Nhap Vai Phung Trang Nhap Dien Edit Ver2
"Cô ta là ai mà dám đặt điều xằng bậy cho Bồ Câu chứ!" Triệu Liễm nhìn theo bóng chiếc Bentley rời đi, tức giận đạp đạp lên sàn xe.Lạc Tĩnh Dực ngồi một bên bình tĩnh dặm lại phấn nền: "Phó tổng giám đốc của tập đoàn giải trí nhà họ Nguy, Nguy Linh Ngọc. Chủ tịch chính là cha cô ta, có tin đồn sau này toàn bộ sản nghiệp đều để lại cho cô ta thừa kế."Nghe được bốn chữ tập đoàn nhà họ Nguy, Triệu Liễm suýt nữa nấc cụt, "Hả? Phó tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Nguy? Công ty bọn họ quy mô đồ sộ đến như vậy, ai mà tin được Bồ Câu có thể hãm hại cô ta. Nhìn đã biết loại phụ nữ đặt điều ăn nói vớ vẩn!"Lạc Tĩnh Dực giương giương khóe miệng: "Nay em còn biết xem tướng cơ đấy.""Bản lĩnh xem tướng thì em không có, nhưng nhìn là biết mấy loại nói xấu sau lưng người khác thì chả có gì tốt đẹp đâu chị ạ!"Lạc Tĩnh Dực thấy Triệu Liễm tức anh ách, gương mặt phồng trợn không cam chịu, biết Triệu Liễm rất mến Trần Cách. Đức nhóc Trần Cách này tính tình chính trực, sợ rằng ngay cả em ấy cũng không rõ mình gây thù với Nguy Linh Ngọc từ lúc nào. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, diễn viên nhỏ như Trần Cách chạy đi đâu lung tung đến nỗi bị phó tổng tập đoàn giải trí nhà họ Nguy ghim hận?Lạc Tĩnh Dực bước vào trong thang máy trong suốt trước cổng tòa nhà, từ từ đi lên tầng 15, khung cảnh Bắc Kinh xa hoa dần hiện ra trước mắt, bỗng Lạc Tĩnh Dực nhớ đến có một lần..."Em mặt đỏ cái gì. Sao, có người muốn bao nuôi em?""Đã từng có người đề nghị, nhưng em nhất quyết từ chối.""Là người như thế nào? ...Đạo diễn? Nhà sản xuất? Nhà đầu tư?""Em không muốn nói ra."Thì ra là như vậy.Lúc Lạc Tĩnh Dực đẩy cửa vào, người bên trong đã tề tựu gần đông đủ, trợ lý đạo diễn đã phân phát kịch bản từ trước cho diễn viên xong. Trần Cách vừa mới nhận được đã sốt sắng mở ra ngay, cắm đầu cắm cổ đọc mê mệt, cũng không biết Lạc Tĩnh Dực đi vào. Cuối cùng cũng được cầm kịch bản tuyệt đỉnh bấy lâu nay mình mơ ước, sung sướng đọc một loạt từ đầu tới cuối để biết được toàn bộ ngọn ngành câu chuyện, giải đáp thắc mắc nghi ngờ trong đầu, Trần Cách mừng rỡ tới bến mất.Không hổ là kịch bản do biên kịch Lạc viết, nội dung chi tiết chặt chẽ, hành động của nhân vật hợp lý, những tưởng tình huống cuối cùng là bi kịch giam cầm nhân vật chính vĩnh viễn nhưng không, đó lại là sự cứu rỗi dành cho nhân vật. Mặc dù không thể cứu vãn được cuộc đời ngắn ngủi lầm đường lạc lối của Trần Diệu, nhưng phần nào cứu vớt được linh hồn cô ấy.Trần Cách nhanh chóng đọc xong, càng thêm bội phục Lạc Tĩnh Dực. Mỗi một kịch bản biên kịch Lạc viết ra đều sẽ không lặp lại lối mòn cũ mà luôn tồn tại những góc nhìn mới, những hướng đi mới, mang đến cho không chỉ Trần Cách mà tất cả người xem khác những trải nghiệm thú vị tột bậc. Kịch bản của Lạc Tĩnh Dực nói không ngoa chính là dao phẫu thuật sắc bén, tinh tế và chuẩn mực rạch ra tầng tầng lớp lớp tâm lý nhân vật, đồng thời cũng có thể khéo léo xáo trộn, phức tạp hóa cảm xúc người xem chỉ bằng vài câu thoại.Khép lại trang cuối kịch bản, Trần Cách cảm thấy giống như mình vừa hoàn thành chặng đua maraton 800 dặm vậy. Từng cơ bắp căng giãn mệt nhoài, rồi cũng có chút buồn bã tiếc nuối nhớ về trải nghiệm ban nãy, song nhiều hơn là vui sướng thích thú. Cô nhẹ nhõm thở ra một hơi, đê mê tận hưởng dư vị thì Lâm Ân bên cạnh đột nhiên đứng lên:"Chào biên kịch Lạc!"Trần Cách nghe vậy vội ngẩng phắt đầu, phát hiện Lạc Tĩnh Dực đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Lạc Tĩnh Dực đang nhìn Trần Cách, liếc sang Lâm Ân một cái, hiền hòa đáp lời:"Chào cô.""Biên kịch Lạc —— !""Chào biên kịch Lạc!"Người trong phòng trông thấy Lạc Tĩnh Dực đều nhanh miệng chào hỏi, còn những người ngày hôm nay mới tận mắt diện kiến đã sửng sốt không ngờ, sôi nổi bàn luận:"Cô ấy là biên kịch Lạc?? Thật sự?? Không thể tin được, ban nãy tôi còn tưởng cô ấy là diễn viên! Ôi, không ngờ rằng biên kịch Lạc lại trẻ trung xinh đẹp đến vậy!"."Này ngang đẳng cấp sao hạng A luôn rồi!""Quá xinh đẹp, quá khí chất. Trái tim tôi rung động quá rồi, mau đỡ tôi!!!."Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực nhìn chằm chằm lập tức trở nên lo lắng, phản xạ vô điều kiện bật dậy muốn bắt chước Lâm Ân chào hỏi, vô tình lại đụng trúng dãy bàn kê trước mặt, làm nó xô lệch khỏi vị trí, miết một đường lên mặt sàn. Cả một cái bàn lớn như vậy bị dịch chuyển, không cần nói cũng biết gây ra động tĩnh lớn đến chừng nào.Kétttttt —— một tiếng, toàn bộ người trong phòng đều bị giật mình mà nhìn về phía cô, chỉ thấy Trần Cách đứng thẳng như cây chổi trước mặt Lạc Tĩnh Dực, có linh cảm giây tiếp cô ấy sẽ nghiêm túc giơ tay chào cờ.Đạo diễn Đào ngồi ở phía bên kia nói đến khô cổ từ nãy đến giờ, nhưng mà nước trà thật sự quá nóng, ông đang rung đùi nhâm nhi thưởng thức từng tí một thì bị Trần Cách làm cho giật mình sẩy tay, nước trong ly theo đó ào ạt đổ vào mồm, khiến cho đạo diễn Đào muốn nhảy vọt lên trần nhà."Ưi trừi ơi!" Đạo diễn Đào che miệng đau khổ, "Tiểu Trần, đâu phải lần đầu cháu gặp biên kịch Lạc, hoảng cái gì. Chẳng lẽ sợ biên kịch Lạc như vậy sao! Cháu nhìn đi, mồm tôi rộp lên hết rồi, đền mau!" Đạo diễn Đào lớn tiếng chê trách khiến cả phòng đều nghe thấy, nhiều người che mặt cười trộm, càng khiến Trần Cách xấu hổ không biết chui vào đâu.Cô cũng cảm thấy chính mình phản ứng có điểm quá kích, nhưng cũng do Trần Cách chưa thật sự thích ứng với thân phận thật sự của "La Hân".Lạc Tĩnh Dực nhìn dáng vẻ rối rắm của đứa nhỏ này, mới có mấy ngày không gặp sao đã quay về vẻ căng thẳng áp lực giống như hồi mới gặp rồi? Hôm đó không phải em còn chạy đến nhà chị tông thẳng cửa vào phòng ngủ chăng? Dũng khí hùng dũng gặp đâu giết đó tan biến đâu hết rồi?Tâm trạng Lạc Tĩnh Dực đang tốt, cũng không xét nét, cô vỗ vỗ bả vai Trần Cách, rất có phong thái lãnh đạo mẫu mực ân cần động viên cấp dưới: "Ừ, tốt lắm, sức khỏe rất tốt, đẩy được chiếc bàn to đùng cách mạng. Ngồi xuống đi."Trần Cách đỏ mặt không hé răng, yên lặng kéo bàn về vị trí cũ, nói nhỏ với Lạc Tĩnh Dực: "Em đã lau chỗ ngài ngồi qua rồi."Trần Cách vẫn nhớ rõ bệnh sạch sẽ của cô. Lạc Tĩnh Dực ẩn ý sâu xa nheo mắt nhìn Trần Cách một cái, thầm nghĩ, còn sửa lại cả xưng hô, ngày trước gọi "chị" dịu dàng là thế, bây giờ biến thành "ngài"?Biết được sự thật về tôi, mấy ngày mơ mộng bỗng hóa hư vô?Lạc Tĩnh Dực: "Cảm ơn.""Không có gì." Trần Cách nhỏ tiếng đáp, chờ Lạc Tĩnh Dực ngồi mới dám ngồi xuống, thấp thỏm giống như sợ giáo viên chủ nhiệm sắp mách chuyện xấu cho phụ huynh nghe.Thật ra không phải Trần Cách biết La Hân là Lạc Tĩnh Dực rồi bèn trở nên nhút nhát sợ hãi, mà là cô đang hồi hộp. Mỗi lần hồi hộp sẽ dẫn tới hành động cũng chậm nửa nhịp, cả người cứ đơ đơ.Riêng Lạc Tĩnh Dực khi thấy ghế của mình được xếp ở ngay bên cạnh Trần Cách thì còn đang bận gật gù hài lòng. Ai đó xếp chỗ rất có mắt nhìn, để hai cô ngồi gần nhau.Trần Cách ngồi xuống một lúc, bí mật lấy tay xoa xoa đùi, nhưng nhanh chóng bị Lạc Tĩnh Dực phát hiện: "Lúc nãy va vào bàn mạnh quá nên bị đau hở?"Trần Cách xấu hổ gật đầu."Động dây thần kinh chỗ nào đấy hả, suýt nữa lật ngửa cả cái bàn to như vậy chổng chân lên trời rồi." Lạc Tĩnh Dực trêu ghẹo.Trần Cách nhấp nhấp miệng, cuối cùng không biết nên nói lại thế nào, bỏ qua phì cười, đôi mắt cong lại như mặt trăng. Lạc Tĩnh Dực nhìn dáng vẻ bất lực hiền hiền của em, rất muốn xoa đầu Trần Cách một cái.Lạc Tĩnh Dực hỏi Trần Cách: "Kịch bản thì sao?""Em vừa đọc xong.""Có chỗ nào thắc mắc cần hỏi không?""Chung quy là ổn ạ.""Giỏi nhỉ? Lát nữa chị kiểm tra thử xem mà không đáp được thì...""Được nhé." Trần Cách nói, "Những cái khác em không chắc, nhưng về khía cạnh phân tích kịch bản của biên kịch Lạc, em khá là có chút tự tin ở bản thân."Mỗi lần đối mặt với Lạc Tĩnh Dực, bất cứ khi nào nhắc đến ba chữ "biên kịch Lạc", Trần Cách vẫn cảm thấy thật khó tin. Ngay lúc này, thần tượng vậy mà đang ngồi sờ sờ ngay bên cạnh, còn thảo luận kịch bản cùng cô. Nếu ở hai tháng trước Trần Cách cũng không dám tưởng tượng ra loại chuyện này.Lâm Ân ngồi ở bên cạnh lặng lẽ nhìn qua, ánh mắt dừng ở sườn mặt đang chăm chú xem kịch bản của Trần Cách....Chính thức bắt đầu buổi làm việc, camera đã chuẩn bị sẵn sàng, những tư liệu quay ngày hôm nay sẽ được trích ra dựng thành video BTS*. Lạc Tĩnh Dực đứng dậy phổ biến giản lược tuyến truyện chính của kịch bản. *Behind The Scenes - Hậu trườngNăm mười bảy tuổi, Trần Diệu đã ra tay sát hại người bạn thân nhất của cô là Ngô Huyễn, sau đó tìm cách đổ tội cho tên lưu manh hay rình rập nữ sinh trong trường, và gã bị kết án tử hình. Mười năm sau, người em song sinh của Ngô Huyễn là Ngô Tưởng vô tình chạm trán Trần Diệu – lúc này cô ấy đã lập gia đình, còn sinh được một đứa con kháu khỉnh. Ngô Tưởng nhận ra thái độ của Trần Diệu khi trông thấy cô rất khiếp vía và luôn trốn tránh, cô bắt đầu nghi ngờ người này có dính dáng đến cái chết oan uổng của chị mình, thầm hạ quyết tâm điều tra chân tướng. Ngô Tưởng không màng nguy hiểm, chậm rãi tìm cách tiếp cận Trần Diệu, từng chút một tháo gỡ những nút thắt của vụ án đang dần chìm vào quên lãng, đưa sự việc năm xưa ra ánh sáng.Tiếp theo đó, đạo diễn và trợ lý diễn giải từng phân đoạn kịch bản để tất cả cùng bàn sluận góp ý. Bất kể là diễn viên hay thành viên nhóm đạo diễn, ai có thắc mắc gì đều có thể trình bày để giải quyết ngay tại đây. Nếu không, đến lúc chính thức khai máy lại lúng túng không biết xử lý. Cứ như vậy, từng phân cảnh thuận lợi luận xong, cho tới khi đến phân đoạn diễn chung của vai Trần Diệu và vai Ngô Huyễn ôm nhau trên sân thượng, Lâm Ân đột nhiên nói:"Em có ý kiến."Mọi người đều hướng về phía cô. Lâm Ân tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt đảo khắp phòng nhìn một lượt: "Trần Diệu có phải là đồng tính không? Vì sao lại trói buộc Ngô Huyễn đến mức này?"Phó đạo diễn nói: Nào phải, nói Trần Diệu có tư tưởng độc chiếm bạn bè thì sẽ đúng hơn."Lâm Ân: "Em lại cảm thấy Trần Diệu rất có khả năng là đồng tính. Nếu chỉ đơn thuần là tình bạn sao lại cố chấp tới nỗi phải giết người bạn thân nhất. Tình cảm của Trần Diệu đối với Ngô Huyễn e rằng đã vượt trên tình bạn và cộng thêm tâm lý chiếm hữu này, nên đã lựa chọn cách thức cực đoan này để được nắm giữ Ngô Huyễn mãi mãi. Nếu cô ấy không chiếm được Ngô Huyễn, thì người khác cũng đừng hòng chiếm được."Nghe cô ấy nói vậy, đạo diễn Đào cũng thấy có ý đúng. Ông nhìn về phía Lạc Tĩnh Dực, chờ Lạc Tĩnh Dực giải đáp. Lạc Tĩnh Dực còn chưa mở miệng, Lâm Ân đã nhìn về Trần Cách nói: "Còn em, Trần Cách, chẳng phải so với mọi người em có thể suy đoán về Trần Diệu chính xác hơn đúng chứ? Nghe nói nhân vật này là xuất phát từ em mà nhào nặn thành."Trần Cách cười cười, xem ra Lâm Ân thế nào cũng phải đem cái mác đồng tính chụp mũ lên đầu cô."Phân tích, lý giải nội tâm nhân vật là kiến thức cơ bản cũng như nghĩa vụ của mỗi diễn viên." Ngữ điệu Trần Cách không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào, "Nếu em nhận được vai diễn lấy cảm hứng từ chính mình mà vun đắp thành này, thì cũng xem như em đã có thể hiểu rõ hơn tính cách nhân vật. Cảm ơn lời chúc của chị, em mong rằng bản thân có thể đảm đương được vai diễn Trần Diệu thật tốt."Lời Trần Cách nói làm cho Lâm Ân thoáng sững sờ, không ngờ diễn viên vô danh đã nổi nhờ dựa hơi làm bàn đạp vào đoàn lại có thể nói ra những lời cứng rắn như vậy, Lâm Ân nhất thời bị chặn họng, không trả lời được.Lạc Tĩnh Dực ngồi bên cạnh nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi, sắc mặt trở nên không vui lắm. Giọng điệu Trần Cách trả lời còn mang sắc thái ôn hòa xã giao, nếu là Lạc Tĩnh Dực thì cô không cần nể nang bất cứ điều gì, muốn xổ là nói thẳng: "Trong cuộc sống, không chỉ mỗi tình yêu mới làm con người trở nên điên loạn mất kiểm soát. Thù hận có thể, ghen ghét có thể, thậm chí không có lý do gì, cũng có thể."Lâm Ân bị Lạc Tĩnh Dực cường điệu nhấn mạnh "không có lý do gì cũng có thể mất kiểm soát phát rồ" ngồi im một chỗ không dám động đậy. Lạc Tĩnh Dực tiếp tục nói:"Tóm lại, lần hợp tác này đa phần mọi người cũng đã từng làm việc, từng quen nhau, nhưng cũng có người mới. Hôm nay là buổi họp đông đủ tất cả, tôi muốn nhắc lại vài quy định trước khi khởi quay." Giọng Lạc Tĩnh Dực không tính là lớn, nhưng vì không ai dám mở miệng ngắt ngang lời cô, thở mạnh còn không dám, trong phòng trở nên yên tĩnh tựa như đêm ở nghĩa địa hoang vắng."Không cần biết các cô cậu là ai, đến từ công ty nào, có bao nhiêu fan, đoạt được bao nhiêu giải thưởng,... một khi mọi người đã bước vào đoàn phim của tôi, tôi chỉ quan tâm người đó đóng đạt hay không đạt vai diễn đã được giao. Nếu không để tâm trau dồi bản thân và diễn xuất, chỉ lo tham công tiếc việc chuyện riêng tư, tôi chắc chắn sẽ bắt người đấy biến khỏi ngay lập tức."Đạo diễn Đào sợ thái độ nghiêm khắc của Lạc Tĩnh Dực dọa mấy diễn viên mới bật khóc bỏ của chạy lấy người, vội vàng ra mặt hoà giải: "Đúng rồi, biên kịch Lạc nói rất đúng, tập trung diễn xuất mới là việc quan trọng hành đầu, chúng ta còn một tháng chuẩn bị, trong một tháng này mọi người chung tay giúp đỡ lẫn nhau, công việc là hệ trọng nhất." Có đạo diễn Đào làm dịu lại tình hình, mọi người trong phòng mới dám mở lời tiếp tục nói chuyện thảo luận kịch bản. Đạo diễn Đào nhấp một ngụm trà, nghĩ nghĩ lại điều Lạc Tĩnh Dực vừa nói.Nghe biên kịch Lạc nói như vậy, ý là muốn vào đoàn?Hai lần hợp tác gần nhất cũng không vào đoàn, bận rộn chạy ra ngoài tìm tư liệu viết kịch bản, đột nhiên lần này lại thay đổi ý định? Đạo diễn Đào cảm nhận áp lực ập tới, rút khăn tay ra chậm rãi mồ hôi trán.Phải hiểu biên kịch Lạc mà có mặt điểm danh, phim trường sẽ không là phim trường nữa, mà trở thành trận chiến sinh tử.Đạo diễn Đào bày mưu cho Trần Cách trước khi khai máy nên đi đi lại lại trường học lâu hơn, tìm về cảm giác thời học sinh. Vì trong phim yêu cầu Trần Cách phải thể hiện được hai quan điểm, cách nghĩ của một người ở hai độ tuổi khác nhau. Mốc hai mươi bảy tuổi – trạc tuổi hiện tại của cô ấy thì không có gì khó, nhưng mốc mười bảy tuổi mới chính là thử thách lớn. Trần Cách đã đi qua độ tuổi này từ lâu, đạo diễn Đào sợ rằng nếu diễn xuất của cô không đủ lột tả vẻ học sinh thời thanh xuân, người xem sẽ nhận ra rất giả tạo, cảm thấy khó chịu. Vậy nên Trần Cách lên mạng tìm những nhóm về "trường học", những thành viên bên trong đều là những học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường. Cô ẩn mình trong các hội nhóm tương tự liên tục nhiều ngày, nghe ngóng chuyện linh tinh và đọc những tâm sự thầm kín của các em. Không chỉ vậy, Trần Cách còn canh giờ vào học, tan học của học sinh cấp ba để loanh quanh chờ ở cổng, đứng một góc lắng nghe các bạn học sinh trò chuyện rôm rả, cảm nhận lại không khí một khoảng trời học trò. Thỉnh thoảng, lớn gan hơn, Trần Cách còn chạy vào trong trường, đến căng tin và sân thể dục, nhìn thôi không đủ, còn quay rất nhiều tư liệu thực tế hữu ích. Tuy bị bảo vệ bắt gặp vài lần, suýt chút nữa bị xách cổ lên đồn nhưng mà thu hoạch khá tốt, buổi tối luôn có tài liệu để học hỏi, nghe những cuộc trò chuyện thời học sinh, kết hợp quan sát vẻ mặt, hành động, dần dần hồi tưởng lại năm mười bảy mười tám mình đã từng ra sao, thích cái gì, ghét cái gì, quan tâm cái gì, mơ mộng nguyện vọng gì..."Trải nghiệm" nơi chốn trường học hơn cả tháng, cuối cùng đã đến ngày khai máy.Trần Cách gọi video thông báo cho mẹ chuyện bắt đầu quay, mẹ cô trìu mến hỏi:"Lần này Tiểu Cách được quay với người con ngưỡng mộ chắc là vui lắm phải không?"Trần Cách nằm ngửa trên giường, cười cười trở mình sang nằm sấp, đặt điện thoại lên nệm, khoanh tay trước ngực: "Chờ mong lắm ạ, con rất mừng.""Vậy thì con phải cố gắng hết sức, đừng để cho thần tượng của con thất vọng. Đúng rồi, bộ phim này sẽ chiếu rạp nấ hả?""Chắc chắn.""Mẹ dưới ni cũng đi xem được?""Được ạ!" Trần Cách cuối mỗi câu đều kéo dài âm cuối, là muốn làm nũng với mẹ mình."Vậy khi nào công chiếu nhất định con phải báo một tiếng, mẹ, mẹ nuôi, dì Vương của con phải đi cổ vũ mới được!"Trong ấn tượng của Trần Cách, mẹ cô từ trước đến nay chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy. Trước kia gọi điện thoại đều là tâm sự việc nhà, quan tâm thân thể của cô có khỏe mạnh hay không, những chuyện liên quan tới công tác nếu cô không chủ động nói mẹ cô cũng sẽ không chủ động hỏi.Không phải là bà không quan tâm, mà cũng chính vì quá quan tâm, không muốn tạo áp lực cô thêm nữa nên mới như vậy. Bà biết con mình vì lý tưởng mà bôn ba một thân một mình tại Bắc Kinh đã là không dễ dàng, thế nên có bệnh vặt hay đau nhức mình mẩy gì đều giấu triệt đi. Tuy mẹ không nói, nhưng những chuyện mẹ đã hy sinh cho mình, Trần Cách đều ghi tạc trong lòng.Cơ hội Trần Cách đã từng tha thiết mong chờ cuối cùng đã đến, cô tự nhủ vô luận thế nào cũng phải nỗ lực hết sức, không được để bất cứ sai sót nào xảy ra trong lúc làm việc..Lạc Tĩnh Dực thu xếp hành lý xong, chuẩn bị xuất phát cùng ngày với Trần Cách. Trước đó đạo diễn Đào còn bám theo hỏi đi hỏi lại: "Này quý cô, cháu muốn vào đoàn với chúng tôi thật hả?"Lạc Tĩnh Dực đương nhiên biết ông chú này suy nghĩ cái gì: "Chú yên tâm, cháu vào đoàn để tiện bề quan sát thôi. Chú là đạo diễn, mọi thứ vẫn theo quyết định của chú, cháu sẽ không tùy ý làm việc lung tung khiến chú khó xử."Đạo diễn Đào cười hì hì: "Chú thì không lo việc đó, suy cho cùng biên kịch Dực là người có hiểu biết, tất nhiên sẽ không đẩy chú vào thế khó. Chẳng qua là hóng chút chuyện, cháu lo lắng nữ chính của mình không thích ứng kịp với nhịp độ đoàn phim hay sao, dù sao cũng đã lâu tiểu Trần không quay phim, nếu hơi ngơ ngác chút cũng không có gì lạ. Chuyện này chú giúp được.""Cháu không lo lắng tiểu Trần." Lạc Tĩnh Dực nói, "Trình độ nghề nghiệp của tiểu Trần thế nào lòng cháu hiểu rõ, lần này cháu vào đoàn chủ yếu là để chống lưng cho chú. Phải biết hiện nay tư bản chi phối quá kinh khủng, Lục Tĩnh Sanh còn đỡ, nhưng phía đầu tư cũng không chỉ mỗi cô ấy, vẫn còn ba bốn bên khác chầu chực, chỉ chờ sơ hở một chút là lập tức ngắt nhéo kịch bản nhét người của bọn họ vào. Cháu không muốn dự án tâm huyết mà cháu ấp ủ hai năm qua bị bất cứ kẻ nào nhúng tay vấy bẩn, cháu phải đảm bảo đứa con tinh thần này thực sự hoàn mỹ tới ngày ra rạp."Đạo diễn Đào nghĩ thầm, vậy sao hai bộ phim trước cháu không đến chống lưng cho tôi, lại chạy đi tìm tư liệu, bỏ mặc tôi ở hiện trường điều đình với tư bản tới nỗi bạc đầu.Quay chương trình tình yêu chán rồi mới nhớ ra chú cũng là người cần được che chở chăm sóc.Đạo diễn Đào trong lòng hờn dỗi trách móc Lạc Tĩnh Dực để tự an ủi bản thân, chứ nào dám nói ra thành lời.Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, có biên kịch Lạc chung đoàn cũng không có gì là không tốt, có người giữ trận pháp ở đây, bất luận yêu ma quỷ quái nào cũng đừng ảo tưởng sức mạnh sửa đổi kịch bản, dĩ nhiên quá trình quay cũng sẽ nhanh thuận tiện hơn nhiều. Đúng là trong họa có phúc, chịu khó nhẫn nhịn lão Phật gia một tí là được rồi. Đạo diễn Đào lau mồ hôi..Lạc Tĩnh Dực còn chưa đi, Tả Cẩn đã thấy nhớ nhung: "Bé yêu à, mới hạ sốt chưa được mấy ngày lại muốn chạy ra bên ngoài, còn mang theo hành lý nhiều như vậy, là đi sưu tầm tài liệu? Trời ơi, con yêu của tôi khổ quá mà.""Không phải tìm tư liệu mà là đi quay. Kịch bản lần này khá phức tạp, con phải đi theo hỗ trợ để đảm bảo tiến độ đúng thời hạn, ước chừng kéo dài khoảng một tháng."Tả Cẩn tò mò: "A? Là "Nguyện Ước Thời Niên Thiếu" phải không? Chuẩn bị khởi quay rồi?"Tả Cẩn đã từng đọc tất cả kịch bản của Lạc Tĩnh Dực, nhiều lúc cũng rất hứng thú đóng góp ý kiến, tuy Lạc Tĩnh Dực chưa bao giờ xem trọng góp ý của mẹ, nhưng không muốn mẹ mất hứng nên mỗi lần viết xong đều đưa Tả Cẩn xem.Lúc "Nguyện Ước Thời Niên Thiếu" vừa viết xong, Tả Cẩn là người đầu tiên đọc nó.Lạc Tĩnh Dực: "Đúng vậy."Nhớ lại Lạc Tĩnh Dực từng bảo Trần Cách là nữ chính phim tiếp theo của mình, trực giác nhạy bén của Tả Cẩn bắt đầu nhấp nháy điên cuồng dò sóng radar, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lơ đãng hỏi: "Ồ? Ai đảm nhận vai chính? Mẹ thấy hiện nay rất ít diễn viên đủ khí chất để vào được Trần Diệu."Lạc Tĩnh Dực nào không hiểu bà già xảo quyệt ám chỉ điều gì, thôi thì bây giờ đang phải ngồi chờ Triệu Liễm tới đón không có việc gì làm, rảnh rỗi tán gẫu chiều lòng bà nhà mình một lúc cũng được: "Là Trần Cách, nhóc con bị mẹ lừa vào phòng ngủ lúc con đang ốm, mẹ nhớ em ấy không?"Trong đầu Tả Cẩn úi lên, lập tức mơ về viễn cảnh hôn lễ rực rỡ, lụa trắng tung bay đầy trời —— quả nhiên là nhóc Trần!"Hả? Thật sự là tiểu Trần? Tự dưng nghe con nói mẹ mới để ý, khí chất thật sự rất hợp! Đúng là không ai ngoài tiểu Trần hợp vai Trần Diệu hơn! Con cũng thấy đó, đến cả họ cũng đều giống nhau! Này chắc chắn là duyên phận!"Lạc Tĩnh Dực ghét bỏ nhìn Tả Cẩn: "Mẹ, mẹ muốn nói cái gì thì nói thẳng ra đi. Một lát nữa con đi rồi không còn ai ngồi chờ mẹ abcabc nữa đâu."Tả Cẩn cười tủm tỉm đấm vào cánh tay Lạc Tĩnh Dực một chút: "Đứa nhỏ này, mẹ đâu có nghĩ nhiều như con tưởng,"Lúc này Triệu Liễm cũng vừa gửi tin WeChat: "Biên kịch Lạc, em đến rồi."Đến lúc Lạc Tĩnh Dực phải đi, Tả Cẩn đứng ở cửa lưu luyến nói vọng theo: "Ở đoàn phim nhớ phải hiền hòa biết không, đừng suốt ngày trưng cái mặt hung dữ đó ra! Ở chung với tiểu Trần phải biết đối xử dịu dàng với con gái người ta nghe chửa!"Lạc Tĩnh Dực: "..." Lạc Tĩnh Dực thấy nghệ sĩ Tả cười xán lạn vô cùng, không hề giống như người tiễn đưa con đi công tác xa, mà giống như tiễn con đi hưởng tuần trăng mật.Chị Tư dùng vận tốc ánh sáng tuyển cho Tiểu Mao một trợ lý đáng tin cậy, nhiệm vụ của trợ lý này là quan sát nhắc nhở để Tiểu Mao đóng phim "bình yên", đừng gây chuyện như Tống Như Ngữ ngày xưa, nếu có xảy ra chuyện gì thì lập tức báo công ty.Lo chuyện Tiểu Mao xong xuôi, Chị Tư và Trần Cách lên đường bay tới Thượng Hải để quay vài phân đoạn tại một thị trấn cổ xưa nơi đây. Xong việc lại bay về studio ở Bắc Kinh chụp tạo hình nhân vật và poster phim, sau khi chỉnh sửa xong sẽ đăng công bố danh sách diễn viên chính thức, bắt đầu quảng bá tuyên truyền.Bây giờ, bên ngoài rất chú ý tới động tĩnh của bộ phim này, nhưng vì mấy cái trang quảng cáo ăn tiền liên tục tung tin vịt, nào là Bạch Tinh thủ vai chính để người ăn dưa tin sái cổ, khiến chị Tư lên mạng cũng phải hoảng hồn.Fan Bạch Tinh tuy rằng ngoài miệng nói chưa công bố, chúng ta không cần vội, thật ra trong lòng đều ngóng trông Bạch Tinh có thể giành vai. Đây là dự án Lạc Tĩnh Dực và đạo diễn Đào ấp ủ suốt hai năm, thể loại phim ly kỳ mới lạ nổi bật giữa thị trường bão hòa bởi loạt phim tình cảm, đội ngũ chế tác càng không cần phải nói. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ biết khi công chiếu có thể vét về bao nhiêu tiền. Miếng bánh béo bở thế này còn chưa có chủ, treo lơ lửng giữa không trung khiến không chỉ Bạch Tinh mà diễn viên khác đều thèm thuồng, muốn cắn ngập răng mang về. Các fan lớn của Bạch Tinh đã chỉn chu soạn sẵn bài đăng quảng bá và tổ chức Giveaway*, chỉ cần chờ đoàn làm phim công bố là lập tức post lên.Giveaway là một hình thức quảng bá để thu hút những đối tượng khách hàng mới xoay quanh khái niệm quà tặng – sản phẩm. Các công ty sẽ tặng ngẫu nhiên phần quà hấp dẫn cho người tham gia may mắn nhất – Hiểu đơn giản là quay số trúng thưởng."Chỉ sợ đến khi chính thức công bố, fan Bạch Tinh bị hụt rồi tức tối giận cá chém thớt lên chúng ta hay không đây?" Chị Tư hơi lo, gọi điện thoại nhắc nhở Chris để công ty chú ý dư luận, nhất là chuẩn bị sẵn kịch bản đối phó khi bị fan Bạch Tinh đả động đến.Lần này Trần Cách và chị Tư đi chuyến bay không có wifi, lên máy bay, ai nấy đều tắt điện thoại nghỉ ngơi nên mọi hoạt động "dưới mặt đất" chẳng ai biết được ra sao. Từ Bắc Kinh đến Thượng Hải chỉ khoảng hai tiếng, nhưng chuyến bay bị trì hoãn, kéo dài tận hai tiếng rưỡi đồng hồ. Trong thời gian hai tiếng rưỡi này, fan Trần Cách và fan Bạch Tinh bỗng nhiên xung đột.Đầu đuôi là do hành trình công tác của Trần Cách bị bọn phe vé* rao bán, rồi các trang báo mua về đăng lên bị fan ùa vào mắng tơi tả. Mắng xong lúc sau quay về diễn đàn thảo luận, thắc mắc không biết Bồ Câu đi Thượng Hải để làm gì? Ghi hình chương trình thực tế mới hay quay phim?*Phe vé/ hoàng ngưu: Những người bán vé tuồn, vé chợ đen [Bồ Câu Bồ Câu không có động tĩnh gì cả, chúng ta muốn cũng không thể hỗ trợ tuyên truyền cho cô ấy. Tức thật...][Đúng rồi! Vào thời điểm chương trình thực tế hot nhất, hầu như ngày nào dàn khách mời cũng đăng weibo giữ tương tác, hút thêm được fan nào hay fan đó, chỉ có Bồ Câu và chị La là im phăng phắc. Quá kín kẽ rồi! ][Xem ra Bồ Câu là muốn tập trung đóng phim, không đặt nặng vấn đề tham gia chương trình. Cô ấy chuyên tâm cho sự nghiệp là tốt, nhưng tôi vẫn muốn Bồ Câu tuyên truyền vì bản thân nhiều hơn. Nên để cho thế giới biết được cô ấy tốt đẹp như thế nào, không thể chỉ mỗi vòng fan biết ][Rốt cuộc Bồ Câu đi Thượng Hải để làm gì? Hoàn toàn chẳng nghe được động thái gì trước kia cả][Đợi chút! Hình như tôi tìm được vài manh mối!] Nói rồi người nọ chia sẻ một bài viết weibo vào diễn đàn. Đây là bài tuyên truyền cho đêm hội giới thiệu dòng sản phẩm mới của một thương hiệu xa xỉ vào tối nay. Chín cái ảnh trong bài viết là chín ngôi sao sẽ góp mặt, tuy nhiên để mọi người tò mò hứng thú hơn, thương hiệu chỉ để khung tạo dáng của chín người này chứ không lộ mặt. Fan Trần Cách nhận thấy ảnh số 5 rất giống tạo hình tuyên truyền lúc cô ấy tham gia "Trải Nghiệm Cuộc Sống Nơi Miền Quê".[A a a Bồ Câu Bồ Câu muốn tham gia đêm hội sao?!][Thật sự? Gáy lên nào các chị em, là thương hiệu C đó không đùa đâu! Bồ Câu phải biết nắm bắt cơ hội nhé!]Mọi người trong fan club đang vui vẻ bàn tán qua lại, bỗng nhiên có vài fan vì quá vui mừng nên trực tiếp comment hỏi dưới bài đăng weibo đó:[Người thứ 5 có phải là Bồ Câu của chúng tôi không? (mong chờ)]Kết quả bị fan Bạch Tinh ào vào chế giễu:[Không có mắt thì đưa cho người khác dùng. Đây là Bạch Tinh nhà chúng tôi, cảm ơn.][(cười chảy nước mắt) (cười chảy nước mắt) (cười chảy nước mắt) thần tượng nhà mình còn không nhận ra được, chắc chắn là fan giả.]Fan Trần Cách đều khuyên xóa comment để tránh cho Trần Cách bị ăn chửi, vị fan vội vàng ban nãy cũng nhanh chóng xóa đi.[Tuy rằng nhìn có vẻ rất giống Bồ Câu, nhưng cũng càng giống Bạch Tinh hơn. Chúng ta chờ nhãn hàng confirm đã][Xong rồi, là Bạch Tinh.] Có người tìm được tấm hình gốc rồi, hóa ra là hình dự sự kiện của Bạch Tinh cách đây không lâu.[Là do chúng ta sai trước, đừng war với fan Bạch Tinh nữa, sức chiến đấu của mấy người họ ác liệt lắm. Nhớ vụ fan Bạch Tinh và fan Lâm Ân xé nhau lần trước không, mưa máu gió tanh *bruh*]Trưởng fanclub Trần Cách định chủ động post bài xin lỗi công khai, nhưng còn chưa kịp xin lỗi, đã bị fan Bạch Tinh dùng nước bọt dìm chết.[Cho tôi hỏi này, nhà kia bị điên rồi sao? Tuyến mười tám vô danh giãy giụa bao nhiêu năm mà gia tài chỉ có mỗi cái chương trình thực tế dắt lưng, chưa gì đã ảo tưởng đi đêm hội của những người ưu tú?][Ngại giùm nhà bên đó luôn đấy, mới có tí bọt nước đã ảo tưởng muốn thay thế Bạch Tinh nhà chúng ta. Xin phép dẫn baby Bạch nhà chúng ta về, ở lâu lại lây bệnh ảo của nhà bên đó]Fan Trần Cách: "..."Dù sao cũng là chúng ta sai trước, chịu đựng, kiềm chế, không được gây chuyện ảnh hưởng đến Bồ Câu.Biết vậy nhưng vẫn nuốt không trôi cơn tức... Bọn họ ỷ lớn bắt nạt nhỏ...Lạc Tĩnh Dực bay chuyến sớm hơn Trần Cách, vừa ra đến bên ngoài đã phát hiện có gì đó không đúng. Bên ngoài một nhóm mấy trăm người giơ bảng đèn led kích động chờ, vài người đứng đầu hàng còn đeo trên cổ máy ảnh vũ trang bộ lens dày nặng như đại bác – có lẽ là master fansite. Lạc Tĩnh Dực liếc mắt nhìn một cái, thấy một loạt bảng đèn nhấp nháy hai chữ "Bồ Câu" to đùng.Là fan của Trần Cách?Không lẽ lịch trình bị bọn đen bán ra bên ngoài rồi?Lại thấy lẫn trong số những người này, phải hơn hai mươi người cầm bảng chữ "Hân" & "Cách". Fan Couple cũng đến?Lạc Tĩnh Dực mới khỏi bệnh, cả người vẫn đang yếu, sợ đi ra ngoài dễ tái bệnh nên đeo khẩu trang, cả kính râm tránh nắng, cũng xem như đủ để ẩn thân. Dòng người bên trong nhanh chóng ùa ra khiến Lạc Tĩnh Dực bị khuất lại đằng sau, fan couple chưa kịp nhận ra cô. Lạc Tĩnh Dực lập tức quay chân đi vào bên trong.Trần Cách xuống máy bay vẫn còn ngây thơ chưa biết lịch trình của mình đã bị bên chợ đen bán, cũng không biết bên ngoài một tập đoàn cả trăm fan kích động chờ đợi, khẩu trang hay kính râm đều không mang, hăng hái kéo hành lí ra cổng nóng lòng tiến về cổ trấn đóng phim. Ngay lúc đang hùng dũng tiến lên, đột nhiên có một bàn tay túm cổ áo cô xách ngược trở về.Trần Cách giật bắn người, hốt hoảng quay đầu lại, bắt gặp Lạc Tĩnh Dực đang tháo kính râm, lộ ra đôi mắt xinh đẹp."Biên kịch Lạc?" Trần Cách vui mừng reo lên, "Trùng hợp vậy ạ!"Lạc Tĩnh Dực nghĩ thầm: Em vào đoàn cùng ngày với tôi, cũng không biết gọi điện để chúng ta đi chung, còn ở đó mừng rỡ cái gì.Lạc Tĩnh Dực ở trong lòng âm thầm vô cớ gây sự một phen xong, nói: "Bên ngoài fan của em đang chờ rất đông, em cứ đi ra như vậy chắc chắn sẽ bị bọn họ điên cuồng rượt theo chụp ảnh xin chữ ký, không biết lúc nào mới thoát được."Trần Cách: "Hả? Sao họ biết lịch trình của em?""Bị bọn chợ đen bán, hiển nhiên."Trần Cách lần đầu tiên bị fan chạy đến đòi người nên hơi hoảng loạn: "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?"Nhìn gương mặt Trần Cách vì lo lắng nên càng hiện rõ nét non nớt, Lạc Tĩnh Dực bỗng nhớ tới những lời người phụ nữ họ Nguy từng nói, gán những từ ngữ nặng nề, bảo Trần Cách mưu mô gian xảo, giả vờ ra vẻ ngây thơ, trong lòng Lạc Tĩnh Dực bỗng trào dâng cảm xúc xót xa chưa từng có."Em theo chị đi lối VIP ra ngoài." Lạc Tĩnh Dực đem kính râm đeo lên lần nữa, tay phải kéo vali, tay trái trống trải duỗi về sau chỗ Trần Cách đang đứng ra hiệu: "Lại đây.""Dạ..." Trần Cách ngoan ngoãn đi theo, nhìn bộ dạng Lạc Tĩnh Dực giống như muốn dắt tay mình, lại sợ mình tự đa tình hiểu sai ý, tay cứng đờ không biết tiến lùi như thế nào.Lạc Tĩnh Dực thấy em rụt rè như vậy, dứt khoát nắm lấy bàn tay của người phía sau kéo đi.Trần Cách vẫn còn e dè thân phận thật của Lạc Tĩnh Dực, tuy rằng ngoan ngoãn để Lạc Tĩnh Dực dắt tay, nhưng rõ ràng không tránh khỏi vì hồi hộp nên bàn tay bị nắm lấy khẽ run rẩy.Rất đáng yêu.Lạc Tĩnh Dực nhìn bàn tay nho nhỏ trắng tuyết của Trần Cách nằm gọn trong tay mình, yên lòng đi tiếp.Chị Tư nhìn thấy mà ngỡ ngàng.Người này chính biên kịch Lạc đấy!La Hân trong chương trình thực tế vậy mà lại chính là biên kịch Lạc!Tiểu Trần của chúng ta may mắn quá đi! Trong chương trình rồi cả ngoài đời đều được biên kịch Lạc cưng chiều đến như vậy!Chị Tư hớn hở vội vàng chạy theo, Lạc Tĩnh Dực mặt không biến sắc quay lại nói: "Cô đi lối thường đi."Chị Tư: "?""Thông báo để fan rời đi."Chị Tư: "..."Tôi chỉ là công cụ vô tri vô giác để người khác lợi dụng thôi sao?...
____________Lời tác giả:[Có nhận ra chương này dài bất thường không? Do các bạn muốn gộp 2 chương lại đấy]Lạc Tĩnh Dực: Tuy rằng Trần Cách chưa thổ lộ, nhưng tôi vẫn cố chấp ngồi đây chờ đợi, bất kể mọi thứ.
____________Lời tác giả:[Có nhận ra chương này dài bất thường không? Do các bạn muốn gộp 2 chương lại đấy]Lạc Tĩnh Dực: Tuy rằng Trần Cách chưa thổ lộ, nhưng tôi vẫn cố chấp ngồi đây chờ đợi, bất kể mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz