Nguoi Trong Mo
Hôm nay là cuối tuần, vẫn như thường ngày đi làm. Nja đã quên chuyện nhà Levin, như chưa có chuyện gì, vì cô thương ba mẹ mình, dù có không phải con ruột hay sao đi nữa thì không thay đổi.
Cả tuần Kai giúp Nja làm dự án giao mùa, Kai nhìn vậy cũng được việc lắm. Kai là người thích gì làm đó, nhưng làm việc cùng Nja thì khác, không thích cũng phải làm.
« Kai làm giúp tôi cái naỳ»
« em cười với tôi đâu mất gì»
Kai cũng lẵng lặng làm. Kai cứ vừa làm vừa nhìn Nja làm cô không tập trung, không làm được gì. Từ ngày nghe bà Sora kể chuyện Nja đã nói không nghỉ nhưng vẫn thấy bần thần muốn làm rõ mọi chuyện.
Còn Kai thì không tốt đâu, trước giờ chưa bao giờ tán tỉnh cô gái nào. Kai đang có âm mưu gì với Nja hay đó chỉ làm Kai vui tức thời.
Chủ nhật, Nja không hẹn ai cả, thật sự không có ai để hẹn. Cô quyết định đi tập võ. Lâu rồi cô không tập luyện.
Nja dậy rất sớm, cô vẫn đến phòng tập thường ngày khi buồn thường đến. Thật lạ, hôm nay chủ nhật mà chỉ vài người. Vậy cũng tốt yên tỉnh.
Nja đấm bao cát mà tưởng tượng mặt tên Kai mới ghê chứ.« đấm cho khỏi theo».
Rồi Khánh, Trúc cũng đâu bỏ qua« đấm cho hai đứa trọng sắc bỏ bạn».
Nja vừa tập vừa lẩm bẩm, mồ hôi cứ đổ. Cô không biết có người nhìn mình. Cảm nhận một bàn tay chạm trên vai mình, Nja nhạy cảm, ai đụng vào vai mình cô thấy mất an toàn. Tay nhanh, người xoay bẻ ngược tay phía sau, Nja chỉ chuẩn bị chưa đấm vào hắn thì tên này đã ăn vạ.
« em làm tôi bị thương rồi»
Nja bình thản lấy khăn ngồi nghỉ không điếm xỉa tới hắn.
« em lạnh lùng quá đấy, thôi kệ em đẹp là được, làm quen nha người đẹp. Anh là Rio, anh mới về Việt Nam vài tháng»
« tôi không cần bạn»
Cạnh Rio có một cô gái ỏng ẹo ngồi bên.« có em cần gì cô ta nữa, anh Rio làm quen là phúc của cô, không biết điêù»
Nja không thèm để ý bỏ đi về, đang tập gặp gì đâu thật không còn muốn tập.
( Rio là anh em cùng cha khác Mẹ với Kai. Nhưng ông Ân chủ tập đoàn không nhận Rio là cháu mình. Thật ra người ngoài đều không biết, Kai đúng ra phải gọi ông Ân là ông ngoại mới đúng. Năm xưa, ông Ân cũng là công tử đào hoa, ông qua lại với một người phụ nữ làm vủ trường, nghĩ chỉ quen vui không ngờ cô ta có thai và dùng đứa bé tống tiền ông. Cô ta đã bỏ đứa bé một nơi mà không cho ông biết. Sau khi qua đời cô ta mới nói đứa con gái của ông được đưa vào cô nhi viện, trên người có đeo sợi dây chuyền ông tặng cô ta trước kia. Chỉ có bấy nhiêu thông tin, nhưng ông không bỏ cuộc. Một lần ông Ân làm từ thiện ở cô nhi viện, mục đích chỉ là tìm con. Lúc này, Cha Mẹ Kai đều ở cô nhi viện, chỉ chừng tám tuổi. Ông Ân đã gặp được đứa con gái của mình bao nhiêu năm tìm kiếm.
« con có muốn làm con ta không»
«có, nhưng bạn ấy cần có cha hơn con»
Ông Ân nhìn bên cạnh là cậu con trai nắm chặc tay con gái mình, có vẻ nhút nhát.
« vậy ta nhận hai con là con ta được chứ»
Cậu con trai trả lời ngây thơ« là anh em thì không cưới nhau được đúng không ạ»
Hai đứa trẻ ngây thơ nhìn ông, ông đã hiểu tại sao lại vậy.
Cuối cùng ông đưa cả hai về nhưng trên danh nghĩa ông chỉ có con trai theo yêu cầu của con gái ông. Ông đặt tên cho hai con là Quốc Anh, Vân Anh. Đó cũng là Cha Mẹ Kai. Khi khi hai người cưới nhau, và sinh ra Kai ông rất vui mừng, và ông đã chuyển toàn bộ tài sản cho Kai. Ông quốc cũng rất tài giỏi, thường xuyên thay cha gặp đối tác. Trong thời gian vợ mình mang thai ông đã lén lúc qua lại với con gái của đối tác và cô ta cũng mang thai. Khi biết sự thật, Mẹ Kai sau khi sinh bị trầm cảm và uất ức mất khi Kai chỉ tròn một tuổi. Ông Ân đã không nhìn mặt ông Quốc bao năm. Ông Quốc cũng gây dựng cho mình được một công ty nhỏ để lo cho Mẹ con Rio, nhưng đó cũng chỉ là trách nhiệm, ông vẫn ray rức chuyện ngày xưa. Lòng tham con người vô hạn, Mẹ Rio nhiều lần tới đòi chia tài sản cho con, vì Rio cũng là cháu Nội ông Ân, nhưng ông Ân đều đuổi đi. Được Mẹ nuông chiều từ nhỏ, Rio chỉ biết ăn chơi, xài tiền, và còn xem mình là người thừa kế Phong Ân.)
Nja đi bộ ra trạm xe hắn cứ theo bóp kèn in ỏi, làm mọi người xung quanh đều nhìn Nja. Nja vẫn không nói gì. Hắn xuống xe kéo Nja lên xe, nhưng Nja chưa kịp dùng đến võ thì đã có người kéo cô ra khỏi tay hắn. Không ai khác là Kai.
« lâu không gặp, vẫn đi ức hiếp con gái nhà lành à »
« tao thích, được không, maỳ đừng xía vào chuyện của tao»
« chuyện gì của mầy, đụng tới bạn gái tao mà chuyện của mầy à»
Nja nhìn Kai « ai là bạn gái mấy người». Nja bỏ đi, không quan tâm hai kẻ đang chửi nhau.
Kai chạy theo Nja.
« sao em lai quen nó»
« tôi là bạn gái anh hồi naò»
Nja lên xe bus đi thẳng về nhà, còn Kai thì cười đắc ý.
Rio về nhà tâm trạng không tốt« bạn gái à, tao cho mầy vui được bao lâu. Người đâu, điều tra cô gái đi cùng Kai hôm nay cho tao».
Nja muốn đi khoay khỏa để không suy nghĩ nhiều, mà hôm nay chẳn đâu vào đâu cả. Tốt nhất là ngủ thôi. Lại giấc mơ đó, bàn tay quen thuộc, nhưng vẫn không nhìn rõ mặt. Mồ hôi còn hơn khi sáng tập luyện.
Nja thở dài hay về quê một chuyến. Sự thật dù sao cũng Phải đối diện, không thể trốn tránh.
Cả tuần Kai giúp Nja làm dự án giao mùa, Kai nhìn vậy cũng được việc lắm. Kai là người thích gì làm đó, nhưng làm việc cùng Nja thì khác, không thích cũng phải làm.
« Kai làm giúp tôi cái naỳ»
« em cười với tôi đâu mất gì»
Kai cũng lẵng lặng làm. Kai cứ vừa làm vừa nhìn Nja làm cô không tập trung, không làm được gì. Từ ngày nghe bà Sora kể chuyện Nja đã nói không nghỉ nhưng vẫn thấy bần thần muốn làm rõ mọi chuyện.
Còn Kai thì không tốt đâu, trước giờ chưa bao giờ tán tỉnh cô gái nào. Kai đang có âm mưu gì với Nja hay đó chỉ làm Kai vui tức thời.
Chủ nhật, Nja không hẹn ai cả, thật sự không có ai để hẹn. Cô quyết định đi tập võ. Lâu rồi cô không tập luyện.
Nja dậy rất sớm, cô vẫn đến phòng tập thường ngày khi buồn thường đến. Thật lạ, hôm nay chủ nhật mà chỉ vài người. Vậy cũng tốt yên tỉnh.
Nja đấm bao cát mà tưởng tượng mặt tên Kai mới ghê chứ.« đấm cho khỏi theo».
Rồi Khánh, Trúc cũng đâu bỏ qua« đấm cho hai đứa trọng sắc bỏ bạn».
Nja vừa tập vừa lẩm bẩm, mồ hôi cứ đổ. Cô không biết có người nhìn mình. Cảm nhận một bàn tay chạm trên vai mình, Nja nhạy cảm, ai đụng vào vai mình cô thấy mất an toàn. Tay nhanh, người xoay bẻ ngược tay phía sau, Nja chỉ chuẩn bị chưa đấm vào hắn thì tên này đã ăn vạ.
« em làm tôi bị thương rồi»
Nja bình thản lấy khăn ngồi nghỉ không điếm xỉa tới hắn.
« em lạnh lùng quá đấy, thôi kệ em đẹp là được, làm quen nha người đẹp. Anh là Rio, anh mới về Việt Nam vài tháng»
« tôi không cần bạn»
Cạnh Rio có một cô gái ỏng ẹo ngồi bên.« có em cần gì cô ta nữa, anh Rio làm quen là phúc của cô, không biết điêù»
Nja không thèm để ý bỏ đi về, đang tập gặp gì đâu thật không còn muốn tập.
( Rio là anh em cùng cha khác Mẹ với Kai. Nhưng ông Ân chủ tập đoàn không nhận Rio là cháu mình. Thật ra người ngoài đều không biết, Kai đúng ra phải gọi ông Ân là ông ngoại mới đúng. Năm xưa, ông Ân cũng là công tử đào hoa, ông qua lại với một người phụ nữ làm vủ trường, nghĩ chỉ quen vui không ngờ cô ta có thai và dùng đứa bé tống tiền ông. Cô ta đã bỏ đứa bé một nơi mà không cho ông biết. Sau khi qua đời cô ta mới nói đứa con gái của ông được đưa vào cô nhi viện, trên người có đeo sợi dây chuyền ông tặng cô ta trước kia. Chỉ có bấy nhiêu thông tin, nhưng ông không bỏ cuộc. Một lần ông Ân làm từ thiện ở cô nhi viện, mục đích chỉ là tìm con. Lúc này, Cha Mẹ Kai đều ở cô nhi viện, chỉ chừng tám tuổi. Ông Ân đã gặp được đứa con gái của mình bao nhiêu năm tìm kiếm.
« con có muốn làm con ta không»
«có, nhưng bạn ấy cần có cha hơn con»
Ông Ân nhìn bên cạnh là cậu con trai nắm chặc tay con gái mình, có vẻ nhút nhát.
« vậy ta nhận hai con là con ta được chứ»
Cậu con trai trả lời ngây thơ« là anh em thì không cưới nhau được đúng không ạ»
Hai đứa trẻ ngây thơ nhìn ông, ông đã hiểu tại sao lại vậy.
Cuối cùng ông đưa cả hai về nhưng trên danh nghĩa ông chỉ có con trai theo yêu cầu của con gái ông. Ông đặt tên cho hai con là Quốc Anh, Vân Anh. Đó cũng là Cha Mẹ Kai. Khi khi hai người cưới nhau, và sinh ra Kai ông rất vui mừng, và ông đã chuyển toàn bộ tài sản cho Kai. Ông quốc cũng rất tài giỏi, thường xuyên thay cha gặp đối tác. Trong thời gian vợ mình mang thai ông đã lén lúc qua lại với con gái của đối tác và cô ta cũng mang thai. Khi biết sự thật, Mẹ Kai sau khi sinh bị trầm cảm và uất ức mất khi Kai chỉ tròn một tuổi. Ông Ân đã không nhìn mặt ông Quốc bao năm. Ông Quốc cũng gây dựng cho mình được một công ty nhỏ để lo cho Mẹ con Rio, nhưng đó cũng chỉ là trách nhiệm, ông vẫn ray rức chuyện ngày xưa. Lòng tham con người vô hạn, Mẹ Rio nhiều lần tới đòi chia tài sản cho con, vì Rio cũng là cháu Nội ông Ân, nhưng ông Ân đều đuổi đi. Được Mẹ nuông chiều từ nhỏ, Rio chỉ biết ăn chơi, xài tiền, và còn xem mình là người thừa kế Phong Ân.)
Nja đi bộ ra trạm xe hắn cứ theo bóp kèn in ỏi, làm mọi người xung quanh đều nhìn Nja. Nja vẫn không nói gì. Hắn xuống xe kéo Nja lên xe, nhưng Nja chưa kịp dùng đến võ thì đã có người kéo cô ra khỏi tay hắn. Không ai khác là Kai.
« lâu không gặp, vẫn đi ức hiếp con gái nhà lành à »
« tao thích, được không, maỳ đừng xía vào chuyện của tao»
« chuyện gì của mầy, đụng tới bạn gái tao mà chuyện của mầy à»
Nja nhìn Kai « ai là bạn gái mấy người». Nja bỏ đi, không quan tâm hai kẻ đang chửi nhau.
Kai chạy theo Nja.
« sao em lai quen nó»
« tôi là bạn gái anh hồi naò»
Nja lên xe bus đi thẳng về nhà, còn Kai thì cười đắc ý.
Rio về nhà tâm trạng không tốt« bạn gái à, tao cho mầy vui được bao lâu. Người đâu, điều tra cô gái đi cùng Kai hôm nay cho tao».
Nja muốn đi khoay khỏa để không suy nghĩ nhiều, mà hôm nay chẳn đâu vào đâu cả. Tốt nhất là ngủ thôi. Lại giấc mơ đó, bàn tay quen thuộc, nhưng vẫn không nhìn rõ mặt. Mồ hôi còn hơn khi sáng tập luyện.
Nja thở dài hay về quê một chuyến. Sự thật dù sao cũng Phải đối diện, không thể trốn tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz