ZingTruyen.Xyz

Nông nữ tu tiên từ vườn rau đến đỉnh phong

Chương 1: Tử Vong Giữa Phồn Hoa, Tái Sinh Nơi Mộ Địa Hoang Tàn

linhkohaku

Vân Hoang Đại Lục, Đại Hạ Quốc, đêm cuối thu năm Khải Nguyên thứ 12.

Tiếng máy móc đều đặn, vô hồn như một bản kinh cầu siêu cho những linh hồn đã chết gõ nhịp vào màng nhĩ An Nhiên. Mười hai tiếng đồng hồ mỗi ngày, sáu ngày rưỡi mỗi tuần, cô gái hai mươi sáu tuổi thấy mình chẳng khác nào một con ốc vít nhỏ bé, vô danh, bị siết chặt vào guồng quay khổng lồ của dây chuyền lắp ráp linh kiện điện tử trong một nhà máy ở khu công nghiệp ngoại ô thành phố. Ánh đèn huỳnh quang trắng xanh, lạnh lẽo rọi xuống những khuôn mặt trẻ măng nhưng đã hằn rõ vẻ mệt mỏi, những đôi tay thoăn thoắt thực hiện các thao tác lặp đi lặp lại với sự chuẩn xác đến vô cảm. Không khí đặc quánh mùi nhựa công nghiệp, mùi kim loại và cả mùi mồ hôi của hàng ngàn con người đang bán sức lao động để đổi lấy những đồng lương còm cõi.

An Nhiên từng có những ước mơ. Thuở thiếu thời, cô mê mẩn những thước phim tài liệu về cuộc sống nông thôn, về những cánh đồng lúa xanh rì rào trong gió, những vườn cây trĩu quả, ao cá tung tăng và đàn gà cục tác tìm mồi. Cô ao ước có một ngày được sở hữu một mảnh vườn nhỏ, tự tay gieo trồng những luống rau xanh, nuôi vài con gà, chiều chiều ra ao hái nắm rau muống, tối về quây quần bên mâm cơm đạm bạc mà ấm cúng. Giấc mơ ấy, giản dị và đời thường, nhưng với cô lúc này, nó xa vời tựa vì sao lạc giữa bầu trời thành phố bị ô nhiễm khói bụi, chẳng bao giờ đủ trong trẻo để người ta nhìn thấy.

Gánh nặng cơm áo gạo tiền, tiền thuê nhà, tiền gửi về cho cha mẹ già ở quê cứ như những vòng kim cô siết chặt lấy cuộc đời cô. Những đêm tăng ca triền miên, những bữa ăn vội vàng với suất cơm hộp nguội ngắt, những giấc ngủ chập chờn không đủ để xua đi quầng thâm dưới mắt. Tâm hồn cô khô cằn như mảnh đất bị bỏ hoang lâu ngày. Đôi khi, trong những khoảnh khắc hiếm hoi được nghỉ ngơi, An Nhiên tìm đến những cuốn tiểu thuyết xuyên không, thả hồn mình vào những thế giới khác, nơi nhân vật chính có thể thay đổi số phận, sống một cuộc đời tự do tự tại. Đó là cách duy nhất để cô tạm thoát ly khỏi thực tại phũ phàng, nghiệt ngã này.

Hôm nay, cũng như bao ngày khác, An Nhiên lê bước ra khỏi cổng nhà máy khi đồng hồ đã điểm quá nửa đêm. Cơ thể rã rời, đôi chân nặng trĩu. Cơn mưa phùn cuối thu lất phất bay, cái lạnh se sắt len lỏi qua lớp áo công nhân mỏng manh. Cô kéo cao cổ áo, rảo bước nhanh hơn về phía khu nhà trọ tồi tàn cách đó hơn một cây số. Ánh đèn đường vàng vọt, yếu ớt hắt xuống bóng hình cô đơn của cô đổ dài trên vỉa hè ẩm ướt. Đầu óc An Nhiên quay cuồng vì thiếu ngủ và làm việc quá sức. Mắt cô như dán chặt vào con đường phía trước, nhưng tâm trí lại lơ đãng trôi về một miền quê nào đó trong tưởng tượng.

Chỉ một tích tắc lơ là.

Một tiếng động cơ gầm rú điên cuồng từ phía sau. Một chùm ánh sáng chói lòa rọi thẳng vào mắt. Tiếng còi xe inh tai vang lên gấp gáp.

An Nhiên giật mình quay lại, đồng tử co rút. Chiếc xe tải chở hàng với tốc độ kinh hoàng đang lao thẳng về phía cô như một con mãnh thú mất kiểm soát. Cô muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng đôi chân như bị chôn chặt xuống đất. Thời gian như ngưng đọng.

Rồi một cú va chạm kinh thiên động địa hất tung cơ thể nhỏ bé của cô lên không trung, tựa như một con búp bê vải bị vứt bỏ. Cơn đau xé nát từng thớ thịt, từng đốt xương truyền đến não bộ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi tất cả chìm vào bóng tối đặc quánh, vô tận. Ý nghĩ cuối cùng vụt qua tâm trí An Nhiên không phải là sợ hãi, mà là một sự giải thoát đến kỳ lạ. Vậy là... hết rồi sao? Cũng tốt... Mệt mỏi quá rồi...

***

Mùi ẩm mốc hôi hám xộc thẳng vào mũi, hòa quyện với thứ mùi tanh tưởi nồng nặc của máu tươi và xác thịt đang trong quá trình phân hủy. An Nhiên nhíu chặt đôi mày thanh tú, cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu như đeo chì ngàn cân. Toàn thân cô đau nhức ê ẩm, đặc biệt là vùng đầu và sau lưng, cảm giác như vừa bị ai đó dùng gậy gộc đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Lồng ngực khó thở, mỗi hơi hít vào đều cảm thấy buốt giá và khô khốc.

Không gian xung quanh tối đen như mực, chỉ có chút ánh trăng bạc yếu ớt, lạnh lẽo của đêm cuối thu xuyên qua những đám mây xám xịt, lờ mờ rọi xuống một khung cảnh khiến người ta phải rợn tóc gáy. Cô cảm nhận mình đang nằm trên một nền đất lạnh lẽo, cứng rắn và sực nức mùi bùn đất ẩm ướt một cách bất thường. An Nhiên theo bản năng chống tay định ngồi dậy, nhưng bàn tay nhỏ bé, gầy guộc đến đáng thương của cô vừa chạm phải thứ gì đó mềm oặt, lạnh ngắt và dính nhớp. Một cảm giác ghê tởm chạy dọc sống lưng, cô rụt vội tay lại, trái tim trong lồng ngực bé nhỏ bắt đầu đập điên cuồng như muốn phá tung ra ngoài.

Khi đôi mắt đã dần quen với bóng tối nhập nhoạng, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến An Nhiên – hay đúng hơn là linh hồn An Nhiên đang trú ngụ trong một thân xác xa lạ – phải chết lặng, toàn thân đông cứng vì kinh hoàng tột độ. Cô đang nằm giữa một đống xác người! Những thi thể trương phình, biến dạng trong những bộ quần áo cổ xưa rách nát, nằm chồng chất lên nhau trong một cái hố đất rộng lớn, nông choèn. Vài cánh tay, vài cái chân gầy guộc trơ xương chìa ra từ đống hỗn độn đó, vài khuôn mặt tái nhợt, trợn trừng mắt nhìn lên bầu trời đêm u ám. Mùi tử khí đậm đặc đến mức khiến người ta buồn nôn, nghẹt thở.

Đây... đây là đâu? Rõ ràng cô đã bị xe tải tông trúng. Lẽ nào đây là nhà xác? Nhưng nhà xác nào lại quẳng người ta vào một cái hố đất lộ thiên, chôn chung với hàng loạt thi thể một cách sơ sài và man rợ như thế này?

Cơn đau nhói từ thân thể nhỏ bé này kéo tâm trí An Nhiên về thực tại. Cô run rẩy cúi nhìn đôi bàn tay mình – nhỏ xíu, đen đúa, gầy trơ xương, móng tay cáu bẩn, đầy những vết trầy xước cũ mới chồng chất. Quần áo trên người là một mớ giẻ rách tả tơi, mỏng manh không đủ che thân giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của đêm cuối thu năm Khải Nguyên thứ 12 tại Đại Hạ Quốc này. Đây không phải cơ thể của cô! An Nhiên hoảng loạn đưa tay sờ lên mặt, rồi khắp người. Một thân hình gầy gò, còi cọc, rõ ràng là của một đứa trẻ chỉ trạc mười, mười một tuổi.

Đúng lúc này, những mảnh ký ức rời rạc, hỗn độn, không thuộc về cô, đột ngột như một dòng lũ tràn vào tâm trí non nớt của thân xác này, khiến đầu cô đau như muốn nổ tung. Hình ảnh một con bé ăn mày gầy gò, tóc tai rối bù, tên là... cũng là An Nhiên, nhưng người ta hay gọi nó là Tiểu Ăn Mày, co ro trong một góc chợ ẩm thấp, bẩn thỉu. Hình ảnh nó bị đám trẻ con nhà giàu ném đá trêu chọc, bị những người bán hàng xua đuổi như xua tà. Hình ảnh nó đói lả, run rẩy đưa tay ăn trộm một chiếc bánh bao nguội trên sạp hàng ven đường. Rồi một gã đàn ông to béo, mặt mày dữ tợn, có lẽ là chủ quán, túm tóc nó lôi đi, chửi rủa thậm tệ rồi dùng một cây gậy gỗ lớn đánh túi bụi vào người nó. Cú đánh cuối cùng, một cú phang trời giáng vào đầu, khiến nó ngã vật xuống, máu tươi túa ra, ý thức chìm vào bóng tối. Và rồi, người ta tưởng nó đã chết, liền sai người quẳng nó vào cái hố chôn người tập thể này – một bãi tha ma vô danh nằm ở ngoại ô phía Tây một trấn nhỏ nào đó, nơi dành cho những kẻ cùng khổ, những người chết đường chết chợ không ai nhận xác.

An Nhiên của thế kỷ 21, sau cú sốc ban đầu, dần dần chấp nhận sự thật không thể tin nổi. Cô đã xuyên không! Xuyên vào thân xác của một đứa trẻ ăn mày cùng tên, vừa bị đánh chết oan uổng. Những câu chuyện xuyên không cô vẫn hay đọc để giải trí, giờ đây lại ứng nghiệm lên chính mình một cách nghiệt ngã và kinh hoàng đến thế này.

Nỗi sợ hãi tột độ xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể An Nhiên. Ở lại đây nghĩa là chết! Chết vì lạnh, chết vì đói khát, chết vì vết thương nhiễm trùng, hoặc tệ hơn, có thể bị thú dữ trong rừng mò ra ăn thịt. Hoặc giả, nếu có ai đó phát hiện cô còn sống giữa đống xác chết này, không biết họ sẽ đối xử với cô ra sao. Có khi nào họ nghĩ cô là yêu ma hiện về mà đánh chết lần nữa không?

Không! Cô không thể chết! Cô đã chết một lần rồi, cái cảm giác đó thật sự rất tệ. Cô muốn sống, dù cho cuộc sống mới này có bắt đầu một cách tồi tệ đến đâu. Bản năng sinh tồn mạnh mẽ trỗi dậy, át đi cả cơn đau thể xác và nỗi kinh hoàng trong tâm trí. Cô phải thoát khỏi nơi quỷ quái này! Ngay lập tức!

Bất chấp cơn đau nhói từ những vết thương khắp người và cái lạnh buốt thấu xương, An Nhiên cắn chặt đôi môi khô nẻ đến bật máu, dùng hết chút sức lực còn sót lại của thân thể non nớt này, bắt đầu bò lết ra khỏi đống xác chết. Mùi hôi thối xộc vào mũi khiến cô muốn nôn ọe, cảnh tượng ghê rợn trước mắt làm đầu óc cô quay cuồng, nhưng ý chí muốn sống đã giúp cô vượt qua tất cả. Mỗi cử động đều khiến các vết thương như bị xát muối, nhưng cô không dám dừng lại. Bàn tay nhỏ bé, yếu ớt bấu chặt vào những thi thể lạnh ngắt, trơn tuột để lấy đà, cố gắng nhích từng chút một về phía rìa hố.

Sau không biết bao nhiêu nỗ lực tưởng chừng như tuyệt vọng, cuối cùng An Nhiên cũng trèo lên được miệng hố. Cô nằm vật ra nền đất lạnh, thở hổn hển như một con cá bị quẳng lên cạn. Toàn thân cô run lên bần bật, không phải chỉ vì lạnh, mà còn vì sợ hãi và kiệt sức.

Nhưng cô không dám nghỉ ngơi lâu. Nơi này quá nguy hiểm. An Nhiên gắng gượng đứng dậy, đôi chân loạng choạng như muốn khụy xuống. Cô không dám ngoảnh đầu nhìn lại cái hố chôn người khủng khiếp kia, chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng về phía khu rừng rậm rạp hiện ra lờ mờ dưới ánh trăng bạc phía trước. Đó dường như là nơi duy nhất có thể che giấu thân hình nhỏ bé của cô.

Tiếng gió rít qua tai, tiếng cành cây khô gãy vụn dưới đôi chân trần nhỏ bé đang rớm máu, tiếng thở dốc không ra hơi của chính mình hòa cùng tiếng tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Rừng đêm âm u, tĩnh mịch đến đáng sợ. Những thân cây cổ thụ cao lớn, khẳng khiu vươn những cành cây như những cánh tay ma quái về phía bầu trời. Thỉnh thoảng, tiếng cú mèo kêu lên một tràng ai oán từ xa, hay tiếng xào xạc của một con thú nhỏ nào đó chạy trong bụi rậm cũng đủ khiến An Nhiên giật bắn mình, càng thêm hoảng sợ mà ra sức chạy nhanh hơn.

Cô không biết mình đã chạy bao lâu, qua bao nhiêu bụi rậm, vấp ngã không biết bao nhiêu lần. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại một mệnh lệnh duy nhất là "chạy!". Chạy càng xa nơi địa ngục trần gian kia càng tốt. Đôi chân trần tội nghiệp đã bị vô số cành cây, đá nhọn cào xước, máu chảy ròng ròng, đau rát đến tê dại. Phổi cô như muốn nổ tung vì thiếu dưỡng khí. Cơ thể non nớt này vốn đã bị đánh đập tàn tệ, lại thêm việc chạy trốn trong hoảng loạn và sợ hãi tột độ khiến nó nhanh chóng đạt đến giới hạn chịu đựng.

Cuối cùng, khi ánh bình minh bắt đầu le lói phía chân trời phương Đông, nhuộm một màu hồng cam yếu ớt lên những đám mây, An Nhiên nghe thấy một âm thanh diệu kỳ – tiếng nước chảy róc rách. Một dòng suối! Hy vọng sống sót mong manh chợt lóe lên trong tâm trí gần như đã tê liệt của cô. Cô dùng hết chút tàn lực cuối cùng, cố gắng lết những bước chân nặng nề, vô hồn về phía âm thanh đó.

Bờ suối hiện ra trước mắt như một ảo ảnh giữa sa mạc. Dòng nước trong vắt, lấp lánh dưới ánh bình minh yếu ớt, uốn lượn qua những tảng đá cuội phủ đầy rêu xanh. An Nhiên không còn suy nghĩ được gì nữa, cô lao tới như một con thiêu thân, vục khuôn mặt nhỏ bé, lem luốc của mình xuống dòng nước mát lạnh, uống lấy uống để như chưa bao giờ được uống. Nước suối ngọt lành chảy qua cổ họng khô khốc, xoa dịu đi phần nào cơn bỏng rát và sự mệt mỏi.

Cơn khát được làm dịu đi, nhưng sức lực cũng hoàn toàn cạn kiệt. An Nhiên lảo đảo, hình ảnh trước mắt bắt đầu nhòe đi, xoay cuồng. Cô ngã quỵ xuống thảm cỏ mềm mại, ẩm ướt ven bờ suối, mí mắt nặng trĩu từ từ khép lại. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, một suy nghĩ mơ hồ nhưng đầy kiên định vụt qua: "Phải... phải sống sót..."

Bóng tối lại một lần nữa bao trùm lấy cô, nhưng lần này, nó không còn lạnh lẽo và đáng sợ như ở bãi tha ma, mà dường như có chút gì đó yên bình, như một sự nghỉ ngơi cần thiết sau một cơn ác mộng dài. Bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng suối chảy róc rách, như một khúc hát ru dịu dàng của đất trời Vân Hoang, chào đón một linh hồn lạc lối từ một thế giới khác, bắt đầu một cuộc đời mới đầy gian truân nhưng cũng ẩn chứa vô vàn những điều chưa biết phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz