Noren Oneshot Trans Ho Ly Chua Thanh Tinh
[06] - Ngày tốt nghiệpLý Đế Nỗ dùng thành tích hạng nhất toàn trường, hạng nhất toàn vùng và top 10 toàn thành phố, thi đậu vào ngôi trường Nhất Trung.Hoàng Nhân Tuấn dùng thành tích top 200 toàn trường, cộng điểm người dân tộc, cộng điểm sở trường đặc biệt về âm nhạc, thi đậu vào ngôi trường Nhất Trung.Sau khi tốt nghiệp, Lý Đế Nỗ cùng Hoàng Nhân Tuấn trở về trường trung học gặp lại các thầy cô, các bạn học đều vô cùng kinh ngạc về sự đồng bộ của cả hai, ngay đến cả cao trung cũng thi đậu chung một trường.Đáy mắt của giáo viên như long lên những giọt nước mắt, nhìn thấy mình đang được quây quần bởi những đứa trẻ, trong thâm tâm càng cảm thấy xúc động mãnh liệt. Không ngờ rằng đứa trẻ Hoàng Nhân Tuấn mới mấy ngày đầu bước vào trường, nay đã cao hơn cả bản thân cô rồi.Mọi người đều đang rất vui mừng, giáo viên chủ nhiệm tìm đến Lý Đế Nỗ, tiếc nuối hỏi: "Vài hôm trước trường nước ngoài không gọi được cho bố mẹ em? Họ gọi cho tôi muốn cháy cả máy."Nếu như học sinh mà mình đã từng dạy được đi du học, thì đó là niềm tự hào vô bờ bến của nhà trường và bản thân họ.Lý Đế Nỗ nhìn người thầy còn thấp hơn cậu nửa cái đầu, gương mặt của người nào đó bỗng xuất hiện trong đầu cậu.Một chiếc răng khểnh nho nhỏ, má lúm đồng tiền khi mỉm cười, có những lúc nhảy lên nói muốn đuổi theo cơn gió, mỗi khi mở đèn đều nói một câu mình là người soi sáng cả thế gian, mặc dù ăn rất nhiều nhưng lại rất kén chọn. Một người như thế thật sự sẽ không thể thích nghi được với cuộc sống không có cậu ở bên."Nhất Trung cũng rất tốt, cách nhà không quá xa."Chủ yếu là Hoàng Nhân Tuấn của cậu đã thật sự rất chăm chỉ rồi, vì để được học chung với cậu, nó đã thật sự quá đủ nỗ lực rồi. Nhưng Hoàng Nhân Tuấn sẽ không thể hiểu được vì sao bản thân mình lại làm những điều này.
[07] - Những ngày thầm yêuLý Đế Nỗ là khi vừa lên lớp 7, bố đã mua cho cậu một chiếc giường đơn nói rằng con trai trưởng thành rồi, phải đảm đương công việc rồi.Cậu gật đầu.Ngày đó mẹ cậu đưa cho cậu một trái dưa hấu tươi ngọt bảo cậu sang nhà nhà hàng xóm cho họ nếm thử, vừa mở cửa ra đã thấy Hoàng Nhân Tuấn mặc một chiếc áo ba lỗ chạy đến mở cửa, nó nhìn Lý Đế Nỗ trong tay ôm trái dưa thì vô cùng niềm nở lấy dưa trước rồi mới mời cậu vào nhà, mẹ nó thấy được liền mắng: "Vẫn là không biết tí phép tắc gì, mẹ thật là muốn cho con một trận nhớ đời mà!""Đều là người một nhà mà, mẹ để ý đến làm gì, tiểu Nỗ nhà người ta còn chả thèm nói gì, mẹ, mẹ thật sự tính toán chi li quá ấy, nghĩ cũng nhiều ơi là nhiều, bởi vậy nên tóc mẹ bạc nhanh lắm đó."Mẹ Hoàng lập tức cầm lấy cây chổi lông gà được treo trên tường, đuổi theo Hoàng Nhân Tuấn trong cả phòng khách lẫn ban công rộng 50m². Mặc dù đều là hai chàng trai tuổi thành niên, nhưng Hoàng Nhân Tuấn ấu trĩ và hài hước hơn Lý Đế Nỗ rất nhiều.Một dáng vẻ hoạt bát sôi nổi, một sức sống vui tươi, một đứa trẻ cho dù đang bị mẹ rượt theo đánh nhưng vẫn ráng lén ăn thử một miếng dưa. Thật sự là quá đáng yêu rồi.Nếu như có thể, cậu thật sự muốn giấu nó đi.Bố mẹ hoàn toàn không để ý Lý Đế Nỗ có người trong lòng, thậm chí bố của Lý Đế Nỗ còn muốn lấy chuyện này ra để làm đề tài buôn chuyện. Chỉ có Lý Đế Nỗ khi nhìn cậu nhóc đang mặc áo ba lỗ cùng với cánh tay mảnh khảnh, cười lên lại thấy được một chiếc răng khểnh thì mới phát hiện ra rằng, hóa ra Hoàng Nhân Tuấn chính là chàng thơ của cậu. Đoạn tình cảm yêu thầm này, có lẽ vốn dĩ đã nảy sinh từ rất sớm, thật sự rất sớm rồi.Hoàng Nhân Tuấn là người đã mở ra một vùng trời mới về giới tính cho Lý Đế Nỗ, là một sự tưởng tượng về tình yêu.Hi vọng Hoàng Nhân Tuấn cũng thích cậu. Nhưng nếu như không phải, vậy thì, vậy thì một đứa trẻ tươi sáng như nó khi biết được một người đơn phương mình từ lâu đến thế, thì chắc hẳn cũng sẽ rất thương cảm cho người đó thôi nhỉ.Sau đó Lý Đế Nỗ nằm mơ, đều có một tinh linh tên tiểu Tuấn đến làm phiền cậu. Sau đó những cuốn sách không thể xem được lưu truyền giữa những người con trai, thì cậu luôn ngăn cản Hoàng Nhân Tuấn xem nó.[08] - Lên cao trung rồiCuộc sống cao trung so với trung học thì vất vả hơn rất nhiều, chưa kể đến năm đầu cao trung còn phải học đến chín môn học, Hoàng Nhân Tuấn chóng hết cả mặt, học trước quên sau. Rất nhanh đến lần phân lớp đầu tiên đã bị chia cắt với Lý Đế Nỗ rồi.Lý Đế Nỗ vào lớp O nâng cao, còn Hoàng Nhân Tuấn lại vào lớp thường. Mặc dù cả hai không học cùng lớp, sẽ ít đi bớt đề tài nói chuyện, nhưng Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đế Nỗ vẫn cùng nhau ăn cơm trưa, cùng nhau ăn bữa xế, cùng nhau đi học về nhà, trong cuộc sống cao trung bận rộn, Hoàng Nhân Tuấn thấp thoáng cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng lại cảm thấy so với trước đây thì không có gì khác biệt."Hoàng Nhân Tuấn, có người tìm cậu."Ban cán sự đứng cửa lớp gọi to tên Hoàng Nhân Tuấn, còn nó, người vẫn đang quay cuồng trong mớ bài tập lượng giác của chương trước, ngay lập tức đóng sách lại chạy ra ngoài cửa, quả nhiên là người bạn tốt Lý Đế Nỗ của nó, cậu đang dựa người vào lan can đứng đọc sách.Những cô gái đi ngang qua đều đang bàn về sự đẹp trai của cậu ấy, càng làm cho nó cảm thấy tự hào thêm vạn phần. Nó rón rén tiến đên rồi vỗ lên lưng cậu, vui vẻ hỏi:"Tiểu Nỗ, cậu đang làm gì thế?"Lý Đế Nỗ vừa nghe thấy liền quay người lại, mỉm cười rồi đưa quyển sách mà cậu đang xem cho nó. "Dì nói cậu cảm thấy cao trung quá vất vả, tớ cũng nghĩ như vậy, đây đều là những bài tập mẫu các bạn đã đề xuất, tớ đưa cho cậu xem trước nhé."Hoàng Nhân Tuấn nhận được quyển sách liền coi như nhận được bảo vật, sau đó dường như nghĩ ngợi gì đó rồi nói: "Đúng rồi! Tớ cũng có món đồ cần đưa cho cậu."Nó nhanh chóng chạy vào lớp lấy trong ngăn bàn ra những bức thư tình cùng với những thanh chocolate, tất cả đều do người khác nài nỉ nó đưa cho Lý Đế Nỗ, nó thì lại không biết cách từ chối, cho dù cũng có lúc nó cảm thấy rất phiền phức, nhưng tất cả nó đều nhận hết, thế nên mọi người đều cho rằng tính cách của nó so với Lý Đế Nỗ thì tốt hơn rất nhiều.Trông thấy lại một chồng thư tình, Lý Đế Nỗ chau mày, gương mặt hiện lên một chút khó xử: "Sau này đừng nhận nữa nhé, phiền phức cho cậu lắm.""Tốt xấu gì cũng là tâm ý người ta, thôi cứ như vậy nhé, vào tiết rồi!"[09] - Nhật ký tiểu Lý/ Những ngày cãi nhauThứ ba,Hoàng Nhân Tuấn hôm nay lại đưa cho tôi một xấp thư tình, tôi bảo cậu ấy đừng nhận nữa, nhưng cậu ấy vẫn không phát hiện ra là tôi rất thích cậu ấy. Chuyện đau lòng không phải là cái này, tôi lấy ra một lá thư không phải màu hồng, không phải màu xanh dương cũng không phải màu xanh lá xem thử, nó rất khó chịu.Hoàng Nhân Tuấn đã không biết."Mày thật là không biết ngượng! Mày không biết là đồng tính là một việc rất buồn nôn sao! Cái dáng vẻ suy nghĩ đến một buổi tối nọ Lý Đế Nỗ nhẹ hôn mày mới thật là khó coi! Hôm nay mày ra nói chuyện với cậu ấy, tao thấy cả người mày như muốn dính cả vào người cậu ấy rồi! Có mặt mũi gì không hả! Tên đồng tính không biết ngượng! Đừng có đụng vào Lý Đế Nỗ nữa! Chết xa ra một chút! Mày tởm đến khiến tao phải nôn ra rồi đây! Mẹ mày không chỉ mày cách làm người sao?"Tôi ghi lại điều này không vì mục đích gì cả, tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Vẫn may là cậu ấy không thấy được, có thể là khi tôi gọi cậu ấy ra ngoài thì có người nhét vào hộc bàn cậu ấy rồi. Không biết người ấy là ai, đợi ngày mai hỏi thử tiểu Tuấn xem cậu ấy biết ai không.Những bạn học thời trung học sẽ không bao giờ suy nghĩ gì, có lẽ lên cao trung rồi, bạn học nhiều hơn, cách nghĩ cũng không giống nhau.Cậu ấy nhất định không nên biết người đó là ai.
Thứ tư,Hôm nay tôi đã hỏi tiểu Tuấn, cậu ấy cái gì cũng không biết. Quả nhiên là vậy.Tôi thật sự rất sốt ruột, người đó bây giờ chỉ mới viết thư mắng chửi, đến ngày sau làm hại đến cậu ấy thì biết làm sao đây, hiện tại tất cả mọi lo lắng của tôi chỉ có thể được giải tỏa thông qua quyển nhật ký này, ngay đến cả việc đọc sách tôi cũng không còn tâm trạng để đọc nữa, lá thư đó nằm trong ngăn kéo của tôi rất lâu rồi.Tiểu Tuấn chỉ nói cho tôi nghe vài cái tên mà cậu ấy nhớ là họ đã tặng quà cho tôi, nhưng đều không phải, tất cả đều không phải.
Thứ năm,Tôi và cậu ấy cãi nhau rồi, 16 năm cuộc đời lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau.Sáng nay cậu ấy hỏi tôi tại sao dạo này tâm trí tôi cứ để đâu đâu như người mất hồn vậy, tôi chỉ cười mà không nói gì. Cuối cùng cậu ấy hỏi tôi có phải tôi đang yêu đương không, tôi lắc đầu phủ nhận. Cậu ta thật sự đã cứa vào tim tôi, còn cho rằng tôi đang có người yêu, tôi thật sự chẳng còn gì để nói nữa.Ngốc nghếch, ngốc nghếch. Tôi không biết là đang tức giận bản thân mình, hay là đang tức giận cậu ấy nữa.Hoàng Nhân Tuấn rõ ràng không làm sai gì cả, nhưng tôi lại làm tổn thương cậu ấy.Tôi cũng không đi tìm cậu ấy, cậu ấy gặp tôi thì tâm trạng liền không thoải mái, cũng không chịu nói chuyện với tôi nữa. Hiểu lầm thật sự rất lớn, nhưng tôi thật sự rất khó mở lời.Tôi không đủ dũng cảm để nói cậu ấy nghe rằng, có người cho rằng chúng ta là một cặp đồng tính, cậu có cảm thấy buồn cười không.Nhưng tôi thật ra cũng không có tư cách gì để nói với cậu ấy là tôi thích cậu.Hoàng Nhân Tuấn sẽ cảm thấy chán ghét tôi không?
Thứ tư,Một tuần trôi qua, không hề có một hiện tượng nào làm lành giữa hai chúng tôi.Tôi cũng không tìm ra được người đã đưa lá thư đó cho Hoàng Nhân Tuấn.Nhưng chưa kịp giải thích mọi việc một cách đàng hoàng, thì chúng tôi đã phải xa nhau rồi.
[10] - Ngày ly biệt"Tiểu Nỗ bà ngoại bị bệnh ung thư rồi, chúng ta bắt buộc phải trở về thành phố T."Vai của mẹ Lý không ngừng run, nắm lấy khăn giấy trong tay khẽ lau đi những giọt nước mắt, mẹ Hoàng lập tức đưa cho bà một tách trà nóng, xoa nhẹ lên vai an ủi bà bình tĩnh lại.Một một người phụ nữ trước khi trở thành một người vợ, đều là đứa con gái bé bỏng mà gia đình họ trân quý nhất, bà cũng đà từng rất tùy hứng và nũng nịu.Hoàng Nhân Tuấn khi biết được tin tức này liền ngẩn ra một lúc, sau khi nó cãi nhau với Lý Đế Nỗ xong, đã mấy ngày rồi đi ăn cũng không thèm đi tìm Lý Đế Nỗ, cáu giận với cậu ấy, trốn cậu ấy. Những người lớn khi thấy mối quan hệ của họ như vậy cũng không nói gì, cảm thấy những đứa trẻ giận lẫy nhau thì qua vài ngày nữa cũng làm lành lại thôi."Dì ơi, dì đang làm cái gì vậy?"Hôm đó nó vẫn nhớ rằng nó đang chạy xuống lầu đổ rác, nhìn thấy nhà hàng xóm dọn dẹp đồ đạc, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy khoảnh khắc đó, cả vùng trời của nó như đang dần sụp đổ.Nó chưa bao giờ nghĩ đến một cuộc sống không có Lý Đế Nỗ. Còn Lý Đế Nỗ trong lúc dọn dẹp thì tìm thấy được một chiếc gối, rồi cứng rắn đem gối đưa cho tiểu Tuấn. "Khi còn nhỏ cậu qua nhà tớ ngủ đã bỏ quên một chiếc gối này, mãi tới giờ mới tìm ra.""Tiểu Tuấn, tớ sắp phải đi rồi."Cậu cúi đầu xuống nắm lấy tay Hoàng Nhân Tuấn, chạm vào vết bớt trên tay nó, cảm giác như không để ý lắm, nhưng không khí lại vô hình trầm xuống, cậu dùng hết sức thay đổi âm giọng để cứu vãn bầu không khí này:"Tớ phải đến thành phố T rồi, cậu đi bộ nhớ trước tiên phải nhìn đèn giao thông, đôi Converse của cậu rất đẹp đừng làm cho nó bị dơ, những bài tập quá khó thì nhớ kịp thời hỏi giáo viên, mỗi ngày nhớ uống nước, mùa đông nhớ dùng son dưỡng, còn nước, nhớ phải uống thật nhiều nước đó.""Món hoành thánh mà cậu thích, mỗi lần đều là tớ giúp cậu chuẩn bị nguyên liệu, 1 muỗng giấm, nửa muỗng ớt, bánh quy mè là mua ở quán cạnh nhà, bánh ngâm với nước canh là ngon nhất. Cậu ít uống nước ngọt lại đi, hồi nhỏ cậu uống quá nhiều nên lúc nào cũng phải đi tiêm cả ý, sắp đến mùa đông rồi thành phố N sẽ có những trận tuyết đầu mùa, đừng suốt ngày đi chơi ném tuyết nữa, cũng đừng đánh nhau với bạn bè, cậu thích ăn tôm, căn tin lầu hai của trường nấu tôm rất ngon, lần sau khi ăn tôm nhớ bóc vỏ tôm thật sạch nhé, trước đây toàn là tớ giúp cậu bóc thôi. Đi ra khỏi nhà nhớ đem theo chìa khóa, hàng xóm bây giờ không còn ai ở nữa rồi, cậu còn không đem theo nữa thì phải đứng chờ ở ngoài cửa rồi đấy."Cậu hít một hơi thật sâu."Những việc không muốn làm thì đừng tự làm khó bản thân mình, đừng làm việc tốt một cách bừa bãi, tiểu Tuấn, tớ không hi vọng cậu sẽ trở thành một người lương thiện, bởi vì lương thiện luôn đem lại uất ức cho bản thân, tớ không muốn cậu bị thiệt, cậu tốt nhất nên trở thành một người vui vẻ.""Cậu đừng giận nữa, nhớ gọi điện cho tớ, thường liên lạc cho tớ nhé."Cả hai cùng ngẩng đầu lên, vành mắt của họ đều đã dần đỏ hoe.
[07] - Những ngày thầm yêuLý Đế Nỗ là khi vừa lên lớp 7, bố đã mua cho cậu một chiếc giường đơn nói rằng con trai trưởng thành rồi, phải đảm đương công việc rồi.Cậu gật đầu.Ngày đó mẹ cậu đưa cho cậu một trái dưa hấu tươi ngọt bảo cậu sang nhà nhà hàng xóm cho họ nếm thử, vừa mở cửa ra đã thấy Hoàng Nhân Tuấn mặc một chiếc áo ba lỗ chạy đến mở cửa, nó nhìn Lý Đế Nỗ trong tay ôm trái dưa thì vô cùng niềm nở lấy dưa trước rồi mới mời cậu vào nhà, mẹ nó thấy được liền mắng: "Vẫn là không biết tí phép tắc gì, mẹ thật là muốn cho con một trận nhớ đời mà!""Đều là người một nhà mà, mẹ để ý đến làm gì, tiểu Nỗ nhà người ta còn chả thèm nói gì, mẹ, mẹ thật sự tính toán chi li quá ấy, nghĩ cũng nhiều ơi là nhiều, bởi vậy nên tóc mẹ bạc nhanh lắm đó."Mẹ Hoàng lập tức cầm lấy cây chổi lông gà được treo trên tường, đuổi theo Hoàng Nhân Tuấn trong cả phòng khách lẫn ban công rộng 50m². Mặc dù đều là hai chàng trai tuổi thành niên, nhưng Hoàng Nhân Tuấn ấu trĩ và hài hước hơn Lý Đế Nỗ rất nhiều.Một dáng vẻ hoạt bát sôi nổi, một sức sống vui tươi, một đứa trẻ cho dù đang bị mẹ rượt theo đánh nhưng vẫn ráng lén ăn thử một miếng dưa. Thật sự là quá đáng yêu rồi.Nếu như có thể, cậu thật sự muốn giấu nó đi.Bố mẹ hoàn toàn không để ý Lý Đế Nỗ có người trong lòng, thậm chí bố của Lý Đế Nỗ còn muốn lấy chuyện này ra để làm đề tài buôn chuyện. Chỉ có Lý Đế Nỗ khi nhìn cậu nhóc đang mặc áo ba lỗ cùng với cánh tay mảnh khảnh, cười lên lại thấy được một chiếc răng khểnh thì mới phát hiện ra rằng, hóa ra Hoàng Nhân Tuấn chính là chàng thơ của cậu. Đoạn tình cảm yêu thầm này, có lẽ vốn dĩ đã nảy sinh từ rất sớm, thật sự rất sớm rồi.Hoàng Nhân Tuấn là người đã mở ra một vùng trời mới về giới tính cho Lý Đế Nỗ, là một sự tưởng tượng về tình yêu.Hi vọng Hoàng Nhân Tuấn cũng thích cậu. Nhưng nếu như không phải, vậy thì, vậy thì một đứa trẻ tươi sáng như nó khi biết được một người đơn phương mình từ lâu đến thế, thì chắc hẳn cũng sẽ rất thương cảm cho người đó thôi nhỉ.Sau đó Lý Đế Nỗ nằm mơ, đều có một tinh linh tên tiểu Tuấn đến làm phiền cậu. Sau đó những cuốn sách không thể xem được lưu truyền giữa những người con trai, thì cậu luôn ngăn cản Hoàng Nhân Tuấn xem nó.[08] - Lên cao trung rồiCuộc sống cao trung so với trung học thì vất vả hơn rất nhiều, chưa kể đến năm đầu cao trung còn phải học đến chín môn học, Hoàng Nhân Tuấn chóng hết cả mặt, học trước quên sau. Rất nhanh đến lần phân lớp đầu tiên đã bị chia cắt với Lý Đế Nỗ rồi.Lý Đế Nỗ vào lớp O nâng cao, còn Hoàng Nhân Tuấn lại vào lớp thường. Mặc dù cả hai không học cùng lớp, sẽ ít đi bớt đề tài nói chuyện, nhưng Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đế Nỗ vẫn cùng nhau ăn cơm trưa, cùng nhau ăn bữa xế, cùng nhau đi học về nhà, trong cuộc sống cao trung bận rộn, Hoàng Nhân Tuấn thấp thoáng cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng lại cảm thấy so với trước đây thì không có gì khác biệt."Hoàng Nhân Tuấn, có người tìm cậu."Ban cán sự đứng cửa lớp gọi to tên Hoàng Nhân Tuấn, còn nó, người vẫn đang quay cuồng trong mớ bài tập lượng giác của chương trước, ngay lập tức đóng sách lại chạy ra ngoài cửa, quả nhiên là người bạn tốt Lý Đế Nỗ của nó, cậu đang dựa người vào lan can đứng đọc sách.Những cô gái đi ngang qua đều đang bàn về sự đẹp trai của cậu ấy, càng làm cho nó cảm thấy tự hào thêm vạn phần. Nó rón rén tiến đên rồi vỗ lên lưng cậu, vui vẻ hỏi:"Tiểu Nỗ, cậu đang làm gì thế?"Lý Đế Nỗ vừa nghe thấy liền quay người lại, mỉm cười rồi đưa quyển sách mà cậu đang xem cho nó. "Dì nói cậu cảm thấy cao trung quá vất vả, tớ cũng nghĩ như vậy, đây đều là những bài tập mẫu các bạn đã đề xuất, tớ đưa cho cậu xem trước nhé."Hoàng Nhân Tuấn nhận được quyển sách liền coi như nhận được bảo vật, sau đó dường như nghĩ ngợi gì đó rồi nói: "Đúng rồi! Tớ cũng có món đồ cần đưa cho cậu."Nó nhanh chóng chạy vào lớp lấy trong ngăn bàn ra những bức thư tình cùng với những thanh chocolate, tất cả đều do người khác nài nỉ nó đưa cho Lý Đế Nỗ, nó thì lại không biết cách từ chối, cho dù cũng có lúc nó cảm thấy rất phiền phức, nhưng tất cả nó đều nhận hết, thế nên mọi người đều cho rằng tính cách của nó so với Lý Đế Nỗ thì tốt hơn rất nhiều.Trông thấy lại một chồng thư tình, Lý Đế Nỗ chau mày, gương mặt hiện lên một chút khó xử: "Sau này đừng nhận nữa nhé, phiền phức cho cậu lắm.""Tốt xấu gì cũng là tâm ý người ta, thôi cứ như vậy nhé, vào tiết rồi!"[09] - Nhật ký tiểu Lý/ Những ngày cãi nhauThứ ba,Hoàng Nhân Tuấn hôm nay lại đưa cho tôi một xấp thư tình, tôi bảo cậu ấy đừng nhận nữa, nhưng cậu ấy vẫn không phát hiện ra là tôi rất thích cậu ấy. Chuyện đau lòng không phải là cái này, tôi lấy ra một lá thư không phải màu hồng, không phải màu xanh dương cũng không phải màu xanh lá xem thử, nó rất khó chịu.Hoàng Nhân Tuấn đã không biết."Mày thật là không biết ngượng! Mày không biết là đồng tính là một việc rất buồn nôn sao! Cái dáng vẻ suy nghĩ đến một buổi tối nọ Lý Đế Nỗ nhẹ hôn mày mới thật là khó coi! Hôm nay mày ra nói chuyện với cậu ấy, tao thấy cả người mày như muốn dính cả vào người cậu ấy rồi! Có mặt mũi gì không hả! Tên đồng tính không biết ngượng! Đừng có đụng vào Lý Đế Nỗ nữa! Chết xa ra một chút! Mày tởm đến khiến tao phải nôn ra rồi đây! Mẹ mày không chỉ mày cách làm người sao?"Tôi ghi lại điều này không vì mục đích gì cả, tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Vẫn may là cậu ấy không thấy được, có thể là khi tôi gọi cậu ấy ra ngoài thì có người nhét vào hộc bàn cậu ấy rồi. Không biết người ấy là ai, đợi ngày mai hỏi thử tiểu Tuấn xem cậu ấy biết ai không.Những bạn học thời trung học sẽ không bao giờ suy nghĩ gì, có lẽ lên cao trung rồi, bạn học nhiều hơn, cách nghĩ cũng không giống nhau.Cậu ấy nhất định không nên biết người đó là ai.
Thứ tư,Hôm nay tôi đã hỏi tiểu Tuấn, cậu ấy cái gì cũng không biết. Quả nhiên là vậy.Tôi thật sự rất sốt ruột, người đó bây giờ chỉ mới viết thư mắng chửi, đến ngày sau làm hại đến cậu ấy thì biết làm sao đây, hiện tại tất cả mọi lo lắng của tôi chỉ có thể được giải tỏa thông qua quyển nhật ký này, ngay đến cả việc đọc sách tôi cũng không còn tâm trạng để đọc nữa, lá thư đó nằm trong ngăn kéo của tôi rất lâu rồi.Tiểu Tuấn chỉ nói cho tôi nghe vài cái tên mà cậu ấy nhớ là họ đã tặng quà cho tôi, nhưng đều không phải, tất cả đều không phải.
Thứ năm,Tôi và cậu ấy cãi nhau rồi, 16 năm cuộc đời lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau.Sáng nay cậu ấy hỏi tôi tại sao dạo này tâm trí tôi cứ để đâu đâu như người mất hồn vậy, tôi chỉ cười mà không nói gì. Cuối cùng cậu ấy hỏi tôi có phải tôi đang yêu đương không, tôi lắc đầu phủ nhận. Cậu ta thật sự đã cứa vào tim tôi, còn cho rằng tôi đang có người yêu, tôi thật sự chẳng còn gì để nói nữa.Ngốc nghếch, ngốc nghếch. Tôi không biết là đang tức giận bản thân mình, hay là đang tức giận cậu ấy nữa.Hoàng Nhân Tuấn rõ ràng không làm sai gì cả, nhưng tôi lại làm tổn thương cậu ấy.Tôi cũng không đi tìm cậu ấy, cậu ấy gặp tôi thì tâm trạng liền không thoải mái, cũng không chịu nói chuyện với tôi nữa. Hiểu lầm thật sự rất lớn, nhưng tôi thật sự rất khó mở lời.Tôi không đủ dũng cảm để nói cậu ấy nghe rằng, có người cho rằng chúng ta là một cặp đồng tính, cậu có cảm thấy buồn cười không.Nhưng tôi thật ra cũng không có tư cách gì để nói với cậu ấy là tôi thích cậu.Hoàng Nhân Tuấn sẽ cảm thấy chán ghét tôi không?
Thứ tư,Một tuần trôi qua, không hề có một hiện tượng nào làm lành giữa hai chúng tôi.Tôi cũng không tìm ra được người đã đưa lá thư đó cho Hoàng Nhân Tuấn.Nhưng chưa kịp giải thích mọi việc một cách đàng hoàng, thì chúng tôi đã phải xa nhau rồi.
[10] - Ngày ly biệt"Tiểu Nỗ bà ngoại bị bệnh ung thư rồi, chúng ta bắt buộc phải trở về thành phố T."Vai của mẹ Lý không ngừng run, nắm lấy khăn giấy trong tay khẽ lau đi những giọt nước mắt, mẹ Hoàng lập tức đưa cho bà một tách trà nóng, xoa nhẹ lên vai an ủi bà bình tĩnh lại.Một một người phụ nữ trước khi trở thành một người vợ, đều là đứa con gái bé bỏng mà gia đình họ trân quý nhất, bà cũng đà từng rất tùy hứng và nũng nịu.Hoàng Nhân Tuấn khi biết được tin tức này liền ngẩn ra một lúc, sau khi nó cãi nhau với Lý Đế Nỗ xong, đã mấy ngày rồi đi ăn cũng không thèm đi tìm Lý Đế Nỗ, cáu giận với cậu ấy, trốn cậu ấy. Những người lớn khi thấy mối quan hệ của họ như vậy cũng không nói gì, cảm thấy những đứa trẻ giận lẫy nhau thì qua vài ngày nữa cũng làm lành lại thôi."Dì ơi, dì đang làm cái gì vậy?"Hôm đó nó vẫn nhớ rằng nó đang chạy xuống lầu đổ rác, nhìn thấy nhà hàng xóm dọn dẹp đồ đạc, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy khoảnh khắc đó, cả vùng trời của nó như đang dần sụp đổ.Nó chưa bao giờ nghĩ đến một cuộc sống không có Lý Đế Nỗ. Còn Lý Đế Nỗ trong lúc dọn dẹp thì tìm thấy được một chiếc gối, rồi cứng rắn đem gối đưa cho tiểu Tuấn. "Khi còn nhỏ cậu qua nhà tớ ngủ đã bỏ quên một chiếc gối này, mãi tới giờ mới tìm ra.""Tiểu Tuấn, tớ sắp phải đi rồi."Cậu cúi đầu xuống nắm lấy tay Hoàng Nhân Tuấn, chạm vào vết bớt trên tay nó, cảm giác như không để ý lắm, nhưng không khí lại vô hình trầm xuống, cậu dùng hết sức thay đổi âm giọng để cứu vãn bầu không khí này:"Tớ phải đến thành phố T rồi, cậu đi bộ nhớ trước tiên phải nhìn đèn giao thông, đôi Converse của cậu rất đẹp đừng làm cho nó bị dơ, những bài tập quá khó thì nhớ kịp thời hỏi giáo viên, mỗi ngày nhớ uống nước, mùa đông nhớ dùng son dưỡng, còn nước, nhớ phải uống thật nhiều nước đó.""Món hoành thánh mà cậu thích, mỗi lần đều là tớ giúp cậu chuẩn bị nguyên liệu, 1 muỗng giấm, nửa muỗng ớt, bánh quy mè là mua ở quán cạnh nhà, bánh ngâm với nước canh là ngon nhất. Cậu ít uống nước ngọt lại đi, hồi nhỏ cậu uống quá nhiều nên lúc nào cũng phải đi tiêm cả ý, sắp đến mùa đông rồi thành phố N sẽ có những trận tuyết đầu mùa, đừng suốt ngày đi chơi ném tuyết nữa, cũng đừng đánh nhau với bạn bè, cậu thích ăn tôm, căn tin lầu hai của trường nấu tôm rất ngon, lần sau khi ăn tôm nhớ bóc vỏ tôm thật sạch nhé, trước đây toàn là tớ giúp cậu bóc thôi. Đi ra khỏi nhà nhớ đem theo chìa khóa, hàng xóm bây giờ không còn ai ở nữa rồi, cậu còn không đem theo nữa thì phải đứng chờ ở ngoài cửa rồi đấy."Cậu hít một hơi thật sâu."Những việc không muốn làm thì đừng tự làm khó bản thân mình, đừng làm việc tốt một cách bừa bãi, tiểu Tuấn, tớ không hi vọng cậu sẽ trở thành một người lương thiện, bởi vì lương thiện luôn đem lại uất ức cho bản thân, tớ không muốn cậu bị thiệt, cậu tốt nhất nên trở thành một người vui vẻ.""Cậu đừng giận nữa, nhớ gọi điện cho tớ, thường liên lạc cho tớ nhé."Cả hai cùng ngẩng đầu lên, vành mắt của họ đều đã dần đỏ hoe.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz