(NP cao h 18+) Mèo Hoang Và Các Chủ Nhân
H
Lâm Hạo Thiên nheo mắt, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt... một con mèo hoang yếu ớt không hề có khả năng tự vệ.
Chỉ trong một khoảnh khắc, anh đưa ra quyết định.
Anh xoay người, bước nhanh đến cửa tiệm, "cạch", khóa chốt lại.
Sau đó, anh cúi xuống ôm King lên, đặt bé mèo vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.
"King, ngồi yên nào."
King ngoan ngoãn cuộn tròn lại trong tay anh, đôi mắt vàng hổ phách chớp chớp như thể nhận ra điều gì đó không bình thường.
Lâm Hạo Thiên xoay người, ánh mắt trầm xuống, bước đến bên cạnh Trần Hiên Nhi.
Cô vẫn đang thở gấp, hai gò má ửng đỏ vì sốt, đôi mắt long lanh như sương phủ, nhưng bên trong ánh lên sự bất an.
Cô biết anh muốn làm gì.
Nhưng cô không thể chống cự.
Anh cúi xuống, cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy cô, nhấc bổng cô lên, đặt xuống sofa.
Thân nhiệt nóng rực của cô truyền qua lớp áo mỏng manh, hơi thở yếu ớt nhưng gấp gáp, như một cơn cám dỗ ngọt ngào.
Hiên Nhi mở to mắt, cố gắng giữ lấy vạt áo bị bung ra, yếu ớt nhìn anh.
"Lâm tiên sinh... đừng làm vậy..." Giọng cô run nhẹ, gần như chỉ là một tiếng thì thầm.
Nhưng Lâm Hạo Thiên không có ý định dừng lại.
Anh khẽ cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm như cuốn lấy cô vào vực thẳm.
Ngón tay thon dài từ từ cởi cúc áo còn lại, để lộ làn da trắng mịn không tỳ vết bên dưới.
"Em quá yếu ớt, cũng quá thiếu cảnh giác." Giọng anh trầm thấp, như thể mang theo một nỗi kiềm chế cuối cùng.
"Em không thể tự bảo vệ mình, vậy thì..." Anh cúi sát hơn, hơi thở nóng rực phả lên làn da cô.
"Để tôi làm việc đó thay em."
Không gian trong tiệm Meo Meo như bị bao trùm bởi một lớp không khí căng thẳng và nguy hiểm.
Trần Hiên Nhi nằm trên sofa, đôi mắt long lanh ánh nước, cơ thể vì cơn sốt mà trở nên mềm yếu, không có chút sức lực nào để phản kháng.
Cúc áo từng chiếc một bị tháo xuống, làn da trắng mịn như sứ dần hiện ra dưới ánh đèn vàng dịu.
Lâm Hạo Thiên cúi xuống, bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da nóng rực của cô, cảm nhận được hơi thở yếu ớt đang run rẩy dưới lòng bàn tay mình.
Cô không đẩy anh ra. Không thể, cũng không đủ sức để phản kháng.
Anh nheo mắt, nhìn cô gái nhỏ bé dưới thân, ánh mắt tối sầm lại.
"Ngoan ngoãn mà rên đi." Giọng nói trầm thấp mang theo sự nguy hiểm.
Cô run rẩy, muốn nói điều gì đó, nhưng giọng nói nhẹ như hơi thở:
"Lâm tiên sinh... xin anh đừng..."
Nhưng những lời cầu xin yếu ớt ấy không khiến anh dừng lại, mà ngược lại càng kích thích bản tính chiếm hữu sâu trong người anh.
Đối với anh, không ai có thể nói "không" với anh.
Lâm Hạo Thiên cúi đầu xuống nút lấy đầu ti hồng nhuận, lưỡi trêu chọc cắn nuốt không buông tha.
Bàn tay thon dài đưa xuống trêu chọc âm đạo, khiến cô gái nhỏ run rẩy ưỡn người lên.
Khi không kiềm chế được nữa, Lâm Hạo Thiên kéo khoá quần rút dương vật to lớn đã cứng ngắc, rồi một lần đâm thẳng vào âm đạo chưa được khai phá kia.
Máu trinh chảy xuống càng làm hắn điên cuồng hơn mà điên cuồng dập xuống cổ tử cung.
Hai trứng liên tục đập vào tiểu huyệt đến khi nơi đó sưng đỏ lên.
Trần Hiên Nhi muốn thét nhưng không thét nổi, chỉ còn lại tiếng rên rỉ cùng nức nở vang lên.
Tiếng "bạch!" vang lên rõ ràng trong không gian ngột ngạt.
Làn da mềm mại chạm vào lớp cơ rắn chắc, tạo ra một âm thanh nặng nề nhưng đầy ám muội.
Trần Hiên Nhi khẽ run rẩy, hơi thở dồn dập, cơ thể nóng bừng vì sốt, nhưng lại càng nóng hơn vì tình thế hiện tại.
Lâm Hạo Thiên cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nguy hiểm.
"Nghe thấy không?"
Anh ghé sát tai cô, hơi thở nóng rực phả lên làn da nhạy cảm.
"Tiếng này... thật hay."
Một lần nữa, một tiếng "bạch!" trầm đục lại vang lên, khiến người dưới thân không khỏi rùng mình.
Tiếng "bạch!" va chạm giữa hai cơ thể khiến cả không gian như đặc quánh lại.
Dương vật chạm mạnh mẽ đến cổ tử cung như muốn xuyên tạc qua ổ bụng nhỏ.
Trần Hiên Nhi khẽ rùng mình, hơi thở đứt quãng, cơn sốt khiến ý thức cô trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng sự chiếm hữu từ người đàn ông trước mặt.
Lâm Hạo Thiên siết chặt eo cô, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói khàn khàn mang theo sự nguy hiểm:
"Hiên Nhi, em thật sự không biết mình đang khiêu khích tôi sao?"
Lâm Hạo Thiên bị kẹp chặt liền bắn ra tinh dịch vào thẳng tử cung. Khiến anh càng khoái trá muốn chiến đoạt cô hơn.
Cô cắn môi, đôi mắt long lanh ánh nước, không biết là vì sốt hay vì nỗi sợ mơ hồ.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Trần Hiên Nhi đã hoàn toàn kiệt sức.
Cơ thể yếu ớt vì cơn sốt cao, cộng thêm sự hành hạ từ người đàn ông bá đạo kia, khiến cô không còn đủ sức để mở mắt nữa.
Lâm Hạo Thiên cúi xuống, nhìn cô gái nhỏ nằm trong vòng tay mình, đôi mày kiếm hơi nhíu lại.
Cô quá yếu, yếu đến mức khiến anh khó chịu.
Từ trước đến nay, anh chưa từng thích phụ nữ mềm yếu, nhưng riêng cô... chỉ cần một ánh mắt, một cái run rẩy nhỏ cũng đủ khiến anh không cách nào rời mắt.
Anh bế cô lên, đặt ngay ngắn trên ghế sofa, rồi rút điện thoại ra, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Đến ngay, tôi cần cậu khám cho một người."
Chỉ chưa đầy hai mươi phút sau, một bác sĩ tư nhân đã có mặt.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nghiêm túc nói:
"Cô ấy sốt cao quá lâu, cơ thể suy nhược, cần truyền nước ngay để hạ sốt. Ngoài ra cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không sẽ rất dễ tái phát."
Lâm Hạo Thiên không nói gì, chỉ khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt trầm xuống nhìn cô gái nhỏ vẫn đang hôn mê.
"Truyền nước."
Chỉ hai chữ, nhưng mang theo mệnh lệnh không thể từ chối.
Bác sĩ nhanh chóng cắm kim truyền nước, đưa thuốc hạ sốt vào cơ thể cô.
Lúc này, cả căn phòng yên tĩnh trở lại.
Lâm Hạo Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh sofa, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đang tái nhợt của cô.
Anh vươn tay, chạm nhẹ lên trán cô, nơi vẫn còn hơi nóng.
"Cô gái này... rõ ràng yếu đuối như vậy, nhưng lại dám khiến tôi mất kiểm soát."
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy truyền nước nhỏ giọt từng chút một.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ dịu nhẹ hắt vào, báo hiệu trời đã gần sáng.
Trần Hiên Nhi từ từ tỉnh lại.
Đầu óc cô vẫn còn chút mơ màng, nhưng cơn sốt đã hạ, cơ thể cũng dần lấy lại sức.
Chỉ trong một khoảnh khắc, anh đưa ra quyết định.
Anh xoay người, bước nhanh đến cửa tiệm, "cạch", khóa chốt lại.
Sau đó, anh cúi xuống ôm King lên, đặt bé mèo vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.
"King, ngồi yên nào."
King ngoan ngoãn cuộn tròn lại trong tay anh, đôi mắt vàng hổ phách chớp chớp như thể nhận ra điều gì đó không bình thường.
Lâm Hạo Thiên xoay người, ánh mắt trầm xuống, bước đến bên cạnh Trần Hiên Nhi.
Cô vẫn đang thở gấp, hai gò má ửng đỏ vì sốt, đôi mắt long lanh như sương phủ, nhưng bên trong ánh lên sự bất an.
Cô biết anh muốn làm gì.
Nhưng cô không thể chống cự.
Anh cúi xuống, cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy cô, nhấc bổng cô lên, đặt xuống sofa.
Thân nhiệt nóng rực của cô truyền qua lớp áo mỏng manh, hơi thở yếu ớt nhưng gấp gáp, như một cơn cám dỗ ngọt ngào.
Hiên Nhi mở to mắt, cố gắng giữ lấy vạt áo bị bung ra, yếu ớt nhìn anh.
"Lâm tiên sinh... đừng làm vậy..." Giọng cô run nhẹ, gần như chỉ là một tiếng thì thầm.
Nhưng Lâm Hạo Thiên không có ý định dừng lại.
Anh khẽ cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm như cuốn lấy cô vào vực thẳm.
Ngón tay thon dài từ từ cởi cúc áo còn lại, để lộ làn da trắng mịn không tỳ vết bên dưới.
"Em quá yếu ớt, cũng quá thiếu cảnh giác." Giọng anh trầm thấp, như thể mang theo một nỗi kiềm chế cuối cùng.
"Em không thể tự bảo vệ mình, vậy thì..." Anh cúi sát hơn, hơi thở nóng rực phả lên làn da cô.
"Để tôi làm việc đó thay em."
Không gian trong tiệm Meo Meo như bị bao trùm bởi một lớp không khí căng thẳng và nguy hiểm.
Trần Hiên Nhi nằm trên sofa, đôi mắt long lanh ánh nước, cơ thể vì cơn sốt mà trở nên mềm yếu, không có chút sức lực nào để phản kháng.
Cúc áo từng chiếc một bị tháo xuống, làn da trắng mịn như sứ dần hiện ra dưới ánh đèn vàng dịu.
Lâm Hạo Thiên cúi xuống, bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da nóng rực của cô, cảm nhận được hơi thở yếu ớt đang run rẩy dưới lòng bàn tay mình.
Cô không đẩy anh ra. Không thể, cũng không đủ sức để phản kháng.
Anh nheo mắt, nhìn cô gái nhỏ bé dưới thân, ánh mắt tối sầm lại.
"Ngoan ngoãn mà rên đi." Giọng nói trầm thấp mang theo sự nguy hiểm.
Cô run rẩy, muốn nói điều gì đó, nhưng giọng nói nhẹ như hơi thở:
"Lâm tiên sinh... xin anh đừng..."
Nhưng những lời cầu xin yếu ớt ấy không khiến anh dừng lại, mà ngược lại càng kích thích bản tính chiếm hữu sâu trong người anh.
Đối với anh, không ai có thể nói "không" với anh.
Lâm Hạo Thiên cúi đầu xuống nút lấy đầu ti hồng nhuận, lưỡi trêu chọc cắn nuốt không buông tha.
Bàn tay thon dài đưa xuống trêu chọc âm đạo, khiến cô gái nhỏ run rẩy ưỡn người lên.
Khi không kiềm chế được nữa, Lâm Hạo Thiên kéo khoá quần rút dương vật to lớn đã cứng ngắc, rồi một lần đâm thẳng vào âm đạo chưa được khai phá kia.
Máu trinh chảy xuống càng làm hắn điên cuồng hơn mà điên cuồng dập xuống cổ tử cung.
Hai trứng liên tục đập vào tiểu huyệt đến khi nơi đó sưng đỏ lên.
Trần Hiên Nhi muốn thét nhưng không thét nổi, chỉ còn lại tiếng rên rỉ cùng nức nở vang lên.
Tiếng "bạch!" vang lên rõ ràng trong không gian ngột ngạt.
Làn da mềm mại chạm vào lớp cơ rắn chắc, tạo ra một âm thanh nặng nề nhưng đầy ám muội.
Trần Hiên Nhi khẽ run rẩy, hơi thở dồn dập, cơ thể nóng bừng vì sốt, nhưng lại càng nóng hơn vì tình thế hiện tại.
Lâm Hạo Thiên cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nguy hiểm.
"Nghe thấy không?"
Anh ghé sát tai cô, hơi thở nóng rực phả lên làn da nhạy cảm.
"Tiếng này... thật hay."
Một lần nữa, một tiếng "bạch!" trầm đục lại vang lên, khiến người dưới thân không khỏi rùng mình.
Tiếng "bạch!" va chạm giữa hai cơ thể khiến cả không gian như đặc quánh lại.
Dương vật chạm mạnh mẽ đến cổ tử cung như muốn xuyên tạc qua ổ bụng nhỏ.
Trần Hiên Nhi khẽ rùng mình, hơi thở đứt quãng, cơn sốt khiến ý thức cô trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng sự chiếm hữu từ người đàn ông trước mặt.
Lâm Hạo Thiên siết chặt eo cô, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói khàn khàn mang theo sự nguy hiểm:
"Hiên Nhi, em thật sự không biết mình đang khiêu khích tôi sao?"
Lâm Hạo Thiên bị kẹp chặt liền bắn ra tinh dịch vào thẳng tử cung. Khiến anh càng khoái trá muốn chiến đoạt cô hơn.
Cô cắn môi, đôi mắt long lanh ánh nước, không biết là vì sốt hay vì nỗi sợ mơ hồ.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Trần Hiên Nhi đã hoàn toàn kiệt sức.
Cơ thể yếu ớt vì cơn sốt cao, cộng thêm sự hành hạ từ người đàn ông bá đạo kia, khiến cô không còn đủ sức để mở mắt nữa.
Lâm Hạo Thiên cúi xuống, nhìn cô gái nhỏ nằm trong vòng tay mình, đôi mày kiếm hơi nhíu lại.
Cô quá yếu, yếu đến mức khiến anh khó chịu.
Từ trước đến nay, anh chưa từng thích phụ nữ mềm yếu, nhưng riêng cô... chỉ cần một ánh mắt, một cái run rẩy nhỏ cũng đủ khiến anh không cách nào rời mắt.
Anh bế cô lên, đặt ngay ngắn trên ghế sofa, rồi rút điện thoại ra, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Đến ngay, tôi cần cậu khám cho một người."
Chỉ chưa đầy hai mươi phút sau, một bác sĩ tư nhân đã có mặt.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nghiêm túc nói:
"Cô ấy sốt cao quá lâu, cơ thể suy nhược, cần truyền nước ngay để hạ sốt. Ngoài ra cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không sẽ rất dễ tái phát."
Lâm Hạo Thiên không nói gì, chỉ khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt trầm xuống nhìn cô gái nhỏ vẫn đang hôn mê.
"Truyền nước."
Chỉ hai chữ, nhưng mang theo mệnh lệnh không thể từ chối.
Bác sĩ nhanh chóng cắm kim truyền nước, đưa thuốc hạ sốt vào cơ thể cô.
Lúc này, cả căn phòng yên tĩnh trở lại.
Lâm Hạo Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh sofa, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đang tái nhợt của cô.
Anh vươn tay, chạm nhẹ lên trán cô, nơi vẫn còn hơi nóng.
"Cô gái này... rõ ràng yếu đuối như vậy, nhưng lại dám khiến tôi mất kiểm soát."
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy truyền nước nhỏ giọt từng chút một.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ dịu nhẹ hắt vào, báo hiệu trời đã gần sáng.
Trần Hiên Nhi từ từ tỉnh lại.
Đầu óc cô vẫn còn chút mơ màng, nhưng cơn sốt đã hạ, cơ thể cũng dần lấy lại sức.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz