ZingTruyen.Xyz

NHẬT KÝ CHĂM HOA XINH CỦA CHẬU M8 🌸🪴 [Doogem]

Mẻ kẹo số 22: Anh đến từ màn mưa

ieltstren8doiten

Trời đêm lạnh buốt, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống tạo thành tiếng lộp bộp trên mái trạm xe buýt. Gió len lỏi qua các khe hở, quất vào da thịt, khiến bất kỳ ai cũng rùng mình. Hoàng Hùng co ro trong góc trạm xe buýt, từng đợt gió lạnh thốc qua khiến em run lên bần bật. Đôi bàn tay em tím tái, siết chặt chiếc balo đã cũ. Trên người chỉ có chiếc áo khoác mỏng không đủ ấm, đôi giày đã thấm đẫm nước mưa. Em ngồi bất động, ánh mắt nhìn vô định vào khoảng không, như thể đang trốn chạy khỏi tất cả. 

Cách đây vài giờ, em đã rời khỏi căn nhà mà mình từng gọi là "gia đình."
Bố mẹ em là những người luôn bận rộn với công việc kinh doanh, chưa bao giờ thật sự để tâm đến cảm xúc của đứa con trai duy nhất này.
Bố em thường xuyên cáu gắt, lấy Hùng làm nơi trút giận mỗi khi công việc gặp trục trặc. Mẹ em, dù ít khi lớn tiếng, nhưng luôn áp đặt kỳ vọng nặng nề lên em: phải học giỏi, phải giành được học bổng, phải trở thành niềm tự hào của gia đình. 

Áp lực như dây thừng siết chặt cổ Hùng mỗi ngày. Những lời la mắng, những ánh nhìn lạnh lùng, sự cô đơn kéo dài khiến cậu không thể thở nổi. Ngày hôm đó, khi bố em lại nổi trận lôi đình vì một chuyện nhỏ nhặt, Hùng đã không thể chịu đựng thêm nữa. Em bỏ đi, mang theo chút tiền tiết kiệm ít ỏi và vài bộ quần áo. 

Em cứ đi trong vô định mà không biết mình sẽ đến đâu. Chỉ biết rằng đôi chân đã đưa em đến trạm xe buýt này, nơi em ngồi suốt từ chiều đến khi trời đổ mưa tầm tã.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Đường phố thưa thớt người qua lại, chỉ còn ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường loang lổ nước. Trong màn mưa lạnh giá ấy, một bóng người hiện lên, sải bước đến gần trạm xe buýt. 

Hải Đăng cầm chiếc ô nhỏ, dáng vẻ ung dung nhưng có chút gì đó u buồn. Khi nhìn thấy Hùng ngồi co ro trong góc, ánh mắt anh khẽ thay đổi. Không chần chừ, anh bước đến, cởi khăn quàng cổ quàng lên vai em. 

- “Cậu không sao chứ?” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, xua tan bầu không khí ảm đạm. 

Hùng ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ lạc lõng.

- “Tôi… không sao,” em lí nhí đáp, nhưng sự run rẩy trong giọng nói đã tố cáo điều ngược lại. 

Hải Đăng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, dùng chiếc ô che cho cả hai. Anh để em tự quyết định có muốn nói gì không. Và cuối cùng, Hùng đã kể. 
Hoàng Hùng đã im lặng một lúc. Đôi mắt em lấp lánh những giọt nước, không rõ là từ mưa hay nước mắt. Cuối cùng, như không thể giữ được nữa, Hùng bắt đầu kể, từng lời một nghẹn ngào thoát ra từ đôi môi run rẩy. 

Em kể về gia đình mình.  Một gia đình giàu có, nhưng sự giàu sang ấy chưa từng mang lại cho em cảm giác ấm áp. Cha mẹ em, quá bận rộn với việc duy trì và phát triển sản nghiệp, chẳng mấy khi để ý đến em. Em kể rằng cha mình là một người đàn ông cứng nhắc và nghiêm khắc, luôn kỳ vọng em sẽ trở thành người thừa kế hoàn hảo. Nhưng trong mắt ông, Hùng chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn. Một lỗi nhỏ trong học tập, một quyết định không như ý đều đủ để khiến ông nổi trận lôi đình. 

- “Mỗi khi ông ấy giận dữ, tôi cảm giác như mình chỉ là một kẻ thất bại, không xứng đáng làm con trai ông ấy,” Hùng nói, giọng lạc đi. 

Mẹ thì không la mắng, nhưng cũng không bao giờ đứng về phía em. Bà luôn chọn cách im lặng, để mặc em tự đối mặt với những lời chỉ trích và sự lạnh lùng của cha. Em nói rằng mẹ em có lẽ yêu thương em, nhưng tình yêu ấy bị vùi lấp bởi những áp lực xã hội và hình ảnh hoàn hảo mà bà muốn duy trì trước mặt mọi người. 

Hùng kể tiếp, rằng cách đây vài giờ, khi bố nổi giận vì một chuyện em không thể làm đúng ý ông, những lời mắng mỏ thậm tệ đã như giọt nước tràn ly. Em đã gói ghém đồ đạc, lấy hết số tiền tiết kiệm ít ỏi và bỏ đi. 

- “Tôi không biết mình muốn đi đâu,” Hùng thú nhận, giọng khản đặc.
- “Tôi chỉ biết rằng tôi không thể ở đó nữa. Tôi không muốn sống trong một ngôi nhà mà mỗi ngày đều là địa ngục.” Em cúi mặt, đôi tay siết chặt vào nhau, cố gắng giữ mình không bật khóc.

Hải Đăng nghe chăm chú, không chen ngang. Khi Hùng dừng lại, anh khẽ nói

- “Cậu đã chịu đựng rất nhiều.” 

Hùng ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt ngờ vực. Từ trước đến giờ, không ai từng lắng nghe em như thế, chứ đừng nói đến việc thừa nhận nỗi đau của em. 

- “Nhưng cậu cũng rất dũng cảm,” Hải Đăng nói tiếp, giọng ấm áp.
- “Dám đứng lên và rời khỏi nơi khiến mình tổn thương là điều không dễ dàng. Và cậu đã làm được.” 

Hùng lặng người trước những lời nói đó. Một cảm giác ấm áp, lạ lẫm nhưng dễ chịu len lỏi vào tim em. Đó là lần đầu tiên em cảm thấy mình được thấu hiểu, được công nhận. 

Cuộc trò chuyện hôm ấy tại trạm xe buýt không dài, nhưng đủ để Hùng cảm thấy an tâm. Khi Hải Đăng đề nghị đưa em về nhà mình tạm thời, Hùng do dự một lát, nhưng rồi gật đầu. Em nghĩ, có lẽ lần đầu tiên, em đã gặp được một người mà mình có thể tin tưởng. 

Hải Đăng đưa Hùng về căn hộ nhỏ của mình sau khi nghe câu chuyện. Anh không hỏi thêm về gia đình, chỉ bảo

- “Hãy ở lại đây, đến khi cậu sẵn sàng đối mặt với mọi thứ.” 

Những ngày đầu, Hùng không nói nhiều. Em vẫn thường xuyên giật mình giữa đêm, lo sợ những tiếng la mắng trong mơ. Hải Đăng kiên nhẫn bên cạnh, đôi khi chỉ là pha một cốc sữa nóng, đôi khi là bật một bộ phim để cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. 

Dần dần, Hùng cảm nhận được sự an toàn. Hải Đăng không chỉ giúp em vượt qua những ám ảnh mà còn khuyến khích em tìm việc làm thêm và học cách sống độc lập.
Hùng nhận ra rằng, lần đầu tiên trong đời, em có thể lựa chọn cuộc sống của mình mà không bị áp đặt. 

Hải Đăng, mặt khác, cũng tìm thấy điều gì đó ở Hùng. Anh vốn là một người sống khép kín, ít khi bộc lộ cảm xúc. Nhưng sự yếu đuối và quyết tâm thay đổi của Hùng đã khiến anh rung động. 

Một tối muộn, khi cả hai ngồi cùng nhau trong căn hộ ấm cúng, Hùng bất giác hỏi

- “Hôm đó, tại sao anh lại đi ra ngoài dưới mưa? Anh không phải kiểu người hay đi dạo vô định, đúng không?” 

Hải Đăng thoáng im lặng. Anh nhìn vào ly trà trong tay, rồi khẽ nói

- “ Phải, anh không có thói quen đi dạo dưới mưa. Nhưng hôm đó, anh thấy mìn cần một chút không gian. ” 

Hải Đăng kể, mẹ anh đã mất vì bệnh từ vài tháng trước, nhưng trước khi mất, bà từng dặn anh rằng: “Đăng à, đôi khi con nên thử sống chậm lại, để nhìn cuộc đời bằng một góc nhìn khác. Con sẽ không biết được mình sẽ gặp ai, điều gì đang chờ con đâu.” 

Vào đêm hôm đó, anh cảm thấy trống rỗng. Vì thế, anh quyết định bước ra ngoài, đi lang thang mà không có mục đích. Và chính cuộc gặp gỡ với Hùng đã làm anh nhận ra rằng, lời mẹ anh nói là đúng: Đôi khi, cuộc sống thật sự bắt đầu từ những khoảnh khắc bất ngờ nhất. 

Khi nghe xong câu chuyện của Hải Đăng, em ngập ngừng một lát rồi nói

- “Tôi chọn ngồi lại trạm xe buýt đó vì… đó là nơi cuối cùng mà tôi còn nhớ mình từng cảm thấy vui.” 
- " Khi còn bé, bố mẹ từng đưa tôi ra trạm xe buýt để đi dã ngoại ở vùng quê. Đó là một trong số ít những ký ức ấm áp của gia đình mà tôi có. Lúc bỏ đi, không hiểu sao đôi chân lại dẫn tôi đến nơi ấy, như một cách tìm lại cảm giác an toàn ngày xưa. "

Những ngày tiếp theo, Hải Đăng dần trở thành điểm tựa của Hùng. Anh không hỏi quá nhiều về quá khứ của em, chỉ khuyến khích em sống tiếp, mạnh mẽ hơn. Hùng bắt đầu tìm việc làm, cố gắng tự đứng trên đôi chân của mình. 

Nhưng trong quá trình đó, Hùng nhận ra mình đã có cảm giác đặc biệt với Hải Đăng. Mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười hay sự quan tâm của anh đều khiến trái tim em rung động. Hùng không biết liệu Hải Đăng có cảm nhận giống mình hay không, nhưng cậu không dám nói ra, sợ phá vỡ sự bình yên mà cả hai đang có. 

Một ngày nọ, Hải Đăng bất ngờ nhận được lời mời làm việc ở một thành phố khác, cách xa nơi này hàng trăm cây số. Anh đắn đo rất lâu, nhưng cuối cùng quyết định nói với Hùng. 

- “Anh sắp rời đi,” Hải Đăng nói, giọng trầm nhưng không giấu được sự tiếc nuối.
- “Anh nghĩ em đủ mạnh mẽ để tự lo cho mình rồi.” 

Hùng nghe vậy mà lòng đau thắt. Nhưng cậu chỉ mỉm cười, cố giấu đi nỗi buồn.

- “Cảm ơn anh vì tất cả. Tôi sẽ ổn thôi.” 

Ngày Hải Đăng rời đi, Hùng ra trạm xe buýt tiễn anh, nơi lần đầu họ gặp nhau. 

- “Cảm ơn vì đã cứu tôi đêm đó,” Hùng nói, đôi mắt long lanh.
- “Chúc anh mọi điều tốt đẹp.” 

Hải Đăng nhìn em rất lâu, rồi bất ngờ kéo em vào một cái ôm thật chặt, một cái ôm sẽ rất lâu nưa chẳng có được.

- “Em cũng vậy. Và nếu cần anh… hãy gọi nhé, anh luôn sẵn sàng.” 

Thời gian trôi qua, Hùng không ngừng cố gắng, sống một cuộc đời tự lập và mạnh mẽ hơn. Nhưng mỗi lần nhớ lại những khoảnh khắc bên Hải Đăng, trái tim em vẫn không ngừng xao xuyến. 

5 năm sau, trong lúc đang đi làm, Hùng nhận được một cuộc gọi. Giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia khiến em bất ngờ

- “Anh về rồi. Trạm xe buýt, 8 giờ tối. Chúng ta gặp nhau nhé?” 

Hùng chạy đến nơi hẹn, và lần này, Hải Đăng không mang theo ô, không quàng khăn, chỉ đứng dưới ánh đèn vàng mờ nhạt với nụ cười ấm áp. Vẫn nụ cười của 5 năm trước, chẳng thay đổi là bao

- “Em vẫn lạnh như lần đầu anh gặp em chứ ?” Hải Đăng hỏi, giọng trêu đùa. 

- “Không,” Hùng cười, ánh mắt sáng lên.
- “Vì lần này, anh ở đây.”

Nhiều năm sau, Hùng và Hải Đăng đã xây dựng một cuộc sống ổn định bên nhau. Hùng trở thành một nhà thiết kế đồ họa, còn Hải Đăng làm việc trong ngành tư vấn tâm lý. Họ không cần phải nói ra quá nhiều, vì chỉ cần một ánh nhìn, họ đã hiểu được tình cảm dành cho nhau sâu sắc đến nhường nào. 

Và đôi khi, vào những ngày mưa, cả hai lại cùng nhau đến trạm xe buýt cũ. Hải Đăng vẫn đùa

- “Nếu hôm đó anh không đi dạo, em sẽ ra sao nhỉ? Liệu ta có gặp được nhau không..” 

Hùng chỉ mỉm cười, siết chặt tay anh hơn.

- “Có lẽ… chúng ta đã không tìm thấy nhau. Nhưng anh yên tâm, vì em tin rằng, định mệnh sẽ luôn tìm cách đưa chúng ta về bên nhau.”

"Anh đến từ màn mưa nhưng anh là Hải Đăng của riêng em, ngọn hải đăng đã soi sáng và sưởi ấm cuộc đời tăm tối này"

————————————————
Kem: Đây là mẻ đầu tiên mà câu kết là hoa xinh chứ không phải chậu. Phải, Kem muốn đẩy mạnh vào tâm lý của Gem nên mới để như thế
Mẻ này được Kem viết vỏn vẹn chưa tới 1 tiếng, hứng lên là viết thôi =))) Nói chứ lý do là đang ngồi buồn cái hát
" ngày anh đến là mặt trời đã soi ánh nắng trong lòng em"
và thế là mẻ kẹo này ra đời 💙✨

Dù viết vội nhưng Kem tin nó vẫn mang vibe rất là Kemiu 💙✨

Kem tranh thủ up khi app vừa hết lỗi và Kem có chút ít thời gian hehe 😆 sợ nó lỗi tiếp chài aiiii

Cảm ơn mọi người đã ở đây và ủng hộ em nó 💙✨ Yêu thương và trân quý rất nhiều ạ

kí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz