ZingTruyen.Xyz

[Novel] Làm Ác Nữ Bộ Không Tốt Sao?

Chương 9

novelconvert396

"Không... Gì cơ?"

Belreck, người làm gương mặt sửng sốt giống như bị đánh, đã cười như thể anh ta kết luận rằng lời nói của tôi chỉ là một trò đùa.

"Kỹ năng chọc giận ta của ngươi cải thiện rồi đấy. Nếu đó là đùa thì không vui đâu."

"Ta không đùa."

"Deborah, đừng có thốt ra mấy lời vô nghĩa đó. Tuyên bố bản thân sẽ từ bỏ nghĩa vụ của một tiểu thư quý tộc sao. Ngươi mất trí rồi à, hay thực sự muốn vào tu viện ở?"

"..."

Nghe đến từ tu viện, nơi tôi muốn tránh bằng mọi giá, thốt ra từ miệng anh ta, tim tôi đã đập mạnh.

"Chú ý cách cư xử đi. Tức là đừng có sỉ nhục gia đình của mình nữa."

Khi các thuộc hạ đến gần Belreck, người đang gầm gừ giận dữ, từ phía sau, anh ta đã tặc lưỡi và lùi lại.

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

"Đây không có gì để nói."

Tôi đáp lại, với đôi tay run rẩy.

"Ngay cả khi ngươi không muốn thì vẫn phải làm. Là một người anh, ta chân thành khuyên ngươi, từ bỏ Philap Montez đi."

"..."

"Louis Gargell đủ tốt rồi. Hắn đến từ một gia đình giàu có; ngươi có thể cân nhắc."

Belreck vỗ nhẹ vai tôi và mỉm cười.

"Không phải ngươi đã qua cái tuổi muốn gì có đó rồi sao?"

Anh ta chỉ nói những gì anh ta muốn, và rồi, anh ta nhanh chóng rời đi.

'Tu viện...'

Tôi đứng ngây ra đó một lúc, xoa xoa hai bên thái dương đang bắt đầu nhói lên.

***

Sau khi lời qua tiếng lại với Belreck, tôi đã rơi vào trạng thái khủng hoảng trong một lúc.

Không thể nào, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng Belreck Seymour sẽ tiến tới và thúc đẩy một cuộc hôn nhân.

Đây là một tình huống nghiêm trọng vì tiếng nói và ảnh hưởng của anh ta trong nhà thậm chí còn không thể so sánh với tôi, một Công nương.

'Điên thật chứ.'

Năm nay Deborah đã 19 rồi.

Nếu cô ấy ra mắt vào mùa thu này, thì sẽ đủ tuổi để kết hôn; và nếu cứ như vậy, tôi sẽ phải kết hôn với Thompson Gargell mất...

"Mình tiêu rồi."

Có một thiết lập khủng khiếp như vậy ẩn trong tiểu thuyết.

Đó là lý do Deborah ngày càng quấy rối nữ chính.

Cô ấy chìm đắm trong sự kiêu ngạo của bản thân, nên đời nào có chuyện mấy tên Gargell từ một gia đình Bá tước có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy.

Kể cả Công tử của Montez, người mà cô ấy đã để mắt từ lâu, cũng đang cặp kè với một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình vô danh.

Mỗi lần nhìn thấy Mia, cô ấy đều không thể không tức giận.

"Trời ạ!!"

Tôi cũng đang tức đây.

Tôi thậm chí còn không muốn hẹn hò với một kẻ khốn nạn như Kim Han-joon, nhưng tôi không thể tin là mình sắp phải kết hôn với một tên biến thái.

Việc này hoàn toàn vô nghĩa.

'Bằng cách nào đó, nó đang diễn ra suôn sẻ quá mức.'

Cảm thấy bực bội và phẫn uất, tôi đấm vào chiếc gối mềm như thể nó là bao cát.

Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng mình có thể tránh cái tu viện kia nếu không làm việc gì xấu với nữ chính, và nếu như thể, tôi mới có thể sống tiếp.

"Chờ đã."

Tôi, người đang nằm úp với mái tóc rối xù, bật dậy gọi người hầu vừa mang trà đến.

"Vâng, thưa Công nương."

Hầu nữ nhanh chóng đặt khay xuống và có vẻ lúng túng với gương mặt tái mét và khiếp sợ.

"Chuyện gì sẽ xảy ra khi con gái của một gia đình quý tộc không muốn tiếp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt? Ta đột nhiên tò mò và sắp phát điên rồi đây."

Nước da của hầu nữ trở nên nhợt nhạt hơn khi tôi vò đầu bứt tóc. Đương nhiên, kẻ điên đáng sợ hơn kẻ xấu mà.

"T-Tôi xin lỗi, nhưng chưa có trường hợp nào như thế..."

"Ngươi tưởng tượng đi."

"Nếu người đó không kết hôn..."

Những lời sau đó của hầu nữ, thật tuyệt vọng.

Nếu ta không kết hôn, ta sẽ không thể mang họ nữa, nên là, ta tự nhiên sẽ bị tước danh hiệu, trục xuất khỏi giới quý tộc và bị đưa vào tu viện.

'Điên mất. Như vậy với kết thúc nguyên tác thì khác chỗ nào?'

Số phận của tôi là phải vào tu viện chắc?

Giờ tôi đã hiểu tại sao Belreck lại chết lặng trước tuyên bố không kết hôn của tôi.

'Nó thực sự quá vô nghĩa.'

Cảm thấy bối rối, tôi lại hỏi hầu nữ, trong tuyệt vọng.

"Lạ thật. Tại sao không ai từ chối kết hôn? Ngươi có thể đẩy việc đó cho người trong nhà mà?"

Đây là nơi con người sống, và không thể không có ngoại lệ.

"Không có ngoại lệ nào à? Ta tò mò quá. Đức mức không thể ngủ được đây. Ngươi sẽ chịu trách nhiệm nếu ta không thể ngủ nhỉ?"

Tôi kiên trì đặt câu hỏi, khi phát triển logic của mình.

Tôi nghĩ kiểu gì cũng có nếu tôi ép cô ta.

Nhờ nguyên tác mà tôi biết những người hầu nắm rất nhiều thông tin trong giới thượng lưu. Người hầu của quý tộc chẳng khác gì một ổ tin đồn cả.

Đó là một trong những sở thích thú vị của họ, tụ tập trong giờ giải lao để buôn dưa lê về xã hội thượng lưu.

"Cứ nghĩ đi, đến khi có thứ gì đó nảy ra trong đầu ngươi."

Khi tôi nhìn chằm chằm cô ta, không buông tha cho đến khi cô ta trả lời, người hầu nữ mồ hôi nhễ nhại, liền vắt óc và vội vàng mở miệng.

"A! Từng có một tiểu thư quý tộc đem lòng yêu một lính đánh thuê thường dân và đã bỏ trốn ạ."

"Và?"

"Vấn đề đã được giải quyết khi cô ấy nhận tước hiệu quý tộc. Cô ấy là một pháp sư bậc 6. Tôi nghe nói trong chiến tranh, cô ấy đã có đóng góp to lớn cùng chồng mình, thủ lĩnh của một băng đánh thuê, và đã chiếm lấy lãnh địa của quốc gia khác."

"Ý ngươi là có thể nhận tước hiệu bằng cách khẳng định bản thân trong chiến tranh?"

"Vâng."

À~ hiểu rồi.

Nếu tôi muốn sống tự do tự tại, thì tôi phải đến nơi có chiến tranh và chiếm lấy lãnh địa mà tôi muốn cai trị.

Đờ mờ, nói thì dễ lắm.

Tôi không thể dùng mana, chứ đừng nói đến bậc 6...

Ngày càng chìm sâu trong đầm lầy tuyệt vọng, một đoạn ký ức liên quan đến tước hiệu đột nhiên hiện ra trong đầu tôi.

Có một gia đình mà Deborah đã khinh thường vì không có gốc gác, đó là do gia chủ tiền nhiệm của gia đình đó đã mua lại tước hiệu quý tộc từ một gia đình đã bị phá sản.

'Ngay cả khi không chinh chiến, ta vẫn có thể mua tước hiệu bằng tiền mà!'

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi mua danh hiệu cho bản thân và tạo ra một gia đình?

Tôi sẽ chẳng cần phải kết hôn với tên Thompson hay gì.

Nếu tôi là gia chủ, ai dám đứng lên bắt tôi đi lấy chồng?

"Nếu ngươi mua một tước hiệu, ngươi sẽ không bị phong tục ràng buộc. Đúng chứ?"

Hầu nữ ngập ngừng trả lời.

"Đ-Đúng vậy, nhưng ngay cả giá của tước vị thấp nhất cũng vô cùng cao ạ."

Không cần biết nó đắt đến mức nào, việc này đáng hứa hẹn hơn nhiều so với vụ đi chinh chiến.

"Khoảng bao nhiêu?"

"Tôi không biết ạ. Thực sự xin lỗi người."

Ừm, mua tước vị không phải việc thường thấy, và cô ta không thể biết chi tiết.

"Ra ngoài đi. Ta buồn ngủ rồi."

Tôi để hầu nữ sợ sệt kia ra khỏi phòng. Rồi tôi nhảy khỏi giường ngay.

'Đầu tiên, cần phải kiểm tra tài sản của mình đã.'

***

"Oa..."

Nhiều quá. Loại rồng gì đây?

Nhìn vô số hộp trang sức của Deborah và số trang sức ở trong, tôi không thể không cảm thấy kinh ngạc được.

Deborah sở hữu rất nhiều trang sức và của hồi môn như hầu hết gia đình.

Cô đã phung phí đến mức nào vậy? Cảm ơn trời.

Nhờ có đống trang sức trong tay, tôi đã có thể ổn định, ít nhất là thế.

'Trên váy cũng có vô số.'

Có thể mua tước hiệu bằng cách tạo quỹ đen trong khi vắt kiệt cơ sở hạ tầng của Seymour nhiều nhất có thể.

Vấn đề là thời gian.

'Chẳng lẽ không thể trì hoãn việc kết hôn 2 đến 3 năm, từ khi đến tuổi sao?'

Trung bình, các tiểu thư quý tộc ở đây kết hôn trong độ tuổi từ 19 đến 22.

Thật may khi tuổi kết hôn đã muộn hơn 2 năm so với thời kiến quốc, do ngày càng có nhiều tiểu thư quý tộc hoàn thành các khoá học nâng cao tại Học Viện.

'May mắn là, mình cũng đang theo học tại Học Viện.'

Về mặt lý thuyết, nếu trì hoãn việc kết hôn và tiết kiệm tiền để mua tước vị, sẽ không có vấn đề gì...

'Không thể nào, gia chủ sẽ không đổi thành Belreck trước khi mình mua tước vị đâu nhỉ?'

Tôi lắc đầu ngay.

Vì Công tước Seymour là pháp sư bậc 7 duy nhất trong Đế quốc, nên ông ta có ảnh hưởng rất lớn tại Hiệp Hội Pháp Sư.

Bên cạnh đó, con út, Enrique Seymour, còn quá nhỏ nên ông ta sẽ không thể bàn giao vị trí đó nhanh vậy được.

Dĩ nhiên, có thể sẽ có biến. Cách khôn ngoan nhất là tiết kiệm tiền càng nhanh càng tốt và mua lấy một tước vị.

'Cuối cùng thì, ngay cả ở đây, tiền là tất cả.'

Trong khi tôi đang tìm cách tích luỹ tiền vàng, một tiếng gõ cửa vang lên.

Công tước bỗng nhiên đứng ngoài cửa phòng học.

"Cha ở đây ạ?"

Tôi vội vàng cất cuốn sổ của mình vào ngăn kéo và đứng dậy.

"Đừng nói là con đang học... Ta làm phiền con à?"

Công tước nhìn tôi với ánh mắt rất lạ và nói.

Deborah hiếm khi sử dụng phòng học nên phản ứng này cũng không khó hiểu.

"Không sao đâu ạ. Con sẽ kêu người chuẩn bị trà và món tráng miệng ngay."

"Được rồi."

Trong phòng khách ở cạnh phòng học, tôi ngồi đối diện Công tước.

Ông ta im lặng và tôi không có gì để nói. Một sự im lặng vô cùng nặng nề bao trùm cả căn phòng.

'Nghẹt thở mất.'

Tôi vặn vẹo tay, bỏ một cục đường vào trà và nói.

"Con sẽ đưa thư cho cha khi con quay lại ạ."

Trước lời của tôi, Công tước Seymour khẽ thở dài.

"Hôm nay ta ở đây không phải để nhận thư."

V-Vậy ông định nói với tôi chuyện kết hôn? Tôi kiên nhẫn chờ đợi những lời tiếp theo.

"Deborah. Bài thơ mà con đã thuật lại. Con có thể thi thoảng đọc nó không?"

Lời của Công tước hoàn toàn không ngờ được.

"Con sẽ đọc nó mỗi khi những đoá hoa trắng nở rộ và hoa tuyết rơi ạ."

Tôi gợi ý về việc sẽ ở lại nhà Seymour thêm một thời gian.

Tuy nhiên, Công tước chỉ nhấp một ngụm trà với ánh mắt thờ ơ.

'Tất nhiên, nó không hề dễ.'

Tôi thầm tặc lưỡi và cầm một miếng bánh quy lên.

"Dù sao ông ta cũng là một nhà thơ có nhiều thi phẩm nên việc tìm được bài thơ trong bức thư chắc cũng khó, nhưng con lại tìm được. Bức thư thậm chí còn không đề tên bài thơ, nên chắc phải mất không ít thời gian nhỉ."

Nó không tốn nhiều thời gian như Công tước nghĩ đâu.

Ở Hàn Quốc, mọi người đều được luyện khả năng nắm bắt ý chính của bài thơ để phục vụ cho kỳ tuyển sinh đại học...

Tôi không có cách nào giải thích việc này.

"Con ăn may thôi ạ."

"Ăn may sao. Ta nghĩ gần đây con đang cẩn thận với cách hành xử của bản thân, nhưng khiêm tốn quá cũng không tốt đâu, Deborah à. Nó gần giống với việc chỉ từ chối vậy."

"..."

"Ta thực sự có ý định đó khi nói là sẽ cho con bất cứ kỳ thứ gì con muốn. Ta đã cảm nhận được sự chân thành đằng sau những lời của con rằng con muốn trở thành sợi dây liên kết giữa ta và Marien. Ta sẽ không thử con nữa, nên cứ thoải mái nói ra đi."

Ông ta đang bảo tôi cứ nói ra những gì mình muốn kìa, có ngu mới từ chối.

Tôi chưa bao giờ yêu cầu bất cứ thứ gì, nên tôi khá lo lắng về nó.

Tôi khẽ liếm nhẹ môi.

"Nếu vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz