ZingTruyen.Xyz

Norenmin Tu Choi Nhe Nhang Thoi

VI} Nếu một ngày ở trong ánh mắt người chỉ là mơ ước xa vời, lựa chọn khiến lòng rối bời. Đừng bận tâm, em sẽ ra đi chẳng quay đầu, từ biệt nhau để sống vì nhau.

"Nóng quá."

Renjun nhích người ra khỏi vòng tay của Jeno ngay khi vừa cục cựa tỉnh giấc vì ánh nắng ban chiều đang phủ lên mặt giường của họ một nền nhiệt oi bức, anh vừa tốc chăn lên và toan định ngồi dậy thì Jeno cũng lơ mơ thức tỉnh, cậu vô tư mím môi cười dịu dàng, vươn cánh tay ra để kéo Renjun nằm trở lại vào trong lòng của mình.

"Tôi muốn đi tắm."

Jeno ngoan ngoãn gật gù ngay bên tai của Renjun rồi chậm rãi vòng tay ôm trọn lấy anh như thể đang có ý định bế Renjun vào phòng tắm, anh hiểu ra ngay động thái này của cậu, liền phũ phàng gạt tay Jeno ra và đẩy cậu ngã trở lại xuống giường.

"Tôi sẽ tắm một mình!"

"Sao thế?"

Jeno dù lười biếng không muốn ngồi dậy nhưng vẫn nhoẻn miệng cười láu cá, dùng một bàn tay giữ lấy cổ tay của Renjun.

"Vì hôm nay đến đây là đủ rồi, tôi sẽ không đáp ứng cho cậu nữa đâu!"

Jeno nghe thấy Renjun mệt mõi nói thế thì liền lém lỉnh gập nửa người ngồi dậy, chồm sang phía anh với một lòng bàn tay yêu chiều xoa vuốt phần đùi trong ở gần bộ phận nhạy cảm của Renjun.

"Nhưng hai lần vừa nãy anh cũng mạnh miệng nói y vậy còn gì..."

Renjun ngán ngẩm đáp lại ánh nhìn nham nhở của Jeno bằng một cái đẩy ra thật nhẹ:

"Lần này là thật đó!"

"Chắc em tin..."

Jeno chớp mắt đã bị bỏ lại một mình khỏa thân ở trên giường, đành nằm ngửa ra buông tiếng cười sảng khoái, đầu nghiêng hẳn sang một bên để dõi theo Renjun khi anh mang cơ thể trần trụi bước thẳng vào phòng tắm.

Renjun đứng ngửa cổ ra sau, mắt nhắm nghiền tận hưởng làn nước mát từ vòi sen, môi thở ra từng nhịp từ tốn trong tâm trạng thư thái và dễ chịu, tay chầm chậm cọ rửa vùng da ở trước ngực.

"Cậu thiệt tình..."

Anh bất lực thở dài, nhưng nét cười trên môi không hề mang hàm ý xua đuổi. Vẫn giữ đôi mắt nhắm nghiền thư giãn, Renjun nghiêng cổ sang một bên để tạo điều kiện cho người đang lẳng lặng chạm vào anh từ phía sau có thể rải những nụ hôn đê mê lên vùng cổ của mình, cảm nhận được rõ rệt chuyển động bàn tay của Jeno khi nó thành thạo trượt xuống và bắt đầu mơn trớn vật thể nằm giữa hai chân anh.

"Sao hả? Không tin là tôi có đủ kiên quyết để từ chối cậu?"

"Em có thể sao?"

Renjun giật nảy mình mở to mắt khiếp đảm, liền trông thấy năm ngón tay đầy nhẫn đang chống lên bức tường phòng tắm nằm ở ngay trước mặt anh. Renjun nhận diện được ngay chủ nhân của bàn tay này, anh kinh hoàng xoay người lại, và lập tức bị hắn dồn sát vào bức tường phía sau.

"Jaemin!"

"Gì vậy? Chẳng lường trước được chuyện sẽ phải gặp lại tôi ở đây?"

Hắn xoáy sâu ánh mắt tuy điềm tĩnh nhưng vẫn thấp thoáng tia phẫn nộ nhìn anh, nước vòi sen vừa bị Jaemin mạnh tay vặn tắt, Renjun liền nương theo khoảng trống nhất thời đang rộng mở đó để lao về phía cửa phòng tắm:

"Chạy đi Jeno!!"

Anh cuống cuồng gào lên với hi vọng kịp thời báo động cho Jeno, nhưng tầm mắt còn chưa nắm bắt được tình hình ở bên ngoài thì Renjun đã bị Jaemin vòng một cánh tay tóm gọn lấy và thô bạo đẩy anh lùi trở về vị trí cũ, hắn hung tợn xấn tới thêm một bước, dùng năm ngón tay giữ chặt lấy cằm của Renjun, anh kịch liệt vùng vẫy nhưng vẫn không sao thoát được ra khỏi thế kiềm hãm ấy, sức lực của Renjun có hạn, không đủ khả năng áp đảo nỗi sự khống chế từ gã đàn ông này.

"Gọi tên nó thêm một lần nữa và tôi sẽ cắt lưỡi thằng đó ra."

Renjun trào nước mắt sợ hãi, chỉ còn biết gồng cứng người đứng yên cho Jaemin ung dung thả ánh mắt dò xét đi nhìn sơ qua một lượt từ đầu xuống chân anh, trước khi hắn thể hiện sự không hài lòng bằng một cái lắc đầu thương tiếc, rồi nhìn Renjun bằng vẻ mặt ngập tràn niềm lo lắng và xót xa, như thể gã đàn ông vừa trừng mắt dữ dằn dọa dẫm anh không phải là hắn.

"Em ốm đi nhiều quá."

Jaemin thoáng nhắm mắt lại trong vài giây khi hắn khẽ khàng chạm môi lên khóe môi của Renjun, xoa nắn bàn tay còn lại của hắn quanh khuỷu tay Renjun.

"Nhưng giờ khi tôi đã ở đây rồi, em sẽ lại được chăm sóc tốt thôi."

Hắn nhoẻn miệng cười say đắm nhìn anh, trước khi một tiếng động bất thình lình phát ra từ bên ngoài đột ngột cắt ngang dòng cảm xúc đang chảy tràn yên ả trong lòng hắn, Jaemin kiên quyết nghiến chặt răng giữ lấy người đang cố dùng hết sức bình sinh để chạy đến gần cửa khi anh nghe thấy âm thanh chống cự của Jeno, Renjun càng thôi thúc hắn phải lạm dụng vũ lực thì hiềm khích của hắn đối với tình địch càng sôi sục dâng trào.

"Làm ơn đừng tra tấn cậu ấy!" - Hết cách, Renjun đành hoảng loạn chắp tay cầu xin cùng nước mắt giàn giụa - "Tất cả đều là lỗi tại tôi! Không liên quan gì đến cậu ấy đâu!"

"Suỵt! Khẽ nào..."

"Tôi vẫn chưa đẩy cuộc hội ngộ này đến hồi cao trào đâu."

Jaemin cố tình đứng chắn ngang tầm nhìn của Renjun khi anh loay hoay tìm cách thăm dò tình hình ở bên ngoài, một bàn tay của hắn vòng ra sau gáy Renjun để túm lấy cổ anh trong khi bàn tay còn lại thì dịu dàng vuốt ve gò má người đối diện:

"Em không biết trò chơi trốn tìm của em đã ngốn của tôi biết bao nhiêu thời gian và tiền bạc đâu. Thiếu vắng em, tôi như chẳng còn là tôi nữa."

"Vậy nên tôi đã hạ quyết tâm, bằng mọi giá, phải biến màn tái hợp này của đôi ta trở thành đoạn hồi ức mà em tới chết cũng không thể quên được, để em không bao giờ còn dám nuôi vọng tưởng thoát được khỏi tay tôi."

Hắn ghé miệng đến sát bên tai của Renjun và rót vào nó chất giọng trầm nhưng nhẹ hẫng, tựa một lời thì thầm gửi đến người đang gồng mình lên chống đỡ từng làn hơi, từng cái đụng chạm, cho dù không lưu dấu sức mạnh, thì cũng vẫn thể hiện được nhu cầu chiếm hữu và tầm ảnh hưởng sâu sắc của hắn lên cuộc đời của anh.

"Và giờ thì tôi đã lại giữ được em trong vòng tay, khi em mang hình thái trần trụi, ướt sũng và nóng bỏng thế này đây... hệt như một con hoẵng non đang hứng tình."

Renjun nuốt khan khó nhọc khi một bàn tay của Jaemin mạnh bạo trượt xuống và bao bọc lấy bộ phận nhạy cảm nằm giữa hai chân anh, nhẫn tâm mua vui trên nỗi sợ hãi đang vây phủ lên khắp da thịt anh.

"Tôi ghét anh. Tôi ước mình chưa từng chạy đến cầu cứu anh."

"Em ghét tôi sao?"

Hắn dùng bàn tay còn lại lau đi những giọt nước mắt trên gò má chàng trai đang nấc nghẹn trong cơn uất ức, rồi chỉ một giây sau đã bất ngờ nhấn đầu Renjun áp sát vào tường, đã ghim xuống anh loại ánh nhìn mang nặng tâm tư, Jaemin luôn có lối hành xử điên rồ và khó đoán mà ngay đến cả người thân cận với hắn nhất là Renjun cũng chưa bao giờ có thể thích nghi hay cảm thông nỗi cho hắn.

"Em biết không, Renjun? Cho dù đã chán ngấy chuyện phải nghe thấy từ đôi môi xinh đẹp của em bật lên câu nói đó, nhưng tôi lại chưa bao giờ cảm thấy nó đáng giận, đáng trách như lúc này, như bây giờ, khi tôi biết được rằng em không những căm ghét tôi, em còn dám vì một kẻ khác mà rời xa tôi..."

Renjun khiếp đảm hít vào một hơi thật sâu khi một bàn tay của Jaemin đột ngột siết lấy cổ anh, tuy không đủ chặt để gây nghẹt thở nhưng vẫn đủ mạnh để bắt anh phải nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, phải cảm nhận rõ nét sự tồn tại của hắn.

"Và cái suy nghĩ ấy khiến tôi chỉ muốn giết chết thằng nhãi đó."

"Không! Tôi xin anh! Làm ơn đừng giết cậu ấy! Làm ơn hãy tha mạng cho cậu ấy! Nếu... nếu anh tha mạng cho cậu ấy, tôi nhất định sẽ làm theo mọi yêu cầu của anh! Sẽ không bao giờ bỏ đi đâu nữa hết! Cũng sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với bất cứ ai ngoài anh hết!"

Renjun nức nở bật khóc và vội vàng ôm lấy tấm lưng của Jaemin ngay khi hắn vừa quay gót toan định bước ra khỏi phòng tắm.

"Em... là đang thử đặt điều kiện với tôi đấy à?"

Jaemin cay đắng nhìn xuống hai cánh tay đang vòng quanh bụng mình, sau tất cả những nâng niu, những đặc quyền hắn ưu ái dành cho riêng mỗi anh, vậy mà anh... anh vẫn có thể tháo bỏ hết đống trang sức quý hiếm hắn đã tặng, chỉ để đeo vào ngón áp út chiếc nhẫn rẻ tiền kia.

"Đây là lần đầu tiên em chủ động cam kết với tôi vì một người đàn ông khác."

Renjun hơi lùi bước ngỡ ngàng khi Jaemin bất chợt xoay người hắn lại và nhấn anh vào tường cho một nụ hôn sâu, anh nhắm nghiền mắt, cố gắng đáp lại nụ hôn của hắn theo đúng kiểu hắn thích, cố gắng làm vui lòng hắn...

Đâu nào có hay biết chuyện Jaemin đang nhìn chòng chọc vào anh bằng đôi mắt vô cảm, nhưng trái tim của hắn thì đau nhói.

Chắc hẳn Renjun sẽ không bao giờ có thể ngờ, rằng Jaemin cũng đã từng nhiều hơn một lần đau đầu hối hận vì đã cứu giúp anh, đã cho phép anh ngồi vào trong xe, mở lòng đón nhận anh bước vào cuộc đời của hắn. Thứ mà Renjun luôn căm phẫn ví von như ngục tù giam cầm anh một kiếp, lại cũng chính là món quà giá trị nhất của hắn dành cho anh, là trái tim của Jaemin, trái tim chưa từng rung động vì bất cứ ai khác ngoài Renjun.

"Được thôi."

Jaemin thản nhiên đẩy Renjun ra, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Renjun dường như đã bắt gặp đôi mắt hắn ánh lên vẻ thất vọng, trước khi hắn giương cao khóe môi nở nụ cười nham nhở, trên nét mặt chỉ biểu lộ vẻ hung tợn.

"Vậy thì nhanh bước ra ngoài kia để thực hiện lời hứa đoạn tuyệt mọi mối quan hệ của em đi."

Renjun ngậm ngùi gật đầu, rồi ngoan ngoãn đứng yên cho Jaemin tạm thời che chắn cơ thể anh bằng chiếc áo khoác lông thú dài xuống tận cổ chân.

"Tôi lấy quần áo mặc cho nghiêm chỉnh được không?"

"Những bộ quần áo đã dính đầy mùi của thằng nhãi ấy hả? Đừng có hòng. Em sẽ bước ra khỏi đây mà không được mang theo bất cứ một món đồ nào hết."

Jaemin đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống chiếc nhẫn bạc đang lấp lóe trên ngón tay của Renjun tựa hồ có ý muốn cảnh báo anh, rồi hài lòng nhoẻn rộng nụ cười ngạo nghễ quan sát đối phương nhẹ nhàng gật đầu vâng mệnh, từ giọng nói đến hành động của Renjun hiện tại đều đã đánh mất đi khát khao phản kháng.

"Hiểu rồi. Tôi chắc chắn sẽ bỏ lại hết tất cả."

"Vậy mới đúng là em chứ."

"Giờ thì ra ngoài đó nói cho người yêu cũ của em nghe lời vĩnh biệt đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz