Noi Em La Nha Noi Trang La Nha
Khóa cửa nhà Kim,Hằng nhanh chóng đi ra thang máy để xuống lầu. Chung cư của Kim đang ở chỉ ở tầng thứ 10,từ tầng 10 xuống tầng trệt lúc này sao cô đột nhiên lại thấy xa,cô cảm thấy thang máy đang đứng yên mà lòng cứ hồi hộp không ngừng. Đến khi cánh cửa thang máy vừa mở ra,Hằng mặc kệ bản thân mình là người nổi tiếng đang trong tình trạng mặt mũi nhợt nhạt,quần áo chẳng chút thời trang gì mà chạy thật nhanh ra. Vừa bước khỏi chung cư,cô nhìn thấy chiếc Audi đậu trước và di nhiên người đàn ông của cô đang phong trần với chiếc áo sơ mi trắnh đứng suốt đêm ở đó nhìn vào. Thấy anh,cô vội vã chạy đến.Trông thấy cô,anh không kiềm lòng được mà nhanh chân đi đến thật nhanh,hai tay dang rộng để đón cô vào lòng.
Hằng chạy đến ôm lấy Tuấn thật chặt,dù đứng vào trời gió đêm lạnh nhưnh khi ôm anh cô thấy rất ấm áp,rất dễ chịu.
- Anh...
Đưa tay lùa vào tóc của Hằng,Tuấn kéo đầu cô ngã vào vai mình.
- Anh đã ở đây từ lúc em đến.Ngốc quá,đừng giấu anh như thế. Sau này bệnh đừng giấu anh,anh không giận em nữa.
- Em xin lỗi! Em không muốn nhìn thấy anh đau lòng.
- Bắt em hứa với anh giữ sức khỏe là vì anh muốn em nghĩ đến anh mà chăm sóc bản thân mình thôi vợ à. Anh không nghĩ vì vậy mà khiến em phải giấu anh thế này.
- Em xin lỗi! Em không thể bỏ công việc được.
- Uhm! Anh biết. Không sao! Về nhà thôi. Để anh chăm sóc cho em. Vợ anh lại gầy đi nữa rồi.Lên xe cùng Tuấn trở về nhà,Hằng ngồi bên ghế phụ sát bên anh,cô xoay lưng ra cửa cả người hướng về phía anh. Đôi mắt cô mơ màng nhìn người đàn ông của mình được một lúc thì cũng khép mi lại. Trông thấy anh,cô thấy yên bình liền muốn ngủ một giấc thật say sau đó được anh ôm chặt trong lòng mà sưởi ấm.
- Em thật là...
Anh lái xe quay sang trông xem cô đã thế nào,thấy cô mệt mỏi nên dù mới lên xe đã thiếp đi lúc nào không hay. Nhìn Hằng như vậy lòng có khó chịu vì lo lắng cho cô bao nhiêu anh cũng phải cố ghì xuống. Giờ phút này làm sao có thể nhẫn tâm trách móc cô được chứ. Cái gì cũng đợi cô khỏi bệnh đã.Ngủ một giấc thật dài,Hằng dường như không hay biết bản thân đến nhà lúc nào rồi vào trong phòng thế nào vì cô hoàn toàn yên tâm say giấc trong vòng tay ai kia không rời. Tuấn cả đêm luôn ôm lấy Hằng dưới lớp chăn ấm để giữ cho cô không cảm thấy lạnh. Quả nhiên cách đó của anh đã hữu hiệu,cô cả đêm luôn ngon giấc mà ôm lấy rồi vùi đầu vào lòng anh ngủ say.
Chỉ cần ngủ một giấc đầy đủ,cơ thể Hằng như dần khỏe lại,đến sáng thì dường như đã không còn nóng ran lên nữa. Ngủ đủ giấc,cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy,khi khẽ lây người thì cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang giữ lấy mình. Cô hé đôi hàng mi ra ngước nhìn người đang ôm lấy mình. Anh vẫn đang ngủ say. Giây phút này khóe mi Hằng lại cong lên mỉm cười,đúng là dù có đi đâu chỉ có nơi anh là đủ ấm áp,đủ vững chãi để cô trở về.
Hằng khẽ vùi đầu vào vòng tay Tuấn một lần nữa,bàn ta vươn lên dịu dàng áp lên mặt anh. Ngay khi cô chạm vào mặt anh,thì tay anh cũng đưa lên giữ lấy bàn tay của cô.
- Đừng giận em nhé! Em không muốn làm anh buồn.
- Không muốn làm anh buồn mà giấu anh đến nhà Kim ở một đêm để đến khi khỏe lại rồi trở về,em nghĩ như vậy là tốt cho anh sao? Đêm qua mỗi giây đứng dưới lầu,anh như muốn phát điên lên khi không biết em đang như thế nào,có ổn không.
Rõ ràng là đêm qua anh vẫn rất dịu dàng nhưng hôm nay thì lại lạnh lùng trách móc như thế. Anh đúng là đợi cô khỏe lại mới "hành hạ" mà.
Nhìn vào đôi mắt của Tuấn,Hằng thở dài.
- Biết anh sẽ giận em nên em mới chịu đựng một mình. Anh thử cảm giác mấy ngày liền người mình yêu nhất lạnh lùng,không để mắt đến mình ra sao,cảm giác nó kinh khủng lắm anh biết không?
Tuấn trầm ngâm không nói gì,đôi mắt anh dời sang hướng cửa sổ phía sau lưng của cô,nơi ánh nắng còn ẩn phía sau tấm rèm cửa.
- Anh đừng như thế với em. Em không thể chịu nổi. Mỗi lần mệt mỏi ở phim trường sau khi xong việc em lahi không dám về nhà vì sợ thấy đôi mắt lo lắng của anh. Như hôm qua vậy,rõ ràng là em đang nhớ anh đến phát điên lên nhưng lại không dám về nhà.
Đôi mắt Hằng bắt đầu ửng hồng lên,cổ họng cô nghẹn ắng lại không nói nữa. Sự quan tâm yêu thương của anh dành cho cô bây giờ lại gián tiếp đè nặng lên cô. Tuấn cảm nhận được điều đó nên lòng anh liền ngập tràn mảng xám xịt mà buông lõng đôi bàn tay đang ôm lấy người kia ra.
- Chúng ta là vợ chồng! Em có nhớ điều đó không?
- Em nhớ,đương nhiên là em nhớ. Vì em biết chúng ta đã gắn bó với nhau,anh sẽ vì em mà lo lắng,bận tâm nhiều hơn. Công việc của anh đã đủ làm anh rối trí rồi,em không muốn anh thêm phiền lòng.
Bọn họ là đang gây nhau sao?
- Chúng ta đang nói chuyện mà Tuấn,anh đừng cư xử như thế với em.
- Em còn giấu anh điều gì nữa thì cứ nói ra đi! Nói hết một lần để chúng ta cùng nhau thỏa hiệp.
- Tuấn à,cái này không phải thỏa hiệp hay không mà đơn giản chỉ là chúng ta quá lo lắng cho nhau nên mới như vậy.
- Anh lo lắng cho em là sai? Được rồi! Sau này anh không quản em nữa. Em muốn làm gì thì làm.
Hằng ngay lập tức nắm lấy tay Tuấn ghì chặt không để anh rời khỏi. Sau đó cô nhanh chóng vòng tay ôm lấy anh rồi vội vã vùi đầu vào lòng người đàn ông của mình.
- Anh khiến em tổn thương.Em buồn khi anh lớn tiếng với em.
Cơn thịnh nộ trong lòng Tuấn đột nhiên biến mất. Anh dần lấy lại bình tĩnh. Anh yêu cô nhiều như thế sao lại có thể làm cô khổ được chứ. Chỉ là chuyện cỏn con không nên xé ra to như vậy. Tuấn điều hòa nhịp thở của mình lại để nó dần ổn định hơn.Một hồi lâu sau,tay cũng vòng tới kéo cô vào sát mình,anh ghé sát vào tai cô mà thở dài một đoạn.
- Anh xin lỗi...sau này đừng giấu anh như thế...anh rất đau lòng...hôm qua khi Kim gọi cho anh nói tình hình của em,trái tim anh như siết chặt lại không thở được.
- Em sợ anh lo lắng...-giọng Hằng nghẹn ngào.
- Anh biết! Anh xin lỗi...xin lỗi vì làm em buồn...
- Đợi sau khi xong The Face,em sẽ nghe lời anh ở nhà tịnh dưỡng một thời gian. Lúc đó chúng ta đi du lịch đâu đó có được không?
- Uhm!Em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi đến đó cùng em.*****The Face kéo dài đến tận gần giữa tháng mười một thì quay xong chỉ chờ đến ngày diễn ra đêm chung kết. Hằng cũng xem như đến lúc này thì tạm được nghỉ ngơi để chuẩn bị cho tập cuối cùng vào cuối tháng mười hai. Trước lúc quay xong The Face cô đã âm thầm mua hai vé máy bay bay ra Đà Nẵng cùng anh để tắm nắng biển vài hôm thư giản vài hôm. Hôm đó sau khi đóng máy cô đã rất háo hức chạy về nhà vì chuyến bay của họ sẽ bay vào sáng nay.
Về đến nhà,Hằng mở cửa rồi nhanh chóng đi vào trong nhà. Vừa bước vào thì đã nghe mùi hương của beefsteak đang phảng phất từ trong bếp.
- Ông xã à,em về rồi. Anh đang làm beefsteak sao?
Từ trong bếp ngay lập tức có tiếng vọng ra.
- Mau vào đây. Beefsteak và rượu vang đang đợi em về.
Hằng cởi áo khoác ra rồi để nó và túi xách lên ghế rồi nhanh chân chạy vào trong bếp cùng Tuấn. Càng vào trong mùi của beefsteak càng thơm ngon khiến chiếc bụng đói của cô phải đánh trống.
- Em đói lắm rồi đấy!
- Ăn mau thôi! Chúng ta có chuyến bay cho tối nay,anh đã mua sẵn vé rồi đấy.
Nghe Tuấn nói như vậy Hằng mở to mắt ra ngẩn người một lúc. Cô cũng mua vé máy bay cho hai người.
- Em cũng mua vé máy bay cho chúng ta bay vào ngày mai ra Đà Nẵng.
Anh nhìn cô bật cười.
- Vậy sao? Anh cũng mua vé đi Đà Nẵng chỉ là đi sớm hơn thôi.
- Chúng ta quả thật tâm đầu ý hợp mà ông xã.
Tuấn mang hai dĩa beefsteak hấp dẫn đặt lên bàn sau đó là hai ly rượu van để thưởng thức bữa tối lãng mạn. Anh kéo ghế sang ngồi cạnh chổ của cô đến mức cánh tay của hai người chỉ cần cử động dùng dao hay nĩa đều chạm trúng đối phương.
- Chuyến đi này chúng ta cùng cố gắng nhé! Anh đợi lâu lắm rồi.
Ban đầu vẫn chưa hiểu điều Tuấn muốn nói là gì nhưng sau đó cũng nhanh chóng hiểu ra. Đôi gò má cô ửng đỏ cúi xuống bàn.
- Chúng ta nên đi chuyến nào đây?- cô ngượng ngùng lẫn tránh.
- Tối nay đi. Ngày mai chúng ta sẽ đón bình minh trên biển.Anh đã chọn resort cho chúng ta luôn rồi.Quần áo của em anh cũng chọn cả luôn. Chỉ phiền em giúp anh xếp vào vali...Anh dành cả chiều vẫn khônh thể xếp ngay ngắn vào...
Không có chuyện gì có thể làm khó anh,kể cả việc vào bếp anh từng rán khét một cái trứng nhưng đã khắc phục và nấu được nhiều món hơn nhưng việc sắp xếp quần áo thật ngay ngắn vào vali đối với anh lại khó như lên trời,mỗi lần sắp được vào nhưng đến khi mở ra nó lại như một mớ hổn độn không hơn không kém.
- Chồng em lại chịu thua với cái vali nữa à?
- Anh và nó không đội trời chung! Đành phiền vợ anh một phen cực khổ rồi.
- Đợi em ăn xong,em sẽ giúp anh.
Sắp xếp quần áo ngay ngắn vào vali,Tuấn và Hằng khởi hành bay đến Đà Nẵng. Anh và cô đến nơi đã hơn mười giờ đêm thì liền được xe đưa đón về tận resort mình ở cạnh ven biển. Nơi anh chọn để tận hưởng kì nghỉ dưỡng cho hai người là InterContinental Danang Sun Peninsula Resort nằm sát bên biển, mỗi căn là một khu biệt lập cực kì riêng tư.Đến nơi Hằng vì quay cả ngày nên liền vùi đầu vào lòng Tuấn ngủ ngay mà mặc kệ hành lý chưa kịp sắp vào tủ. Anh bị cô giữ chặt không buông đành bất lực mặc sơ mi đen,quần âu cả vớ cũnh chưa kịp tháo ra mà đi ngủ...
Buổi sáng ở biển đặc biệt ấm áp và đầy nắng hơn. Mới hơn sáu giờ mà cả căn phòng đã ngập màu nắng. Hằng khẽ vươn mình thức giấc vì ai kia không chịu kéo rèm cửa lại trước khi đi ngủ khiến bây giờ nắng chiếu ngay vào mắt cô. Đưa bàn tay sang tìm người bên cạnh,khi cảm nhận được hơi ấm của anh cô liền bắt lấy,mắt vẫn nhắm kín bưng nhưng miệng đã vội trách móc.
- Ông xã...sao lại không ôm em...?
Anh cũng vẫn còn say ngủ đưa tay kéo cô vào lòng.
- Đêm qua em đã đá anh xuống giường đấy. Em gặp ác mộng sao mà mạnh bạo thế?
Vừa nghe lời anh nói cô liền mở to mắt dậy.
- Em đá anh xuống giường sao?
- Uhm! Đầu anh đập vào tủ vẫn còn sưng đau đây này.
Tuấn vừa kêu than kể khổ vừa chủ động kéo người xuống rồi vùi mặt vào ngực cô dụi dụi sau đó không chịu rời khỏi. Anh bắt lấy tay cô rồi kéo lên vùng đầu đang đau của mình.
- Em xem này...vẫn sưng đấy...
Hằng châu mày cố nhớ lại xem đêm qua mình có gặp ác mộng gì không cô có nhớ thế nào cũng không nhớ ra. Rõ ràng đêm qua cô ngủ rất ngon mà sao lại đạp anh xuống giường chứ? Bọn họ ở chung lâu như vậy tình trạng này vẫn chưa có lần nào nhưng đầu anh sưng thế này chắc là thật rồi.
- Đau lắm không? Để chút đến hiệu thuốc em mua dầu xoa cho anh.
- Đêm qua em cứ đẩy anh ra,em cứ than nóng. Anh đã giảm điều hòa đi mấy lần mà em vẫn thấy nóng.
- Dạo này em luôn cảm thấy nóng bức khó chịu,chắc do thời tiết.
- Nếu biết vậy anh nên chọn đi Đà Lạt để buổi tối em vì lạnh mà ngủ yên trong lòng anh.
Tay Hằng cứ xoa xoa chổ sưng trên đầu Tuấn mà có chút xót xa.
- Sưng to thế này này...một chút anh chở anh ra hiệu thuốc để em mua dầu về xoa...
- Uhm!
Đang vùi mặt vào ngực cô đột nhiên anh lại kéo người xuống nữa áp một bên má vào bụng cô tay cũng đặt theo lên đó.
- Bảo bối à...sau này con ra đời nhất định không được ngủ chung với bố mẹ đấy...một mình bố rơi xuống giường là đủ rồi.
- Anh...
Cô dùng tay đánh nhẹ lên vai anh.
- Anh thiệt là! May là con chưa hình thành trong bụng em,nếu không anh sẽ dạy hư nó.
- Anh đâu có làm gì đâu.
- Mau dậy đi. Chúng ta ăn sáng rồi ra ngoài phố đi dạo. Em muốn lên Bà Nà ngắm cảnh một chút
- Tuân lệnh bà xã! Anh sẽ đi thay quần áo ngay.
Cả hai diện trang phục thật đẹp sau đó lái xe ra ngoài đi dạo. Anh chiều lòng cô cùng nhau ăn sáng rồi đi lên đỉnh Bà Nà để ngắm cảnh. Suốt cả buổi sáng chỉ cần cô muốn đi đến đâu anh cũng đi theo đến đó,cả việc cô muốn ngồi cáp treo đi lên đi xuống để ngắm cảnh đến ba lần anh cũng không than vãn mà chỉ tay đan tay đi tiếp....
Ở trên Bà Nà Hills dạo chơi xong cũng đã gần chiều tà. Anh và cô lái xe trở về resort của mình để tắm biển.Cô bảo hiện tại không muốn da bị ngâm nên phải chọn lúc nắng ít gay gắt nhất để tắm.
Trên đường về,khi chạy ngang một con đường lớn trong thành phố cô cẩn thận nhìn hai bên đường để tìm hiệu thuốc. Khi vừa nhìn thấy thì liền vội bảo dừng xe.
- Đậu xe bên đó một chút để em vào mua dầu xoa cho anh.
- Không cần đâu! Anh cũng bớt đau rồi.
- Mau ghé vào cho em! Làm sao mà bớt được,mới sáng còn sưng to thế mà.
Anh nào có phản kháng được gì,chỉ cần cô muốn đều phải chiều lòng. Tuấn đậu xe bên đường đợi,Hằng vào trong cũng rất nhanh trở ra....
Về resort anh chạy thật nhanh lấy quầo áo thay ra thật nhanh sau đó còn nhanh tay nhanh chân chọn cho cô một bộ bikini ở trong tủ.
- Em vào thay đi anh đợi.
Hằng lấy bộ bikini từ trong tay Tuấn mà lắc đầu,đây chẳng phải là bộ anh thích cô mặc nhất. Đi biển lần nào cũng muốn cô mặc nó.
- Hôm qua giúp em chọn sẵn quần áo cũng là có lý do cả.
Anh bị đoán trúng tim đen chỉ biết đưa tay gãy đầu mỉm cười như vô tội không biết gì. Biết bản thân chỉ là múa riều qua mắt thợ,anh đâu bao giờ giấu cô được gì nhưng vẫn cứ làm như thế. Vì anh thích cô mặc bộ đó mà. Nhìn cô xinh đẹp thì hi sinh bao nhiêu cũng không tiếc.
Hằng vào trong phòng tắm thay đồ,Tuấn ngồi ở sofa vừa đợi vừa lướt điện thoại xem tin tức. Nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại đã qua mười phút cô vẫn chưa ra anh thở dài.
- Phụ nữ đúng là thích làm đẹp.Mỗi lần cổ ra biển là lại lâu như thế. Thay bikini rất nhanh mà lại...
Đợi thêm năm phút nữa vẫn chưa thấy cô trở ra anh định đứng lên đi đến gõ cửa thì màn hình điện thoại hiện tin nhắn mới đến. Tuấn nán lại nhìn xem tin nhắn đến là của ai,khi thấy tên người trên màn hình hiển thị anh cong môi mỉm cười sau đó mở lên xem.
[Bố ơi mẹ không ra biển được,bố ở lại bầu bạn với mẹ nhé!🤗]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz