ZingTruyen.Xyz

Những mẩu truyện nhỏ

[ Chu Thần ] Hoán đổi

thichnamuon

[ Chu Thần ] Hoán đổi

Miếu thờ cũ nát tối tăm đứng yên trong một mảnh sương mù mênh mông hư ảo, tường ngoài rạn nứt cát mịn tung bay.

Bên ngoài gió thổi mãnh liệt, một vầng trăng máu khổng lồ nhô lên cao, tản ra khí tức không rõ.

Đây là vì lâm vào mộng cảnh lấy những điều cất dấu ở trong lòng người vào mộng mà làm ảo cảnh, sẽ để cho hắn nhìn thấy nội tâm sợ mà hắn sợ hãi nhất.

Ly Luân một thân áo bào đen, ngồi xếp bằng dưới đất, liếc mắt nhìn người trước mặt, một lúc lâu nhẹ nhàng mở miệng, "Nửa canh giờ đã trôi qua, Triệu Viễn Chu còn chưa tới cứu ngươi, hắn thật không phải là người tốt a.”

Cách đó không xa bên tường, một nam tử bị dây leo của cây hòe từ trong tường vươn ra trói chặt hai tay, thắt lưng bụng cùng mắt cá chân, làm cho y không thể không khom gối quỳ xuống, dây leo kia quấn quá chặt, cơ hồ muốn cách một lớp y phục siết vào máu thịt.

Triệu Viễn Chu hoặc nói là Triệu Viễn Chu khoác vỏ Trác Dực Thần, nghe xong lời này có chút bất đắc dĩ, Ly Luân nói xấu mình vẫn thuận miệng như trước.

Chuyện trao đổi linh hồn này phát sinh vào một ngày trước, lúc ấy Bạch Trạch Lệnh trong cơ thể Triệu Viễn Chu bay ra, dưới ảnh hưởng của Chúc Âm không áp chế được lệ khí đang bạo ngược, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Trác Dực Thần dùng Vân Quang Kiếm dính máu của tam tộc là người thần yêu đâm vào trong cơ thể hắn, mặc dù ngăn cản Triệu Viễn Chu mất khống chế, nhưng bởi vì linh khí cùng lệ khí quá mạnh dẫn đến một trận nổ tung, chờ Trác Dực Thần cùng Triệu Viễn Chu tỉnh táo lại, liền thành dạng vẻ hiện tại.

Lúc ấy Bạch Trạch lệnh bị hủy, vốn định một bên tìm kiếm vật liệu chữa trị một bên giải quyết chuyện trao đổi linh hồn kì lạ này, không ngờ nhanh như vậy đã bị Ly Luân vừa mới phá phong ấn bắt được cơ hội.

Triệu Viễn Châu cũng không muốn bị bắt.

Nhưng Ly Luân rõ ràng chính là hướng về phía Trác Dực Thần, hơn nữa điểm chết người chính là hiện tại Vân Quang Kiếm không thừa nhận cơ thể của Trác Dực Thần, đồng thời hắn cũng không có yêu lực nên cũng không thúc đẩy được yêu đan của mình. Ai, đường đường là đại yêu ngàn năm, làm sao lăn lộn đến trình độ khó giải quyết như vậy.

“Triệu Viễn Chu tuyệt đối không phải là đồ vật, hắn là Bạch Viên cao quý.”

Triệu Viễn Chu kỳ thật muốn nói so sánh với hắn ngươi lại càng không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng không quá dám lúc trước chọc giận Ly Luân nhiều nhất đánh một trận, hiện tại hắn ở trong thân thể Trác Dực Thần, một khi động thủ khiến cơ thể của Trác Dực Thần bị thương
hắn sẽ đau lòng.

Không biết từ nào khiến Ly Luân chú ý, ánh mắt hắn nặng nề, nổi lên tức giận, cách một khoảng phất tay cho Trác Dực Thần một cái tát, nhìn thấy khuôn mặt y đỏ lên một cách nhanh chóng cùng quần áo dính bùn đất bẩn thỉu, miệt thị nói, "Ngươi là một người đê tiện dơ bẩn, không xứng nói thân phận của Chu Yếm.”

Mà một đầu khác mấy người còn bị vây ở huyễn cảnh bên trong Tập Yêu Ti, hành lang dài phảng phất không có điểm cuối, nối thành vòng tròn. Trác Dực Thần nhíu mày thật sâu, vẻ mặt âm trầm, đây là do yêu lực mà thành, nguyên nhân còn có thể dùng Di Huyết Băng, hiện tại y ở trong người Triệu Viễn Chu, cơ thể này y còn chưa quen thuộc, trong cơ thể còn đột nhiên có thêm một yêu đan cùng lệ khí nồng đậm cảm giác rất kỳ quái.

Nhưng nếu kéo dài thêm nữa, Triệu Viễn Chu bên kia có thể sẽ không chịu nổi, y hiện tại không có yêu lực.

Văn Tiêu nhìn ra y đang lo âu, vỗ vỗ bả vai y, "Tiểu Trác đừng nóng vội, Triệu Viễn Chu hắn có nhiều ý đồ quỷ quái, lại hiểu Ly Luân sẽ không xảy ra chuyện nhanh như vậy.”

Bạch Cửu vẻ mặt ghét bỏ ôm ô Triệu Viễn Chu, cau mũi cọ vào bên người Bùi Tư Tịnh, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia lộ ra một loại biểu tình quen thuộc khác, thật trái ngược, "Đệ vẫn không chấp nhận được Trác ca biến thành như vậy.”

Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi không nói chuyện, nhưng liếc mắt nhìn nhau, đều biểu hiện ra biểu tình đồng ý.

Trác Dực Thần cũng biết y có chút tự mình đang lo lắng quá , gật gật đầu ép buộc chính mình tỉnh táo lại để nghĩ cách.

Ly Luân có năng lực khống chế mộng, một khi tiến vào ảo cảnh, tất cả đều là hư ảo, nếu là giả vậy nhất định có nhãn mộng. Hiện tại nơi này là Tập Yêu Ti, nếu muốn tìm cùng Triệu Viễn Chu cùng Ly Luân thì phải có đồ vật phải có liên hệ hai người, thế thì có lẽ.

“Tiểu Cửu, lấy ô ra." Trác Dực Thần ánh mắt hơi sáng lên, suy đoán này rất mạo hiểm, nhưng vì Triệu Viễn Chu cũng chỉ có thể thử một lần.

Y một tay cầm kiếm, một tay cầm cán ô mở ô ra, Vân Quang cảm ứng được chủ nhân kêu gọi, kiếm lóe lên ánh sáng màu xanh, Trác Dực Thần cắn chặt răng, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người hung hăng đập kiếm và mặt ô vào nhau.

“Tiểu Trác!”

“Tiểu Trác ca!”

Sóng khí khổng lồ theo tán ô vỡ nát bốc lên cuồn cuộn, cảnh tượng bốn phía bắt đầu tiêu tán, cuối cùng dừng lại ở trong tòa miếu hoang kia.

Thành công rồi!

Ánh mắt Triệu Viễn Chu và Ly Luân trong nháy mắt bị vầng sáng xuất hiện hấp dẫn.

Có người xuất hiện, nhưng mà chỉ có một người trên tay phải y còn cầm cây dù hỏng kia.

“Triệu Viễn Chu. Vì cứu hắn, ngươi thế mà đem pháp khí của mình đều hủy." Ly Luân không thể tin trong lời nói xen lẫn phẫn nộ khó có thể làm ngơ, hắn ở trong ảo cảnh kia thả hai cái nhãn mộng, Vân Quang Kiếm cùng Yêu Tán, vốn tưởng rằng Triệu Viễn Chu sẽ bẻ gãy thanh kiếm kia, không nghĩ tới hắn thà bỏ đi pháp khí bản mạng cũng muốn giữ lại đồ đạc của Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần mặc kệ hắn nói cái quỷ gì,  tay nắm chặt vận động yêu lực, trong miệng nhẹ niệm "Phá."

Cách đó không xa dây leo trên người Triệu Viễn Chu rơi xuống thành vài đoạn cành vụn, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đứng dậy dưới sự yểm hộ của Trác Dực Thần, hai ba bước tiến lại, ngoài miệng không quên coi thường Ly Luân, "Sao, ngươi rất khiếp sợ sao. Triệu Viễn Chu vẫn luôn như vậy, chẳng qua là ngươi không để ý mà thôi.”

Hai người sóng vai đứng thẳng, Ly Luân đối diện đã lấy ra trống bỏi.

Trác Dực Thần thấp giọng giải thích: "Ngươi yên tâm, cây dù kia là giả, hẳn là Ly Luân tạo ra ảo giác.”

Triệu Viễn Chu lau khóe miệng tràn ra máu tươi, nghiêng đầu nở nụ cười, "Ta biết, nhưng mà coi như là thật cũng không có việc gì ngươi nhớ kỹ, Vân Quang Kiếm tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”

Lời thì thầm thân mật của hai người hoàn toàn chọc giận Ly Luân, trống bỏi lắc lư, toàn bộ cảnh trong mơ cũng bắt đầu lắc lư, tiếng trống phát ra âm thanh ong ong, gõ đến màng nhĩ người ta khiến không chịu nổi gánh nặng gần như muốn nổ tung, hàng đống dây hòe cũng giống như điên rồi vọt tới chỗ bọn họ.

Mắt thấy không ổn, Trác Dực Thần giơ Vân Quang lên muốn đi cắt cánh tay Triệu Viễn Chu lấy máu, "Tiểu Trác!" Triệu Viễn Chu ngăn lại động tác của y, mỗi lần lấy máu đều dứt khoát như vậy, về sau có phải nên giáo dục y một chút nên yêu quý thân thể của mình hay không.

“Không cần máu băng di.”

Nói như vậy, Triệu Viễn Chu từ dưới tán ô kia rút ra một thanh đoản kiếm, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, "Ngươi nhịn một chút." Lời còn chưa dứt, hắn nắm chặt cây kiếm bỗng dưng đâm vào bụng Trác Dực Thần, phốc xuy một tiếng, máu tươi chảy ròng.

Trong ánh mắt khiếp sợ của Ly Luân và Trác Dực Thần, ảo cảnh bắt đầu vặn vẹo, ranh giới mơ hồ, cho đến khi biến mất. Bầu trời trở về trống trải như lúc trước, ánh sáng mặt trời nhu hòa.

“Trở về rồi, ảo cảnh biến mất rồi! "Cách đó hai bước là đám người Bạch Cửu vừa mới thấy sự biến mất của Trác Dực Thần. Văn Tiêu nhìn thấy Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng trở về đều bình yên không sao, thở phào nhẹ nhõm, "Về tháp Bạch Đế trước đi.”

Trong phòng, Triệu Viễn Chu đang cởi  áo ngoài để bôi thuốc lên cánh tay, vốn da Trác Dực Thần đã mỏng lại bị trói lâu như vậy khiến tay bầm tím một mảng lớn, nhìn rất dọa người.

"Để ta."

Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc, xác thực quen thuộc, bởi vì một ngày trước đây vẫn  là thanh âm của Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu không cự tuyệt, kéo tay áo, đưa cánh tay đến trước mặt người ngồi bên cạnh.

"Xin lỗi tiểu Trác đại nhân, ta cũng không nghĩ tới, Ly Luân sẽ xuống tay với ngươi." Triệu Viễn Chu thái độ nhận sai rất tốt.

Trác Dực Thần thuần thục bôi thuốc cho vết thương, nghe vậy lắc đầu, hiện tại hai người bọn họ thay đổi thân thể, chịu tội thành Triệu Viễn Chu, cái này không nên để hắn nói. Nhưng đích xác có chút kỳ quái, Ly Luân và Triệu Viễn Chu có thù oán, vì cái gì bắt y.  Nhưng cũng có thể là Ly Luân đầu óc có vấn đề, dù sao hắn mỗi lần nhìn thấy mình cùng Triệu Viễn Chu đứng chung một chỗ đều rất kích động, hiển nhiên là tinh thần không tốt lắm.

Trác Dực Thần mấp máy miệng, do dự đem vấn đề trong lòng y thắc mắc hỏi ra: "Hôm nay ngươi ở cái ảo cảnh kia, là nơi năm đó ngươi mất khống chế sao."

Y từng nghe Triệu Viễn Chu nói qua, giấc mộng Ly Luân khống chế sẽ biến thành cảnh tượng người đi vào mộng sợ hãi nhất, mà ngôi miếu kia, y nhận ra, là nơi ca ca và cha chết. Trận tự bạo kia đối với hắn mà nói, đúng là ác mộng chôn sâu trong lòng sao.

Triệu Viễn Chu không nghĩ tới Trác Dực Thần sẽ nói chuyện này, hiếm khi không trả lời ngay, một lúc lâu không nói ra lời. Giết chóc khi hắn không khống chế được hắn không hề nhớ gì về kí ức, nhưng sau khi tỉnh táo đối với thi thể khắp nơi cùng với bàn tay dính đầy máu trong nháy mắt  hắn khủng khoảng cùng tự trách lại như đánh mạnh vào tâm trí hắn, đây là tội nghiệt hắn gánh vác. Hắn hẳn là phải chết, hắn nhất định phải chết, đây ước nguyện ban đầu khi tới tìm Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu sẽ không quên.

Thấy người trước mặt không nói lời nào, Trác Dực Thần lại chuyển sang đề tài khác, "Vậy vết sẹo trên lưng ngươi thì sao?”

Bởi vì là hôm nay khi Văn Tiêu không cẩn thận đụng phải y mới cảm giác được, sau lưng Triệu Viễn Chu vô số vết sẹo dài ngang dọc, có cái đã dần tiêu tan, có cái thậm chí còn có thể nhìn ra vừa mới kết vảy, giống nhau chính là đều rộng gần bằng một ngón tay, có thể thấy được lúc trước hẳn là máu thịt mơ hồ.

Lúc trước Anh Lỗi đã nói với y, sau đêm trăng máu Triệu Viễn Chu sẽ nhốt mình ở Đào Viên Cư, tự trừng phạt mình.

Vì những người đã chết oan mà phải trả nợ máu.

Triệu Viễn Chu nói muốn chết, hình như là thật.

Bầu không khí trở nên nặng nề.

Một đường đi tới đây, tâm tình mỗi người đều đã xảy ra biến hóa. Trác Dực Thần đặc biệt, chân chính đặt mình vào hoàn cảnh người khác, trong cơ thể này mỗi thời mỗi khắc lệ khí cuồn cuộn đều đang không ngừng kêu gào  kích thích yêu đan, nhưng lại bị yêu lực áp chế bao trùm lên, có lẽ là nhận thấy được cơ thể đổi chủ, lệ khí càng thêm càn rỡ, mưu toan nhân cơ hội cướp lấy quyền khống chế cơ thể. Nếu như trời sinh ra thân phận Triệu Viễn Chu, y sẽ làm sao bây giờ. Trác Dực Thần để tay lên ngực tự hỏi, y không nắm chắc so với Triệu Viễn Chu làm tốt hơn, ở trong tình trạng như này, chết đi giống như trở thành đường ra duy nhất.

Triệu Viễn Chu ở khoảng cách gần nhìn trên mặt của hắn lộ ra loại biểu cảm thống khổ lại rối rắm này, nhớ tới mỗi lần chính mình mất khống chế, đại khái chính là bộ dáng này đi. Nhưng hắn không nỡ để Trác Dực Thần trải qua loại cảm giác dày vò này, làm sai cũng không phải là y.

"Tiểu Trác đại nhân, chẳng lẽ ngươi nhìn cơ thể trần truồng của ta sao?"

Trác Dực Thần giống như nghe được cái gì ghê gớm, ngẩng đầu vẻ mặt kinh ngạc, con ngươi run rẩy, giống như bị vu oan "Ngươi nói nhảm cái gì?"

Triệu Viễn Chu nhăn nhó thẹn thùng, "Thật ngại quá là ta nói sai, nhưng dáng người ta cũng không tệ, Tiểu Trác đại nhân cũng không thiệt thòi.”

Biểu cảm này Trắc Dực Thần từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy biểu cảm này trên chính gương mặt của mình , vẫn là lấy góc độ của người bên ngoài nhìn, y có chút buồn nôn, "Triệu Viễn Chu ta cảnh cáo ngươi không nên dùng mặt của ta làm loại biểu cảm này."

Thấy bầu không khí hòa hoãn, Triệu Viễn Chu kiên nhẫn: "Nhưng hình như ta thua thiệt, vừa vặn trên lưng ngươi cũng có vết thương,  giúp ta bôi thuốc đi."

Nói xong làm bộ muốn cởi y phục.

“Triệu Viễn Chu! Ngươi dám!”

Âm thanh quá lớn, tiếng hét bén nhọn xa lạ truyền vào lỗ tai Bạch Cửu và Anh Lỗi đang sắc thuốc cho Văn Tiêu dưới lầu, hai người tập mãi thành thói quen nhún nhún vai, cuộc sống hỗn loạn này, cái gì tập mãi cũng quen thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz