Nông nữ tu tiên từ vườn rau đến đỉnh phong
Chương 7: Hợp Đồng Độc Quyền với Nguyệt Lai Lâu
Vân Hoang Đại Lục, Đại Hạ Quốc, thôn Bạch Thạch, những ngày cuối đông năm Khải Nguyên thứ 12. Sau khi An Nhiên chia sẻ "bí quyết" làm phân hữu cơ học từ "tỷ tỷ thần tiên", cả thôn Bạch Thạch như được thổi một luồng sinh khí mới. Nhà nhà đều học theo, không khí lao động trở nên hăng say hơn, ai cũng hy vọng vào một vụ mùa bội thu sắp tới. Riêng vườn rau nhà An Nhiên, với sự chăm sóc đặc biệt và một "phép màu" không ai hay biết, vẫn tiếp tục phát triển một cách phi thường, trở thành một huyền thoại nhỏ trong vùng.
Lượng rau thu hoạch trong vườn nhà An Nhiên ngày càng nhiều, chất lượng thì không cần phải bàn cãi. Những bó cải xanh non mơn mởn, những trái cà chua đỏ mọng, những quả dưa chuột thẳng tắp vẫn còn nguyên lớp phấn trắng, tất cả đều mang một hương vị tươi ngon đặc biệt mà không nơi nào có được. Dù An Nhiên và hai ông bà Lâm có cố gắng tiêu thụ, biếu tặng hàng xóm láng giềng, thì lượng rau dư thừa vẫn còn khá nhiều. Chỉ bán lẻ ở chợ thôn hoặc các thôn lân cận thì vừa mất thời gian, lại không được giá bao nhiêu, không tương xứng với công sức và sự đặc biệt của chúng.
Một buổi tối, sau bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng, Lâm Trung thúc nhìn những sọt rau xanh tốt vừa được thu hoạch từ vườn về, chất đầy một góc sân, rồi trầm ngâm nói với An Nhiên: "Nhiên Nhiên à, rau của nhà ta ngày một nhiều, lại tốt tươi đến mức này, nếu chỉ quanh quẩn ở mấy cái chợ quê thì thực sự là quá phí phạm. Hay là, thúc nghĩ cháu nên thử mang đến Thanh Thạch Huyện xem sao. Nghe nói ở đó là một huyện lỵ lớn, chợ búa sầm uất, có nhiều tửu lầu, quán ăn sang trọng. Họ chắc chắn sẽ cần những loại rau tươi ngon đặc biệt như của nhà mình để phục vụ cho những vị khách giàu có, quan lại. Biết đâu lại tìm được một mối làm ăn lớn, ổn định lâu dài."
Lâm Tú thẩm ngồi bên cạnh cũng gật gù tán thành: "Ông nhà nói phải đó An Nhiên. Rau của chúng ta ngon thế này, hiếm có khó tìm, mang lên huyện bán chắc chắn sẽ được giá hơn nhiều. Có thêm đồng ra đồng vào, cuộc sống của ba chúng ta cũng sẽ đỡ vất vả hơn."
An Nhiên im lặng lắng nghe lời khuyên của hai ông bà, trong lòng cũng đã có những suy tính riêng. Cô bé biết, với chất lượng vượt trội của rau củ trong vườn mình, việc tìm một thị trường tiêu thụ lớn hơn, có giá trị cao hơn là điều tất yếu. Thanh Thạch Huyện, một trung tâm giao thương quan trọng của cả vùng, cách thôn Bạch Thạch chỉ khoảng một canh giờ đi xe trâu về phía Đông, đúng là một lựa chọn không tồi.
"Dạ, Lâm thúc, Lâm thẩm nói rất phải ạ. Con cũng đang nghĩ đến chuyện này," An Nhiên lễ phép đáp, ánh mắt ánh lên sự quyết đoán. "Vậy ngày mai, trời vừa sáng, con xin phép cùng Lâm thúc mang một ít rau tốt nhất của nhà mình lên Thanh Thạch Huyện thử một chuyến xem sao. Được hay không thì cũng là một lần mình thử sức."
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, khi sương đêm còn giăng một lớp mỏng trên những mái nhà và ngọn cỏ, An Nhiên đã cùng Lâm thúc dậy từ rất sớm. Hai người cẩn thận lựa chọn những loại rau củ tươi ngon nhất, vừa mới thu hoạch từ vườn còn đẫm sương đêm. Tất cả đều được xếp ngay ngắn, cẩn thận vào những chiếc sọt tre lớn lót lá chuối tươi, rồi chất lên chiếc xe trâu mà gia đình đã mua được trước đó không lâu.
Chiếc xe bò đi mượn nhà trưởng thôn do Lâm thúc vững vàng điều khiển, lọc cọc lăn bánh trên con đường đất quen thuộc dẫn ra khỏi thôn Bạch Thạch, hướng thẳng về phía Thanh Thạch Huyện. An Nhiên ngồi ở một góc nhỏ trên thùng xe, bên cạnh những sọt rau xanh tốt, lòng có chút hồi hộp nhưng cũng không kém phần háo hức, mong chờ vào chuyến đi mang tính quyết định này.
Sau khoảng một canh giờ di chuyển, vượt qua những cánh đồng lúa đã gặt xong và vài thôn xóm nhỏ nằm rải rác, cuối cùng bóng dáng sầm uất của Thanh Thạch Huyện cũng dần hiện ra trước mắt họ. So với sự yên tĩnh, có phần tiêu điều của thôn Bạch Thạch, Thanh Thạch Huyện quả thực là một nơi phồn hoa, náo nhiệt. Đường phố chính được lát đá xanh rộng rãi, xe ngựa, người đi bộ qua lại như mắc cửi. Hai bên đường là những cửa hàng, tiệm buôn san sát, biển hiệu đủ màu sắc được treo cao, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng cười nói ồn ào, náo nhiệt.
Theo lời dặn của một người quen trong thôn, Lâm thúc đánh xe tìm đến tửu lầu lớn nhất và nổi tiếng nhất ở Thanh Thạch Huyện, tên là "Nguyệt Lai Lâu". Đó là một tòa nhà ba tầng bề thế, được xây dựng bằng gỗ lim quý hiếm, mái cong lợp ngói lưu ly màu xanh ngọc bích, cửa son cột gỗ chạm trổ hình long phụng vô cùng tinh xảo và bắt mắt, toát lên một khí thế sang trọng, quyền quý. Khách ra vào Nguyệt Lai Lâu tấp nập không ngớt, toàn những người ăn mặc sang trọng, quần là áo lượt, xe ngựa đắt tiền đủ loại đậu kín cả một khoảng sân rộng lớn phía trước tửu lầu.
An Nhiên tuy có chút choáng ngợp trước sự xa hoa và bề thế của Nguyệt Lai Lâu, nhưng vẫn cố gắng giữ được vẻ bình tĩnh, tự tin của một người đã từng đối mặt với nhiều tình huống khó khăn hơn thế này. Cô bé cùng Lâm thúc cẩn thận mang một sọt rau nhỏ được chọn lựa kỹ càng nhất, tươi ngon nhất vào cửa sau của tửu lầu, ngỏ ý muốn xin được gặp chưởng quỹ để bàn chuyện làm ăn.
Sau một hồi chờ đợi và qua vài lời giới thiệu, trình bày của một tên tiểu nhị có vẻ mặt lanh lợi, cuối cùng một người đàn ông trung niên dáng vẻ phốp pháp, bụng hơi phệ, mặt mày hồng hào, ánh mắt tinh ranh, trên người vận một bộ y phục bằng gấm vóc đắt tiền, tay đeo mấy chiếc nhẫn ngọc lấp lánh, tự xưng là Mã chưởng quỹ của Nguyệt Lai Lâu, mới khoan thai bước ra. Nhìn thấy một cô bé nhà quê ăn mặc giản dị, bên cạnh là một lão nông khắc khổ đang mang theo một sọt rau, ông ta ban đầu chỉ nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ và có chút coi thường không hề che giấu.
"Tiểu cô nương và lão trượng đây tìm tại hạ có việc gì cần chỉ giáo chăng?" Mã chưởng quỹ cất giọng, có chút kẻ cả và thiếu kiên nhẫn. "Nguyệt Lai Lâu chúng tôi từ trước đến nay đều có nguồn cung cấp rau củ ổn định và chất lượng từ các trang trại lớn có tiếng ở quanh huyện này rồi. E rằng không cần phải tìm thêm nguồn hàng nào khác nữa đâu." Ý tứ từ chối khéo đã quá rõ ràng.
An Nhiên không hề nao núng hay tỏ ra sợ sệt trước thái độ có phần hách dịch của vị chưởng quỹ. Cô bé lễ phép cúi đầu một cái, rồi cất giọng nói trong trẻo, rõ ràng, không một chút run rẩy: "Bẩm Mã chưởng quỹ, tiểu nữ tên là An Nhiên. Gia đình tiểu nữ có một số loại rau củ đặc biệt do chính tay nhà trồng, hương vị và chất lượng có chút khác biệt so với rau củ thông thường trên thị trường. Tiểu nữ hôm nay mạo muội mang một ít đến đây, kính xin chưởng quỹ có thể bỏ chút thời gian vàng ngọc ra nếm thử một chút rồi hãy cho nhận xét ạ. Nếu như chưởng quỹ thấy không vừa ý hoặc không phù hợp với tiêu chuẩn của Nguyệt Lai Lâu, tiểu nữ xin lập tức mang về, tuyệt đối không dám làm phiền thêm thời gian quý báu của chưởng quỹ."
Nói rồi, cô bé nhẹ nhàng mở chiếc khăn vải sạch vẫn còn đang phủ kín trên miệng sọt rau ra, để lộ những quả cà chua chín cây đỏ mọng như những viên hồng ngọc, những trái dưa chuột non tơ xanh biếc, thẳng tắp, vẫn còn nguyên lớp phấn trắng mỏng manh trên vỏ, và mấy ngọn rau cải ngọt xanh non, mơn mởn, vẫn còn lấp lánh những giọt sương sớm chưa kịp tan hết. Vẻ tươi ngon, hấp dẫn của chúng ngay lập tức thu hút sự chú ý của Mã chưởng quỹ.
Mã chưởng quỹ liếc nhìn vào trong sọt rau, thấy rau củ quả thực có vẻ ngoài rất tươi ngon, màu sắc vô cùng bắt mắt và sống động, khác hẳn những loại rau ông thường thấy được bày bán ở chợ huyện hàng ngày, trong lòng cũng không khỏi có chút tò mò. Ông ta vốn là một người sành ăn và cực kỳ kỹ tính trong việc lựa chọn nguyên liệu đầu vào cho các món ăn của Nguyệt Lai Lâu, bởi danh tiếng của tửu lầu được xây dựng chính từ chất lượng và sự độc đáo của các món ăn. Ông ta khẽ gật đầu một cái, ra hiệu cho tên tiểu nhị đứng bên cạnh mang một chiếc đĩa sứ trắng Giang Tây loại tốt nhất tới.
An Nhiên hiểu ý, cẩn thận dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng sạch sẽ của mình lấy ra mấy quả cà chua căng mọng, một trái dưa chuột non tơ và vài ngọn rau cải ngọt xanh biếc đã được rửa sạch sẽ từ trước khi mang đi, đặt lên chiếc đĩa sứ trắng.
Mã chưởng quỹ cầm một quả cà chua nhỏ lên, đưa lên mũi ngửi nhẹ một cái, một mùi thơm thanh mát, tinh khiết, đặc trưng của cà chua chín cây tự nhiên lan tỏa trong không khí. Ông cắn thử một miếng nhỏ. Vị ngọt thanh, xen lẫn chút chua dịu hoàn hảo, hương thơm đậm đà và cảm giác tươi mát, mọng nước lạ thường lập tức lan tỏa khắp khoang miệng khiến đôi mắt vốn đang ti hí của ông ta phải sáng rực lên vì kinh ngạc. Ông vội vàng nếm thử tiếp miếng dưa chuột, rồi đến ngọn rau cải. Loại nào cũng có một hương vị tuyệt hảo, một sự tinh khiết và tươi mới đến khó tin, vượt xa những loại rau củ thượng hạng nhất mà Nguyệt Lai Lâu từng sử dụng từ trước đến nay. Điều kỳ diệu hơn nữa là sau khi ăn xong vài miếng rau củ này, ông cảm thấy đầu óc mình trở nên tỉnh táo hơn, tinh thần cũng khoan khoái, dễ chịu lạ thường, dường như có một luồng sinh khí thanh khiết, nhẹ nhàng nào đó đang từ từ thấm vào cơ thể, xua tan đi những mệt mỏi thường ngày.
Là một người làm ăn lâu năm trong ngành ẩm thực cao cấp, thường xuyên phải tìm kiếm những nguyên liệu độc đáo và quý hiếm để phục vụ cho những vị khách quý tộc, quan lại và cả những vị khách đặc biệt là người tu luyện có địa vị trong Thanh Thạch Huyện này, Mã chưởng quỹ lập tức nhận ra sự phi thường và giá trị không thể đo đếm được của loại rau củ này. Đây không chỉ đơn thuần là rau sạch được trồng theo một phương pháp đặc biệt nào đó, mà rất có thể nó đã hấp thụ được linh khí của trời đất, trở thành một loại "linh thực" cấp thấp – thứ thực phẩm chứa đựng linh khí, vô cùng quý hiếm và đắt đỏ, thường chỉ xuất hiện trong truyền thuyết hoặc trong những bữa tiệc xa hoa, bí mật của giới tu tiên thượng lưu!
Thái độ của Mã chưởng quỹ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Sự kẻ cả, coi thường ban đầu hoàn toàn biến mất không còn một dấu vết, thay vào đó là một vẻ mặt đầy kinh ngạc, sốt sắng và cả một chút kính nể không thể che giấu. Ông nhìn An Nhiên bằng một ánh mắt hoàn toàn khác, như thể đang nhìn một vị quý nhân mang đến một cơ hội kinh doanh ngàn vàng cho mình. "Tiểu... tiểu cô nương, vị thần tiên phương nào đã ưu ái trồng ra được loại rau củ tuyệt phẩm thế này vậy? Đây... đây quả thực không phải là rau củ của phàm trần nữa rồi, mà chính là tiên phẩm!"
An Nhiên vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, khiêm tốn thường ngày, cô bé khẽ mỉm cười đáp lại, giọng nói vẫn trong trẻo, lễ phép: "Dạ thưa Mã chưởng quỹ, đây hoàn toàn là rau củ do chính tay gia đình tiểu nữ trồng ở thôn quê ạ. Có lẽ do nhà tiểu nữ may mắn có được một nguồn nước suối trong lành từ trên núi cao chảy xuống và một chút bí quyết chăm sóc riêng được tổ tiên truyền lại từ nhiều đời nên rau mới có được hương vị đặc biệt và tươi tốt như vậy. Không dám nhận là tiên phẩm đâu ạ, chỉ mong được chưởng quỹ ưu ái thu mua để tiểu nữ có thêm chút thu nhập ít ỏi, trang trải cho cuộc sống gia đình."
Mã chưởng quỹ như vớ được vàng ròng giữa ban ngày. Ông ta biết chắc chắn rằng, nếu Nguyệt Lai Lâu có được nguồn cung cấp độc quyền loại "linh thực" này, cho dù chỉ là cấp thấp nhất, thì danh tiếng và việc kinh doanh của tửu lầu chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, không chỉ vượt xa tất cả các đối thủ cạnh tranh khác trong Thanh Thạch Huyện này mà còn có thể thu hút được cả những vị khách quyền quý từ các phủ huyện lân cận, thậm chí là từ Kinh Thành tìm đến. Ông ta vội vàng nói với giọng đầy nhiệt tình và thành khẩn, không còn một chút vẻ hách dịch nào nữa: "Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tiểu cô nương quả thực là người có phúc duyên lớn lao! Nguyệt Lai Lâu chúng tôi xin được thành tâm thu mua toàn bộ số rau củ đặc biệt này của nhà cô nương với mức giá cao nhất có thể! Giá cả xin cứ để cô nương toàn quyền quyết định, Nguyệt Lai Lâu tuyệt đối không dám mặc cả!"
An Nhiên trong lòng đã có sự chuẩn bị kỹ càng từ trước. Cô bé đưa ra một mức giá mà cô cho là hoàn toàn hợp lý với chất lượng vượt trội và sự quý hiếm của sản phẩm mình làm ra, đồng thời cũng đảm bảo được lợi ích lâu dài cho gia đình: "Dạ, nếu Mã chưởng quỹ đã có lòng, tiểu nữ cũng xin không dám nói thách đâu ạ. Các loại như cà chua, khoai tây, tiểu nữ xin mạn phép được định giá là 300 văn một cân. Dưa chuột thì 240 văn một cân. Các loại rau ăn lá phổ biến hơn như cải ngọt, rau muống, tiểu nữ xin được tính là 200 văn một cân, còn riêng rau lang thì 160 văn một cân ạ. Không biết chưởng quỹ thấy mức giá này có hợp lý không?"
Mã chưởng quỹ nghe xong mức giá mà An Nhiên đưa ra, không những không một chút đắn đo hay kỳ kèo mặc cả, mà còn gật đầu lia lịa, tấm tắc khen không ngớt lời: "Được! Được! Giá này rất hợp lý, hoàn toàn xứng đáng với chất lượng tuyệt hảo và sự quý hiếm của những loại rau củ này! Lão phu hoàn toàn đồng ý không một chút do dự! Hơn nữa, Nguyệt Lai Lâu chúng tôi còn có một thỉnh cầu nhỏ, đó là muốn được ký một bản giao kèo thu mua độc quyền toàn bộ sản lượng rau củ đặc biệt này của nhà cô nương. Có nghĩa là, cô nương sẽ chỉ cung ứng duy nhất cho Nguyệt Lai Lâu chúng tôi, tuyệt đối không được bán cho bất kỳ tửu lầu hay cửa hàng nào khác ở trong Thanh Thạch Huyện này, không biết ý của tiểu cô nương thế nào ạ?" Ông ta nhìn An Nhiên với ánh mắt đầy vẻ mong chờ và cả sự tin tưởng.
An Nhiên trong lòng không khỏi mừng thầm. Điều này hoàn toàn phù hợp với mong muốn và kế hoạch của cô. Có được một đầu ra ổn định, lại còn là độc quyền với mức giá cao như vậy sẽ giúp cô không phải lo lắng về việc tiêu thụ sản phẩm mỗi ngày, lại có thể hoàn toàn tập trung vào việc chăm sóc vườn tược và những dự định lớn hơn trong tương lai của mình. Cô bé không chút do dự gật đầu: "Dạ, nếu Nguyệt Lai Lâu đã có thiện ý và sự tin tưởng như vậy, tiểu nữ xin được đồng ý cung cấp độc quyền rau củ của nhà mình cho quý tửu lầu ạ. Chỉ xin phép Mã chưởng quỹ cho tiểu nữ có một điều kiện nhỏ kèm theo."
"Tiểu cô nương cứ tự nhiên nói, không cần phải khách sáo!" Mã chưởng quỹ vui vẻ đáp lại ngay.
"Dạ, vì loại rau củ này của nhà tiểu nữ cần có cách chăm sóc rất đặc biệt và tốn nhiều công sức hơn so với rau củ thông thường, nên sản lượng mỗi ngày có phần hạn chế. Do đó, mỗi ngày tiểu nữ chỉ có thể cung ứng cho quý tửu lầu mỗi một loại rau củ đúng 5 cân, không thể hơn cũng không thể kém được ạ. Mong chưởng quỹ hiểu và thông cảm cho sự bất tiện này. Hơn nữa, theo thiển ý của tiểu nữ, vật quý thì tại hiếm. Nếu ngày nào cũng có quá nhiều, thực khách có lẽ sẽ không còn cảm thấy nó đặc biệt và trân quý nữa. Cứ để mỗi ngày chỉ có một lượng vừa đủ, người ta sẽ càng thêm mong chờ và đánh giá cao hơn về chất lượng của nó. Như vậy chẳng phải sẽ giữ được giá trị lâu dài cho cả danh tiếng của Nguyệt Lai Lâu và chất lượng rau củ của gia đình tiểu nữ sao ạ?" An Nhiên trình bày một cách rành mạch, rõ ràng, ánh mắt trong veo ánh lên sự thông minh, tự tin và một chút khôn khéo không hề tương xứng với lứa tuổi mười một của mình.
Mã chưởng quỹ nghe xong những lời phân tích sâu sắc và đầy tính chiến lược đó của An Nhiên, không khỏi ngẩn người ra một lúc rồi mới vỗ đùi khen lớn một tiếng: "Hay! Hay lắm! Tiểu cô nương tuy tuổi còn rất nhỏ mà suy nghĩ thật sự thấu đáo, tầm nhìn lại còn xa rộng hơn cả những người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như lão phu đây! Lão phu hoàn toàn bị thuyết phục bởi lý lẽ của cô nương! Cứ quyết định như vậy đi! Mỗi ngày Nguyệt Lai Lâu sẽ thu mua mỗi loại rau củ đặc biệt của nhà cô nương đúng 5 cân! Chúng ta sẽ ký giao kèo ngay tại đây!"
Một bản hợp đồng cung ứng độc quyền với những điều khoản vô cùng rõ ràng và có lợi cho cả hai bên nhanh chóng được Mã chưởng quỹ sai người thân tín soạn thảo và mang ra. An Nhiên cẩn thận đọc kỹ từng điều khoản một, xác nhận không có bất kỳ một cạm bẫy hay điều gì bất lợi cho mình rồi mới đặt bút ký tên của mình lên đó. Lâm Trung thúc đứng bên cạnh từ đầu đến cuối, chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng không khỏi gật gù hài lòng và thầm khen ngợi sự thông minh, bản lĩnh của cô cháu gái nhỏ.
An Nhiên giao luôn chuyến hàng đầu tiên gồm sáu loại rau, tổng cộng là 30 cân cho Nguyệt Lai Lâu. Mã chưởng quỹ không một chút chậm trễ hay do dự, hào phóng sai người mang ra trả tiền mặt ngay tại chỗ, không thiếu một đồng. An Nhiên nhận về tổng cộng là 6 Lượng Bạc và 600 Văn Đồng tiền lẻ! Cầm trên tay số tiền lớn đầu tiên kiếm được từ chính công sức lao động của mình ở thế giới này, trái tim An Nhiên tràn ngập một niềm vui sướng khó tả, một sự tự hào không gì sánh được và cả một sự an tâm vô cùng to lớn. Cuộc sống của cô ở thế giới này, cuối cùng cũng đã có được một nguồn thu nhập ổn định và vô cùng vững chắc để có thể tự do thực hiện những ước mơ của mình rồi.
Trước khi An Nhiên và Lâm thúc vui vẻ rời khỏi Nguyệt Lai Lâu, Mã chưởng quỹ còn ân cần dặn dò rất kỹ lưỡng về việc phải đảm bảo giao hàng đúng giờ vào mỗi buổi sáng sớm và tuyệt đối giữ bí mật về nguồn gốc cũng như chất lượng đặc biệt của loại rau củ này, không được để lộ ra cho quá nhiều người biết, tránh những phiền phức và sự dòm ngó không đáng có từ các đối thủ cạnh tranh khác. An Nhiên gật đầu cung kính ghi nhớ.
Rời khỏi Nguyệt Lai Lâu trong tâm trạng vô cùng phấn chấn và nhẹ nhõm, An Nhiên cùng Lâm thúc đi thẳng ra khu chợ sầm uất của Thanh Thạch Huyện. Niềm vui có được một hợp đồng làm ăn lớn và số tiền kha khá vừa nhận được khiến bước chân của cô bé cũng trở nên thanh thoát, vui tươi hơn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz