ZingTruyen.Xyz

Nua Mua Ha Thu

" Em sẽ tin cậu một lần."

Dương Phong mỉm cười đầy hạnh phúc rồi lao đến hôn lên cổ cô rồi dần dần hôn xuống đến ngực. Thương Lan liền ôm chặt lấy thân người săn chắc của Dương Phong. Họ lại trải qua một đêm nồng nhiệt bên nhau, chỉ có Mai Anh mang thân phận vợ cậu Ba ngồi thui thủi ở phòng.

Mai Anh ngồi trên giường thở dài một cái đầy vẻ bất lực, cô nhẹ nhàng thổi tắt nến rồi leo lên giường. Cô nằm trên giường cứ trằn trọc không thôi cô nhớ đến chuyện ngày hôm qua. Vẫn như mọi ngày cô ra cánh đồng khảo sát lúa có đạt tiêu chuẩn hay không, thì vô tình thấy Thương Lan và một tên đàn ông ôm lấy nhau, còn có những hành động vợt quá giới hạn. Nếu nghĩ đây là quan hệ bạn bè thì chắc chắn không phải.

Tên đàn ông sờ soạn khắp người Thương Lan, hai người vồ lấy nhau trên bãi cỏ có những bụi cây khuất xa tầm mắt. Mai Anh tâm trí rối bời hai tay che miệng để không thốt lên tiếng động, rõ ràng Thương Lan là người mà Cậu Ba yêu nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy.

Mai Anh thất tỉnh khỏi cơn hồi ức, cô ngồi bật dậy mặt hiện rõ nét khó sử:

" Phải làm sao đây, có nên nói cho cậu ba biết hay không?"

Cô ngồi dậy đi ra khỏi phòng đêm nay thật sự cô lại mất ngủ rồi, cho dù cô có bao dung cho Dương Phong như thế nào thì trong lòng vẫn đau đáu trong lòng. Cô ra sau vườn ngồi xuống ngước mặt lên nhìn mặt trăng, hai hàng lệ bắt đầu rơi xuống. Cô thật sự rất tuổi thân rồi, ngày đêm vì nhà họ Lê như vậy chỉ để cậu ba ngày đêm bên kẻ trơ trẽn đó. Cô bật khóc thành tiếng dù có cứng rắn đến đâu thì cô cũng không thể tránh khỏi được sự đau lòng này:

" Thật sự mình đã sai rồi....hic"

Giang Nam đứng từ sau lưng cô, anh cất tiếng:

" Đúng... em đã sai khi chọn Dương Phong ."

Mai Anh giật mình quay lại đằng sau, mặt cô vẫn còn đầm đìa nước mắt. Cô vội lau đi những giọt nước mắt ngấn lệ đi:

" Cậu Hai...."

Giang Nam tiếng gần lại chỗ cô cậu nhìn cô một lúc rồi ngập ngừng nói:

" Dạo này anh thấy em có vẻ tiều tụy thì ra là khóc nhiều sao?"

Mai Anh cuối mặt thất thần:

" Chỉ là em mất ngủ thôi. Nhưng sao anh lại ra đây"

" Cũng giống như em mất ngủ thôi."

Mai Anh cười chua chát trong lòng, cuộc sống hai năm qua đã khiến cô mỗi lúc trầm mặc và đau khổ hơn. Cô muốn kết thúc mối quan hệ phức tạp này nhưng dù sao cũng là người cô yêu sao có thể nói buông là buông được chứ. Cô tự nhủ với bản thân mình rằng rồi một ngày nào đó Dương Phong sẽ chấp nhận lấy tình cảm của cô thôi cho dù có muộn màng cô cũng sẽ đợi hắn yêu cô, dù cho có đau thương hay là thương tổn cô cũng sẽ đợi hắn.

Đôi mắt cô cụp mi xuống dù tự an ủi bản thân bao nhiêu lần như thế nào đi nữa vẫn không thể phủ nhận rằng Dương Phong không hề yêu cô ngược lại càng ngày chán ghét cô hơn. Là do cô và cha đã ép hắn lấy cô chứ hắn chưa bao giờ có ý lấy cô .... chưa bao giờ để mắt đến cô lấy một lần, trong lòng cô chua xót đắng cay trộn lẫn không thể biết được tương lai của cô giao cho một kẻ không hề yêu cô sẽ ra sao?

Giang Nam đưa ánh mắt đầy tình cảm nhìn cô, dưới ánh trăng hiu hắc lan da trắng muốt của cô nổi bật lên đôi môi căn mọng đỏ hồng như những cánh hoa của mùa xuân. Nét mặt Mai Anh hiện rõ vẻ buồn đượm anh đang biết cô đang buồn chuyện gì, anh không hiểu tại sao cô lại nặng tình với người đàn ông đó như vậy cố chấp yêu một người liệu cô sẽ nhận được điều cô muốn hay chỉ là trái đắng. Anh im lặng không nói gì vì vậy khiến không khí ngày càng yên ắng tịch mịch hơn.

Mai Anh khẽ mở lời ánh mắt vẫn dừng ở một nơi khác:

" Anh và chị hai hạnh phúc chứ?"

Giang Nam điềm tỉnh trả lời, trên khuôn mặt vẫn không mấy thay đổi sắc mặc gì:

" Vẫn ổn.... cô ấy rất tốt với anh."

Mai Anh nở một nụ cười ấm lòng, cô hướng mặc lên trời đôi mắt nhìn về hướng mặt trăng:

" Thật tốt. Vậy thì em đã yên tâm rồi, chị hai cũng là người yêu kiều và tình cảm anh nhất định sẽ hạnh phúc."

Cậu Hai liếc mắt nhìn cô, cậu đã từng rất nhiều lần thấy nụ cười ngây thơ đó của cô, nhưng khi đó chỉ là lúc nhỏ bây giờ nụ cười đó thật chua chát nó chỉ khiến cô che đi vẻ mặt buồn bã hơn thôi. Anh muốn nói với cô là bản thân chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả, một chút cũng không, nhưng cổ họng vẫn không thốt nên lời. Anh im lặng nở một nụ cười buồn, Giang Nam đứng dậy cậu đưa tay về hướng cô:

" Đã khuya lắm rồi, em về phòng đi."

Mai Anh nhìn tay của Giang Nam cô biết cô là người đã có chồng và anh là người có vợ dìu dắt như vậy không phải để người ta bàn ra tán vào sao, cô chống tay xuống nền đất đứng dậy:

" Em về phòng đây, anh cũng về đi nếu không chị hai lại lo lắng"

Giang Nam thấy lúng túng cậu liền rụt tay lại cậu cười vờ rồi quay lưng bước đi về hướng gian nhà chính.

Mai Anh cũng từng bước đi về phòng, căn phòng của hai vợ chồng lớn như vậy nhưng chỉ có mỗi cô, mỗi đêm sống côi cúc trong căn phòng này cảm giác thật trống trải. Cô bước lên giường chăn ga trên giường làm bằng vải lụa thượng hạn, chăn êm nệm ấm biết bao nhiêu thứ tốt tại sao cậu ba lại không ở lại với cô chứ, những tuổi hờn tuổi nhục ập đến khiến cô hậm hực.

Cô cắn chặc môi đến nỗi bật máu, môi của cô đã rơm rớm nước mắc đầy vẻ bất lực nước mắt cứ thế rơi lã chả trên khuôn mặt thanh tú, nước mắt không ngừng thi nhau rơi xuống. Cô lại yếu đuối mà khóc nấc vì thật sự ngoài khóc ra cô chẵn thể làm gì hơn nữa, cô nằm xuống tim cô không ngừng cứ quặng đau từng cơn. Cô không biết vì sao chỉ vì cô yêu người đàn ông ấy mà đau như chết đi sống lại, vốn dĩ tình yêu là thuốc độc độc đến nổi sống không được chết cũng không xong.

Lại qua một ngày mới mặt trời lại bắt đầu ló dạng, đã hai năm trôi qua Mai Anh cực lực giúp đỡ nhà họ Lê làm ăn đi lên mọi việc trong nhà đều tay cô quán xuyến. Tình cảm các thành viên trong nhà đối sử với cô vô cùng tốt sức khỏe của bà cả cũng ngày tốt lên bà ăn uống đều đặn còn cười rất nhiều khi trước.

Mai Anh nấu một bữa cơm sáng cho cả nhà, bữa sáng được dọn ra bàn cô không còn buồn nhiều như tối nữa. Cô lấy lại sức sống và cười nói vui vẻ với người ăn kẻ ở trong nhà, nhiều người tiếc thay cho cô, vừa đẹp người đẹp nết nhưng đêm đêm lại mình đơn gối chiếc. Bà Cả từ nhà bước ra ra vẻ giận dỗi với Mai Anh bà tiến tới níu tay cô kéo vào nhà:

" Nhà này có người ăn kẻ ở sao con phải xuống căn bếp đó chứ, cứ để họ làm con là con của má không được làm như vậy nữa"

Mai Anh cười xòa cô biết bà chỉ đang lo cho cô chịu thiệt thòi:

" Má! Con chỉ muốn nấu bữa sáng cho má tẩm bổ thôi.."

Bà Cả cau mày nhìn cô:

" Má biết con muốn tốt cho má, nhưng con coi đi, con là mợ ba mà xuống bếp như vậy người ta nghĩ má ngược đãi con đó"

Cô nhìn Lê Hiên cười nụ cười ấm lòng nghĩ thì lạ cô cưới chồng qua bên này làm con dâu nhưng ai nấy cũng yêu thương cô như là con ruột, cô bị Dương Phong hất hủi nhưng được Bà Cả yêu thương hết mực như con cái trong nhà và cả anh em trong nhà đều rất quan tâm đến cô. Nhiều lúc cô cảm thấy rất ấm ức muốn bỏ về nhà nhưng họ cho cô cảm giác thân thương không muốn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz