở bên cạnh em khi em đến kỳ phát tình. Anh xin lỗi về mọi lỗi lầm trong quá khứ và muốn thể hiện tình cảm chân thành của mình đối với em." Khaotung nhìn First với ánh mắt không rõ ràng, cảm xúc trong lòng cậu lẫn lộn. Nhưng cậu không thể nhịn được, liên tục từ chối. "Anh không hiểu" - Khaotung nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy bi ai. "Tình cảm giữa chúng ta đã phức tạp quá rồi. Anh không thể đơn giản chỉ là muốn chăm sóc tôi và rồi mọi thứ sẽ ổn." Khaotung cảm thấy uất ức, cảm xúc dâng trào trong lòng khi nghe lời của First. Anh ta không hiểu được mức độ của nỗi đau mà cậu đang phải chịu đựng. Mỗi lời nói của First làm cậu khóc, làm cậu đau lòng, làm cậu buồn. " Anh nghĩ chỉ cần nói vài câu thì mọi thứ sẽ được tha thứ sao?" Khaotung trăn trở trong lòng, giọng nói của cậu với First tràn đầy sự phẫn nộ và bất mãn. " Anh có vẻ quá chủ quan. Anh không hiểu được mức độ của nỗi đau mà tôi phải chịu đựng." Sự tủi nhục và tuyệt vọng lan tỏa trong tâm trí của Khaotung. Cậu không còn dễ chịu như lúc ban đầu nữa. Mỗi giây trôi qua đều là một cảm giác đau đớn và đau khổ trong lòng. "Mọi thứ đã không còn như trước đây nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz