ZingTruyen.Xyz

Nguy hiểm cự ly

33-36

tuiddangddois

Nguy hiểm cự ly – Q2 – 33-36

Mission 33: Thu chi cân bằng

Bất luận là tình yêu hay câu thông, đều một lần thông suốt hết. Vu Tử Thạc đưa lưng qua biểu hiện phối hợp, Giang Hằng thu lại nét kinh dị, nhiệt độ còn chưa kịp tan lại được đốt cháy lên. Hôm nay  bọn họ đều bộc lộ ra một bản thân khác mà đối phương chưa từng thấy qua, điều này rất hiếm.

Trong tiếng ma sát của chăn nệm, Giang Hằng kéo tay Vu Tử Thạc, để y quay người, thân thể phái nam trước mặt tỏa ra lực hấp dẫn chí mạng, da thịt chắc nịch và những vết sẹo bắt mắt giăng đầy bụng giống như thuốc mê thôi thúc dục vọng. Giang Hằng nâng mặt y lên, hôn lên môi y: "Tôi muốn nhìn vẻ mặt của anh, anh biết không, có vài chuyện phải chú trọng cân bằng thu chi."

Trong động tác và nụ hôn cuồng nhiệt, mỗi một biểu cảm của Vu Tử Thạc đều bị Giang Hằng nhìn kỹ lưỡng, khi y nhẹ thở dốc hơi há miệng, sắc ám trong đôi mắt hổ phách, và cả dáng vẻ y nhăn mày tiếp nhận.

"Thu chi cân bằng... Tôi không nhớ tôi có thô lỗ với anh như vậy." Vu Tử Thạc hừ lạnh siết chặt lưng Giang Hằng, ngón tay hầu như muốn đâm vào da thịt, "Vừa rồi là ai nói phải câu thông cao độ."

"Nha. Vậy anh cảm thấy hiện tại chưa đủ độ sâu?" Sâu trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, tốc độ của Giang Hằng không có xu hướng chậm lại, mà giống như nhiệt độ nóng bỏng dâng cao không hạ của thân thể, chỉ tăng không giảm.

"Anh..." Giang Hằng cắn môi Vu Tử Thạc, ngăn cản y nói tiếp.

Nụ hôn nồng cháy, bọn họ cắn mút môi nhau, lòng bàn tay to rộng trượt lên phần da thịt nhẵn nhụi kích động bản năng của phái mạnh, đôi mắt xanh lam ghi lại cảnh tượng trước mặt, tư duy nóng bỏng trong đầu cuồng nhiệt dâng trào, mái tóc ngắn màu đen rũ trước trán, hoàn toàn bị thấm ướt, mồ hôi chảy xuống cổ, Giang Hằng hừ một tiếng, khi giải phóng đồng thời hắn cảm giác được vật chất đang nhiễu loạn đầu óc dần bị xóa đi.

Một phút trắng xóa, Giang Hằng ôm sát thủ trong lòng, hơi thở nặng nề phả lên ngực đối phương.

Vu Tử Thạc nhìn thẳng Giang Hằng, không che giấu sát khí nổi lên trong mắt, mặt y bị Giang Hằng cười hôn lên: "Đừng nói với tôi anh đang tổng kết một trăm phương pháp giết chết tôi."

Bóp mạnh mông Giang Hằng, Vu Tử Thạc cắn tay hắn, giọng nói chưa hồi phục bình ổn, vẫn mang theo âm khàn: "Thu chi ngang bằng, tôi sẽ nhớ kỹ."

Trên tay Giang Hằng nổi lên vết hai hàm răng màu đỏ, vẻ mặt nhịn đau khiến Vu Tử Thạc cảm thấy vui vẻ không ít, đốt một điếu thuốc hỏi hắn: "Mấy giờ rồi?"

Hai người trầm mê trong tình sự ai cũng không tính thời gian, y và Giang Hằng đều không thiếu kinh nghiệm về mặt này, tuy chỉ là một người một lần, nhưng tính ra thời gian bảo giữ không phải ngắn.

Giang Hằng nhặt đồng hồ dưới đất lên, nhìn giờ, kéo cổ tay Vu Tử Thạc qua, hút điếu thuốc của y xong mới nói: "Hai giờ mười lăm."

"Anh tắm trước đi, tôi muốn ngủ." Dụi tắt điếu thuốc, Vu Tử Thạc ngã lại giường, trọng lượng thân thể dè lên phần nệm màu trắng làm nó lõm xuống. Cả người giống như mất nước, mệt mỏi quá độ khiến y không muốn động đậy một chút nào.

Giang Hằng không nói gì, thể lực cũng hắn cũng tiêu hết rồi, đứng lên vào phòng tắm, không bao lâu trong đó đã vang lên tiếng nước. Sau mấy phút hắn ra ngoài, mùi vị tình dục ái muội trong căn phòng đã được gió thổi vào xua đi không ít, hắn ném một chiếc khăn tắm lên mặt Vu Tử Thạc, "Đi tắm, đừng nói với tôi anh thật sự muốn ngủ ở một chỗ thế này."

Khi nói đến đây, Giang Hằng cố ý liếc nhìn tới thi thể được áo khoác vest che mặt nằm dưới đất. Vu Tử Thạc ngồi dậy, cũng nhìn vị khán giả 'ngoài ý muốn' ly thế, khóe miệng cong lên lạnh lùng, "Có thể suy nghĩ tới việc ném hắn vào hồ axit, chúng ta không thể để mai hãy thảo luận chuyện này sao?"

Trên mặt Giang Hằng lộ ra vẻ không chịu nổi, kéo gáy Vu Tử Thạc, tha y vào phòng tắm, một tay mở vòi nước, "Tôi không có ý muốn thảo luận với anh."

Nước nóng từ vòi sen phun ra thấm ướt ngực Vu Tử Thạc, hơi nước màu trắng lan tràn trong phòng, y hôn lên trán Giang Hằng, "Anh quả thật là chủ thuê khó hầu hạ nhất mà tôi từng gặp."

Giang Hằng kéo tay Vu Tử Thạc, lực độ hung hãn giống như muốn vặn nát xương. "Chủ thuê? Anh chắc chứ?"

"Một cách xưng hô mà thôi, rất quan trọng sao?" Vặn tay giật ra, tầm mắt lạnh lẽo va phải ngọn lửa tức giận trong mắt đối phương, "Tuy chúng ta đã lên giường, nhưng anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, điều này không có nghĩa là anh có thể bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi sẽ không để anh làm vậy."

Vu Tử Thạc này, tốc độ trở mặt quả là nhanh vô cùng!

Đương nhiên, trên một ý nghĩa nào đó Vu Tử Thạc nói vậy không sai, quan hệ giữa bọn họ đích thật đã kéo lại rất gần, nhưng điều đó không có nghĩa là ai nên nghe theo an bài của ai.

Giang Hằng đảo tay nắm giữ tay Vu Tử Thạc lần nữa, cánh tay còn lại men ra sau đầu. "Nói cho xong." Gằn từng chữ, giọng điệu thấp khàn nghiêm túc tạo ra cảm giác áp bách, giống như khi bị đôi  mắt của Giang Hằng nhìn chằm chằm.

"Anh luôn muốn khống chế người bên cạnh anh, phải thay đổi theo chuẩn mực của anh, cũng không quan tâm người khác có cần thiết hay không." Hơi nước lan tỏa trong phòng tắm khiến tầm nhìn bị mông lung, Vu Tử Thạc bóp cổ Giang Hằng, đẩy hắn vào tường, lòng bàn tay có thể cảm thụ được phần cổ họng phập phồng nhấp nhô của đối phương, "Đừng mong thay đổi tôi, tôi không phải là hệ thống của anh, tôi có nguyên tắc của tôi."

"Ai  muốn thay đổi anh?" Giang Hằng thúc cùi chỏ vào phần trong cẳng tay Vu Tử Thạc, đề cao giọng, nắm chặt tóc sau đầu đối phương, nghênh diện ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt hổ phách, "Trừ anh ra." Câu sau lại giống như thầm thì.

"Tôi biết anh đang nghĩ gì." Cảm giác cánh tay đối phương thả lỏng không ít, nhưng vẫn bảo trì sức lực nhất định. Vu Tử Thạc mỉm cười với Giang Hằng. "Anh cảm thấy anh xuất phát từ ý tốt, nhưng một vài người nào đó sẽ không bao giờ nhận tình."

Thật muốn xé nát nụ cười gian xảo này, Vu Tử Thạc cố chấp tới mức quả thật phát ghét, "Hiện tại anh muốn tôi nói gì mới được? Cảm ơn ai kia luôn có chút tự giác?"

"Hừ, đừng như vậy, anh biết chuyện gì cũng cần một quá trình." Vu Tử Thạc dán sát vào người Giang Hằng, hôn lên gương mặt nghiêm túc của hắn, "Tuy tôi không thể bảo đảm quá trình này sẽ thuận lợi."

Giang Hằng lắc đầu, hắn thật sự không biết phải nói gì với Vu Tử Thạc mới tốt, mà Vu Tử Thạc lại luôn có thể nhẹ nhàng hóa giải tức giận của hắn, cảm giác này khiến người ta vừa bực vừa bất đắc dĩ, ngậm lấy đôi môi khẽ nhếch trước mặt, đầu lưỡi liếm lên trên.

Cách thức hành vi của con người là do hoàn cảnh trời sinh tạo thành, hắn và Vu Tử Thạc, ai cũng không biết quá khứ của ai, chỉ có thể từ những cuộc đối thoại vụn vặt vô ý mà thăm dò một góc quá khứ của nhau.

Đột nhiên Giang Hằng hiểu lý do Vu Tử Thạc tức giận, sát thủ mạnh mẽ trước mặt hắn này, Vu Tử Thạc có nguyên tắc của mình, sau khi gặp hắn, thật ra Vu Tử Thạc đã nhượng bộ không ít lần, chỉ là hắn không hề phát giác. Giãn khoảng cách ra, hắn đưa khăn tắm cho Vu Tử Thạc, "Này, anh có điều tra quá khứ của bản thân không?"

Không giống câu hỏi tùy tiện bật ra, Giang Hằng luôn khá quan tâm với chuyện quá khứ, còn mục đích là thăm dò hay đơn thuần là muốn hiểu rõ y, thì không nghĩ cũng biết.

"Không có, chưa bao giờ nghĩ tới." Vu Tử Thạc cầm khăn lau người.

Vu Tử Thạc từng nói y không có gia đình, có lẽ y sinh ra đã là cô nhi, Giang Hằng rất khó tưởng tượng có người lại không hiếu kỳ về thân thế của mình.

"Anh không để ý?"

"Chuyện đã là quá khứ thì còn tra nó làm gì?" Quả thật không để ý, vì không quan trọng. Vu Tử Thạc quay người nhìn Giang Hằng, nhướng chân mày.

"Bất kể tôi sống ở đâu, hiện tại tôi sẽ sống tốt ở đó, đây mới là chuyện quan trọng nhất."

Giang Hằng nhìn lại y, không che giấu vẻ tán thưởng trong mắt. Sát thủ này vẫn luôn sống như vậy, kẻ mạnh chân chính sẽ không bị những thứ này quấn chân. Câu nói của Vu Tử Thạc khiến hắn rung động, hắn kính nể sự kiên cường của y, vì đây là thứ hắn thiếu. "Cho dù cha mẹ của anh đều bị người ta sát hại, anh cũng không dự định báo thù sao?"

"Tôi không biết, nếu xảy ra rồi mới biết." Tư duy của Vu Tử Thạc đơn giản và trực tiếp, y quen tuân theo bản năng sát thủ, hay có lẽ nên nói, tuân theo bản năng con người.

Y đi tới, ngón tay thon dài dán lên mặt Giang Hằng, "Tôi và Ford đều rất rõ một chuyện..."

"Đặc công cũng vậy, sát thủ cũng vậy cảnh sát cũng vậy, đều không phải là công việc bình thường. Anh không thể đề cập tới với người bên cạnh anh, bọn họ sẽ nghe anh nói quá trình hoàn chỉnh, nhưng trên thực thế  những trải nghiệm của chúng ta, bọn họ một chữ cũng không hiểu được." Không ai có thể cảm nhận được quá khứ trên người ai, điều này là thể nghiệm sâu sắc nhất trong mối quan hệ giữa người vừa người của Vu Tử Thạc.

"Anh muốn điều tra quá khứ gì đó tôi căn bản không bận tâm, quan trọng là khi anh biết tất cả thì có thể cân bằng cảm xúc của mình không." Vu Tử Thạc biết rõ cân bằng thu chi nhìn thì như là một câu đơn giản, nhưng chân chính làm được lại rất khó khăn. Ngón tay y men vào mái tóc màu đen của Giang Hằng, nhẹ hôn lên trán đối phương.

"Đại khái đây là ngày anh nói nhiều nhất." Giang Hằng mỉm cười, hắn và y rốt cuộc là ai đang cứu rỗi ai, Giang Hằng không rõ lắm, hoặc họ đang cứu rỗi lẫn nhau. Kéo Vu Tử Thạc vào lòng, hôn lên tóc y, "Anh không cần lo lắng cho tôi."
Mission 34: Bóng tối sau lưng.

Nước biển mùa đông được phủ lên một tầng màu xám, bãi cát bị đông lạnh, tạo cảm giác như đang bước đi trên bùn đất, mặt biển trôi nổi vài chiếc thuyền nhỏ, có người đang ngồi câu cá.

Ngôi biệt thự cỡ nhỏ hai tầng màu xám trắng vô cùng hài hòa với bầu không khí tiêu điều của ngày đông, cửa trước không có thiết kế gì, bồn cây đặt trên bệ cửa sổ cũng đều là thực vật có sức sống mạnh mẽ, đại khái có thể từ đây đoán được tính cách âm trầm của chủ nhân căn nhà.

Vu Tử Thạc đẩy cửa, tạo ra chuỗi tiếng chuông, trong căn phòng tối mờ bị kéo kín rèm cửa sổ, trên bàn cơm ở phòng khách có đặt một chiếc đèn chiếu sáng nhỏ bé. Đương nhiên, còn có hai phần cơm sáng nóng hầm hập giống như đã biết thời gian y đến thăm hỏi mà được chuẩn bị sẵn.

Vu Tử Thạc đi tới bên cạnh bàn cơm kéo ghế ngồi xuống, mùi thức ăn thơm ngào ngạt, phát giác được tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiếp cận, y thốt ra câu cảm thán. "Không ngờ anh còn biết làm cơm."

"Người làm nghề như chúng ta không biết làm cơm, lẽ nào muốn đói chết sao?" Levi đi vòng qua Vu Tử Thạc ngồi xuống đối diện, nếu đã bị phát hiện thân phận thật sự, hắn cũng không định che giấu gì nữa, phát huy đầy đủ bản lĩnh độc mồm của 'quái tặc Hắc Nha'. Hay nên nói, đây mới là bản tính của hắn.

Vu Tử Thạc múc một muỗng khoai tây, không bình luận gì nhướng mày. "Có lẽ vì anh là người Anh, anh cảm thấy sao?"

Mọi người đều biết, ở Châu Âu đồ ăn của Anh là khó ăn nhất. Trước đây Vu Tử Thạc tới Anh thực hiện nhiệm vụ, đã không kìm được phải thấy bái phục với dạ dày của người Anh.

"Tôi cảm thấy..." Giống như nhớ tới hồi ức tệ hại nào đó, Levi ngừng lại rất lâu, mới nói tiếp: "Rất phức tạp."

Vu Tử Thạc không bỏ qua vẻ oán niệm kỳ diệu trên mặt Levi, ngay cả hắn là quý tộc nước Anh cũng không dám bình luận về thức ăn của tổ quốc mình.

"Chẳng qua người Mỹ cũng không tốt tới đâu đúng không?" Levi không cam lòng phản kích, hắn là người tuyệt đối không chịu thua khi tranh cãi. "Đúng rồi, tên bạn có gương mặt Poker của anh đâu?"

"Anh ta rất bận, nghe nói phải giúp một quái tặc nhảy cửa sổ nào đó xử lý một thi thể đáng thương."

Vu Tử Thạc bẻ một miếng bánh mì bỏ vào miệng, mặt lộ vẻ đồng tình.

"Vậy quả thật không may rồi." Tiếng cười lạnh lùng từ cổ họng, trông Levi như đang vui sướng trên tai họa của người khác. "Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý hôm nay sẽ ăn vài đấm của anh ta."

"Tôi sẽ chuyển cáo y nguyên lại cho anh, tuy cho dù tôi không nói, tên đó cũng sẽ nhớ kỹ." Vu Tử Thạc cảm thấy khá buồn cười, một sát thủ và một quái tặc ngồi chung bàn ăn thế này thật hiếm thấy.

"Loại chuyện này đã bỏ lỡ thì sẽ mất, ai bảo kỹ thuật theo dõi của anh ta quá tệ làm chi." Levi đương nhiên cũng cảm thấy thú vị, phải biết người xấu cũng cần bạn, ở trước mặt người nào đó không cần cố ý giả vờ là chuyện rất đáng cho người ta vui vẻ. Lúc này Levi chú ý thấy một hàng vết răng cắn màu đỏ ở cổ Vu Tử Thạc, híp mắt lại hừ nhẹ. "Hừ? Tôi quả thật không biết các người là quan hệ đó."

Vu Tử Thạc không kiên nhẫn nhăn mày, sáng nay khi biết y muốn đi gặp Levi, Giang Hằng liền không nói gì hơn cho y món quà như thế, "Đáng nói là anh đó, tại sao lại đi trộm tranh của mình?"

Levi bỏ muỗng canh xuống, dựa vào lưng ghế, nhẹ gõ nhịp lên bàn. "Vì MS-13."

"Anh đang làm việc cho MS-13." Vu Tử Thạc suy ngẫm gật đầu, ánh mắt đột ngột ngưng trọng.

Đó là tổ chức tội phạm bạo lực cực đoan, cũng là tổ chức băng nhóm xuyên quốc gia của Mỹ. Mười năm gần đây, MS-13 nhanh chóng phát triển mạng lưới tổ chức tại Mỹ, tại các thành phố lớn như Los Angeles, Washington, New York, Boston  đều có thành viên.

MS-13 từng tham gia vào nhiều vụ án buôn lậu vũ khí và thuốc phiện xuyên quốc gia, và nhiều lần đưa người ngoại quốc nhập cư trái phép vào Mỹ, Canada và Mexico. Trừ hoạt động phạm tội bình thường ra, bọn họ còn bị phát hiện có liên quan đến tổ chức "Cơ Địa', hơn nữa thủ đoạn phạm tội của tổ chức này vô cùng hung ác.

Khó trách Levi làm Hắc Nha luôn có thể nhẹ nhàng hành động không dấu tích, sau lưng hắn, là bóng tối thật lớn của MS-13. Căn cứ theo tình báo Vu Tử Thạc có được trong thời gian làm việc tại CIA, MS-13 tuy là tổ chức tội phạm, nhưng thật ra lại ngầm có quan hệ làm ăn qua lại với vài nhân vật trong nội bộ chính phủ.

"Tôi giúp anh bảo vệ bức tranh đó, thật ra là hại anh." Levi bị MS-13 phái đi trộm bức [Con quạ đêm đen], nói rõ người trong nội bộ MS-13 đã hoài nghi Hắc Nha chính là Levi. Vu Tử Thạc thở dài: "Tôi nghĩ có lẽ bọn họ đã biết thân phận thật sự của anh, anh nên sớm thoát ly chỗ này đi."

"Mũ Đen, cuối cùng anh đã phát hiện anh hại người không ít, điều này khiến tôi rất được an ủi." Giọng điệu châm biếm, nhưng Levi biết, cho dù hắn thành công trộm được bức tranh đó, kết quả vẫn vậy, "Tôi có nguyên nhân không thể đi, hôm nay để anh tới đây, trừ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh, thì còn muốn nói với anh một điều, chính là đừng quản chuyện của tôi nữa."

Không khó đoán diễn tiến của câu chuyện, nhiệm vụ mới tới từ Anh có móc nối với MS-13, tranh đấu quyền lực chính trị khiến Levi bị cuốn vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhiệm vụ của MS-13 xung đột với mệnh lệnh của quốc gia, Levi bị kẹp chính giữa chỉ có thể lựa chọn tiếp tục bước vào vực sâu, giống như Feynman Iglesias em trai của Nohn Iglesias năm đó.

Điểm khác nhau là, người luôn có tình, cho dù là Nohn, khi nhìn thấy thi thể của em trai bị đối đãi thô bạo cũng sẽ tức giận. Nhưng quốc gia... thì vô tình, đối với điểm này, Vu Tử Thạc hiểu rất rõ, kết cục của y và Enya Pirlo chính là ví dụ tốt nhất.

"Tôi biết những người đó nói gì với anh." Vu Tử Thạc gác tay lên mép bàn, ngón tay thon dài dưới ánh đèn mờ càng thêm hoàn mỹ. "Bọn họ nói, đây là vì quốc gia của anh. Nhưng khi anh làm theo họ nói xa rời cố hương, hai tay nhiễm đầy máu, bọn  họ sẽ bỏ mặc anh, giống như xử lý một cỗ máy phế thải."

Levi rút khăn tay trong túi ra lau miệng, khi hắn không giả vờ làm người bình thường, luôn có thói quen mang nụ cười lạnh trên môi, đôi mắt ngọc lục bảo như giếng nước sâu không thấy đáy. "Mũ Đen, mỗi người có vận mạng riêng, có vài chuyện đã được định sẵn. Anh không phải chúa cứu thế, tôi cũng không cần ai tới cứu rỗi."

Giọng nói lạnh lẽo sắc bén đâm vào tai, giống như gió lớn đang thổi vù vù bên ngoài.

"Fay, sau này anh gọi tên của tôi đi." Vu Tử Thạc đốt một điếu thuốc, khói tỏa rất nhanh lan tràn xung quanh. "Anh khiến tôi nhớ tới một người, anh ta bị mắc kẹt giữa cha và anh mình, cuối cùng thành vật hy sinh của cuộc tranh đấu quyền lực."

Nói xong, Vu Tử Thạc chỉ lên chiếc mũ đen trên đầu mình. "Chiếc mũ này vốn là của anh ta. Trước khi anh ta chết, cũng từng nói giống anh."

"Được rồi, Fay, tôi cảm ơn anh đã kể cho tôi nghe câu chuyện như thế." Giọng điệu không nghe ra chút ý cảm ơn nào, nhưng cũng không giống đang chế nhạo, sóng mũi cao thẳng của Levi được ánh đèn chiếu rọi. "Nhưng anh không hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, điều này không chỉ vì tổ quốc của tôi."

"Ngược lại tôi muốn tìm hiểu một chút, có chuyện gì khiến anh nghĩ không thông, biết rõ chỉ có đường chết, vẫn muốn đi tìm chết, anh là giáo đồ Kitô sao?"

Đây tuyệt đối là sự cười nhạo ác liệt, bầu không khí quá khẩn trương không thích hợp với Vu Tử Thạc, muốn y giữ vững thái độ nghiêm túc nói chuyện với người khác càng là chuyện khó hơn.

"Nếu thượng đế thấy được giáo đồ của mình đi ăn trộm nhất định vẻ mặt sẽ rất đặc sắc." Levi cười lạnh phản kích, sau đó cúi nhìn chân mình, cuộc nói chuyện nếu đã đi đến mức này, hắn cũng không sợ nói nhiều hơn nữa. "Anh biết thí nghiệm vật sống chứ?"

"Đương nhiên, dùng người sống làm đối tượng, sử dụng hơi gas, khí áp, ma túy... không gì không dùng." Cách làm này trong trại tập trung quân đội của thế chiến thứ hai tồn tại rất phổ thông, hiện tại chủ nghĩa khủng bố Pakistan cũng sẽ dùng nó để thí nghiệm với tù nhân, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Vu Tử Thạc nảy ra liên tưởng không tốt lắm, nhăn mày nhìn Levi, "Ý của anh là, MS-13 đang tiến hành loại thí nghiệm này?"

"Anh nói đúng rồi." Levi cười lạnh, kéo một bản vẽ bên cạnh qua, mở trên bàn, có một ký hiệu màu đỏ ở góc phía đông nam đảo Staten gần biển, "Công viên Great Kills, phòng thí nhiệm của MS-13", ngón tay chỉ lên ký hiệu. "__Chính là chỗ này. Không, nếu nói là phòng thí nhiệm của MS-13, thì không bằng nói là..."

"Phòng thí nghiệm của chính phủ." Đây là hợp tác bí mật của chính phủ và băng nhóm xã hội đen, vì công viên Great Kills, thuộc sở hữu của chính phủ. Vu Tử Thạc híp mắt, con mắt màu nhạt lưu động tia sáng, hiện tại cuối cùng y cũng hiểu tại sao Giang Hằng lại nói chuyện lần này rất nan giải.

Bộ hệ thống đó là do Giang Hằng nhiều năm trước chế tạo ra để chính phủ sử dụng dự phòng khủng bố tập kích, cái gọi là màu sắc số liệu bất đồng, đại khái là chỉ số hiệu bình thường và số hiệu đặc biệt. Số hiệu bình thường cũng chính là những vụ việc bình thường mà họ xử lý, còn con số lần này, là số đặc biệt của chính phủ.

Chẳng qua vì Levi là người mà Vu Tử Thạc quen biết, cho nên Giang Hằng mới ngồi nhìn không lo. Xem ra, nếu chính phủ cũng đã được dự báo, NYPD và FBI tất nhiên cũng sẽ can dự vào việc này. Tuy nói là hợp tác ngầm, nhưng ngầm dù sao cũng là ngầm, một khi bị đưa ra ánh sáng, chính phủ sẽ không thừa nhận một chữ.

Sau lưng Levi, bị bóng tối của MS-13 bao trùm, mà sự tồn tại khổng lồ đứng sâu trong bóng tối đó, chính là quốc gia.
Mission 35: Giới tuyến hợp tác.

Trong căn phòng tối mờ, Vu Tử Thạc và Levi Ansel ngồi đối diện nhau, cuộc đối thoại đã diễn ra phân nửa, nhưng Vu Tử Thạc đã thả lỏng người, tuy quyết định của Levi quá nguy hiểm, nhưng ít nhất y biết hắn đang làm chuyện tốt.

Đốt một điếu thuốc, Vu Tử Thạc cất bật lửa đi, trong ánh mắt vẫn còn lưu lại bóng dáng của đốm lửa mới bật vừa rồi, "Thế nào, muốn cùng nhau đi ăn trộm sao?"

"Phải nói trước, tôi không có tiền trả cho anh." Gương mặt cười lạnh lùng của Levi khác xa vẻ mặt của một bản thân khác mà hắn đã sắm vai, nhưng có thể nhìn ra sự bình ổn và tự tin của hắn trong đó. Hắn không cự tuyệt đề nghị của Vu Tử Thạc, trợ thủ tự nguyện đưa tới cửa, hơn nữa còn là trợ thủ mạnh mẽ, ai lại không muốn?

"Câu này của anh, quả thật giống hệt ai đó, trong đầu chỉ có tiền." Vu Tử Thạc cười đầy thâm ý, y dự cảm được lần hành động này nhất định vô cùng nguy hiểm, nhưng trình độ kích thích của nó cũng tương đương với nguy hiểm.

Xa xa, trong phòng máy không đủ ánh sáng, bàn tay gõ phím của Giang Hằng chợt dừng lại, rùng mình liền hai cái, không nhịn được nhíu mày, lẩm bẩm: "Lẽ nào bị cảm sao?"

Phòng làm việc của FBI, Ada Wenskol siết chặt ly cà phê, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc. "Thanh tra Koren, anh nói gần đây có khả năng MS-13 đang có kế hoạch tấn công khủng bố sinh hóa đại quy mô?"

"Gần đây CIA chặn được một vị mật báo của đặc vụ Anh, theo như tường thuật thì quả thật là vậy." Mắt Koren Charlie sưng búp lên, có thể thấy, chuyện này đã khiến hắn không ngủ yên suốt mấy đêm. "Nhưng chúng ta không biết địa điểm chính xác nơi bọn họ nguyên cứu vũ khí sinh hóa, FBI đã phái ra toàn bộ nhân lực, cũng không tìm được. Đã có người bắt đầu hoài nghi đây có phải là trò đùa ác ý của đám trẻ, người ở trên cũng biểu lộ thái độ muốn phớt lờ."

Phản ứng trong dự liệu, vì CIA không muốn cũng không thể xử lý cho nên ném cho FBI, FBI tìm không ra chứng cứ liền ném cho cấp trên quyết định, nhưng người ở trên cũng không muốn nhận phụ trách việc này, vì thế đẩy qua đẩy lại, quá trình đơn giản cứ như đang đá bóng.

"Chúng ta cứ giả định mọi thứ là thật trước."  Người thứ ba ngồi trong phòng họp mở miệng, người đàn ông tóc vàng tên Damon Myron ngồi rất ưu nhã, đôi mắt sâu không thể dò tỏa ra mùi vị gian xảo đa biến. "Nếu CIA và FBI đã ra sức cũng không tìm được, có lẽ chỉ có một khả năng, một khả năng các người có lẽ đều không muốn tiếp nhận."

"Chuyện này là chính phủ ngầm đồng ý và trao quyền, có người cố ý che giấu chuyện này và ý đồ muốn khiến nó xảy ra." Koren nói ra đáp án trước một bước, thành công khiến Ada giấu đi vẻ kinh ngạc.

Ada đối với kết luận này không dám tin tưởng, chỉ nhíu mày, khiến gương mặt càng thêm nghiêm túc: "Bọn họ làm như vậy có gì tốt? Với lại, chúng ta chen tay vào trong lúc này, là phải đối chọi với chính phủ sao?"

"Chỗ tốt? Chẳng hạn như chiến tranh." Lấy cớ khủng bố tập kích để khơi sự việc lên, lợi nhuận chiến tranh mang tới tạo ra rất nhiều điều kiện tốt cho kinh tế hiện đại. Damon thong dong nói ra suy nghĩ của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười gian trá. Điều này đại biểu hắn cảm thấy chuyện này thú vị. "Muốn đối chọi với chính phủ là các người, tôi không tham gia."

"Tiến sĩ, anh chỉ muốn xem kịch hay." Koren trừng mắt nhìn Damon, giống như nhận được sự uy hiếp không lời, Damon rụt cổ, cười vô tội. "Anh có thể nói vậy, tôi cũng đã ra sức rồi." Nói xong hắn chỉ vào chiếc ly trong tay Ada. "Ly cà phê đó là tôi rót."

"Anh còn muốn nghe tôi khen?" Giật chiếc bánh Damon định nhét vào miệng, Koren nghiêm túc nói với hắn. "Anh phải nhớ tại sao anh làm việc cho FBI."

"Không ăn no, sao có sức làm việc?" Phát ra tiếng cười chói tai, Damon giống như đứa trẻ lớn xác nhìn sang Koren, muốn đòi chiếc bánh.

Ada nhìn Koren và Damon kẻ tới người lui giằng co liền xoa trán, cô không rõ hai người này làm sao quen biết, có quá khứ thế nào, nhưng có thể kết luận được, nếu cách xử lý án của FBI không nghiêm túc như vậy, thì cảnh sát nước Mỹ thật sự xong rồi.

Lúc này, di động của Ada vang lên. "Là cảnh sát trưởng, tôi ra ngoài một chút." Cô đứng lên ra khỏi phòng họp nghe máy, để lại hai tên đàn ông không chính chắn trong phòng.

"Nói đi." Koren chống tay lên bàn, ánh mắt trầm ổn áp bức đặt lên mặt Damon. Damon giả ngốc cào cào đầu. "Nói cái gì? Ada Wenskol? Cô ta thật sự là cảnh sát tài cán, độc lập lại có suy nghĩ, không sợ quyền thế, nói rõ anh không nhìn sai người."

"Ai hỏi anh cái này? Về vụ án bé gái mất tích lần trước, rõ ràng anh cố ý bỏ qua một vài chi tiết nhỏ." Tóm lấy cánh tay cứ mãi cào cào đầu của Damon, trong mắt Koren Charlie lấp lóe tia sáng lạnh lẽo, vô cùng nhấn mạnh chữ 'cố ý'.

Không có gì giấu được mắt Koren, Damon thở dài khoa trương. "Trước hết anh có thể giải thích một chút tại sao khi ở trước mặt tôi thì gương mặt quý ông của anh đã bay đến Tây Ban Nha rồi? Anh kỳ thị sao?"

Koren hoàn toàn nguyện ý tiếp nhận sự lên án của Damon, dù sao hắn nói là sự thật, "Nếu bất cứ lúc nào anh cũng có thể thành khẩn, tôi tin rằng sự kỳ thị này sẽ dần thay đổi."

Thấy Ada ở bên ngoài đã xoay người, Koren  buông tay trở lại vị trí cũ, khi cô mở cửa thì vẻ mặt càng âm trầm hơn tước, có lẽ vừa rồi không phải là một cú điện thoại hỏi han bình thường, "Suy đoán của hai người không sai, vừa rồi tôi bị cảnh sát trưởng cảnh cáo, ông ta bảo tôi đừng can thiệp vào công việc của FBI."

"Lại là một tên cớm thối nát." Damon nhếch miệng, giống như đã quen thuộc tình trạng này. Đương nhiên hắn lập tức nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Koren. "Lại? Có phải anh cảm thấy rất ưa thích?"

Đối với hàm ý trong câu nói của Koren, Damon chỉ có thể nhướng mày chớp mắt mỉm cười, hôm nay số lần hắn chọc giận Koren đã đủ rồi, nếu còn tiếp tục kích thích, có lẽ kết quả của mình cũng không dễ coi gì.

"Tôi phải trở về sở cảnh sát một chuyến." Ada cầm áo khoác gác trên lưng ghế, nhìn Koren và Damon lần cuối, "Có tình trạng gì thì liên lạc với tôi."

Damon nhìn theo bóng lưng Ada huýt sáo, cửa thủy tinh bị kéo lên, hắn quay sang nhìn Koren, "Tôi cảm thấy nữ cảnh sát đó có tâm sự."

"Tâm tư của phụ nữ anh đừng đoán." Trong mắt Koren, phụ nữ là sinh vật phức tạp nhất trên thế giới, không chỉ phức tạp còn khó dò, còn phiền phức hơn tội phạm rất nhiều.

"Koren, tôi không phải ám chỉ cái này." Khi không có người Damon sẽ gọi tên đối phương, ánh mặt trời bên ngoài rọi lên mái tóc màu vàng của hắn, màu tóc chói mắt trông càng thêm khoa trương. "Anh có thấy ánh mắt cô ta không, cô ta đang áp chế cảm xúc gì đó."

"Cho dù có, cũng đang áp chế cảm xúc muốn đánh anh một trận." Koren ngăn cản lối suy nghĩ lệch lạc của hắn, vừa lật tư liệu vừa hỏi: "Người của phòng phân tích tâm lý tội phạm nói thế nào?"

"Anh đang chỉ cái vị nghiêm túc cả ngày ngoài cười trong không cười giống anh?" Damon chịu không nổi xoa trán, lầm bầm: "Gần đây sao tôi cứ dính tới mấy người thế này, thật khốn khổ."

Koren bỏ lơ câu oán thán của hắn, ngước mắt nhìn: "Còn ai nữa?"

"Không." Damon lập tức nhướng mày đáp, hắn không định để Koren biết giao dịch của hắn và người nào đó. Nhưng Koren sao có thể dễ trả lời lấp liếm cho qua như thế? Bị ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng đó nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể nhún vai, sải tay đáp: "Một đối tượng nghiên cứu thú vị."

"Được rồi, hiện tại có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?" Tuy dùng câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu của Koren không mang ý dò hỏi.

"Người đàn ông đó nói..." Damon ngừng một chút, cười lạnh một cái, "Đây không phải chuyện chúng ta nên bận tâm. Nếu nhất định xen vào, thì không thể tiếp tục theo khuôn phép cũ."

Biểu thị rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, ý của đối phương là, muốn giải quyết vụ án này không thể đi theo con đường chính quy của cảnh sát, khi cần thiết thì còn phải mượn sức của tội phạm.

"Đi hỏi tụi bạn của anh đi." Koren không nhìn Damon nữa, hắn rất phản cảm với chuyện này, chỉ cần hơi nghiêng về phía lợi ích, thì mượn sức tội phạm không phải không thể. Đương nhiên hắn cũng ghét tội phạm, nhưng ít nhất không ghét như những cảnh sát khác.

"Tại sao tôi cảm thấy gần đây anh luôn ra lệnh cho tôi?" Ánh mắt đột nhiên giảm nhiệt độ giống như con dao phẫu thuật sắc bén, phối hợp với giọng nói hạ thấp mang theo âm khàn, phản phất như rạch ra một đường trong không khí. "Koren, tôi không phải cấp dưới của anh..."

"Anh muốn trở vào tù nghỉ phép sao?" Bình tĩnh nói ra câu uy hiếp trực tiếp, Koren quả thật không phải là vị cảnh sát dễ đối phó, hắn rất tốt với người tốt, nhưng đối với người xấu, hắn càng ác liệt hơn họ.

"Được rồi, anh lại thắng rồi." Damon lại nhún vai, đi ra ngoài. Cảm giác bị người ta nắm thóp tuy không thoải mái gì, nhưng nghĩ thì New York có nhiều cảnh sát như thế, người có thể khống chế hắn chỉ có Koren, ít nhiều hắn cũng cảm thấy cân bằng một chút. Hay nên nói, hắn cảm thấy may mắn vì người đó là Koren.

Koren không giống những cảnh sát khác, hắn có lực quan sát nhạy bén hơn hẳn bình thường, nghị lực kiên nhẫn không dao động cũng đáng để bái phục, đương nhiên chỗ khiến Damon tán thưởng nhất, là Koren hiểu cách thay đổi theo tình huống, hắn chưa từng để ý việc tạt bóng ra rìa phát luật, chỉ cần giữ đúng nguyên tắc cơ bản, những thứ khác tạm thời có thể bỏ qua một bên.

Koren Charlie là người đi dạo ở biên giới hợp pháp, cảnh sát như vậy, so với tội phạm còn đáng sợ hơn.
Mission 36: Bóng tối bức gần.

Công viên Great Kills, bảo vệ Steven tráng kiện đang thong dong ngồi trên hàng ghế dài gần đài phun nước thưởng thức bánh sandwich ngon lành, ăn xong hắn phải trở lại chỗ rùng rợn đáng chết đó, tiền công tuy không ít, nhưng lính đánh thuê đã về hưu như hắn luôn cảm thấy có gì đó khác thường, rõ ràng gắn biển trung tâm phục hồi, nhưng lại không thấy trong đó có bất cứ người già nào ra vào, cái nơi quái quỷ, lối đi xuống hầm một ngày 24 giờ đều có người canh chừng, cũng không biết dưới đó đang nghiên cứu cái gì. Cũng phải nói lại, có trời biết đây rốt cuộc có phải là trung tâm phục hồi không!

Dưới gốc cây cách đó chừng mười mét có hai người đàn ông cao lớn đứng đó, người tóc đen mắt xanh gương mặt mang nụ cười chế nhạo mở miệng trước: "Fay, anh nhìn chằm chằm anh bảo vệ làm gì?"

Vu Tử Thạc liếc đối phương một cái, nhíu mày nói: "Levi, không phải anh muốn vào tòa nhà này sao?"

"Điều đó không có liên quan tới vị bảo vệ mà, lẽ nào anh còn trông mong anh ta có thể phát hai tấm thiệp mời cho chúng ta?" Levi Ansel cười lạnh, hắn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chế nhạo người khác, đây là sở thích của hắn.

"Rất hay, anh muốn thiệp mời, cho nên bọn họ phải đổi bảo vệ rồi." Vu Tử Thạc cười nhẹ gật đầu, bóng râm của tán cây che đi hơn nửa gương mặt y. Vẻ mặt của Levi thì khỏi phải nhắc, hắn đã không còn hứng thú giả vờ trước mặt Mũ Đen nữa, "Đổi? Sao lại đổi?"

Vu Tử Thạc không trả lời Levi, bước tối chỗ Steven, ánh mặt trời rực rỡ tô điểm thêm cho nụ cười mỉm của y. Steven nhắm mắt, giơ miếng sandwish lên chuẩn bị cắn một miếng, chợt cắn phải khoảng không, nhất thời kinh ngạc. "Hả? Sandwish của tôi đâu?"

Lúc này, Steven thấy một cánh tay thò ra từ sau lưng, giao một vật màu đen vào tay hắn. Hắn chớp chớp mắt, thứ này không hề xa lạ, Glock 19__ không phải là súng giắt ở eo hắn sao?

"Này..." Không đợi Steven nói xong, tay hắn bị nắm chắc, nhắm sang một hướng khác nổ súng.

Giây tiếp theo, sức mạnh ấn trên tay hoàn toàn biến mất, họng súng vẫn còn bốc khói, Steven chớp chớp mắt, khi tỉnh táo lại đã bị người ta bẻ ngoặc tay ấn xuống đất, đè trên người hắn là một người đàn ông trung niên, thân hình hơi mập với trọng lượng khiến người ta ná thở, "Anh bị bắt với tội danh hiềm nghi nổ súng vào một cảnh sát New York!"

"Cái, cái gì?!!!"

Tất cả diễn ra quá nhanh, Steven căn bản không hiểu đã xảy ra cái gì. "Nổ súng gì, cảnh sát gì, chuyện gì đây?!"

"Hỏi hay lắm! Ông đây cũng muốn biết! Bị người ta gọi tới chỗ này xém chút mất luôn cả mạng!" Ford Klaus tức giận bừng bừng, vò mái tóc quăn trên đầu, "Anh nói xem anh xui xẻo hay ông đây xui xẻo hơn?!"

Dưới gốc cây không xa, Levi mục kích toàn bộ quá trình phát sinh, Mũ Đen này không chút vết tích rút được súng của Steven, đổi miếng sandwish của hắn thành khẩu súng, nhắm vào vị cảnh sát nằm ngoài mười mét nổ súng. Còn về miếng sandwish kia, đã nằm trong bụng sát thủ.

Vu Tử Thạc trở lại chỗ Levi, vỗ rớt vụn bánh trên tay, cười sáng lạn. "Xem ra, hiện tại bọn họ phải tìm bảo vệ mới rồi."

Khi tán thưởng người này xấu xa, Levi cũng lặng lẽ khinh bỉ hành vi của đối phương. "Sao anh biết bọn họ sẽ thuê anh?"

"Tôi..." Vu Tử Thạc nhướng mày, cười càng sâu. "Có một trợ thủ."

Trong tai nghe lập tức truyền tới tiếng nói của Giang Hằng, mang theo bực dọc: "Đúng, trợ thủ đó hiện tại không thể không mua một công ty bảo vệ và ba cơ cấu đánh giá."

Vu Tử Thạc híp mắt, nhìn đài phun nước kia, cảm thán: "Nghe thật tuyệt."

"Tôi được biết kế hoạch của họ sẽ vào bốn ngày sau, Fay, tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn với anh." Levi tựa hồ có chút bất mãn, ôm khuỷu tay, ngay cả bóng râm của táng cây cũng trở nên tối hơn.

Vu Tử Thạc lấy túi văn kiện ra, giao cho Levi, động tác nhẹ nhàng: "Đây là tư liệu điều tra phạm vi bên ngoài của 'trung tâm phục hồi' này." Nói rồi y búng vào tấm kính trong bức hình, "Kính cường lực, anh biết độ cứng của nó."

"Anh nói bên ngoài phòng thí nghiệm đều dùng lại kính này bảo vệ?" Nghe ra không tốt lắm, cho dù là Levi cũng cảm thấy nan giải, hắn nhíu mày, giọng nói đề cao tám độ.

"Rất tiếc phải nói với anh, đích thật là vậy. Cho nên anh phải đợi tôi vào đó tiếp ứng anh, nếu không..." Vu Tử Thạc không nói tiếp, giọng nói âm trầm như tử thần đang tuyên phán, không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi.

"Sao tôi biết có thể tin anh?" Levi vẫn dùng giọng điệu lạnh lẽo quen thuộc, xem ra trình độ đa nghi của hắn không kém gì y.

"Tôi có yêu cầu anh phải tin tôi sao?" Vu Tử Thạc quay lại nhìn hắn, nụ cười hàm ý sâu xa mở rộng, giọng nói ấm áp giấu lưỡi đao, vô hại như thế, lại nguy hiểm vô cùng.

Nói xong, Vu Tử Thạc liền bỏ đi, Levi nhìn theo bóng lưng y chìm vào trầm tư, y và hắn nhìn thì như người chung đường, nhưng y còn khó hiểu hơn hắn. Có điều Levi hiểu, lời nói vừa rồi của Mũ Đen nếu nói là lời khuyên, thì đúng hơn phải là cảnh cáo. Trực giác nói cho Levi biết, không nghe theo lời cảnh cáo này, sẽ xảy ra hậu quả khó tưởng tượng.

Cự ly rút ngắn dần, khi Vu Tử Thạc mở cửa, Giang Hằng đang ở nhà bếp nấu trà sữa, mùi sữa lan tỏa khắp phòng, y đi vào, ôm Giang Hằng từ phía sau, cắn lên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Anh lại đổi khẩu vị rồi?"

"Tôi nhớ ai đó hình như rất thích cuộc sống có cảm giác mới mẻ." Giang Hằng cúi nhìn bếp lửa như có suy nghĩ, vẻ mặt không chút thay đổi được ánh sáng chiếu rọi.

Tim đập mạnh, Vu Tử Thạc cười một tiếng, thuận thế hôn lên cổ Giang Hằng, lưu lại vết răng mới tinh trên phần cổ màu lúa mạch, "Cho nên anh muốn lấy lòng ai kia sao?"

"Anh cảm thấy thế nào? Tôi cho rằng anh luôn thông minh." Giang Hằng nhíu mày đáp, hơi thở Vu Tử Thạc phả ra làm hắn rất ngứa.

"Tôi nghĩ rằng người anh nói tới đang rất vui." Vu Tử Thạc cầm muỗng trên giá, vượt qua người Giang Hằng múc một muỗng trà sữa, Giang Hằng tóm tay y, không quay đầu nói: "Anh vẫn không kiên nhẫn như vậy, nếu bỏng thì sao?"

"Đừng dùng mãi cái từ kiên nhẫn phiền phức này giày vò tôi." Thấy Giang Hằng vẫn không buông tay, Vu Tử Thạc phồng miệng, thổi nguội cái muỗng.

Giang Hằng cũng thổi nguội cái muỗng, sau khi thử nhiệt độ mới buông tay ra. "Nha, tôi thấy cái gì đây? Một sát thủ không kiên nhẫn."

Nghe ra ẩn ý của Giang Hằng, Vu Tử Thạc không dự định phản bác, hai người lớn đầu vây quanh bếp lửa giành giật muỗng trà sữa, trông ngốc hết nói.

"Loại chuyện này không thể định luận, nó chỉ là trà sữa." Kiên nhẫn chỉ là cái giá tất yếu phải bỏ ra khi hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất đối với Vu Tử Thạc mà nói là vậy. Y nhướng mày, đút muỗng vào miệng, khóe miệng cong lên thỏa mãn, "Mùi vị không tồi."

"Tôi đã thấy được sự đáng giá trong vẻ mặt hạnh phúc của anh rồi." Giang Hằng tắt lửa, rót trà sữa còn nóng bốc khói trong nồi vào ly, ôm tay dựa lên tường. "Nhớ rửa nồi."

Vu Tử Thạc vừa định thò tay ra cầm ly, nghe câu nói của Giang Hằng liền bất giác nhăn mặt. "Anh muốn một sát thủ làm việc nhà?"

"Tôi chỉ bảo anh rửa nồi." Giang Hằng sải tay, ánh mắt không cố kỵ bắn thẳng lên mặt Vu Tử Thạc. "Đợi anh rửa xong, ly này chắc cũng có thể uống rồi."

Vu Tử Thạc nhìn ly trà sữa còn bốc khói, mắt mang theo tiếc nuối, lại quay mặt đi, chớp chớp mắt với Giang Hằng: "Không thể uống xong mới rửa hả?"

Ánh mắt long lanh đáng thương như chú chó cỡ lớn nhìn mình chăm chú, Giang Hằng đã biết sở trường của sát thủ này là trả giá, cho dù quá trình này rất vô vị nhưng hắn vẫn rất muốn cười. Nhịn cười thở dài, cầm nồi bỏ vào chậu nước, tay vặn vòi, "Đừng làm thế chỉ vì đồ uống trước mặt tôi, tôi chỉ sợ anh bị bỏng."

Lực chú ý của Vu Tử Thạc vẫn còn trên ly sữa, câu nói của Giang Hằng khiến ý cười của y càng sâu, y dựa lên tủ lạnh,  nhìn Giang Hằng rửa dụng cụ nhà bếp.

Cho dù không nói, y cũng hiểu Giang Hằng tại sao làm vậy. Tòa nhà ở công viên Great Kills, phòng thí nghiệm của chính phủ, khả năng rất lớn là sau khi y và Levin vào đó, sẽ không thể bước ra.

Nước từ vòi chảy xuống rào rào, Giang Hằng xoay lưng về phía y, giọng nói thấp trầm, hơi không ổn định, "Anh còn có gì muốn nói sao?"

Vu Tử Thạc chỉ cười nhạt, không giống nụ cười rộng cố ý bình thường, mà xuất phát từ nội tâm. "Anh có thể lộ ra vẻ giả vờ có thể nhìn thấy tôi sống sót trở về không?"

"Tôi có thể khống chế ý định muốn nhốt anh trong nhà đâu cũng đừng mơ đi thì anh đã nên trộm vui rồi." Lạnh lùng vứt một đáp án cho đối phương, Giang Hằng quay người, trên gương mặt kiên cường nghị lực mang theo rất nhiều bất đắc dĩ, hắn biết hắn không cách nào ngăn cản Vu Tử Thạc làm chuyện của mình.

"Ha, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ bình an trở về." Vu Tử Thạc đi tới cạnh Giang Hằng, hôn lên môi đối phương.

Nụ hôn nồng nhiệt giống như lời tạm biệt đến sớm, nửa phút sau, một câu nói chậm rãi lọt vào tai Giang Hằng: "Vì tôi có quân hậu viện rất mạnh."

Ly sữa trên bàn vẫn còn bốc khói, nhiệt độ thân thể cũng đang tăng lên, trong nhà bếp đầy hương sữa, có vài thứ không thể nói rõ, đã hóa giải sự lạnh lẽo của mùa đông.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz