ZingTruyen.Xyz

Nhat Ky Crush Ban Cung Ban

Cậu ấy ấy hả? Ngoại trừ việc không thích tôi thì cái gì cũng xấu. Người thì một mẩu, vừa thấp lại vừa gầy. Trong khi đó mẫu người yêu lý tưởng tôi đặt ra phải cao trên mét bảy, cho dù không được sáu múi như người ta thì ít ra cũng trông lực lưỡng, mạnh mẽ. Nhìn lại cậu ấy cứ yểu điệu như con gái khiến đôi lúc tôi tự hỏi "Thật ra cậu ta có phải đàn ông không vậy?"

Cậu ấy nghiện game Liên Minh, cái game mà từ trước đến giờ tôi chỉ nghe tên chứ không biết nó thật sự là gì. Tính tình thì chảnh chó khó gần. Tưởng như bao nhiêu thứ không tốt trên đời đều hội tụ vào một mình cậu ấy, suy cho cùng chỉ được mỗi cái đẹp trai.

Chúng tôi đến nay đã ngồi cùng bàn được 4 tháng. Nói 4 tháng cho rõ lâu nhưng thật ra số lần TK đi học chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi hay mắng ngầm cậu ấy rằng: "Thằng chó này, làm gì mà một tuần chỉ đi học mỗi 2 ngày?"

Đúng vậy, thi thoảng tôi vẫn hay gọi cậu một cách thân thương là "thằng chó".

Tôi biết TK thích học môn Toán, và chỉ có mỗi môn Toán thôi. Cậu ấy chọn đúng môn tôi ghét nhất để mà thích, vậy cũng đủ hiểu chúng tôi khác nhau thế nào rồi.

Biết rõ lịch trình của cậu ấy sẽ đến lớp vào thứ mấy, ngoại trừ những hôm có tiết Toán ra, những ngày khác cậu đến hay không cũng chỉ có trời mới biết.

Biết cậu ấy hay đến vào lúc mấy giờ và giờ nào mà chưa thấy đến thì hôm ấy không cần phải đợi nữa.

Biết cậu ấy mà đi học thì lúc nào cũng mang theo đủ loại nước uống trên đời. Biết cậu ấy hay uống nhất là trà xanh đóng chai.

Biết cậu ấy thích sự yên tĩnh, ghét sự ồn ào, vì thế mà tôi lúc nào cũng im lặng khi có cậu ngồi cạnh.

Tôi biết... biết về cậu ấy rất nhiều. Và cũng biết cậu ấy không - thích - tôi.

Chính vì cậu ấy không thích tôi nên mới im lặng như vậy. Vì cậu ấy không thích tôi nên cho dù chúng tôi có ngồi cùng bàn đi chăng nữa, cũng không có chuyện gì để nói. Vì cậu ấy không thích tôi nên đâu cần đến lớp đầy đủ làm gì. Vì cậu ấy không thích tôi, chưa từng quan tâm đến tôi, nên mới không nhận ra tôi thích cậu ấy nhiều đến vậy.

Tôi từng mang trong lòng một ước muốn, muốn TK sẽ đi học đầy đủ hơn, muốn cậu ấy không còn lạnh lùng nữa, muốn cậu ấy sẽ hòa nhập với mọi người trong lớp, muốn tất cả các cuộc vui nào của chúng tôi cũng có sự xuất hiện của cậu ấy. Vì biết đâu... biết đâu mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy sẽ khá khẩm hơn lúc này. Nhưng cậu ấy lại không...

Chúng tôi có quá nhiều điểm khác biệt, cho đến hiện tại chỉ có điểm chung duy nhất là sinh cùng ngày, cùng năm nhưng khác tháng... Cậu ấy thuộc cung Bảo Bình, còn tôi là Nhân Mã. Cũng từ đó mà tôi tự đi tìm hiểu tính cách cậu thông qua cung hoàng đạo, biết được con người cậu lạnh lùng đã là bản chất rồi.

Tôi của trước đây từng phải lòng rất nhiều người, cứ có ai đối xử tốt với tôi một chút, quan tâm tôi một chút là tôi lại rung động. Tôi là kiểu con gái mà thằng nào cũng thích, kiểu con gái mà đã xấu lại còn thích trai đẹp, đúng thật là không có tiền đồ. Nhưng rồi những chàng trai mà tôi thương trước đây cũng đều rời đi, chẳng để lại gì ngoài một mối quan hệ không - rõ - ràng. Tôi cũng đã buồn, đã tuyệt vọng, đã ngỡ như mình không thể sống thiếu họ. Sau đó thì không, tôi vẫn sống rất vui vẻ, dần dần quên đi những vết thương mà họ để lại. Kẻ đến người đi, và những mối tình không lời ngỏ ấy vẫn cứ lặng lẽ bắt đầu rồi lặng lẽ kết thúc.

Nhưng,

Tôi chưa từng quên bất kỳ ai lướt qua cuộc đời mình. Cậu ấy cũng vậy, tôi biết rồi một ngày nào đó cậu cũng sẽ vô cớ biến mất. Tôi bây giờ cũng sợ đến khi chúng tôi tốt nghiệp rồi, cậu sẽ hoàn toàn biến mất, biến mất một cách tàn nhẫn, biến mất như chưa từng tồn tại. Rồi sẽ ổn cả thôi, có phải không? Rồi tôi sẽ lại thích một người khác, tôi đã được định sẵn là sẽ bị cậu ấy bỏ lỡ mà, phải không?

Tôi biết chúng tôi rồi sẽ không đi đến đâu. Nhưng cũng thấy may mắn khi gặp được cậu ấy giữa những năm thanh xuân đẹp đẽ này, những năm chúng tôi 18 tuổi...

***

Hà Nội, 03.02.2017

Bỗng nhiên hôm nay rất nhớ cậu ấy.

Mà không, ngày nào cũng nhớ cậu ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz