[Novel] Làm Ác Nữ Bộ Không Tốt Sao?
Chương 30
"Đây là công thức được tạo ra bởi Simeon, một pháp sư cổ đại bậc 9, và Likurgos, một con rồng bạc. Con là người đầu tiên đặt câu hỏi về phương pháp này đấy."
'Haha.' Vì uy tín của người tạo ra nó rất phi thường nên ngay từ đầu, mọi người chưa bao giờ nghĩ đến việc động chạm vào nó. Ngoài ra, Tegea là thời đại mà ma thuật hưng thịnh hơn nhiều so với bây giờ, do mật độ mana trong không khí cao và sự trao đổi tích cực giữa các loài. Các ma cụ được sản xuất từ thời cổ đại được giao dịch với giá cao ngất ngưỡng, và các pháp sư của Đế quốc tin tưởng và tôn thờ các pháp sư thời Tegea như những vị Thần. Vì lý do này, không còn lựa chọn nào ngoài việc trở thành vũng nước đọng. "Cha. Lần này, con sẽ thử giải nó." Tôi đã giải chuỗi hình học... Không, công thức để có được tổng lượng mana cho ma thuật diện rộng này, trong vòng chưa đầy 1 phút. Công tước, người luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, không thể che giấu sự kinh ngạc của bản thân. "Con vừa làm gì vậy? Sao con có thể giải quyết nó trong vòng nửa phút? Không có nhiều lựa chọn, và không thể có chuyện con làm ra bằng cách chọn bừa một con số. Về mặt xác suất, nó thật vô lý..." Ông ấy nói lan man. "Nếu cha nghĩ đó là đoán bừa, vậy thì cha có thể thay đổi số." Ông ấy đã đưa ra vài vấn đề nữa, như thể ông ấy thực sự không tin tôi, và tôi viết câu trả lời ngay. Công tước Seymour, người đang ôm trán, dường như đã mất trí. "Thế quái nào mà con lại giải được? Quá vô lý. Giá như con biết cách dùng mana, con đã có thể trở thành một pháp sư chiến đấu vô song rồi..." "Hửm. Tại sao ạ?" "Bởi vì con có thể giảm đáng kể tốc độ thi triển ma thuật diện rộng. Nói thật, ta chưa bao giờ gặp ai có độ chính xác cao và tốc độ phi thường như con." Qua cuộc trò chuyện với Công tước, tôi được biết rằng ta có thể dùng ma thuật bằng cách chỉ cần đưa ra câu trả lời mà không cần phải giải công thức theo cách thô thiển này. Ngoài ra, tốc độ giải công thức liên hệ mật thiết với tốc độ thi triển ma thuật. 'Bà nó!' Nếu tôi nhạy cảm với mana, tôi đã có thể đóng góp lớn trong chiến tranh như pháp sư bậc 6 đã kết hôn với lính đánh thuê kia. Tôi có thể dễ dàng trở thành một gia chủ ngay cả khi không tích được 10 tỷ. Tôi là một Seymour trực hệ, tại sao tôi lại không thể dùng ma thuật chứ? Tôi gục mặt xuống trong sự sầu não trong khi cố kìm nước mắt, và chẳng bao lâu sau, tôi đành phải từ bỏ sự sầu não của mình. Tôi, một con mèo yếu ớt, sẽ ngất xỉu ngay khi thấy một người bị thiêu chết bởi một quả cầu lửa. Có lẽ tôi sẽ không thể ngủ được suốt quãng đời còn lại vì mặc cảm tội lỗi đã giết người. 'Nhưng mà, vẫn thật xấu hổ. Nếu mình có thể dùng mana, thì nó sẽ rất tiện, theo nhiều cách.' Tôi đang đắm chìm trong cay đắng, nhưng, chợt, Công tước gọi tôi. "Deborah." "Vâng?" "Con vừa mô tả công thức này thiếu hiệu quả. Cũng như trước đây, con đã thể hiện việc dùng ma thuật để cứu những bông cúc đang héo úa là không hiệu quả." "Đúng vậy ạ." "Cũng như than củi có thể dễ dàng giải quyết việc đó, công thức ma thuật cũng vậy. Nếu ta cứ tiếp cận chúng bằng cách hiện tại, ta sẽ không bao giờ đạt đến tốc độ của con." "Chính xác ạ." Tôi vô cùng ngưỡng mộ sự nhạy bén của Công tước Seymour, người đứng đầu Hiệp Hội Pháp Sư. "Như cha đã nói, nếu người giải công thức bằng phương pháp mới mà con đã phát triển thay vì phương pháp cũ, người có thể có câu trả lời nhanh hơn nhiều." Dĩ nhiên, đó là thành tựu của các nhà toán học vĩ đại, nhưng ở thế giới này, không ai biết về nó ngoài tôi, nên là, hãy vờ như tôi đã phát triển nó đi. "Ta tò mò cách nó hoạt động." Tôi đối diện với đôi mắt của Công tước, người nhiệt tình học hỏi, nhấc cây bút lông lên và bắt đầu chỉ cho ông ấy cách tôi giải nó trên tờ giấy da. "A! Phương pháp như thế này..." Công tước không ngừng sợ hãi. "Tại sao phần này lại như vậy?" "Là để thay số ạ. Như thế này." Cho đến khi hoàng hôn đỏ rực ló dạng ngoài cửa sổ, tôi đã vô tình cho Công tước Seymour một buổi dạy kèm về toán học. Việc đó không khó với tôi, người đã làm đủ loại việc. Tôi với lấy ly nước khi cảm thấy khát, nhưng tôi bỗng cảm thấy ánh mắt mệt mỏi của Công tước nên tôi hơi ngẩng đầu lên. "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé." 'Tại sao?' Nói thật, thức ăn do đầu bếp của Seymour phục vụ ngon hơn nhiều so với bất kỳ nhà hàng nào ở Quận Yones. Lần trước chúng tôi đi ăn với ý nghĩa việc cấm túc của tôi đã kết thúc. Nhưng sau khi thấy trong nhà có đầu bếp có thể so sánh với đầu bếp ở khách sạn 5 sao, tôi không hiểu tại sao ông ấy lại cố chấp muốn ra ngoài ăn. 'Ông ấy sẽ không thể thuê cả một nhà hàng do đây là lịch trình đột xuất nhỉ.' Nhưng xe ngựa bất ngờ đến trước một tiệm trang sức lớn ở Quận Yones, không phải một nhà hàng. Ôi! Đừng bảo chúng ta đến đây là để sắm đồ cho tôi đấy? Hãy nhìn vào sự hào phóng của Công tước nhà chúng ta đi! "Cứ chọn thứ con thích. Ta phát hiện ra con gái ta giống một Seymour hơn và thiên tài hơn bất cứ ai, nên ta muốn tặng cho con thật nhiều những thứ này." Đầu bên trái của rắn hai đầu, gia huy của nhà Seymour, tượng trưng cho trí óc mạnh mẽ và sự biến hoá mới. Từ góc nhìn của Công tước, hẳn là ông ấy cực kỳ ấn tượng với cách tôi giải công thức và phá vỡ tiền lệ. Ông ấy nói với giọng lãnh đạm, lịch sự, nhưng một thứ cảm xúc khó tả đã ánh lên trong mắt ông ấy. Không có gì lạ. Sau khi phát hiện con gái mình, người bị chỉ trích khi vào Khoa Pháp Thuật bằng cách dùng ô dù, có thiên phú vượt trội hơn đại pháp sư, là điều mà ông ấy có thể tỏ ra kiêu ngạo về. "Con cảm ơn cha." Tôi rất xúc động khi chúng tôi bước vào tiệm trang sức lớn. Danh hiệu 'Cha' đã tuôn ra một cách tự nhiên. 'Không, giờ ông ấy thực sự là cha mình.' "Deborah, đừng tốn quá nhiều thời gian." Thật không may, ông ấy thực sự không thích mua sắm, giống như bất kỳ người cha nào. Khi nghe tiếng thúc giục của ông ấy, tôi nhìn kỹ trang sức được đặt trong tủ trưng bày và chỉ vào một chiếc vòng tay có đính kim cương trông khá đắt tiền. Viên đá vỏ chai lớn được gắn ở giữa có vẻ rất hợp với mái tóc tím của Deborah, nên tôi muốn có nó. Chủ tiệm, đang xoa tay với vẻ mặt cảm kích trước sự xuất hiện của quý tộc cấp cao, lập tức lại gần và thò tay vào tủ trưng bày. Tuy nhiên, ngay trước khi thanh toán, Công tước Seymour lại khoanh tay với vẻ mặt khó chịu. "Ngươi. Ngươi dám coi thường Seymour sao?" Ông ấy đột nhiên bắt đầu tranh luận với chủ tiệm trang sức. Thấy vẻ mặt gay gắt của Công tước như đang muốn nói, 'lôi tên này ra chặt đầu ngay', chủ tiệm vội vàng cúi đầu vài lần, sắc mặt tái nhợt đi. "Tôi xin lỗi, thưa Công tước Seymour. Nếu có gì bất tiện, chúng tôi sẽ sửa lại ngay." "Ta tưởng đây là tiệm trang sức mà Hoàng thất thường lui tới, nhưng phản hồi của ngươi thật đáng thất vọng." Vậy, cha không hài lòng cái gì? Dịch vụ ở đây cũng đâu có tệ lắm. Cả tôi và chủ tiệm đều nghe những lời mắng mỏ của ông ấy mà chẳng hiểu mô tê gì. "A. Tên này thực sự chậm tiêu đối với một thương nhân." Công tước Seymour nhẹ tặc lưỡi, hất cằm vào chiếc vòng tay đá vỏ chai đang ở trên tay chủ tiệm trang sức. "Con gái ta có ý muốn mua tất cả trang sức được trưng bày trong cái tủ này, ngoại trừ thứ rẻ tiền đó!" Ớ, là như vậy á? Công tước đã hét lên một cách rất tự tin về nhu cầu tiềm ẩn của tôi, thứ mà ngay cả chính chủ là tôi cũng không biết. "Đừng nói với ta là ngươi nghĩ con gái ta sẽ chỉ mua một chiếc vòng tay đấy? Thảm hại. Có đúng không? Deborah?" "Người nói chuẩn. Con thấy chắc là con phải nói rõ từng điều một. Họ thực sự rất chậm tiêu." Tôi vội vàng hùa theo. Đúng là tôi thực sự muốn hết. Tôi cảm thấy mình đã gặp may. Chợt, chủ tiệm và nhân viên của tiệm, những người trở nên đáng thương, đã bắt đầu lấy tất cả những món trang sức còn lại từ tủ trưng bày và đóng gói nó lại, với gương mặt không biết là nên cười hay khóc. 'Ngu quá! Mình lại đánh giá thấp đẳng cấp của cái nhà này rồi.' Lần trước tôi đã tạo vấn đề khi đòi 40 triệu won. Tại sao con người lại lặp lại sai lầm tương tự chứ? 'Từ bây giờ, khi mình có cơ hội ngàn vàng như thế này, mình nhất định sẽ chơi gấp 10 lần luôn.' Tôi ngẫm lại về suy nghĩ của quý tộc và lơ đãng nhìn những hộp trang sức chất như núi.
'Haha.' Vì uy tín của người tạo ra nó rất phi thường nên ngay từ đầu, mọi người chưa bao giờ nghĩ đến việc động chạm vào nó. Ngoài ra, Tegea là thời đại mà ma thuật hưng thịnh hơn nhiều so với bây giờ, do mật độ mana trong không khí cao và sự trao đổi tích cực giữa các loài. Các ma cụ được sản xuất từ thời cổ đại được giao dịch với giá cao ngất ngưỡng, và các pháp sư của Đế quốc tin tưởng và tôn thờ các pháp sư thời Tegea như những vị Thần. Vì lý do này, không còn lựa chọn nào ngoài việc trở thành vũng nước đọng. "Cha. Lần này, con sẽ thử giải nó." Tôi đã giải chuỗi hình học... Không, công thức để có được tổng lượng mana cho ma thuật diện rộng này, trong vòng chưa đầy 1 phút. Công tước, người luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, không thể che giấu sự kinh ngạc của bản thân. "Con vừa làm gì vậy? Sao con có thể giải quyết nó trong vòng nửa phút? Không có nhiều lựa chọn, và không thể có chuyện con làm ra bằng cách chọn bừa một con số. Về mặt xác suất, nó thật vô lý..." Ông ấy nói lan man. "Nếu cha nghĩ đó là đoán bừa, vậy thì cha có thể thay đổi số." Ông ấy đã đưa ra vài vấn đề nữa, như thể ông ấy thực sự không tin tôi, và tôi viết câu trả lời ngay. Công tước Seymour, người đang ôm trán, dường như đã mất trí. "Thế quái nào mà con lại giải được? Quá vô lý. Giá như con biết cách dùng mana, con đã có thể trở thành một pháp sư chiến đấu vô song rồi..." "Hửm. Tại sao ạ?" "Bởi vì con có thể giảm đáng kể tốc độ thi triển ma thuật diện rộng. Nói thật, ta chưa bao giờ gặp ai có độ chính xác cao và tốc độ phi thường như con." Qua cuộc trò chuyện với Công tước, tôi được biết rằng ta có thể dùng ma thuật bằng cách chỉ cần đưa ra câu trả lời mà không cần phải giải công thức theo cách thô thiển này. Ngoài ra, tốc độ giải công thức liên hệ mật thiết với tốc độ thi triển ma thuật. 'Bà nó!' Nếu tôi nhạy cảm với mana, tôi đã có thể đóng góp lớn trong chiến tranh như pháp sư bậc 6 đã kết hôn với lính đánh thuê kia. Tôi có thể dễ dàng trở thành một gia chủ ngay cả khi không tích được 10 tỷ. Tôi là một Seymour trực hệ, tại sao tôi lại không thể dùng ma thuật chứ? Tôi gục mặt xuống trong sự sầu não trong khi cố kìm nước mắt, và chẳng bao lâu sau, tôi đành phải từ bỏ sự sầu não của mình. Tôi, một con mèo yếu ớt, sẽ ngất xỉu ngay khi thấy một người bị thiêu chết bởi một quả cầu lửa. Có lẽ tôi sẽ không thể ngủ được suốt quãng đời còn lại vì mặc cảm tội lỗi đã giết người. 'Nhưng mà, vẫn thật xấu hổ. Nếu mình có thể dùng mana, thì nó sẽ rất tiện, theo nhiều cách.' Tôi đang đắm chìm trong cay đắng, nhưng, chợt, Công tước gọi tôi. "Deborah." "Vâng?" "Con vừa mô tả công thức này thiếu hiệu quả. Cũng như trước đây, con đã thể hiện việc dùng ma thuật để cứu những bông cúc đang héo úa là không hiệu quả." "Đúng vậy ạ." "Cũng như than củi có thể dễ dàng giải quyết việc đó, công thức ma thuật cũng vậy. Nếu ta cứ tiếp cận chúng bằng cách hiện tại, ta sẽ không bao giờ đạt đến tốc độ của con." "Chính xác ạ." Tôi vô cùng ngưỡng mộ sự nhạy bén của Công tước Seymour, người đứng đầu Hiệp Hội Pháp Sư. "Như cha đã nói, nếu người giải công thức bằng phương pháp mới mà con đã phát triển thay vì phương pháp cũ, người có thể có câu trả lời nhanh hơn nhiều." Dĩ nhiên, đó là thành tựu của các nhà toán học vĩ đại, nhưng ở thế giới này, không ai biết về nó ngoài tôi, nên là, hãy vờ như tôi đã phát triển nó đi. "Ta tò mò cách nó hoạt động." Tôi đối diện với đôi mắt của Công tước, người nhiệt tình học hỏi, nhấc cây bút lông lên và bắt đầu chỉ cho ông ấy cách tôi giải nó trên tờ giấy da. "A! Phương pháp như thế này..." Công tước không ngừng sợ hãi. "Tại sao phần này lại như vậy?" "Là để thay số ạ. Như thế này." Cho đến khi hoàng hôn đỏ rực ló dạng ngoài cửa sổ, tôi đã vô tình cho Công tước Seymour một buổi dạy kèm về toán học. Việc đó không khó với tôi, người đã làm đủ loại việc. Tôi với lấy ly nước khi cảm thấy khát, nhưng tôi bỗng cảm thấy ánh mắt mệt mỏi của Công tước nên tôi hơi ngẩng đầu lên. "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé." 'Tại sao?' Nói thật, thức ăn do đầu bếp của Seymour phục vụ ngon hơn nhiều so với bất kỳ nhà hàng nào ở Quận Yones. Lần trước chúng tôi đi ăn với ý nghĩa việc cấm túc của tôi đã kết thúc. Nhưng sau khi thấy trong nhà có đầu bếp có thể so sánh với đầu bếp ở khách sạn 5 sao, tôi không hiểu tại sao ông ấy lại cố chấp muốn ra ngoài ăn. 'Ông ấy sẽ không thể thuê cả một nhà hàng do đây là lịch trình đột xuất nhỉ.' Nhưng xe ngựa bất ngờ đến trước một tiệm trang sức lớn ở Quận Yones, không phải một nhà hàng. Ôi! Đừng bảo chúng ta đến đây là để sắm đồ cho tôi đấy? Hãy nhìn vào sự hào phóng của Công tước nhà chúng ta đi! "Cứ chọn thứ con thích. Ta phát hiện ra con gái ta giống một Seymour hơn và thiên tài hơn bất cứ ai, nên ta muốn tặng cho con thật nhiều những thứ này." Đầu bên trái của rắn hai đầu, gia huy của nhà Seymour, tượng trưng cho trí óc mạnh mẽ và sự biến hoá mới. Từ góc nhìn của Công tước, hẳn là ông ấy cực kỳ ấn tượng với cách tôi giải công thức và phá vỡ tiền lệ. Ông ấy nói với giọng lãnh đạm, lịch sự, nhưng một thứ cảm xúc khó tả đã ánh lên trong mắt ông ấy. Không có gì lạ. Sau khi phát hiện con gái mình, người bị chỉ trích khi vào Khoa Pháp Thuật bằng cách dùng ô dù, có thiên phú vượt trội hơn đại pháp sư, là điều mà ông ấy có thể tỏ ra kiêu ngạo về. "Con cảm ơn cha." Tôi rất xúc động khi chúng tôi bước vào tiệm trang sức lớn. Danh hiệu 'Cha' đã tuôn ra một cách tự nhiên. 'Không, giờ ông ấy thực sự là cha mình.' "Deborah, đừng tốn quá nhiều thời gian." Thật không may, ông ấy thực sự không thích mua sắm, giống như bất kỳ người cha nào. Khi nghe tiếng thúc giục của ông ấy, tôi nhìn kỹ trang sức được đặt trong tủ trưng bày và chỉ vào một chiếc vòng tay có đính kim cương trông khá đắt tiền. Viên đá vỏ chai lớn được gắn ở giữa có vẻ rất hợp với mái tóc tím của Deborah, nên tôi muốn có nó. Chủ tiệm, đang xoa tay với vẻ mặt cảm kích trước sự xuất hiện của quý tộc cấp cao, lập tức lại gần và thò tay vào tủ trưng bày. Tuy nhiên, ngay trước khi thanh toán, Công tước Seymour lại khoanh tay với vẻ mặt khó chịu. "Ngươi. Ngươi dám coi thường Seymour sao?" Ông ấy đột nhiên bắt đầu tranh luận với chủ tiệm trang sức. Thấy vẻ mặt gay gắt của Công tước như đang muốn nói, 'lôi tên này ra chặt đầu ngay', chủ tiệm vội vàng cúi đầu vài lần, sắc mặt tái nhợt đi. "Tôi xin lỗi, thưa Công tước Seymour. Nếu có gì bất tiện, chúng tôi sẽ sửa lại ngay." "Ta tưởng đây là tiệm trang sức mà Hoàng thất thường lui tới, nhưng phản hồi của ngươi thật đáng thất vọng." Vậy, cha không hài lòng cái gì? Dịch vụ ở đây cũng đâu có tệ lắm. Cả tôi và chủ tiệm đều nghe những lời mắng mỏ của ông ấy mà chẳng hiểu mô tê gì. "A. Tên này thực sự chậm tiêu đối với một thương nhân." Công tước Seymour nhẹ tặc lưỡi, hất cằm vào chiếc vòng tay đá vỏ chai đang ở trên tay chủ tiệm trang sức. "Con gái ta có ý muốn mua tất cả trang sức được trưng bày trong cái tủ này, ngoại trừ thứ rẻ tiền đó!" Ớ, là như vậy á? Công tước đã hét lên một cách rất tự tin về nhu cầu tiềm ẩn của tôi, thứ mà ngay cả chính chủ là tôi cũng không biết. "Đừng nói với ta là ngươi nghĩ con gái ta sẽ chỉ mua một chiếc vòng tay đấy? Thảm hại. Có đúng không? Deborah?" "Người nói chuẩn. Con thấy chắc là con phải nói rõ từng điều một. Họ thực sự rất chậm tiêu." Tôi vội vàng hùa theo. Đúng là tôi thực sự muốn hết. Tôi cảm thấy mình đã gặp may. Chợt, chủ tiệm và nhân viên của tiệm, những người trở nên đáng thương, đã bắt đầu lấy tất cả những món trang sức còn lại từ tủ trưng bày và đóng gói nó lại, với gương mặt không biết là nên cười hay khóc. 'Ngu quá! Mình lại đánh giá thấp đẳng cấp của cái nhà này rồi.' Lần trước tôi đã tạo vấn đề khi đòi 40 triệu won. Tại sao con người lại lặp lại sai lầm tương tự chứ? 'Từ bây giờ, khi mình có cơ hội ngàn vàng như thế này, mình nhất định sẽ chơi gấp 10 lần luôn.' Tôi ngẫm lại về suy nghĩ của quý tộc và lơ đãng nhìn những hộp trang sức chất như núi.
*** Vietsub by Ổ Novel Convert *** Đăng tại Wattpad và Vcomycs ***
Khi chúng tôi trở về sau khi ăn ở nhà hàng, sau khi mua sắm điên cuồng, bóng tối đã bao trùm nhà phố Seymour. "Cầm lấy." Công tước Seymour đưa tay ra một cách thanh lịch. Tôi xuống xe dưới sự hộ tống sượng trân của cha. "Vào trong đi." "Cha cũng nghỉ ngơi đi ạ." "Nói thật, ta không nghĩ mình có thể nghỉ ngơi được vì ta còn bận nghiên cứu công thức mà con đã phát triển..." Công tước Seymour là một công nhân gương mẫu với trí óc mạnh mẽ. Nếu Công tước mà sống ở thế giới cũ của tôi, ông ấy sẽ trở thành một sinh viên khoa học giống như con kỳ lân trong truyền thuyết.(Note: Kỳ lân ý chỉ một con người hoàn hảo, có học thức, vẻ ngoài tốt, địa vị xã hội xuất sắc, vân vân... Hình tượng mà ai cũng ao ước.) 'Vì thực tại tuyệt đối không có sinh viên khoa học nào đẹp trai như thế.' Khi tôi đi trên hành lang dẫn đến biệt viện sau khi tạm biệt cha, một bóng đen đã nhảy ra từ bóng tối đối diện khiến tôi suýt ngất. Đó là Belreck. "Ngươi là đứa em gái duy nhất nhìn chằm chằm anh trai mình như một con rắn độc đấy." 'Này! Tôi chỉ ngạc nhiên vì anh bỗng dưng nhảy ra thôi nhá!' Việc các đường nét trên mặt Deborah sắc sảo và dữ dội đến mức cô ấy như đang lườm ai đó, ngay cả khi cô ấy chỉ đang ngạc nhiên, là một cái bẫy mà.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz