Nhu Y Cat Tuong
Nhân ngư (Mỹ nhân ngư) & Long tộc
Thể loại: Tái sinh độ kiếp tu tiên.
Hướng đi của truyện: "Gương vỡ lại lành, nhưng ta sẽ luôn kiên định hướng về phía ngươi."Lưu Vũ quỳ trên mặt đất, Vương hậu cùng Đại vương đang ngồi trên đại điện, y không dám nhìn nhiều, chỉ sợ hãi cúi thấp đầu."Võ tướng có ý gì?" Vương hậu liếc mắt nhìn Võ tướng ngồi bên phải chính đường, bọn họ đang thương thảo Lưu Vũ sẽ đi nơi nào.Võ tướng một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Lưu Vũ dưới chính đường, nói: "Thưa Vương hậu, theo lễ chế, Thái tử đại hôn Đông cung tất nhiên là không thể lưu lại nam tử.""Bổn hậu tự nhiên biết, nếu không sẽ không cùng Đại vương ngồi ở đây." Vương hậu trừng mắt nhìn ông một cái: "Lưu Vũ hôm nay theo ngươi xuất cung."Võ tướng nhướn mày, lại nhìn Lưu Vũ một cái, so với lần đầu tiên khí thế bức người, nhiều hơn một tia do dự: "Bổn tướng..." "Vương hậu." Châu Kha Vũ vẫn ngồi bên cạnh im lặng không nói lời nào chặn phụ thân lại, đè cánh tay ông ý bảo không cần nhiều lời, bái lễ Vương hậu: "Thần cảm thấy Lưu Vũ ở lại Đông cung Thái tử cũng không có gì không ổn. Đông cung cũng có cung quan, mỗi ngày ra vào là chuyện bình thường. Tẩm cung Thái tử phi cùng đại điện chính vụ Đông cung tuy nói cùng thuộc Đông cung nhưng là hai biệt viện riêng biệt, Lưu Vũ là con trai của Hạ Ấp Hầu, thân phận Thế tử có thể hưởng chức quan Văn ở đại điện chính vụ, có thể chặn được miệng lưỡi thiên hạ."Vương hậu gõ tay lên mặt bàn gỗ lim, suy nghĩ trong chốc lát. Võ tướng là ca ca ruột của bà, bà cũng không tiện trực tiếp phản bác, đành phải nhìn về phía Đại vương đang thưởng trà ở một bên.Cảm nhận được ánh mắt Vương hậu, Đại vương buông chén trà xuống, vỗ nhẹ tay bà trấn an: "Lưu Vũ thân thể yếu ớt, đi phủ Võ tướng quả thật hung cát* khó lường, truyền ra ngoài cũng sẽ rất khó trấn an chư hầu. Cách xử lý này của Kha Vũ rất ổn thỏa, bổn vương cảm thấy có thể dùng."*điềm dữ điềm lànhVương hậu thở dài, nhìn Lưu Vũ dưới điện: "Quả thật yếu ớt... Vậy trước cứ như thế đi. Lưu Vũ, không phải bản hậu không thả ngươi trở về. Hôm qua bản hậu đã gặp trưởng tỷ ngươi, nữ tử này tính khí cực kém, bản hậu hy vọng ngươi có thể khuyên giải nàng nhiều hơn, không thể qua loa."Trưởng tỷ không phải là người như thế. Lưu Vũ nghe xong lời này của Vương hậu, bảy phần sợ hãi, ba phần bất mãn nhưng hoàn cảnh lúc này không tiện, vẫn quỳ lạy chấp nhận.Đồng dạng bất mãn còn có Tán Đa, hắn nhìn mẫu hậu mình một cái, muốn tiếp lời lại bị Lực Hoàn bên cạnh dùng quạt ấn xuống: "Đại vương, Vương hậu, đại hôn lễ chế rườm rà, nếu đã quyết định như vậy, bản tướng muốn mời Đại vương cùng Vương hậu lập tức theo bản tướng hồi cung làm quen lễ chế."Vương hậu vốn định nói thêm vài câu nữa, chỉ đành nghẹn cơn tức ngang ngực, khoát tay áo: "Thôi thôi, Đại vương, chúng ta hồi cung đi."Đại vương cười gật đầu: "Thân thể con ta tốt hơn một chút liền theo bổn vương cùng tiến cung. Chư hầu thiên hạ đã vào cung, nhi tử của ta nên bái phỏng từng người một.""Nhi thần biết rồi." Tán Đa cúi đầu.Kể từ lần đó, Lưu Vũ không được gặp lại Tán Đa nữa. Mấy ngày nữa chính là đại hôn, kỳ thật Tán Đa đã từng trở về nhưng mỗi lần nếu không phải hơn nửa đêm thì cũng gần rạng sáng, Lưu Vũ ngủ sớm, hắn cũng không muốn quấy nhiễu y.Tiểu Cửu ở ngoài canh mỗi lần nhìn thấy đều cười nhạt. Tán Đa không có vào phòng, chỉ là đứng ở ngoài cửa một lát, trời sáng Tán Đa liền đi.Mỗi lần hắn đến Tiểu Cửu đều sẽ mở một con mắt len lén nhìn. Lúc Lưu Vũ tỉnh lại, hắn cũng không nói cho Lưu Vũ Tán Đa đã đến. Từ khi chuyển vào tiểu viện bên cạnh đại điện, Tiểu Cửu vui vẻ biết nhường nào, đặc biệt là cơ hội gặp Tán Đa cũng ít đi. Chỉ cần tên háo sắc kia không đến đây dây dưa với tiểu Hầu gia, hắn liền có thời gian làm công tác tư tưởng cho ngài.Hắn từ nhỏ đã cùng Lưu Vũ lớn lên, hiểu rõ tính cách cùng suy nghĩ của Lưu Vũ, hắn biết nên khuyên giải y như thế nào.Tuy rằng Lưu Vũ cả ngày không có hứng thú, tinh thần suy sụp, nhưng Tiểu Cửu vẫn luôn tin tưởng, sẽ có một ngày, hắn nhất định có thể lay tỉnh tiểu Hầu gia, miễn là hắn không bỏ cuộc.Khi một người phụ thuộc vào một người khác, nó sẽ trở thành một thói quen đáng sợ. Lưu Vũ dựa vào cửa sổ, nhìn hoa cỏ đang nở rộ trong sân đình, ánh mắt mê ly, sớm đã chìm trong những suy nghĩ khác.Cũng một phần do Tiểu Cửu ngày đêm ở bên tai khuyên giải khiến y càng thêm tiều tuy, kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần. Suốt ngày bị loại cảm giác hoảng sợ vây khốn, mỗi phút mỗi giây đều khiến y chịu đựng dày vò, lo được lo mất.Hôm nay Tán Đa hiếm khi về sớm, lúc vào điện nghỉ ngơi đi ngang qua viện tử của Lưu Vũ, suy nghĩ một chút, quyết định đi vào. Hắn men theo vườn hoa, từ xa liền nhìn thấy phòng ốc của Lưu Vũ đèn đuốc sáng bừng.Nhờ ánh sáng, Tán Đa lần đầu tiên nhìn thấy hoa cỏ trong vườn, rất đẹp, tựa như một đại dương xanh biếc lấp lánh ánh sao. Hắn chưa từng thấy qua loại hoa này, liền cúi người bẻ xuống một nhánh, hương cỏ xanh hơi đắng chát len lỏi giữa hơi thở của hắn.Tán Đa quan sát bó hoa màu xanh trong suốt trên tay, ngước mắt lên nhìn lại, trên bệ đá thác nước, giữa những cánh hoa, vô số bông hoa màu xanh mọc san sát, chen chúc nhau leo đầy đất, ngay cả trên con đường đá dưới chân cũng có. Trên bộ rễ đều là chồi non đang nhú ra, mọc lên một thân cây nhỏ, hai chiếc lá mầm rung rinh, khiến toàn bộ tiểu viện trở nên vô cùng xinh đẹp. Tán Đa chốc lát bị mê hoặc, vừa vặn lúc này Lưu Vũ bước tới đóng cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong cây gậy trong tay y rơi xuống, khiến Tán Đa nhìn sang. Hai ánh mắt, một mang theo lạnh lùng trong suốt, một mang theo một chút kinh ngạc nóng bỏng, cứ như vậy giao nhau.Lưu Vũ cho rằng mình nhìn lầm, dụi dụi mắt nhìn lại, chờ nhận ra là thật mới xấu hổ thu hồi ánh mắt, có một phần nóng nảy chín phần tâm tình phức tạp.Tán Đa nhìn hành động của y, tựa hồ tâm tình không tệ nhếch môi nở nụ cười.Lưu Vũ nhanh chóng bắt được ý cười hiếm khi thấy qua. Bình thường Điện hạ đều là mặt lạnh, ngay cả đôi mắt cũng lạnh như băng. Cho dù là ở trên giường làm chuyện thân mật, chưa bao giờ từng thấy hắn cười vui vẻ lần nào.Lưu Vũ si ngốc nhìn hắn, hai người cách nhau rất xa, lặng im nhìn nhau không nói gì.Cho đến khi Tán Đa vẫy tay gọi y...Giờ phút này, Lưu Vũ áo ngoài còn chưa kịp mặc vội mở cửa chạy về phía hắn.Nói sao đây?Y sợ bóng tối, nhưng hắn là ánh sáng.Y sợ nóng, nhưng hắn là gió.Y sợ cay đắng, nhưng hắn là đường.Y sợ đau, nhưng hắn sẽ an ủi.
Hắn chính là kiếp nạn của y, không bao giờ nghĩ rằng y sẽ gặp hắn, nhưng đã gặp, gặp để rồi yêu hắn nhiều hơn. Đó là ý định của trời đất, không hối tiếc, dù quan hệ của hai người cuối cùng như thế nào, hắn sẽ là một phần trong của cuộc sống của y! Cho dù hai người có thể ở bên nhau hay không, hắn sẽ là người y yêu mãi mãi! Yêu không bao giờ hối tiếc.Bên cạnh Tán Đa chỉ có Đãi Cao đi theo, hắn giang cánh tay ra, đón lấy người gắt gao ôm vào trong ngực. Lâu ngày gặp lại là một cú va chạm thật mạnh, tuy rằng đụng đau, nhưng cả hai không chút bận tâm vì sự ấm áp đang lấp đầy lúc này.Ôm thân thể càng thêm mảnh mai trong lòng, Tán Đa nắm chặt eo y. Lúc này Lưu Vũ chỉ mặc một thân sa y trắng, thân thể mê người như ẩn như hiện, mái tóc dài đen nhánh che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, gió hơi thổi qua, tóc theo gió lay động phất phơ. "Sao lại gầy đi rồi?" Tán Đa suy nghĩ một chút: "Ngày mai đổi đầu bếp khác cho ngươi."Lưu Vũ vừa nghe đã lắc đầu: " Đây là vì đã lâu không gặp được Điện hạ."Tán Đa ôm Lưu Vũ, ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiểu Cửu đứng ở hành lang, khẽ thở dài: "Đúng là đã lâu rồi, trong viện ngươi trồng nhiều hoa như vậy, ta cũng không biết."Nghe nhắc đến hoa, Lưu Vũ dựa vào vai hắn, vuốt ve đóa hoa trong tay đối phương: "Lần này ta tới đây mang theo rất nhiều hạt giống hoa Long Đàm.""Hoa Long Đàm?" Tán Đa nhìn ngón tay nhỏ bé của y vuốt ve cánh hoa xanh biếc, đặc biệt kiều diễm."Đây là loài hoa chỉ có ở Hạ Ấp, chỉ sinh trưởng được ở nơi thanh tĩnh, không khí trong lành. Lúc trồng nó ta còn tưởng rằng sẽ không thành công, kết quả, nhiều đến như vậy." Thanh âm Lưu Vũ dễ nghe, từng câu từng chữ tựa như giọng hát du dương khiến Tán Đa nghe đến thoải mái.Bông hoa này mang dáng vẻ thanh khiết, không nhiễm bụi trần. Màu lam độc nhất vô nhị kia không ai có thể dập tắt, mang đến cho nhân gian ấm áp vô tận. Là linh hồn phóng đãng không kiềm chế được, vừa thoải mái, tự do lại rực rỡ."Thế nhưng, nó rất đắng." Lưu Vũ tiếp nhận hoa trong tay Tán Đa, trong ánh mắt sâu thẳm đều là buồn bực không nói nên lời.Tán Đa không đáp, khoát tay về phía Đãi Cao phía sau, Đãi Cao tiến lên một bước, chuông bạc rung động, không khỏi khiến Lưu Vũ chú ý.Chờ Tán Đa đưa cổ cầm trong tay đến trước mặt Lưu Vũ, hoa trong tay Lưu Vũ đã rơi hết. Đây là đàn của y, lúc tới vội vàng đã quên mang nó tới đây, màu lam u ám kia tô điểm cho chuông bạc, không thể quen thuộc hơn"Lần này Hạ Ấp đưa trưởng tỷ ngươi tới đây, cổ cầm này bọn họ cũng mang đến. Bữa tối trong cung thấy vật này, nghĩ ngươi sẽ rất vui nên mang nó về sớm một chút." Trong yến hội hôm nay, khi Tán Đa nhìn thấy cây đàn này được trình lên, hắn lập tức nghĩ đến lần đầu tiên gặp Lưu Vũ. Sau tấm rèm mỏng, thiếu niên như ngọc, chuông bạc đinh đang, tiếng đàn thanh thoát, gió biển và sóng nước, mái chèo cùng thuyền hoa, ngàn ngọn đèn sáng rực, bạch nguyệt treo trên cao, trên cổ tay có một vệt chu sa đỏ thẫm mà lạnh lẽo, người đối diện tràn đầy ý cười, xuất trần tuyệt thế.Lưu Vũ ôm cầm, đáy mắt sớm đã lấp lánh sóng nước: "Cảm ơn." Không biết vì cảm kích, hay là nội tâm rung động, nhưng đều đã không cách nào che dấu.Hai người đối mắt nhìn nhau, chung quanh tràn ngập hương thơm của phấn hoa. Gió đêm ập đến, biển hoa giống như biển xanh, liên tiếp đong đưa nhìn như một làn sóng hoa màu lam.Lưu Vũ nghịch chuông bạc, thanh âm thanh thúy dễ nghe, đinh đinh đang đang, giống như trong lòng hai người lúc này, vô cùng dễ chịu.Tán Đa đi về phía y một bước, chậm rãi cúi người, khóe môi nhẹ nhàng chạm vào y, xúc cảm ấm nóng khiến hắn dừng lại một chút, giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Lưu Vũ, nhẹ nhàng nói một câu: "Đừng khóc... Miễn là ngươi muốn, bổn cung sẽ cho ngươi. Cho dù ngươi muốn sao trên trời, bổn cung cũng phải tìm cách hái xuống, đặt vào lòng bàn tay ngươi."Lần này không còn phải thật cẩn thận, mà là cảm giác quen thuộc vô cùng, Tán Đa theo bản năng liền muốn có được y. Người ngồi trong khoang thuyền kia, y khiến hắn muốn tìm hiểu đến tột cùng. Người ngồi đối diện hắn, cúi đầu điểm chu sa cho hắn, khi rũ mắt xuống, khuôn mặt như tơ, hàng mi run rẩy.Về sau, mặc kệ Tiểu Cửu nói như thế nào, Lưu Vũ đều mang vẻ mặt tươi cười, một chữ cũng không nghe vào. Thậm chí Tiểu Cửu nói xong, còn có ảo giác Lưu Vũ của trước đây sẽ không trở về nữa.Sau ngày đó, Tán Đa vẫn đến rạng sáng mới trở về, bất kể lúc Lưu Vũ tỉnh lại hay ngủ say, hắn đều sẽ lưu lại ngủ chung giường với y. Cách ngày đại hôn càng gần, hai người ai cũng không nhắc tới, chỉ sống vì hiện tại. Tối nay Lưu Vũ ăn cơm sớm, đứng ở cửa chờ Tán Đa trở về. Y nghe nói đêm nay Tán Đa tiếp đãi khách nhân ở Đông Cung, y cũng không biết là ai tới, chỉ muốn nhìn hắn từ xa một cái. Dù sao dạ yến không biết khi nào mới kết thúc, cho nên nếu có thể liếc mắt một cái, y liền muốn nhìn nhiều hơn một chút, sau đó trở về nghỉ ngơi.Y lệnh cho Tiểu Cửu tắt đèn, đứng dưới rừng trúc trong bóng tối lẳng lặng chờ đợi. Cách đó không xa có một đoàn người tiến tới, tiếng binh khí va chạm, nói cười huyên náo.Lưu Vũ nhìn Tán Đa ở đó, Lực Hoàn đi đầu đang nắm tay một vị nam tử, bộ dạng của người này ngược lại có chút quen thuộc, nhưng y vẫn không nhớ ra từng thấy qua ở đâu.Khi bọn họ đi ngang qua tiểu viện, Lưu Vũ và Tiểu Cửu vội vàng trốn vào trong rừng trúc, chỉ thấy đám bọn họ hơi dừng một chút rồi vây quanh nam tử, đi về phía đại điện cách đó không xa.Nam tử đang cười nói, chợt quay đầu lại nhìn về phía sau, vừa lúc liếc thấy bóng dáng Lưu Vũ đứng đó. Ánh mắt chợt sâu thẳm. Mấy người tiến vào đại điện nói chuyện suốt đêm, đến tận khi trời gần sáng lại kéo nhau đi phủ Văn tướng.Sau đêm đó, Lưu Vũ không gặp lại Tán Đa nữa, cho đến tận khi...ngày Đại hôn của Thái tử.Hôm nay là ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ của Hoàng thân, Hoàng tử Bắc quốc.Quần hầu tụ họp đông đủ, bách quan không ngừng chúc tụng nhau.Lực Hoàn mặc bộ quan phục màu lam, đứng trên triều đình, tay cầm một đôi ngọc như ý, dưới đường là văn võ bá quan đứng đối diện nhau.Thái tử và thê thiếp, cung phi các triều đại cùng Vương hậu chấp chính. Bắt đầu cử hành đại hôn, thiên tử tế rượu.Tiếp theo hành lễ, tất cả các nghi lễ đều diễn ra trước sự chứng kiến của các sứ thần, không khác đại hôn của Quốc vương là bao.Thái tử nạp phi, lễ chế giống như nạp hậu. Văn tướng chủ trì tiếp nhận và hỏi ý.Thể chế: "Nạp cháu gái Thừa tướng làm Hoàng thái tử phi thiên tử, các đại thần được lệnh vấn danh lễ, trước chúng phi tần và sứ thần.""Thỉnh hành sự."Lễ tiết: "Trữ cung nạp phối ngẫu thuộc về Lệnh Đức không thay đổi, Nhan Thanh cháu gái Thừa tướng hành lễ nạp phi."Tướng quốc bẩm: "Không có dị nghị, thuận theo thiên mệnh, Tướng quốc không dám chối từ."Phụng chỉ, bày lễ vật trong triều, tuyên chế: "Nhan nữ phụng lệnh được chọn."Thực hiện xong Nhạn lễ. Trước khi phụng chỉ lại nói: "Thỉnh hành sự."Phụng chỉ: "Trữ cung sánh đôi, chọn lựa hài hòa. Phụng chế hỏi tên."Tướng quốc: "Cháu gái Tướng quốc có thể phụng dưỡng Thái tử, Tướng quốc không dám từ."Sứ giả trở lại vị trí, Bộ Lễ dâng lên chim nhạn theo nghi thức, tuyên chế: "Phụng chiếu hỏi danh."Tướng quốc: "Trưởng tử đích xuất."Nạp phi thuận lợi.Một lần nữa trưng cầu.Một lần nữa thỉnh kỳ. Dâng chim nhạn.Một lần nữa cáo miếu. Văn tương xem lại lễ tiết.Một lần nữa tế rượu. Đại vương đội mũ miện khoác sa bào tiến vào đại điện, bá quan cúi đầu.Thái tử bước đến theo quy củ làm lễ tứ bái. Bước đến cửa đông chính điện, Ti tế bưng chén đi vào, Thái tử quỳ xuống nhận chén tế tửu. Thức ăn được dâng lên, cũng chiếu theo lễ nghi quỳ xuống nhận lấy.Quần thần bắt đầu ngồi vào bàn ăn uống, quỳ hướng về phía ngai vàng.Đại vương: "Đi tiếp đón chư hầu, đảm nhận trọng trách của ta, cẩn trọng đúng mực."Tán Đa: "Thần cẩn phụng ý chỉ."Tất cả phủ phục trên điện, bái lạy về phía Đại vương.Sau khi thực hiện lễ bái tứ phương, Đại vương hồi cung, Thái tử đứng dậy.Lại tiếp tục nghi lễ.Ngày đầu, Thái tử đứng trước cổng chúng phi quay mặt về hướng nam, các quan ở Đông Cung đứng phía sau, mặt quay về hướng đông. Ngày tiếp theo, các quan viên của Đông Cung mặc triều phục đứng trước cửa Đông Cung. Thái tử áo mũ chỉnh tề ngồi kiệu đi ra, thị vệ mang theo lễ vật. Đến cửa cung xuống kiệu lên liễn, quan viên Đông Cung đi theo bên cạnh hướng về phía nam.Tiếp theo xuống liễn, quan viên Đông Cung cũng theo sát phía sau. Kế đó, thê thiếp mặc y phục cài hoa vấn tóc theo hình thức chia thành hai bên trái phải đứng ở phía nam của Đông Cung.Văn tướng mặc triều phục đứng dưới bậc thềm phía tây. Chỉ dẫn thái tử đi đến đứng ở phía đông của cánh cổng quay mặt về phía tây.Phù dâu đứng ở cửa: "Thỉnh hành sự."Sau khi trao lễ vật, Tán Đa: "Bổn cung phụng chế đích thân nghênh đón."Phù dâu lập tức truyền lời.Chủ hôn khởi hành tiến ra cửa lớn phía tây nghênh đón, hướng phía đông bái lễ. Tán Đa đáp lễ. Cuối cùng hướng dẫn Tán Đa rời đi, chim nhạn được người tiếp nhận trông giữ. Phù dâu hướng dẫn Tướng quốc đi phía bên phải vào cửa. Tán Đa bước về phía đông, đứng ở trước cổng viện, quay mặt về phía bắc. Văn tướng tiến lên bậc thềm phía tây, mặt hướng về phía đông. Chim nhạn được dâng lên tiến hành nghi lễ. Thái tử nhận chim Nhạn, trao cho lão Tướng quốc. Tướng quốc quỳ xuống nhận lấy, đứng lên, trao cho hai bên trái phải, lui về phía tây, Thái Tử lại bái lễ, đi xuống từ các bậc thang phía đông, cùng Tướng quốc lui về cùng một lúc.Đầu tiên sau khi Tán Đa vào cổng, mẫu thân thái tử phi bước ra đứng ở ngoài cửa viện, đặt chim nhạn ở phía tây và phía nam.Tán Đa bái lễ, cung nhân chỉ dẫn thê thiếp ra ngoài, đứng ở bên trái là mẫu thân thái tử phi.Văn tướng nói: "Phải nhớ, luôn luôn cần mẫn, không thể vi phạm mệnh lệnh."Mẫu thân thái tử phi: "Nhận mệnh, phụ mẫu đã dạy bảo Thái tử phi kính phục cẩn trọng."Thứ mẫu tiếp lời: "Cung kính nghe lời phụ mẫu."Cung nhân làm việc theo chỉ dẫn, đưa Thái tử phi và Trắc phi ra cổng bằng kiệu, sau đó xuống kiệu, lên kiệu phượng. Tán Đa vén rèm, bước lên liễn, thị tòng theo lễ nghi theo hầu bên cạnh.Đến cửa Đông Cung, liễn hạ xuống, Tán Đa lên ngựa.Đến viện, xuống ngựa đi vào chờ bên ngoài cửa đại điện phía tây. Phi tử thê thiếp đứng ở cửa vòng cung bên ngoài cổng nội điện phía tây và phía đông. Hoàng thái tử phi tiến vào, hành lễ giữa các phi tử, chiếu theo lễ nghi trong cung. Sau đó, phi tử vào nội điện, chờ Đại vương tiến lên ngự tọa, phi tần và thê thiếp tiến vào đứng ở phía bắc bái lễ rồi từ bậc thang phía Tây đi lên.Cung nhân dọn ra hạt dẻ táo tàu, tiến đến trước ngự tọa phong phi. Phi tử đặt nó ở ngự tiền rồi lui về vị trí, lại bái lễ.Lễ chế hoàn tất liền tiến vào cung Vương hậu, dâng trà theo lễ nghi. Sau đó các thị thiếp đến thỉnh an, phu nhân bách quan đến chúc mừng.Cháu gái của Sách Khai Tướng Quốc là Thái tử phi, con gái của Hạ Ấp Hầu là Trắc phi của Thái tử.Lễ bộ ghi chú lại để Thái tổ xem qua: "Buổi lễ không dùng trâm cài, nhưng dùng kim bàn, dùng kiệu phượng, nhạn lấy ngọc làm nên. Cổ lễ đích thân nghênh đón và ngự xa, ngày nay dùng kiệu và vén rèm. Tất cả đều được kế thừa và phát triển từ cổ lễ. Khi phi tử vào triều sẽ ngồi kiệu, che rèm lại. Thái tử sẽ tới miếu bái lạy. Ba ngày sau lễ thành hôn, là yến tiệc cùng phu nhân quần thần."Lễ chế cũng thay đổi, Tán Đa đích thân ra chào đón và đưa tiễn khách nhân từ cổng phía đông. Ngày nghênh đón gia quyến, y phục của phi tử là Yến Cư phục, theo gia quyến đến miếu hành lễ.Chấp sự giả được phục vụ rượu, thê thiếp được phục vụ đồ ăn .Tướng quốc ngồi trên đại sảnh, các phi tần cúi đầu ngồi một bên.Mệnh rằng: "Ngươi phải hướng tới hoàng cung, hành sự cần thận, hiếu kính không làm trái."Lại nói: "Phụ mẫu đã dạy bảo, ngươi phải biết kính trọng."Bên trong đại điện đã an bài xong vị trí hành lễ tế tự. Thái tử đưa thê thiếp vào vị trí bái lạy, phi tử bốn lạy, sau đó mỗi người ngồi lên. Bái lễ xong, bá quan trong triều chúc mừng, phát biểu: "Chúc mừng Thái tử gia lễ đã thành, kéo dài phúc đức tổ tiên và xã tắc. Thần không thể ngừng hân hoan, trân trọng chúc mừng."Đại vương ban yến chiếu theo lễ nghi. Vương hậu chúc mừng và ban yến cho các phu nhân, sau đó đọc diễn văn: "Đại hôn Thái tử đã thành, êm đềm hạnh phúc mãi về sau."Chiếu theo lễ nghi Hồng Vũ.Cái chương đại hôn này là nghi lễ, nó cụt kiểu gì, hiểu thì hiểu, không hiểu thì hiểu nha mọi người ơi >.<Spoil một chút, nhân vật tầm cỡ của fic đã xuất hiện🤭
Thể loại: Tái sinh độ kiếp tu tiên.
Hướng đi của truyện: "Gương vỡ lại lành, nhưng ta sẽ luôn kiên định hướng về phía ngươi."Lưu Vũ quỳ trên mặt đất, Vương hậu cùng Đại vương đang ngồi trên đại điện, y không dám nhìn nhiều, chỉ sợ hãi cúi thấp đầu."Võ tướng có ý gì?" Vương hậu liếc mắt nhìn Võ tướng ngồi bên phải chính đường, bọn họ đang thương thảo Lưu Vũ sẽ đi nơi nào.Võ tướng một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Lưu Vũ dưới chính đường, nói: "Thưa Vương hậu, theo lễ chế, Thái tử đại hôn Đông cung tất nhiên là không thể lưu lại nam tử.""Bổn hậu tự nhiên biết, nếu không sẽ không cùng Đại vương ngồi ở đây." Vương hậu trừng mắt nhìn ông một cái: "Lưu Vũ hôm nay theo ngươi xuất cung."Võ tướng nhướn mày, lại nhìn Lưu Vũ một cái, so với lần đầu tiên khí thế bức người, nhiều hơn một tia do dự: "Bổn tướng..." "Vương hậu." Châu Kha Vũ vẫn ngồi bên cạnh im lặng không nói lời nào chặn phụ thân lại, đè cánh tay ông ý bảo không cần nhiều lời, bái lễ Vương hậu: "Thần cảm thấy Lưu Vũ ở lại Đông cung Thái tử cũng không có gì không ổn. Đông cung cũng có cung quan, mỗi ngày ra vào là chuyện bình thường. Tẩm cung Thái tử phi cùng đại điện chính vụ Đông cung tuy nói cùng thuộc Đông cung nhưng là hai biệt viện riêng biệt, Lưu Vũ là con trai của Hạ Ấp Hầu, thân phận Thế tử có thể hưởng chức quan Văn ở đại điện chính vụ, có thể chặn được miệng lưỡi thiên hạ."Vương hậu gõ tay lên mặt bàn gỗ lim, suy nghĩ trong chốc lát. Võ tướng là ca ca ruột của bà, bà cũng không tiện trực tiếp phản bác, đành phải nhìn về phía Đại vương đang thưởng trà ở một bên.Cảm nhận được ánh mắt Vương hậu, Đại vương buông chén trà xuống, vỗ nhẹ tay bà trấn an: "Lưu Vũ thân thể yếu ớt, đi phủ Võ tướng quả thật hung cát* khó lường, truyền ra ngoài cũng sẽ rất khó trấn an chư hầu. Cách xử lý này của Kha Vũ rất ổn thỏa, bổn vương cảm thấy có thể dùng."*điềm dữ điềm lànhVương hậu thở dài, nhìn Lưu Vũ dưới điện: "Quả thật yếu ớt... Vậy trước cứ như thế đi. Lưu Vũ, không phải bản hậu không thả ngươi trở về. Hôm qua bản hậu đã gặp trưởng tỷ ngươi, nữ tử này tính khí cực kém, bản hậu hy vọng ngươi có thể khuyên giải nàng nhiều hơn, không thể qua loa."Trưởng tỷ không phải là người như thế. Lưu Vũ nghe xong lời này của Vương hậu, bảy phần sợ hãi, ba phần bất mãn nhưng hoàn cảnh lúc này không tiện, vẫn quỳ lạy chấp nhận.Đồng dạng bất mãn còn có Tán Đa, hắn nhìn mẫu hậu mình một cái, muốn tiếp lời lại bị Lực Hoàn bên cạnh dùng quạt ấn xuống: "Đại vương, Vương hậu, đại hôn lễ chế rườm rà, nếu đã quyết định như vậy, bản tướng muốn mời Đại vương cùng Vương hậu lập tức theo bản tướng hồi cung làm quen lễ chế."Vương hậu vốn định nói thêm vài câu nữa, chỉ đành nghẹn cơn tức ngang ngực, khoát tay áo: "Thôi thôi, Đại vương, chúng ta hồi cung đi."Đại vương cười gật đầu: "Thân thể con ta tốt hơn một chút liền theo bổn vương cùng tiến cung. Chư hầu thiên hạ đã vào cung, nhi tử của ta nên bái phỏng từng người một.""Nhi thần biết rồi." Tán Đa cúi đầu.Kể từ lần đó, Lưu Vũ không được gặp lại Tán Đa nữa. Mấy ngày nữa chính là đại hôn, kỳ thật Tán Đa đã từng trở về nhưng mỗi lần nếu không phải hơn nửa đêm thì cũng gần rạng sáng, Lưu Vũ ngủ sớm, hắn cũng không muốn quấy nhiễu y.Tiểu Cửu ở ngoài canh mỗi lần nhìn thấy đều cười nhạt. Tán Đa không có vào phòng, chỉ là đứng ở ngoài cửa một lát, trời sáng Tán Đa liền đi.Mỗi lần hắn đến Tiểu Cửu đều sẽ mở một con mắt len lén nhìn. Lúc Lưu Vũ tỉnh lại, hắn cũng không nói cho Lưu Vũ Tán Đa đã đến. Từ khi chuyển vào tiểu viện bên cạnh đại điện, Tiểu Cửu vui vẻ biết nhường nào, đặc biệt là cơ hội gặp Tán Đa cũng ít đi. Chỉ cần tên háo sắc kia không đến đây dây dưa với tiểu Hầu gia, hắn liền có thời gian làm công tác tư tưởng cho ngài.Hắn từ nhỏ đã cùng Lưu Vũ lớn lên, hiểu rõ tính cách cùng suy nghĩ của Lưu Vũ, hắn biết nên khuyên giải y như thế nào.Tuy rằng Lưu Vũ cả ngày không có hứng thú, tinh thần suy sụp, nhưng Tiểu Cửu vẫn luôn tin tưởng, sẽ có một ngày, hắn nhất định có thể lay tỉnh tiểu Hầu gia, miễn là hắn không bỏ cuộc.Khi một người phụ thuộc vào một người khác, nó sẽ trở thành một thói quen đáng sợ. Lưu Vũ dựa vào cửa sổ, nhìn hoa cỏ đang nở rộ trong sân đình, ánh mắt mê ly, sớm đã chìm trong những suy nghĩ khác.Cũng một phần do Tiểu Cửu ngày đêm ở bên tai khuyên giải khiến y càng thêm tiều tuy, kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần. Suốt ngày bị loại cảm giác hoảng sợ vây khốn, mỗi phút mỗi giây đều khiến y chịu đựng dày vò, lo được lo mất.Hôm nay Tán Đa hiếm khi về sớm, lúc vào điện nghỉ ngơi đi ngang qua viện tử của Lưu Vũ, suy nghĩ một chút, quyết định đi vào. Hắn men theo vườn hoa, từ xa liền nhìn thấy phòng ốc của Lưu Vũ đèn đuốc sáng bừng.Nhờ ánh sáng, Tán Đa lần đầu tiên nhìn thấy hoa cỏ trong vườn, rất đẹp, tựa như một đại dương xanh biếc lấp lánh ánh sao. Hắn chưa từng thấy qua loại hoa này, liền cúi người bẻ xuống một nhánh, hương cỏ xanh hơi đắng chát len lỏi giữa hơi thở của hắn.Tán Đa quan sát bó hoa màu xanh trong suốt trên tay, ngước mắt lên nhìn lại, trên bệ đá thác nước, giữa những cánh hoa, vô số bông hoa màu xanh mọc san sát, chen chúc nhau leo đầy đất, ngay cả trên con đường đá dưới chân cũng có. Trên bộ rễ đều là chồi non đang nhú ra, mọc lên một thân cây nhỏ, hai chiếc lá mầm rung rinh, khiến toàn bộ tiểu viện trở nên vô cùng xinh đẹp. Tán Đa chốc lát bị mê hoặc, vừa vặn lúc này Lưu Vũ bước tới đóng cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong cây gậy trong tay y rơi xuống, khiến Tán Đa nhìn sang. Hai ánh mắt, một mang theo lạnh lùng trong suốt, một mang theo một chút kinh ngạc nóng bỏng, cứ như vậy giao nhau.Lưu Vũ cho rằng mình nhìn lầm, dụi dụi mắt nhìn lại, chờ nhận ra là thật mới xấu hổ thu hồi ánh mắt, có một phần nóng nảy chín phần tâm tình phức tạp.Tán Đa nhìn hành động của y, tựa hồ tâm tình không tệ nhếch môi nở nụ cười.Lưu Vũ nhanh chóng bắt được ý cười hiếm khi thấy qua. Bình thường Điện hạ đều là mặt lạnh, ngay cả đôi mắt cũng lạnh như băng. Cho dù là ở trên giường làm chuyện thân mật, chưa bao giờ từng thấy hắn cười vui vẻ lần nào.Lưu Vũ si ngốc nhìn hắn, hai người cách nhau rất xa, lặng im nhìn nhau không nói gì.Cho đến khi Tán Đa vẫy tay gọi y...Giờ phút này, Lưu Vũ áo ngoài còn chưa kịp mặc vội mở cửa chạy về phía hắn.Nói sao đây?Y sợ bóng tối, nhưng hắn là ánh sáng.Y sợ nóng, nhưng hắn là gió.Y sợ cay đắng, nhưng hắn là đường.Y sợ đau, nhưng hắn sẽ an ủi.
Hắn chính là kiếp nạn của y, không bao giờ nghĩ rằng y sẽ gặp hắn, nhưng đã gặp, gặp để rồi yêu hắn nhiều hơn. Đó là ý định của trời đất, không hối tiếc, dù quan hệ của hai người cuối cùng như thế nào, hắn sẽ là một phần trong của cuộc sống của y! Cho dù hai người có thể ở bên nhau hay không, hắn sẽ là người y yêu mãi mãi! Yêu không bao giờ hối tiếc.Bên cạnh Tán Đa chỉ có Đãi Cao đi theo, hắn giang cánh tay ra, đón lấy người gắt gao ôm vào trong ngực. Lâu ngày gặp lại là một cú va chạm thật mạnh, tuy rằng đụng đau, nhưng cả hai không chút bận tâm vì sự ấm áp đang lấp đầy lúc này.Ôm thân thể càng thêm mảnh mai trong lòng, Tán Đa nắm chặt eo y. Lúc này Lưu Vũ chỉ mặc một thân sa y trắng, thân thể mê người như ẩn như hiện, mái tóc dài đen nhánh che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, gió hơi thổi qua, tóc theo gió lay động phất phơ. "Sao lại gầy đi rồi?" Tán Đa suy nghĩ một chút: "Ngày mai đổi đầu bếp khác cho ngươi."Lưu Vũ vừa nghe đã lắc đầu: " Đây là vì đã lâu không gặp được Điện hạ."Tán Đa ôm Lưu Vũ, ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiểu Cửu đứng ở hành lang, khẽ thở dài: "Đúng là đã lâu rồi, trong viện ngươi trồng nhiều hoa như vậy, ta cũng không biết."Nghe nhắc đến hoa, Lưu Vũ dựa vào vai hắn, vuốt ve đóa hoa trong tay đối phương: "Lần này ta tới đây mang theo rất nhiều hạt giống hoa Long Đàm.""Hoa Long Đàm?" Tán Đa nhìn ngón tay nhỏ bé của y vuốt ve cánh hoa xanh biếc, đặc biệt kiều diễm."Đây là loài hoa chỉ có ở Hạ Ấp, chỉ sinh trưởng được ở nơi thanh tĩnh, không khí trong lành. Lúc trồng nó ta còn tưởng rằng sẽ không thành công, kết quả, nhiều đến như vậy." Thanh âm Lưu Vũ dễ nghe, từng câu từng chữ tựa như giọng hát du dương khiến Tán Đa nghe đến thoải mái.Bông hoa này mang dáng vẻ thanh khiết, không nhiễm bụi trần. Màu lam độc nhất vô nhị kia không ai có thể dập tắt, mang đến cho nhân gian ấm áp vô tận. Là linh hồn phóng đãng không kiềm chế được, vừa thoải mái, tự do lại rực rỡ."Thế nhưng, nó rất đắng." Lưu Vũ tiếp nhận hoa trong tay Tán Đa, trong ánh mắt sâu thẳm đều là buồn bực không nói nên lời.Tán Đa không đáp, khoát tay về phía Đãi Cao phía sau, Đãi Cao tiến lên một bước, chuông bạc rung động, không khỏi khiến Lưu Vũ chú ý.Chờ Tán Đa đưa cổ cầm trong tay đến trước mặt Lưu Vũ, hoa trong tay Lưu Vũ đã rơi hết. Đây là đàn của y, lúc tới vội vàng đã quên mang nó tới đây, màu lam u ám kia tô điểm cho chuông bạc, không thể quen thuộc hơn"Lần này Hạ Ấp đưa trưởng tỷ ngươi tới đây, cổ cầm này bọn họ cũng mang đến. Bữa tối trong cung thấy vật này, nghĩ ngươi sẽ rất vui nên mang nó về sớm một chút." Trong yến hội hôm nay, khi Tán Đa nhìn thấy cây đàn này được trình lên, hắn lập tức nghĩ đến lần đầu tiên gặp Lưu Vũ. Sau tấm rèm mỏng, thiếu niên như ngọc, chuông bạc đinh đang, tiếng đàn thanh thoát, gió biển và sóng nước, mái chèo cùng thuyền hoa, ngàn ngọn đèn sáng rực, bạch nguyệt treo trên cao, trên cổ tay có một vệt chu sa đỏ thẫm mà lạnh lẽo, người đối diện tràn đầy ý cười, xuất trần tuyệt thế.Lưu Vũ ôm cầm, đáy mắt sớm đã lấp lánh sóng nước: "Cảm ơn." Không biết vì cảm kích, hay là nội tâm rung động, nhưng đều đã không cách nào che dấu.Hai người đối mắt nhìn nhau, chung quanh tràn ngập hương thơm của phấn hoa. Gió đêm ập đến, biển hoa giống như biển xanh, liên tiếp đong đưa nhìn như một làn sóng hoa màu lam.Lưu Vũ nghịch chuông bạc, thanh âm thanh thúy dễ nghe, đinh đinh đang đang, giống như trong lòng hai người lúc này, vô cùng dễ chịu.Tán Đa đi về phía y một bước, chậm rãi cúi người, khóe môi nhẹ nhàng chạm vào y, xúc cảm ấm nóng khiến hắn dừng lại một chút, giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Lưu Vũ, nhẹ nhàng nói một câu: "Đừng khóc... Miễn là ngươi muốn, bổn cung sẽ cho ngươi. Cho dù ngươi muốn sao trên trời, bổn cung cũng phải tìm cách hái xuống, đặt vào lòng bàn tay ngươi."Lần này không còn phải thật cẩn thận, mà là cảm giác quen thuộc vô cùng, Tán Đa theo bản năng liền muốn có được y. Người ngồi trong khoang thuyền kia, y khiến hắn muốn tìm hiểu đến tột cùng. Người ngồi đối diện hắn, cúi đầu điểm chu sa cho hắn, khi rũ mắt xuống, khuôn mặt như tơ, hàng mi run rẩy.Về sau, mặc kệ Tiểu Cửu nói như thế nào, Lưu Vũ đều mang vẻ mặt tươi cười, một chữ cũng không nghe vào. Thậm chí Tiểu Cửu nói xong, còn có ảo giác Lưu Vũ của trước đây sẽ không trở về nữa.Sau ngày đó, Tán Đa vẫn đến rạng sáng mới trở về, bất kể lúc Lưu Vũ tỉnh lại hay ngủ say, hắn đều sẽ lưu lại ngủ chung giường với y. Cách ngày đại hôn càng gần, hai người ai cũng không nhắc tới, chỉ sống vì hiện tại. Tối nay Lưu Vũ ăn cơm sớm, đứng ở cửa chờ Tán Đa trở về. Y nghe nói đêm nay Tán Đa tiếp đãi khách nhân ở Đông Cung, y cũng không biết là ai tới, chỉ muốn nhìn hắn từ xa một cái. Dù sao dạ yến không biết khi nào mới kết thúc, cho nên nếu có thể liếc mắt một cái, y liền muốn nhìn nhiều hơn một chút, sau đó trở về nghỉ ngơi.Y lệnh cho Tiểu Cửu tắt đèn, đứng dưới rừng trúc trong bóng tối lẳng lặng chờ đợi. Cách đó không xa có một đoàn người tiến tới, tiếng binh khí va chạm, nói cười huyên náo.Lưu Vũ nhìn Tán Đa ở đó, Lực Hoàn đi đầu đang nắm tay một vị nam tử, bộ dạng của người này ngược lại có chút quen thuộc, nhưng y vẫn không nhớ ra từng thấy qua ở đâu.Khi bọn họ đi ngang qua tiểu viện, Lưu Vũ và Tiểu Cửu vội vàng trốn vào trong rừng trúc, chỉ thấy đám bọn họ hơi dừng một chút rồi vây quanh nam tử, đi về phía đại điện cách đó không xa.Nam tử đang cười nói, chợt quay đầu lại nhìn về phía sau, vừa lúc liếc thấy bóng dáng Lưu Vũ đứng đó. Ánh mắt chợt sâu thẳm. Mấy người tiến vào đại điện nói chuyện suốt đêm, đến tận khi trời gần sáng lại kéo nhau đi phủ Văn tướng.Sau đêm đó, Lưu Vũ không gặp lại Tán Đa nữa, cho đến tận khi...ngày Đại hôn của Thái tử.Hôm nay là ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ của Hoàng thân, Hoàng tử Bắc quốc.Quần hầu tụ họp đông đủ, bách quan không ngừng chúc tụng nhau.Lực Hoàn mặc bộ quan phục màu lam, đứng trên triều đình, tay cầm một đôi ngọc như ý, dưới đường là văn võ bá quan đứng đối diện nhau.Thái tử và thê thiếp, cung phi các triều đại cùng Vương hậu chấp chính. Bắt đầu cử hành đại hôn, thiên tử tế rượu.Tiếp theo hành lễ, tất cả các nghi lễ đều diễn ra trước sự chứng kiến của các sứ thần, không khác đại hôn của Quốc vương là bao.Thái tử nạp phi, lễ chế giống như nạp hậu. Văn tướng chủ trì tiếp nhận và hỏi ý.Thể chế: "Nạp cháu gái Thừa tướng làm Hoàng thái tử phi thiên tử, các đại thần được lệnh vấn danh lễ, trước chúng phi tần và sứ thần.""Thỉnh hành sự."Lễ tiết: "Trữ cung nạp phối ngẫu thuộc về Lệnh Đức không thay đổi, Nhan Thanh cháu gái Thừa tướng hành lễ nạp phi."Tướng quốc bẩm: "Không có dị nghị, thuận theo thiên mệnh, Tướng quốc không dám chối từ."Phụng chỉ, bày lễ vật trong triều, tuyên chế: "Nhan nữ phụng lệnh được chọn."Thực hiện xong Nhạn lễ. Trước khi phụng chỉ lại nói: "Thỉnh hành sự."Phụng chỉ: "Trữ cung sánh đôi, chọn lựa hài hòa. Phụng chế hỏi tên."Tướng quốc: "Cháu gái Tướng quốc có thể phụng dưỡng Thái tử, Tướng quốc không dám từ."Sứ giả trở lại vị trí, Bộ Lễ dâng lên chim nhạn theo nghi thức, tuyên chế: "Phụng chiếu hỏi danh."Tướng quốc: "Trưởng tử đích xuất."Nạp phi thuận lợi.Một lần nữa trưng cầu.Một lần nữa thỉnh kỳ. Dâng chim nhạn.Một lần nữa cáo miếu. Văn tương xem lại lễ tiết.Một lần nữa tế rượu. Đại vương đội mũ miện khoác sa bào tiến vào đại điện, bá quan cúi đầu.Thái tử bước đến theo quy củ làm lễ tứ bái. Bước đến cửa đông chính điện, Ti tế bưng chén đi vào, Thái tử quỳ xuống nhận chén tế tửu. Thức ăn được dâng lên, cũng chiếu theo lễ nghi quỳ xuống nhận lấy.Quần thần bắt đầu ngồi vào bàn ăn uống, quỳ hướng về phía ngai vàng.Đại vương: "Đi tiếp đón chư hầu, đảm nhận trọng trách của ta, cẩn trọng đúng mực."Tán Đa: "Thần cẩn phụng ý chỉ."Tất cả phủ phục trên điện, bái lạy về phía Đại vương.Sau khi thực hiện lễ bái tứ phương, Đại vương hồi cung, Thái tử đứng dậy.Lại tiếp tục nghi lễ.Ngày đầu, Thái tử đứng trước cổng chúng phi quay mặt về hướng nam, các quan ở Đông Cung đứng phía sau, mặt quay về hướng đông. Ngày tiếp theo, các quan viên của Đông Cung mặc triều phục đứng trước cửa Đông Cung. Thái tử áo mũ chỉnh tề ngồi kiệu đi ra, thị vệ mang theo lễ vật. Đến cửa cung xuống kiệu lên liễn, quan viên Đông Cung đi theo bên cạnh hướng về phía nam.Tiếp theo xuống liễn, quan viên Đông Cung cũng theo sát phía sau. Kế đó, thê thiếp mặc y phục cài hoa vấn tóc theo hình thức chia thành hai bên trái phải đứng ở phía nam của Đông Cung.Văn tướng mặc triều phục đứng dưới bậc thềm phía tây. Chỉ dẫn thái tử đi đến đứng ở phía đông của cánh cổng quay mặt về phía tây.Phù dâu đứng ở cửa: "Thỉnh hành sự."Sau khi trao lễ vật, Tán Đa: "Bổn cung phụng chế đích thân nghênh đón."Phù dâu lập tức truyền lời.Chủ hôn khởi hành tiến ra cửa lớn phía tây nghênh đón, hướng phía đông bái lễ. Tán Đa đáp lễ. Cuối cùng hướng dẫn Tán Đa rời đi, chim nhạn được người tiếp nhận trông giữ. Phù dâu hướng dẫn Tướng quốc đi phía bên phải vào cửa. Tán Đa bước về phía đông, đứng ở trước cổng viện, quay mặt về phía bắc. Văn tướng tiến lên bậc thềm phía tây, mặt hướng về phía đông. Chim nhạn được dâng lên tiến hành nghi lễ. Thái tử nhận chim Nhạn, trao cho lão Tướng quốc. Tướng quốc quỳ xuống nhận lấy, đứng lên, trao cho hai bên trái phải, lui về phía tây, Thái Tử lại bái lễ, đi xuống từ các bậc thang phía đông, cùng Tướng quốc lui về cùng một lúc.Đầu tiên sau khi Tán Đa vào cổng, mẫu thân thái tử phi bước ra đứng ở ngoài cửa viện, đặt chim nhạn ở phía tây và phía nam.Tán Đa bái lễ, cung nhân chỉ dẫn thê thiếp ra ngoài, đứng ở bên trái là mẫu thân thái tử phi.Văn tướng nói: "Phải nhớ, luôn luôn cần mẫn, không thể vi phạm mệnh lệnh."Mẫu thân thái tử phi: "Nhận mệnh, phụ mẫu đã dạy bảo Thái tử phi kính phục cẩn trọng."Thứ mẫu tiếp lời: "Cung kính nghe lời phụ mẫu."Cung nhân làm việc theo chỉ dẫn, đưa Thái tử phi và Trắc phi ra cổng bằng kiệu, sau đó xuống kiệu, lên kiệu phượng. Tán Đa vén rèm, bước lên liễn, thị tòng theo lễ nghi theo hầu bên cạnh.Đến cửa Đông Cung, liễn hạ xuống, Tán Đa lên ngựa.Đến viện, xuống ngựa đi vào chờ bên ngoài cửa đại điện phía tây. Phi tử thê thiếp đứng ở cửa vòng cung bên ngoài cổng nội điện phía tây và phía đông. Hoàng thái tử phi tiến vào, hành lễ giữa các phi tử, chiếu theo lễ nghi trong cung. Sau đó, phi tử vào nội điện, chờ Đại vương tiến lên ngự tọa, phi tần và thê thiếp tiến vào đứng ở phía bắc bái lễ rồi từ bậc thang phía Tây đi lên.Cung nhân dọn ra hạt dẻ táo tàu, tiến đến trước ngự tọa phong phi. Phi tử đặt nó ở ngự tiền rồi lui về vị trí, lại bái lễ.Lễ chế hoàn tất liền tiến vào cung Vương hậu, dâng trà theo lễ nghi. Sau đó các thị thiếp đến thỉnh an, phu nhân bách quan đến chúc mừng.Cháu gái của Sách Khai Tướng Quốc là Thái tử phi, con gái của Hạ Ấp Hầu là Trắc phi của Thái tử.Lễ bộ ghi chú lại để Thái tổ xem qua: "Buổi lễ không dùng trâm cài, nhưng dùng kim bàn, dùng kiệu phượng, nhạn lấy ngọc làm nên. Cổ lễ đích thân nghênh đón và ngự xa, ngày nay dùng kiệu và vén rèm. Tất cả đều được kế thừa và phát triển từ cổ lễ. Khi phi tử vào triều sẽ ngồi kiệu, che rèm lại. Thái tử sẽ tới miếu bái lạy. Ba ngày sau lễ thành hôn, là yến tiệc cùng phu nhân quần thần."Lễ chế cũng thay đổi, Tán Đa đích thân ra chào đón và đưa tiễn khách nhân từ cổng phía đông. Ngày nghênh đón gia quyến, y phục của phi tử là Yến Cư phục, theo gia quyến đến miếu hành lễ.Chấp sự giả được phục vụ rượu, thê thiếp được phục vụ đồ ăn .Tướng quốc ngồi trên đại sảnh, các phi tần cúi đầu ngồi một bên.Mệnh rằng: "Ngươi phải hướng tới hoàng cung, hành sự cần thận, hiếu kính không làm trái."Lại nói: "Phụ mẫu đã dạy bảo, ngươi phải biết kính trọng."Bên trong đại điện đã an bài xong vị trí hành lễ tế tự. Thái tử đưa thê thiếp vào vị trí bái lạy, phi tử bốn lạy, sau đó mỗi người ngồi lên. Bái lễ xong, bá quan trong triều chúc mừng, phát biểu: "Chúc mừng Thái tử gia lễ đã thành, kéo dài phúc đức tổ tiên và xã tắc. Thần không thể ngừng hân hoan, trân trọng chúc mừng."Đại vương ban yến chiếu theo lễ nghi. Vương hậu chúc mừng và ban yến cho các phu nhân, sau đó đọc diễn văn: "Đại hôn Thái tử đã thành, êm đềm hạnh phúc mãi về sau."Chiếu theo lễ nghi Hồng Vũ.Cái chương đại hôn này là nghi lễ, nó cụt kiểu gì, hiểu thì hiểu, không hiểu thì hiểu nha mọi người ơi >.<Spoil một chút, nhân vật tầm cỡ của fic đã xuất hiện🤭
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz