ZingTruyen.Xyz

Nguyet Ha Nguyen Co Cung Chieu

Nguồn: https://m.weibo.cn/status/4849954889144996

-------------------------------------

Nguyên Dương biểu hiện rất bình thường khiến Cố Thanh Bùi càng hoài nghi đêm đó chỉ là anh nằm mơ.

Vì vậy, anh còn kiểm điểm bản thân sao có thể có suy nghĩ bẩn thỉu đối với em trai như vậy.

Nhưng anh cũng nhanh chóng quên chuyện đó đi, bởi vì sinh nhật 18 tuổi của em trai sắp đến rồi.

Anh chọn quà rất lâu, lần lựa mãi vẫn chưa quyết định được sẽ tặng gì, cảm thấy cái gì cũng thiếu chút ý tứ.

Anh thậm chí thấy gấp rút liền tìm người chỉ bảo, chạy đi tìm bạn học xin ý kiến.

Ngày 26 tháng 7 cuối cùng cũng tới.

Cố Thanh Bùi đứng ở cổng trường đón cậu từ sớm, hai người dùng bửa bên ngoài rồi mới về nhà.

Tiến vào tiểu khu, Cố Thanh Bùi cố ý để cậu đi trước mở cửa.

Cửa vừa mở, trong phòng khách tràn ngập một dãy hình ảnh kỳ quái, còn có các vật trang trí khác, trên sợi dây còn gắn đèn màu ấm, ánh sáng ấm áp chiếu lên những bức ảnh, trông rất thoải mái.

Cảnh tượng trong phòng rất lãng mạn, càng giống như bày trí để tỏ tình, cũng không biết người bày cho Cố Thanh Bùi ý tưởng này nghĩ cái gì.

Khắp phòng khách đều là những bức ảnh từ nhỏ đến lớn của  hai người, nhìn từng tấm hình vô số những ký ức tràn về, Nguyên Dương ngắm nhìn đến vành mắt cũng nóng lên.

Cậu quay đầu nhìn anh trai, "anh~"

Cố Thanh Bùi xấu hổ gãi đầu, "thời gian có hơi gấp gáp, bày trí không được đẹp lắm, Dương Dương có thích không?"

Nguyên Dương nhào qua ôm chặt anh, "thích, thích lắm!"

Cố Thanh Bùi kéo cậu vào giữa ngồi xuống, "chúng ta đốt nến và ước đi."

Cố Thanh Bùi tự tay làm bánh kem, không quá đẹp anh cũng hơi xấu hổ, "có hơi xấu, sau này anh sẽ học làm cố gắng làm đẹp hơn."

Nguyên Dương dùng tay quét kem đưa vào miệng, "ngon lắm."

Nhân lúc Cố Thanh Bùi đốt nến Nguyên Dương lại quét một ít kem đưa đến bên miệng anh, "anh cũng thử đi."

Cố Thanh Bùi không chút ghét bỏ, há miệng ngậm lấy ngón tay cậu nhưng cũng chỉ là liếm kem rồi thả ra, "ừm, ngọt."

Nguyên Dương chấp 2 tay ước nguyện rồi thổi nến.

Cố Thanh Bùi lấy ra một chiếc máy ảnh Leica đưa cho cậu, "Dương Dương sinh nhật vui vẻ."

Nguyên Dương muốn có máy ảnh từ rất lâu rồi, nhưng tiền của cậu đều dùng để đầu tư, số còn lại dùng để mua... cậu lại ngại xin tiền người nhà, không ngờ anh trai lại tặng cậu một cái tốt đến vậy.

Nguyên Dương kích động đến đẫm nước mắt, "cảm ơn anh!"

Cố Thanh Bùi ngồi bên cạnh cậu, "dùng máy ảnh này ghi lại cuộc sống của hai chúng ta, ghi lại tất cả những khoảnh khắc vui vẻ, đợi khi chúng ta đều già rồi có thể dựa vào những bức ảnh đó nhớ lại những khoảng thời gian tốt đẹp."

Cố Thanh Bùi chỉ vào chóp mũi cậu, "còn muốn có cái gì cứ nói với anh, nằm trong khả năng của anh anh sẽ cho em hết."

"Chỉ cần anh mãi mãi bên em là được!"

"Ừm, anh sẽ mãi bên cạnh Dương Dương."

Nguyên Dương cười vô cùng ngọt ngào, cậu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh tế, "anh, em cũng có quà cho anh."

"Cái gì?" Cố Thanh Bùi nhận lấy chiếc hộp mở ra thấy vật bên trong gương mặt liền cứng đờ, anh không xác định được nhìn về hướng em trai, "Dương Dương?"

Nguyên Dương nhào đến gần anh, một tay đỡ lấy đầu một tay ôm lấy eo anh, một nụ hôn mang theo vị kem bá đạo hôn xuống.

Cố Thanh Bùi phút chốc quên đi cử động.

Đến  khi anh phản ứng lại môi lưỡi của em trai đã xâm chiếm khoang miệng của anh, Cố Thanh Bùi đẩy cậu ra cất cao giọng, "Nguyên Dương, em làm gì vậy? anh là anh trai của em!"

Thấy Cố Thanh Bùi kháng cự Nguyên Dương rõ ràng đã hoảng loạn rồi, cậu quỳ trên đất ghé sát anh trai, "anh, em thích anh! từ nhỏ đã thích anh, nhẫn em đã mua xong rồi em giúp anh đeo nó được không?" 

Nói xong Nguyên Dương lấy chiếc nhẫn ra đeo lên tay Cố Thanh Bùi, tay không không chế được hơi run rẩy.

Trong lòng Cố Thanh Bùi rất loạn, anh không ngờ em trai thật sự có suy nghĩ này với mình, Cố Thanh Bùi rút tay lại, "Dương Dương em có từng nghĩ tới, em đối với anh chỉ là sự chiếm hữu, không phải là loại tính cảm đó!"

"Không!" Nguyên Dương cũng cất cao giọng, "không phải, em thích anh, là kiểu thích đối với người yêu, em đã thành niên rồi, em phân rõ tình cảm của mình, anh em thật sự thích anh, muốn cùng anh bên nhau mãi mãi."

Bi thương trong mắt Nguyên Dương đâm Cố Thanh Bùi đau điếng, nhưng anh không thể tùy ý đáp lại, sự chiếm hữu của Nguyên Dương đối với anh anh luôn rất rõ, nhưng đó không phải là tình yêu!

Một người bình thường luôn bình tĩnh tự chủ hiện giờ không biết nên giải quyết loại chuyện này như thế nào.

"Dương Dương em còn nhỏ, dễ dàng bị yếu tố khác can thiệp vào phán đoán của bản thân." Cố Thanh Bùi đứng dậy, anh cầm lấy áo khoác muốn rời đi, "em tự mình bình tĩnh lại đi, đêm nay anh sẽ ở bên ngoài."

Nguyên Dương vội vàng giữ anh lại, "không có yếu tố khác can thiệp vào, em chính là thích anh, sao anh lại không tin chứ?"

Cố Thanh Bùi kéo tay cậu ra, "anh đã từng nói sẽ không rời xa em thì sẽ không rời xa em, nhưng em không nên nói dối."

Nguyên Dương vô lực hạ tay xuống, trong mắt tràn đầy đau thương, "anh là vì Vương Tấn có đúng không? anh thích Vương Tấn có đúng không?"

Cố Thanh Bùi không dám nhìn vào mắt em trai, lần đầu anh làm em trai khóc còn khiến cậu đau lòng đến thế, trong lòng anh rất khó chịu, vì thế anh gia tăng tốc độ bước chân rời khỏi.

Nguyên Dương hét lớn về phía cửa, "anh, không phải chính anh nói em muốn gì anh đều cho sao? em muốn anh, chỉ cần anh."

Tay Cố Thanh Bùi hơi dừng lại, nhưng vẫn mở cửa rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz