ZingTruyen.Xyz

Người tình giấu mặt - HOÀN

Người tình bí ẩn < chương 230 - chương 240 >

Hocsinhthongminh

Hạ thân Tề Tư Mục chảy ra máu, nhiễm đỏ một mảng lớn thảm màu trắng, Thân Tử Kiều mới bảo hạ nhân dừng tay.

Xoay người, hắn nói với A Khôn, “Thay tôi tra Hứa Tiểu Ức ở đâu, đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được.”

“Vâng.” A Khôn đáp lời.

“Thân Tử Duệ. Đùa với tôi, liên hợp với cảnh sát để hại tôi, tôi sẽ làm cho cả nhà anh chết, A Lực đã chết, tôi khiến cho con gái của anh đi sang kiếp sau mà hưởng hạnh phúc.” Hắn ở trong lòng lặng lẽ nói, bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra.

Sửa sang một chút quần áo trên người, cất bước hướng phía ngoài đi đến, phía sau hắn, cũng đi theo một đám người, chỉ còn lại Tề Tư Mục hấp hối ở biệt thự.

Thời điểm Tề Tư Mục tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen, dĩ nhiên hạ thể của ả cứng ngắc không thể nhúc nhích, vết máu trên mặt đất cũng đã khô cứng lại.

Thậm chí ngay cả những sợi tóc rơi rụng của ả cũng đều dính máu.

“Thân Tử Kiều. . . . . . Thân Tử Kiều. . . . . .” Tề Tư Mục cắn răng, ở trong lòng thống hận nguyền rủa hắn.

Ả nói cho chính mình, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà chết đi, ả phải sống, phải sống để khiến cho Thân Tử Kiều chết so với ả càng thống khổ hơn, hận thù này lại khơi dậy ý nghĩ muốn sống của ả.

Ả hướng cửa bò ra, mỗi nơi đi qua lưu lại một mảng máu, hạ thân của ả bởi vì lần nữa di chuyển mà lại lần nữa bị xé rách, loại đau đớn trí mạng này khắc sâu trong trí nhớ của ả.

Rốt cục ả cũng lấy được di động, trong mắt hiện lên một tia hy vọng. . .

——

Biệt thự Thân gia, nơi nơi đều có hương khí dịu nhẹ, Ân Tịch đứng lặng yên ở một góc hoa viên. Nhìn tất cả.

Thân thể cô đã tốt hơn nhiều, năm ngày nay, mỗi ngày trừ bỏ khắc chế chính mình không nghĩ đến thuốc phiện, hơn nữa mỗi ngày bác sĩ đều giúp cô dùng thuốc tiêu độc, hiện tại thời gian phát tác càng ngày càng ngắn, nhưng cái chính là tần suất phát tác cũng chậm lại.

Chỉ cần nơi nào có cô, ở một nơi cách đó không xa, sẽ có một bóng dáng khác đi theo.

Trời chiều hạ xuống chiếu rọi lên người cô, đứng ở một biển hoa rộng lớn, tĩnh lặng như xử nữ.

Thân Tử Duệ đi đến bên người cô, nhẹ giọng gọi tên của cô: “Ân Tịch!”

Cô quay đầu lại, nhìn ánh mắt hắn, mỉm cười, một cỗ nhu tình không thể nói lên bằng lời ở trong đáy mắt của lẫn nhau bừng sáng lên.

Hắn thất thần nhìn cô, thậm chí đã quên mục đích hắn đi tới, không biết vì cái gì, hắn nhìn cô bao lâu cũng cảm thấy không đủ, cho dù là 24/24 giờ, lúc nào cũng nhìn thấy cô, hắn đều là mê luyến như vậy.

“Trên tay anh giấu gì đó?” Ân Tịch nhìn thấy hắn chắp tay sau lưng, tò mò trêu ghẹo hắn.

Lời nói của Ân Tịch nhắc nhở hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn như trước không có rời đi.

Ân Tịch đối mặt với ánh mắt yêu say đắm nóng bỏn như thế, lòng của cô quả là ấm áp, tâm tình khẽ buông lỏng.

“Đã lâu không có kéo đàn, đến đây, thử một lần đi.” Hắn từ phía sau lấy ra một cái đàn vi-ô-lông.

Ánh mắt Ân Tịch bừng sáng lên, rất trong, cảm động mỉm cười, âu yếm cầm lấy đàn.

“Anh đi Pháp?” Ân Tịch cầm láy đàn, vẻ mặt mang theo kinh ngạc.

“Em còn nhớ rõ?” Thấy cô nhận ra chiếc đàn, lòng Thân Tử Duệ tràn ngập niềm vui nho nhỏ, thoả mãn không nói thành lời.

Trong lòng Ân Tịch ngọt ngào mỉm cười, Thân Tử Duệ lại quay lưng lại, còn cứ như vậy mà đối mặt cô, hắn sợ rằng còn tiếp tục đối mặt cô như thế hắn sẽ không thể khống chế được chính mình, càng lún càng sâu.

Cô đem đàn đặt ở trên vai trái, tay phải nhẹ nhàng mà kéo, thanh âm tuyệt vời theo động tác chậm rãi của Ân Tịch chậm rãi truyền đi, phiêu lãng trong cả hoa viên của biệt thự Thân gia.

Thân Tử Duệ yên lặng đứng sang một bên, đường mòn bên cạnh hoa viên, có một cây đàn dương cầm, hắn nhẹ nhàng mà ngồi xuống, theo âm điệu của Ân Tịch mà đánh lên một khúc nhạc . . . .

Hắn nhắm mắt lại, thật không ngờ rằng, làn điệu như thế của cô, cảm thụ được suy nghĩ của cô, khi thì ưu sầu, khi thì vui vẻ, khi lại nhung nhớ . . . . Vô luận cô như thế nào, hắn đều dùng âm nhạc nói cho cô biết, hắn vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.

Mặt trời chiều ngả về tây, hương thơm tươi mát bốn phía.

Gió khẽ lay động, tóc dài phiêu dạt, tà váy bay bay.

Mười ngón tay thon dài, kết hợp với đàn . . . hắn cách cô hơn một thước, ngẫu nhiên một cái ngẩng đầu, một nụ cười yếu ớt, sóng mắt động nhu tình, hai người ăn ý ngày càng hòa hợp.

Nếu có thể, Ân Tịch thật hy vọng thời gian có thể ngừng trôi, dừng ở hình ảnh này, bọn họ có thể cứ như vậy vui vẻ tiếp tục, lấy tiếng đàn làm bạn, có trời chiều làm bạn, ráng vàng, gió nhẹ . . .

Trong cuộc đời con người, có thể gặp được một người đàn ông như vậy, quả là môt chuyện hạnh phúc đến cỡ nào. Lòng Ân Tịch tràn ngập cảm động, giờ khắc này, cô rất hạnh phúc, khi cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nhu tình của hắn, cô cũng thấy đủ hạnh phúc rồi.

Không có ngôn ngữ, chỉ có tiếng đàn, không tiếng động lại càng hơn có âm thanh, có Ân Tịch ở bên cạnh, Thân Tử Duệ không cầu mong gì nữa, đây là tình yêu dâng tràn của hắn và cô.

Dưới tàng cây, ánh trăng tươi mát tuôn chảy, bóng lồng bióng, hoa cỏ lững lờ.

“Có mệt không?” Thân Tử Duệ nắm lấy tay cô đặt ở trên tay chính mình, Ân Tịch mặc cho hắn cầm, không giãy dụa.

Lúc này đây xin hãy cho cô được ích kỷ một lần, để cho cô có thể mượn hạnh phúc này đi, mượn rồi sẽ trả lại.

Ân Tịch ngẩng đầu lên, lộ ra mỉm cười, lắc đầu.

“Vậy em có đói bụng không?”

Ân Tịch như trước lắc đầu, nhợt nhạt cười, không hiểu, đối với hắn, cô đã muốn cười, trong lòng bui vẻ như một con ong mật nhỏ, bay trên tất cả những đóa hoa khắp cánh đồng mà không thấy mệt.

“Ân Tịch!” Hắn nhẹ giọng mà khàn khàngọi , sau đó đem cô ôm vào trong ngực chính mình.

“Tử. . . Duệ!” Thanh âm của Ân Tịch rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả cô cũng không nghe rõ lắm.

“Gọi anh một tiếng nữa được không?” Hai tay hắn ôm mặt cô, nghịch ngợm cưỡng cầu .

“Không muốn . . . . .” Ân Tịch có chút hờn dỗi nói.

“Kêu một tiếng nữa thôi, anh rất muốn nghe.” Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo hơi thở nam tính nồng đậm, làm tê dại trái tim cô.

“Tử Duệ. . . . . . Tử Duệ. . . . . .” Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. . . . . .

“Ân Tịch, Hứa Ân Tịch. . . . . .” Hắn ngẩng đầu lên hướng không trung hét lớn, cực kỳ ấu trĩ mà chạy loạn.

“Anh điên rồi, nhỏ giọng một chút.” Ân Tịch có chút mặt đỏ nói. .

Thân Tử Duệ đột nhiên giống một đứa trẻ lớn đầu, lớn tiếng mà hét với không trung: “Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch yêu thương lẫn nhau, Hứa Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ yêu thương gần nhau, vĩnh viễn cùng một chỗ! Bọn họ cùng một chỗ ! Vĩnh viễn cùng một chỗ!”

Ân Tịch đứng ở bên cạnh hắn, có chút kinh ngạc, kinh sợ địa mở to hai mắt, đây là Thân Tử Duệ chủ tịch của Thân thị mà cô biết sao? Thân Tử Duệ rước mắt đích này đúng là người đàn ông lãnh huyết trước kia sao? Thật là con người đối với vạn người cũng chỉ bày ra một khuôn mặt băng lãnh sao? Thật là người đàn ông cầm súng không chút do dự xuống tay sao?

“Anh đều đã nói, em cũng có thể nói!” Hắn hưng phấn giống như tiểu hài tử, năn nỉ Ân Tịch cùng hắn.

“Em mới không ngây thơ như ah đâu, em không nói.” Ân Tịch đỏ mặt cự tuyệt, cô ngượng ngùng nói ra những lời này.

“Thế này sao gọi là ngây thơ chứ, đây là yêu, yêu một người nên để cho toàn bộ thế giới đều biết.” Hắn lại một lần nữa nắm chặt tay cô

“Nói như vậy chính là làm cho toàn bộ thế giới đều biết, còn nói không ngây thơ, rõ ràng chính là chuyện của nam sinh và nữ sinh mới làm thôi.” Ân Tịch ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, trong lòng lại ngọt ngào vô tận.

“Như vậy thật sự thực ngây thơ sao? Kia vậy như thế nào mới không ngây thơ? Nếu không, chúng ta bỏ trốn đi!” Thân Tử Duệ là thực lòng nói.

“Bỏ trốn?” Ân Tịch lại một lần nữa mở to hai mắt, ý cười trong mắt lại biến mất.

“Ngẫm lại, nếu chủ tịch Thân thị Thân Tử Duệ cùng ngôi sao Hứa Ân Tịch bỏ trốn, đây không phải là có thể làm cho toàn bộ thế giới đều biết sao?”

“Anh điên rồi. . . . . .” Nàng cười, nhẹ nhàng giơ tay đấm vào ngực hắn.

Hắn không đợi tay cô rời đi, liền gắt gao nắm chặt lấy.

‘Anh là nói thật đó, anh hy vọng cả thế giới đều biết, Thân Tử Duệ anh yêu Hứa Ân Tịch, hơn nữa là cả đời, yêu từ lúc này đây.” Trong mắt hắn nhu tình chân thành, như là một ngọn lưcr, đang dấy lên, cháy sạch khiến Ân Tịch không thể bỏ trốn.

“Thì ra anh thích chưng diện mà không thương giang sơn.” Cô nghich ngợm nói.

“Nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên.” Ngón tay hắn điểm nhẹ chóp mũi cô, mang theo nụ cười sủng nịnh.

“Nhưng mà em lại yêu biệt thự xa hoa của anh, em còn yêu xe thể thao của anh, càng yêu vẻ ngoài, nếu anh bỏ trốn cùng em, cái gì đều không có, vậy em làm sao bây giờ a?”

“Vậy đây anh sẽ mở xe thể thao mang em bỏ trốn, ở trong tất cả biệt thự xa hoa, sau đó mang em tham gia những buổi tiệc rượu xa hoa, ở trong buổi tiệc nắm tay em khiêu vũ, từ Pháp đến Vienna, sau đó lại đến Anh, mỗi một quốc gia chúng ta đều đi qua, cho em ở trong vẻ hòa nhoáng xa hoa của anh hạng phúc đi vào giấc mộng đến hừng đông.”

Ân Tịch nghe klời nói của hắn, thất thần thật lâu không có quay về.

“Thế nào? Cô nương ngốc, trở về đ, đừng thất thần nữa.” Tay hắn nhẹ nhàng mà nhéo khẽ hai má của cô.

Ân Tịch dới ánh mắt sủng nịnh và lời nói nhu tình của hắn, dĩ nhiên không có suy nghĩ gì, lời nói của bà Trữ cũng đã bay hết, vui vẻ mà cười lớn, đẩy mạnh tay hắn ra.

“Làm sao vậy? Ân Tịch, em muốn làm gì?” Tử Duệ nhìn thấy thân thể cô chậm rãi rút lui, trong mắt còn không có ý cười thiện ý.

“Thân tiên sinh, chuẩn bị tốt chưa? Em hiện tại sẽ nhảy đến trên người anh nha.”

Còn chưa chờ Thân Tử Duệ lấy lại tinh thần, Ân Tịch nhẹ nhàng nhảy dựng lên, liền nhảy đến trên lưng Tử Duệ, hạnh phúc quấn hai tay lên cổ hắn, Thân Tử Duệ nhẹ nhàng xốc một cái, mang cô trê lưng chạy khắp đường mòn, lưu lại một vết lại một vết dấu chân hạnh phúc. . .

“Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch cùng một chỗ ! Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch cùng một chỗ! Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch cùng một chỗ . . . . . .” Thân Tử Duệ lưng cõng Ân Tịch một bên chạy chầm chậm một bên lớn tiếng hét.

“Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch cùng một chỗ ! Bọn họ cùng một chỗ . . . . . .” Ân Tịch ở trên lưng hắn cũng lớn tiếng mà đáp lại, nếu muốn hạnh phúc, vậy nên bắt đầu từ những thứ vô cùng đơn giản đi!

Trên bầu trời, đột nhiên pháo hoa bốn phía tung bay.

Ân Tịch gọi Thân Tử Duệ dừng lại bước chân, nhẹ nhàng từ trên lưng hắn trượt xuống dưới, ngẩng đầu nhìn khung cảnh mỹ lệ mà riêng tư này.

“Đẹp không?”

“Rất đẹp rất đẹp!” Ân Tịch chỉ là đơn thuần nhìn màn pháo hoa này, Thân Tử Duệ nhìn thấy ánh sáng cùng hạnh phúc nhỏ nhoi trong mắt của cô, lòng một trận cảm động, hắn hy vọng Ân Tịch có thể cứ như vậy đơn giản mà vui vẻ.

Pháo hoa trong không trung đột nhiên biến hóa hiện lên những dòng chữ, Ân Tịch nhìn những hình ảnh cùng hàng chữ kia, lại một lần kinh sợ .

“Thích không?” Thân Tử Duệ đem cô kéo vào trong ngực, cùng cô xem pháo hoa.

Trên bầu trời toàn là hàng chữ “Hứa Ân Tịch Thân Tử Duệ yêu em!”

“Tử Duệ. . . . . . em. . . . . .” Ân Tịch nhẹ nhàng che miệng, có chút không thể nói rõ thành lời, cô muốn lớn tiếng mà hét lên, cô nghĩ muốn nói cho toàn bộ thế giới, giờ này khắc này cô cảm thấy rất vui vẻ rất hạnh phúc.

“Đứa ngốc!” Hắn nhẹ nhàng mà sủng nịch nói, càng ôm thân thể của cô chặt hơn.

“Anh thật xấu, thật xấu!” Ân Tịch đột nhiên không biết làm thế nào cho phải, nước mắt cư nhiên cứ như vậy chảy ra.

“Làm sao vậy? Ân Tịch, em không vui sao? Không vui sao?” Nhìn thấy cô đột nhiên rơi lệ, trong lòng hắn một trận kinh hoảng, có chút không biết làm sao. .

“Em không có không vui, em không có không thích, em chỉ là quá vui thôi.”

Ân Tịch xoay ngược người lại, hai tay gắt gao ôm lấy cổ hắn, tựa đầu chôn ở trong ngực hắn.

“Ân Tịch, anh chỉ muốn em vui vẻ hơn một chút!” Hắn vỗ về tóc của cô, nhẹ nhàng hít lấy hương thơm nhè nhẹ toản ra trên người cô, dùng sức mà ôm nàng.

Trên bầu trời pháo hoa vẫn chói sáng, Ân Tịch từ trong ngực hắn ngẩng đầu lền, nhìn một chuỗi một chuỗi con số cùng hàng chữ chớp động kia, trong lòng tràn ngập ấm áp, người đàn ông này vì cô làm hết thảy, chỉ là muốn cho cô vui vẻ hơn một chút.

“Tử Duệ, em rất vui!” Cô nằm ở trong ngực hắn, hạnh phúc mà nói.

——————————————————

Ân Tịch không nghĩ nữa nghĩ bọn họ cuối cùng có thể cùng một chỗ hay không, chỉ cần bọn họ hiện tại cùng một chỗ, cô sẽ trân trọng khoảng thời gian này, tất cả những gì hắn làm vì cô, cô sẽ ghi nhớ mãi mãi.

Mỗi ngày Thân Tử Duệ đều rất vui vẻ, bởi vì khuôn mặt Ân Tịch càng ngày càng tươi cười nhiều hơn, cho dù là khi độc phát tác, cô cũng nguyện ý để cho hắn ở bên cạnh cô, nguyện ý để cho hắn gắt gao ôm cô, nói với cô, hết thảy đều có hắn ở đây.

Cô sẽ làm nũng với hắn, bắt hắn đưa cô đi siêu thị, sau đó tự mình chọn lựa những thứ mà hắn thích ăn, vì hắn làm một chút đồ ăn, hắn luôn hạnh phúc ngắm nhìn cùng ăn hết những gì mà cô nấu. .

Thời gian hạnh phúc quả nhiên luôn qua rất mau, Hạ Vũ xuất hiện đánh vỡ chút tốt đẹp này, làm cho Ân Tịch lại một lần nữa phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn này.

Thân Tử Duệ vẫn giống bình thường, để cho Hạ Vũ đi vào biệt thự Thân gia, còn dẫn cô đến thăm Ân Tịch.

Thanh âm Hạ Vũ đẩy cửa tiến vào thậm chí Ân Tịch ngay cả muốn nhìn cũng không không nghĩ gì nói “Tử Duệ, anh đến đây nhìn hồ nước kia xem, xem anh muốn làm gì nào?”

Hạ Vũ vừa muốn cất tiếng liền ngừng lại, mới vài ngày không gặp Ân Tịch, trong thanh âm của cô đã tràn ngập vui vẻ cùng hạnh phúc, loại vui vẻ cùng hạnh phúc này chỉ có tình yêu mới có.

Ân Tịch đang yêu. Đây là trực giác đầu tiên của Hạ Vũ

“Mỗi khi em nhìn thấy hồ nước kia, em đều rất muốn cùng anh. . . . . .” Ân Tịch mang theo mỉm cười xoay người, lại phát hiện đứng ở trước mặt cô chính là Hạ Vũ mà không phải Tử Duệ khi đó có chút ngượng ngùng mặt đỏ lên.

“Thực dọa người a!” Ân Tịch ở trong lòng nhỏ giọng nói với mình.

“Nói mau cậu rất muốn cùng hắn làm gì?” Hạ Vũ cũng không nghĩ muốn phá hư tâm tình vui vẻ của cô, ở một bên trêu ghẹo cô.

“Đừng cười mình, mình cảm thấy mất mặt phải trốn ngay ra Thái Bình Dương mất.” Ân Tịch cũng không không biết xấu hổ nhìn Hạ Vũ, bị bạn tốt nhìn thấy một màn này, quả thật có chút xấu hổ.

“Xem ra cậu gần đây không tồi nha, thần tình xuân phong, mau khai thật với mình đi.” Hạ Vũ bức cô, cười đến ‘ thực tà ác ’.

“Không có a, mình chỉ là cảm thấy được hôm nay thời tiết rất đẹp, cậu xem, hồ nước kia rất xanh nha, hì hì.” Ân Tịch mất tự nhiên cười, cực lực muốn đời lực chú ý của cô ấy.

Hạ Vũ không có tiếp tực truy vấn cô nữa, trong lòng lại do dự, cô có nên đem hết thảy những gì mà cô biết nói cho Ân Tịch không? Phá vỡ hạnh phúc nhỏ nhoi của cô ấy là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào, chính là nếu không nói cho cô ấy, Ân Tịch khẳng định sẽ trách cô cả đời. . . .

Khi cô chìm đắm trong do dự, ánh mắt bất an. . .

Thân Tử Duệ xiết chặt cái ly trong tay, “Rắc” một thanh âm vang lên, cái ly ở trong tay hắn biến thành mảnh nhỏ, tay hắn cũng bị vài mảnh nhỏ cắm vào, sâu cạn không giống nhau.

A Cơ đứng ở bên cạnh hắn, không dám lên tiếng nữa, chỉ là lẳng lặng chờ đợi hắn hạ lệnh.

“Tặng Trữ gia một phần lễ vật, nếu bọn họ cố ý như thế, vậy đừng trách Thân Tử Duệ tôi ra tay tuyệt tình.” Trữ gia phá vỡ hợp đồng, là hắn thật không ngờ tới, tuy rằng còn chưa chính thức liên thủ với Thân Tử Kiều, nhưng là một cái chào hỏi nho nhỏ cũng đủ nói cho hắn biết, Trữ thị cùng Thân Tử Kiều đã bắt tay cùng nhau.

“Có nên thu muaTrữ gia hay không?” A Cơ nhỏ giọng hỏi .

“Không cần, cậu dựa theo ý tứ của tôi mà đi làm, nếu bọn họ đồng ý thì nói rằng tôi cảm ơn, nếu không đồng ý vậy chỉ có khai chiến.”

“Đã rõ!” A Cơ quả quyết trả lời.

Ánh mắt âm ngoan của Thân Tử Duệ càng thêm lạnh lẽo, nghĩ muốn dùng những thứ này để uy hiếp hắn, hình như quá xem thường hắn rồi.

——————————————————————

Thân gia biệt thự, Ân Tịch cùng Hạ Vũ sóng vai mà đứng, nhìn về phía hồ nước thanh tĩnh bên ngoài cửa sổ, lòng hai người sớm đã phong ba cuồn cuộn.

“Hạ Vũ, cậu nói đi, mình chịu được.” Ân Tịch bình tĩnh nhìn phía ngoài cửa sổ, lời nói cũng bình tĩnh.

“Cũng không có chuyện gì lớn cả, Trữ Hạ đã thoát khỏi nguy hiểm.”

“Nếu là như thế này, thì ánh mắt cậu vì cái gì lại không yên chứ?” Ân Tịch mẫn cảm phát hiện ra sự khác thường của cô ấy.

“Cảm xúc của cô ta còn không ổn định, trước mắt đồng ý bác sĩ tâm lý trị liệu, nhưng là cô ta giống như thực bài xích, đối với bác sĩ mà Trữ gia xếp đặt không hề nói năng gì hết.”

Cô nói ra này đó, mà kế nội dung kế tiếp, cô chuẩn bị giấu diếm, trong lòng cô cầu nguyện lúc này Ân Tịch đừng quá mẫn cảm.

“Còn có gì nữa?” Ân Tịch hỏi.

“Đã không có, chỉ thế thôi!” Hạ Vũ thực bình tĩnhđáp lờ, cô xác định Ân Tịch khôngc so tìm được manh mối nào từ cô.

“Thật vậy chăng?” Ân Tịch đối diện ánh mắt của cô, xác nhận một lần cuối cùng hỏi.

“Thật sự.” tay Hạ Vũ giấu ở sau lưng, dùng sức nắm chặt lại

“Mỗi lần cậu nói dối, tay sẽ kìm lòng không đậu mà đặt ở sau lưng, lần đầu tiên là khi cậu không thừa nhận bản thân mình thích Trần Hãn, lần thứ hai là hiện tại.” Trong mắt Ân Tịch không có trách cứ, nhưng có mất mát, đó là một loại bất đắc dĩ cảm giác bị lừa gạt.

“Ân Tịch. . . . . .” Hạ vũ tựa hồ nghĩ muốn giải thích, lại không thể nào tìm được ngọn nguồn.

“Vì cái gì không muốn nói thật với mình? Cậu biết rõ hiện tại trừ cậu ra mình đã không biết còn có thể tin tưởng ai, vậy mà cậu còn. . . . . .” Ân Tịch lại một lần quay đầu đi.

“Mình chỉ là không muốn cậu tiếp tục . . . phải hy sinh không cần thiết nữa.” Hạ Vũ khó khăn trả lời.

“Cái gì gọi là hy sinh không cần thiết? Buông Thân Tử Duệ sao?” Đối với hết thảy này, cô thế nào mà đoán không được đâu, nhưng là nếu thật sự bắt cô phải buông tay Thân Tử Duệ ra, cô cũng không có thể làm được.

“Hai người rõ ràng là yêu nhau, như vậy chuyện kế tiếp, cậu có thể làm cho Thân Tử Duệ để ý, cậu biết là Thân Tử Duệ có thể làm những chuyện này, cậu chỉ cần làm một người phụ nữ đơn giản, không tốt sao?”

Tính Ân Tịch rất cậy mạnh, có đôi khi làm tổn thương đến người bên cạnh mình, nhưng là Hạ Vũ hiểu được sự cậy mạnh đó của cô, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ chọn phương thức như của Ân Tịch, cũng may ông trời còn tốt với cô hơn Ân Tịch nhiều.

“Có phải Trữ gia đã liên thủ với Thân Tử Kiều hay không?” Ân Tịch trực tiếp hỏi ra. .

Hạ Vũ chính là trầm mặc .

“Bọn họ làm chuyện gì? Cậu nói cho mình biết? Không nên ép mình phải tự đi tìm hiểu, có thể chứ?” Ân Tịch đem tất cả tín nhiệm đều đặt ở Hạ Vũ.

“Thân Tử Kiều liên thủ Tề thị, Trữ thị, quan trọng hơn hắn còn liên thủ với ‘ba bang hội ’, sống mái một phen với Hạ gia và Thân thị.”

Hạ Vũ do dự, nhưng sự kiên định của Ân Tịch khiến cô tan rã, chỉ có thể đem tất thảy nói ra.

“Ba bang hội tổ chức xã hội đen, hội trưởng ba bang hội là ba mình Hạ Trảm Bằng, nhưng là cả ba bang hội có mối quan hệ rất phức tạp, pcơ bản là 10 năm trước không có gì không ổn cả, nhưng gần nhất có mấy người lão Đại thậm chí ngay cả Hạ Thiên Cơ của Hạ gia cũng bắt đầu không yên phận, cầm đầu mấy lão Đại khiêu chiến quyền uy của Hạ gia, công khai tỏ vẻ vì tiền cái gì cũng làm, ở trên đường cướp giật, rất nhiều huynh đệ vì tiền có thể ngay cả mệnh cũng không cần, huống chi thuốc phiện cùng súng ống đạn được mang lại lợi nhuận nhiều hơn những mặt khác. Bởi vậy, Hạ gia hiện tại nội loạn, mà Thân thị. . . . . .”

“Cậu không cần do dự, nói tiếp đi.”

“Thân Tử Kiều hiện tại lợi dụng huynh đệ ba bang hội, ra tay càn quấy mấy cuộc làm ăn của Thân thị, thậm chí còn làm giả sản phẩm làm cho rất nhiều sản phẩm của Thân thị bị cho là kém chất lượng, thậm chí ảnh hưởng tới thị trường cổ phiếu của Thân thị.”

Hạ Vũ đơn giản đem tất cả nói cho cô nghe, mà Ân Tịch càng nghe lông mi càng nhíu lại.

“Trữ thị có thái độ gì?” Ân Tịch biết, Thân thị còn bị đánh vào nhiều mặt nữa, xa không đơn giản chỉ là cổ phiếu.

Xem ra cái gì đều không thể gạt được khỏi sự thông mình của Ân Tịch, Hạ Vũ chỉ có thể đem toàn bộ sự thật nói ra: “Trữ thị thừa dịp cổ phiếu của Thân thị tụt dốc, ra sức thu mua, với tài lực của Trữ thị, hơn nữa còn có Thân Tử Kiều và ba bang hội, nếu thật muốn tiếp tục chơi nữa, Thân thị cho dù có cường thình thì cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.” Hạ Vũ không dám nói, nếu Hạ gia mà ngã xuống nữa, như vậy Thân thị sẽ không thể nào lật đổ được thế cục

“Mình biết rồi, cảm ơn cậu đã nói tất cả cho mình biết.” Ân Tịch khẽ nhếch miệng, thản nhiên nở nụ cười . . . .

“Ân Tịch, mình biết tiếp theo cậu sẽ dự định làm gì, nhưng là theo mình cậu nên nói trước với Thân Tử Duệ một chút suy nghĩ của cậu, đừng để cho hắn nằm ở thế bị động, như vậy khẳng định sẽ rất thống khổ, mấy ngày nay, mình nghĩ cậu hẳn là cảm giác được hắn để ý cậu như thế nào.”

Hạ Vũ nhỏ giộng khuyên nhủ, cô thực sự không hy vọng Ân Tịch cứ như vậy mà buông tha đoạn tình yêu này.

‘Nếu mình nói với anh ấy, cậu nói xem anh ấy sẽ đồng ý sao? Nếu như mình làm bộ cái gì cũng không biết, chờ nhà anh ấy phá sản, trong đó mình là ngòi nổ, tội danh này mình có thể gánh chịu, thậm chí mình cái gì cũng có thể không cần, nhưng là nghĩ lại người Thân gia, ba mẹ Thân Tử Duệ, Tử Duệ khi đối mặt với họ sẽ áy náy, anh ấy có thể chịu được sao?”

” Ân Tịch, nói không chừng Thân Tử Duệ thực sự không cần gì cả, chỉ cần sống cuộc sống bình thường với cậu, hạnh phúc đơn giản như vậy không tốt sao?”

“Anh ấy là Thân Tử Duệ, anh ấy là chủ tịch của Thân thị, gia tộc anh ấy vì anh ấy mà kiêu ngạo, anh ấy trời sinh đã có trí tuệ buôn bán, bị em trai cùng cha khác mẹ trừ hại, những gì đó đó, anh ấy thực sự có thể không báo đáp sao? Anh ấy thực sự có thể buông tay tất cả mà sống cuộc sống bình thường với mình sao. Cho dù anh ấy có buông tay, cha mẹ anh ấy có thể buông sao? Thân thị mấy đời truyền lại, gia nghiệp nằm ở trên tay anh ấy, với tính cách của anh ấy có thể can chịu sao?”

Ân Tịch sao mà không hiểu được, Thân Tử Duệ so với cô càng tự cậy mạnh hơn, nế gia nghiệp thực sự sụp đổ trong tay hắn, cả đời này, hắn sẽ không tha thứ cho mình.

Nếu là như thế ,cô tình nguyện hy sinh chính mình để đổi lấy, cho dù trong lòng hai người sẽ tiếc nuối, nhưng là bọn họ sẽ không thẹn với bất kỳ ai.

Hạ Vũ không nói gì mà chỉ nhìn, chính là cô thực sự muốn nhìn xem Ân Tịch sẽ làm gì tiếp theo.

————————————————————

Thân Tử Duệ đứng ở bên cửa sổ, có chút thất thần nghĩ gì đó, Ân Tịch tựa vào cửa, nhìn sườn mặt duyên dáng của hắn, có chút đau lòng. Thật đúng là nghĩ muốn có thể làm gì đó.

Đột nhiên, cô nhìn thấy tay phải của hắn có quấn băng vải màu trắng, lòng của cô không khỏi căng lên, chân bất giác đi tới.

Cô nhón chân, cơ hồ không có âm thanh. Cô đem bàn tay nhỏ bé của chính mình với vào bên trong bàn tay của hắn.

“Rất đau sao?” Thanh âm của cô nhẹ như cánh hoa rơi.

“Không đau.” Hắn quay đầu lại nhìn cô, tay còn trìu mến xoa xoa mu bàn tay của cô.

“Làm sao lại bị thương thế này?” Cô cẩn thận hỏi , ngôn ngữ bình tĩnh mà tự nhiên.

“Không cẩn thận thôi, không cần lo lắng, em xem, tay của anh còn có thể dùng lực mà.” Nói xong, hắn một phen đem cô ôm vào trong ngực.

Ân Tịch chỉ là cúi đầu, mang theo nỗi đau ẩn nhẫn, vết thương này có lẽ là do chính hắn phát tiết.

“Mỗi ngày anh đều cùng em, không phải xem chuyện công ty sao?”

“Không cần lo lắng này đó, anh sẽ xử lý tốt, chuyện em phải làm là mỗi ngày đều phải ăn nhiều, ngủ thật ngon, chăm sóc cơ thể, biết không?” Tay hắn lại gắt gao ôm chặt lấy thân thể nhỏ xinh của cô.

“Em biết, nhưng là hiện tại em đã muốn tốt hơn nhiều, có thể tự mình khống chế được, anh tin em đi.” Ân Tịch cho hắn một ánh mắt khẳng định.

“Trên đời này, không có gì quan trọng hơn em.” Hắn khẽ hôn tóc cô nói.

Tay Ân Tịch bò lên thắt lưng hắn, tựa đầu vào vai hắn, cùng hắn lẳng lặng nhìn phía ngoài cửa sổ.

Cô biết, Tử Duệ sẽ không có khả năng cho cô biết những điều đang lo lắng kia, cô cũng sẽ không ngốc mà bắt hắn phải nói ra, nếu có thể, ở trước mặt hắn, cô sẽ giả bộ như cái gì cũng không biết, cứ như vậy mà để hắn yêu thương ôm vào trong lòng.

“Chờ em khỏe rồi, anh muốn đưa em đi đâu nhất.” Ân Tịch nhỏ giọng hỏi, mang theo một chút làm nũng.

“Em muốn đi đâu nhất anh sẽ đưa em đi.”

“Anh muốn đi đâu em liền đi theo anh nha.” Cô ngây ngốc cười.

“Nếu nói như vậy, anh nghĩ mùa hè sẽ nắm tay em ở bờ biển tản bộ, mùa đông ôm em xem bông tuyết. . . . . . Còn có, anh còn muốn một đống con của chúng ta, con trai con gái đều muốn.” Nói đến điều này, miệng hắn đã muốn nở nụ cười rất tươi.

Ân Tịch ở bên cạnh hắn, tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.

“Tử Duệ, chúng ta đã có một đứa con gái, thực đáng yêu, anh nhìn thấy nhất định sẽ rất thích.” Ân Tịch nói, chính là ở trong lòng nói với hắn như vậy.

Thân Tử Duệ vẫn là đi ra ngoài, sự thật có việc làm cho hắn không thể không ra mặt , Ân Tịch nhìn thấy bóng dáng hắn, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ.

Bóng dáng hắn càng chạy càng xa, là nội tâm cô càng ngày càng không nỡ buông ra.

Khi Ân Tịch còn đang suy nghĩ làm thế nào để chạy ra khỏi biệt thư Thân gia được, một người ngoài ý muốn đẽ đến trước mặt cô.

Ân Tịch đứng ở trước mặt bà ta, tuy rằng thực bình tĩnh, nhưng nội tâm lại liên tiếp bất anh, mẹ Thân Tử Duệ đã đến khẳng định không phải đơn giản chỉ là đến xem người phụ nữ đang ở trong biệt thự Thân gia này nhìn như thế nào.

“Cô ngồi xuống, chúng ta bàn một vài chuyện, Hứa tiểu thư.” Ngữ khí của bà Thân thân thiết vô cùng, cũng không có vẻ cao giá của người giàu có, nhưng khí chất cao sang thì không thể phủ nhận.

Ở trên mặt bà ta, Ân Tịch rất khó tìm ra nếp nhăn, so với Lâm Âm Ái, bà ta có vẻ chăm sóc tốt hơn.

“Bác gái, người muốn uống cái gì? Cháu đi lấy giúp người.” Ân Tịch tận lực làm cho bản thân thật tự nhiên.

“Không cần, tôi là đến thăm cô thôi.” Bà ta nhìn chăm chú vào ánh mắtÂn Tịch, như là muốn nhìn thấu vào lòng của cô, muốn biết rõ đến tột cùng cô là cô gái như thế nào.

Ân Tịch chỉ là lẳng lặng mà ngồi, điều cô phải làm, là im lặng chờ bà Thân lên tiếng.

“Tôi không biết Hứa tiểu thư có biết tình huống bên ngoài hiện giờ như thế nào không?”

“Có, biết một chút.” Ân Tịch chi tiết trả lời. .

“Thiên kim Trữ gia Trữ hạ tự sát, cô biết không?”

“Biết.”

“Nguyên nhân cô hẳn là biết đến, phải không?” Lời của bà ta vô cùng thâm ý.

“Vâng, đúng vậy.” Ân Tịch có chút ủi xìu trả lời lại. .

“Em trai của Tử Duệ liên thủ Trữ gia, không biết chuyện này cô có nghe nói hay không ?”

“Ngày hôm qua đã biết một ít.”

“Hứa tiểu thư là người thông minh, hẳn là biết hôm nay tôi tới nơi này là có mục đích là gì đi.” Bà Thân cũng không e dè.

“Biết, cháu hiểu được.”

“Đối với vấn đề cảm tình của Tử Duệ, cơ bản người làm mẹ như tôi cũng mặc kệ, nhưng là nếu muốn bước vào cửa làm con dâu của Thân gia, kia phải qua một cửa này, vô luận là nghĩ về mặt nào Trữ Hạ đối với Tử Duệ là thích hợp nhất.

“Cháu hiểu bác gái, người yên tâm đi, cháu biết nên làm như thế nào.” Lòng Ân Tịch co thắt lại. .

“Kỳ thật Hứa tiểu thư, cô là người thông minh, về sau cho dù Tử Duệ có kết giao với người phụ nữ như thế nào, trên cơ bản tôi cũng sẽ không đi quản, hiệ tại bên người đàn ông có thêm một người tình nhân cũng không phải là lạ gì, tôi không cầu cô rời khỏi nó, nhưng là tôi hy vọng trước khi Trữ Hạ gả cho Tử Duệ cô hẫy duy trì khoảng cách với nó.”

“Bác không cần giải thích rõ ràng như vậy đâu, cháu hiểu được ý tứ của bác, nếu cháu lựa chọn rời đi, cháu sẽ không dây dưa, cháu cũng sẽ nói rõ ràng với Trữ Hạ, cháu tin không bao lâu, Thân thị hết thảy sẽ khôi phục lại bình thường.” Ân Tịch quả quyết ngăn lại lời nói tiếp theo của bà Thân.

“Nếu như vậy, tôi đây cũng an tâm, hy vọng cô có thể hiểu được điểm này. Bởi vì Tử Duệ đi đến hôm nay cũng không dễ dàng gì, một tập đoàn như vậy mà bị hủy, cả đời nó cũng không thể yên lòng, bởi vì sản nghiệp này đã chuyển giao bốn đời người.”

“Nếu có thể, cháu hy vọng bác Thân có thể đồng ý với cháu một điều kiện.”

Ân Tịch đột nhiên khẩn cầu, làm cho bà Thân ngược lại càng an tâm, phải đưa bao nhiêu tiền chỉ cần cô rời đi, Thân gia liền cấp hết, mà đối với loại đàn bà này cũng là điểm cầu mong của cô ta, trong lòng bà Thân không khỏi có chút khinh thường, không nghĩ tới người con gái mà con trai mình quý trọng cũng coi trọng tiền tài như thế.

“Cô cứ việc mở miệng, tôi sẽ đồng ý 100% điều kiện của cô.”

“Cháu hy vọng trước khi Thân thị được giải vây có thể cùng cháu diễn một vở kịch, bởi vì chỉ có như vậy cháu mới có thể tự do trốn đi, có bác ở bên cạnh cháu, cháu tin tưởng Tử Duệ cũng sẽ yên tâm hơn.”

“Ý của cô là?” Bà Thân có chút nghi ngờ nói.

“Cháu muốn gặp Trữ Hạ cùng mẹ của cô ấy, đồng thời, cháu cần rời khỏi nơi này, hiện tại nơi này canh chừng rất cẩn mật ngay cả cháu đi dạo cũng có người đi theo, nếu cháu muốn rời khỏi đây cần bác hỗ trợ nhiều.” Ân Tịch đem khó khăn của mình nói ra.

“Được, chuyện này không có vấn đề, hết thảy giao cho tôi.”

Mà vở kịch kế tiếp này, hẳn là do Hạ Thuần mẹ của Thân Tử Duệ diễn trước mặt con trai của mình, cô tin tưởng, bà ta cùng với mẹ của Trữ Hạ biết thế cục nàu, Thân Tử Duệ không có khả năng đoán được ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz