Nhat Ky
Yoseob ah,Hình như em đang bắt đầu thích một người khác (?).Ah e không chắc nhưng e đã khóc. Khi nhận ra những thay đổi của mình...E tưởng như mình đã chết, đã không thể vực dậy nổi mỗi khi bước từng bước chân mệt nhọc từ đầu đường về nhà dưới cái thời tiết oi bức, trời nắng hực lửa của tháng hè cuối cùng đã trôi qua này...E đã không có niềm tin vào bản thân, e đã tuyệt vọng, nhưng lại cố chấp không muốn nhận lấy sự thất bại. E đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình, kiềm nén nó đối đa nhất có thể.Mặc dù e mệt mỏi và hay ngủ nhiều. Nhưng những gì trong tâm trí e lúc đó không còn là a nữa.Thật buồn khi lời e nói e lại có thể biến nó thành sự thật.E không muốn kết thúc nó sẽ như thế này.Khi mà ngày càng nhiều người yêu quý a và bày tỏ tình cảm thật nồng nhiệt trên fb cá nhân, page cfs, etc. thì e lại.. trở thành một kẻ không còn biết gì về a hết.Như là nó là chưa bao giờ tồn tại. Cái khoảnh khắc của cuồng nhiệt của tháng ngày còn làm fangirl của a đó! Nó đi đâu mất rồi? Và e cảm thấy trống rỗng. Trống rỗng đến nỗi hoang mang.Nếu không nhờ có các page thường xuyên cập nhật news của Beast thì e đã không biết rằng các a sắp cb.E tệ vậy, một con fan hơn 1 năm vs còn là bias a lại chẳng bt chút gì hết.Không còn chăm down ảnh a về máy, những tweet của a đc trans lại trên fb cũng kh thèm đọc, hình ảnh của Beast cứ tràn lan trên news feed cũg lướt qa...Thật sự là e đã lâm vào bế tắc và có ý định tự vẫn, khoảnh khắc khó khăn nhất đã không còn nghĩ đến a như ngày trước nữa. Khi đó e 12 tuổi, cái tuổi chưa trưởng thành va còn bồng bột lắm ( có thể bây giờ cũng vậy, vì e chưa thể nào lớn lên nếu thiếu sự bồng bột thơ trẻ đó.) giai đoạn là fan cuồng của a khi album solo và bài "Caffeine" vừa mới phát hành không lâu tầm 3 tháng.E đã bắt đầu kế hoạch giảm cân của mình (mà trước đó e không làm được) bằng việc nghĩ đến a. Lúc đó a đag miệt mài vs boxing để hoàn thiện thể hình mà.E đạt được mong muốn của mình trong học tập ở kì thi cuối kì và tập tành viết fic.Lúc đó... Khoảnh thời gian đó thật sự khó khăn. Không bt e đã vượt qa thế nào (?)E bị phản bội và mất niềm tin vào nhiều thứ. E bị cô lập trong một tập thể lớn của lớp chuyên và e đã phải nỗ lực rất nhiều để chứng tỏ vị trí của mình trong cái lớp đầy sự cạnh tranh đó. E luôn là người đơn phương vì e hay mộng tưởng, e bị từ chối phũ phàng và quyết tâm giảm cân, chỉ bởi vì e kh đáng để bị danh xưng như vậy.E hận tất cả. Hận tất cả lũ đốn mạt đã từg làm e khóc và phải xin lỗi kh lý do.E tìm đến thế giới ảo, nơi có bạn tốt, tình yêu chỉ có ở trong phim bằg những mẩu truyện ngắn. Nơi tình bạn không bao lừa dối nhau và tình yêu luôn song hành với hai từ chug thuỷ.Lúc đó có a, mọi thứ như được chữa lành cả.Nhưng bây giờ ? a có thể làm gì cho e?A không thể làm cho e cười ! Yoseob ạ!Thứ bây giờ khi e nghĩ về a chính là nước mắt.E đã tự hỏi,.. Tại sao lại như vậy ?? Tại sao mọi thứ lại kết thúc vốn dĩ e chưa bao giờ nghĩ đến điểm dừng ?E đã tin nó sẽ tồn tại lâu và mãi mãi.E thất vọng về bản thân mình, về những gì đã thay đổi bởi vì quy luật như thế. Và e không thể chứng minh mình sẽ không như thế.E và a có quá nhiều điểm chung với nhau, và e sẽ không bao giờ kể hết được. E thích a cũng bởi vì lẽ đó. Nghĩ rằng mình hợp nhau.A đã từng làm e cười, làm e hạnh phúc mỗi khi nghĩ về, thế nên e đã thành công vượt qa những khó khăn của mình.Nhưng bây giờ e gặp những khó khăn khó hơn thế nữa.. Có quá chông chênh kh khi chỉ nghĩ mà không thể tựa vào ?Thực tế là chỉ có mình e với suy nghĩ và hình ảnh của a trong đầu để mà tự an ủi và vượt qua. Nhưng bây giờ cái e cần không chỉ có thế.Bây giờ hoàn cảnh e rất khó khăn, e chẳng còn thời gian để mà nghĩ đến chuyện của a, a thế nào, hoặc thậm chí là nhớ rằng mình đang thích a theo một lẽ nào đó nó phải như vậy. Để e cảm thấy không đau khi gặp phải một trở ngại nào đó,Vì nghĩ rằng mình còn có a.E đã không thể tiếp tục làm điều đó. E khôg còn cảm giác đặc biệt nào khác. E cũng chẳng còn điều gì để nói, chia sẻ với a như e đã từng.E đã từng nói đùa rằng mấy tháng trước đây rằng e cảm thấy sợ vì có thể e sẽ quên mất a vì cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn. Nếu e tiếp tục tìm điểm chung vs cố gắng thích nó để níu kéo thì nó có quá cứng ngắt không ?Trước đây.. lại trước đây, ừ thì ra e yêu a, nhưng yêu a của trước đây hơn nhiều. Vì khi khó khăn, hoàn cảnh của a khi còn làm thực tập sinh e tìm thấy điểm đương đồng của hình ảnh khốn khổ của mình trong đó.Là khoảnh thời gian khó khăn.A có bao giờ nghĩ đến điều này không ?Khi e đã tìm ra lý do vì sao e thích a rồi.Người ta nói và nó cũng có thể làm e không còn thích a nữa.Bây giờ e chính là vậy đấy!E khó khăn và e đang tìm một người có hoàn cảnh khó khăn y chang e ấy.Người không được công nhận và phải sống trên mảnh đất không phải quê hương mình.Henry, sự lạc quan của a ta đang dần thu hút e a ạ.Mẫu người của e không còn là cụ non, triết lý và chững trạc trong từng hành động nữa rồi. Nó chẳng thể hiện tí ti nào vào việc có thể làm cho cảm xúc của e khá hơn khi e rơi vào trạng thái tiêu cực phải đương đầu và tiếp tục cố gắng.E muốn được giải toả, có thể thẳng thừng chia sẻ và cảm thấy thoải mái khi ở bên người nào như thế.Và e đã gặp được a ta, nhưg ng đó lại là ng thân của e, nên không để tình cảm đó hình thành lâu được, e bóp méo nó, và tránh xa với những thứ mình sẽ bị nhạy cảm mà ảo tưởng thêm bất kì lần nào nữa.E thích người gần gũi, dễ tính, lạc quan và vui vẻ. Dĩ nhiên họ có thể sẽ yếu đuối nhưng sẽ mau chóng phục hồi, nạp lại năng lượng bằng những điều nhỏ nhặt, những tia hy vọng ít ỏi nhất.Cái e cần bây giờ là như vậy. Để e có thể nhìn vào hoàn cảnh của họ mà cố gắng lên, e còn rất nhiều điều chờ đợi phía trước. Và a biết đấy, a già rồi. Sẽ có ngày a lấy vợ rồi sanh con. Mau chóng thôi. Và e cảm thấy sợ với con người của a, con người quá mức giống e như thế. Những chuyện như vậy nếu là e, e cũng sẽ giấu giếm, bên ngoài đường mật với fangirl nhưng cốt cũg chỉ là muốn lấy lòng họ, trong ngành giải trí gần 10 năm như vậy còn lạ gì nữa. A sống nhờ fan và a phải nuôi sống trái tim của họ. A cứ tiếp tục làm như vậy đi nhưng với e nó thật giả dối, nó không thể làm e vui lên được với những khó khăn đag giăng đầy trước mắt.Giá như a có ở đây đã không còn là câu cửa miệng mỗi khi e buồn, tuyệt vọng nữa.E nghĩ cho e, cho mẹ e, hoàn cảnh của e và mẹ e để mà cố sống tiếp.A nghĩ điều gì có thể khiến một đứa ở lứa tuổi như e nghĩ đến chuyện chết chốc? Dù nó là suy nghĩ nhất thời nhưg e đã từng nghĩ vậy.Vậy e còn có thể nghĩ a có thể giải quyết giúp e sao? bằng việc nghĩ a bên mình như vậy mỗi ngày một cách mệt mỏi như thế?E yêu a của ngày trước, ngày a chống lại những khó khăn mà chưa bị nó làm cho thay đổi.Em thật sự nhớ anh lắm, Yoseob ah.Giờ e cũng chẳng thể gọi a một cách thân mật được. Hoặc nghĩ rằng, mình còn có Yoseob mà, Yoseob cũng khó khăn như mình, ảnh vượt qua được điều đó, tại sao mình lại không ?Thì ra còn có nhiều người khó khăn hơn chúng ta nữa, anh à. Không chỉ đơn giản chỉ có a và e. Thế giới này rất tròn... và cũng rất rộng lớn nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz