Nuôi dạy cung nữ xuyên không - Kỳ Thủy
8
32.Ta kêu người đẩy ta tới Thanh Tâm các, cũng chính là thư phòng của phụ hoàng.Phụ hoàng ngẩng đầu nhìn thấy ta, vẻ mặt dịu dàng: "Nghê Nhi, tới đây."Ta ra ý bảo Thạch Lựu đẩy ta đến bên Người.Ông hạ bút, thân thiết nói: "Sao con lại tới tìm phụ hoàng? Có phải là bị bắt nạt rồi không?"Ta lắc đầu: "Phụ hoàng, con tới đây để cầu tình cho Tam hoàng huynh."Phụ hoàng không hài lòng nói: "Con có biết nó đã làm gì không?"Ta nói; "Tam hoàng huynh dùng quân phí để làm ăn kiếm lời."Phụ hoàng trầm tư suy nghĩ: "Như vậy, con còn cảm thấy nên tha tội cho nó không?"Phụ hoàng của ta thật sự là một minh quân, đối xử thần tử hay con cái đều công bằng.Mấy người bên mẫu hậu ta sợ phụ hoàng như vậy, nhưng vẫn cố gắng phỏng đoán tâm ý của Người.Ta cụp mi xuống nói: "Phụ hoàng, thứ cho nhi thần nói thẳng, Tây Bắc quân do huynh ấy lãnh đạo đã liên tục đại chiến với quân man rợ, chiến công hiển hách, không giống với người có tâm tư loạn lạc như vậy.""Vậy nên?""Nếu chủ soái chiếm lấy quân phí để mưu lợi cá nhân, thì sao có thể lập ra những chiến công như vậy? Dân noi theo gương vua, quân tốt cũng noi theo gương chủ soái, nhi thần cảm thấy rằng chắc chắn có uẩn khúc."Phụ hoàng cũng cảm thấy ta nói có lý.Ông nhìn về phía ta: "Con cũng biết, đây là người tranh giành với huynh trưởng ruột thịt của con chứ?"Câu hỏi này là một cái bẫy.Ta thản nhiên trả lời: "Tam hoàng huynh cũng là huynh trưởng của con, con có tổng cộng mười một huynh đệ."Phụ hoàng mỉm cười, vui mừng nhìn ta."Nghê Nhi đã có lời cầu tình, thì phụ hoàng sẽ suy tính thật cẩn thận."33.Mẫu hậu ta và Thái tử còn chưa kịp ăn mừng thì Tam hoàng huynh đã được thả tự do.Suy tính của phụ hoàng ta là chỉ cây dâu mắng cây hòe.Sai lầm của Tam hoàng huynh là sự thật.Nhưng đồng thời phụ hoàng cũng tra ra rằng năm đó quân Tây Bắc vô cùng khổ cực, quân phí bị cắt xén, lại gặp phải cường địch.Hoàng huynh không còn lựa chọn nào khác đành phải dùng tới quân phí vận hành của quân đội. Nếu khi đó còn khóc than với triều đình thì sẽ bỏ lỡ thời cơ chiến đâu.Đứa con này chẳng những đã lập công lớn, mà còn tự mình chịu tất cả tủi nhục.Đương nhiên phụ hoàng sẽ thấy đau lòng.Tuy chỉ là bị phạt nhẹ, nhưng người sáng suốt đều thấy Tam hoàng huynh của ta trong cái rủi gặp cái may.34.Tam hoàng huynh chạy đến chỗ ta để cảm ơn.Cảm giác ngồi trong chốn lao ngục khiến y trông gầy hơn hẳn.Y uống một tách trà, sau đó thở dài: "Lần này tính sai, thật sự không ngờ rằng sẽ bị Ngu thị đâ.m một dao sau lưng như vậy."Ngu thị là chính phi của y, không ngờ lại đổi phe trong nháy mắt như vậy.Ta thản nhiên nói: "Hoàng huynh, ngay cả hậu viện của mình mà huynh vẫn không thể hiểu được tận chân tơ kẽ tóc, thì ta nghĩ huynh nên quay về biên quan đi thôi."Tam hoàng huynh không để ý tới ta, còn tò mò hỏi: "Nghe nói, trong thời gian khoảng một tách trà là muội đã thuyết phục được phụ hoàng rồi. Rốt cuộc là muội đã làm gì vậy?"Ta nói: "Hoàng huynh, ngay cả tâm ý của phụ hoàng mà huynh cũng không hiểu được, thì ta nghĩ huynh nên quay về biên quan đi thôi?"Tam hoàng huynh cười nói: "Nghê Nhi, muội nói ta nghe chút đi? Dù gì chúng ta cũng là huynh đệ tỷ muội, từ nhỏ đến giờ chỉ có muội là đoán chuẩn tâm ý của phụ hoàng nhất."Ta nói: "Hoàng huynh, huynh nên nhanh chóng quay về biên quan đi thôi."Tam hoàng huỳnh: "........."Y không chịu nổi, trực tiếp hỏi ta: "Có phải là muội cảm thấy huynh trưởng đây rất là vô dụng đúng không?"Ta còn nghiêm túc nói: "Ít nhiều gì thì cũng có phần đúng. Mấy loại chuyện mâu thuẫn nội bộ này đáng lý không nên hỏi đâu."Y lẩm bẩm rồi rời đi.Bồ Đào cười tủm tỉm chạy tới tìm ta: "Công chúa, tình cảm huynh đệ của hai người tốt thật đó."Ta: "?????"Là do nha đầu này mù hay là do ta điếc vậy?Vẻ mặt Bồ Đào còn say mê: "Có người yêu thương quan tâm công chúa là tốt rồi, như vậy ta cũng yên tâm."Ta liền bảo nha đầu này biến ik.35.Lần này mẫu hậu ta không thể nhịn được nữa.Bà chạy đến cung của ta, răn dạy:"Ngươi đây là đang quyết tâm đối đầu với huynh trưởng ruột thịt của mình đúng không?"Ta nói: "Con cứu huynh trưởng của mình ra khỏi đại lao, phụ hoàng cũng khen rằng con là người có tình có nghĩa, sao tới lượt Người lại nói rằng con đối đầu với huynh trưởng vậy?"Mẫu hậu suy sụp ngồi đối diện với ta.Bà còn chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng lại hết lòng chăm lo cho vị trí Thái tử của hoàng huynh ta. Mái tóc dài của bà được búi cao, nhìn từ góc này của ta thì bên thái dương của Người đã chẳng còn mấy sợi.Bà mím chặt môi: "Sao con lại ghét bản cung và huynh trưởng của con như vậy? Chỉ vì chân của con sao?"Chỉ vì chân của ta sao?Không, còn nhiều hơn thế nữa.Ta nhìn chằm chằm bà: "Mẫu hậu còn nhớ một đại cung nữ trong cung của con, tên là Bồ Đào không?"Mẫu hậu sửng sốt: "Đồ tiện tì kia sao? Ngươi thật sự là vì nàng ta?!"Ta cười lạnh nói: "Con chỉ đang nhắc Người, nếu như nàng ấy còn sống thì Tam hoàng huynh sẽ không làm tới mức này."Sắc mặt mẫu hậu thay đổi, chỉ tay vào mặt ta, nói: "Ngươi!! Điên rồi!!!"Ta thản nhiên nói: "Dù tính mạ.ng của một người nào đó chỉ là con kiến trong mắt Người, thì cuối cùng cũng sẽ có người đòi lại công bằng cho người ấy."Mẫu hậu ta phát điêng, đập nát bình hoa của ta."Vớ vẩn! Chỉ là một cung nữ ti tiện! Nhưng kia lại là huynh trưởng ruột thịt của ngươi, trong những tình huống như vậy thì mẫu hậu đây còn có thể che chở cho ai được nữa?!"Ta lẳng lặng nhìn bà."Nhưng bây giờ, là Tam hoàng huynh muốn tính nợ lên Người."36.Khi mẫu hậu rời đi, bước chân loạng choạng như người say.Bà đang sợ hãi.Bồ Đào đi vào, nhỏ giọng nói với ta: "Công chúa, Hoàng hậu nương nương như đang tới thời kỳ m.ãn ki.nh ấy."Sau đó nha đầu này lại cúi đầu giải thích với ta 'thời kỳ mãn kinh' là gì.Ta nghe xong thì bật cười: "Đúng là hoa vô đơn chí."Nếu không có mẫu hậu thì Thái tử làm gì có cửa thắng.Bồ Đào ngẩng đầu nhìn ta: "Công chúa, Người còn quen một người tên là Bồ Đào hả?"Ta lấy lại tinh thần, thở dài."Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz