Nguoi Tinh Ba Dao
Hai người chạy rất xa mới dừng lại, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy thật đau, Tử Kiềm nói một câu con nhỏ đương nhiên không thể so sánh được với tình cảm của chúng tôi mười mấy năm, nhưng tôi chỉ vì câu nói đó đa từ bỏ tình cảm của chúng tôi, làm một kẻ phản bội. Hai người ngồi xổm xuống mặt đất thở hổn hển, một bên ngây ngô cười, cười đến nỗi nước mắt cứ theo khóe đi ra. “ Thiển Thiển, không việc gì, không có bọn họ, em còn có chị mà.” Hiên nhi một bên nhanh nhẹn lau đi nước mắt trên mặt tôi, một bên an ủi tôi. Tôi cười lắc đầu, “ Hiên nhi, cho dù là em và nó có mười mấy năm cảm tình, nhưng em tuyệt đối không cho phép nó gọi chị là con nhỏ, trong mắt em chị chính là một thiên sứ vô cùng thuần khiết, tất cả là tại nó dám coi chị là một con nhỏ du côn.” “ Thiển Thiển, có thể thấy được là cậu nhóc đó thực sự rất quan tâm tới em, nó hẳn là rất quý trọng em, ngàn vạn lần đừng để tuột mất rồi về sau hối hận. Bạn chị tuy nhiều nhưng người thực sự tốt lại không có mấy, chị thật sự rất hâm mộ em vì có được một người bạn nhiệt tình như vậy.” Trong ánh mắt Hiên nhi thoáng lấp loáng một giọt nước mắt, chậm rãi nói từng chữ, từng chữ một. Nhìn thấy phản ứng của cô, trong lòng tôi chợt nhói đau, khẽ nâng cánh tay lâu đi khóe mắt mọng nước, nói,” Hiên nhi, chị vẫn còn có em mà, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn.” Nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô, hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay khiến tôi cảm thấy thực an lòng. Hôm nay tuy tôi đã làm tổn thương Tử Kiềm, nhưng tôi tin rằng Tử Kiềm sẽ không trách tôi, vì dẫu sao nó cũng là người có lỗi trước.Nhưng mà nếu nó không nói Hiên nhi là con nhỏ du côn thì chúng tôi cũng không thể đi một cách thuận lợi như vậy, chỉ là ánh mắt u uất thất vọng của Nhiễm Nhiễm khiến tôi suýt nữa đỡ không được, nếu nó cũng giống như Tử Kiềm nhất quyết ép tôi phải đi thì cũng thật khó, chơi chung với Nhiễm Nhiễm ngần ấy năm nhưng quan hệ vẫn rất tốt, không có mâu thuẫn gì lớn, hôm nay may mắn Tử Kiềm lại cho tôi một cái cớ để rời đi. “ Hiên nhi, chẳng lẽ chị tức giận vì hồi náy bạn em gọi chị là con nhỏ sao?” Hiên nhi khẽ cười ra tiếng, “ Thiển Thiển, chị sao có thể dễ dàng tức giận như vậy, chẳng qua lúc đó thấy em khó xử, lại không biết làm thế nào để cự tuyệt cậu ta, cho nên chị mới mở miệng nói những lời khó nghe hòng chọc tức nó. Thiển Thiển ngốc, chẳng lẽ nó nói chị là du côn thì chị chính là du côn sao?” Thoải mái cười,” Hiên nhi, chị không giận là được rồi, con người Tử Kiềm thực sự rất tốt, nó chỉ sợ em giao hữu với người xấu mà thôi, chắc chắn không có ý gì khác đâu.” Cô bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, kéo trở về,” Đi đâu? Chẳng phải đã nói là chúng ta sẽ đến nhà chị sao?” Hiên nhi giảo hoạt cười.”Nhà chị rất gần trường học, chúng ta vừa chạy qua rồi.” Những ngày về sau nhất định không thể để Hiên nhi gặp Tử Kiềm, nói không chừng Tử Kiềm sẽ nghĩ là do Hiên nhi nên buổi đêm tôi mới không về nhà, có một số việc tôi cũng không muốn cho người khác biết. Tuy rằng chúng tôi không còn giống như trước nữa, chỉ cần nhìn ánh mắt là biết người kia đang nghĩ gì, nhưng dù gì cũng quen biết nhau mười mấy năm, không thể nói bỏ là bỏ được.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz