Nha Co Chinh The Hoan
Chương 292: Cửa ải cuối năm buông xuống
Hạ Phạm Hành xử lý xong chuyện ở Huyền Tể Đường thì trở lại bệnh viện. Hắn nhìn chung quanh một chút, Quách Tĩnh Tĩnh đã rời đi còn Hạ lão gia thì đang tựa người vào đầu giường, Hạ Toàn Hữu đã tới đây chăm sóc ông trước.
Hạ Phạm Hành đi tới, Hạ lão gia nhìn chằm chằm vào hắn, càng nhìn càng cảm thấy hắn cực kỳ giống Hạ Khải Minh, nhưng lại không có sự âm trầm giống như ba mình. Nội tâm Hạ Phạm Hành rất tươi sáng, bởi vì con trai của hắn, người yêu của hắn vẫn đang ở bên hắn không rời.
Hạ Toàn Hữu đã nói trước với Hạ lão gia về chuyện xảy ra ở phòng họp, có điều không dám nói quá cặn kẽ, bao gồm cả chuyện Đường Hồng Lan lục tìm toa thuốc, chủ yếu vì sợ Hạ lão gia phải chịu đả kích thêm lần nữa.
Hạ Phạm Hành cũng nói với Hạ lão gia về tình huống của công ty, điều nên làm hắn đã làm rồi, ngày mai tin tức vừa nổ ra, hắn sẽ giảm tổn thất đối với Huyền Tể Đường đến mức nhỏ nhất.
Bất kể như thế nào thì với tai tiếng như vậy của Hạ gia, không có tổn thất là không thể nào.
"Bạch Khiêm Dập bên kia cháu đã nói chuyện rồi, việc nghiên cứu dược mỹ phẩm có thể tiến hành bất cứ lúc nào, dẫu sao cũng cần thời gian, đến lúc đó chờ chuyện này đi qua chúng ta sẽ công bố dược mỹ phẩm do Bạch thị phụ trách tiếp thị và quảng bá, chúng ta phụ trách kỹ thuật nghiên cứu." Lão gia tử nghe xong vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, thật ra thì Huyền Tể Đường có cửa hàng của mình, không cần phải cho Bạch thị được lợi lớn như vậy.
Hạ Phạm Hành biết Hạ lão gia tiếc nuối bèn cười nói: "Thật ra thì cháu thấy không sao cả, Bạch Khiêm Dập cũng không tệ lắm. Tất cả các chi phí nghiên cứu và phát triển trước khi ra mắt mỹ phẩm cũng theo tỷ lệ bên kia sáu chúng ta bốn, quan trọng nhất là mọi nguy cơ tổn thất sẽ do bên kia chịu".
Hạ lão gia nghe xong sắc mặt mới khá hơn một chút, ông mở miệng hàm hàm hồ hồ nói: "Người góp vốn..."
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Sau khi giải tán cuộc họp đã có không ít người bày tỏ lớn tuổi rồi, không muốn nhúng tay vào chuyện công ty nữa." Hạ lão gia nhấp mím môi, những người này coi như còn có chút đầu óc, vẫn biết được so với việc ngồi trong phòng giam thì ngồi nhà nhận hoa hồng vẫn thoải mái hơn nhiều.
"Vậy..." Lão gia tử há miệng, khàn khàn nói một chữ, sau đó không nói thêm được gì nữa.
"Ứng viên thay thế cháu đã sắp xếp xong rồi, Dương Tuyền cũng bị cháu lôi tới giúp, sẽ không loạn đâu, ông yên tâm".
Hạ lão gia "nở nụ cười", mặc dù trên mặt gần như không có chuyển động gì khác nhưng ánh mắt nhìn Hạ Phạm Hành lại lộ rõ vẻ hết sức vui mừng.
Sau khi Hạ lão gia đã ngủ, Hạ Phạm Hành cũng tắm rửa qua một chút, sau đó giục Hạ Toàn Hữu mau đi về nghỉ ngơi, dẫu sao tuổi ông cũng đã lớn rồi. Sau khi Hạ Toàn Hữu đi, hắn ngồi một mình ở phòng ngoài, mở máy tính xách tay ra tiếp tục công việc.
Ngày mai chuyện của Hạ Vân Long sẽ bị truyền ra ngoài, đây là một sự đả kích rất lớn đối với Huyền Tể Đường, dẫu sao đã gần hai năm rồi người chịu trách nhiệm đối ngoại của Huyền Tể Đường đều là Hạ Vân Long. Bây giờ hình tượng người đại diện sụp đổ dĩ nhiên lợi ích cũng sẽ bị liên lụy, huống chi thói đời ngày nay có nhiều kẻ sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. Lúc này Hạ Phạm Hành trở lại tất nhiên sẽ gây ra tranh cãi không nhỏ, chuyện con riêng rất có thể bị đào ra lần nữa.
Điện thoại vang lên, là Dương Tuyền gọi tới.
"Sao rồi?"
"Yên tâm, ít nhất mấy bên truyền thông có danh tiếng cao sẽ đứng về phía cậu. Nghĩ lại chuyện lần trước đi, là chúng ta bán ân huệ cho bọn họ đấy, hôm nay thấy Hạ Vân Long đã ngã ngựa, thế cục quá rõ ràng, bọn họ không dám đắc tội với cậu nữa đâu. Chuyện dược mỹ phẩm tôi cũng có ý tiết lộ một chút với họ rồi, thấy liên quan tới Bạch Khiêm Dập là mắt ai cũng sáng như đèn pha ấy, còn đang chờ chúng ta tiết lộ thêm tin tức kia kìa".
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Làm nghề này không có ai ngu cả."
Dương Tuyền chép miệng một cái: "Nhưng mà cậu bán đứng Bạch Khiêm Dập như vậy thật sự không sao à? Nghe nói anh ta không dễ chọc vào đâu, lạnh như băng ấy, không hề có chút tình người nào, lỡ như anh ta trở mặt thì sao?"
"Anh ta không có khoa trương như bên ngoài nói đâu, huống chi việc tung ra mỹ phẩm cũng cần phải tuyên truyền, cũng không phải chuyện lớn gì, anh ta sẽ không để ý đâu".
"Nói cũng đúng... Nhưng mà thật sự không nghĩ tới Bạch Khiêm Dập cũng là người cùng đường đấy. Hôm nay tôi nghe ngóng được không ít tin đồn, nghe nói anh ta đang theo đuổi một người đàn ông, ôi cậu có tưởng tượng được không? Anh ta chịu rũ bỏ hình tượng để theo đuổi một người, cái cảnh ấy thật sự rất..." Dương Tuyền nói cực kỳ hưng phấn, có thể tưởng tượng hai mắt y đang sáng đến nhường nào, có điều Hạ Phạm Hành lại không có ý định tiếp chuyện với y.
"Được rồi, tôi không bát quái như cậu đâu, cứ như vậy đi, cúp đây."
Nếu không tắt máy ngay bây giờ thì không biết y sẽ nói đến khi nào nữa, Hạ Phạm Hành vô cùng quả quyết cúp điện thoại, một chút cũng không do dự.
Vừa mới cúp điện thoại được một lát thì tiếng chuông lại vang lên, thấy cái tên ở trên màn hình, biểu tình trên mặt Hạ Phạm Hành trong nháy mắt trở nên vô cùng nhu hòa.
"A lô." Đâu ra đấy, mỗi lần nghe điện thoại đều là hai chữ này mở đầu.
"A Tĩnh, hôm nay sao em không đợi anh?" Hạ Phạm Hành còn tưởng rằng Quách Tĩnh Tĩnh sẽ chờ hắn về rồi mới đi, ai ngờ không thấy cậu đâu, trong lòng hắn thấy có chút mất mát, không nghĩ tới Hạ Phạm Hành hắn cũng có một ngày như vậy.
Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút rồi mới trả lời: "Tận lúc sắp ăn cơm tối em mới về, vốn dĩ muốn chờ anh, nhưng mà em đi cùng chú Dực, không nên để chú chờ cùng mình được".
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, kéo dài vĩ âm trả lời một câu: "Như vậy à..."
"Ừ." Quách Tĩnh Tĩnh như sợ hắn không tin nên đáp lại cực kì nghiêm túc.
"Anh còn đang làm việc sao?"
Hạ Phạm Hành nhìn tài liệu đầy ở trên bàn, thở dài nói: "Ừ, đúng vậy, chắc sau đây còn bận nữa, nhưng mà uống canh em nhờ Dương Tuyền đưa tới xong anh cảm thấy cho dù có phải làm việc đến sáng cũng không thành vấn đề".
Bên đầu kia điện thoại bỗng trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt. Hạ Phạm Hành có thể tưởng tượng, vào lúc này Quách Tĩnh Tĩnh đang đỏ mặt như con tôm luộc đây.
Nhưng Hạ Phạm Hành không muốn lãng phí thời gian, hắn cầm điện thoại di động vội vàng chuyển đề tài: "Bảy Bảy đâu em? Con đã ngủ chưa?"
"Ừ, ngủ rồi, buổi chiều Tiểu Niên tới đây, hình như Bảy Bảy vẫn còn nhớ Tiểu Niên nên chơi hăng say quá, chưa tới tám giờ đã lăn ra ngủ rồi."
"Thật sao? Tiểu Niên tới cũng tốt, có nhiều trẻ con chơi với Man, đỡ công Man cả ngày kè kè cạnh Bảy Bảy gọi là em gái".
Quách Tĩnh Tĩnh lại không nói gì nữa.
Hạ Phạm Hành hỏi: "Sao thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh hình như không biết trả lời thế nào, cậu suy nghĩ một chút rồi mới đáp một câu: "Em thấy Tiểu Niên và Man sẽ rất khó trở thành bạn...:'
Bởi vì hai đứa nó vừa thấy mặt đã suýt chút nữa lao vào đánh nhau, Trương Thanh nói, còn thiếu chút nữa đã quăng luôn Bảy Bảy rồi. Bảy Bảy khóc dữ dội lắm, uốn éo muốn tìm Quách Tĩnh Tĩnh, không tìm được cậu bé khóc càng dữ, dọa cho Man và Tiểu Niên sợ hết hồn, không dám nhúc nhích nữa. Sau đó mặc dù hai tên nhóc kia vẫn nhìn nhau không vừa mắt nhưng không dám đánh nhau thêm lần nào nữa.
Hạ Phạm Hành lại có chút bất ngờ, theo lý thuyết thì hai đứa bé hoạt bát hiếu động hẳn sẽ kết bạn rất nhanh, sao nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói lại thấy không đúng lắm?
Không đợi hắn hỏi nhiều Quách Tĩnh Tĩnh đã nghe thấy Trương Thanh gọi: "A Tĩnh, trời lạnh thế con còn ra ngoài làm gì? Mau vào trong đi".
Hạ Phạm Hành lạnh giọng: "Em đang đứng bên ngoài à? Không ở trong phòng sao?"
"Trong phòng không tiện," Quách Tĩnh Tĩnh biết mình đuối lý, giọng nói cũng nhỏ dần, "Ở đâu cũng có người cả".
Vốn dĩ tứ hợp viện rất lớn, nhưng cả nhà họ đến liền chiếm một nửa đất, tiếp theo là Hạ Vân Tuyết cùng Man cũng tới ở, buổi chiều lại có thêm Quách Tiểu Niên tới, sống chết không chịu đi, Phương Hoài Minh chỉ có thể ở đây cùng nhóc.
Lần này thì hay rồi, cả nhà toàn người là người, Quách Tĩnh Tĩnh muốn tìm một chỗ để gọi điện cho Hạ Phạm Hành, cậu tìm cả một vòng chỉ thấy sân là yên tĩnh, đáng tiếc trong sân không có lò sưởi, cậu thà chịu lạnh chứ vẫn muốn gọi điện cho Hạ Phạm Hành. Hôm nay đi tới bệnh viện không gặp được hắn, trong lòng cậu thấy rất chán, rất không vui.
Hạ Phạm Hành liền nói: "Em mau vào đi, anh cũng phải làm việc đây. Em nhớ nghỉ ngơi sớm một chút có biết chưa? Nghe lời anh."
"Ừ..." Quách Tĩnh Tĩnh đáp một tiếng rồi ngừng, lúc sau mới nói thêm câu nữa, "Mai em lại tới viện".
Nói xong, cậu không thèm chào tạm biệt mà cúp điện thoại ngay.
Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động, trong mắt tràn ngập sự ôn nhu.
氺
Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức về Hạ Vân Long nổ ra, đầu đề các tờ báo lớn đều liên quan tới chuyện gã cưỡng gian, thị trường chứng khoán bị đánh vào, trong vòng một buổi trưa đã giảm đi đáng kể.
Vụ án của Hạ Vân Long không giống như các vụ án khác, Lưu Đông cũng không phải người bình thường, cho nên không có cách nào để bảo lãnh cho gã ngay lập tức, làm sao cũng phải đợi qua mấy ngày rồi tính. Đường Hồng Lan ngược lại được bảo lãnh ngay, bởi giữa Diêu Mạn và Hạ Phạm Hành có thỏa thuận, chuyện này tạm thời sẽ không nháo tới tai truyền thông, hai bên làm điều kiện trao đổi, hắn sẽ giúp Diêu Mạn mời luật sư hỗ trợ đối phó Đường Hồng Lan, tìm kiếm tất cả tội chứng tố cáo bà ta.
Đường Hồng Lan bây giờ cũng muốn điên rồi, sau khi đi ra, cả ngày đều nghĩ trả thù Hạ Phạm Hành như thế nào, làm sao để cho Hạ Phạm Hành chết không được tử tế, có điều quan trọng nhất là phải cứu được con trai bảo bối của bà ta.
氺
Cửa ải cuối năm buông xuống, Hạ Phạm Hành tất nhiên không có ý định để Hạ lão gia ăn tết trong viện. Hai mươi sáu tháng chạp, hắn cùng Hạ Toàn Hữu đón Hạ lão gia về nhà.
Những người đã tiếp tay cho Đường Hồng Lan trước đây Hạ Toàn Hữu đã đuổi hết, không chừa một mống nào, vừa vặn tới cuối năm, những người khác cũng xin nghỉ về nhà, chỉ còn lại một nữ đầu bếp. Một căn biệt thự lớn như vậy bỗng trở nên vắng vẻ, trong lòng Hạ lão gia có chút không dễ chịu.
Tết đến xuân về ai lại không mong muốn nhà mình rộn ràng tiếng cười nói, thế nên Hạ lão gia sẽ không nói ra những khó chịu trong lòng.
Ông không nói nhưng Hạ Toàn Hữu lại có thể nhìn ra, có điều lần này Hạ Toàn Hữu không than thở gì, ngược lại trên mặt còn mang nụ cười.
Tiến mấy bước đến rồi mở cửa ra, Hạ Toàn Hữu cười nói với Hạ lão gia: "Lão gia, ngài xem trong phòng có ai đang chờ ngài về này".
Hạ lão gia ngồi trên xe lăn đi vào trong phòng. Quách Tĩnh Tĩnh đang ôm Bảy Bảy đứng ở huyền quan chờ ông. Bảy Bảy mặc cái áo khoác lông nhỏ màu đen, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, bé quay đầu qua nhìn, một đôi mắt cực kì có thần, thấy họ trở về thì cười khanh khách.
Man—đứng ở bên chân Quách Tĩnh Tĩnh, bé thấy Hạ lão gia thì chạy chậm đến trước mặt ông, sau đó ngẩng đầu lên kêu một tiếng: "Mừng cụ về nhà."
Tiếng "cụ" này nghe trôi chảy hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng đi tới, đỏ tai kêu một tiếng: "Ông nội."
Cậu gọi xong thì mặt cũng đỏ rần, Hạ lão gia nhìn hai cha con bọn họ, hai con mắt cũng trở nên ướt át.
Hạ Vân Tuyết mặc tạp dề bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Mọi người đừng có đứng ở cửa nữa, trời lạnh lắm, mau vào nhà đi, dọn cơm lên cả rồi".
Hạ lão gia nhanh chóng nháy mắt mấy cái ngăn không cho nước mắt chảy ra, ông còn chưa nói được hoàn chỉnh, cho nên chỉ hừ hừ mấy tiếng thúc giục mọi người mau vào nhà.
Hạ Phạm Hành đẩy ông vào cửa, Hạ Toàn Hữu đóng cửa lại, Quách Tĩnh Tĩnh ôm Bảy Bảy, lão gia tử đưa tay về phía cậu. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, thấy Hạ Phạm Hành gật đầu thì mới khom người, đặt Bảy Bảy lên đùi Hạ lão gia. Tay của ông còn chưa được linh hoạt, ông sợ làm ngã chắt yêu của mình nên vẫn cố đưa tay tới, ngăn ở trước ngực Bảy Bảy, cánh tay yếu ớt mà vững chắc ôm Bảy Bảy vào trong ngực.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Kết thúc rồi! Rải hoa! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Được rồi, thật ra thì còn chưa kết thúc hẳn, dẫu sao còn chưa viết kết cục của Đường Hồng Lan nữa, nếu nói kết thúc ở đây chắc có độc giả lại gửi dao tới cho tôi mất!
Lời của editor: Man với Tiểu Niên sứt đầu mẻ trán =))) mọi người theo phe nào nhỉiii
Chương 293: Tuyết địa kinh hồn
Thứ 293 chương tuyết địa kinh hồn
Sau khi Hạ lão gia về nhà, Quách Tĩnh Tĩnh và Hạ Phạm Hành cũng chuyển về lại, một mặt là bởi vì tứ hợp viện có Quách Tử Chương cùng Dương Tuyền chiếu cố nên không sợ Trương Thanh gây họa, mặt khác là vì lần này Hạ lão gia gặp đả kích không nhỏ, Quách Tĩnh Tĩnh muốn để Bảy Bảy ở bên ông nhiều hơn, dầu gì thấy chắt yêu tâm trạng cũng có thể tốt hơn phần nào/
Trương Thanh mặc dù có chút không nỡ bởi dẫu sao hơn hai mươi năm qua, đêm ba mươi hằng năm đều là y và Quách Tĩnh Tĩnh cùng nhau đón giao thừa, chưa từng rời khỏi nhau lần nào, nhưng y cũng hiểu được lý do Quách Tĩnh Tĩnh làm như vậy, huống chi bây giờ con trai cũng có người yêu và con trai rồi, vả lại y cùng Quách Dực lại vẫn có thể gặp nhau, còn có thể tìm được Quách Tử Chương, nghĩ như vậy, thật ra thì cũng không thấy khó chịu cho lắm.
Hôm nay sau khi ăn tối xong, Hạ Vân Tuyết cùng xem tin tức với Hạ lão gia. Đang xem tin tức tốt bỗng dưng sắc mặt Hạ Vân Tuyết thay đổi. Man chỉ vào màn hình, há miệng kêu "ô ô" khi tivi chiếu tin tức liên quan tới quốc vương của một quốc gia nhỏ sẽ có chuyến thăm tới Trung Quốc vào năm sau, hai con mắt mở to như sắp rơi ra ngoài, thế nhưng bé lại không dám lên tiếng, trông dáng vẻ phải kìm nén cực kì khó khăn.
Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đưa ly nước tới, Man uống ực ực mấy hớp rồi đuổi theo mẹ mình. Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu có chuyện gì xảy ra liền quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành ở một bên, Hạ Phạm Hành đáp lại cậu bằng một ánh mắt: Về phòng rồi anh nói cho em.
Lão gia ôm Bảy Bảy giương mắt nhìn Hạ Toàn Hữu: Hai người này thật đúng là càng ngày càng ăn ý.
Hạ Toàn Hữu gật đầu một cái: Đương nhiên là thế rồi.
Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng có nghi vấn nên xem tivi không còn an phận, mấu chốt là sau khi Hạ Vân Tuyết rời đi thì không quay lại nữa, ngay cả Man cũng thế, đây là một điều cực kì hiếm lạ bởi Bảy Bảy vẫn đang còn ở đây mà.
Quách Tĩnh Tĩnh như ngồi trên chảo nóng, nhích tới nhích lui, vặn tới vặn đi.
"Khụ khụ!" Hạ lão gia không nhìn nổi nữa, cũng may bây giờ ông hoạt động không tiện, nếu không thấy Quách Tĩnh Tĩnh như vậy chính bản thân ông cũng sẽ thấy khó chịu như trên người có rận mất, vì thế ông dứt khoát tằng hắng một cái, khoát khoát tay để cho bọn họ đi ngủ sớm một chút.
Hạ Phạm Hành ngậm cười nói: "Vậy chúng cháu về phòng nghỉ ngơi trước, ông nội cũng sớm nghỉ ngơi một chút nhé".
Hạ lão gia nghiêm mặt gật đầu một cái, Hạ Phạm Hành đi tới ôm lấy Bảy Bảy ở trong ngực ông rồi kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh lên lầu.
Hạ lão gia nhìn theo bóng lưng Hạ Phạm Hành, nói giọng khàn khàn: "Phạm Hành..."
Hạ Toàn Hữu cảm thán gật đầu: "Đúng vậy, tôi thấy gần đây cậu ấy còn cười nhiều hơn ba mươi năm qua nữa, quả nhiên kết hôn xong rồi có con, trông cậu ấy thành thục hơn rất nhiều".
Hạ lão gia gật đầu một cái, mặt đầy vui vẻ yên tâm.
Hạ Phạm Hành dắt Quách Tĩnh Tĩnh trở về phòng, hắn nhướng mày nhìn cậu: "Bảy Bảy mệt rồi, em muốn tắm cho con trước hay nghe chuyện của Vân Tuyết trước?"
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt suy nghĩ một chút, rốt cuộc không học theo được dáng vẻ không đáng tin của Trương Thanh, nâng mí mắt nói: "Vừa tắm vừa nói."
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Em đi mở nước đi, anh đi lấy quần áo."
Hắn vừa nói vừa đưa Bảy Bảy cho Quách Tĩnh Tĩnh, sau đó đi lấy quần áo cho Bảy Bảy.
Quách Tĩnh Tĩnh phi như bay vào phòng tắm, một tay kẹp Bảy Bảy, một tay mở nước nóng lên.
Mười phút sau, khó khăn lắm cậu mới ổn định được Bảy Bảy, bé được đội cho một cái phao bơi ở cổ, thư thái bơi lội trong bồn tắm, phiêu đến nỗi buồn ngủ mơ mơ màng màng. Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt kinh ngạc nhìn Hạ Phạm Hành.
"Cái người được gọi là quốc vương đó thật ra là chồng của Vân Tuyết sao?"
Hạ Phạm Hành gật đầu: "Phải, trước đây anh có nghe thấy Đường Hồng Lan than phiền chồng con bé tuổi tác hơi lớn".
Quách Tĩnh Tĩnh cố gắng suy nghĩ lại về tin tức vừa rồi, cái người đàn ông toàn thân đeo vàng, không nhìn ra tuổi tác, đen thùi lùi chỉ thấy hai con mắt trắng đen rõ ràng kia hóa ra là quốc vương sao!
"Quốc gia đó rất nhỏ, là một ốc đảo sa mạc, nhưng được gọi là quốc gia của vàng thì em tưởng tượng nó giàu có thế nào rồi đấy, mặc dù trên tin tức nói là vì hai nước muốn thành lập quan hệ hữu nghị tốt, phát triển du lịch, xúc tiến trao đổi văn hóa nên mới đến thăm, nhưng mà anh thấy, người đàn ông đó hẳn là tới đây vì Vân Tuyết".
"Vân Tuyết á?", Quách Tĩnh Tĩnh không quá rõ, "Có ý gì cơ?"
Hạ Phạm Hành dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, hắn lắc đầu một cái: " Được rồi, em không hiểu thì tốt hơn."
"Dựa vào cái gì chứ!" Quách Tĩnh Tĩnh không phục, dùng cái tay ướt nhẹp kéo lấy cổ áo Hạ Phạm Hành, "Anh mà không nói rõ là đêm em không ngủ được đâu."
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt thâm thúy khiến con người ta say mê.
Quách Tĩnh Tĩnh theo bản năng cảm giác được nguy hiểm liền buông tay ra, cậu liếc mắt một cái rồi xoay người chọc chọc gương mặt bầu bĩnh của Bảy Bảy: "Con đừng ngủ, mau tỉnh đi nào".
Đáp lại cậu chính là tiếng ngáy nho nhỏ của Bảy Bảy, sau lưng là tiếng Hạ Phạm Hành truyền tới: "Hình như Bảy Bảy mệt quá rồi, em bế con vào giường đi, sau đó chúng ta cùng tắm, có được không?"
"..." Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt, không muốn nói chuyện nữa.
*
Chuyện của Hạ Vân Long ầm ĩ cả một thời gian, sau khi Đường Hồng Lan hỏi ý kiến luật sư thì biết tội không lớn nhưng gã nhất định phải ngồi tù, bà ta dĩ nhiên không muốn để con trai cưng vào nhà đá nên bây giờ chỉ có hai con đường, một là Lưu gia chủ động rút đơn kiện, hai là ép Lưu gia không thể không rút đơn kiện.
Con đường thứ nhất Đường Hồng Lan đã thử qua, căn bản không thể được, con đường thứ hai bà ta cũng đã thử nhưng hết lần này tới lần khác có người gây khó dễ từ bên trong, Đường Hồng Lan không biết là ai, chỉ âm thầm hỏi thăm được ở bên trên có người không vừa mắt chuyện này, chỉ cần nói một chút đến Hạ Vân Long thì ai cũng sẽ rối rít né tránh, tóm lại một câu: Không giúp được.
Đường Hồng Lan đã hai ngày hai đêm không ngủ, bà ta ngồi ở trên ghế sa lon, mở ti vi, ánh mắt cực kì âm trầm, bỗng nhiên, tin tức chiếu trên tivi khiến bà ta nheo mắt lại.
Bà ta khác Hạ Phạm Hành. Dù trong lòng Hạ Phạm Hành rất chắc chắn nhưng sẽ không dám khẳng định ngoài miệng, nhưng Đường Hồng Lan đã từng nhìn thấy tấm hình ở trong ví của Hạ Vân Tuyết, cho nên bà ta có thể khẳng định, người ở trên tivi chính là chồng của Hạ Vân Tuyết!
Đường Hồng Lan trong nháy mắt khôi phục lại sức sống, nếu như để Hạ Vân Tuyết ra mặt thì Hạ Vân Long sẽ không có việc gì, có lẽ ngay cả án kiện của bà ta cũng sẽ được giải quyết.
Hạ Phạm Hành cũng là sấm rền gió cuốn, hắn sẽ không ngồi yên một thời gian lâu như vậy. Hắn đã tìm được bác sĩ tư nhân ngày xưa phá thai cho Diêu Mạn, cả viện trưởng viện tâm thần nơi Diêu Mạn bị giam cũng bị nghi ngờ nhận hối lộ nên đã bị bắt giữ, dù luật sư của Đường Hồng Lan lợi hại hơn nữa thì bà ta cũng không dễ yên ổn.
Nghĩ tới đây, Đường Hồng Lan lập tức gọi điện cho Hạ Vân Tuyết, chỉ tiếc là đường dây bận, bà ta chờ nửa tiếng sau gọi lại vẫn không ai bắt máy.
"Giở trò quỷ gì đây? Dù gì tao cũng là người sinh ra mày mà bây giờ mày còn dám không nghe điện thoại tao? Hừ, giỏi, Hạ Vân Tuyết, mày giỏi lắm!"
Đường Hồng Lan tức giận đập luôn cả điện thoại.
氺
Mọi năm tổng vệ sinh nhà cửa sẽ vào hai tư tháng chạp, nhưng gần đây có nhiều chuyện xảy ra nên bị trì hoãn, cho nên đổi thành hai mươi chín tẩy trần, có điều người giúp việc đã nghỉ hết, Hạ Toàn Hữu tuổi cũng cao, trong ngoài chỉ còn lại một nữ đầu bếp.
Phòng ốc rộng quá, không thể nào để một mình nữ đầu bếp kia dọn dẹp hết được, huống chi bà ấy còn phải phụ trách việc bếp núc, vì vậy Quách Tĩnh Tĩnh liền kéo Hạ Phạm Hành tới hỗ trợ. Hạ Vân Tuyết cầm chổi lông gà muốn phủi bụi, Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt đứng ở trước mặt cô, "Để tôi làm, cô cứ đi nghỉ đi".
Cũng không biết có phải do đã biết thân phận của Hạ Vân Tuyết hay không mà Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy, bây giờ mỗi lần mặt đối với cô đều có cảm xúc không nói nên lời, dẫu sao nếu như chồng của cô là quốc vương thật thì người đang đứng trước mặt cậu là hoàng hậu đó!
Hạ Vân Tuyết mù mịt không hiểu chuyện gì, cô tròn mắt nhìn chổi lông gà bị cướp đi, nghỉ ngơi sao? Nghỉ ngơi không phải là chuyện của "hội người già" kia sao?
Hạ Phạm Hành xích gần tới bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh, nhỏ giọng nói một câu: "Thu liễm một chút đi."
Quách Tĩnh Tĩnh hiếm thấy có biểu tình lớn như vậy, mặt nhăn như cái bánh bao nói: "Em thấy em cần có thời gian để thích ứng với chuyện này."
Hạ Phạm Hành bất lực thở dài, thương hại vỗ vỗ lên đầu cậu.
Trùng hợp hôm nay trời nắng, có xuất hiện mặt trời, thế nên Man đòi đi chơi tuyết. Trẻ con đều là như vậy, ham chơi không biết lạnh là gì, nhất là Man, lớn như vậy rồi nhưng mỗi năm thấy tuyết đều chơi trăm lần không chán.
Hạ Phạm Hành nhân cơ hội bảo Hạ Vân Tuyết đưa Man đi, thuận tiện đem Bảy Bảy theo, luôn phải có một người lớn trông coi bọn trẻ con.
Hạ Vân Tuyết cảm thấy nói cũng đúng liền đặt Bảy Bảy vào trong xe đẩy, đắp cho bé cái chăn nhỏ thật dày rồi một tay đẩy bé, một tay dắt Man bọc kín như quả bóng ra ngoài chơi tuyết.
Tuyết ở trong sân đã sớm bị dọn dẹp, vì vậy Hạ Vân Tuyết đưa bọn nhỏ tới quảng trường, quả nhiên, trời lạnh như thế này mà còn ra chơi tuyết chỉ có Man nhà cô thôi, Hạ Vân Tuyết bó tay thở dài.
"Mẹ, chúng ta ném tuyết đi, để Bảy Bảy làm trọng tài xem ai giỏi hơn có được không?"
Trông dáng vẻ đầy mong đợi của con trai, Hạ Vân Tuyết cũng không tiện kêu khổ, chỉ đành cười rạng rỡ gật đầu nói: "Được chứ! Nhưng mà con không được làm em bị đau đâu nhé!"
"Dạ, con nhất định sẽ không làm Bảy Bảy đau đâu!"
Hạ Vân Tuyết đẩy Bảy Bảy tới chỗ khóm hoa, thế sẽ không lo lắng có xe đi qua đi lại. Cô vén mui xe lên, sau đó đi ném bóng tuyết với Man. Bảy Bảy ngồi ở đó nhìn bọn họ chơi cũng thích lắm, cười khanh khách thành tiếng.
Man vừa ném tuyết vừa kêu: "Bảy Bảy, anh nhất định sẽ thắng mẹ! Anh giỏi nhất!"
Hai người chơi chưa được bao lâu thì có hai chiếc xe lái về phía họ, ban đầu Hạ Vân Tuyết cũng không quá chú ý, cho đến khi xe kia dừng lại cách họ không xa. Cửa xe bị mở ra, Đường Hồng Lan ăn mặc gọn gàng như cũ đang đứng ở đó chăm chăm nhìn cô.
Nụ cười trên mặt Hạ Vân Tuyết bỗng chốc vụt tắt, Man cũng rất tức giận, nắm bóng tuyết chạy tới trước mặt mẹ mình, căm tức nhìn Đường Hồng Lan nói: "Không cho phép bà bắt nạt mẹ!"
Đường Hồng Lan cau mày, trên mặt tỏ ra không vui nhưng không nói Man không có gia giáo như trước nữa.
Hạ Vân Tuyết không lo cho mình mà lo rằng Đường Hồng Lan sẽ thấy Bảy Bảy. Hạ Vân Tuyết ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói với Man: "Con đi xem Bảy Bảy đi, đừng để bọn họ làm hại Bảy Bảy".
Man cũng thông minh, mặc dù không rõ Hạ Vân Tuyết tại sao lại nói như vậy nhưng vẫn kiên định gật đầu một cái, sau đó phóng nhanh tới chỗ Bảy Bảy, kéo mui xe đẩy xuống, còn bản thân thì chắn ở trước mặt Bảy Bảy, quay mông về phía Đường Hồng Lan.
"Bảy Bảy đừng sợ, anh bảo vệ em." Man vừa nói vừa gọi điện cho Hạ Phạm Hành, đồng hồ đeo tay thông minh trên tay bé là quà của hắn tặng cho.
Đường Hồng Lan cũng không biết tới sự tồn tại của Bảy Bảy, hơn nữa mục đích bà ta tới là vì tìm Hạ Vân Tuyết cho nên chỉ liếc mắt nhìn Man một cái chứ không suy nghĩ nhiều.
Hạ Vân Tuyết không muốn bà ta đến gần Bảy Bảy nên chủ động đi tới.
"Có chuyện gì không?"
Đường Hồng Lan nghe ra sự không khách khí trong giọng điệu của cô, vì thế cau mày nói: "Mày dùng thái độ này để nói chuyện với mẹ mình à?"
Hạ Vân Tuyết lạnh mặt nói: "Mẹ yên tâm, lúc mẹ vào tù tôi nhất định sẽ có mặt".
"Mày!", Đường Hồng Lan tức giận đỏ bừng mặt, "Xem ra mày không muốn giúp đúng không?!"
Hạ Vân Tuyết không muốn kéo dài thời gian liền nói thẳng: "Bất kể là liên quan tới mẹ hay liên quan tới Hạ Vân Long tôi cũng sẽ không giúp, và cũng không giúp được."
"Hạ Vân Tuyết, con nhất định phải đuổi cùng giết tận như thế sao?" Đường Hồng Lan đỏ mắt nói, "Với thân phận của con thì cứu mẹ và Vân Long quá dễ mà, có đúng không?"
Hạ Vân Tuyết dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Hồng Lan, hỏi: "Đến bây giờ mà mẹ vẫn nghĩ đây là vấn đề tôi có giúp hay không sao? Chẳng lẽ trong lòng mẹ không thấy áy náy sao?"
Hai con mắt của Hạ Vân Tuyết cũng bắt đầu đỏ lên, cô lau sạch đi nước mắt, mặt đầy kiên cường.
"Bác sĩ phá thai cho Diêu Mạn cũng là người năm xưa mẹ tìm để phá thai cho tôi đúng không? Lúc ấy mẹ biết rất rõ ràng nếu như bỏ đứa bé ấy thì sẽ ảnh hưởng lớn tới cơ thể tôi như thế nào, nhưng mẹ vẫn làm thế, thậm chí còn không hỏi ý kiến của tôi..."
"Ai nói cho mày?" Đường Hồng Lan tức giận không buồn giả vờ nữa, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ, "Có phải Hạ Phạm Hành không? Nó hận tao như thế nào mày cũng biết mà? Nó cố tình để chúng ta chém giết lẫn nhau mày không hiểu sao!"
Hạ Vân Tuyết cũng đỏ mặt thét lên: "Anh cả bảo tôi đừng hỏi, nhưng tôi vẫn hỏi đấy! Tôi biết nếu hỏi rồi tôi sẽ đau lòng lắm, nhưng tôi vẫn không từ bỏ ý định, tôi chỉ hỏi, mẹ dám nói bà không biết chuyện này đi? Chẳng lẽ tên bác sĩ kia không nói cho mẹ à!" Hai mẹ con trợn mắt nghiến răng nhìn đối phương, cả hai đều đỏ mắt, trán nổi đầy gân xanh.
Hạ Vân Tuyết muốn có một câu trả lời, một câu trả lời do chính miệng Đường Hồng Lan nói ra, Đường Hồng Lan cũng không chịu thua, Hạ Vân Tuyết muốn câu trả lời thì bà ta sẽ cho cô toại nguyện!
"Ừ, tao biết, lúc đấy tao biết rồi, nhưng tao không muốn cho mày giữ lại đứa bé kia, tao thà rằng để cho mày cả đời không có con cũng không cho mày giữ lại đứa nhỏ đó!"
Hạ Vân Tuyết nghe xong, đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Cô thả lỏng cơ thể, cúi đầu cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Hồng Lan, trong mắt không còn vẻ tức giận, thay vào đó là sự hờ hững.
"Mẹ đi đi, tôi sẽ không giúp mẹ đâu, đây là nghiệp các người phải gánh lấy."
Hạ Vân Tuyết nói xong thì xoay người đi tới chỗ Bảy Bảy.
Sau lưng, Đường Hồng Lan âm lãnh nói: "Chuyện này mày không giúp cũng phải giúp!"
Hạ Vân Tuyết còn chưa nghe rõ có ý gì thì hai cánh tay đã bị ai đó chế trụ. Cô trơ mắt nhìn hai người đàn ông đi ngang qua cô, thẳng tới chỗ Bảy Bảy.
"Các người muốn làm gì, buông tôi ra! Man, mau dẫn Bảy Bảy đi đi! Đi mau lên!"
Man xoay người đẩy Bảy Bảy muốn chạy đi, nhưng dẫu sau bé còn quá nhỏ, chưa chạy được mấy bước đã bị túm lấy cổ áo xách lên không trung.
"Buông tôi ra, khốn kiếp, phụ vương tôi sẽ giết các người, buông tôi ra!"
Tính Man rất ngang bướng, bé hết đá lại đạp, cả hai tên đàn ông kia đều trúng chiêu, nhưng bé còn nhỏ nên không thể nào là đối thủ của hai người lớn được.
"Các người muốn làm gì? Các người muốn làm gì!" Hạ Vân Tuyết cũng sắp điên rồi, cô quay sang gào thét với Đường Hồng Lan.
Đường Hồng Lan khẽ hất cằm, mắt nhìn về phía Man, lạnh lùng nói: "Tao sẽ không làm gì đâu, bà ngoại chỉ muốn đón cháu mình về nhà ăn tết thôi mà, chỉ thế thôi".
"Bà!!!"
Hạ Vân Tuyết tức giận không nói nên lời, ở bên kia Man đã bị bắt, Bảy Bảy ở trong xe cũng bị dọa sợ nên khóc òa lên rất tội. Một gã đàn ông có lẽ thấy tiếng khóc phiền quá nên đưa tay đẩy xe đẩy một cái, chiếc xe bị đổ xuống, Bảy Bảy lăn từ trong xe ra, trở mình, ngã úp mặt vào trong tuyết.
"Bảy Bảy!"
Hạ Vân Tuyết quát to một tiếng, liều mạng muốn chạy tới bên đó, nhưng căn bản không nhúc nhích được. Man sợ hãi mặt mũi trắng bệch, lần đầu tiên trong đời bé sợ hãi đến thế, không thể nói được một chữ nào.
Bảy Bảy chống tay, cố gắng nâng người lên, khuôn mặt nhỏ bị vùi ở trong tuyết lộ ra, hai bên má phúng phính trắng trẻo đỏ bừng cả lên. Bé "oa" một tiếng khóc gào lên, chắc hẳn bé hoảng sợ lắm, vừa khóc vừa gọi "ba".
Bình thường Bảy Bảy không hay nói, ai chọc cười bé bé sẽ cười, nhưng bất kể ai bảo bé gọi ba bé cũng nhất quyết không mở miệng, lần này xem ra bé đã hoảng sợ tột độ rồi.
"Bảy Bảy!"
Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh nhận được điện thoại của Man liền lập tức ra ngoài. Biệt thự cách quảng trường hơi xa, tuyết lại dày nên muốn chạy cũng không chạy được, hai người cố gắng nhanh chóng đuổi tới bên này, cuối cùng khi tới quảng trường liền nghe thấy tiếng khóc thê lương của Bảy Bảy, từng tiếng "ba" gọi Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh như muốn xé nát tim của hai người.
Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành không để ý nhiều, lảo đảo chạy tới chỗ Bảy Bảy. Hai người họ đều có thân thủ, sau khi Phạm Hành chạy tới lập tức bế Bảy Bảy lên rồi đưa cho Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh ôm bé thật chặt vào trong ngực rồi hôn lên trán, lên mũi, lên mắt bé, vừa hôn vừa ứa nước mắt, trái tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn.
Thân thủ Hạ Phạm Hành so với Quách Tử Chương một chín một mười, bình thường đùa giỡn với nhau cũng dọa cho Dương Tuyền sợ gần chết, bây giờ hắn thật sự động tay, lại có thêm lửa giận ngùn ngụt nên phát quyền cũng nặng tay hơn, nện vào người mấy gã đàn ông kia khiến bọn họ máu mũi giàn giụa, ngã trên mặt tuyết gào khóc, căn bản không bò dậy nổi.
Hạ Vân Tuyết cũng nhân cơ hội thoát ra, nhào qua ôm thật chặt Man đã được Hạ Phạm Hành cứu, sắc mặt tái xanh.
Chưa tới mấy phút cả bốn người đều bị đánh gục, từng tên nằm gục ở trên tuyết đau đớn gào khóc. Hạ Phạm Hành giận dữ đỏ lừ hai mắt, hắn trợn mắt nhìn Đường Hồng Lan, trong mắt đều là sát ý.
Đường Hồng Lan bị Hạ Phạm Hành dọa cho sợ lui về phía sau một bước, tiếp đó như thể nhớ ra được cái gì nên đột nhiên nhìn về phía Bảy Bảy rồi lại nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt chuyển qua chuyển lại hai người mấy lần, sau đó sắc mặt bỗng dưng thay đổi.
"Không thể nào... Cái này không thể nào, không thể nào... Mày rõ ràng thích đàn ông cơ mà, làm sao có thể có con được, không thể nào... Không thể nào..."
Hạ Phạm Hành âm trầm cười một tiếng: "Làm sao lại không thể nào? Đây chính là con trai của tôi."
Đường Hồng Lan nhìn gương mặt Bảy Bảy, bỗng nhiên như gặp quỷ, bà ta kêu to một tiếng rồi xoay người chui vào trong xe, ngay cả côn đồ mình đem tới cũng không thèm quan tâm, thúc giục tài xế lái xe để chạy thoát thân.
Hạ Vân Tuyết nhìn Đường Hồng Lan chạy mất dạng, sau đó quay đầu đầy áy náy nhìn Hạ Phạm Hành nói: "Anh cả, em xin lỗi."
Hạ Phạm Hành lắc đầu: "Không phải lỗi của em, không sao là tốt rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh đi tới bên cạnh Hạ Phạm Hành, đưa Bảy Bảy cho hắn. Hạ Phạm Hành run run nhận lấy đứa trẻ, nhắm chặt hai mắt ôm lấy Bảy Bảy.
"Bảy Bảy ngoan, đừng sợ con nhé..."
氺
Vụ án của Hạ Vân Long bị kết tội vào năm sau, bị xử tù hai năm. Đường Hồng Lan thì phức tạp hơn, ngoài những tội trong quá khứ bà ta còn phạm phải tội danh nghiêm trọng nhất —— đó là bắt cóc trẻ em, nhưng kết quả lại không bị xử tội, bởi vì bà ta điên rồi, không ai biết làm sao bà ta điên, chỉ biết qua một đêm, bà ta thành người điên rồi.
Lúc bị cảnh sát giải tới viện tâm thần, có không ít ký giả đi theo săn tin, Đường Hồng Lan hướng về phía ống kính cười giống như một kẻ ngu, miệng không ngừng nói: "Tới đòi mạng rồi, bọn họ tới đòi mạng rồi. Đứa bé kia, đó là con của Mai Nguyệt, bọn họ muốn tới giết tôi, muốn tới giết tôi..."
Chương 294: Năm mới khởi đầu mới
Mùng một đầu năm, Hạ lão gia từ chối khéo tất cả khách khứa, sau đó nói Hạ Toàn Hữu gọi điện cho Trương Thanh, bảo là muốn mời cơm, tất cả mọi người đều phải tới, bao gồm cả gia đình Quách Tiểu Niên. Ông nói muốn tất cả mọi người tu họp lại với nhau, thật ra thì ông còn muốn nhân dịp để bày tỏ lòng cảm kích của mình với mọi người.
"Bảy Bảy em xem này, đây là xe hơi anh thích nhất đấy. Anh cho em nhé?"
Quách Tiểu Niên đem mô hình xe hơi mới của mình tới trước mặt Bảy Bảy. Bảy Bảy đã được tám tháng, có thể tự bò được nhưng không được xa lắm, khi bé không bò được nữa thì đặt mông ngồi bịch xuống đất, nghiêng người để không bị ngã và nhìn người ở trước mặt.
Quách Tiểu Niên đưa xe tới trước mặt Bảy Bảy. Bảy Bảy nhìn một chút, hai con mắt mở to như đang nghiên cứu thứ đồ chơi trong tay mình.
"Bảy Bảy, đừng có chơi đồ của nó!" Man phi như tên lửa tới, mùi cháo trong chén trên tay bé đang còn thơm mùi sữa.
"Bảy Bảy, cái đó ăn không ngon đâu. Em xem cái này đi, rất thơm rất ngon nhé, anh đút cho em, a nào~ "
"A~"
Bảy Bảy biết cái này, mấy người Quách Tĩnh Tĩnh đều dạy bé như thế, Man bảo bé há miệng bé liền ngoan ngoãn há to mồm, Man rất vui vẻ đút bé ăn một miếng.
Đút hết bát, quay ra thấy Quách Tiểu Niên đang phồng má không vui, Man đắc ý hừ một tiếng.
"Xem đi! Bảy Bảy thích ta, em ấy không thích mi đâu!"
Quách Tiểu Niên không phục nói: "Bảy Bảy đói bụng rồi nên mới ăn chứ còn lâu mới thích mi nhé! Mi tự tin quá rồi đó! Đưa đây, ta tự đút cho Bảy Bảy, không cần mi đút!"
Quách Tiểu Niên vừa nói vừa đưa tay muốn cướp chén nhỏ trong tay Man. Man dĩ nhiên sẽ không cho.
"Không! Không cho mi đâu!"
"Cho ta!"
"Không cho!"
"Cho ta cho ta!"
"Không cho không cho!"
Hai đứa nhóc cãi nhau liên hồi, sau đó liền chuyển sang động tay động chân, có điều bây giờ hai nhóc đã có kinh nghiệm nên lúc động thủ chủ động cách bảy bảy một mét, chén nhỏ để dưới đất, cứ thể mi đấm ta đá, mi đẩy ta đánh.
Chờ tới khi những người lớn nghe được tiếng động chạy đến xem, kết quả thấy hai đứa nhóc đánh nhau cả buổi cũng chẳng thấy ai bị thương, mấu chốt là Bảy Bảy lại tự mình bưng chén khuấy cháo ở bên trong, mặc dù tự xúc ăn vẫn còn vương vãi ra đất nhiều, nhưng cái vẻ mặt như đang xem kịch hay kia là có chuyện gì thế?
"Bảy Bảy!" Mắt thấy bé đang xúc thìa đút vào lỗ mũi, Phương Hoài Minh vội vàng đưa tay ngăn cản.
"Quách Tiểu Niên! Con lại đánh nhau rồi, để xem mẹ có lột da con không nhé!" Lời này là Quách Tử Hoa nói, cô vừa dứt lời liền xắn tay áo lên. Quách Tiểu Niên cũng thông minh, lập tức dừng đánh, xoay người chạy đi tìm Trương Thanh.
"Ông nhỏ, ông nhỏ cứu cháu với, mẹ cháu muốn đánh chết cháu rồi!"
"Man! Nếu con còn như vậy mẹ sẽ gọi điện bảo anh đón con về đó!" Đây là Hạ Vân Tuyết nói, trước kia cô sẽ không quát to lên với Man như thế, nhưng mà gần đây Man quả thực quá bướng bỉnh, hoàn toàn không kiểm soát được nữa rồi.
Man cũng có tuyệt chiêu, bé vừa chạy lên lầu vừa gào lên: "Cậu, mẹ cháu muốn đuổi cháu về nhà kìa!!"
Hạ Phạm Hành đang ở trong thư phòng bận rộn cả ngày nghe tiếng vang thì ngẩng đầu lên, trông hắn bất lực thực sự. Hắn day day mi tâm rồi đứng dậy, đi ra khỏi phòng xem như thế nào. Trong phòng khách là một trận hỗn loạn, Quách Tiểu Niên và Man cứ nhảy lên nhảy xuống như khỉ, còn Quách Tử Hoa và Hạ Vân Tuyết đang đuổi theo sau hai đứa nó mà nghiến răng nghiến lợi.
Quách Dực đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện với Hạ lão gia.Hạ lão gia đã có thể nói được mấy câu không rõ, nhưng mà vẫn phải nhờ Hạ Toàn Hữu ở phía sau "phiên dịch" giúp. Thấy bọn trẻ đang kêu gào loạn cả lên ông cũng dừng nói chuyện, tầm mắt chuyển sang nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ đang chạy loanh quanh, trên môi nở một nụ cười hiền hòa.
Phương Hoài Minh ôm Bảy Bảy. Không biết có phải do số hay không mà con trai, cháu trai từ khi còn bé đã không quá thân thiết với Hạ lão gia, còn bây giờ chắt trai Bảy Bảy lại cực thích ông. Bé nhìn thấy cụ thì giơ tay kêu i i a a, Phương Hoài Minh liền đặt Bảy Bảy lên đùi Hạ lão gia, bàn tay nhỏ nhắn ụ thịt của Bảy Bảy ôm lấy cánh tay ông chơi cực kỳ vui vẻ.
Quách Dực không biết nói câu gì mà lão gia tử lập tức cười tít cả mắt.
Hạ Phạm Hành nhìn cảnh tượng trước mặt, sự mệt mỏi vì làm việc trong một thời gian dài và tâm trạng nóng nảy cũng vì thế mà trở nên yên bình hơn rất nhiều.
Hắn đi xuống lầu, chào hỏi một tiếng với Quách Dực và Hạ lão gia. Mặc dù mọi người đều đã nghỉ nhưng Hạ Phạm Hành phải gánh nhiều việc hơn ngày trước, bận bịu tới mức không có thời gian để ôm Bảy Bảy một cái tử tế. Bảy Bảy cũng nhớ hắn, bé ngồi ở trên đùi lão gia, đưa tay về phía cha mình.
Hạ Phạm Hành ôm lấy bé, Bảy Bảy nắm lấy cổ áo lông của hắn, nhìn rất vui vẻ.
"A Tĩnh cùng ba đâu rồi ạ?" Hạ Phạm Hành hỏi.
"Đang ở trong bếp, thấy bảo là một mình đầu bếp làm không xuể nên đi giúp rồi." Phương Hoài Minh cười một tiếng trả lời.
Hạ Phạm Hành nhíu mày: "Ba cũng đi sao?"
Nói đến đây, Quách Dực liền than thở, đỡ trán hữu khí vô lực nói: "Chú bảo Tử Chương đi trông rồi".
Hạ Phạm Hành hình như cảm thấy rất hứng thú, hắn cười nói: "Cháu đi xem sao."
Quách Dực vội vàng nhắc nhở một tiếng: "Nhớ che chở cho Bảy Bảy đấy, dao kéo không có mắt đâu".
Hạ Phạm Hành hiểu ý gật đầu một cái, sau đó xoay người đi phòng bếp. Hạ lão gia đầy tò mò, ông đã nghe câu "đao kiếm không có mắt", nhưng "dao kéo không có mắt" là có ý gì?
Quách Dực bắt đầu kể cho Hạ lão gia nghe về kinh nghiệm của mình, sau đó chốt một câu, ngàn vạn lần đừng để Trương Thanh đụng vào "hung khí" là dao và kéo, thức ăn cháy đen đã là cực hạn của nhân loại rồi.
Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy đi vào phòng bếp, cũng may tình hình không có loạn cào cào như trong tưởng tượng. Trương Thanh rất bận rộn nhưng cũng rất vui vẻ.
Quách Tĩnh Tĩnh cùng nữ đầu bếp làm một nồi thức ăn. Khoảng thời gian này nữ đầu bếp đó rất vui vẻ, Quách Tĩnh Tĩnh vừa biết nấu lại vừa biết ăn, món gì cậu đã từng ăn một lần, thiếu thừa mặn nhạt như thế nào cậu đều có thể nói ra được, bây giờ làm xong một món ăn bà liền đưa cho cậu nếm thử một miếng, là dê nướng, Hạ Phạm Hành cũng ngửi thấy mùi này.
Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy đi tới, Quách Tĩnh Tĩnh tay đang cầm dê nướng ăn, thấy Hạ Phạm Hành tới liền đút cho hắn ăn một nửa miếng còn lại, vừa hỏi: "Anh làm xong rồi à?"
Hạ Phạm Hành lắc đầu một cái, hắn nhai miếng thịt dê trong miệng, bỗng cảm thấy miếng thịt dê nướng này ngon hơn tất cả các miếng thịt dê khác hắn đã từng ăn.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, cậu gắp thêm một miếng thịt thổi thổi rồi đút cho Hạ Phạm Hành.
"Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức mà làm việc."
Hạ Phạm Hành vừa nhai thịt vừa bó tay. Hắn lao động bằng trí óc chứ có lao động bằng chân tay đâu, cần sức làm gì?
Bảy Bảy ở trong ngực thấy ba đút cho cha hai miếng còn mình chẳng được miếng nào, cảm thấy như bị ngó lơ vậy. Bé nghĩ nghĩ một chút, sau đó há to mồm với Quách Tĩnh Tĩnh: "A ~ "
Hành động này của bé làm cho nữ đầu bếp buồn cười lắm, nói liên tục: "Thằng cu này thông minh gớm!"
Quách Tĩnh Tĩnh cạn lời, cậu dùng ngón trỏ gõ gõ cái răng rửa của Bảy Bảy: "Mới có tám cái răng mà đã đòi ăn thịt dê rồi, thôi để lát nữa cho con uống canh dê nhé".
Bảy Bảy cho rằng Quách Tĩnh Tĩnh đang đùa với mình nên cười khanh khách, tiếp tục há miệng: "A ~ "
"Phì!" Trương Thanh cũng cười, y ngoắc ngoắc tay với é, "Bảy Bảy tới đây, ông ngoại có đường này!"
Hạ Phạm Hành chỉ thấy Trương Thanh làm việc chứ không biết y làm cái gì, vào lúc này nghe Trương Thanh nói như vậy thì vừa ôm Bảy Bảy tới chỗ y, vừa nhíu mày nhìn Quách Tĩnh Tĩnh: Em chắc chắn có thể ăn không?
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt: Tự anh xem rồi biết.
Kết quả, sau khi Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy tới thấy xong liền bật cười.
Trương Thanh không nấu không thái thức ăn được, nhưng nếu có máy bào sợi thì lại khác hoàn toàn. Cà rốt sợi, củ cải trắng, dưa leo thái sợi, mầm đậu nóng, ngó sen, rong biển đang được bày ở trước mặt y trông vô cùng đẹp mắt.
Bây giờ y đang trộn cà chua với đường. Ban đầu phải chần cà chua qua nước sôi, một mặt là để dễ bóc vỏ, mặt khác là vì cà chua sau khi nấu có độ bông, thích hợp cho trẻ con ăn.
Lúc Bảy Bảy tới, Trương Thanh cầm đũa có chấm nước cà chua, trên đầu đũa còn dính thêm vài hạt đường trắng. Bảy Bảy há miệng ngậm đầu đũa mút mút, mùi vị ngọt ngào, trẻ con cực kỳ thích ăn, Bảy Bảy cũng không ngoại lệ.
"Như thế nào? Muốn ăn nữa đúng không? Ông nội làm đó nha" Trương Thanh nói với vẻ đầy tự hào.
Bảy Bảy cũng rất nể mặt y, ăn xong rồi thì cứ nhìn Trương Thanh, hai con mắt to tròn lóe lên như muốn nói: Cháu muốn nữa!
Trương Thanh đeo găng tay dùng một lần cho Hạ Phạm Hành rồi đưa một miếng cà chua cho hắn. Bảy Bảy ôm lấy tay cha, rất thích thú gặm cà chua.
Nữ đầu bếp bưng dầu nóng xào hồng tiêu tới, kêu một tiếng: "A Thanh! Ngó sen!"
"Ờ!"
Trương Thanh đẩy Hạ Phạm Hành ra, bảo hắn mang Bảy Bảy đi xa một chút. Y cầm lấy cái mâm để ngó sen thả hết vào trong máng nước, sau đó cũng lui về sau một bước. Nữ đầu bếp đổ dầu cay lên ngó sen, một làn khói nóng bốc lên nghi ngút, dầu ớt nhỏ xuống những lát ngó sen vang lên tiếng tách tách.
Bảy Bảy nhìn nhưng không cảm thấy sợ, ngược lại còn thấy tò mò, bé không thèm cà chua nữa mà muốn lấy được ngó sen.
Trương Thanh bóp bóp bàn tay nhỏ của bé, nói: "Cái này cay lắm, Bảy Bảy không ăn được đâu."
Hạ Phạm Hành cũng biết món đó Bảy Bảy không ăn được nên ôm bé qua chỗ Quách Tử Chương. Quách Tử Chương đang tróc tỏi. Anh cầm cái kẹp cạo lông lợn để bóc tỏi, bóc còn nhanh hơn khi bóc bằng tay nữa, đã thế còn không bị cay đầu ngón tay.
Dương Tuyền đứng ở bên cạnh, không giúp được gì mà chỉ biết quấy rối, lúc thì cướp tỏi trong tay anh, lúc thì lại cướp cái kẹp."Nói! Cậu có về với tôi không thì bảo!"
"Không đi."
"Cậu... Cái đồ không có lương tâm! Lúc theo đuổi người ta thì cưng như hoa như trứng, lúc theo đuổi được rồi thì xem như cỏ dại ven đường!"
"Thôi đừng có đọc tiểu thuyết ngôn tình nữa đi, ban đầu IQ một trăm rưỡi mà giờ lên hẳn hai trăm năm rồi. Với cả, tôi theo đuổi cậu lúc nào cơ?"
"Cậu! Quách Tử Chương cậu không phải là con người! Nếu hôm nay cậu không đồng ý thì tôi không cho cậu tróc tỏi đâu!" Y lại bắt đầu cướp kẹp của anh.
"Shhh!" Quách Tử Chương rít một hơi qua kẽ răng, anh lạnh mắt nhìn Dương Tuyền, "Có tin tôi cạo lông chỗ đó của cậu luôn không!"
Ở chỗ này dơ bẩn quá, Hạ Phạm Hành xoay chân, ôm Bảy Bảy quay lại. Hai tên này không đứng đắn đàng hoàng chút nào, sau này để hai tên đó ít đụng vào Bảy Bảy thì hơn, không khéo lại dạy con trai của hắn thành tiểu lưu manh mất.
Sau lưng liền nghe thấy Dương Tuyền ủy khuất nói: "Tôi kệ đấy, cậu phải về với tôi. Cậu không đi cùng tôi không dám về đâu. Tôi mà về một mình ba tôi chặt đứt chân tôi mất. Ông đây nghĩ xong rồi, dù ông có chết cũng phải kéo cậu chết cùng!"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một vòng chung quanh rồi lại nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt hắn nhìn cậu trông phá lệ ngọt ngào.
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ tai, bĩu môi trừng hắn một cái: Làm gì đó?
Hạ Phạm Hành cười tươi như ánh mặt trời: Vẫn là A Tĩnh của anh tốt nhất!
KẾT THÚC CHÍNH VĂN!
_______________________________
□ tác giả lời ong tiếng ve: (chỗ này mình edit qua nhé!)
Tới đây là NCCT đã kết thúc rồi! Bất tri bất giác viết cũng đã nửa năm, cảm ơn mọi người đã thích bộ truyện này. Tôi cũng đã đọc comment, thật sự rất cảm ơn mọi người đã thích truyện của tôi, cảm ơn mọi người ~ Cuối cùng, hố mới "Tình nhân tốt nhất" mấy hôm nay đã chính thức được đăng dài kỳ rồi, mong mọi người hãy đón xem nhé ~ Tháng tám dự thi, hi vọng đến lúc đó mọi người sẽ ủng hộ~
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã cùng tôi, cùng chính thê vượt qua nửa năm, yêu mọi người nhiều, moa moa ~ Nếu hứng thú thì có thể xem top comment nhé, sẽ có kinh hỷ đó —(*_3)(£_*) tung hoa ~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz