Nuoi Mot Nguoi Ban Doi Trong Game
Thoát khỏi cửa hàng trực tuyến, Hoàng An mang gạo và thịt đi ra ngôi nhà nhỏ phía sau, đây chính là bếp, kiểu bếp thời xưa rất đơn sơ đun bằng củi và rơm. May mắn Hoàng An chọn gói quà thứ nhất nên giờ đây có thể chạm vào tất cả mọi vật có ở nơi này. Chỉ là người ở thế giới này kể cả Cao Phong cũng không nhìn thấy cậu, cho nên nếu bây giờ có ai bắt gặp cảnh tượng cậu cầm nắm các đồ vật di chuyển qua lại, chắc chắn bọn họ sẽ hoảng sợ nghĩ đó là ma, bởi vì thứ họ thấy chỉ là những đồ vật biết bay.
Nhưng do đây là thế giới game các nhân vật xuất hiện vốn chỉ là NPC hỗ trợ cho cốt truyện nên chắc chắn sẽ không phản ứng thái quá như con người.Vừa suy nghĩ Hoàng An vừa điều khiển nhân vật nhanh tay nhóm lửa, vo gạo băm thịt nấu cháo. May mắn dù cuộc sống có khó khăn nhưng củi và muối trong gian bếp của Cao Phong khá đầy đủ, thế nhưng việc bỏ mặc một đứa bé ở viện biệt lập cho tự sinh tự diệt như thế này thì gia đình họ Cao cũng thật quá đáng.Rất nhanh nồi cháo thịt đã hoàn thành, Hoàng An cho ra bát để thìa vào đem lên đặt xuống bàn nhỏ cạnh giường. Sau khi cho Cao Phong uống thuốc cậu nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ đêm, mai còn phải đi làm, Hoàng An không có thói quen thức quá khuya, đây có thể xem là lối sống dưỡng sinh của cậu.Điều khiển tay nhỏ của nhân vật chạm vào trán Cao Phong, nhiệt độ đã giảm, sắc mặt của Cao Phong cũng khá hơn, cậu có thể thoát game, còn chén cháo cứ để đây hôm sau vào đánh thức Cao Phong dậy cho hắn uống, dù sao tắt game ở giai đoạn nào hệ thống sẽ tự lưu lại ở đó không cần quá lo Cao Phong sẽ không được ăn mà bệnh thêm trầm trọng.Hoàng An nghĩ vậy liền thoát game, đánh răng rửa mặt lên giường tắt điện. Bóng tối bao trùm lấy căn phòng chỉ để lại chút ánh sáng lờ mờ phát ra từ bóng đèn ngủ treo trên tường.Người trên giường cũng dần chìm vào mộng đẹp, lúc này màn hình điện thoại của Hoàng An lóe lên một ánh sáng xanh rồi tắt ngúm....Cao Phong cảm thấy cơ thể của mình rất nặng nề, đã thế còn rất nóng cứ như thể bị xích trong một hồ nước nóng, cổ họng hắn khát khô. Cứ tưởng sẽ phải chìm mãi trong cảm giác khó chịu ấy, thì đột nhiên cơ thể hắn lại được vớt ra khỏi hồ nước nóng, nhiệt độ dần giảm xuống, toàn thân thoải mái hơn không còn bị đè nặng.Cao Phong mở mắt, khung cảnh quen thuộc, vậy là hắn đã về nhà. Hôm nay trên ruộng nhà hắn... không phải nên gọi là ruộng nhà họ Cao, tổ chức thu hoạch khoai lang, hắn phải tham gia lao động như những kẻ làm thuê trong nhà, đáng nhẽ hắn cũng nên được chia một phần, nhưng vợ Cao Biền lại không cho hắn lấy dù chỉ một củ nhỏ nhất, còn cho người kiểm tra túi vải của hắn, phát hiện có hai củ khoai lang to liền sai người đánh hắn vì tội trộm cắp, chính vì thế Cao Phong mới mang một thân đầy vết thương về nhà, cộng với nhiều ngày không ăn uống đầy đủ hắn cảm thấy lần này mình chắc chắn sẽ bệnh một trận lớn có khi không qua khỏi.Hắn sợ nhất là bệnh, vì bên cạnh không có ai chăm sóng, từ nhỏ lớn lên ở nhà bà ngoại hắn đã không có được hạnh phúc luôn bị anh em bên đó ức hiếp, chỉ có bà ngoại thương hắn. Năm bà ngoại qua đời, hắn được phú hộ họ Cao đón về, cứ tưởng đã thoát khỏi kiếp sống như một con chó luôn phải ăn đồ thừa, chịu đánh đập sỉ nhục nào ngờ hắn lại rơi vào một hang ổ còn tàn bạo hơn, đến một củ khoai cũng không được chia."Khụ khụ!" Hắn chạm vào cổ họng, thông thường mỗi lần bị bệnh tỉnh lại cổ họng sẽ rất đau và khô nhưng hôm nay hơi lạ, không đau chỉ là có hơi khát, cơ thể cũng không đến mức khó chịu như trước kia."Sao lại thế này? Ai đó cho mình uống thuốc sao?" Hắn lẩm bẩm.Mũi đột nhiên hoạt động, có mùi thơm, mùi hương này là mùi hương mà chỉ có trong mơ hắn mới ngửi thấy – mùi thịt.Cao Phong quay đầu, bàn gỗ gần giường đang để một chén cháo thịt lớn, gạo trắng bóc, bên trong thịt băm tràn đầy còn có xương heo, đây tuyệt đối không phải là món ăn dành cho hắn.Cao Phong dụi mắt, cảm giác đau đớn không giống mơ. Hắn vội vàng xuống giường, người nghiêng ngã, dù sao cũng là bệnh nhân lại còn suy dinh dưỡng, một đứa nhỏ như hắn chỉ cần vật động gấp gáp sẽ chóng mặt ngay. May mắn cơn chóng mặt nhanh qua, Cao Phong nhìn chằm chằm chén cháo đầy đề phòng, từ nhỏ tới bây giờ hắn bị sỉ nhục vô số lần chỉ vì thèm muốn thức ăn trên bàn của người nhà, nên dù có đói hắn cũng không dám động bậy vào các món ngon, đời hắn chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, nguội ngắt hoặc thối rữa mà thôi.Cao Phong đi nhanh ra ngoài mở toang cửa nhìn xung quanh, trời vẫn chưa sáng. Hắn hét lớn: "Ai vừa tới đây vậy? Chén cháo là của ngươi sao?"Không khí ban đêm vắng lặng, đáp lại hắn chỉ có vài chiếc lá khô bị gió thổi bay rơi xuống sân. Cao Phong nuốt nước bọt, chờ đợi thêm chút nữa, lại hỏi: "Ngươi để nhầm chén cháo trong phòng ta sao?"Vẫn không có ai trả lời, chờ cả canh giờ, Cao Phong bị sương đêm cùng gió làm cho run rẩy, hắn miễn cưỡng đóng cửa vào nhà, nhìn chằm chằm chén cháo đến ngây người. Bụng hắn không thua kém kêu vang khích lệ chủ nhân mau chén món ngon trước mặt, nhưng Cao Phong không muốn bị đánh chỉ vì thức ăn không rõ lai lịch, hắn chỉ sợ có kẻ nào đó đang rình mò bên ngoài, chờ hắn động đũa sẽ xông vào vô cớ đánh đập chửi bới nói hắn là tên ăn trộm.Cao Phong ngồi xuống giường, mắt vẫn không rời khỏi chén cháo, nhiều lúc đói quá hắn vươn tay về phía đó nhưng lại rụt đi nhanh chóng, cho tới gần sáng lúc này hắn không thể chịu được nữa, mắt hoa lên, cũng không có ai xuất hiện.Cao Phong liền bưng chén cháo lên, tay cầm lấy muỗng như chiến sĩ nắm chặt thanh kiếm quyết vào tử địa, mở lớn miệng húp cháo.Hương vị thơm ngon đi qua vòng họng, hai hàng nước mắt của Cao Phong chảy xuống. Đây là lần đầu tiên hắn ăn món ngon như thế này, lúc bà ngoại còn sống dù bà có thương hắn, thì món ngon nhất hắn có thể ăn cũng chỉ là một bắp ngô.Cao Phong hít vào một hơi, quẹt nước mắt, nói lớn: "Mặc kệ là ai để đây, mặc kệ kẻ nào muốn giở trò, ăn chén cháo này có chết ta cũng chịu!"Hắn ngửa đầu uống hết nước cháo, ném mạnh chén xuống mặt đất vỡ toang tạo ra tiếng động lớn, hai mắt sợ hãi nhìn chằm chằm cửa ra vào, hai tay siết chặt chờ đợi kẻ dàn dựng màn kịch này xông vào.Nhưng cho đến khi mặt trời chiếu vào qua khe cửa, tiếng gà trống gáy, tiếng chim kêu hắn vẫn không chờ được kẻ tạo ra màn kịch mà hắn đang sợ hãi.
Nhưng do đây là thế giới game các nhân vật xuất hiện vốn chỉ là NPC hỗ trợ cho cốt truyện nên chắc chắn sẽ không phản ứng thái quá như con người.Vừa suy nghĩ Hoàng An vừa điều khiển nhân vật nhanh tay nhóm lửa, vo gạo băm thịt nấu cháo. May mắn dù cuộc sống có khó khăn nhưng củi và muối trong gian bếp của Cao Phong khá đầy đủ, thế nhưng việc bỏ mặc một đứa bé ở viện biệt lập cho tự sinh tự diệt như thế này thì gia đình họ Cao cũng thật quá đáng.Rất nhanh nồi cháo thịt đã hoàn thành, Hoàng An cho ra bát để thìa vào đem lên đặt xuống bàn nhỏ cạnh giường. Sau khi cho Cao Phong uống thuốc cậu nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ đêm, mai còn phải đi làm, Hoàng An không có thói quen thức quá khuya, đây có thể xem là lối sống dưỡng sinh của cậu.Điều khiển tay nhỏ của nhân vật chạm vào trán Cao Phong, nhiệt độ đã giảm, sắc mặt của Cao Phong cũng khá hơn, cậu có thể thoát game, còn chén cháo cứ để đây hôm sau vào đánh thức Cao Phong dậy cho hắn uống, dù sao tắt game ở giai đoạn nào hệ thống sẽ tự lưu lại ở đó không cần quá lo Cao Phong sẽ không được ăn mà bệnh thêm trầm trọng.Hoàng An nghĩ vậy liền thoát game, đánh răng rửa mặt lên giường tắt điện. Bóng tối bao trùm lấy căn phòng chỉ để lại chút ánh sáng lờ mờ phát ra từ bóng đèn ngủ treo trên tường.Người trên giường cũng dần chìm vào mộng đẹp, lúc này màn hình điện thoại của Hoàng An lóe lên một ánh sáng xanh rồi tắt ngúm....Cao Phong cảm thấy cơ thể của mình rất nặng nề, đã thế còn rất nóng cứ như thể bị xích trong một hồ nước nóng, cổ họng hắn khát khô. Cứ tưởng sẽ phải chìm mãi trong cảm giác khó chịu ấy, thì đột nhiên cơ thể hắn lại được vớt ra khỏi hồ nước nóng, nhiệt độ dần giảm xuống, toàn thân thoải mái hơn không còn bị đè nặng.Cao Phong mở mắt, khung cảnh quen thuộc, vậy là hắn đã về nhà. Hôm nay trên ruộng nhà hắn... không phải nên gọi là ruộng nhà họ Cao, tổ chức thu hoạch khoai lang, hắn phải tham gia lao động như những kẻ làm thuê trong nhà, đáng nhẽ hắn cũng nên được chia một phần, nhưng vợ Cao Biền lại không cho hắn lấy dù chỉ một củ nhỏ nhất, còn cho người kiểm tra túi vải của hắn, phát hiện có hai củ khoai lang to liền sai người đánh hắn vì tội trộm cắp, chính vì thế Cao Phong mới mang một thân đầy vết thương về nhà, cộng với nhiều ngày không ăn uống đầy đủ hắn cảm thấy lần này mình chắc chắn sẽ bệnh một trận lớn có khi không qua khỏi.Hắn sợ nhất là bệnh, vì bên cạnh không có ai chăm sóng, từ nhỏ lớn lên ở nhà bà ngoại hắn đã không có được hạnh phúc luôn bị anh em bên đó ức hiếp, chỉ có bà ngoại thương hắn. Năm bà ngoại qua đời, hắn được phú hộ họ Cao đón về, cứ tưởng đã thoát khỏi kiếp sống như một con chó luôn phải ăn đồ thừa, chịu đánh đập sỉ nhục nào ngờ hắn lại rơi vào một hang ổ còn tàn bạo hơn, đến một củ khoai cũng không được chia."Khụ khụ!" Hắn chạm vào cổ họng, thông thường mỗi lần bị bệnh tỉnh lại cổ họng sẽ rất đau và khô nhưng hôm nay hơi lạ, không đau chỉ là có hơi khát, cơ thể cũng không đến mức khó chịu như trước kia."Sao lại thế này? Ai đó cho mình uống thuốc sao?" Hắn lẩm bẩm.Mũi đột nhiên hoạt động, có mùi thơm, mùi hương này là mùi hương mà chỉ có trong mơ hắn mới ngửi thấy – mùi thịt.Cao Phong quay đầu, bàn gỗ gần giường đang để một chén cháo thịt lớn, gạo trắng bóc, bên trong thịt băm tràn đầy còn có xương heo, đây tuyệt đối không phải là món ăn dành cho hắn.Cao Phong dụi mắt, cảm giác đau đớn không giống mơ. Hắn vội vàng xuống giường, người nghiêng ngã, dù sao cũng là bệnh nhân lại còn suy dinh dưỡng, một đứa nhỏ như hắn chỉ cần vật động gấp gáp sẽ chóng mặt ngay. May mắn cơn chóng mặt nhanh qua, Cao Phong nhìn chằm chằm chén cháo đầy đề phòng, từ nhỏ tới bây giờ hắn bị sỉ nhục vô số lần chỉ vì thèm muốn thức ăn trên bàn của người nhà, nên dù có đói hắn cũng không dám động bậy vào các món ngon, đời hắn chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, nguội ngắt hoặc thối rữa mà thôi.Cao Phong đi nhanh ra ngoài mở toang cửa nhìn xung quanh, trời vẫn chưa sáng. Hắn hét lớn: "Ai vừa tới đây vậy? Chén cháo là của ngươi sao?"Không khí ban đêm vắng lặng, đáp lại hắn chỉ có vài chiếc lá khô bị gió thổi bay rơi xuống sân. Cao Phong nuốt nước bọt, chờ đợi thêm chút nữa, lại hỏi: "Ngươi để nhầm chén cháo trong phòng ta sao?"Vẫn không có ai trả lời, chờ cả canh giờ, Cao Phong bị sương đêm cùng gió làm cho run rẩy, hắn miễn cưỡng đóng cửa vào nhà, nhìn chằm chằm chén cháo đến ngây người. Bụng hắn không thua kém kêu vang khích lệ chủ nhân mau chén món ngon trước mặt, nhưng Cao Phong không muốn bị đánh chỉ vì thức ăn không rõ lai lịch, hắn chỉ sợ có kẻ nào đó đang rình mò bên ngoài, chờ hắn động đũa sẽ xông vào vô cớ đánh đập chửi bới nói hắn là tên ăn trộm.Cao Phong ngồi xuống giường, mắt vẫn không rời khỏi chén cháo, nhiều lúc đói quá hắn vươn tay về phía đó nhưng lại rụt đi nhanh chóng, cho tới gần sáng lúc này hắn không thể chịu được nữa, mắt hoa lên, cũng không có ai xuất hiện.Cao Phong liền bưng chén cháo lên, tay cầm lấy muỗng như chiến sĩ nắm chặt thanh kiếm quyết vào tử địa, mở lớn miệng húp cháo.Hương vị thơm ngon đi qua vòng họng, hai hàng nước mắt của Cao Phong chảy xuống. Đây là lần đầu tiên hắn ăn món ngon như thế này, lúc bà ngoại còn sống dù bà có thương hắn, thì món ngon nhất hắn có thể ăn cũng chỉ là một bắp ngô.Cao Phong hít vào một hơi, quẹt nước mắt, nói lớn: "Mặc kệ là ai để đây, mặc kệ kẻ nào muốn giở trò, ăn chén cháo này có chết ta cũng chịu!"Hắn ngửa đầu uống hết nước cháo, ném mạnh chén xuống mặt đất vỡ toang tạo ra tiếng động lớn, hai mắt sợ hãi nhìn chằm chằm cửa ra vào, hai tay siết chặt chờ đợi kẻ dàn dựng màn kịch này xông vào.Nhưng cho đến khi mặt trời chiếu vào qua khe cửa, tiếng gà trống gáy, tiếng chim kêu hắn vẫn không chờ được kẻ tạo ra màn kịch mà hắn đang sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz