Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên Hương
Chương 7: Tranh luận ở cửa thôn
Mấy người cười nói trở về thôn, vừa đến cửa thôn liền thấy một đám người vây quanh đang thầm thì, có mấy lén lút nhìn bọn họ xì xào thảo luận,sau đó liền chặn ở cửa thôn đó cũng là con đường duy nhất để về Sở gia.
Sở Chí Cao thấy những người này tụ tập cùng nhau không biết lại muốn gây chuyện gì, thấp giọng nói mấy câu, kêu bọn họ không được gây sự mà tránh đường ra
Nhìn bốn cái thùng đều đậy nắp, không nhìn thấy cá ở bên trong, Sở Linh Chi thấy thế cũng đem túi áo nắm chặt, căng mặt đi về phía trước.
Có bốn thùng cá thì Sở Chí Cao mỗi tay cầm một thùng, Sở Tử Khâu cùng Sở Tử Thanh mỗi người cầm một thùng, Sở Linh Nguyệt cầm lưới đánh cá còn cầm theo chậu quần áo mà Sở Linh Chi đã giặt sạch, nàng thấy những người đứng ở cửa thôn nhìn về phía các nàng ánh mắt bất thiện, trong lòng liền cảm thấy không ổn không biết những người này tại sao lại như vậy, ngày thường không phải chê nhà các nàng gia, tránh như rắn rết sao?
"Nha, Sở tam ca, đây là đang làm gì?" mấy người trước đi đến trước mặt, một nam tử mắt sắc há miệng cười một nói.
"Nga, Đại Trụ ca, không có gì." Sở Chí Cao không muốn gây chuyện, đành phải nhẹ giọng đáp một tiếng.
"Ta nghe nha đầu nhà ta giặt đồ trở về nói các ngươi ở sông Thanh Long bắt cá?"
Thì ra lúc Sở Linh Chi giặt đồ gặp phải con gái nhà Lý Đại Trụ là Lý Thanh Lan người trước kia đã đẩy Sở Linh Nguyệt xuống sông ,Lý Thanh Lan nhân cơ hội trước mặt Sở Linh Chi cười nhạo Sở Linh Nguyệt một phen, nói nàng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không xem chính mình là loại đức hạnh gì còn muốn vọng tưởng qua sông nịnh bợ những người giàu có, không nghĩ tới mệnh lại lớn như vậy, rơi vào nước thế mà lại không chết.
Sở Linh Chi xưa nay ôn hoà nhưng Sở Linh Nguyệt lại là nghịch lân trong lòng nàng, nghe vậy liền cùng nàng kia cãi lại vài câu, Lý Thanh La căn bản cũng chỉ là tiểu cô nương, lần trước đem Sở Linh Nguyệt đẩy vào sông cũng sợ hãi, lúc này cùng Sở Linh Chi cãi nhau cũng không dám kiêu ngạo như lúc trước chỉ là mồm mép tốt nên chiếm được chút tiện nghi.
Sở Linh Chi trong lúc tức giận liền nói Sở Linh Nguyệt tính tình đã thay đổi, không còn bộ dáng như trước kia, nói nàng không cần tới đây mà chửi bới, nàng hôm nay còn cùng tam thúc bọn họ đi bắt cá.
Lý Thanh Lan nghe thấy Sở Linh Chi nói vậy, giặt đồ xong liền về nhà đem việc này nói cho cha là Lý Đại Trụ, Lý Đại Trụ tự nhiên không tin vừa rồi hắn đi dạo quanh thôn gặp được mấy thôn dân, mấy người tụ tập cùng nhau tán gẫu ,Lý Đại Trụ liền cùng bọn họ nói việc này, mấy người liền chắn ở cửa thôn muốn xem đám người Sở Chí Cao bị chê cười.
"Đúng vậy, Đại Trụ ca, chúng ta đúng là đi sông Thanh Long bắt cá." Sở Chí Cao thành thật trả lời
"Ha ha ha, ta đã nói nhà bọn họ sức lao động quá nhiều, cả ngày chơi bời lêu lổng không có chuyện việc gì làm, cho nên liền muốn đi đến bờ sông thử vận may, xem bộ dáng cụp đuôi ủ rũ của bọn họ, nhất định là mất hứng mà về đi? Ta đã nói sông Thanh Long kia dòng nước chảy xiết, lại không phải nước lặng, một ngày đều câu không đến một con cá chỉ có nhóm người giàu có là nhàn hạ câu cá như một loại thú vui tiêu khiển mà thôi, các ngươi chẳng lẽ nghèo điên rồi cho nên cũng học theo đám người giàu có câu cá ngắm cảnh a?"
"Ha ha ha..." Lý Đại Trụ nói xong những người còn lại cũng đều hùa theo hắn nở nụ cười, ý tứ châm chọc rõ ràng.
"Đại Trụ thúc, nhà chúng ta câu được hay không là việc của chúng ta, liên quan gì đến ngươi? Đại nam nhân mà miệng rộng như vậy, đầu lưỡi cũng quá dài đi?"
Sở Linh Nguyệt thấy mọi người không dám lên tiếng phản bác, không khỏi giận dữ tiến lên cùng Lý Đại Trụ tranh luận.
"Nha, nha đầu Sở gia trước đó vài ngày ngươi không phải muốn qua sông gả làm thiếu phú nhân nhà giàu hay sao? Với kiểu kiêu ngạo ương ngạnh ham ăn biếng làm của ngươi đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, mất công Thanh Lan nhà ta phải đem ngươi đẩy xuống sông giúp ngươi rửa sạch đầu óc, ngươi không sợ mất mặt là nhỏ, nếu truyền ra liền khiến toàn thôn chúng ta đều mất mặt hết."
Nương của Lý Thanh Lan cùng mấy cái phụ nhân đang may giày ở bên cạnh, nghe được Sở Linh Nguyệt chống đối nam nhân nhà mình, vội đặt kim xuống đứng dậy mở miệng liền mắng nàng.
" Tẩu tử, Nguyệt Nhi chỉ hài tử, hơn nữa nàng bị Thanh Lan nhà ngươi đẩy xuống sông, hôn mê một thời gian, thiếu chút nữa bị chúng ta nghĩ nàng đã chết mang đi hạ táng, thật vất vả mới tỉnh lại, ngươi như thế nào còn có thể lấy chuyện này ra nói nàng ?"
Vừa nghe có người công kích Sở Linh Nguyệt, Sở Chí Cao liền nhịn không được, hắn ồm ồm mở miệng thanh âm nháy mắt cao mấy phần, Sở Linh Nguyệt ở không trung giơ cho hắn một ngón tay cái, Sở Chí Cao buồn cười nhìn nàng một cái.
Hắn thầm nghĩ trong lòng nha đầu này quả nhiên tính tình thay đổi, nếu là ngày thường nàng bị những người này cười nhạo đã sớm nhào lên đánh nhau, hôm nay Lý Đại Trụ cùng Bàn Nha quá quắt như vậy mà nàng còn có thể nhịn được, cười đến vô tâm không phế.
"Vậy thì đã sao? Ta bất quá nói thật mà thôi, ta lại chưa nói sai cái gì, nàng hiện tại không phải còn sống sao? Thanh Lan nhà ta lại bị nàng đâm bị thương còn chưa có khỏi kìa."
Bàn Nha trừng mắt nhìn Sở Linh Nguyệt, lúc trước nàng làm Lý Thanh Lan bị thương, tuy rằng miệng vết thương khôi phục rất tốt nhưng trên mặt lại có vết sẹo mờ, nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra.
Lúc trước cho rằng Sở Linh Nguyệt đã chết, cho nên các nàng mới không có nháo, hiện giờ nàng êm đẹp đứng ở đây, mà vết sẹo Thanh Lan nhà nàng lại không hết được nghĩ đến đó nàng sao có thể không hận Sở Linh Nguyệt? Cho nên mới sẽ gây sự với một đứa trẻ như nàng.
Sở Chí Cao cũng không muốn cùng không muốn so đo với phụ nữa, nói hai câu liền nhấc hai thùng gỗ trong tay chuẩn bị về nhà.
"Sở tam ca, các ngươi nhất định là không câu được gì sợ bị mọi người che cười cho nên mới chột dạ đóng nắp mấy cái thùng đi?"
Một thôn dân thấy Sở Chí Cao chuẩn bị rời đi, lại ác ý hỏi hắn một câu.
"Hừ, tam thúc, liền mở một thùng ra cho bọn họ xem là được chứ gì."
Sở Linh Nguyệt nghĩ tới nếu nàng làm như vậy sẽ mang đến hậu quả gì,nhưng sớm hay muộn các thôn dân rồi cũng sẽ biết, cho nên không bằng nàng chủ động trước, làm cho bọn họ sớm biết chuyện này, đỡ gây phiền toái về sau.
"Được." Sở Chí Cao thấy Sở Linh Nguyệt lời nói cùng hành động so với trước kia bất đồng, trong lòng đối với nàng có chút tin tưởng, lại nói suy nghĩ của hắn cùng nàng giống nhau, cho nên hắn đặt thùng gỗ xuống, mở nắp ra.
"A..."
"A..."
Đám người kinh ngạc hô lên, hai cái thùng gỗ tràn đầy cá? Sở Chí Cao làm cho bọn họ nhìn xong liền nhấc thùng đem đi, mang theo mấy đứa nhỏ đi về nhà, hoàn toàn không quan tâm đến đám người đang kinh ngạc cùng hít khí đằng sau.
Mãi một lúc sau, khi bóng lưng nhà họ khuất dần, trong đám người mới cất lên một câu: "Bọn sao có thể làm được? Thật sự bắt nhiều cá như vậy? Vừa rồi có phải sự thật hay không, ta không có hoa mắt đi?"
Vài người cùng nhau dò hỏi, cuối cùng nhất trí cho rằng bọn họ không có nhìn lầm, Sở gia thật là bắt đầy bốn thùng cá lớn.
"Này sao lại có thể? Bao nhiêu năm qua chúng ta chưa từng bắt được một con cá, bọn họ như thế nào có thể bắt được?"
"Đúng vậy, sông Thanh Long là của chung làm sao thể để nhà họ độc chiếm, lại bắt được nhiều cá như vậy?"
Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận.
"Đi, đi đến nhà thôn trưởng, để hắn ra mặt thay chúng ta làm chủ." Cuối cùng có người nghĩ ra một biện pháp, nhanh chân hướng tới nhà thôn trưởng mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz