Giấu Em Trai Trong Nhà
"Mày có nghe nói tới cậu út nhà họ Tạ chưa?""Là Tạ Nghiên Chi đó hả?""Đúng đúng!"Đèn đủ loại màu sắc hoà lẫn vào nhau, trong quán bar ồn ào, gã nọ cầm lấy ly rượu uống một ngụm, ánh mắt hơi híp lại, tia gian tà cũng không che giấu. Gã như nhớ về hồi ức nào đó cực kỳ tốt đẹp."Trước kia tao nghe nói cậu ta rất đẹp, đẹp tới nỗi khiến người khác tình nguyện vì cậu ta mà quỳ xuống liếm giày cậu ta"Tên trung niên ngồi bên cạnh cười hề hề, nhìn điệu bộ của gã rõ ràng là không tin, quả nhiên tên đó nói "Mày có điêu không đấy? Người đẹp trên đời nhiều vô kể, tao cũng gặp được nhiều mỹ nhân. Đừng nói tới mỹ nhân, vừa xinh đẹp vừa dâm đãng cũng gặp rồi, còn cái loại như mày nói có phải ảo quá không?"Gã khinh bỉ nhìn tên bạn hề của mình một cái, thở dài."Trước kia tao cũng nghĩ như mày. Chỉ là có lần tao tốt số may mắn được nhìn thấy một lần. Vóc người đó, gương mặt đó, khí chất đó. Nếu như nói cậu ta khiến người khác tình nguyện phục tùng, thì tao chỉ muốn đè cậu ta xuống, hung hăng đụ cậu ta tới khi dầm dề nước, đụ mềm cái lỗ nhỏ kia! Tao sẽ nhốt cậu ta trong lồng, cho dù trong nhà thì cũng phải đeo xích"Gã cười hà hà, nhìn tên bạn của mình một cái, tiếp tục tự thẩm. "Mày không biết đâu, nếu mày có được cậu ta, mày chỉ hận mỗi ngày chìm đắm trong khoái lạc. Tao sẽ không để cậu ta mặc đồ, cho dù có mặc cũng sẽ mặc váy ngắn cũn cỡn, mông cũng không che được, mặc quần lót ren, dạy dỗ cậu ta đến ngoan ngoãn dâm đãng như một thằng điếm, một thiếu phụ khát tình"Tên bạn của gã nghe gã nói mà nóng hết cả người, thứ ở đũng quần đã dựng lên, căng cứng. Đừng nói rằng chưa thấy, chỉ nghe gã bạn mình nói thôi thì cũng đã không nhịn nỗi.Tên đó lập tức kéo một thiếu niên mảnh mai rót rượu ngồi bên cạnh mình nãy giờ, nâng chiếc cằm nhỏ của cậu ta thô bạo hôn môi. Chiếc lưỡi nhớp nháp nước bọt thè ra liếm láp cắn mút bờ môi của cậu trai trẻ đến khi đỏ bừng ướt át. Âm thanh rên rỉ khát tình như hoà lẫn vào điệu nhạc xập xình, trong ánh đèn loạn mờ tối, mùi vị dâm mỹ nơi đây lại càng rõ ràng hơn.Gã nhìn tên bạn của mình vén lên cái áo ngắn ngủn của cậu trai, bàn tay thô ráp nắn bóp bầu vú nhỏ, ngắt nhéo đầu ti đến khi cương lên thì cười cười. Gã cảm thấy mấy thằng điếm này có đẹp đến đâu cũng không đọ nỗi một phần mười của cậu ba họ Tạ.Âm thanh nỉ non đã thành tiếng rên rỉ thở dốc, quần áo trên người cậu trai xốc xếch, bờ mông nộn thịt dưới ánh đèn mờ càng thêm quyến rũ. Hai ngón tay của tên kia chọt vào cái lỗ của cậu ta. Nơi đó bị đụ riết thành quen, nếp gấp mềm mại nhanh chóng đem ngón tay của đàn ông ngậm lấy. Cả cơ thể gần như dán vào người tên đàn ông đó. Ánh mắt cậu ta mê ly, con ngươi ngập tràn tình dục, đến nỗi hai má cũng ửng hồng gợi tình. Cậu ta vươn tay tháo ra cúc áo sơ mi chỉnh tề của khách hàng, cong người đẩy bầu ngực bị dạy dỗ của mình vào tay đàn ông, mặc người giày xéo. "Xin ngài, xin ngài tiến vào..."Tiếng khóc nỉ non làm thú tính đàn ông trong người tên đó bộc phát. Chẳng bao lâu thì đã cắm vào phía sau cậu ta, dùng tư thế doggy mà dập vào bờ mông đẫy đà nọ.
___Rạng đông, khi ánh nắng ban mai chầm chậm xuất hiện, cho tới lúc mặt trời lên cao, rèm cửa trong phòng vẫn chưa được kéo ra. Màu u tối bao trọn cả phòng, trên chiếc giường lớn mềm mại, thiếu niên say giấc nồng. Áo sơ mi dệt bằng lụa tơ tằm thượng hạng dính sát vào cơ thể, lồng ngực trắng nõn phập phồng theo nhịp hô hấp của cậu, nhũ hoa hồng nhạt vì không khí se lạnh mà cương cứng, nhú lên bên dưới lớp lụa mỏng tang.Tóc đen mềm mại xoã tung, vài sợi chổng ngược đáng yêu vô cùng. Bỗng, thiếu niên trên giường nức nở một tiếng, hàng lông mi dày đậm run rẩy, ánh mắt đong đầy sóng nước mờ mịt chớp chớp hai cái, nước mắt lăn khỏi khoé mắt, hoá thành viên ngọc trắng tinh tròn trịa không tì vết.Tạ gia giàu có, Tạ gia quyền lực ai ai trên mảnh đất này đều biết. Đôi chân thon thả của cậu dạng rộng, ngón chân rụt rè mà cong lại một chút, thanh âm từ cổ họng khàn khàn phát ra. Nếu lúc này trong phòng có ánh sáng, thì đã có thể thấy được khoé mắt đuôi mày thiếu niên đỏ ửng đáng thương, nước mắt hoá châu ngọc mà lăn xuống drap trải giường trắng tinh.Hai tay thiếu niên bị còng sắt đen ngòm bao lấy, khoá chặt trên đầu giường. Giữa bắp đùi non mịn màng phủ kín vết hôn đỏ sẫm lẫn dấu răng dữ tợn. "Ưm... a, đừng... em xin lỗi, em xin lỗi..."Thiếu niên khóc lóc nỉ non, cổ họng đã khô khốc khản đặc, gương mặt xinh đẹp mệt mỏi tột cùng, thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi khỏi khoé mắt, đông đặc thành viên châu tròn rồi lăn xuống. Cơ thể đung đưa từng nhịp, hơi thở nóng rực của tình dục phả lên làn da yếu ớt, doạ đến cậu run rẩy một trận.Cậu đợi rất lâu, năn nỉ xin tha rất lâu, rất lâu. Tưởng chừng như chuyện này mãi không có hồi kết, thì máy khoan cuối cùng cũng dừng lại. Lỗ dâm bị dương vật giả đụ mềm, vòng thịt nhão nhoét mềm mại lật cả thành ruột, yếu ớt co rút nhả ra dịch bôi trơn trắng đục.Lúc này, rèm cửa tự động kéo ra, cả căn phòng phút chốc bừng sáng. Thiếu niên lấy tay che mắt quay người tránh đi nắng sáng bất ngờ."Ngoan quá, nếu em nhận sai sớm thì đã tốt hơn rồi nhỉ?"Người đàn ông nhìn xuống thiếu niên, hắn có màu tóc đen hệt như cậu, nhưng màu mắt cậu là xanh biển thì người nọ là màu nâu khói. Tạ Phiên Thành mỉm cười dịu dàng, đầu mày rậm hơi cau lại, đáy mắt thoáng dục vọng, bị lo lắng giả tạo chèn ép. Bàn tay to lau đi mồ hôi trên trán thiếu niên, hắn nói:"Đáng lẽ em không nên đột ngột biến mất như thế, em nghĩ nếu như anh hai biết được chuyện em mất tích sẽ tức giận cỡ nào?"Tạ Nghiên Chi mím môi không trả lời, cậu tránh né khỏi bàn tay của anh trai mình. Thái độ chán ghét đều hiện rõ lên mặt. Phiên Thành chẳng có vẻ gì là giận, hắn mỉm cười nhàn nhạt. Nhìn qua ngọc trai rải đầy trên drap giường, vói tay lấy đi, còn thở dài một tiếng."Em thừa biết bản thân không giống người bình thường còn bỏ đi như vậy. nếu lỡ có người xấu phát hiện em khóc ra ngọc, em không biết kẻ đó sẽ làm gì em đâu"Thiếu niên nghe hắn nói thế, nước mắt lần nữa đong đầy con ngươi, nhưng vẫn ngoan cố không chịu rơi xuống. Cậu thầm nghĩ, cho dù họ có đánh đập cậu cũng không khốn nạn bằng kẻ trước mặt cậu.Tạ Phiên Thành nhìn em trai bướng bỉnh, mỉm cười dịu dàng, hắn cúi đầu, bóp cằm khiến thiếu niên há miệng, rồi kề môi mà hôn sâu với cậu. Môi lưỡi triền miên quấn quýt, Nghiên Chi muốn tránh thoát, nhưng cơ thể cậu lúc này sức nâng ngón tay còn không có. Vì vậy chỉ có thể mặc cho gã đàn ông dùng lưỡi càn quét trong miệng, môi hồng nhạt bị mút đỏ bừng.Đợi cho Phiên Thành hôn thoả mãn rời đi. Trước khi đi hắn còn nói với cậu."Lần này chỉ đến đây thôi. À, anh hai rồi cũng biết chuyện thôi, dù sao anh cũng không giấu giúp em được" Phiên Thành nhún vai, nói xong thì bỏ đi mất. Một lát sau có giúp việc tiến vào, thuần thục giúp cậu tắm rửa.Tạ gia giàu có là nhờ có ngọc trai. Một viên ngọc trai quý báu hoàn mỹ rất khó tìm, nhưng Tạ gia không thiếu. Chẳng qua ít ai biết được rằng Tạ gia không lấy viên ngọc đắt giá đó từ con trai, mà là từ nước mắt của Tạ Nghiên Chi hoá thành.Người cá trước giờ đều xuất hiện trong truyền thuyết hay cổ tích. Chúng nó có nhan sắc kinh diễm, tiếng hát mị hoặc lòng người, chúng nó xinh đẹp và gần như bất tử. Nhưng người ta chẳng ngờ được, bán nhân ngư còn mê hoặc hơn thế.Tạ Nghiên Chi không giống hai anh trai, mẹ của cậu là tình nhân của cha. Tựa như câu truyện cổ tích ngọt ngào, mẹ của Tạ Nghiên Chi là người cá, vì yêu cha cậu mà tình nguyện đánh đổi tuổi thọ dài đằng đẵng để biến thành con người, chung sống với cha cậu.Đáng thương thay, không cần có phù thủy, mẹ của Tạ Nghiên Chi không thể hạnh phúc. Lòng dạ đàn ông thay đổi sớm chiều, mẹ Tạ có đẹp bao nhiêu, có ngọt ngào yêu thương ông đến đâu thì ông Tạ vẫn gian díu với người khác. Mẹ cậu vì yêu mà hận, mẹ cậu yêu cha cậu đến mức đánh đổi tất cả, vì thế nên khi bị phản bội, bà rất hận cha cậu. Mẹ cậu giết chết cha cậu, hoá thành người cá mà trở về lòng biển, nhưng lúc đó, bà đã mang thai cậu.Tộc người cá nguyền rủa bà, cậu lại không có đuôi cá. Mẹ cậu đành phải đem cậu lên một cái hang núi gần biển nuôi dưỡng cậu. Đợi đến khi cậu có ý thức thì vô tình bỏ đi. Những chuyện này mẹ cậu đều không kể cho cậu, là từ khi cậu nằm trong bụng thì đã nhớ tất cả. Cậu cũng biết tới hai người con trai lớn của ba cậu.Cậu chạy ra khỏi vùng biển hoang vu, tiến vào đô thị sầm uất, như con chuột cống mưu sinh. Tạ Nghiên Chi nhớ lại, đột nhiên cậu chẳng biết vì sao bản thân giờ bị cầm tù ở đây.Bán nhân ngư xinh đẹp, còn có thể khóc ra ngọc. Cơ thể cậu thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt, chỉ có Tạ Nghiên Chi mới biết sức phục hồi của cơ thể này cực tốt. Nhẹ thì vết thương một đêm đã lành, nặng thì một tuần. Nhưng cũng vì vậy mà cậu càng phải chịu tra tấn kinh khủng hơn.Trên giường chịu đủ giày vò tra tấn, khóc đến mờ mắt vẫn chẳng thể chạy thoát. Ngược lại càng khiến những kẻ khốn kia thêm vui vẻ.Anh cả của Tạ Nghiên Chi thoạt nhìn bề ngoài nghiêm túc lại cấm dục. Chẳng qua đó là người xung quanh không nhìn thấy lúc hắn ta ở trên giường hành hạ cậu ra sao. Biệt thự phổ thông xây lên dành riêng cho cậu. Ở bên ngoài trông nó chẳng khác gì mấy căn biệt thự khác, nhưng bên trong chứa căn phòng khiến người người sợ hãi. Những dụng cụ chưa thấy qua bao giờ, bình cổ khổng lồ chứa ngọc trai loá mắt, còn cả bán nhân ngư quý hiếm khó tìm.
__Một tháng trước đó, Tạ Nghiên Chi vì không chịu nổi tra tấn hành hạ, cậu đánh liều ăn cắp một mớ tài liệu trong phòng anh cả, sau đó thông qua mail gửi cho công ty đối thủ. Khiến anh cả lẫn Phiên Thành sức đầu mẻ trán, còn mình thì nhân cơ hội canh gác lỏng lẻo để bỏ chạy.Nghiên Chi biết chuyện cậu bị bắt lại chỉ là sớm muộn. Nhưng cậu vẫn nuôi hi vọng mong manh kia rồi chạy đi. Sự thật chứng minh, cậu bị bắt còn sớm hơn tưởng tượng của mình.Giây phút cậu nhìn thấy nụ cười nhã nhặn của Phiên Thành, Tạ Nghiên Chi sởn cả da gà. Tạ Phiên Thành bình thường cũng hay cười, là nụ cười sảng khoái, hoặc là thân thiện. Chẳng qua lúc thấy Tạ Phiên Thành răng cũng không hé, híp mắt mỉm cười nhìn cậu, còn dùng giọng dịu dàng dỗ dành, cậu đã muốn ói."Nghiên Chi, bây giờ em xin lỗi bọn anh vẫn còn kịp đó. Anh với anh cả sẵn sàng bỏ qua lỗi lầm cho em"Hai kẻ họ Tạ đứng đó, một Tư La sắc mặt âm trầm, một Phiên Thành mỉm cười dối trá. Nghiên Chi cong chân bỏ chạy!Nhưng tiếp đó, cậu thấy chân cậu đau đến nỗi ngã quỵ. Máu đỏ chảy đầy đất. Âm thanh đùng đoàng ba lần, Tạ Nghiên Chi đã mất ý thức.Tạ Nghiên Chi tuyệt vọng, trong tầm nhìn dần tối, cậu ước gì bản thân chưa từng tồn tại, hoặc giả như cậu chỉ là một con người bình thường cũng được.Đáng tiếc.Khi mặt trời ló dạng, Tạ Nghiên Chi đã tỉnh. Vết thương trên người biến mất từ lúc nào, tựa như cậu chưa từng bị bắn vậy. Nhưng Tạ Nghiên Chi biết không phải vậy.
___
___Rạng đông, khi ánh nắng ban mai chầm chậm xuất hiện, cho tới lúc mặt trời lên cao, rèm cửa trong phòng vẫn chưa được kéo ra. Màu u tối bao trọn cả phòng, trên chiếc giường lớn mềm mại, thiếu niên say giấc nồng. Áo sơ mi dệt bằng lụa tơ tằm thượng hạng dính sát vào cơ thể, lồng ngực trắng nõn phập phồng theo nhịp hô hấp của cậu, nhũ hoa hồng nhạt vì không khí se lạnh mà cương cứng, nhú lên bên dưới lớp lụa mỏng tang.Tóc đen mềm mại xoã tung, vài sợi chổng ngược đáng yêu vô cùng. Bỗng, thiếu niên trên giường nức nở một tiếng, hàng lông mi dày đậm run rẩy, ánh mắt đong đầy sóng nước mờ mịt chớp chớp hai cái, nước mắt lăn khỏi khoé mắt, hoá thành viên ngọc trắng tinh tròn trịa không tì vết.Tạ gia giàu có, Tạ gia quyền lực ai ai trên mảnh đất này đều biết. Đôi chân thon thả của cậu dạng rộng, ngón chân rụt rè mà cong lại một chút, thanh âm từ cổ họng khàn khàn phát ra. Nếu lúc này trong phòng có ánh sáng, thì đã có thể thấy được khoé mắt đuôi mày thiếu niên đỏ ửng đáng thương, nước mắt hoá châu ngọc mà lăn xuống drap trải giường trắng tinh.Hai tay thiếu niên bị còng sắt đen ngòm bao lấy, khoá chặt trên đầu giường. Giữa bắp đùi non mịn màng phủ kín vết hôn đỏ sẫm lẫn dấu răng dữ tợn. "Ưm... a, đừng... em xin lỗi, em xin lỗi..."Thiếu niên khóc lóc nỉ non, cổ họng đã khô khốc khản đặc, gương mặt xinh đẹp mệt mỏi tột cùng, thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi khỏi khoé mắt, đông đặc thành viên châu tròn rồi lăn xuống. Cơ thể đung đưa từng nhịp, hơi thở nóng rực của tình dục phả lên làn da yếu ớt, doạ đến cậu run rẩy một trận.Cậu đợi rất lâu, năn nỉ xin tha rất lâu, rất lâu. Tưởng chừng như chuyện này mãi không có hồi kết, thì máy khoan cuối cùng cũng dừng lại. Lỗ dâm bị dương vật giả đụ mềm, vòng thịt nhão nhoét mềm mại lật cả thành ruột, yếu ớt co rút nhả ra dịch bôi trơn trắng đục.Lúc này, rèm cửa tự động kéo ra, cả căn phòng phút chốc bừng sáng. Thiếu niên lấy tay che mắt quay người tránh đi nắng sáng bất ngờ."Ngoan quá, nếu em nhận sai sớm thì đã tốt hơn rồi nhỉ?"Người đàn ông nhìn xuống thiếu niên, hắn có màu tóc đen hệt như cậu, nhưng màu mắt cậu là xanh biển thì người nọ là màu nâu khói. Tạ Phiên Thành mỉm cười dịu dàng, đầu mày rậm hơi cau lại, đáy mắt thoáng dục vọng, bị lo lắng giả tạo chèn ép. Bàn tay to lau đi mồ hôi trên trán thiếu niên, hắn nói:"Đáng lẽ em không nên đột ngột biến mất như thế, em nghĩ nếu như anh hai biết được chuyện em mất tích sẽ tức giận cỡ nào?"Tạ Nghiên Chi mím môi không trả lời, cậu tránh né khỏi bàn tay của anh trai mình. Thái độ chán ghét đều hiện rõ lên mặt. Phiên Thành chẳng có vẻ gì là giận, hắn mỉm cười nhàn nhạt. Nhìn qua ngọc trai rải đầy trên drap giường, vói tay lấy đi, còn thở dài một tiếng."Em thừa biết bản thân không giống người bình thường còn bỏ đi như vậy. nếu lỡ có người xấu phát hiện em khóc ra ngọc, em không biết kẻ đó sẽ làm gì em đâu"Thiếu niên nghe hắn nói thế, nước mắt lần nữa đong đầy con ngươi, nhưng vẫn ngoan cố không chịu rơi xuống. Cậu thầm nghĩ, cho dù họ có đánh đập cậu cũng không khốn nạn bằng kẻ trước mặt cậu.Tạ Phiên Thành nhìn em trai bướng bỉnh, mỉm cười dịu dàng, hắn cúi đầu, bóp cằm khiến thiếu niên há miệng, rồi kề môi mà hôn sâu với cậu. Môi lưỡi triền miên quấn quýt, Nghiên Chi muốn tránh thoát, nhưng cơ thể cậu lúc này sức nâng ngón tay còn không có. Vì vậy chỉ có thể mặc cho gã đàn ông dùng lưỡi càn quét trong miệng, môi hồng nhạt bị mút đỏ bừng.Đợi cho Phiên Thành hôn thoả mãn rời đi. Trước khi đi hắn còn nói với cậu."Lần này chỉ đến đây thôi. À, anh hai rồi cũng biết chuyện thôi, dù sao anh cũng không giấu giúp em được" Phiên Thành nhún vai, nói xong thì bỏ đi mất. Một lát sau có giúp việc tiến vào, thuần thục giúp cậu tắm rửa.Tạ gia giàu có là nhờ có ngọc trai. Một viên ngọc trai quý báu hoàn mỹ rất khó tìm, nhưng Tạ gia không thiếu. Chẳng qua ít ai biết được rằng Tạ gia không lấy viên ngọc đắt giá đó từ con trai, mà là từ nước mắt của Tạ Nghiên Chi hoá thành.Người cá trước giờ đều xuất hiện trong truyền thuyết hay cổ tích. Chúng nó có nhan sắc kinh diễm, tiếng hát mị hoặc lòng người, chúng nó xinh đẹp và gần như bất tử. Nhưng người ta chẳng ngờ được, bán nhân ngư còn mê hoặc hơn thế.Tạ Nghiên Chi không giống hai anh trai, mẹ của cậu là tình nhân của cha. Tựa như câu truyện cổ tích ngọt ngào, mẹ của Tạ Nghiên Chi là người cá, vì yêu cha cậu mà tình nguyện đánh đổi tuổi thọ dài đằng đẵng để biến thành con người, chung sống với cha cậu.Đáng thương thay, không cần có phù thủy, mẹ của Tạ Nghiên Chi không thể hạnh phúc. Lòng dạ đàn ông thay đổi sớm chiều, mẹ Tạ có đẹp bao nhiêu, có ngọt ngào yêu thương ông đến đâu thì ông Tạ vẫn gian díu với người khác. Mẹ cậu vì yêu mà hận, mẹ cậu yêu cha cậu đến mức đánh đổi tất cả, vì thế nên khi bị phản bội, bà rất hận cha cậu. Mẹ cậu giết chết cha cậu, hoá thành người cá mà trở về lòng biển, nhưng lúc đó, bà đã mang thai cậu.Tộc người cá nguyền rủa bà, cậu lại không có đuôi cá. Mẹ cậu đành phải đem cậu lên một cái hang núi gần biển nuôi dưỡng cậu. Đợi đến khi cậu có ý thức thì vô tình bỏ đi. Những chuyện này mẹ cậu đều không kể cho cậu, là từ khi cậu nằm trong bụng thì đã nhớ tất cả. Cậu cũng biết tới hai người con trai lớn của ba cậu.Cậu chạy ra khỏi vùng biển hoang vu, tiến vào đô thị sầm uất, như con chuột cống mưu sinh. Tạ Nghiên Chi nhớ lại, đột nhiên cậu chẳng biết vì sao bản thân giờ bị cầm tù ở đây.Bán nhân ngư xinh đẹp, còn có thể khóc ra ngọc. Cơ thể cậu thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt, chỉ có Tạ Nghiên Chi mới biết sức phục hồi của cơ thể này cực tốt. Nhẹ thì vết thương một đêm đã lành, nặng thì một tuần. Nhưng cũng vì vậy mà cậu càng phải chịu tra tấn kinh khủng hơn.Trên giường chịu đủ giày vò tra tấn, khóc đến mờ mắt vẫn chẳng thể chạy thoát. Ngược lại càng khiến những kẻ khốn kia thêm vui vẻ.Anh cả của Tạ Nghiên Chi thoạt nhìn bề ngoài nghiêm túc lại cấm dục. Chẳng qua đó là người xung quanh không nhìn thấy lúc hắn ta ở trên giường hành hạ cậu ra sao. Biệt thự phổ thông xây lên dành riêng cho cậu. Ở bên ngoài trông nó chẳng khác gì mấy căn biệt thự khác, nhưng bên trong chứa căn phòng khiến người người sợ hãi. Những dụng cụ chưa thấy qua bao giờ, bình cổ khổng lồ chứa ngọc trai loá mắt, còn cả bán nhân ngư quý hiếm khó tìm.
__Một tháng trước đó, Tạ Nghiên Chi vì không chịu nổi tra tấn hành hạ, cậu đánh liều ăn cắp một mớ tài liệu trong phòng anh cả, sau đó thông qua mail gửi cho công ty đối thủ. Khiến anh cả lẫn Phiên Thành sức đầu mẻ trán, còn mình thì nhân cơ hội canh gác lỏng lẻo để bỏ chạy.Nghiên Chi biết chuyện cậu bị bắt lại chỉ là sớm muộn. Nhưng cậu vẫn nuôi hi vọng mong manh kia rồi chạy đi. Sự thật chứng minh, cậu bị bắt còn sớm hơn tưởng tượng của mình.Giây phút cậu nhìn thấy nụ cười nhã nhặn của Phiên Thành, Tạ Nghiên Chi sởn cả da gà. Tạ Phiên Thành bình thường cũng hay cười, là nụ cười sảng khoái, hoặc là thân thiện. Chẳng qua lúc thấy Tạ Phiên Thành răng cũng không hé, híp mắt mỉm cười nhìn cậu, còn dùng giọng dịu dàng dỗ dành, cậu đã muốn ói."Nghiên Chi, bây giờ em xin lỗi bọn anh vẫn còn kịp đó. Anh với anh cả sẵn sàng bỏ qua lỗi lầm cho em"Hai kẻ họ Tạ đứng đó, một Tư La sắc mặt âm trầm, một Phiên Thành mỉm cười dối trá. Nghiên Chi cong chân bỏ chạy!Nhưng tiếp đó, cậu thấy chân cậu đau đến nỗi ngã quỵ. Máu đỏ chảy đầy đất. Âm thanh đùng đoàng ba lần, Tạ Nghiên Chi đã mất ý thức.Tạ Nghiên Chi tuyệt vọng, trong tầm nhìn dần tối, cậu ước gì bản thân chưa từng tồn tại, hoặc giả như cậu chỉ là một con người bình thường cũng được.Đáng tiếc.Khi mặt trời ló dạng, Tạ Nghiên Chi đã tỉnh. Vết thương trên người biến mất từ lúc nào, tựa như cậu chưa từng bị bắn vậy. Nhưng Tạ Nghiên Chi biết không phải vậy.
___
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz