ZingTruyen.Xyz

Nomin Nghich Than

Tác giả: kunisuke
Chỉnh sửa/Biên tập: serenana

--


"Đùng đoàng——"

Sấm chớp nổi lên, những tia sét chiếu sáng rực đám mây đen dày đặc. 

Tòa tháp đôi ở trung tâm Tân Thành là tòa nhà cao nhất thành phố, bấy giờ đã qua nửa đêm, bên trong ngoại trừ nhân viên an ninh ra thì không còn một ai khác, tuy nhiên, tại bãi đỗ trực thăng trên nóc tòa nhà xuất hiện ba bóng người.

Chung Thần Lạc xắn tay áo lên tận vai, dùng ngón tay làm bút, vẻ mặt tập trung vẽ ký hiệu lên cánh tay phải, những nơi ngón trỏ đi qua để lại vết tích màu xanh đen.

Tiêu Tuấn đứng đợi ở bên cạnh, trong tay cầm một ống thủy tinh dài; Lý Đế Nỗ đứng cách đấy xa hơn một chút, đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.

Gió lạnh điên cuồng thổi qua, nhưng ba người này ngay cả một sợi tóc cũng không nhúc nhích.

"...Toàn bộ cảnh sát được cử đến thành phố Vân Sơn đều bị mất liên lạc." Mark Lý nói ở đầu dây bên kia điện thoại, "Bọn anh đã điều động máy bay không người lái, phát hiện trên đường lớn không có bất kỳ ai." 

"Mất tích?" Lý Đế Nỗ hỏi.

"Không." Giọng điệu Mark Lý vẫn còn khá hoài nghi, "Máy bay không người lái quét qua nhà dân, vẫn có người ở đó, chỉ là họ đang ngủ."

Lý Đế Nỗ: "Hiểu rồi, đợi bên này xong việc em đến tìm anh."

Mark Lý: "Ở bên đấy xảy ra chuyện gì rồi?"

"Là vụ án mặt đá ngọc đen trước đó." Lý Đế Nỗ nói, "Lúc đấy có bàn rằng đợi anh Côn quay về sẽ tiếp tục điều tra."

Mark Lý: "Anh Côn về rồi? Có gì tiến triển không?"

Lý Đế Nỗ dừng lại giây lát, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc nào: "Mới về từ tuần trước, khi đó đang có nhiệm vụ bên ngoài nên phải trì hoãn vài ngày, em cũng tham gia vào nhiệm vụ kia. Vào buổi tối trước ngày tụi em về Tân Thành thì con thuồng luồng trong mặt đá ngọc đột nhiên chết."

Mark Lý sửng sốt, anh ta biết rõ đây không thể nào chỉ là sự trùng hợp.

"Chết thế nào?"

"Mặt dây chuyền ngọc đấy được một chuyên gia bên phòng Tình Báo cất giữ, vô duyên vô cớ lại bị vỡ, thành ra con thuồng luồng bên trong cũng chết." Lý Đế Nỗ nói, "Đội cơ động đã kiểm tra, không có dấu hiệu đột nhập nào."

"Vậy thì nguyên nhân là đến từ chính nó à?"

"Bề ngoài thì có vẻ vậy, nhưng lại đúng lúc vào thời điểm anh Côn quay về."

Mark Lý không tiếp tục hỏi thêm, trên lý thuyết, vụ án "Con Rồng Ngọc" đã được giao cho Cục quản lí Nhân loại Đặc biệt, đây không phải là việc mà người bình thường có thể xử lý.

"Vậy khi nào xong việc anh sẽ liên lạc với em."

Sau khi Mark Lý cúp máy, Lý Đế Nỗ tắt giao diện cuộc gọi. Suy nghĩ được một lúc, hắn mở phần mềm liên lạc, kéo xuống tìm thấy khung trò chuyện của La Tại Dân.

Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng lại ở tin nhắn hắn nói cho La Tại Dân biết mình đi công tác, đã một tuần trôi qua nhưng vẫn chưa thấy anh hồi âm.

"Chỉ huy Lý!" Tiêu Tuấn gọi hắn, "Đã chuẩn bị xong, bắt đầu chưa?"

Lý Đế Nỗ tắt màn hình, bỏ di động vào túi áo khoác, xoay người đi về phía chính giữa bãi đáp trực thăng. 

Chung Thần Lạc duỗi thẳng cánh tay giơ lên cao, lòng bàn tay đối diện nhau, trên cánh tay vẽ chằng chịt những ký hiệu màu xanh đen kể cả ngón tay, Tiêu Tuấn giơ ống thủy tinh trong tay lên, có thể nhìn thấy một lớp sương đỏ thẫm đang lờn vờn bên trong ống.

"Bắt đầu đi." 

Chung Thần Lạc gật đầu, giữa hai hàng lông mày hiện lên dấu ấn Thao Thiết, những hàng ký hiệu trên hai cánh tay cũng được kích hoạt dòng chảy mang ánh sáng xanh.

"Tây lôi lưu hỏa, pháp xúc thập hoang, bách vị phất tuyến, trần tố bôn âm,..."*

(*西雷流火, 法触十荒, 百位拂线, 尘素奔音: Lửa từ sấm đằng Tây, luật chạm mười dặm hoang mạc, trăm nhân loại giật dây, khói bụi bay thành tiếng...)

Khi Thao Thiết niệm chú, ký hiệu trên tay chuyển từ màu xanh đen thành xanh trắng, giữa hai lòng bàn tay hình thành một quả cầu ánh sáng, cùng lúc đó, Tiêu Tuấn bóp nát ống thủy tinh, luồng sương đỏ lập tức bị hút vào quả cầu ánh sáng.

"Phược tước ly không, vạn tượng sâm la*— Đuổi theo!"

(*缚雀离空, 万象森罗: Trói chim rời khỏi trời, vạn vật chìm tăm tối)

Chung Thần Lạc hét lớn một tiếng, dùng hết sức đập quả cầu ánh sáng giữa lòng bàn tay xuống đất. 

"Ầm—"

Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên không ngừng, tia chớp chồng chéo đánh vào không trung đến mức chói mắt, những ký hiệu phức tạp màu xanh trắng khuếch tán ra, thành lập trận pháp bao phủ toàn bộ từ đỉnh tháp đôi. Kết giới cách ly được sắp đặt lúc trước đã bị Thao Thiết phá vỡ, trận gió mạnh từ trên cao thổi bay phần phật góc áo của ba người, tựa như những bóng ma bí ẩn. 

Tiêu Tuấn lùi lại hai bước, đứng cạnh Lý Đế Nỗ: "Cũng may mà phát hiện kịp thời, khí tức trên mặt đá ngọc vẫn chưa tan biến hoàn toàn, nếu không thì ngay cả thuật truy lùng Sâm La cũng vô dụng." 

Thuật truy lùng Sâm La là bí thuật thượng cổ, phạm vi lần theo dấu vết cực kì rộng, nếu Thao Thiết dùng hết toàn bộ sức lực thì có thể bao trùm cả Quận 8. Mắt của Chung Thần Lạc đã chuyển sang màu xanh trắng, nếu nhìn kỹ thì ở xung quanh đồng tử có một vòng tròn ký hiệu đang không ngừng chuyển động, ánh sáng của những hàng ký hiệu trên cánh tay còn nhức mắt hơn cả tia chớp.

Có một chi tiết Lý Đế Nỗ không nói cho Mark Lý biết, đó là mặc dù mặt đá ngọc bị nát nhưng vẫn được phát hiện kịp lúc, vật chứa cất giữ nó có tính chất đặc biệt, bắt được một luồng yêu khí khác với con thuồng luồng.

Rất mong manh, dường như không có cách nào phân biệt rõ ràng và sẽ tan biến ngay lập tức khi tiếp xúc với không khí, cũng may Hendery hành động vô cùng nhanh, giam cầm được luồng yêu khí kia nên mới có thể nhốt nó vào ống thủy tinh đặc biệt mà Tiêu Tuấn cầm theo.

Con thuồng luồng bị giam giữ trong Cục quản lí, không có dấu vết bị đột nhập từ bên ngoài, vậy thì cũng chỉ có thể là bị năng lượng tiềm ẩn ban đầu bên trong mặt đá ngọc giết chết.

Như là một miếng mồi gài cùng quả bom được điều khiển từ xa, một khi đạt được mục đích sẽ bị diệt trừ không thương tiếc. 

Lý Đế Nỗ cụp mặt nhìn vào ánh sáng trong trận pháp Sâm La, Tiêu Tuấn nói không sai, thuật truy lùng Sâm La cần có công cụ trung gian hoặc đối tượng, bọn họ tóm được luồng yêu khí như vậy thực sự có phần may mắn, nhưng điều khiến hắn để ý nhiều hơn chính là bỏ qua việc liệu thời điểm con thuồng luồng chết có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không, năng lượng ẩn giấu bên trong mặt đá ngọc chắc chắn có mục đích riêng.

"Tìm được rồi!" Chung Thần Lạc hô to, "Hướng Tây Nam, cách đây 883 cây số!"

Tiêu Tuấn chiếu bản đồ Quận 8 lên không trung, Chung Thần Lạc chỉ ngón tay vào một chỗ, ấn Thao Thiết nhanh chóng xuất hiện trên bản đồ. 

"Chỉ huy Lý, là ở thành phố Vân Sơn." Tiêu Tuấn nói với Lý Đế Nỗ.

Mark Lý cũng vừa kể về vụ án xảy ra ở Vân Sơn, chẳng lẽ cùng một nguyên nhân tương tự?

"Ơ?" Chung Thần Lạc không gỡ bỏ trận pháp, hình như phát hiện ra một điều gì đấy khác lạ, ngập ngừng một lúc mới nói: "Sếp ơi, ở thành phố Vân Sơn vẫn có khí tức của anh. Gần đây anh có đi qua đó không?" 

Hai mắt Lý Đế Nỗ lóe lên, Chung Thần Lạc nói đúng, hắn cũng cảm nhận được, nhưng hắn chưa từng đi qua thành phố Vân Sơn, cho nên chỉ có một khả năng.

La Tại Dân đang ở đấy.

"Thần Lạc, báo cáo tình hình về cục, bây giờ chúng ta đã có thông tin vị trí, tốt nhất là đưa cho anh Côn xác định rõ được chủng loài. Tiêu Tuấn, tìm Mark Lý và đi cùng anh ấy." 

Tiêu Tuấn nhanh chóng phản ứng: "Bên tổng bộ cảnh sát cũng có vụ án liên quan?"

"Rất có thể."

Lý Đế Nỗ bước đến rìa nóc nhà, vượt qua hàng rào bảo vệ, đứng trên ven tòa nhà chỉ rộng bằng hai gang tay.

Một nửa ánh đèn thành thị đã dập tắt, dòng xe cộ qua lại thưa thớt trên đường, ngoại trừ tiếng sấm nổ vang trời trên mái vòm thì đúng là hết sức yên tĩnh.

Sự trùng hợp của ba điều này chắc chắn không phải là trùng hợp.

Hắn hơi co gối, từ trên đỉnh tháp đôi nhảy xuống.

Đôi cánh rồng đen to lớn mở ra, hòa làm một vào màn đêm u tối. 





"Đùng đoàng——"

Sấm sét kêu vang gần như khiến cả mặt đất rung chuyển theo, La Tại Dân lấy lại tinh thần, phát hiện mọi người trong căn phòng đều đang nhìn mình.

Vậy mà anh lại ngủ quên trong cuộc họp thường kỳ của khoa, còn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, hình ảnh cuối cùng trong cơn mơ, dường như anh đang rơi xuống từ đâu đó. 

Chủ nhiệm khoa ho khan hai tiếng, bấm bấm vào hình chiếu PPT (PowerPoint): "Tiểu La, cậu nghĩ sao về trường hợp này?" 

La Tại Dân nhanh chóng xem hết nội dung và hình ảnh trên PPT, đây chẳng qua là vết thương căn bản nhất, miệng vết thương bị cắt ngang không quá một bàn tay, mặt ngoài không không bằng phẳng, có rất nhiều vết cắt chồng chất.

"Đây là ca bệnh tôi từng xử lí, tiến hành sát trùng vết thương và băng bó, khâu chín mũi và yêu cầu bệnh nhân tiêm uốn ván." La Tại Dân nói. 

"Bệnh nhân không đến tái khám, cũng không có bệnh án ghi chép lại, thậm chí không đến cắt chỉ." Chủ nhiệm khoa dùng âm thanh cứng nhắc nói, "Cậu tự tìm đến bản thân bệnh nhân được sao?"

La Tại Dân nói: "Anh ấy sử dụng bảo hiểm y tế để khám bệnh, trong hồ sơ có ghi chép." 

Thời gian tại phòng họp dường như ngưng đọng trong giây lát, ngay cả ô đếm giây trên đồng hồ điện tử treo sau lưng La Tại Dân cũng không nhảy qua số tiếp theo.

"Cậu ta đã sử dụng bảo hiểm y tế của người khác." Chủ nhiệm khoa nói tiếp, "Chúng ta đã từng liên lạc, đấy không phải là bản thân bệnh nhân."

Bệnh nhân này, tên là gì? La Tại Dân bất giác nhớ lại.

Anh không có ký ức, nhưng anh có thói quen đối chiếu ảnh thẻ trên bảo hiểm y tế và chính bệnh nhân, nên anh không nghĩ đến việc này sẽ xảy ra.

"Đã lâu như vậy, tôi không còn nhớ rõ." La Tại Dân thành thật trả lời.

Chủ nhiệm khoa ngồi ở vị trí chủ trì hướng ánh mắt về anh, có vẻ muốn thăm dò xem anh có nói dối hay không, qua một lúc lâu mới tuyên bố kết thúc cuộc họp.

La Tại Dân cảm thấy hơi khó hiểu, ngay khi rời khỏi buổi họp anh gọi người đồng nghiệp ngồi kế bên: "Thật sự là không tìm thấy người?" 

Khương Khải Hách cầm tài liệu cùng anh đi ra ngoài: "Hôm đấy camera giám sát bị trục trặc, không thu được gì cả." 

Không đúng, La Tại Dân thầm nghĩ, đây không phải là ca bệnh mà anh phụ trách, ít nhất là hình ảnh trên PPT không đúng.

Vết thương cực kỳ giống nhau, nhưng bàn tay lại không giống.

Vậy thì dáng vẻ người đó như thế nào?

La Tại Dân cố gắng nhớ lại tình huống phát sinh ngày hôm ấy, trong đầu anh hiện lên bàn tay của một người đàn ông, năm ngón tay thon dài, từng đốt ngón tay rõ ràng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, xương cổ tay cũng sắc sảo, cánh tay mạnh mẽ ẩn hiện dưới ống tay áo. 

Anh cần phải nắm lấy bàn tay ấy, La Tại Dân nghĩ, hình như khi cầm nó, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ rất cao.

Nhưng chủ nhân bàn tay ấy là ai?

"Bác sĩ La, gần đây cậu mệt mỏi quá phải không?" Khương Khải Hách nhìn sắc mặt anh không tốt, mở lời quan tâm hỏi han, "Do làm ca đêm nhiều à?" 

"Không hẳn." La Tại Dân khách sáo trả lời, "Có lẽ do ngủ không ngon thôi."

"Cậu là người ngủ gật đầu tiên trong buổi họp thường kỳ đấy." Khương Khải Hách chọc ghẹo, "Mà còn nằm mơ nữa? Cậu mơ thấy gì?"

Không sai, anh đã mơ, nhưng hầu hết nội dung anh cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ một số đoạn mơ hồ.

Hình như trong đó có người nói với anh rằng Khương Khải Hách gặp tai nạn giao thông, bị gãy xương chân.

La Tại Dân theo bản năng nhìn qua, chân của bác sĩ Khương vẫn còn tốt, không hề giống bộ dạng bị thương.

Thực sự chỉ là một giấc mơ.

"Tôi không nhớ rõ lắm." La Tại Dân nói, "Không phải anh muốn tham gia đoàn khảo sát đến thành phố Vân Sơn à? Khi nào thì xuất phát?"

Nét mặt lúc này của Khương Khải Hách thay đổi một cách kì quái, như thể vừa bị ai đó cấp tốc loại bỏ và bổ sung vào, đồng tử tròn trịa thậm chí còn hơi méo mó nhưng với tầm rất nhỏ, La Tại Dân không phát hiện ra.

"Đoàn khảo sát nào? Thành phố Vân Sơn là ở đâu? Quận 8 làm gì có nơi này." Khương Khải Hách cười nói, mặc dù đang đứng cạnh La Tại Dân nhưng giọng nói lại tựa như vang từ phía xa đến, "Bác sĩ La, cậu ngủ đến mức hồ đồ rồi?" 


TBC


Sau này những chú thích ngắn chắc mình sẽ chú thích thẳng ở dưới dòng đấy luôn, còn dài thì mình sẽ đưa xuống cuối bài, còn hong thì mấy bạn muốn để chú thích ở đâu để đỡ bị cắt hứng đọc thì cho mình bít nha :< Sợ mấy bạn đọc hong hiểu bị cắt hứng mà thấy chú thích cũng bị cắt hứng :< 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz