ZingTruyen.Xyz

Noren So La

injun hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi máu tanh sộc thẳng vào cánh mũi, mùi vị tởm lợm và buồn nôn nhất cậu từng thấy. điều kì lạ hơn là ở đây chẳng có ai cả, ngay cả một tiếng động cũng không hề có, mặc cho cậu đã ở đây suốt mười lăm phút (áng chừng là vậy) và ngoài không khí đầy rẫy mùi tanh tưởi thì chẳng có gì đáng sợ khác.

injun chỉ nhớ rằng dòng số lạ ấy gọi cho cậu, và gã hỏi ai đó một cách rợn óc. "có sẵn dao ở đó chứ?" chẳng gã nào lại gọi cho một người lạ với nội dung đe dọa như vậy, nếu như hắn không nhầm số hoặc nếu như hắn không nhắm vào đầu dây bên kia. làm gì có ai nhầm số đến cả chục lần khi mà injun phải hét toáng lên rằng cậu không hề quen biết gã.

cuối cùng cậu cũng tự trấn tĩnh bản thân bằng cách an ủi: "gã làm gì biết địa chỉ cơ chứ? có thể là nhầm số thôi, mong vậy."

injun chẳng thể nào yên tâm được khi mà điện thoại cậu cứ rung mãi, và màn hình thì xuất hiện dãy số kì cục khiến cậu gần như muốn phát điên. chẳng nghĩ gì nhiều, injun cần jeno ngay lúc này. nhưng mà anh của cậu lại bị trói chân với hàng tá công việc còn chưa hoàn thành.

injun đã trằn trọc hàng chục phút, trong đầu cậu chỉ nghĩ đi nghĩ lại mãi về cảnh tượng hãi hùng có thể xảy ra bất cứ lúc nào. bên ngoài gió vẫn rít mạnh, còn injun thì không thể ngủ.

ngoài cửa truyền qua tiếng lạch cạch, bất thình lình và đột ngột khiến injun giật nảy một chút. cậu chậm chạp xuống giường, vớ lấy chiếc điện thoại và bật đèn pin, thay vì bật đèn toàn bộ căn phòng. đâu ai biết người đứng trước cửa là ai, thay vì khiến hắn phát hiện ra rằng cậu vẫn còn thức.

injun đã gần như chết sững khi mà cánh cửa được mở ra ngay khi cậu vừa bước xuống phòng khách. trong bóng tối, dáng vẻ to lớn đến đáng sợ của gã ta in xuống nền đất, nom vẻ tự tin bước qua cánh cửa, và cứ thế nhắm thẳng về phía injun.

injun chẳng thể nào bình tĩnh mà bật đèn lên nổi, hay giao tiếp với gã ta như là những người khách bình thường, ồ mà thật ra cũng chẳng có vị khách oái oăm nào xuất hiện tại đây vào đêm hôm như này, cậu cảm nhận được sát khí trên người gã đang ngày càng lớn và cậu chỉ có thể bỏ chạy thôi, hoặc là đứng im chờ gã cầm con dao được nhắc tới trong cuộc gọi kia giết mình.

cậu nhớ rõ là gã đuổi cậu, injun đã chạy bán sống bán chết vào thư phòng, tốc độ càng nhanh hơn khi nghe thấy tiếng lạch cạch của cái gì đó mà gã mới rút ra. cuối cùng là cậu ngã sầm xuống và hoàn toàn không biết gì. càng không biết jeno đã về hay gã lạ mặt kia đã đi chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz