Nielong Pawprints
>>Note<<: Tất cả những phần 'trong ngoặc để nghiêng như này' là những gì mèo Ong nói to ra nhưng dưới hình dạng mèo thì chỉ mình anh hiểu còn sẽ là những tiếng 'meow' với những người khác.Seongwoo cảm nhận được rất nhiều cảm xúc hỗn độn đang đấu tranh lẫn nhau trong tâm trí của mình, khiến cho cơ thể bé nhỏ của anh trở nên nặng nề và run rẩy. Anh cảm thấy lo âu, sợ hãi, tội lỗi, cô đơn, buồn rầu và lo lắng... Seongwoo nghĩ mình cần chui ra khỏi chiếc túi vải này vì anh biết đấy là điều mà Daniel mong muốn, nhưng anh không đủ can đảm để đối diện với hoàn cảnh đầy xa lạ xung quanh.Anh tha thiết muốn liếm lên vết thương mà trong tình thế nguy cấp hoảng loạn, anh đã tạo ra trên tay Daniel và làm lành với cậu trai có vẻ như đang rất tức giận. Thế nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng đối mắt với một thế giới mới, nơi ồn ào, lộn xộn và đông đúc như thế này. Những âm thanh và cảnh vật xung quanh khiến anh cảm thấy bị áp lực. Seongwoo không biết chúng là gì và phải làm sao để có thể tiếp nhận tất cả cùng một lúc.Căn phòng này như thể một khu rừng đầy rẫy những thứ mà Seongwoo không hề hay biết khiến anh không được chuẩn bị trước và cũng chẳng thể phản kháng trước bất kỳ nguy hiểm rình rập có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Khắp mọi nơi là những chồng giấy cao, dây dợ, sách vở, dụng cụ và đống vải đầy màu sắc.Daniel cố dỗ dành anh bằng một hộp cá ngừ và một bát sữa, cùng với vài món đồ chơi mua từ cửa hàng, và cả vài cái dây giày cũ. Seongwoo vờn lấy mấy cái dây giày khi chúng ở trước mặt mình nhưng anh nhất định không bị lừa bởi mánh khoé nhỏ của con người trước mắt. Vì thế nên Daniel chỉ có thể từ từ dụ anh ra ngoài. Một đầu đoạn dây mắc kẹt ở móng chân của anh và Seongwoo kiên quyết không thả nó ra. Daniel tặc lưỡi, nhẹ nhàng động viên gọi anh trong vài phút, nhưng cuối cùng thì cậu trai cũng đành bỏ cuộc.Sau đó Daniel nằm lì trên sàn nhà, nhìn vào một thiết bị cầm tay không to lắm mà Seongwoo chưa nhìn thấy bao giờ. Khi cậu trượt ngón tay, những hình ảnh đầy màu sắc cũng theo đó mà chuyển động. Daniel đang đọc một cái gì đó giống như một quyển sách nhưng Seongwoo không thể hiểu nổi làm thế nào mà đống sách giấy vừa dày vừa nặng lại có thể chui vào trong một cái hộp mỏng dính như thế. Có nhiều sách đến nỗi khiến anh cảm tưởng như nó không có điểm dừng.
"Liệu Daniel có bận tâm điều đấy không? Cậu ấy liệu có thấy mình hấp dẫn khi là một con người không nhỉ?"Một phần trong anh cũng không bận tâm lắm vì anh và Daniel vốn vẫn là hai loài khác biệt (anh không thể 'giao phối' với cậu, mà việc đó cũng không được cho phép trong xã hội của anh). Nhưng một phần khác, Seongwoo lại rất để tâm đến suy nghĩ của người này về vẻ ngoài của mình. Thật ra, đã có rất nhiều cô gái ngoài thị trấn liếc nhìn anh mỗi khi gặp anh ngoài phố và một vài cô còn nói với anh rằng anh rất đẹp trai. Đấy mới là từ nên được dùng để khen con trai. Nhưng Daniel chỉ gọi anh 'xinh đẹp', điều đó thực sự làm Seongwoo thấy mình thiếu nam tính và thậm chí còn ảnh hưởng đến lòng tự tôn của anh.Biết rằng mình sẽ còn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này mỗi lần nhìn bản thân trong gương, Seongwoo quyết định sẽ tròng vào người một bộ quần áo. Vài chiếc quần áo anh nhặt được trên sàn đều rất to và cũng có mùi. Quần áo trong tủ vừa vặn hơn rất nhiều. Seongwoo chọn một cái áo phông trắng, quần đen, anh cũng với lấy một chiếc mũ lưỡi trai kiểu bóng chày trắng đang treo trên tường rồi cho lên trên tóc như cách mà anh thấy Daniel đã làm.Anh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình rồi nghiêng đầu - một thói quen khó bỏ của anh kể cả khi trong hình dạng người. "Nhìn cũng được đấy~" anh cảm thán, và mỉm cười thoả mãn. Anh cong một bên môi lên, điều mà anh rất thích làm với cơ thể này. Sau đó, Seongwoo quanh người lại, bắt đầu nhìn ngó những vật thể nằm rải rác khắp phòng. Anh tự cười bản thân mình vì đã co rúm, sợ hại những đồ vật bé nhỏ vô hại này tối qua. Tất cả chỉ là mấy cái quần áo, mấy dụng cụ học tập, giấy tờ và rác. Bản tính ưa sạch sẽ trong anh không thể chịu được góc phòng bừa bộn của Daniel. Seongwoo dùng một cái khẩu trang mà anh tìm thấy để che miệng và mũi của mình khỏi bụi bẩn vì anh thường dễ bị hắt hơi. Anh bắt đầu công việc của mình nhưng khó khăn đầu tiên nhảy ra: Seongwoo không biết cách gấp quần áo, thôi vứt hết vào một cái sọt trống. Sau đó, anh nhặt hết rác cho vào một chiếc túi, tiếp tục ngó sang khu vực của Jisung rồi anh làm theo, sắp xếp lại mọi thứ trên bàn của Daniel về đúng vị trí bao gồm cả giấy và bút. Không biết kiếm ở góc nào được vài tờ giấy ướt, anh cũng lau hết bụi bẩn xung quanh.Xong hết mọi việc, Seongwoo bắt đầu táy máy mấy thứ xung quanh cho đỡ buồn chán. Jisung thật sự có rất nhiều đồ nhưng chúng được sắp xếp rất gọn gàng, phân chia khu vực rất hợp lý. Còn cậu chủ của anh thì khác, Daniel hầu như chỉ có quần áo, đồ ăn vặt, một số thiết bị kim loại gì đó cùng với mấy đường dây cáp, vài con thú nhồi bông cũ mèm do bị đè lên quá nhiều, còn lại là thật nhiều rác. Jisung có rất nhiều đồ lạ lẫm mà anh chưa thấy bao giờ. Seongwoo háo hức vô cùng, anh ngồi xuống ghế và bắt đầu công cuộc khám phá.Anh nâng từng vật lên, chạm mỗi chỗ một tí, ngửi thử.. và nếm thử. Seongwoo cố gắng nhớ lại công dụng của những đồ mà anh nghĩ là mình đã từng thấy, còn lại thì Seongwoo cứ dùng bừa, chọc ngoáy linh tinh. Sau này chắc chắn anh sẽ để ý thêm Jisung sử dụng và gọi chúng như thế nào. Đầu tiên, anh cầm lấy một đồ vật bằng nhựa đầy gai nhọn được gọi là 'cái lược', rồi chải tóc của mình cho đến khi nó sáng bóng. Anh không chắc có phải dùng cả đầu phẳng phẳng còn lại không cho nên Seongwoo quyết định dùng cả hai.Sau khi mái tóc mềm mượt đã về đúng chỗ mà anh muốn, Seongwoo nhìn thấy một cái gì đó khác hình tròn, sẽ mở ra khi anh ấn vào cái nút ở bên cạnh. Trong đó là thứ gì đó hơi ướt, màu nâu nhạt, mềm mềm. Khi anh chạm vào, có một thứ chất lỏng đặc, màu kem bám vào tay anh. Nó cũng không có mùi gì khó chịu nên Seongwoo nếm thử nhưng ngay lập tức anh nhăn nhó, thè lưỡi ra ngoài"Yuck, yuck, yuck"Seongwoo nhổ ra toàn bộ rồi liếm lưỡi vào cánh tay để bớt đi vị khó chịu, hậm hực ném cái thứ đó đi. "Tại sao cái đống để bôi lên mặt lại có vị kinh dị thế này? Con người không thì dùng thứ gì khác tự nhiên mà không nguy hiểm cho mắt và ngon hơn được à?"Nhưng vẫn tiếp tục tò mò, Seongwoo lật đật đi nhặt lại và tìm thấy hướng dẫn sử dụng ở đằng sau. Vậy là cái thứ này sẽ che đi tất cả khuyết điểm trên gương mặt và cho anh thêm tự tin khi ra đường, anh sẽ phải cho cái đó lên mặt bằng cách vỗ nhẹ cái tấm mềm mềm đó (được gọi là mút) và 'tán đều'. Ngoài ra, anh phải lưu ý không để nó dính vào mắt và miệng. Seongwoo còn nhìn thấy cả hình ảnh của mình trong chiếc gương nhỏ ở mặt kia. Anh quyết định bôi tấm mút dính đầy chất đặc lên mặt mình,sau đó ngồi suy nghĩ nửa ngày như thế nào là 'tán đều' những chỗ bị vón vào với nhau.Sau khi đã chán, Seongwoo tiếp tục sờ đến một chiếc tuýp nhỏ có ghi là 'kem tay'. Ah cái này chính là cái có mùi dâu tây mà anh hay ngửi thấy trên người Jisung. Do bóp quá mạnh tay, một lượng kem lớn trào ra, Seongwoo đành thoa hết từ bàn tay lên cánh tay cả xung quanh cổ. Mùi dâu anh rất thích, bôi nhiều một chút cũng không sao nhưng lần này Seongwoo đã thông minh rồi, không dại mà nếm thử. Anh lần mò tìm thấy một cái ống chứa một cái thỏi màu hồng nhạt, dạng sáp bên trong. Không có mùi gì đặc biệt. Anh quét lên môi nhưng rồi nhận qua quá khó để nó theo đường viền nên cuối cùng quanh miệng Seongwoo nhoe nhoét cái thứ kì quái hồng hồng đó.Seongwoo phát hiện ra một chai thủy tinh chứa dung dịch trong suốt với một chiếc nắp tròn bằng kim loại phía trên, còn có thêm một chiếc lỗ nhỏ xíu."Mình biết cái này nèe. Nó được dùng khi mồm miệng có mùi nè.. hoặc là khi mặt cần thêm chất ẩm nữa.."Mãi mới có một thứ mình hiểu 'tường tận', bạn Seongwoo không chần chừ xịt thử 2 nhát. Thứ chất lỏng vừa có vị khủng khiếp trong miệng, vừa làm mắt anh cay xè, Seongwoo ho khan, dùng tay phẩy mạnh. Anh nhận ra mùi đọng lại rất thơm trong không khí mặc dù hơi gắt với chiếc mũi nhảy cảm của mình.Sau một khoảng thời gian tương đối kinh hoàng với các loại mùi vị, Seongwoo quyết định để cho các giác quan nghỉ ngơi. Anh ngó nghiêng sang bên bàn của Daniel. Mặc dù cũng có vài chai lọ nhưng so với Jisung thì vẫn nghèo nàn vô cùng.Anh đi đến cầm lấy chiếc hộp kim loại mỏng dẹt chứa rất nhiều sách mà anh thấy Daniel xem tối qua. Tiếp đó, anh chạm vào, nó đột nhiên bật sáng làm anh giật mình, rụt tay lại. Seongwoo rít lên theo bản năng. Sau khi chắc chắn vật này sẽ không tấn công mình, Seongwoo đưa một ngón tay ra đằng trước đầy thận trọng. Nó lại sáng lên, sau đó anh trượt nhẹ lên trên cái hộp y như anh thấy Daniel làm. Bức hình đằng sau tấm kính ngay lập tức chuyển thành một con mèo cùng với chục những chiếc nút nhiều màu sắc khác trên đó."Ố, vậy là trong này sẽ có một đống ảnh, không phải sách hả? Mà đợi đã, cái hộp ma thuật này là gì thế nhỉ, chỉ cần dùng một ngón tay để điều khiển được sao?"Seongwoo chọn một chiếc nút có hình giống camera (Mình biết cái này, dùng để chụp ảnh). anh tiếp tục ấn thêm vào vái chỗ khác, ảnh của Daniel và Jisung hiện ra ở một hình vuông nhỏ nhỏ ở góc tấm kính.. Anh chạm vào đó, toàn bộ bức hình được mở rộng. Trong hình là hai chàng trai đang mỉm cười ôm nhau rất thân thiết.
Các bạn đừng quên vote cho tụi mình nhaaa.. cảm ơn mnnnn 🐱🐶❤️❤️
"Liệu Daniel có bận tâm điều đấy không? Cậu ấy liệu có thấy mình hấp dẫn khi là một con người không nhỉ?"Một phần trong anh cũng không bận tâm lắm vì anh và Daniel vốn vẫn là hai loài khác biệt (anh không thể 'giao phối' với cậu, mà việc đó cũng không được cho phép trong xã hội của anh). Nhưng một phần khác, Seongwoo lại rất để tâm đến suy nghĩ của người này về vẻ ngoài của mình. Thật ra, đã có rất nhiều cô gái ngoài thị trấn liếc nhìn anh mỗi khi gặp anh ngoài phố và một vài cô còn nói với anh rằng anh rất đẹp trai. Đấy mới là từ nên được dùng để khen con trai. Nhưng Daniel chỉ gọi anh 'xinh đẹp', điều đó thực sự làm Seongwoo thấy mình thiếu nam tính và thậm chí còn ảnh hưởng đến lòng tự tôn của anh.Biết rằng mình sẽ còn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này mỗi lần nhìn bản thân trong gương, Seongwoo quyết định sẽ tròng vào người một bộ quần áo. Vài chiếc quần áo anh nhặt được trên sàn đều rất to và cũng có mùi. Quần áo trong tủ vừa vặn hơn rất nhiều. Seongwoo chọn một cái áo phông trắng, quần đen, anh cũng với lấy một chiếc mũ lưỡi trai kiểu bóng chày trắng đang treo trên tường rồi cho lên trên tóc như cách mà anh thấy Daniel đã làm.Anh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình rồi nghiêng đầu - một thói quen khó bỏ của anh kể cả khi trong hình dạng người. "Nhìn cũng được đấy~" anh cảm thán, và mỉm cười thoả mãn. Anh cong một bên môi lên, điều mà anh rất thích làm với cơ thể này. Sau đó, Seongwoo quanh người lại, bắt đầu nhìn ngó những vật thể nằm rải rác khắp phòng. Anh tự cười bản thân mình vì đã co rúm, sợ hại những đồ vật bé nhỏ vô hại này tối qua. Tất cả chỉ là mấy cái quần áo, mấy dụng cụ học tập, giấy tờ và rác. Bản tính ưa sạch sẽ trong anh không thể chịu được góc phòng bừa bộn của Daniel. Seongwoo dùng một cái khẩu trang mà anh tìm thấy để che miệng và mũi của mình khỏi bụi bẩn vì anh thường dễ bị hắt hơi. Anh bắt đầu công việc của mình nhưng khó khăn đầu tiên nhảy ra: Seongwoo không biết cách gấp quần áo, thôi vứt hết vào một cái sọt trống. Sau đó, anh nhặt hết rác cho vào một chiếc túi, tiếp tục ngó sang khu vực của Jisung rồi anh làm theo, sắp xếp lại mọi thứ trên bàn của Daniel về đúng vị trí bao gồm cả giấy và bút. Không biết kiếm ở góc nào được vài tờ giấy ướt, anh cũng lau hết bụi bẩn xung quanh.Xong hết mọi việc, Seongwoo bắt đầu táy máy mấy thứ xung quanh cho đỡ buồn chán. Jisung thật sự có rất nhiều đồ nhưng chúng được sắp xếp rất gọn gàng, phân chia khu vực rất hợp lý. Còn cậu chủ của anh thì khác, Daniel hầu như chỉ có quần áo, đồ ăn vặt, một số thiết bị kim loại gì đó cùng với mấy đường dây cáp, vài con thú nhồi bông cũ mèm do bị đè lên quá nhiều, còn lại là thật nhiều rác. Jisung có rất nhiều đồ lạ lẫm mà anh chưa thấy bao giờ. Seongwoo háo hức vô cùng, anh ngồi xuống ghế và bắt đầu công cuộc khám phá.Anh nâng từng vật lên, chạm mỗi chỗ một tí, ngửi thử.. và nếm thử. Seongwoo cố gắng nhớ lại công dụng của những đồ mà anh nghĩ là mình đã từng thấy, còn lại thì Seongwoo cứ dùng bừa, chọc ngoáy linh tinh. Sau này chắc chắn anh sẽ để ý thêm Jisung sử dụng và gọi chúng như thế nào. Đầu tiên, anh cầm lấy một đồ vật bằng nhựa đầy gai nhọn được gọi là 'cái lược', rồi chải tóc của mình cho đến khi nó sáng bóng. Anh không chắc có phải dùng cả đầu phẳng phẳng còn lại không cho nên Seongwoo quyết định dùng cả hai.Sau khi mái tóc mềm mượt đã về đúng chỗ mà anh muốn, Seongwoo nhìn thấy một cái gì đó khác hình tròn, sẽ mở ra khi anh ấn vào cái nút ở bên cạnh. Trong đó là thứ gì đó hơi ướt, màu nâu nhạt, mềm mềm. Khi anh chạm vào, có một thứ chất lỏng đặc, màu kem bám vào tay anh. Nó cũng không có mùi gì khó chịu nên Seongwoo nếm thử nhưng ngay lập tức anh nhăn nhó, thè lưỡi ra ngoài"Yuck, yuck, yuck"Seongwoo nhổ ra toàn bộ rồi liếm lưỡi vào cánh tay để bớt đi vị khó chịu, hậm hực ném cái thứ đó đi. "Tại sao cái đống để bôi lên mặt lại có vị kinh dị thế này? Con người không thì dùng thứ gì khác tự nhiên mà không nguy hiểm cho mắt và ngon hơn được à?"Nhưng vẫn tiếp tục tò mò, Seongwoo lật đật đi nhặt lại và tìm thấy hướng dẫn sử dụng ở đằng sau. Vậy là cái thứ này sẽ che đi tất cả khuyết điểm trên gương mặt và cho anh thêm tự tin khi ra đường, anh sẽ phải cho cái đó lên mặt bằng cách vỗ nhẹ cái tấm mềm mềm đó (được gọi là mút) và 'tán đều'. Ngoài ra, anh phải lưu ý không để nó dính vào mắt và miệng. Seongwoo còn nhìn thấy cả hình ảnh của mình trong chiếc gương nhỏ ở mặt kia. Anh quyết định bôi tấm mút dính đầy chất đặc lên mặt mình,sau đó ngồi suy nghĩ nửa ngày như thế nào là 'tán đều' những chỗ bị vón vào với nhau.Sau khi đã chán, Seongwoo tiếp tục sờ đến một chiếc tuýp nhỏ có ghi là 'kem tay'. Ah cái này chính là cái có mùi dâu tây mà anh hay ngửi thấy trên người Jisung. Do bóp quá mạnh tay, một lượng kem lớn trào ra, Seongwoo đành thoa hết từ bàn tay lên cánh tay cả xung quanh cổ. Mùi dâu anh rất thích, bôi nhiều một chút cũng không sao nhưng lần này Seongwoo đã thông minh rồi, không dại mà nếm thử. Anh lần mò tìm thấy một cái ống chứa một cái thỏi màu hồng nhạt, dạng sáp bên trong. Không có mùi gì đặc biệt. Anh quét lên môi nhưng rồi nhận qua quá khó để nó theo đường viền nên cuối cùng quanh miệng Seongwoo nhoe nhoét cái thứ kì quái hồng hồng đó.Seongwoo phát hiện ra một chai thủy tinh chứa dung dịch trong suốt với một chiếc nắp tròn bằng kim loại phía trên, còn có thêm một chiếc lỗ nhỏ xíu."Mình biết cái này nèe. Nó được dùng khi mồm miệng có mùi nè.. hoặc là khi mặt cần thêm chất ẩm nữa.."Mãi mới có một thứ mình hiểu 'tường tận', bạn Seongwoo không chần chừ xịt thử 2 nhát. Thứ chất lỏng vừa có vị khủng khiếp trong miệng, vừa làm mắt anh cay xè, Seongwoo ho khan, dùng tay phẩy mạnh. Anh nhận ra mùi đọng lại rất thơm trong không khí mặc dù hơi gắt với chiếc mũi nhảy cảm của mình.Sau một khoảng thời gian tương đối kinh hoàng với các loại mùi vị, Seongwoo quyết định để cho các giác quan nghỉ ngơi. Anh ngó nghiêng sang bên bàn của Daniel. Mặc dù cũng có vài chai lọ nhưng so với Jisung thì vẫn nghèo nàn vô cùng.Anh đi đến cầm lấy chiếc hộp kim loại mỏng dẹt chứa rất nhiều sách mà anh thấy Daniel xem tối qua. Tiếp đó, anh chạm vào, nó đột nhiên bật sáng làm anh giật mình, rụt tay lại. Seongwoo rít lên theo bản năng. Sau khi chắc chắn vật này sẽ không tấn công mình, Seongwoo đưa một ngón tay ra đằng trước đầy thận trọng. Nó lại sáng lên, sau đó anh trượt nhẹ lên trên cái hộp y như anh thấy Daniel làm. Bức hình đằng sau tấm kính ngay lập tức chuyển thành một con mèo cùng với chục những chiếc nút nhiều màu sắc khác trên đó."Ố, vậy là trong này sẽ có một đống ảnh, không phải sách hả? Mà đợi đã, cái hộp ma thuật này là gì thế nhỉ, chỉ cần dùng một ngón tay để điều khiển được sao?"Seongwoo chọn một chiếc nút có hình giống camera (Mình biết cái này, dùng để chụp ảnh). anh tiếp tục ấn thêm vào vái chỗ khác, ảnh của Daniel và Jisung hiện ra ở một hình vuông nhỏ nhỏ ở góc tấm kính.. Anh chạm vào đó, toàn bộ bức hình được mở rộng. Trong hình là hai chàng trai đang mỉm cười ôm nhau rất thân thiết.
https://youtu.be/lKLM8Pkj8XM
(Vietsub Part of Your world - nhạc phim The Little Mermaid )
Seongwoo cũng đã tập thành thói quen tự tiêu khiển một mình sau quá nhiều lần gia đình và đồng loại từ chối chơi cùng anh. Những người bạn cũng không còn đùa nghịch cùng Seongwoo nữa khi anh bắt đầu tuổi thiếu niên.Người thú sống một cuộc sống bầy đàn còn Seongwoo thì kỳ quặc và khác biệt. Đó cũng là lý do vì sao mà anh luôn bị chọc ghẹo và bắt nạt. Nhưng xét cho cùng, mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức này không phải do bản chất ham vui, thiếu chín chắn của Seongwoo. Tâm trạng anh đột nhiên trùng xuống khi nghĩ đến từng sự kiện xảy ra trong năm qua , từng cái nặng nề chồng lên nhau đã khiến anh phải chạy trốn.Seongwoo co người ngồi trên giường, ngây người một lúc. Anh quyết định xao lãng bản thân khỏi những suy nghĩ tiêu cực bằng cách tiếp tục khám phá tiếp chiếc hộp ma thuật. Anh nhìn thấy một cái nút có hình quyển sách. Trong đó có rất nhiều quyển sách có ảnh mà Daniel đã dán mắt suốt hôm trước. Seongwoo lật từng trang một, sự thú vị lúc ban đầu dần dần thay thế bởi cảm giác lạc lõng vì có quá nhiều điều về văn hóa mà anh không hiểu khiến cho câu chuyện bớt hài hước và trở nên phức tạp, rối rắm. Có quá nhiều từ ngữ, nhiều hình ảnh mà anh chưa bao giờ gặp phải nên không thể tưởng tượng được một bức tranh toàn cảnh trong trí óc. Anh nên đọc thứ này với Daniel để cậu có thể giải đáp mọi câu hỏi của anh một cái cẩn thận và chi tiết."Có lẽ một ngày nào đó, việc này có thể xảy ra... nhưng rất lâu nữa, sau khi mình đã hoàn toàn tin tưởng cậu ấy..." Seongwoo thì thầm đi kèm theo một tiếng thở dài nhẹ.Seongwoo bấm thêm một vài nút khác, cuối cùng cũng tìm được cách mở được ảnh ra rồi làm cho nó biến mất. Anh cũng thấy cả một trò rất ầm ĩ cà cả máy ảnh có thể chụp ảnh bản thân cùng với mấy đồ trang trí khắp mặt. Sau cùng anh quyết định tìm mấy thứ được người ta được gọi là "phim điện ảnh". Anh đã từng xem qua TV của mấy nhà hàng nhưng chưa bao giờ xem quá một tiếng.Anh chọn một trong những con thú nhồi bông của Daniel đặt dưới ngực, rồi nằm xuống. Seongwoo bắt đầu công đoạn tìm kiếm phim ảnh dù không biết nên chọn cái nào. Có một thư mục được đặt tên theo một con chim, anh nghĩ chắc hẳn sẽ rất thú vị vì phần lớn phim của Daniel đều ở trong này. Seongwoo quyết định chọn cái tên trên cùng vì nó mới được xem gần đây. Anh nhấn vào biểu tượng tam giác xanh lá cây nhỏ được vẽ trên một cái hộp đen. Nó đột nhiên mở rộng và âm thanh cũng được phát ra. Seongwoo nghiêng đầu sang một bên đầy tò mò khi xem một bộ phim mà anh chưa được thấy bao giờ."Họ đang làm gì thế nhỉ? Âm thanh cũng thế nào thế này?".Chiếc hộp hiện lên hình ảnh hai chàng trai đang vừa hôn nhau vừa đấu vật nhưng lại không có tí quần áo nào trên người. Họ có vẻ hít thở rất khó khăn và còn rên rỉ như thể bị đau đớn. Một người trèo lên người kia theo cái cách làm Seongwoo nhớ đến những gì anh đã từng nhìn thấy bạn mình làm trong hình dạng mèo vào mỗi 'mùa thu hút bạn tình' (mà anh thì chưa trải qua bao giờ vì.... ừ, anh không có hứng thú gì với mỗi lần gia đình cố gắng tìm cho anh một 'bạn tình'). Mặc dù cậu trai phía dưới phải gánh toàn bộ trọng lượng của người phía trên, chưa kể còn đang bị đối xử 'tương đối tàn nhẫn' nhưng nhìn cậu ta sung sướng nhiều hơn là chịu đựng. Cậu ta nói hàng loạt những lời khích lệ, trông hào hứng vô cùng. Seongwoo nhìn cảnh tượng này cũng thấy rất hấp dẫn, tự hỏi bài thể dục có tên gọi gì đặc biệt hay không.Bất chợt, anh nghe được tiếng bước chân đang đi xuống hành lang bằng đôi tai nhạy cảm của mình. Không đủ thời gian để dừng bộ phim thú vị. Seongwoo chỉ kịp vứt quần áo vào trong sọt đựng đồ bẩn, treo lại mũ trên móc trên tường, rồi quay trở lại hình dạng mèo. Anh nằm dài người ra giường như kiểu vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, buộc bản thân mình ngáp ngáp vài cái để nước mắt chảy ra một chút để trông giống như đang ngái ngủ. Con người ngu ngốc này sẽ không thể biết được chuyện gì đằng sau khả năng diễn xuất trời ban của anh.
Bức ảnh selfie này của Seongmeow giờ đã nằm đâu đó trong iPad của Daniel.. =)))
Các bạn đừng quên vote cho tụi mình nhaaa.. cảm ơn mnnnn 🐱🐶❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz