ZingTruyen.Xyz

Np H No The Muon Xoay Nguoi Mieu Nhan Hoang Dau Phan 2

editor: snowie

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đảo mắt đã sáu năm trôi qua.

Tại vương quốc Cổ Cách, từ người có địa vị cao nhất là Cổ Cách vương Mục Xích - Tán Bố Trác Đốn cho tới con chuột hoang đang đào hang đất, tất cả đều biết Tara Vương phi có một cái vảy ngược mà không ai có thể chạm vào - đó chính là ba đứa con của nàng.

Tara Vương phi bình thường giống như một con hươu mẹ ôn thuần và đáng yêu, nhưng một khi có chuyện xảy ra với các con của nàng, đảo mắt có thể biến thành một con sư tử cái điên cuồng, giương nanh múa vuốt bảo vệ cho con, ngay cả phụ vương thân sinh của đám nhỏ nổi tiếng là anh duệ lãnh khốc cũng không e ngại, là minh chứng xác thực diễn tả đầy đủ ý nghĩa nhất cho câu nói "Làm mẹ là phải mạnh mẽ". Phần dũng khí và can đảm này đã thực sự khiến Cổ Cách vương phiền muộn, các quan đại thần các quý tộc bội phục, và nữ nhân Cổ Cách hết lời ca ngợi.

"Mấy tiểu gia hoả, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi."

Một chuỗi tiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe vang lên, rèm cửa da dê nhung được hầu gái cung kính xốc lên, La Chu tay bưng một khay thức ăn bước vào thư phòng xây nên vì bọn nhỏ bên trong Hạ cung.

Trong số ba đứa nhỏ đang chuyên tâm học hành, có hai nam đồng lập tức buông cuộn giấy trên tay xuống, mấy cái mông tròn trịa lắc lư reo hò chạy về phía La Chu.

"A mẹ, hoan nghênh người."

Một nam đồng ôm lấy chân trái của nàng, khuôn mặt nở một nụ cười trong sáng và ngọt ngào.

"A mẹ, hoan nghênh ngươi."

Một nam đồng khác ôm lấy đùi phải của nàng, cũng nở một nụ cười tinh thuần ngọt ngào, ánh mắt lập tức chuyển qua khay thức ăn trong tay nàng, lại bổ sung vài câu:

"Chúng con vừa vặn đang đói bụng a."

"Được được, nương đã biết."

Nụ cười trên mặt La Chu càng thêm ôn nhu dịu dàng, lôi kéo hai cậu nhóc sáu tuổi, vụng về vất vả di chuyển hai chân, xê dịch đến chiếc bàn thấp trong thư phòng, tiếp tục hỏi,

"Giác Cống cùng Giác Ca có nghiêm túc chăm chú nghiên cứu cuốn sách mà Pháp Vương để lại không?"

"Giác Cống rất chăm chỉ."

"Giác Ca cũng rất chăm chỉ."

Hai hài tử tranh nhau trả lời, tứ chi chặt chẽ ôm lấy chân La Chu giống con khỉ leo cây, rất hưởng thụ trò chơi treo trên thân người rồi dịch chuyển.

Từng bước một dừng lại, thật vất vả, La Chu mới kéo Giác Cống cùng Giác Ca đi đến trước bàn thấp, vừa đưa khay thức ăn trong tay đặt trên bàn. Hai đứa bé lập tức buông chân nàng ra, nhảy cẫng lên, nhào về phía món điểm tâm chà bông trên bàn nhỏ.

"Quỷ tham ăn."

Nàng cười khiển trách một tiếng, sờ đầu nữ nhi đã đứng dậy khỏi bàn thấp từ khi nàng bước vào, đang cung kính đứng yên mà không nói một lời, nàng ôn nhu nói,

"Thương Mộc Quyết, con cũng giống các a huynh đang chăm chú học cuốn sách mà Pháp Vương để lại sao?"

"Con giống các a huynh cũng chăm chỉ học tập cuốn sách mà Pháp Vương để lại."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ đồng nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt La Chu, nói rõ ràng từng chữ một, nhưng lại lạnh lùng đến mức một tia chập trùng cũng không có.

La Chu âm thầm thở dài, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của nàng, cúi người, cười cười nói đùa:

"Lại là bản mặt nhỏ nhắn này, có chuyện gì vậy? Con không vui khi gặp nương trong giờ nghỉ sao?"

"Không phải."

Biểu tình trên mặt nữ hài tử không có bất cứ biến hoá nào, trong ánh mắt cũng không có một tia gợn sóng, còn thực sự nghiêm túc và chân thật nói,

"Con thực sự rất vui khi được gặp nương trong giờ nghỉ."

Nữ nhi, khuôn mặt như khối băng lạnh của con không hề có sức thuyết phục nha! La Chu tiếp tục bất đắc dĩ thở dài, lại nói:

"Vậy con không thích ăn món điểm tâm chà bông do Đa Cát a ba đặc biệt làm cho các con ăn ư?"

"Không phải." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ đồng vẫn lạnh lùng như khối băng, lần nữa nghiêm túc nói,

"Con thích ăn món điểm tâm chà bông do Đa Cát a ba đặc biệt làm cho chúng con."

Rống ── rống ──

Cảm giác điên rồ quỷ dị như đang nói chuyện với máy thu âm thay vì nữ nhi đã trở lại! La Chu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nữ nhi ngồi ở trên tấm đệm, lấy một khối điểm tâm nhỏ trong khay thức ăn đặt vào trong tay nữ nhi nhỏ bé, khóe môi khẽ mỉm cười nói:

"Thích liền tranh thủ thời gian ăn nhanh, nếu không sẽ bị hai a huynh của con cướp sạch mất."

Nữ đồng cúi đầu nhìn khối điểm tâm nhỏ trên tay, lại ngước mắt nhìn xem hai cái a huynh đang vây quanh mâm thức ăn tranh giành quên cả trời đất, quanh miệng dính đầy vụn điểm tâm, sắc mặt không chút thay đổi đưa khối điểm tâm tới bên môi, cái miệng nhỏ nhắn cắn một ngụm nhỏ, ăn mà tao nhã vô cùng.

Nhìn thấy nữ nhi có khí chất lãnh khốc tôn quý như Cầm thú vương nhưng ánh mắt lại đạm mạc và đờ đẫn, rồi theo ánh mắt của nữ nhi nhìn thấy hai nhi tử đang ăn uống đến mặt mày hớn hở, tươi cười không hề có hình tượng khí chất, trong lòng La Chu dâng lên cảm giác bất lực vô cùng, ngăn không được thở dài: Nghiệp chướng a nghiệp chướng!

Mục Xích - Luân Gia Giác Cống và Mục Xích - Nhiếp Cổn Giác Ca là con trai cả và con trai thứ hai của nàng. Cả hai người con trai đều được thừa hưởng vóc dáng và thể chất tuyệt vời khác hẳn người thường của Cầm thú vương, bộ dáng mười phần mười tương tự hắn, nhưng kỳ lạ là tính tình của hai người bọn chúng đều giống Đa Cát, đều rất thích cười. Mỗi khi cười, hai cặp mắt ưng màu nâu sẫm của của hai đứa nhỏ hoàn toàn khác biệt với đôi mắt ưng nâu sẫm không biến dạng nhiều kể cả khi cười của Cầm thú vương, chúng sẽ uốn cong thành một vầng trăng khuyết mỏng, làm cho nụ cười hồn nhiên, tươi sáng và ấm áp như nụ cười của Đa Cát. Hai cái miệng kia tuy rằng ngọt ngào như mật đường, nhưng ẩn sâu bên trong bọn chúng còn có nọc độc hơn cả kim châm của ong bắp cày và nanh của rắn hổ mang, thường thường tại lúc cười tủm tỉm mà bất thình lình đâm ngươi một nhát độc phát thân vong. Con nhà Vương gia dù còn nhỏ, dù được sống trong một gia đình êm ấm, nhưng những thứ phải học sẽ khiến bọn hắn nhanh chóng mất đi sự hồn nhiên của trẻ con. Bởi vậy, trong khi thở dài tiếc nuối, nàng đồng thời cũng có thể hiểu được, cũng không ngại hai đứa con trai 'khẩu Phật tâm xà', trong ngoài không đồng nhất.

Hai nhi tử chí ít trên mặt mũi nhìn vẫn hoạt bát và đáng yêu, ngây thơ và trong sáng không khác gì những đứa trẻ bình thường, còn có thể làm người mẹ là nàng đây vui mừng, nhưng nữ nhi lại không thế.

Bốn người trượng phu sáu năm trước sau khi bồi sinh cùng nàng xong, nhất trí quyết định không để nàng phải chịu đau đớn khi sinh nở nữa, thế là cùng nhau thương lượng đặt tên cho nữ nhi sinh ra cuối cùng là Mục Xích - Thương Mộc Quyết. "Thương Mộc Quyết" có nghĩa là "không còn muốn hài tử". Nữ nhi cũng được thừa hưởng thể chất tuyệt vời của Cầm thú vương, ngũ quan giống nàng tám phần, chỉ có khuôn miệng giống Cầm thú vương, nở nang mà góc cạnh rõ ràng. Bất quá khí chất toàn thân lại giống Cầm thú vương mười phần, tính tình lãnh khốc cũng giống bảy phần, ba phần còn lại thì chẳng giống ai. Nữ nhi từ khi sinh ra đã không bao giờ thích cười, thường xuyên trưng ra bộ mặt tê liệt không chút cảm xúc, đôi mắt to tròn đen láy đạm mạc, lạnh lùng lại ngốc trệ và đờ đẫn, tuổi còn nhỏ như vậy mà khiến người ta không thể nhìn ra tâm tư suy nghĩ. Đối với tất cả mọi người, kể cả người mẹ thân sinh là nàng, nữ nhi đều giữ thái độ không nóng không lạnh, không nhiệt tình không tích cực hòa đồng, lạnh lùng thờ ơ so với khối băng không kém là bao nhiêu, không hề có một chút nào hoạt bát và ngây thơ mà một nữ đồng bình thường nên có, chứ đừng nói đến việc trông thấy nàng làm nũng. Kết quả là, thường xuyên khiến người làm mẹ này cảm thấy uể oải, cảm thấy thất bại, cảm thấy bất đắc dĩ.

Con mẹ nó, tất cả đều do Cầm thú vương năm đó đã nhấn chìm các tế bào não bình thường và dây thần kinh cảm xúc của nữ nhi đến hỏng rồi! Đêm nay nhất định phải hung hăng cắn hắn mấy cái đòi lại công bằng cho con gái, tiện thể trút giận mới được! Hai má La Chu ngứa ngáy nghiến răng, trong đôi mắt đen láy hắc diệu thách bắn ra một tia hung ác.

Trong lúc đang tập trung vạch ra kế hoạch, nàng không hề để ý tới hai nhi tử đang vùi đầu vào ăn điểm tâm bỗng nhiên nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc qua nàng và nữ nhi một chút, rồi mới ngầm hiểu nháy mắt đầy ẩn ý với nhau. Tốt lắm, a mẹ của bọn hắn bộc lộ sát khí, a ba đêm nay phân nửa lại là chạy trời không khỏi nắng. Không biết lần này răng nanh lợi hại của a mẹ sẽ cắn vào cổ của a ba, hay là nhũ châu trên ngực a ba, hay là —— e hèm, tà ác cắn vào cây gậy thịt của a ba đây?

Đừng tưởng rằng bọn hắn lúc sinh ra không có ký ức, liền không chút kiêng kỵ ném bọn hắn vào trong nước; cũng đừng tưởng rằng bọn hắn trẻ người non dạ, liền ngang ngược bá đạo giành uống sữa tươi của a mẹ với bọn hắn. Hừ hừ hừ hừ, a ba, người Hán ở Trung Nguyên đã có câu nói rằng, "Muốn người khác không biết, tốt nhất đừng có làm." Cho dù Pháp vương và Liệt đội trưởng giữ bí mật không nói, hầu nữ, thị vệ cùng đám đại thần không dám nhắc tới, thì vẫn còn có một a ba Đa Cát chuyên môn tán dóc ở sau lưng.

A muội trời sinh tính tình quái dị lạnh lùng, a mẹ đáng thương tuy ở chung với nàng đã sáu năm vẫn không muốn đối mặt với hiện thực rằng mình đã sinh ra một khối băng, giận chó đánh mèo đem tính tình quái dị lãnh đạm của a muội đổ lỗi cho hành động ngu xuẩn mà a ba đã làm năm đó. Bọn hắn đương nhiên muốn tận dụng triệt để điểm này, mượn răng miệng của a mẹ để trả thù những ngược đãi của a ba năm đó. Hắc hắc, chỉ cần bọn hắn biểu lộ sự đáng yêu và nhanh nhạy ở trước mặt a mẹ liền có thể làm nổi bật sự cứng nhắc cùng lạnh nhạt của a muội, cũng càng khơi gợi oán hận năm xưa của a mẹ dành cho a ba. Mmmm, bọn hắn chờ mong đêm nay sẽ được nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ nhận lỗi và cầu xin a mẹ tha thứ của a ba bên sát vách.

Hai huynh đệ đang vui vẻ nở hoa trong lòng hoàn toàn không để ý đến muội muội lẳng lặng ăn điểm tâm bên cạnh khẽ nhếch đôi mi dày và cong lên, thản nhiên liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, một tia khinh thường liền biến mất khỏi tròng mắt sa mạc băng giá đen láy.

A ba từng lặng lẽ nói với nàng rằng, năm đó để chọn ra người thừa kế mạnh nhất, người đã ném cả ba đứa nhỏ bọn họ xuống nước. Cuối cùng khi bọn họ được vớt lên dưới sự uy hiếp của a mẹ, chỉ có duy nhất nàng là không hề uống một ngụm nước nào, nghị lực của nàng cũng là tốt nhất trong số ba hài tử. A ba còn nói, mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, người đều không quan tâm người kế vị là nhi tử hay là nữ nhi, chỉ quan tâm người kế vị có phải là người mạnh nhất hay không, bởi vì thứ mà người muốn giao cho người kế vị chính là Vương quốc Cổ Cách hùng mạnh thống nhất toàn bộ cao nguyên tuyết vực.

Hừ hừ, nàng chỉ là trời sinh lãnh đạm, không thích đụng chạm vào da mặt mà thôi, cũng không phải là đồ ngốc, làm sao mà không hiểu tâm tư muốn mượn gió bẻ măng, để a mẹ trả thù a ba của hai a huynh, bất quá nàng lại lười vạch trần bọn họ. Nàng đối với vương vị Cổ Cách là do tình thế bắt buộc, hai a huynh ngốc nghếch tốt nhất nên giống Đa Cát a ba không có dã tâm kế vị đoạt quyền a, bằng không nàng cũng không ngại sớm tiễn bọn họ tới miền Tây Phương Cực Lạc.

Điểm tâm nhỏ ăn thật ngon, không bằng thỉnh Đa Cát a ba lại làm thêm một bàn, để Kiền La Nạp cùng Khôn La Đạt cũng nếm thử. Hai hộ vệ bên người này lớn hơn nàng tám tuổi, năm nay tuy mới mười bốn nhưng đã trổ mã oai phong lẫm liệt, tuấn mỹ tuyệt luân, trở thành đối tượng ngưỡng mộ của phần đông thiếu nữ ở vương quốc Cổ Cách. Chà, nàng có cần hỏi xin Pháp vương lấy một số cổ trùng rồi gieo chúng vào cơ thể bọn hắn, buộc bọn hắn phải thủ thân vì nàng hay không? Pháp vương đã nói rằng, đồng nguyên dương tinh của nam nhân tu hành Mật Tông là bổ dưỡng nhất cho thân thể nữ nhân, so với việc tiện nghi những nữ nhân khác, còn không bằng tiện nghi chính mình.

Mãnh -Kiền La Nạp và Mãnh -Khôn La Đạt đang canh giữ ở ngoài cửa điện đột nhiên đồng loạt rùng mình, lông tơ toàn thân không giải thích được dựng đứng cả lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz