ZingTruyen.Xyz

Nhu Y Cat Tuong

Châu Kha Vũ quan sát bọn họ, tuy rằng bước đi tập tễnh, nhưng mơ hồ còn có thể nhìn ra được khí vũ hiên ngang, một chút cảm giác thảm bại cũng không có.

Bá Viễn cưỡi ngựa tới. Ba người ở trên lưng ngựa, một người ở giữa khe núi.

"Không ngờ muốn ta chết còn phải tốn nhiều công sức như vậy, làm không ít chuyện tiểu nhân." Đây chính là Bá Viễn, là người mà Lực Hoàn tâm tâm niệm niệm. Lần này nhìn thấy, bất quá cũng chỉ có vậy.

"Thế nào? Chúng ta không xứng để giết ngươi?" Bá Viễn nắm chặt dây cương, nhếch khóe miệng lên như đang khiêu khích. Một tên tù nhân mà vẫn còn kiêu ngạo như thế, cũng không phải là chuyện tốt gì.

"Để Tán Đa tự mình đến giết ta." Châu Kha Vũ nhấc chân đá con phi điểu bên cạnh đến trước mặt tam tướng, kiêu căng ngạo mạn không hề thua kém bọn họ.

"Giết ngươi chỉ là thứ yếu." Bá Viễn siết chặt dây cương một chút, chủ yếu là vì Lưu Vũ dạo gần đây sống quá thoải mái, nên hắn muốn đế hậu ly tâm* mà thôi. Bọn hắn biết, phàm là dính đến Châu Kha Vũ, dù là việc gì Tán Đa cũng đều muốn tranh cao thấp.

*Lục đục, không đồng lòng

Châu Kha Vũ đoán được bọn hắn đang suy tính điều gì. Hắn liếc mắt nhìn túp lều vải cách mình không xa, cười khẩy: "Như thế nào, cảm thấy ta sẽ đi tìm Lưu Vũ?"

"Châu Kha Vũ, ngươi hành động bất tiện, chúng ta sẽ để y đến tìm ngươi." Lực Hoàn mỉm cười, ngửa đầu nhìn lũ chim đang bay vòng quanh trên bầu trời.

Trong trướng, Lưu Vũ đột nhiên ngừng hát, y cảm giác được trong phạm vi hơn mười dặm, cục diện đột nhiên không thể khống chế. Hơn nữa, y có thể cảm nhận Uyên nhi đang xuất hiện ở phụ cận.

Đừng đến, nếu bị coi là hung điểu mà bắn chết thì phải làm sao?

Lưu Vũ luống cuống. Y xốc lều trại lên, một phen kéo Đãi Cao sang một bên. Nếu như y cảm nhận không sai, khe rãnh cách đây không xa chính là nơi lũ chim đã chết.

"Đãi Cao, ta muốn ra ngoài xem một chút."

"Không được, Đại vương lệnh cho ngài ở lại trong lều." Đãi Cao nhìn bão tuyết đầy trời, Đại Vương không đưa còi cho Hầu gia, săn bắn đao tiễn vô tình, lỡ may đả thương Hầu gia thì phải làm sao?

Thêm nữa, hôm nay Châu Kha Vũ đang ở đây, hắn càng không thể thả Hầu gia ra ngoài. Nghĩ tới nghĩ lui, Đãi Cao quyết đoán ngăn lại.

Thấy hắn suy nghĩ đã lâu nhưng vẫn quyết liệt từ chối, cùng hắn nói tiếp chỉ lãng phí thời gian. Lưu Vũ mím môi, âm thầm hạ quyết tâm.

Thực xin lỗi Doãn tướng quân... Ta cũng không muốn làm thế với ngươi...

Lưu Vũ âm thầm phát ra một loạt âm thanh. Thanh âm vừa phát ra, đồng tử của Đãi Cao liền tan rã, sau đó lập tức ngã ngồi xuống phía bên cạnh, không động đậy nữa.

Lưu Vũ cởi áo choàng ra phủ lên người Đãi Cao. Trời tuyết rét mướt lại ẩm ướt, Doãn tướng quân là ái nhân của Tiểu Cửu, tuyệt đối không được để hắn xảy ra chuyện gì. Sau khi đảm bảo an toàn cho hắn xong, Lưu Vũ canh thời gian, nâng váy trèo lên sườn đồi. Dù lúc này bụng của y đã lớn, nhưng rất nhanh chóng y đã tìm tới khe núi đó.

Châu Kha Vũ quả nhiên bị trúng tên, lúc này đang nằm trong tuyết. Máu của hắn thấm đầy nền tuyết trắng, trông thấy mà giật mình.

"Châu đại nhân." Lưu Vũ chạy tới, đỡ hắn tựa vào ngực mình.

"Ngươi đừng nói nữa, bọn họ cố ý để ngươi tới tìm ta." Châu Kha Vũ đẩy Lưu Vũ một cái, trong lúc giằng co vô tình sờ đến bụng y.

"Ngươi, đây là chuyện gì?"

Lưu Vũ cẩn thận xem xét vết thương của hắn: "Lúc này không thích hợp để nói chuyện."

Châu Kha Vũ mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Hắn giơ tay lên, cắn răng rút mũi tên ra.

"Vết thương nhỏ nên không đau mấy. Ta không có việc gì, ngươi mau trở về đi."

"Ta dẫn ngươi đến dưới sườn núi. Đến nơi đó sẽ có người phát hiện. Nơi này hoang vu vắng vẻ, cho dù ngươi chết cũng sẽ không có người tới tìm ngươi." Lưu Vũ kéo cánh tay hắn, đỡ hắn đứng lên.

"Lưu Vũ, ngươi yên tâm, ta không chết được." Châu Kha Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Lưu Vũ vốn nhỏ nhắn, tư thế này thật sự cực kỳ giống hắn đang ôm y vào trong ngực. Sắc trời dần dần tối đi, Lưu Vũ cố chấp đỡ hắn đi xuống núi. Y ăn mặc phong phanh, nhưng lại kiên cường vô cùng. Bất luận Châu Kha Vũ khuyên bảo như thế nào, y cũng không chịu bỏ hắn lại vùng tuyết hoang vắng này.

Khi đi ngang qua một khu rừng rậm, Châu Kha Vũ nhạy bén cảm giác được ngoại trừ tiếng tuyết rơi còn có những thanh âm khác.

"Đi phía sau ta." Châu Kha Vũ bảo vệ Lưu Vũ ở phía sau, tay kia nắm chặt mũi tên dính máu.

Một vài con sói to lớn ngửi thấy mùi máu tươi, vây xung quanh hai người. Châu Kha Vũ vòng tay ôm Lưu Vũ sau lưng, cùng bầy sói xoay quanh.

Sói đầu đàn thấy bọn họ một yếu ớt một tàn tật, nó nhe răng, lao lên tấn công trước. Thân hình nó thật to lớn, lúc nhảy vồ đến phải cao chừng ba thước, nhào về phía Châu Kha Vũ.

Lưu Vũ nhìn thấy cái miệng lớn dính đầy máu đang ở ngay trước mắt. Châu Kha Vũ vung tay lên, đem mũi tên trong tay cắm vào miệng sói. Trong nháy mắt mùi máu tươi xộc vào mũi, máu tanh nóng rực bắn lên tung tóe như mưa, cả người Lưu Vũ lúc này bị máu sói tuyết vấy bẩn toàn thân. Châu Kha Vũ cũng không khá hơn là bao, trên da thịt lộ ra ở đùi của hắn mơ hồ có thể nhìn thấy vết trầy xước lúc trước, bây giờ dính thêm máu, trông càng đáng sợ. Hắn che chở cho Lưu Vũ lui đến khu vực có nhiều tảng đá lớn chồng chất, hỏi y: "Ngươi có còi không?"

Hắn hiện tại không có binh khí. Cho dù có, bây giờ hắn chỉ là một phế nhân, tự bảo vệ mình còn không xong, chứ đừng nói đến Lưu Vũ phía sau. Lưu Vũ là nhân vật then chốt trong kế hoạch trốn thoát của hắn, hắn không thể để cho y xảy ra việc gì.

Còi gì cơ? Lưu Vũ đã bị dọa đến choáng váng, làm sao còn có năng lực phản ứng lại?

Cũng đúng, Tán Đa nhốt y trong lều trại, sao có thể đưa còi cho y? Mắt thấy sói đầu đàn ngã xuống đất đã bắt đầu đứng lên, đang hung tợn co lại chân sau, chuẩn bị nhào tới lần nữa. Châu Kha Vũ cúi người nhặt lên một tảng đá, muốn cùng nó liều mạng một sống một chết.

Cách đó không xa đột nhiên có ba mũi tên liên tiếp rít lên, xé gió lao đến. Mũi tên bén nhọn cắm thẳng vào nơi trí mạng của con sói khổng lồ. Người bắn cung sức lực dũng mãnh lại quyết đoán, uy lực vô cùng. Sau đó, những con sói nhỏ khác trong đàn nháy mắt như ngã rạ, thoắt cái đã bị bắn chết.

Có thể có bản lĩnh dùng cung như vậy, ngoại trừ Lưu Chương, ở Bắc Quốc hiện nay chỉ có một người.

Tán Đa cưỡi hắc mã, từ sâu trên đỉnh núi vượt qua khe dốc, vó ngựa giẫm lên tuyết, như sát thần giáng lâm, nhàn nhã đi tới trước mặt hai người.

Gió và tuyết đan xen, bầu không khí nhất thời nhìn như một mảnh tĩnh mịch, kì thực bên trong bão tố đang cuồn cuộn dâng trào.

"Lại đây." Tán Đa hướng về phía người đứng sau Châu Kha Vũ, lạnh lùng gọi một tiếng.

Châu Kha Vũ buông Lưu Vũ ra, kéo y ra từ phía sau người mình: "Qua đi."

Lưu Vũ nhìn thoáng qua lồng ngực còn đang chảy máu của Châu Kha Vũ, lại nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn. Lưu Vũ biết hắn muốn nói điều gì, tình cảnh này hết thảy không cần phải nói cũng hiểu. Lúc này y không đi qua, kết quả của Châu Kha Vũ khẳng định không khác gì đám sói này. Tuy rằng y e sợ Tán Đa, nhưng đáy lòng vẫn hạ quyết tâm. Y loạng choạng bước đi trong tuyết đọng thật dày, không lâu sau đã đi tới bên dưới ngựa của Tán Đa.

Y ngửa đầu nhìn hắn, phía sau hắn là hoàng hôn nơi chân trời bị màn tuyết che phủ. Bông tuyết rơi vào trong mắt y, lạnh như băng lại chua xót. Y có chút nhìn không rõ vẻ mặt lúc này của Đế vương.

Tán Đa cúi đầu nhìn y, không giống Lưu Vũ là từ dưới nhìn lên, hắn từ trên cao nhìn xuống Lưu Vũ, thấy mọi thứ vô cùng rõ ràng. Hắn nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của Lưu Vũ, cũng nhìn thấy đôi môi đỏ bừng đang run rẩy của y. Tựa hồ rất hài lòng với việc đến cuối cùng y vẫn lựa chọn đi về phía mình, thấy tuyết đã chôn đến bắp chân Lưu Vũ, hắn liền cúi người kéo y lên ngựa, ôm vào trong ngực.

Hắn cái gì cũng không nói, siết lấy dây cương, thúc ngựa xuống núi.

Lưu Vũ ngồi trong trướng. Tối nay tuyết rơi dày, bọn họ không thể trở về.

Đãi Cao quỳ gối trong trướng đã nửa canh giờ, Tán Đa chỉ ở một bên nhàn nhã lột da sói, chưa từng mở miệng nói câu nào.

"Doãn tướng quân bình thường cần phải chú ý đến thân thể nhiều hơn, làm sao mà vừa nói té xỉu trong tuyết thì liền té xỉu?" Lực Hoàn che miệng cười, ánh mắt lại như có như không nhìn Lưu Vũ đang ngồi yên bên cạnh chậu than.

"Văn tướng đại nhân, việc này là vi thần thất trách." Hắn cũng không biết vì sao mình đột nhiên té xỉu, lúc tỉnh lại đang nằm trong tuyết, trên người khoác áo choàng của Lưu Vũ. Lúc ấy hắn sắp phát điên rồi, cho đến khi nhìn thấy Đại vương ôm Hầu gia cưỡi ngựa đến trước mặt, an toàn trở về.

"Không có bảo vệ tốt thân thể của mình, quả thật thất trách." Lực Hoàn trêu ghẹo hắn, sau đó mắt chợt lóe sáng, tâm tư lại đi tới trên người Lưu Vũ: "Nhờ nương nương suy nghĩ chu đáo, lúc đi ra còn thay Doãn tướng quân khoác áo choàng, không đến mức để cho hắn đông chết trong trời tuyết."

"Văn tướng đại nhân quá khen. Đãi Cao là tùy tùng bên người Đại vương, ta tự nhiên sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì. Doãn đại nhân, sau khi hồi cung, ở chỗ ta có nhiều dược liệu, ngươi chọn lấy một ít đi. Hôm nay ta bỏ lại ngươi thật sự là bất đắc dĩ. Cứu người quan trọng hơn, mạng của ai cũng là mạng, hy vọng ngươi không oán giận ta." Lưu Vũ thật sự chịu không được Lực Hoàn âm dương quái khí châm lửa, liền thẳng thắn nói ra.

"Thần không dám, thần chưa từng bảo vệ nương nương tốt, để nương nương suýt nữa..." Đãi Cao là một người thành thật, hắn từ tận đáy lòng cảm thấy hối hận thất trách, siết chặt tay, hắn nhìn về phía Tán Đa ở bên cạnh chủ động thỉnh mệnh: "Đại vương, ngài trách phạt thần đi. Hôm nay nếu nương nương có một chút thương tổn nào, thần chết vạn lần cũng không hết tội."

Tán Đa chỉ cảm thấy hắn ồn ào, nhàn nhạt nói một câu: "Đãi Cao, ngươi cũng biết đấy, nơi này có rất nhiều sói."

Đãi Cao giống như nhớ lại chuyện gì, nắm đấm càng siết chặt, hắn cắn môi dưới, thẳng tắp dập đầu trên mặt đất: "Kính xin Đại vương xử trí."

"Vốn là bản vương bạc đãi ngươi." Tán Đa không thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ chuyên tâm làm công việc trong tay: "Vương hậu nói để ngươi chọn chút dược liệu, ngươi tùy ý đi chọn là được. Lần này té xỉu may mà không có việc gì, nếu như ngay lúc giết địch đẫm máu, bản vương cũng không thể giúp được ngươi."

Đãi Cao mắt ươn ướt: "Thần tạ ơn Đại vương, Vương hậu."

Chỉ chốc lát sau, Trương Gia Nguyên tiến vào, hắn nhạy cảm nhận ra mọi người đang giương cung bạt kiếm. Ngay cả Châu Kha Vũ khập khiễng đi theo phía sau cũng nhìn ra có chút không đúng.

"Đại vương, vết thương bị tên bắn trúng của Châu đại nhân không sâu." Trương Gia Nguyên thông minh lui sang một bên, âm thầm liếc mắt quan sát Lưu Vũ, trong lòng lại thở dài.

Châu Kha Vũ nhìn Tán Đa, cũng không quỳ xuống mà tiến đến ngồi bên cạnh Đãi Cao.

Lưu Chương nhìn thấy liền nhíu chặt mày, giận dữ mắng hắn: "Lớn mật, thấy Đại vương còn không mau quỳ xuống."

Châu Kha Vũ vẫn không để ý tới hắn, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tán Đa.

Tán Đa vẫn không chịu buông công việc trong tay xuống, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: "Võ tướng, người bắn hắn là ngươi?"

Lưu Chương khựng lại một chút, đáp: "Hồi Đại vương, là ta."

Tán Đa tiếp tục lột da sói, chưa từng ngơi tay: "Bản vương từng nói, muốn tự tay giết hắn."

"Võ tướng cũng đã thất thủ." Lực Hoàn dùng quạt gấp che mũi, hắn không thích mùi máu tươi trong trướng.

"Võ tướng thân kinh bách chiến, sao có thể thất thủ?" Tán Đa bóc xong lớp da cuối cùng, gấp da sói lại, ném mạnh sang cho Lưu Chương: "Tối nay đi xử lý sạch sẽ rồi phơi nắng, nếu không cứ đếm tội mà phạt."

Lưu Chương đón lấy da sói, tuy rằng bực tức nhưng vẫn cẩn thận tiếp nhận, nhanh chóng lui ra.

Bá Viễn nhìn nhìn rồi kéo Lực Hoàn đứng lên. Hắn than chịu không nổi mùi máu, sau đó cả hai tiếp bước lui ra ngoài.

Trương Gia Nguyên trông mong nhìn bọn họ, các vị đại nhân, các vị một người rồi lại hai người rời đi, sao không ai mang theo ta?

Kết quả, vẫn là Tán Đa đại phát từ bi* để hắn ra phía sau bình phong, cùng Đãi Cao canh gác một chỗ. Trương Gia Nguyên vỗ vỗ tấm thảm ấm áp, hiên ngang lẫm liệt: "Gác đêm rất tốt, ta rất thích gác đêm."

*Nổi lòng từ bi

Trong trướng, hiện tại chỉ còn lại ba người giáp mặt nhìn nhau. Tán Đa rửa sạch tay, cầm khăn lau vết nước, ánh mắt đã cùng Châu Kha Vũ giao phong mấy lần.

Hắn bỏ khăn tay xuống, ngồi lên giường ôm Lưu Vũ vào trong ngực, ngửi mùi vị trên cổ y, thật là hài lòng: "Rửa xong, cũng không còn mùi lạ nữa." Hắn tựa hồ có điều gì cố kỵ, vừa mới trở về nhất định nằng nặc bắt Lưu Vũ đi rửa mặt một phen, mới chịu bỏ qua.

Lưu Vũ biết mình có thể lại chọc Tán Đa tức giận, y cẩn thận nép trong lòng Tán Đa, không dám lên tiếng. Tán Đa kéo màn che xuống, trong trướng giống như một túp lều nhỏ ấm áp, không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Hắn kéo dây thắt lưng rộng thùng thình của Lưu Vũ ra, rất nhanh đã cởi xong. Lồng ngực bóng loáng trắng nõn của y trong nháy mắt liền trần trụi. Lưu Vũ mê mang nhìn Tán Đa, đến khi ngón tay hắn vuốt ve đến bụng mình, Lưu Vũ lúc này mới nhớ ra vẫn còn có người ngồi ngay bên ngoài.

"Tán Đa." Y nắm chặt tay Tán Đa, sau đó níu lấy quần áo, lùi lại hai bước. Còn chưa đi xa đã bị Tán Đa kéo trở về: "Chạy đi đâu?"

Lưu Vũ nhìn vào mắt Tán Đa, nhận ra vài phần cố chấp, trong lòng tức khắc hoảng hốt: "Đừng mà..."

"Trương Gia Nguyên!" Tán Đa gọi người bên ngoài bình phong một tiếng.

"Đại vương, thần ở đây." Trương Gia Nguyên rất biết thời thế, nếu đã đi ra được, tuyệt đối sẽ không dại dột đi vào nữa. Hắn dán vào bình phong, lớn tiếng đáp lại Tán Đa.

"Cái thai này của y ba tháng đủ rồi chứ?" Tán Đa ôm Lưu Vũ vào trong ngực, gặm cắn vành tai mượt mà của y.

Nghĩ đến Đại vương có thể đã bấm thời gian tính toán, Trương Gia Nguyên không dám nói dối: "Đúng vậy, Đại vương."

Đãi Cao ở bên chọc hắn một cái, bị Trương Gia Nguyên chọc lại mấy chục cái.

"Được rồi." Tán Đa nằm trên vai Lưu Vũ, tay đã vén ống quần Lưu Vũ lên, sờ vào gốc đùi y.

Tuy rằng ngăn cách bằng một lớp màn che mỏng, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào bên trong vẫn có thể trông thấy rất rõ ràng.

Châu Kha Vũ vốn định nói một hai câu, cuối cùng vẫn đứng lên, muốn đi ra ngoài.

"Ngươi chỗ nào cũng không được đi. Hôm nay chúng ta ngủ, ngươi phải ngồi ở đây." Tán Đa phát hiện ra động tĩnh của hắn, vén rèm lên, nắm chặt cổ tay Lưu Vũ trong tay mình.

Châu Kha Vũ không hề hứng thú: "Ngươi lại là người hào phóng như vậy sao. Đối với ta tốt như thế, cho dù là người bên gối cũng phải để cho ta nhìn."

"Ngươi cho rằng ta gọi ngươi tới đây là làm gì? Chính là để cho ngươi chứng kiến." Nói xong, Tán Đa liền cúi đầu cắn cổ Lưu Vũ, dùng một chút lực.

"A!" Lưu Vũ ngửa đầu, kêu thảm một tiếng.

Châu Kha Vũ hít sâu một hơi. Hắn không quay đầu lai, nhưng cũng nghe ra giọng điệu trào phúng lúc này: "Ngươi luôn cảm thấy không có ai yêu ngươi, ngươi tự nhìn chính mình đi, đối xử với người yêu ngươi như thế nào?"

Người yêu ta? Không phải y yêu ngươi sao?

Lần đầu chạm mặt ở Hạ Ấp, y cùng ngươi mắt qua mày lại, vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu. Khi lợi kiếm không cẩn thận làm xước cổ y, ngươi liền đau lòng không thôi đem cao dược quý hiếm của mình tặng cho y, bảo hộ xung quanh xe ngựa của y. Biết chúng ta đang tìm kiếm sơ hở chuyện Hạ Ấp thông đồng với Tây Cảnh, khi Châu Lan muốn Lưu Vũ đến phủ đệ Võ tướng, ngươi sợ Châu Lan giết Lưu Vũ diệt khẩu, ở trước mặt phụ vương dốc hết toàn lực để Lưu Vũ phải ở lại Đông Cung...

Ngươi không phải vì y mà dám làm tất cả sao? Bây giờ hai người lại muốn liên hợp để lừa gạt ta? Diễn ra bộ dáng trinh khiết này?

Bản vương muốn xem thử Lưu Vũ có thể vì ngươi làm được đến bước nào, có chịu để cho ngươi chứng kiến bản thân y quy phục dưới thân ta, để bản vương có thể tha cho ngươi một mạng.

Tán Đa cười một tiếng: "Ai bảo y yêu ta."

Châu Kha Vũ không để ý tới hắn, đưa lưng về phía bọn họ ngồi xuống: "Ngươi đơn giản chỉ muốn thăm dò hai chúng ta. Ta và y trong sạch, chưa từng bừa bãi. Ta nghĩ ngươi hẳn phải rõ ràng hơn ai hết."

"Ngươi vậy mà hiểu rất rõ." Tán Đa kìm chặt hai tay Lưu Vũ, vặn vào trong lòng mình: "Ta cùng y ngày ngày hoan hảo, đòi hỏi vô độ, y lúc nào cũng nhân nhượng, thân thể y là của ta, nhưng tâm không phải."

Lưu Vũ lắc đầu, không phải như vậy...

Thấy y giãy dụa, Tán Đa lại hướng xương bả vai của y cắn một cái, lần này tàn nhẫn dị thường.

"Tán Đa..." Lưu Vũ đau đến nghẽn hô hấp, y càng run rẩy, Tán Đa cắn càng sâu.

"Lưu Vũ, nếu như ngươi không muốn thì cứ tát hắn ta một cái là được, cùng lắm thì chịu cùng cảnh ngộ như ta. Dân chúng Hạ Ấp muốn chém muốn giết cứ tùy hắn định đoạt, thiên mệnh đều an bài cả rồi. Ngươi cho hắn chân tâm*, hắn có thể cho ngươi cái gì?" Đổi lại là trước kia, Châu Kha Vũ cũng không muốn quan tâm đến những chuyện như vậy. Hiện giờ, Lưu Vũ quan hệ tới tương lai của hắn. Hắn đã từng bỏ ngoài tai lời khuyên của Lưu Hân, nhưng lúc này hắn phải có mưu tính riêng của mình.

*Thật lòng thật dạ

"Cả đời người có thể được mấy lần mang theo chân thành nghĩa vô phản cố* chạy về phía một người khác. Nếu có một người như vậy lao đến bên ngươi, phải biết trân trọng, đôi khi chỉ một lần sai lầm cũng có thể làm cho y vơi hết sạch sự nhiệt tình." Ngươi có phải cảm thấy dù có chia xa nhưng y sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi, cho nên ngươi nghĩ rằng y không quan trọng, có đúng không?

*Không chút do dự

Tán Đa ngẩng đầu nhìn Lưu Vũ trong ngực, kéo tay y dán lên mặt mình, vẻ mặt thật là ủy khuất: "Hắn bảo ngươi đánh ta... Hắn còn có thể cho ngươi chân tâm, vậy ngươi đi theo hắn đi."

Lưu Vũ nhìn hắn, cùng với cái kéo tay của hắn lúc nãy, y lập tức mềm lòng, khẽ vuốt ve mặt hắn: "Ngươi ở chỗ này, ta có thể đi đâu? Ngươi để hắn ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Đôi mắt của Tán Đa vì lời trêu chọc vừa rồi mà trở nên lạnh lẽo dị thường. Hắn nhìn thẳng vào y như thể đang phỏng đoán suy nghĩ thật lòng của y.

Có phải là kế hoãn binh hay không? Có phải không!

Lưu Vũ nhìn đôi mắt hắn lúc này giống hệt hài tử trong mộng cầm kiếm chỉ vào mình. Y thở dài, không nói hai lời, cúi người hôn hắn. Nụ hôn của Lưu Vũ vừa tinh tế vừa thâm tình. Y vuốt ve khóe môi lạnh lùng cứng ngắc của Tán Đa, hô hấp nóng bỏng nói: "Tán Đa, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"..." Tán Đa nhìn y, mặc cho y ra sức lấy lòng mình, cùng y giằng co không dứt.

Cuối cùng, Lưu Vũ tàn nhẫn cắn vào cổ Tán Đa. Y cảm giác được hắn run rẩy, cho rằng mình cắn hắn đau, sau đó chuyển sang liếm láp.

Tán Đa vô cùng hưởng thụ nhắm mắt lại. Hắn ôm eo Lưu Vũ, xoay người áp y ở dưới thân: "Đãi Cao, đưa hắn trở về."

"Vâng, Đại vương." Đãi Cao như trút được gánh nặng, kiêu ngạo đứng dậy tiến vào dẫn Châu Kha Vũ rời đi, không hề quay đầu lại.

Trương Gia Nguyên khinh bỉ nhìn Đãi Cao, hừ một tiếng, dựa vào bình phong thiếu chút nữa rơi lệ. Hắn một chút cũng không muốn nghe góc tường nhà người khác. Đây đều là hình ảnh trẻ nhỏ không nên xem a, hắn chịu đủ rồi.

Bên trong là thanh âm nóng bỏng dính dấp. Lưu Vũ ôm Tán Đa, để hắn ở trên người mình tác uy tác phúc*.

*Làm mưa làm gió

"Ngươi muốn nói gì?" Tán Đa cúi đầu thở hổn hển, cắn đầu vai y, tay bên dưới đã sớm sờ đến chân y. Hắn rất muốn chen vào, nhưng e sợ không kìm chế được lại quá mức kịch liệt, làm y bị thương.

Lưu Vũ nâng mặt hắn, tiến lại gần cắn môi hắn. Y lớn mật luồn lưỡi vào, cực kỳ cố ý khiêu khích hắn: "Trong lòng ngươi biết rất rõ, Tán Đa, ta cũng không có gì muốn nói với ngươi. Nếu như lại tiếp tục giằng co, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta mở rộng chân cho người khác xem? Ta chỉ muốn ngươi, Tán Đa, thật sự ta chỉ cần một mình ngươi. Ta biết, ngươi cũng không muốn như vậy. Ngươi chỉ là đang tức giận mà thôi... Đừng tức giận nữa, ta sai rồi, có được không? Ta không đành lòng nhìn hắn chết. Ta nhìn hắn cảm thấy thân thuộc là bởi vì bộ dáng đó của hắn giống như lúc mới gặp ngươi. Khi đó ngươi thanh lãnh lại hữu lễ, ta đối với ngươi chỉ một ánh mắt đã vạn kiếp bất phục. Không phải như ngươi suy đoán. Hơn nữa, ta cũng không yêu Đãi Cao a. Ta vì sao phải khoác áo choàng cho hắn? Vì sao sợ hắn chết? Chỉ là lòng thương xót cảm thông mà thôi, ai mà chẳng có. Ta chỉ có mình ngươi là duy nhất. Đời người sẽ gặp rất nhiều người có thể khiến bản thân rung động, có thể nhầm lẫn rằng đó là yêu thích, nhưng thật ra chỉ là một chút hảo cảm tại một thời điểm nào đó mà thôi. Suy cho cùng, tâm động không phải là đáp án cuối cùng, mà là tâm kiên định. Còn ta, ngay từ đầu, tâm động hay tâm định đều chỉ có mình ngươi."

Tán Đa không nghĩ tới y vẫn tiếp tục buông lời nói dối, cũng không hề quẫn bách khi bị vạch trần. Tán Đa chủ động đáp lại nụ hôn, cho đến khi Lưu Vũ thở dốc thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Nếu không phải vì hắn đi lại bất tiện, các ngươi hôm nay có phải đã cao chạy xa bay hay không?"

Lưu Vũ dùng ngón tay cái cọ lên môi Tán Đa từng chút một: "Nơi ta muốn đỡ hắn đến chính là hướng về phía lều trại trú quân của ngươi. Nếu cái chết của hắn không lý giải rõ ràng được, tiếng xấu của Đại vương cũng sẽ không ít hơn ta. Cho nên khi ta đi cứu hắn, dù ta thừa biết chính mình không cứu được hắn, cũng biết Đại vương có thể đã tự có tính toán... Nhưng ta vẫn muốn vì ngươi thử một lần. Ta cứu hắn, là vì ngươi, không phải vì hắn. Chính Đại vương cũng nói, Võ tướng không thể thất thủ. Hôm nay không bắn chết hắn là bởi vì cố ý dẫn dụ ta đến. Ta tin ngươi cũng hiểu rõ."

Hắn thông minh hơn người, Tán Đa giữ lại Châu Kha Vũ không giết chết, nhất định là đã tự mình tính toán một phen. Chắc chắn không chỉ vì tra tấn ta, như vậy thì quá đơn giản.

Tán Đa tâm căng thẳng, quả nhiên là ngươi, Lưu Vũ.

Hiện giờ Tây Cảnh Vương qua đời, Châu phu nhân tự sát, người duy nhất có đủ tư cách kế thừa Vương vị chỉ có mình Châu Kha Vũ. Chỉ cần hắn nắm chặt Châu Kha Vũ, Tây Cảnh nhất định sẽ không dám manh động, đối với Bắc Quốc có chút kiêng kỵ. Lúc này kiềm chế Tây Cảnh, sau đó xuống tay với Nam Cảnh có lực lượng yếu nhất. Huyết hải thâm cừu năm xưa của bốn mươi tám tướng nước ta ở Bạch Cốt Quật, hắn còn chưa báo triệt để.

Thế nhưng tam tướng thúc giục không ngừng, cố ý muốn diệt Châu Kha Vũ. Nếu Châu Kha Vũ chết đi, Nam Cảnh cũng có thân vương* khác lên thay, một khi chính quyền mới thành lập, trong lòng hắn đây tất sẽ trở thành đại họa. Tam tướng có lập trường của tam tướng, nhưng hắn cũng có ý nghĩ của riêng mình. Kỳ thật lúc đó Lưu Vũ vừa mới mở miệng, hắn đã nghĩ tới, không bằng giữ lại Châu Kha Vũ để Tây Cảnh nuôi hy vọng xa vời, sớm muộn gì cũng làm suy đồi Tây Cảnh. Đến lúc đó lại đưa qua một cái đầu người cũng không muộn.

*Thân thích của vua

Kỳ thật, suy tính ban đầu của Lưu Vũ không khác gì hắn. Chỉ là hắn nhiều lần để ý đến phản ứng của Lưu Vũ, mặc dù không giết Châu Kha Vũ, cũng phải lấy mạng của đối phương ra tra tấn Lưu Vũ thì khí nghẹn trong lòng hắn mới có thể thông suốt.

Hiện giờ xem ra, Lưu Vũ không phải là chuyện gì cũng không hiểu, y chỉ không nói mà thôi.

Tiểu Vũ, chính sự thông minh của ngươi để cho ta hết lần này đến lần khác kiêng kỵ ngươi, lại muốn xem ngươi đến tột cùng có thể làm được những gì. Quả thực, rất thú vị...

Tán Đa bị y sờ đến ngứa ngáy, kéo tay y, nằm vào giữa hai chân y, ôm bụng y mài hai cái, ngửa đầu nhìn y: "Ngươi đoán xem lúc này ta đang cao hứng vì chuyện gì?"

Lưu Vũ nhìn người giống như hài tử bên dưới, cúi người hôn hắn một cái: "Ta không đoán được."

Tán Đa nhìn thoáng qua miệng y, nói: "Hôm nay lấy được da sói, có thể làm một món màu đen, một món màu trắng. Vừa vặn ngươi một cái, ta một cái."

Biết hắn cố ý không muốn nhắc tới Châu Vũ cùng tam tướng, y liền thuận theo hắn.

Tán Đa giơ tay xoa lên vùng ngực trơn bóng của y, sờ một hồi lại nhéo vài cái, chơi đủ rồi liền ôm lấy y, tai dán trên bụng y. Ai có thể ngờ rằng, một Quân vương ban ngày cưỡi ngựa đi ngàn dặm, ban đêm lại có dáng vẻ như hài tử thế này.

"Có phải mệt rồi không?" Với điệu bộ như muốn ăn thịt người vừa rồi của hắn, Lưu Vũ trong tư tưởng đã chuẩn bị đón nhận, sẵn sàng bị giày vò.

Tán Đa dán vào bụng y, suy nghĩ một chút: "Quên đi, ta không có chừng mực. Trương Gia Nguyên hắn hôm nay ra ngoài không mang theo bao nhiêu thuốc. Tuyết lại rơi rất dày, núi bị phong bế, xảy ra chuyện không dễ chữa trị."

Ừm, coi như ngươi sáng suốt, Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ cùng lúc nghĩ.

"Dùng miệng đi." Tán Đa nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của y, lần thứ hai đem y đè dưới thân.

Khen hơi sớm, Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ lại là không hẹn mà cùng chung ý nghĩ.

Lần này Tán Đa chậm rãi thoát y, động tác cực kỳ tao nhã, thật là biết cách hành hạ người khác.

Lưu Vũ ngửa đầu, lúc nhìn hắn, đáy mắt y tất cả đều là mê luyến.

Ném quần áo sang một bên, Tán Đa nâng cằm y đánh giá một phen, lúc này mới thấp giọng nói: "Tiểu hài tử ấy mà, luôn dễ dàng chiếm được không ít tiện nghi. Ví dụ như Châu Kha Vũ, từ nhỏ luôn nhận được nhiều yêu thương hơn ta. Hôm nay ngươi đi tìm hắn, thật ra với ta chuyện này cũng không tính là ngoài ý muốn. Tiếc là nhiều năm như vậy, hắn vẫn không học được cách phải bảo vệ người khác như thế nào..."

Trong nháy mắt, Lưu Vũ cảm thấy mình tựa hồ có bí mật nào đó bị Tán Đa nhìn thấu. Thật kỳ lạ, trước đây một khi ánh mắt Tán Đa nhìn xuyên qua y luôn có cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng, nhưng gần đây nó đã thay đổi theo một thái cực khác.

Giờ khắc này khi bị hắn nhìn chằm chằm, lại chỉ cảm thấy ôn hòa ấm áp. Cho dù có bí mật gì bị nhìn thấu, hoặc là tầng giấy mỏng nào đó bị đâm thủng, dường như bất quá chỉ là một trò chơi ngọt ngào mà thôi.

Y thích cảm giác bị khống chế hoàn toàn này, không phải vì y muốn hạ thấp bản thân mình, mà là vì y cảm giác được trái tim của Tán Đa chưa bao giờ rời xa y. Cho dù là loại tình yêu này, y cũng muốn.

Điều làm cho Lưu Vũ vui vẻ chính là, từ lúc y có thể nhập mộng, khi bị Tán Đa nhìn thấu, y dường như cũng đồng thời nhìn thấu bí mật của Tán Đa. Cho dù Tán Đa đem tâm tình của hắn giấu rất sâu, rất sâu, nhưng y vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được.

Cùng Lưu Vũ nhìn nhau một lát, Tán Đa cúi người hôn lên môi y. Cánh môi dán cùng một chỗ, nhiệt độ vừa phải, lưỡi từ phía bên kia khéo léo thăm dò, nhẹ nhàng nếm thử một chút, sau đó nhanh chóng trượt vào giữa hai hàm răng, liếm mút khắp khoang miệng, khiến khoang miệng vừa tê dại vừa ngứa ngáy.

Lòng cảnh giác đã được buông lỏng. Giống như mùa đông ngâm mình trong suối nước nóng, vừa thoải mái vừa dễ chịu, nhịp tim từ từ tăng tốc, máu dần dần chảy nhanh hơn, tất cả chỉ còn lại khoái cảm.

Lưu Vũ hưởng thụ nụ hôn nồng đậm ôn nhu tựa như mỹ thực. Khi nụ hôn kết thúc, y đã có chút mê ly. Sắc mặt y ửng hồng, hai mắt ngấn nước, nhìn chằm chằm Tán Đa, chỉ còn ái ý lan tràn, thỏa mãn đến đáng sợ.

"Cút ra ngoài." Tán Đa nhìn thoáng qua nơi bình phong. Lưu Vũ nói đúng, bộ dáng này của y chính mình đích xác luyến tiếc cho người khác xem, cho dù là nghe được vài tiếng rên rỉ vụn vặt, hắn cũng không nỡ.

Người này chỉ có thể là của hắn, cho dù chết cũng phải là người của hắn, ai cũng không được chạm vào. Đừng khiến ta lại cảm thấy như chưa từng có được ngươi, mỗi ngày mỗi đêm đều như thể ta đã đánh mất ngươi hàng vạn lần.

Trương Gia Nguyên quả thực như trút được gánh nặng, vội vàng ôm hòm thuốc nhắm thẳng cửa mà chạy.

...

Châu Kha Vũ từ xa đã nhìn thấy Lực Hoàn đứng trong tuyết, con ngươi sáng ngời vẫn nhìn về phía mình, giống như hai ngọn đèn được thắp sáng.

Đãi Cao thấy Văn tướng chờ, liền mang theo Châu Kha Vũ tiến vào lều vải. Bên trong vẫn là lồng sắt, hàng rào sắt thép, giống như là đồ dùng để nhốt thú dữ săn bắn được. Lực Hoàn cũng đi theo vào đây. Đãi Cao hành lễ với hắn, sau đó liền rời đi.

Châu Kha Vũ chưa từng để ý tới hắn, vào lồng sắt liền tùy ý nằm xuống.

Lực Hoàn thấy hắn đưa lưng về phía mình, cũng không tức giận, hỏi: "Có phải ngươi có chút thích Lưu Vũ không?"

Châu Kha Vũ cảm thấy như mình vừa nghe được trò đùa buồn cười nhất thế gian: "Ngươi nghĩ bộ dạng này của ta còn có tâm tình đi thích người khác?"

Phải không? Kiếp trước không phải sau khi bị con rồng kia cướp mất cá nhỏ, ngươi lên trời xuống đất tìm khắp cả tam giới sao?

Lực Hoàn đứng dậy: "Ta không hề chế giễu ngươi, Kha Vũ, nghỉ ngơi sớm một chút." Lực Hoàn chắp tay sau lưng, xốc cửa lều lên trở về trướng của mình.

Bá Viễn đang bưng trà nóng ngồi bên cạnh bàn, thấy hắn trở về, cười cười ra chiều đã hiểu rõ: "Mèo nhà mình nuôi nổi giận, nên phải đi vuốt lông nó à."

"Ca ca trêu cười ta." Lực Hoàn đi tới, nhìn nước trà đang sôi trào: "Ta chỉ muốn thăm dò xem hắn có còn muốn tìm con cá kia nữa không." Kiếp trước ngươi vì y lên trời xuống đất, đời này y vì ngươi bị Tán Đa ghi tội, coi như là trả lại cho ngươi, đối với ngươi là chuyện tốt.

"Châu Kha Vũ có sở thích nuôi cá sao?" Bá Viễn không có ký ức kiếp trước, nghe thấy Lực Hoàn lẩm bẩm như vậy, hắn không nghĩ tới Châu Kha Vũ vậy mà lại là một người có kiên nhẫn.

Lực Hoàn chỉ cười mà không nói.

...

Lúc này, Tán Đa coi như còn chút lý trí. Khi hai người quấn lấy nhau nóng bỏng cuồng nhiệt, đã kịp đuổi Trương Gia Nguyên ra ngoài, còn bắt hắn không được ngủ, tùy thời chờ lệnh. Trương thái y thật hối hận vừa rồi mình không khai còn thiếu mất một ngày, để Đại vương không tiết được dục vọng, phải khó chịu cả đêm dù muốn cách mấy cũng không được thư giải.

Hắn tới lều của Lực Hoàn, cùng Bá Viễn đòi một ngụm trà nóng. Trong lúc nhất thời, cả ba người đều lâm vào tĩnh lặng, không nói gì.

"Lại hòa hảo rồi?" Lực Hoàn uống một ngụm nước, nhàn nhạt hỏi.

"Ừm." Trương Gia Nguyên gật nhẹ đầu.

"Tuyệt đối không ngờ tới còn có thể gặp sói." Lực Hoàn thở dài, lại rót thêm một chén uống.

"Đây là tâm bệnh của Đại vương, nhiều năm rồi ngài vẫn canh cánh trong lòng. Hôm nay Lưu Vũ đi về phía ngài ấy, xem như đã nhổ đi một cái gai trong lòng ngài, Đại vương nhất định là vui sướng. Lại lăn giường rồi?"

"Ừm." Da mặt Trương Gia Nguyên hơi ửng đỏ.

"Không nói gì khác?" Lực Hoàn kéo cổ tay Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên biết hắn muốn hỏi cái gì, lắc đầu: "Đại vương cùng Vương hậu đều biết rõ suy tính của các ca ca hôm nay."

Lực Hoàn rút tay về, vừa cười vừa vứt bỏ một sợi tóc dài: "Gia Nguyên, tay áo đệ dính tóc." Trương Gia Nguyên không nói dối, Lực Hoàn đã đem linh mạch của hắn nắm rõ trong lòng.

"Đại vương tất nhiên là hiểu rõ." Bá Viễn ôm hai tay, ngồi ngay ngắn một bên: "Lực Hoàn, lần này ta không nghe lời đệ, cố ý dẫn Châu Kha Vũ tới, vậy mà lại khiến cho cảm tình của bọn họ càng thêm sâu đậm, là sai lầm của ta."

"Ca ca nào có bao giờ sai lầm chứ?" Lực Hoàn cười trấn an hắn: "Ca ca làm tất cả cũng là vì muốn tốt cho Đại vương. Chỉ là Đại vương đối với chúng ta có lòng phòng bị mà thôi. Ca ca ngay từ đầu đã cùng Vương hậu đứng ở vị trí đối lập, tâm của huynh vẫn luôn hướng về quận chúa, Đại vương sao có thể không biết rõ? Hắn sở dĩ không còn đồng tâm với chúng ta, còn không phải vì cảm thấy chúng ta sẽ hại Lưu Vũ hay sao? Ca ca không cần phải gấp gáp làm gì, chỉ cần Vương tử được sinh ra, Đại vương dù có muốn bảo vệ y thế nào cũng không thể làm được. Huynh đã quên, trong cung còn có một Minh Ngọc. Thời gian còn rất dài, hiện tại nhất thời ân ái, cũng không có nghĩa là cả đời vẫn sẽ ân ái. Hơn nữa độc đã ăn sâu tận xương tủy, y đã sớm định sẵn không sống được bao lâu."

Trương Gia Nguyên cầm lấy chén trà, trầm ngâm không nói. Hắn tựa hồ rất mệt mỏi, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz