ZingTruyen.Xyz

NHÂN VẬT PHỤ CŨNG MUỐN NGHỈ NGƠI (AllVietNam)

#98: Amends

LumiereDeFeu


Tỉnh dậy, thứ cậu thấy là ánh sáng mờ ảo hiện hữu bên trong căn phòng lạ lẫm. Cơ thể cậu nhẹ tênh, mồ hôi chảy dài trên áo làm cậu nóng nực. Cổ họng như xa mạc, chống tay lên, cậu nhẹ nhàng ngồi dậy. Nhìn ra bên ngoài đã thấy ánh bình minh ló dạng, ngáp dài một cái, cậu thoải mái mà đứng dậy, vươn vai. Mắt tiện lại đưa qua bên cạnh, nhìn người kia ngủ mà trầm trồ. Địt mẹ, ngủ mà cũng đẹp trai nữa... Tay cậu xoa xoa gáy, rồi cậu bước đi, thám thính xung quanh, lờ mờ nhận ra đây là phòng khách sạn nào đó.

Bên ngoài trời, gió lạnh hắt hiu qua những tấm rèm cửa, bên dưới đường vắng vẻ, đằng xa còn có thể thấy một vùng biển rộng lớn, mấy chú chim bay quanh quanh bầu trời, miệng hót lên thứ tiếng chói tai. Đám mây lầng lậng trôi hờ hững, hình dáng vô cùng phong phú. Mắt trời đằng xa xuất hiện lên từ một tòa nhà chọc trời, ánh sáng cam ấm áp, tỏa sáng cho thành phố ngủ đêm. Dù đằng này là bầu trời xám tro, dù cây xanh chỉ loáng thoáng thấy vài bóng hình, nhưng thế này là quá đủ rồi, cậu mãn nguyện ngả người xuống giường.

Nhưng chưa được bao lâu cậu lại bật dậy, nóng chết mẹ, không ngủ được. Theo lẽ thường nhiên, cậu sẽ đi tắm, tay với lấy ba lô gần đó, mang mấy bộ quần áo từ trước theo mình, rồi chậm rát vui vẻ bước vào nhà tắm. Bên trong tối om, cậu dùng tay lần mò tìm đèn. Phòng tắm nơi này rộng như vậy, chắc chắn sẽ có bồn tắm! Cậu vui vẻ, ngân nga mấy điệu ngẫu hứng.

Tách

-"AAA!!!"

Cái đéo gì thế này!

Mắt cậu co rút, chân vội vã bước lùi lại mấy bước, khuôn mặt hoảng hốt, chân lùi điên cuồng về phía sau. Cơn buồn nôn cứ kéo cậu ra ngoài làm cậu phải gắng gượng lắm mới nhắm mắt được. Cái xác bên trong lênh láng máu, thủy tinh rơi lã chã từng nơi, cả chiếc gương vỡ tan tành, bên trong là một khoảng trống lớn. Miệng cậu nuốt ực, cơ thể liên tục run rẩy. Sợ hãi tột cùng.

Mới sáng sớm ra đã gặp phải loại chuyện không đâu! Cậu đúng là xui tận mạng rồi!

-"Mẹ mày nữa... Như bò rống, làm đéo gì vậy?"

Hắn ngáp dài một hơi, lười biếng bước xuống giường, mái tóc còn hơi bù xù, đôi mắt đủ chốc chốc lại có vài giọt sinh lí đọng lại. Quần áo trên người hắn thoáng mát, hắn tiến lại gần chỗ cậu đang ngồi, tiến lại gần rồi nhìn vào bên trong phòng tắm, nhướn mày mà ồ một cái. Ừ, còn cái ác nhỉ? Hắn lười quá đéo thèm dọn, quyết định ngồi xuống chung với cậu cho vui. Ngồi đó ngáp ngắn ngáp dài nhìn cái xác chán chưởng rồi lại nhìn người đang bần bật run rẩy bên cạnh.

Hắn đột nhiên nghĩ ra ý tưởng táo bạo, phải rồi, chính là cậu đã sử dụng hai mươi đô của hắn mua thứ không ra đâu vào đâu, giờ thì đến lúc cậu trả nợ rồi. Hắn cười khẩy, vỗ bốp bốp lưng cậu mấy cái, làm cậu rên rỉ đau đớn. Người ta là mới ốm xong đó! Có biết thương người không hả!? Cậu buồn bực, sợ hãi cái xác, sợ cả người đang ngồi đối diện mình. Cả hai cái đều tồi tệ hết!

-"Nằm đó làm gì? Dọn xác đi"

Cậu mở bừng, như hít phải heli đểu, lập tức bật dậy liên tục lắc đầu nguầy nguậy. Bảo cậu làm gì chứ tuyệt đối đừng là động vào xác chết! Sụt sịt bên mũi, rồi lại cùng cơ thể nóng bức, cậu như bị ai ức hiếp mà trần trụi khổ sở trước mặt hắn, cái này nhìn cũng biết là hắn làm, thế thì hắn tự đi mà dọn! Bắt cậu dọn làm cái đéo gì! Ai bày ra phải tự chịu chứ!? Hắn bên này lại vô cùng thanh thản, đứng dẩy rồi từ trên nhìn xuống dưới cậu.

-"Mày nên biết ơn đi, nếu tao không giết tên này, thì mọi thứ của mày sẽ bị lấy ra rồi bán đầy trên mạng của mày đấy"

Hắn nhoẻn miệng cười, chỉ từ đầu cậu xuống phần phía dưới, làm cậu hậm hực đỏ mặt, lồm cồm bò dậy rồi ấm ức. Đúng là nếu hắn không giúp, cơ thể của cậu mọi biểu cảm của cậu đều sẽ bị tên biến thái đang nằm kia chụp lại rồi bán trên mạng hết. Lúc đó thì không còn mặt mũi gì của đấng nam nhi nữa. Cậu nhìn hắn, như chút cầu xin cuối cùng, khi nhận lại chỉ là cái bỏ đi lạnh lùng, cậu lê lết trên sàn, thều thào trở thành cái xác khô.

Địt mẹ cuộc đời... Hắn quá khốn nạn!

Giờ thì phải xử lí đống thịt bầy nhầy này như thế nào đây?



.



Trời giờ đang mang chút chiều tà, cậu đã sống qua buổi sáng địa ngục, ngồi dọn xác, đút hết vào một cái túi bóng, nghe lời hắn không cần giấu giếm mà tự giác giao nộp cho nhân viên. Rồi cậu được đi thưởng thức sơn hào hải vị mà bốn tháng qua cậu không được ăn. Được đi loanh quanh hết khách sạn không lồ, sách dép ra biển chạy tung tăng trên bãi cát trắng. Cậu còn được hắn đưa qua thư viện, dù không được đọc mấy cuốn truyện bình thường mà phải đọc mấy thứ như cách dùng súng hay cách cải trang thì cậu vẫn rất vui vẻ. Hắn thực ra cũng không khốn nạn lắm.

Và hiện tại, cậu đang dương dương tự đắc trước con phố bán đầy những món đồ khác nhau này. Đứng giữa phố, cậu chống hông cười ha hả, cảm thấy vô cùng sảng khoái khi biết bản thân còn tròn một tuần trước khi đi về. Đúng là quá tuyệt vời! Từ bây giờ đến cuối tuần, cậu sẽ đi khắp lối mọi nẻo đường, khám phá bằng sạch nơi này thì thôi! Trước suy nghĩ của cậu, hắn chỉ đơn giản là đi lòng vòng quanh đó, cầm mấy lọ thuốc trên bàn mà xem xét. Loại nào thì có tác dụng làm bớt ngu nhỉ?

Hắn cũng hẹn cậu rồi, lang thang ở đâu thì kệ cậu, hắn cũng cho cậu tiền mới rút từ máy ra rồi, nhưng với yêu cầu chỉ được mua những thứ thật sự hữu dụng. Thú thật, ban đầu cậu cũng rất bất ngờ, không ngờ đại ca lại thật sự hào phóng như thế, chỉ là khi cậu cầm tiền, tự dưng cậu xúc động quá. Lâu lắm rồi mới được ngửi mùi tiền thơm phức, cậu có chút bỡ ngỡ, rất biết ơn East Laos. Đa tạ công công, thần thiếp sẽ ghi ơn này mãi mãi.

Cậu nhìn hắn, bye bye vẫy chào rồi chạy vụt trong đám đông. Hắn nhìn theo, đảo mắt, tên trẻ trâu này cứ trẻ trâu mãi, hắn thực sự là muốn bẻ cổ cậu lắm rồi đó...

Ây da... Thằng điên đó sẽ mua cặc giả à?

Hắn tự hỏi, nhíu mày, cũng khá thật, trông cậu như thèm cặc lắm vậy. Long nhong như gái đứng đường, không phải mời gọi đàn ông chắc cũng là bán thân kiếm tiền, cơ thể như thế kia mà lại dám mặc mấy loại đồ bó sát đó, bên ngoài lại chỉ khoác cái áo khoác ngoài của hắn... 

Cậu lại không hề hay biết ý nghĩ của East Laos, thấy bộ quần áo này mặc nhau nên chỉ vội vàng mặc vào vì cậu chỉ hóng mỗi vụ đi chơi. Áo khoác cũng là hắn nhắc nhở nên mới mặc. Còn đâu đều là do lười mà ra, giờ quan trọng hơn là đi thám thính khắp chỗ này. Cậu hít một hơi thật sâu, vui vẻ bới tung tất cả các gian hàng. Ngắm nghía từng bức điêu khắc, từng vỏ ốc và chai lọ khác nhau, tò mò nhìn mấy viên pha lê lấp lánh. 

Dáng vẻ vô cùng ngây thơ và vô tư, người đi đường đi qua cũng bị cái luồng không khí xung quanh cậu thu hút, cậu không để ý lắm, chỉ mông lung đi loang quanh, như một kẻ nghiện ngập nhìn từng món hàng mỏ nhỏ dãi. Ngon vãi! Không phải là đẹp đến tuyệt vời thì cũng là rẻ đến mắc cười! Cậu tiện tay, quơ một đống.

Rồi kết quả là một chiếc túi quà nhỏ, bên trong là từ cầu tuyết đến chai lọ linh tinh, lẻng kẻng cả một con đường dài. Thấy vẫn còn thừa một lô tiền, cậu tiếp tục đi dạo, lần này là để mua mấy quyển sách, lâu lắm rồi chưa đọc, cậu cũng tò mò, không biết ở đây sẽ có thể loại nội dung như thế nào. Không ngại ngùng, tiệm sách tiếp theo chính là điểm dừng chân của cậu. 

Bên trong hiệu sách là một dãy dài, chi chít các kệ tủ đựng sách, ở giữa còn có những chiếc bàn nhỏ nhưng để ngồi ngâm cứu thử. Sách tràn ngập từ tầng một lên tầng hai, làm cậu nhìn cũng phải hoa mắt vài cái. Màu trắng phau vô cùng hiện đại, tủ giữ đồ đều là bằng A.I. Chiếc túi lập tức bị khóa chặt, cậu nhớ mật khẩu, bắt đầu đi thám thính bên trong. Ngắm từng giá sách, mắt thi thoảng lại mông lung, lại hoa hoa đi vài lần. Lượng sách quá lớn hình như cũng làm cậu vậy mà sợ hãi theo.

Bên trong khu trinh thám, có một cuốn sách với màu bìa vàng kim, vô cùng đẹp mắt, lấp lánh tỏa sáng trong đống sách ẩm iu, tối màu. Không kìm được tò mò, cậu tiến lại gần, mắt rực rỡ, chạm nhẹ vào bìa cuốn sách.

-"Cuốn sách đó không phù hợp với cậu đâu"

Cậu giật bắn mình, quay người lại, nhìn người vừa nói mà trầm trồ. Lịch lãm và bộ đồ vô cùng sang trọng, quý phải, nhìn như quý tộc vậy. Tay người kia cứ vậy mà lại gần, cầm cuốn sách rồi đặt nó lên tầng cao hơn, ngăn xa khỏi tầm với của cậu. Khuôn mặt cùng nụ cười vô cùng chân thành, cậu nhìn cũng phải tin tưởng mà gật đầu, đồng ý không chạm vào.

-"Xin lỗi vì đã làm cậu giật mình nhé, cuốn sách này là được viết dành riêng cho người đặt nên những người khác không được chạm vào"

Người nọ lịch thiếp cúi đầu, mái tóc xanh biển như địa dương bao la làm cậu ấn tượng, cậu vội xua tay. Cậu cũng không phải loại thích đụng vào đồ của người khác nên hắn chỉ cần nhắc nhở thôi, thực sự không cần đặt cuốn sách lên cái nơi cao như vậy đâu. Đúng là bản thân cao, nhưng hắn vẫn là cao hơn, vì vậy- cậu đây chính là bị sỉ nhục chiều cao!

Cậu gật gật nhanh chóng rồi vội né sang một bên, tiếp tục tìm kiếm mấy cuốn sách bản thân có thể mua. Cậu đoán sau khi hắn lấy lại được thể xác, hắn sẽ thả cậu cho cậu tự do tự tại thích làm gì thì làm, nhưng cậu chưa thể rời đi ngay bây giờ, lời hứa của Germany, tiền bạc, đống giấy tờ lộn xộn của America và cả kế hoạch, chưa đâu vào đâu. Cậu không thể cứ vậy mà bỏ đi được, nhục đến mấy cũng phải đu bám vào hắn đã, hắn bảo cậu làm thảm lau chân cũng được, chỉ cần cho cậu tiếp tục được thở trong căn cứ cộng sản là được.

-"...Oa... Cậu có mắt chọn sách cao thật đấy"

Hắn tiếp tục lên tiếng, làm cậu giật mình vì đột ngột. Gì vậy trời? Tưởng hắn nhắc nhở xong sẽ bỏ đi chứ, lại tiếp tục chằm chằm cậu rồi nói mấy thứ vớ vẩn à? Cậu quay người lại, nghiêng đầu tỏ ý không hiểu rồi nhìn hắn. Song, hắn lại bày ra vẻ mặt vô tư vô cùng kì lạ, cậu nhíu mày, không rõ là hắn đang muốn cái gì. Nhưng nếu nhìn qua có thể thấy hắn là người có tiền, rất nhiều tiền. Cậu có thể thử kết bạn? Biết đâu lại kiếm được một mối làm ăn?

-"Vậy sao? T-tôi ừm cũng không biết"

-"Cuốn này trị giá ba trăm đô la, còn cuốn này từng đạt giải Nobel văn học..."

Hắn chỉ vào từng quyển sách, hắn kể lia lịa một tràng, giờ cậu mới chú ý, bả thân từ bao giờ đã tay sách nách mang muốn đống sách. Hắn lại cũng co vẻ là người nhiều hiểu biết, thể loại gì cũng biết ró giá trị và nội dung của nó. Tự dưng cậu thấy ngưỡng mộ, không biết liệu cả hai có thể làm bạn sách của nhau không nhỉ?

-"Ngài biết nhiều thật đó... Chắc hẳn ngài đọc nhiều sách lắm"

Cậu gãi má, nhìn hắn đang cười xuề xòa, lắc đầu vài cái.

-"Không hẳn, một tuần chỉ đọc được bốn đến năm quyển thôi"

Địt mẹ, cậu cả tuần chỉ ăn ngủ ỉa, đéo làm được cái tích sự gì.

Hắn bảo chỉ được bốn năm quyển? Là đang cười chê cậu đấy à!? Một tuần đọc như một con nghiện, hắn đây chắc chắn phải biến thành thủy quái!

Cậu không nói gì nhiều, cười gượng, ý định làm bạn vẫn không từ bỏ. Liền kiếm chuyện nói với hắn, hai người cầm sách ra một chiếc bàn nhỏ dưới lầu một, hắn ngồi truyền kinh nghiệm đọc sách và gợi ý cậu một vài cuốn sách có thể phù hợp với cậu. Dĩ nhiên là một người ham học hỏi, cậu nghe đến cuốn sách thứ ba lập tức đã tắt não, nhiều đến mức không đếm xuể.

Đành tạm thời chặn miệng hắn, cậu đổi chủ đề, bàn luận về cuộc sống của hắn, vừa để moi móc xem nhà hắn có giàu không, vừa để xem gia thế của hắn. Nhìn thế này thôi nhưng hắn lại có thể dính líu tới nhiều người, quý tộc kiểu này cậu thực sự cũng rất lo ngại, lỡ hắn qua lại với America hay liên quan đến tổ chức ngầm nào đó thì chết con mẹ cậu mất.

Ngồi nói chuyện thêm một lát, mắt cậu vô tình lướt qua cái đồng hồ. Không để hắn kịp ngạc nhiên cậu vội bật dậy, hoảng loạn cầm sách ra quầy thanh toán.

-"Xin lỗi ngài nhé! Tôi còn có việc phải đi về trước!"

-"Rất mong được gặp lại, ngài United Kingdom!"

Hắn ngồi đó, nhìn cậu sắp xếp mấy cuốn sách vào túi, lấy nốt đống đồ kia để rời đi, trong lòng có chút tiếc nuối. Hiếm lắm rồi hắn mới tìm người thực sự thích đọc sách, bình thường nếu không phải sách về thể loại kiếm tiền, mổ sẻ sự sống thì cũng là đâm mặt vào con đường kiếm tiền. Chẳng có ai đối với hắn là thực sự thích đọc sách cả. Nhìn cậu như vậy mà thật sự lại có khá nhiều am hiểu về sách đó, chỉ là... quần áo cậu mặc...làm hắn suýt nữa tưởng lầm cậu là trai bao.

Hắn nhìn bóng lưng kia rời đi, nhìn cuốn sách mới nãy còn đang được cậu cầm quơ quơ trong không khí, bỗng nhiên phì cười một cái. Hài hước thật, nghề nghiệp của cậu chắc chính là một tên hề mua vui trong thành phố. Lâu lắm rồi hắn chưa đi xem, thật ra cũng hiếm người hài hước như cậu... nhưng trông giống hài hước một cách tuyệt vọng hơn? Như thể cậu bất lực lắm vậy...Rồi hắn đứng dậy, tiến lên tầng, cầm vào quyển sách màu vàng ban nãy.

Cậu chạy được nửa quãng, vội dừng lại suýt ngã xuống đường. Chết mẹ mất, cậu nhìn lại đống đồ bản thân đã mua, chẳng có gì ra hồn, cũng chẳng có món nào thực sự hữu dụng, khùng điên mà quơ mấy thứ chẳng ra đâu vào đâu. Cậu sợ hãi, vội nhìn xung quanh, bây giờ thì quay lại cũng đủ muộn rồi, cậu đành mua quà chuộc lỗi vậy... Cậu thở dài, lần này bản thân sai nên hắn đánh cũng đành chịu vậy... Nói rồi cậu tạt qua vào cửa hiệu quà tặng gần đó.

Đánh mắt qua trái, cậu thấy ngay một dàn các loại gấu bông, mặt đần thối ra vì không ngờ bây giờ cũng bán mấy loại đồ chơi trẻ con này. Cậu mà tặng hắn thứ này, kẻo chừng hắn sẽ chặt xác cậu ra rồi nhét vào trong này mất. Cậu run rẩy, nghĩ qua đã thấy sợ đến muốn phọt máu ra ngoài. Chọn cái nào mà hắn không thể dùng làm vũ khí thì tốt hơn...

Rồi cậu nhìn qua bên khác...

Cái này không giết người được này?

Ngon vãi ò.

Còn tiếp....

-----------------------

Note: Chetmeeee ròiii

             Vội quá nên chap này bị dài :)))

              Vì quá cảm động trước cảm xúc phấn khích khi thấy đường ngọt vãi đái của truyện, tôi quyết định viết nhạt đi. Đuma

               Viết cảnh ngọt sởn hết da gà da vịt, tởn vãi ò.

               Hai chap là quá đủ rồi, viết nữa là tôi nôn thật sự đấy.

               Thôi để chap sau yên bình tí, để bé nó không sầu vì tương lai vậy :)))

               Cứ nghĩ đến phần hai là lại nản :( Hay tôi kết truyện rồi để kết OE nhỉ?

                Ê hay á :)

               Thật ra thì, tui thấy anh trai East Laos rấc là tốt bụng, ai nghe giá tiền của mấy cuốn sách cũng đắt vcl ròi. Thế mà bé còn thừa tiền :)))

                Anh này kinh tế vcl, iuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu

                Ee, có khi tôi phải kéo dài ask & dare ra á... Kiểu sắp tới bận lắm... Hmmmmm

                Thôi thì cứ xong cốt truyện rồi tôi mở một cái tử tế vậy. Ai đặt rồi thì cứ đặt đó, ai chưa thì tùyyyyy. Đừng bắt bé Vietnam chịch nhau với East Laos là được :)))

                Chịch nhau nhưng chính là một buổi chửi nhau trá hình :))))))))

                Đó, vậy ó, hihi

Thank you for reading!

Love

-------------------

Tác giả: LumiereDeFeu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz