ZingTruyen.Xyz

[NP_Hoàn] Thú Thế Cầu Sinh Ký

Chương 29: Trị liệu

MochiNappu

Edit by Náppu

*

Lâm Kiều biến thành cáo đỏ cuộn tròn trong một góc lều trại.

Trải qua nghỉ ngơi cùng ăn uống đầy đủ, hắn đã khôi phục hơn phân nửa thể lực, sở dĩ biến thành hình thú, thì hoàn toàn đổ lỗi cho việc hắn ngại gặp người sau kỳ động dục.

Hắn cư nhiên giống một thú cái cùng ba thú nhân ở trong lều trại giao phối một ngày một đêm! Trong quá trình hắn mất đi lý trí nhân loại, thân thể hoàn toàn bị tình dục đáng chết chi phối, song long, giao hoan hình thú, cắm vào hậu huyệt... Một cái cũng không bỏ sót.

Dâm loạn đến độ làm cáo muốn tự bế.

Lâm Kiều dùng đuôi che lại đầu, muốn tại chỗ đào một cái động trốn bên trong một thời gian.

"Kiều Kiều, trời sáng rồi, chúng ta đi ra ngoài phơi nắng đi?" Luca xốc lên cái đuôi Lâm Kiều, hôn lên trên tai hắn một cái.

Lâm Kiều động đậy thân thể dùng mông đối diện với hắn.

"Lâm Kiều," Dylance sờ bộ lông bóng loáng của hắn, "Thân thể không thoải mái?"

Lâm Kiều vẫn không nhúc nhích.

Dylance đặt thức ăn nước uống bên cạnh hắn, mang theo Luca ra ngoài.

"Ca ca, Kiều Kiều xảy ra chuyện gì?"

Trong ánh mắt Dylance mang theo ý cười, không trả lời đệ đệ.

"Ca ca thân ái, có thể nói cho em không?"

"Xấu hổ."

Luca trợn tròn đôi mắt, nghe thật đáng yêu! Thật muốn ôm tiểu cáo đỏ lăn lộn trên cỏ!

"Về sau đừng lại nhắc tới chuyện giao phối trong lều trại."

"Biết rồi." Luca nhìn hướng Dylance đi, bên kia tựa hồ có loài cây cổ quái chuyên ăn thịt động vật, "Dylance, chúng ta đi đâu?"

"Đi theo anh, đừng tự mình hành động."

Luca biến thành hắc báo rung rung bộ lông, sóng vai đi cùng Dylance.

Khu rừng phía trước xác thật giống với lời Luca, cây ăn thịt sinh trưởng cao lớn, chúng nó đợi con mồi tiếp cận sẽ nhanh chóng dùng dây mây quấn quanh chúng, sau đó chậm rãi tiêu hóa hết không chừa lại gì, trong quá trình này, để bảo trì con mồi tươi ngon, dây mây sẽ phân bố ra một loại dịch nhầy có công năng chữa trị mạnh mẽ.

Dylance chuyến này đúng là vì cây mây ăn thịt mà đến.

Lấy một đoạn dây mây vừa phải đặt trong thân thể Lâm Kiều, có thể giúp hắn chữa trị nơi tư mật bị sử dụng quá độ.

Cây ăn thịt cảm giác được con mồi tới gần, ở trên không trung đong đưa cành mây, nóng lòng muốn thử, Dylance để hắc báo nhảy khắp nơi quấy nhiễu, sau đó nhanh chóng cắn đứt một đoạn dây mây, mang theo hắc báo chạy trốn bằng con đường tốt nhất rời khỏi lãnh địa của cây ăn thịt.

Luca bị cây mây quất đánh vài cái, mông nóng rát, hắn nghi hoặc thò lại gần ngửi dây mây ca ca ngậm, tò mò liếm một ngụm.

Kết quả làm hắn rất thất vọng, vị của dây mây chua đến cực điểm, cắn vào trong miệng còn sẽ nhẹ nhàng mấp máy, thập phần ghê tởm.

Dylance không để ý đến đệ đệ ngốc, nhanh chóng chạy nhanh tới hướng bộ lạc.

Lúc này Alkin đã về lều trại trước bọn họ một bước.

Hắn giao phối xong vào rừng đi bắt con mồi, khi trở về Lâm Kiều đang ngậm tinh dịch Dylance ngủ say, hắn nôn nóng bồi hồi, bị Dylance xua đuổi ra ngoài, đành phải ở trong rừng chạy như bay để phát tiết.

Dylance kết thúc, còn có hắc báo kia, thời gian chờ đợi sẽ thập phần dài lâu, Alkin ở trong rừng đào một cái bẫy rập, sau đó tránh trên một cái cây an toàn mỹ mãn ngủ một giấc, cuối cùng mang theo hươu vàng bắt được về nhà.

Cáo lông đỏ rúc ở một góc, Alkin lặng lẽ tới gần hắn, đột nhiên ngậm lấy sau gáy hắn, còn chưa kịp vì lần đi săn thành công này cảm thấy hưng phấn, con mồi trong miệng đột nhiên biến hóa hình thái, một trận tay đấm chân đá với hắn.

Lâm Kiều lúc trước đã quyết định bãi bỏ quyền giao phối với lão hổ này, nhưng kỳ động dục làm hắn mất đi lý trí, thế nhưng thèm nhỏ dãi dương vật thô to cùng hơi thở giống đực của lão hổ, mà lão hổ ác liệt này, được nước lấn tới đem căn đại gia hỏa kia nhét vào trong miệng hắn, còn lần nữa dùng hình thú thành kết.

Lâm Kiều nhìn khuôn mặt đáng giận của hắn liền khống chế không được nắm đấm tay mình.

Alkin theo lực đạo của Lâm Kiều nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể hiểu được hành vi kỳ quái của giống cái này, hắn cung cấp tinh dịch sung túc, còn mang về đồ ăn, sao còn dùng nắm tay đánh mông hắn?

Chẳng lẽ còn tức giận chuyện thành kết lần trước?

Alkin thay đổi hình thái, Lâm Kiều phản ứng không kịp, trực tiếp ngã vào người sau.

"Cáo đỏ." Alkin quét đuôi cuốn lấy Lâm Kiều, "Tôi bắt đồ ăn cho cậu."

Lâm Kiều bớt giận, kéo cái đuôi đang quấn lấy mình, đứng lên khỏi người hắn.

"Đi xử lý đồ ăn."

Alkin đứng lên: "Tôi muốn giao phối."

Lâm Kiều khoanh tay đánh giá lão hổ ngu ngốc: "Tôi không muốn giao phối với anh lần nào nữa."

Alkin đột nhiên biến thành lão hổ rít gào về phía hắn, hiển nhiên bị thái độ cùng lời nói của Lâm Kiều hoàn toàn chọc giận, nếu nói trợ giúp bạn lữ vượt qua kỳ động dục là vinh quang của thú nhân, thì bị tước bỏ quyền giao phối đối với bọn họ mà nói chính là vũ nhục thập phần nghiêm trọng.

Alkin thoạt nhìn rất hung dữ, hàm răng sắc nhọn phát ra hàn quang, nhưng lỗ tai lại cụp về phía sau, trong mắt còn có một tia ủy khuất, Lâm Kiều vòng qua hắn đi ra khỏi lều trại.

Cần phải giáo huấn lại lão hổ này, nếu không lấy tính cách kiệt ngạo khó thuần, lời lẽ ác liệt của hắn, về sau ở chung còn sẽ gặp càng nhiều vấn đề làm người đau đầu.

Alkin nằm phục người xuống bày ra tư thế đi săn, nhưng cuối cùng vẫn không đè ngã Lâm Kiều trên mặt đất, hắn ngửa đầu phát ra tiếng hổ gầm, chạy vào sâu trong rừng rậm.

Lâm Kiều vốn định xử lí con mồi ném ở rìa lều trại một chút, nhưng thân thể nhũn ra, trở lại lều trại tiếp tục nằm.

Dylance cùng Luca trên đường về nhà, gặp được Alkin đang chạy như bay.

Luca đang cắn đuôi Dylance trợn tròn hai mắt đầy mặt nghi hoặc.

Dylance rút đuôi không để ý đến, Alkin phải được giáo huấn lại, hắn ngậm dây mây trong miệng nghĩ.

Hôm nay là ngày thứ năm của kỳ động dục, Lâm Kiều cảm khái, cuối cùng cũng qua, nếu hắn mang thai ấu tể, như vậy ba năm sau sẽ không lại động dục nữa, nếu có thể, hắn thật hy vọng về sau đừng lại động dục, sướng thì có sướng, nhưng mà cũng quá... Dâm loạn.

"Meow!" Hắc báo vọt vào bổ nhào tới trong lòng ngực hắn, vừa cọ vừa liếm, một bộ dáng phá lệ ỷ lại, Lâm Kiều hôn một cái trên đầu hắn.

Dylance ưu nhã dạo bước lại đây, nhìn chăm chú vào Lâm Kiều, hơi chút cúi đầu.

Trước đó Lâm Kiều vẫn luôn muốn sờ sờ cái đầu lông xù xù của hắn, lần này thử vươn tay, Dylance không chỉ không trốn, ngược lại dán vào lòng bàn tay hắn cọ cọ, đây là biểu hiện hoàn toàn tin tưởng.

Lâm Kiều ôm lấy đầu hắn hôn một cái, sau đó lại hôn chóp mũi hắn.

Người sau thay đổi hình thái đem dây mây đưa cho Lâm Kiều: "Cho cái này vào trong thân thể, có tác dụng trị liệu."

Cho vào thân thể? Lâm Kiều nhìn dây mây gồ ghề khẽ mấp máy đầy dính nhớp trong tay, kiên quyết lắc đầu.

"Không cần, em không cần trị liệu." Tuy rằng hạ thân sử dụng quá độ của hắn xác thật có chút sưng đau.

Dylance không nói gì, đẩy ngã Lâm Kiều, kéo ra da thú bên hông hắn.

"Em cần phải trị liệu, nơi đó sưng đỏ thật sự nghiêm trọng, anh có thể giúp em."

Dylance dùng lực đạo ôn nhu nhưng không cho cự tuyệt đem dây mây đưa vào nơi ướt mềm của Lâm Kiều.

Hắc báo nhìn thấy Lâm Kiều không phối hợp, vươn móng vuốt hỗ trợ đè lại bắp đùi hắn.

"A... Dylance...Không cần... Nó quá thô ráp!"
Tóc bạc của Dylance do Lâm Kiều giãy giụa trở nên rối loạn, hắn có chút bối rối sửa sang lại tóc một chút, nhíu mày: "Kiều Kiều, không phải dây mây thô ráp, mà là bên trong em có vết thương rất nhỏ, đừng lộn xộn, để anh cho vào có được không?"

Lâm Kiều nhìn Dylance không rời mắt, đỏ mặt gật gật đầu, thuận tiện đánh bay móng vuốt đang ấn lên trứng dái của hắn.

Luca ngao ô một tiếng ngồi xổm một bên, nhìn chằm chằm dây mây màu xanh lục từng chút đi vào trong thân thể Lâm Kiều.

Một đầu khác bị Dylance nhét vào hậu huyệt Lâm Kiều, cho dù người sau tỏ vẻ hậu huyệt của mình hoàn toàn không cần trị liệu.

Cây mây hình chữ "U" đặt trong thân thể Lâm Kiều, niêm mạc hắn hơi co rút lại bắt đầu kịch liệt mấp máy, phân bố ra lượng lớn dịch nhầy lạnh lẽo.

"Không! Dylance!" Lâm Kiều muốn lấy ra dây mây cổ quái đang tác loạn trong cơ thể, nhưng cánh tay bị Dylance giam cầm trước ngực.

"Trị liệu sẽ kết thúc nhanh thôi, kiên trì một chút được không?" Dylance trấn an hôn môi Lâm Kiều, đồng tử màu lam cùng ngữ khí ôn nhu hoàn toàn tương phản với dục hỏa nóng rực của hắn.

"A! Ưm..." Lâm Kiều cắn răng để mình không phát ra âm thanh, kẹp chặt hai chân, dùng cái đuôi che đậy bộ vị mấu chốt của mình, hy vọng loại trị liệu dâm đãng này nhanh chóng qua đi.

Thật sự nếu không dừng lại, hắn sẽ trước sau đồng thời cao trào.

Vảy rất nhỏ trên dây mây sinh ra để giam cầm con mồi, khi niêm mạc mấp máy cọ xát làm Lâm Kiều mẫn cảm gấp mấy lần, mang đến khoái cảm kịch liệt, cái loại dịch nhầy lạnh lẽo này, thẩm thấu đến mỗi một khe nứt trong nhục huyệt, làm hắn cảm giác thập phần thoải mái.

Giống cái khác sẽ bởi vì trị liệu như vậy mà lớn tiếng rên rỉ, thậm chí sẽ sướng đến lăn lộn bò loạn, Lâm Kiều lại chỉ an tĩnh dựa vào trong lòng ngực Dylance, khép chặt hai chân, chỉ có gương mặt đỏ ửng có thể nhìn ra hắn giờ phút này có bao nhiêu thoải mái.

Luca ngồi xổm bên cạnh ngửi thấy hương vị mật dịch thơm ngọt của Lâm Kiều, hắn đẩy ra cái đuôi đang che đậy của người sau, liếm láp gậy thịt đằng trước cùng hai viên tiểu cầu phía dưới.

Hành động này làm cho tự chủ của Lâm Kiều hoàn toàn sụp đổ, khó nhịn ma sát hai chân, cũng do đó lúc dây mây vô ý duỗi tới cái miệng nhỏ hẹp mà lớn tiếng rên rỉ.

"Dylance! Mau lấy ra đi!"

Dylance ngửi mùi hương thơm ngọt trong không khí, mở miệng trấn an: "Đừng sợ, sẽ không làm em bị thương."

Lâm Kiều rên rỉ, vặn vẹo thân thể trong lòng ngực Dylance, cuối cùng phát ra tiếng rên rỉ mất khống chế cùng thở dốc, hai nơi nhục huyệt cùng đằng trước đồng thời phun ra mật dịch.

Dylance cuối cùng cũng rút ra dây mây ném sang một bên, biến thành báo tuyết giúp hắn liếm sạch hạ thân ướt dầm dề.

Luca đem dây mây ngậm đến một góc, liếm láp mật dịch của Lâm Kiều còn lưu lại.

Lâm Kiều ngửa mặt thất thần thở dốc, dùng da thú che khuất hạ thân trần trụi của mình.

"Em nghỉ ngơi một chút, anh đi chuẩn bị đồ ăn." Dylance vỗ lên cái trán đầy mồ hôi của Lâm Kiều.

Người sau gật gật đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Kiều Kiều, em thật ngọt, anh có thể liếm liếm bên trong không?"

"Không thể."

Lâm Kiều đem Luca túm vào trong lòng ngực ôm, đỡ phải để hắn làm ra làm hành động khiến mình mất khống chế lần nữa.

Chờ mùi thịt nướng bay tới, bọn họ hưởng thụ thịt hươu mỹ vị, không có người nhắc tới hướng đi của Alkin.

-Hết chương 29-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz